Chương 113
Dụ Lâm Hải: “?”
Phó Vực: “Tôi muốn cô ấy hẹn hò với tôi để chọc tức cậu, sau đó cô ấy nói tôi ngây thơ, còn mắng cho tôi một trận”, kèm gương mặt uất ức.
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực: “Lâu lắm lắm lắm rồi tôi không gặp được cô gái nào cá tính và ngay thẳng như thế. Tôi phát hiện ra tôi ngày càng thích cô ấy rồi! Tôi quyết định sẽ chính thức theo đuổi Nam Mẫn!”
Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm hàng chữ dài ngoằng kia, đôi mắt đen như mực đó phủ thêm một tầng sương lạnh, như cơn gió rét buốt thổi qua, cả người chìm trong áp suất cực kỳ thấp.
Anh tắt màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu chỉ có những lời Tưởng Phàm vừa mới nói.
Nếu lời anh ta nói là thật, thì ba năm trước bố mẹ Nam Mẫn chết trên đường đi sang thành phố Bắc cầu hôn, sau đó không lâu Nam Mẫn lại đến bên cạnh anh, gả cho anh.
Chẳng lẽ anh thật sự là người mà Nam Mẫn thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?
Nhưng mười năm trước anh và Nam Mẫn chưa từng gặp hay liên quan gì tới nhau cơ mà?
Mười năm trước…
Dụ Lâm Hải nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể tìm thấy chút ký ức nào.
Anh mở to mắt, trầm giọng nói: “Hà Chiếu, cậu điều tra cái chết của chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy cho tôi. Còn nữa, tìm lại tất cả mọi hành trình của tôi vào mười năm trước, tôi muốn xem lại”.
“Rõ”.
Hà Chiếu đáp lời, hỏi: “Giám đốc Dụ, bây giờ chúng ta quay về thành phố Bắc luôn hả? Không ở thành phố Nam thêm vài ngày ư?”
“Không, về thôi”.
Tâm trạng Dụ Lâm Hải hết sức ủ rũ, hỏi Nam Mẫn thì chắc là chẳng có kết quả gì rồi, chi bằng để anh tự thăm dò.
Còn việc kinh doanh trường đua ngựa đó, cô cũng gạt đi không muốn hợp tác với anh, thì anh cần gì phải mặt dày mày dạn chạy tới nữa?
Anh cười khổ lắc đầu, sống hơn nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên bị một người ghét bỏ và từ chối triệt để như thế.
…
Nam Mẫn và Phó Vực đi quan sát cả trường đua ngựa to lớn, sau đó khá hài lòng với miếng đất này.
“Với tiến độ này, có lẽ cuối tháng sẽ hoàn công. Tôi cũng có thể dẫn những giống ngựa đáng để kinh doanh từ Nội Mông đến đây, đến lúc đó em cứ chọn một con, tôi giữ lại cho em”.
Đến chòi nghỉ mát dừng chân một lát, Phó Vực nhận lấy nước từ tay trợ lý, cho Nam Mẫn một chai.
Nam Mẫn cầm lấy: “Được, cảm ơn”.
Phó Vực cười: “Chẳng mấy khi nghe được tiếng cảm ơn từ miệng em”.
“Chỉ cần anh không mở miệng nói mấy chuyện không đâu, tất nhiên tôi cũng sẽ lịch sự khách sáo với anh, tôi cũng là người có ăn học”, Nam Mẫn vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống.
Cô khẽ ngước cổ, cần cổ xinh đẹp như thiên nga lại càng trở nên hấp dẫn, nó chẳng hề có một nếp gấp nào, Phó Vực thật sự cảm thấy sắc đẹp có thể thay cơm.
“Sắp đến giữa trưa rồi, có đói bụng không, tôi mời em ăn bữa cơm”.
