Chương 102
Dụ Lâm Hải nheo mắt, mỗi lần Nam Mẫn xuất hiện, luôn có thể mang đến cho anh bất ngờ muôn hình vạn trạng, nhưng không có tư thái nào giống vợ cũ của anh.
Nam Mẫn của trước đây, luôn xuất hiện trước mắt anh với bộ quần áo ở nhà ấm áp, mái tóc dài thả sau lưng, hoặc là vấn thành búi, đầy dáng vẻ vợ ngoan mẹ hiền.
Cũng không phải anh không thích, chỉ là cảm thấy cô giống như người giả dối, lúc nào cũng cố ý muốn lấy lòng anh.
Cảm giác đó khiến anh không thoải mái.
Người trước mặt mới là con người chân thực nhất của cô.
Tuy thỉnh thoảng khiến anh cảm thấy xa lạ, nhưng nhìn thì vô cùng dễ chịu.
“Đợi em lâu rồi đấy”, cách từ xa Phó Vực đã dang cánh tay muốn ôm Nam Mẫn, bị cô đưa ra một ngón tay ngăn lại, sau đó đẩy ra.
Cô ghét bỏ thu lại ngón tay, lạnh lùng nói: “Đừng vừa gặp đã ôm ôm ấp ấp, tôi rất thân với anh hả?”
Dụ Lâm Hải cau mày vì Phó Vực rồi lại giãn ra vì lời của Nam Mẫn, hài lòng khẽ cong khóe miệng: Biết từ chối, là chuyện tốt.
Phó Vực mặt dày, cười nháy mắt với cô: “Ôm một cái, chẳng phải là thân rồi à?”
Nam Mẫn không có ý định muốn thân thiết với anh ta, đi thẳng về phía thang máy.
“Lần sau muốn đến thì thông báo trước, lịch trình của tôi không cố định, lỡ như anh từ xa đến mà không gặp, chẳng phải là thờ ơ với cậu Phó rồi?”
Lời nói khách sáo, thực ra là chê anh ta không mời mà đến, mà còn đến rất sớm.
Phó Vực vẫy tay ra ý bảo Dụ Lâm Hải đi theo, lại trả lời Nam Mẫn: “Không sao, tôi rất rảnh, vẫn luôn muốn gì làm nấy, nhớ em thì đến tìm em. Hôm nay đến sớm là vì anh Dụ giục tôi đến”.
Nam Mẫn đi thang máy lên thẳng văn phòng tổng giám đốc, Phó Vực cũng đi theo lên, Dụ Lâm Hải đang định lên thì bị vệ sĩ ngăn lại.
Phó Vực vội nói: “Anh ấy đi cùng tôi”.
Rồi lại nhìn sang Nam Mẫn: “Anh Dụ cũng vô cùng hứng thú với việc kinh doanh trường đua ngựa, muốn hợp tác với chúng ta”.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc, liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ đồng ý hợp tác với anh”.
“Thêm một người cũng không sao mà”, Phó Vực cười hé miệng, nhìn Dụ Lâm Hải bị ngăn ở ngoài thang máy, nháy mắt với anh: Mau nói gì đi chứ!
Hà Chiếu cũng sắp dựng lông lên rồi, Dụ Lâm Hải lại vẫn điềm tĩnh, tỏ thái độ không có ý kiến chủ quan.
“Tổng giám đốc Nam, việc kinh doanh trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc, tôi cũng muốn tham gia”.
Nam Mẫn nhìn thẳng về phía anh, đôi mắt trong veo không có chút cảm xúc, lãnh đạm nhìn anh một lúc, đôi môi hồng đỏ khẽ mở, nhả ra một câu lạnh nhạt.
“Muốn hợp tác với tôi? Anh là ai?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Nam Mẫn của trước đây, luôn xuất hiện trước mắt anh với bộ quần áo ở nhà ấm áp, mái tóc dài thả sau lưng, hoặc là vấn thành búi, đầy dáng vẻ vợ ngoan mẹ hiền.
Cũng không phải anh không thích, chỉ là cảm thấy cô giống như người giả dối, lúc nào cũng cố ý muốn lấy lòng anh.
Cảm giác đó khiến anh không thoải mái.
Người trước mặt mới là con người chân thực nhất của cô.
Tuy thỉnh thoảng khiến anh cảm thấy xa lạ, nhưng nhìn thì vô cùng dễ chịu.
“Đợi em lâu rồi đấy”, cách từ xa Phó Vực đã dang cánh tay muốn ôm Nam Mẫn, bị cô đưa ra một ngón tay ngăn lại, sau đó đẩy ra.
Cô ghét bỏ thu lại ngón tay, lạnh lùng nói: “Đừng vừa gặp đã ôm ôm ấp ấp, tôi rất thân với anh hả?”
Dụ Lâm Hải cau mày vì Phó Vực rồi lại giãn ra vì lời của Nam Mẫn, hài lòng khẽ cong khóe miệng: Biết từ chối, là chuyện tốt.
Phó Vực mặt dày, cười nháy mắt với cô: “Ôm một cái, chẳng phải là thân rồi à?”
Nam Mẫn không có ý định muốn thân thiết với anh ta, đi thẳng về phía thang máy.
“Lần sau muốn đến thì thông báo trước, lịch trình của tôi không cố định, lỡ như anh từ xa đến mà không gặp, chẳng phải là thờ ơ với cậu Phó rồi?”
Lời nói khách sáo, thực ra là chê anh ta không mời mà đến, mà còn đến rất sớm.
Phó Vực vẫy tay ra ý bảo Dụ Lâm Hải đi theo, lại trả lời Nam Mẫn: “Không sao, tôi rất rảnh, vẫn luôn muốn gì làm nấy, nhớ em thì đến tìm em. Hôm nay đến sớm là vì anh Dụ giục tôi đến”.
Nam Mẫn đi thang máy lên thẳng văn phòng tổng giám đốc, Phó Vực cũng đi theo lên, Dụ Lâm Hải đang định lên thì bị vệ sĩ ngăn lại.
Phó Vực vội nói: “Anh ấy đi cùng tôi”.
Rồi lại nhìn sang Nam Mẫn: “Anh Dụ cũng vô cùng hứng thú với việc kinh doanh trường đua ngựa, muốn hợp tác với chúng ta”.
Nam Mẫn mặt không cảm xúc, liếc anh ta một cái: “Tôi chỉ đồng ý hợp tác với anh”.
“Thêm một người cũng không sao mà”, Phó Vực cười hé miệng, nhìn Dụ Lâm Hải bị ngăn ở ngoài thang máy, nháy mắt với anh: Mau nói gì đi chứ!
Hà Chiếu cũng sắp dựng lông lên rồi, Dụ Lâm Hải lại vẫn điềm tĩnh, tỏ thái độ không có ý kiến chủ quan.
“Tổng giám đốc Nam, việc kinh doanh trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc, tôi cũng muốn tham gia”.
Nam Mẫn nhìn thẳng về phía anh, đôi mắt trong veo không có chút cảm xúc, lãnh đạm nhìn anh một lúc, đôi môi hồng đỏ khẽ mở, nhả ra một câu lạnh nhạt.
“Muốn hợp tác với tôi? Anh là ai?”
Dụ Lâm Hải: “…”