Chương 140
Nam Mẫn trả thước cho Nam Nhã, không hề mất kiên nhẫn nói: “Tối mai tiếp tục tới tìm tôi trả bài, quy tắc không đổi, nếu cô không sợ đau thì cứ việc qua loa có lệ với tôi”.
Ánh mắt cô chuyển sang Nam Lâm: “Nam Lâm cũng thế nhé, ở đây thì phải tuân theo quy tắc trong nhà. Tối mai theo chị hai em tới đây tìm tôi đọc gia quy”.
“Dạ”, Nam Lâm lên tiếng theo bản năng, sau đó lúng túng giơ tay lên: “Chị cả, em… Học rồi”.
Nam Mẫn và Nam Nhã đều nhìn về phía Nam Lâm, gương mặt như khóc tang của Nam Nhã đầy vẻ khiếp sợ.
“Cái gì? Học rồi á?”
Nam Nhã liều mạng nháy mắt với Nam Lâm, ý bảo cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ Nam Mẫn không phải là chị cả cưng chiều bọn họ, mà là một đao phủ độc ác vô tình.
Nam Lâm cứ như không hiểu ánh mắt của Nam Nhã, mở đôi mắt to tròn đầy vô tội nhìn Nam Mẫn.
“Hôm nay lúc chị hai học gia quy em cũng ngồi đó”.
Nam Mẫn gật đầu, đuổi Nam Nhã đi, lại gọi Nam Lâm tới: “Đọc nghe thử xem nào”.
Cô lại lấy quyển sách mới đọc một nửa ra, tiếp tục xem.
Nam Lâm cố nén cảm giác hồi hộp trong lòng, như đứa trẻ học thuộc lòng bài vở thời đi học, đọc hết một trăm điều gia quy hết sức bình thản và trôi chảy, chẳng sai một chữ nào.
So với Nam Nhã lắp ba lắp bắp lúc nãy, có thể nói là sự khác biệt của học sinh xuất sắc và học sinh lưu ban.
“Không tệ”.
Cần khen ngợi Nam Mẫn cũng sẽ không tiếc, cô nhìn Nam Lâm với vẻ hứng thú: “Tôi nhớ trước kia em học rất giỏi, năm đó thi đậu đại học S, cũng lấy được học bổng hạng nhất. Học chuyên ngành thiết kế trang sức đúng không?”
Nam Lâm gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt to tròn sáng rực rỡ: “Đúng vậy, chị nhớ ạ!”
“Tôi chỉ đi có ba năm, đâu có mất trí nhớ, sao lại không nhớ được cơ chứ”.
Thái độ Nam Mẫn hết sức bình thản: “Bản thân tôi không có ưu điểm gì, nhưng trí nhớ lại rất tốt, nhớ ơn, cũng ghi thù. Cuộc sống của chúng ta ngày xưa tôi không quên, sau này cũng sẽ không quên”.
Cô thản nhiên nói: “Người tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ tốt với người đó, nhưng dù chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái thôi tôi cũng sẽ nhớ kỹ, tất nhiên tôi sẽ cho người đó biết mặt”.
Nam Lâm căng thẳng, cảm giác như Nam Mẫn đã biết được điều gì rồi nên mới nói với cô ta những lời đó, cô ta không ngốc, từ thái độ xa cách của Nam Mẫn hôm nay đến những lời cô nói đều có thể nhận ra một hai.
Cô ta không ngốc, Nam Mẫn càng không ngu, Nam Nhã tám trăm năm không liên lạc, lần này đột nhiên gọi điện thoại bảo cô ta đến khu vườn Hoa Hồng ở, mục đích rất rõ ràng.
“Em biết, chị luôn phân biệt yêu và ghét rất rõ ràng, không đen thì là trắng”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Trước kia là thế, cứ tưởng thế giới này chỉ có đen và trắng, nhưng bây giờ lớn rồi, cũng biết giữa trắng và đen có cả màu xám”.
Cô nhìn chằm chằm Nam Lâm, giọng lạnh lẽo: “Cái màu xám đó, gọi là sự phản bội của người thân”.