Nam Mẫn uống nốt chỗ nước còn lại, nói:
Phó Vực: “Tôi muốn cô ấy hẹn hò với tôi để chọc tức cậu, sau đó cô ấy nói tôi ngây thơ, còn mắng cho tôi một trận”, kèm gương mặt uất ức.
Dụ Lâm Hải: “…”
Phó Vực: “Lâu lắm lắm lắm rồi tôi không gặp được cô gái nào cá tính và ngay thẳng như thế. Tôi phát hiện ra tôi ngày càng thích cô ấy rồi! Tôi quyết định sẽ chính thức theo đuổi Nam Mẫn!”
Dụ Lâm Hải nhìn chằm chằm hàng chữ dài ngoằng kia, đôi mắt đen như mực đó phủ thêm một tầng sương lạnh, như cơn gió rét buốt thổi qua, cả người chìm trong áp suất cực kỳ thấp.
Anh tắt màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong đầu chỉ có những lời Tưởng Phàm vừa mới nói.
Nếu lời anh ta nói là thật, thì ba năm trước bố mẹ Nam Mẫn chết trên đường đi sang thành phố Bắc cầu hôn, sau đó không lâu Nam Mẫn lại đến bên cạnh anh, gả cho anh.
Chẳng lẽ anh thật sự là người mà Nam Mẫn thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?
Nhưng mười năm trước anh và Nam Mẫn chưa từng gặp hay liên quan gì tới nhau cơ mà?
Mười năm trước…
Dụ Lâm Hải nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể tìm thấy chút ký ức nào.
Anh mở to mắt, trầm giọng nói: “Hà Chiếu, cậu điều tra cái chết của chủ tịch Nam và phu nhân ông ấy cho tôi. Còn nữa, tìm lại tất cả mọi hành trình của tôi vào mười năm trước, tôi muốn xem lại”.
“Rõ”.
Hà Chiếu đáp lời, hỏi: “Giám đốc Dụ, bây giờ chúng ta quay về thành phố Bắc luôn hả? Không ở thành phố Nam thêm vài ngày ư?”
“Không, về thôi”.
Tâm trạng Dụ Lâm Hải hết sức ủ rũ, hỏi Nam Mẫn thì chắc là chẳng có kết quả gì rồi, chi bằng để anh tự thăm dò.
Còn việc kinh doanh trường đua ngựa đó, cô cũng gạt đi không muốn hợp tác với anh, thì anh cần gì phải mặt dày mày dạn chạy tới nữa?
Anh cười khổ lắc đầu, sống hơn nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên bị một người ghét bỏ và từ chối triệt để như thế.
…
Nam Mẫn và Phó Vực đi quan sát cả trường đua ngựa to lớn, sau đó khá hài lòng với miếng đất này.
“Với tiến độ này, có lẽ cuối tháng sẽ hoàn công. Tôi cũng có thể dẫn những giống ngựa đáng để kinh doanh từ Nội Mông đến đây, đến lúc đó em cứ chọn một con, tôi giữ lại cho em”.
Đến chòi nghỉ mát dừng chân một lát, Phó Vực nhận lấy nước từ tay trợ lý, cho Nam Mẫn một chai.
Nam Mẫn cầm lấy: “Được, cảm ơn”.
Phó Vực cười: “Chẳng mấy khi nghe được tiếng cảm ơn từ miệng em”.
“Chỉ cần anh không mở miệng nói mấy chuyện không đâu, tất nhiên tôi cũng sẽ lịch sự khách sáo với anh, tôi cũng là người có ăn học”, Nam Mẫn vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống.
Cô khẽ ngước cổ, cần cổ xinh đẹp như thiên nga lại càng trở nên hấp dẫn, nó chẳng hề có một nếp gấp nào, Phó Vực thật sự cảm thấy sắc đẹp có thể thay cơm.
“Sắp đến giữa trưa rồi, có đói bụng không, tôi mời em ăn bữa cơm”.
Nam Mẫn uống nốt chỗ nước còn lại, nói: