Chương 40: Anh điên rồi
Đường Ôn Mạn đi tắm sau đó vào phòng đóng cửa sổ, bật điều hòa đi ngủ. Nằm xuống giường nhưng cô không chợp mắt nổi. Mặt hướng ra ngoài cửa sổ kính không kéo rèm. Trăng đêm nay sáng thật, soi tới gương mặt mệt mỏi của cô.
Nằm mở mắt như thế đã lâu lâm rồi. Đồng hồ điểm hai giờ sáng Đường Ôn Mạn vẫn không chợp mắt nổi. Điện thoại đổ chuông cô giật mình thò tay ấn nghe mà không thèm nhìn tên người gọi đến.
" Alo!" Giọng nói nhè nhẹ của cô vọng vào bên kia.
Đầu dây bên kia tiếng nhạc vô cùng ồn ào, tạp âm lẫn lộn đinh tai nhức óc. Người bên kia nói lớn
" Alo! Em đến quán bar Tâm Tình đón Thượng Âu Dật đi!"
Cô ngồi thẳng dậy, đầu mày nhíu vào:" Anh là ai? "
" Anh là Tưởng Vũ bạn Thượng Âu Dật! Cậu ta uống say không chịu về đây này!"
Cô liếc mắt qua định tắt máy:" Gọi cho Tả Dư đi! Liên quan gì tới tôi!"
" Khoan đã, xin em đấy. Cậu ta nhất mực gọi tên em! Bọn anh không ép nổi cậu ta về, uống nữa chắc viêm dạ dày chết mất!"
Đường Ôn Mạn chấn động không nhẹ. Trước giờ hắn tửu lượng cực tốt mà, sao lại có chuyện say được. Chắc phải uống nhiều lắm.
Cô đứng dậy khoác cái áo vào, người vẫn mặc cái váy ngủ tay bồng dài qua đầu gối. Không muốn làm phiền ai nên cô tự bắt taxi đến quán bar kia.
Tới cửa quán suýt chút nữa người ta không cho cô vào, sợ chưa đủ tuổi. May cô mang theo CCCD thì mới được vào đấy.
Cô chưa từng vào những nơi như thế này bao giờ. Ấn tượng đầu của cô đây là một nơi náo nhiệt vô cùng, tiếng nhạc xập xình, những cô gái uốn éo theo nhạc nóng mắt trên sân khấu. Xa xa có một góc trông có vẻ yên tĩnh hơn, xa hoa với quầy rượu và ghế sô pha dài sang trọng.
Đường Ôn Mạn nheo mắt nhìn người đàn ông ngồi chính giữa trên sô pha, mặt đỏ lựng tay còn cầm cốc rượu kia. Bên cạnh hắn người đàn ông khác đang ngó nghiêng tìm kiếm. Đường Ôn Mạn đi lại phía đó, đầu hơi cúi xuống nhìn hắn.
" Về nhà!"
Những người bạn của Thượng Âu Dật hướng mắt về phía cô. Họ không ngừng che miệng cảm thán. Đúng là một cô gái xinh đẹp, có nét đáng yêu hồn nhiên trong trẻo. Người này làm cho Thượng Âu Dật - con người trong mắt mọi người cao ngạo lạnh lùng lại trong dáng vẻ thảm hại đến thế này.
Cô thấy rằng hắn say nhưng áo vest vẫn chỉnh tề, vẫn ngồi vắt chân toát lên vẻ cao quý. Tưởng Vũ xoa hai tay vào nhau tỏ vẻ van nài với cô:" Tiểu công chúa, đưa cậu ta về đi nhé!"
Thượng Âu Dật ngước mặt lên thấy cô thì ngạc nhiên. Hắn không tỉnh táo, thấy cô như phân thân trước mặt.
" Mạn Mạn…Mạn Mạn…"
Hắn ôm eo cô lẩm bẩm. Đường Ôn Mạn chấn động, ngại ngùng trước mọi người nên kéo hắn ra ngoài. Mấy người đàn ông thấy cô nặng nhọc kéo hắn thì có ý giúp. Đường Ôn Mạn nhẹ nhàng từ chối vì không muốn phiền họ. Tài xế của Thượng Âu Dật vẫn chờ ở ngoài đó từ lâu nhưng vì hắn nhất quyết không chịu đi đâu đến khi Đường Ôn Mạn đến đón.
Lên được đến xe Đường Ôn Mạn không khỏi thở dốc. Cô lườm người đàn ông đam dựa vào ghế mắt lim dim kia, dáng vẻ vô tội biết bao.
