Chương 129
Nam Nhã học thuộc gia quy một cách lơ đễnh, như chết đi sống lại, vừa thấy Nam Lâm đến lập tức chạy xuống tầng, vui vẻ chào đón cô ta.
Nam Lâm không quen và không thích ứng với vẻ nhiệt tình của Nam Nhã, giật khóe miệng, lúng túng gọi một tiếng: “Chị hai”.
“Ôi trời, chúng ta là chị em họ thân thiết, tỏ ra xa lạ thế làm gì”.
Nam Nhã vô cùng nhiệt tình, kéo Nam Lâm đi vào, đưa cô ta vào phòng mình, còn đẩy bảo vệ ra ngoài: “Chị em chúng tôi trò chuyện, các anh ra ngoài đi, chốc nữa lại vào!”
Nam Lâm nhìn hai bảo vệ, không hiểu rõ tình hình, ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Bảo vệ vừa đi, Nam Nhã đổi mặt, tiến lên ôm lấy Nam Lâm, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nam Lâm, cuối cùng em cũng đến rồi! Em không biết mấy ngày nay chị bị hành hạ khổ sở thế nào đâu!”
Nam Lâm thộn mặt: “???”
“Xí, em hai này, đúng là diễn sâu quá, không đến học viện điện ảnh thật đáng tiếc”.
Bạch Lộc Dư nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát trên màn hình máy tính, tay cầm một ly cafe, suýt sặc bởi kỹ năng diễn xuất tức thì của Nam Nhã, đưa ra bình luận như vậy.
Nam Mẫn một công đôi việc, vừa mở camera giám sát, vừa cầm bút soạt soạt ký tên lên tài liệu, thản nhiên nói: “Trình độ của học viện điện ảnh không thấp thế này”.
Cô cúi đầu ngước mắt nhìn khuôn mặt V- line thanh tú của Nam Lâm, ba năm không gặp, Nam Lâm cũng lớn rồi.
Nhưng gầy hơn, không còn vẻ mũm mĩm.
Nam Lâm vẫn chưa hiểu là chuyện gì, Nam Nhã đã kéo tay của cô ta lải nhải tố cáo không ngừng về Nam Mẫn, nói từ sau khi cô “sống lại từ cõi chết” dùng thân phận và danh nghĩa chị cả ép bức và đối xử tàn ác vô nhân đạo với cô ta thế nào.
“Em xem đầu gối của chị vẫn còn sưng đấy, chị ta lại cho chị quỳ bên bồn cầu cả một đêm!”
“Bên bồn cầu! Quỳ cả một đêm! Em dám tin không?”
“Chị ta lại còn bắt chị học thuộc quy tắc gì đó, liệt ra cả một trăm điều, còn không biết lấy đâu ra cái thước, nếu chị không thuộc thì sẽ đánh chị. Em nói xem chị ta dựa vào đâu chứ? Còn không rõ ràng là ức hiếp người ta ư?”
Nghe lời tố cáo của Nam Nhã, Bạch Lộc Dư không nhịn được cười, chọc vai của Nam Mẫn: “Em cũng ác đấy, học ai đấy hả, thật xấu xa”.
“Thế này mà gọi là ác?”, Nam Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng: “Với những việc ác độc cô ta làm với em, em không treo cô ta lên đánh một trận đã là rất tốt rồi”.
Cô có thể cho Nam Nhã vào tù ngồi mấy năm trả giá cho những chuyện sai trái làm với cô, dù sao ban đầu Nam Nhã cũng cấu kết với Tần Giang Nguyên ra tay với cô, thực sự muốn lấy mạng của cô!
Nam Mẫn không giết cô ta, cũng không đi tố cáo cô ta, thế đã đủ nhân từ rồi.
Chuyện trong nhà vẫn nên đóng cửa xử lý với nhau, dù sao người xưa nói rất hay, chuyện xấu trong nhà không được để lộ ra ngoài.
Cho cô ta nếm chút đau đớn da thịt, dạy cho bài học chưa chắc không phải việc tốt.
Nam Lâm nghe lời tố cáo của Nam Nhã, khó giấu vẻ kinh ngạc trên mặt: “Chị cả thực sự làm những chuyện này với chị ư?”
“Chị lừa em làm gì”, Nam Nhã chỉ vào mình: “Ngoại trừ chị ta, còn có ai dám làm vậy với chị? Bây giờ ngày nào chị cũng như ngồi tù, ngay cả người trò chuyện cũng không có, cũng may mà em đến”.