Ánh mắt Nam Lâm bỗng nhiên trợn trừng.
Ánh mắt cô chuyển sang Nam Lâm: “Nam Lâm cũng thế nhé, ở đây thì phải tuân theo quy tắc trong nhà. Tối mai theo chị hai em tới đây tìm tôi đọc gia quy”.
“Dạ”, Nam Lâm lên tiếng theo bản năng, sau đó lúng túng giơ tay lên: “Chị cả, em… Học rồi”.
Nam Mẫn và Nam Nhã đều nhìn về phía Nam Lâm, gương mặt như khóc tang của Nam Nhã đầy vẻ khiếp sợ.
“Cái gì? Học rồi á?”
Nam Nhã liều mạng nháy mắt với Nam Lâm, ý bảo cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ Nam Mẫn không phải là chị cả cưng chiều bọn họ, mà là một đao phủ độc ác vô tình.
Nam Lâm cứ như không hiểu ánh mắt của Nam Nhã, mở đôi mắt to tròn đầy vô tội nhìn Nam Mẫn.
“Hôm nay lúc chị hai học gia quy em cũng ngồi đó”.
Nam Mẫn gật đầu, đuổi Nam Nhã đi, lại gọi Nam Lâm tới: “Đọc nghe thử xem nào”.
Cô lại lấy quyển sách mới đọc một nửa ra, tiếp tục xem.
Nam Lâm cố nén cảm giác hồi hộp trong lòng, như đứa trẻ học thuộc lòng bài vở thời đi học, đọc hết một trăm điều gia quy hết sức bình thản và trôi chảy, chẳng sai một chữ nào.
So với Nam Nhã lắp ba lắp bắp lúc nãy, có thể nói là sự khác biệt của học sinh xuất sắc và học sinh lưu ban.
“Không tệ”.
Cần khen ngợi Nam Mẫn cũng sẽ không tiếc, cô nhìn Nam Lâm với vẻ hứng thú: “Tôi nhớ trước kia em học rất giỏi, năm đó thi đậu đại học S, cũng lấy được học bổng hạng nhất. Học chuyên ngành thiết kế trang sức đúng không?”
Nam Lâm gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt to tròn sáng rực rỡ: “Đúng vậy, chị nhớ ạ!”
“Tôi chỉ đi có ba năm, đâu có mất trí nhớ, sao lại không nhớ được cơ chứ”.
Thái độ Nam Mẫn hết sức bình thản: “Bản thân tôi không có ưu điểm gì, nhưng trí nhớ lại rất tốt, nhớ ơn, cũng ghi thù. Cuộc sống của chúng ta ngày xưa tôi không quên, sau này cũng sẽ không quên”.
Cô thản nhiên nói: “Người tốt với tôi, thì tôi cũng sẽ tốt với người đó, nhưng dù chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái thôi tôi cũng sẽ nhớ kỹ, tất nhiên tôi sẽ cho người đó biết mặt”.
Nam Lâm căng thẳng, cảm giác như Nam Mẫn đã biết được điều gì rồi nên mới nói với cô ta những lời đó, cô ta không ngốc, từ thái độ xa cách của Nam Mẫn hôm nay đến những lời cô nói đều có thể nhận ra một hai.
Cô ta không ngốc, Nam Mẫn càng không ngu, Nam Nhã tám trăm năm không liên lạc, lần này đột nhiên gọi điện thoại bảo cô ta đến khu vườn Hoa Hồng ở, mục đích rất rõ ràng.
“Em biết, chị luôn phân biệt yêu và ghét rất rõ ràng, không đen thì là trắng”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Trước kia là thế, cứ tưởng thế giới này chỉ có đen và trắng, nhưng bây giờ lớn rồi, cũng biết giữa trắng và đen có cả màu xám”.
Cô nhìn chằm chằm Nam Lâm, giọng lạnh lẽo: “Cái màu xám đó, gọi là sự phản bội của người thân”.
Ánh mắt Nam Lâm bỗng nhiên trợn trừng.