" Đến biệt thự Âu Mạn!" Hắn mấp máy môi nói với tài xế.
" Gì cơ? Biệt thự riêng của anh? Về Thượng gia chứ!"
" Biệt thự Âu Mạn!" Hắn lặp lại
“Thượng Âu Dật anh muốn kiếm chuyện với em phải không?”
Tiếng thở đều của hắn đã là câu trả lời rồi. Đường Ôn Mạn lúc này giận sôi máu sau đó lại thở dài. Tự cô chọn đến đón hắn, tự cô gánh chịu.
Trước biệt thự Âu Mạn, nơi này Đường Ôn Mạn chưa tới bao giờ. Nó là của riêng Thượng Âu Dật từ bao giờ cô còn không biết. Cô kéo hắn ra đi theo tài xế riêng dẫn đường lên phòng ngủ của hắn.
Đặt được hắn lên giường rồi cô mới vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn quanh mọi thứ, không có dấu vết đồ dùng phụ nữ. Cô mở tủ quần áo ra cũng không có quần áo phụ nữ. Bản thân cô còn không biết mình đang làm gì. Kiểm tra gì chứ? Đúng là ngốc.
Đang muốn tìm quần áo để thay cho Thượng Âu Dật thì từ đằng sau hắn choàng tay ôm lấy cô. Ôm ghì chặt như muốn siết cô vào hắn.
" Anh! Anh làm gì thế!" Đường Ôn Mạn hốt hoảng, có chút giận dữ vùng vẫy.
" Mạn Mạn! Xin lỗi em nhiều lắm!" Giọng hắn trầm trầm, mùi hương nam tính làm cho mặt Đường Ôn Mạn đỏ ran.
Đột nhiên hắn xoay cô lại, ép vào cửa tủ rồi táo bạo mà hôn cô. Cô trợn mắt, không thể tin vào hiện thực mà đứng hình. Hai người…đang hôn nhau. Chuyện này cô thật không lường trước được. Tay hắn ôm ghì eo cô bắt đầu lần đến mông cô. Đang bị đắm chìm trong những suy nghĩ mơ hồ thì nhớ đến Tả Dư. Cô đẩy hắn, cho hắn một bạt tai.
Cô gào lên:" Thượng Âu Dật! Anh điên rồi!"
Hắn đập đập vào đầu dần tỉnh táo hơn:" Anh xin lỗi Mạn Mạn. Làm em sợ rồi!"
Nằm mở mắt như thế đã lâu lâm rồi. Đồng hồ điểm hai giờ sáng Đường Ôn Mạn vẫn không chợp mắt nổi. Điện thoại đổ chuông cô giật mình thò tay ấn nghe mà không thèm nhìn tên người gọi đến.
" Alo!" Giọng nói nhè nhẹ của cô vọng vào bên kia.
Đầu dây bên kia tiếng nhạc vô cùng ồn ào, tạp âm lẫn lộn đinh tai nhức óc. Người bên kia nói lớn
" Alo! Em đến quán bar Tâm Tình đón Thượng Âu Dật đi!"
Cô ngồi thẳng dậy, đầu mày nhíu vào:" Anh là ai? "
" Anh là Tưởng Vũ bạn Thượng Âu Dật! Cậu ta uống say không chịu về đây này!"
Cô liếc mắt qua định tắt máy:" Gọi cho Tả Dư đi! Liên quan gì tới tôi!"
" Khoan đã, xin em đấy. Cậu ta nhất mực gọi tên em! Bọn anh không ép nổi cậu ta về, uống nữa chắc viêm dạ dày chết mất!"
Đường Ôn Mạn chấn động không nhẹ. Trước giờ hắn tửu lượng cực tốt mà, sao lại có chuyện say được. Chắc phải uống nhiều lắm.
Cô đứng dậy khoác cái áo vào, người vẫn mặc cái váy ngủ tay bồng dài qua đầu gối. Không muốn làm phiền ai nên cô tự bắt taxi đến quán bar kia.
Tới cửa quán suýt chút nữa người ta không cho cô vào, sợ chưa đủ tuổi. May cô mang theo CCCD thì mới được vào đấy.
Cô chưa từng vào những nơi như thế này bao giờ. Ấn tượng đầu của cô đây là một nơi náo nhiệt vô cùng, tiếng nhạc xập xình, những cô gái uốn éo theo nhạc nóng mắt trên sân khấu. Xa xa có một góc trông có vẻ yên tĩnh hơn, xa hoa với quầy rượu và ghế sô pha dài sang trọng.
