Chương 77: Rèn Luyện (Phiên Ngoại 2)
Vào một ngày nọ, Tô Uyển thức dậy sớm vô tình nhìn thấy chồng yêu đang nhẹ nhàng rời giường.
Cô mơ màng chớp mắt, nhào vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi: “A Chấp… Đi đâu vậy?”
“Anh đi tập thể dục.” Anh vuốt tóc vợ, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cưng chiều xoa đầu cô: “Uyển Uyển muốn ăn gì nè?” Sau khi anh về sẽ làm cho cô ăn ngay.
Tô Uyển chớp mắt, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo. Cô không mỉm cười như thường lệ, mà đòi đi tập thể dục cùng anh.
Anh mỉm cười khi thấy đôi mắt sáng rực của vợ, rồi nói: “Được chứ bảo bối.”
Lộ trình tập thể dục mỗi sáng của Tần Chấp chỉ đơn giản là chạy xung quanh biệt thự của họ. Vì khu biệt thự này dành cho giới thượng lưu nên rất chú trọng đến quyền riêng tư. Vậy nên mỗi căn nhà đều cách nhau khá xa, tổng diện tích của cả khu rất lớn.
Với Tần Chấp thì chạy hai vòng quanh khu biệt thự chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Tô Uyển thì…
Họ ra khỏi nhà vào sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, cỏ cây bên đường cũng như vừa tỉnh giấc.
Chạy chưa được bao lâu thì cô đã t.hở dốc, hai chân cũng ngày càng càng nhức.
“Bảo bối còn muốn chạy nữa không?” Anh vừa đi cạnh bảo bối vừa hỏi. Trong mắt anh ánh lên vẻ đau lòng, nhưng vẫn hỏi ý kiến của cô trước.
Cô chớp mắt, thở hổn hển gật đầu: “Muốn ạ.”
Tuy cô rất mệt, nhưng cô muốn tự mình trải nghiệm con đường mà sáng nào A Chấp cũng đi qua.
“Bảo bối hít vào… Thở ra…” Tần Chấp kìm lại nỗi xúc động muốn nhào lên. Cơn bệnh mấy ngày trước của bảo bối đã khiến anh chợt nhận ra dù mình có nhờ bác sĩ dinh dưỡng điều chỉnh thực đơn ẩm thực của vợ yêu đến cỡ nào, thì cô vẫn phải tập thể dục.
Nói thì nói vậy nhưng anh không hề có sức chống cự trước vợ yêu. Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ mơ màng đáng yêu và giọng nói nhõng nhẽo của cô là anh lại đầu hàng ngay.
“Bảo bối nhìn ở đây này, hồi trước anh chạy ngang vô tình thấy một con mèo trắng khá khôn…” Tần Chấp suy nghĩ một lát rồi nói chuyện để dời đi sự chú ý của cô.
Tô Uyển máy móc cất bước, há miệng thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, cảnh vật trước mắt như nhoè đi.
Lúc nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, cô như thấy được A Chấp đang chạy phía trước mình.
Tuy A Chấp khi ấy chỉ là một chàng trai, nhưng anh vẫn bình tĩnh chạy về phía ánh mặt trời.
Bóng hình nơi xa dần dần mờ ảo, chỉ còn người bên cạnh bảo vệ cô. Khoé môi cô khẽ nhếch, một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, khiến cô như được tiếp thêm sức mạnh.
Bước chân của cô dần nhịp nhàng, khuôn mặt mệt mỏi cũng trở nên ngọt ngào.
Thấy cô như vậy, lòng anh mềm nhũn, đến cả giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
Tuy vậy, anh không định để cô chạy quá lâu.
Tần Chấp biết bây giờ bảo bối bước đi khoan khoái không phải vì hết mệt, mà là vì ngọt ngào nơi đáy lòng đã khiến cô quên đi sự nặng nề của chân mình.
Vả lại, lần đầu không nên chạy quá lâu.
Anh chạy nhanh hơn một bước, xoay người và vươn hai tay ra. Vì Tô Uyển đang rất mệt nên không nhận ra mình đã đụng vào lồ.ng ngực rắn rỏi của chồng, hai chân khuỵ xuống, sau đó được anh ôm trọn.
Cô chớp mắt nói: “Em muốn đi cùng anh.”
Em muốn chạy qua con đường anh từng đi, cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ kiên trì của anh.
“Bảo bối ngoan, lần đầu tập luyện phải đúng mực.” Anh vuốt mái tóc ướt đẫm của vợ, cả người như muốn nổi điên khi nghe thấy tiếng cô thở hổn hển, nhưng anh chỉ có thể kìm nó lại.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt vợ rồi nói: “Bảo bối tới đây để anh cõng em nào.” Sau đó quay đầu nhìn cô với vẻ dịu dàng khôn xiết: “Tụi mình cùng chạy.”
Cô ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó liền nhào lên tấm lưng vững chắc của chồng.
Bước chân của anh nhẹ tênh, cứ như trọng lượng của cô chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.
Hơi thở của Tô Uyển dần trở lại bình thường.
Tấm lưng vững chắc này như đưa cô về những ngày tháng tan học được anh cõng, lúc mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, cô liền an tâm nhắm mắt ngửi tới ngửi lui.
Hai má lúm đồng tiền xuất hiện tựa như hoa quỳnh nở vào đêm hè, lại giống như đang kể về câu chuyện xưa ngọt ngào mà chỉ họ biết vậy.
Lúc anh tưởng cô đã thiếp đi thì bàn tay vòng qua cổ anh khẽ động đậy, một hơi thở ấm áp truyền đến từ sau lưng: “Sau này em tập thể dục chung với A Chấp nhé?”