Nam Lâm miễn cưỡng giật khóe miệng, cô ta không cảm thấy cô ta và Nam Nhã có gì để nói với nhau.
Nam Lâm không quen và không thích ứng với vẻ nhiệt tình của Nam Nhã, giật khóe miệng, lúng túng gọi một tiếng: “Chị hai”.
“Ôi trời, chúng ta là chị em họ thân thiết, tỏ ra xa lạ thế làm gì”.
Nam Nhã vô cùng nhiệt tình, kéo Nam Lâm đi vào, đưa cô ta vào phòng mình, còn đẩy bảo vệ ra ngoài: “Chị em chúng tôi trò chuyện, các anh ra ngoài đi, chốc nữa lại vào!”
Nam Lâm nhìn hai bảo vệ, không hiểu rõ tình hình, ngạc nhiên nói: “Đây là?”
Bảo vệ vừa đi, Nam Nhã đổi mặt, tiến lên ôm lấy Nam Lâm, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Nam Lâm, cuối cùng em cũng đến rồi! Em không biết mấy ngày nay chị bị hành hạ khổ sở thế nào đâu!”
Nam Lâm thộn mặt: “???”
“Xí, em hai này, đúng là diễn sâu quá, không đến học viện điện ảnh thật đáng tiếc”.
Bạch Lộc Dư nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát trên màn hình máy tính, tay cầm một ly cafe, suýt sặc bởi kỹ năng diễn xuất tức thì của Nam Nhã, đưa ra bình luận như vậy.
Nam Mẫn một công đôi việc, vừa mở camera giám sát, vừa cầm bút soạt soạt ký tên lên tài liệu, thản nhiên nói: “Trình độ của học viện điện ảnh không thấp thế này”.
Cô cúi đầu ngước mắt nhìn khuôn mặt V- line thanh tú của Nam Lâm, ba năm không gặp, Nam Lâm cũng lớn rồi.
Nhưng gầy hơn, không còn vẻ mũm mĩm.
Nam Lâm vẫn chưa hiểu là chuyện gì, Nam Nhã đã kéo tay của cô ta lải nhải tố cáo không ngừng về Nam Mẫn, nói từ sau khi cô “sống lại từ cõi chết” dùng thân phận và danh nghĩa chị cả ép bức và đối xử tàn ác vô nhân đạo với cô ta thế nào.
“Em xem đầu gối của chị vẫn còn sưng đấy, chị ta lại cho chị quỳ bên bồn cầu cả một đêm!”
“Bên bồn cầu! Quỳ cả một đêm! Em dám tin không?”
“Chị ta lại còn bắt chị học thuộc quy tắc gì đó, liệt ra cả một trăm điều, còn không biết lấy đâu ra cái thước, nếu chị không thuộc thì sẽ đánh chị. Em nói xem chị ta dựa vào đâu chứ? Còn không rõ ràng là ức hiếp người ta ư?”
Nghe lời tố cáo của Nam Nhã, Bạch Lộc Dư không nhịn được cười, chọc vai của Nam Mẫn: “Em cũng ác đấy, học ai đấy hả, thật xấu xa”.
“Thế này mà gọi là ác?”, Nam Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng: “Với những việc ác độc cô ta làm với em, em không treo cô ta lên đánh một trận đã là rất tốt rồi”.
Cô có thể cho Nam Nhã vào tù ngồi mấy năm trả giá cho những chuyện sai trái làm với cô, dù sao ban đầu Nam Nhã cũng cấu kết với Tần Giang Nguyên ra tay với cô, thực sự muốn lấy mạng của cô!
Nam Mẫn không giết cô ta, cũng không đi tố cáo cô ta, thế đã đủ nhân từ rồi.
Chuyện trong nhà vẫn nên đóng cửa xử lý với nhau, dù sao người xưa nói rất hay, chuyện xấu trong nhà không được để lộ ra ngoài.
Cho cô ta nếm chút đau đớn da thịt, dạy cho bài học chưa chắc không phải việc tốt.
Nam Lâm nghe lời tố cáo của Nam Nhã, khó giấu vẻ kinh ngạc trên mặt: “Chị cả thực sự làm những chuyện này với chị ư?”
“Chị lừa em làm gì”, Nam Nhã chỉ vào mình: “Ngoại trừ chị ta, còn có ai dám làm vậy với chị? Bây giờ ngày nào chị cũng như ngồi tù, ngay cả người trò chuyện cũng không có, cũng may mà em đến”.
Nam Lâm miễn cưỡng giật khóe miệng, cô ta không cảm thấy cô ta và Nam Nhã có gì để nói với nhau.