Đường Ôn Mạn nheo mắt nhìn người đàn ông ngồi chính giữa trên sô pha, mặt đỏ lựng tay còn cầm cốc rượu kia. Bên cạnh hắn người đàn ông khác đang ngó nghiêng tìm kiếm. Đường Ôn Mạn đi lại phía đó, đầu hơi cúi xuống nhìn hắn.
" Về nhà!"
Những người bạn của Thượng Âu Dật hướng mắt về phía cô. Họ không ngừng che miệng cảm thán. Đúng là một cô gái xinh đẹp, có nét đáng yêu hồn nhiên trong trẻo. Người này làm cho Thượng Âu Dật - con người trong mắt mọi người cao ngạo lạnh lùng lại trong dáng vẻ thảm hại đến thế này.
Cô thấy rằng hắn say nhưng áo vest vẫn chỉnh tề, vẫn ngồi vắt chân toát lên vẻ cao quý. Tưởng Vũ xoa hai tay vào nhau tỏ vẻ van nài với cô:" Tiểu công chúa, đưa cậu ta về đi nhé!"
Thượng Âu Dật ngước mặt lên thấy cô thì ngạc nhiên. Hắn không tỉnh táo, thấy cô như phân thân trước mặt.
" Mạn Mạn…Mạn Mạn…"
Hắn ôm eo cô lẩm bẩm. Đường Ôn Mạn chấn động, ngại ngùng trước mọi người nên kéo hắn ra ngoài. Mấy người đàn ông thấy cô nặng nhọc kéo hắn thì có ý giúp. Đường Ôn Mạn nhẹ nhàng từ chối vì không muốn phiền họ. Tài xế của Thượng Âu Dật vẫn chờ ở ngoài đó từ lâu nhưng vì hắn nhất quyết không chịu đi đâu đến khi Đường Ôn Mạn đến đón.
Lên được đến xe Đường Ôn Mạn không khỏi thở dốc. Cô lườm người đàn ông đam dựa vào ghế mắt lim dim kia, dáng vẻ vô tội biết bao.
" Đến biệt thự Âu Mạn!" Hắn mấp máy môi nói với tài xế.
" Gì cơ? Biệt thự riêng của anh? Về Thượng gia chứ!"
" Biệt thự Âu Mạn!" Hắn lặp lại
“Thượng Âu Dật anh muốn kiếm chuyện với em phải không?”
Tiếng thở đều của hắn đã là câu trả lời rồi. Đường Ôn Mạn lúc này giận sôi máu sau đó lại thở dài. Tự cô chọn đến đón hắn, tự cô gánh chịu.
Trước biệt thự Âu Mạn, nơi này Đường Ôn Mạn chưa tới bao giờ. Nó là của riêng Thượng Âu Dật từ bao giờ cô còn không biết. Cô kéo hắn ra đi theo tài xế riêng dẫn đường lên phòng ngủ của hắn.
Đặt được hắn lên giường rồi cô mới vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn quanh mọi thứ, không có dấu vết đồ dùng phụ nữ. Cô mở tủ quần áo ra cũng không có quần áo phụ nữ. Bản thân cô còn không biết mình đang làm gì. Kiểm tra gì chứ? Đúng là ngốc.
Đang muốn tìm quần áo để thay cho Thượng Âu Dật thì từ đằng sau hắn choàng tay ôm lấy cô. Ôm ghì chặt như muốn siết cô vào hắn.
" Anh! Anh làm gì thế!" Đường Ôn Mạn hốt hoảng, có chút giận dữ vùng vẫy.
" Mạn Mạn! Xin lỗi em nhiều lắm!" Giọng hắn trầm trầm, mùi hương nam tính làm cho mặt Đường Ôn Mạn đỏ ran.
Đột nhiên hắn xoay cô lại, ép vào cửa tủ rồi táo bạo mà hôn cô. Cô trợn mắt, không thể tin vào hiện thực mà đứng hình. Hai người…đang hôn nhau. Chuyện này cô thật không lường trước được. Tay hắn ôm ghì eo cô bắt đầu lần đến mông cô. Đang bị đắm chìm trong những suy nghĩ mơ hồ thì nhớ đến Tả Dư. Cô đẩy hắn, cho hắn một bạt tai.
Cô gào lên:" Thượng Âu Dật! Anh điên rồi!"
Hắn đập đập vào đầu dần tỉnh táo hơn:" Anh xin lỗi Mạn Mạn. Làm em sợ rồi!"