Hơi thở ấm nóng của cô truyền thẳng đến lòng anh, chân anh khựng lại trong giây lát, rồi cười tươi rói dưới ánh mặt trời: “Được chứ.”
Anh muốn nắm tay em đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông. Đến khi tóc tụi mình trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn thì anh vẫn sẽ ôm chặt lấy em rồi giấu em ở nơi chỉ hai chúng ta biết.
Tuy anh không nói gì nhưng em vẫn hiểu, thậm chí còn cố gắng đạt được thì sao anh nỡ từ chối đây.
Cảm giác tâm linh tương thông khiến anh như say như dại.
Tuy Tô Uyển là người trong giới giải trí nhưng cô không cần giữ dáng như họ. Vả lại, chồng yêu còn nuôi cô trắng trẻo mập mạp, vóc dáng cũng đầy đặn hơn, tất nhiên là trọng lượng cũng theo đó mà tăng.
Lúc Tần Chấp chạy tới nhà sau khi cõng vợ đi đúng lộ trình như bình thường, hô hấp của anh bỗng trở nên nặng nề.
“Em nặng không A Chấp?” Cánh tay vòng qua cổ anh khẽ siết, miệng nói vậy nhưng không hề có ý bước xuống.
Trong một buổi sáng sớm như thế này, cô bỗng nhiên muốn quấn quýt lấy chồng yêu nhiều hơn bình thường. Cô muốn được anh ôm vào lòng, nâng niu chiều chuộng, cũng muốn được anh gần gũi xá.c thịt.
Tất nhiên là Tần Chấp hiểu ý cô.
Tia nắng ban mai soi sáng khuôn mặt Tần Chấp, một nụ cười xán lạn lại không kém phần dịu dàng lan từ khóe mắt đến lông mày.
“Nặng chứ.”
Anh chậm rãi cười đáp: “Trên lưng là toàn bộ thế giới của anh mà!”
Cô mơ màng chớp mắt, nhào vào lòng anh, nhỏ giọng hỏi: “A Chấp… Đi đâu vậy?”
“Anh đi tập thể dục.” Anh vuốt tóc vợ, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cưng chiều xoa đầu cô: “Uyển Uyển muốn ăn gì nè?” Sau khi anh về sẽ làm cho cô ăn ngay.
Tô Uyển chớp mắt, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo. Cô không mỉm cười như thường lệ, mà đòi đi tập thể dục cùng anh.
Anh mỉm cười khi thấy đôi mắt sáng rực của vợ, rồi nói: “Được chứ bảo bối.”
Lộ trình tập thể dục mỗi sáng của Tần Chấp chỉ đơn giản là chạy xung quanh biệt thự của họ. Vì khu biệt thự này dành cho giới thượng lưu nên rất chú trọng đến quyền riêng tư. Vậy nên mỗi căn nhà đều cách nhau khá xa, tổng diện tích của cả khu rất lớn.
Với Tần Chấp thì chạy hai vòng quanh khu biệt thự chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Tô Uyển thì…
Họ ra khỏi nhà vào sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, cỏ cây bên đường cũng như vừa tỉnh giấc.
Chạy chưa được bao lâu thì cô đã t.hở dốc, hai chân cũng ngày càng càng nhức.
“Bảo bối còn muốn chạy nữa không?” Anh vừa đi cạnh bảo bối vừa hỏi. Trong mắt anh ánh lên vẻ đau lòng, nhưng vẫn hỏi ý kiến của cô trước.
Cô chớp mắt, thở hổn hển gật đầu: “Muốn ạ.”
Tuy cô rất mệt, nhưng cô muốn tự mình trải nghiệm con đường mà sáng nào A Chấp cũng đi qua.
“Bảo bối hít vào… Thở ra…” Tần Chấp kìm lại nỗi xúc động muốn nhào lên. Cơn bệnh mấy ngày trước của bảo bối đã khiến anh chợt nhận ra dù mình có nhờ bác sĩ dinh dưỡng điều chỉnh thực đơn ẩm thực của vợ yêu đến cỡ nào, thì cô vẫn phải tập thể dục.
Nói thì nói vậy nhưng anh không hề có sức chống cự trước vợ yêu. Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ mơ màng đáng yêu và giọng nói nhõng nhẽo của cô là anh lại đầu hàng ngay.
“Bảo bối nhìn ở đây này, hồi trước anh chạy ngang vô tình thấy một con mèo trắng khá khôn…” Tần Chấp suy nghĩ một lát rồi nói chuyện để dời đi sự chú ý của cô.
Tô Uyển máy móc cất bước, há miệng thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, cảnh vật trước mắt như nhoè đi.
Lúc nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, cô như thấy được A Chấp đang chạy phía trước mình.
Tuy A Chấp khi ấy chỉ là một chàng trai, nhưng anh vẫn bình tĩnh chạy về phía ánh mặt trời.
Bóng hình nơi xa dần dần mờ ảo, chỉ còn người bên cạnh bảo vệ cô. Khoé môi cô khẽ nhếch, một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, khiến cô như được tiếp thêm sức mạnh.
Bước chân của cô dần nhịp nhàng, khuôn mặt mệt mỏi cũng trở nên ngọt ngào.
Thấy cô như vậy, lòng anh mềm nhũn, đến cả giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
Tuy vậy, anh không định để cô chạy quá lâu.
Tần Chấp biết bây giờ bảo bối bước đi khoan khoái không phải vì hết mệt, mà là vì ngọt ngào nơi đáy lòng đã khiến cô quên đi sự nặng nề của chân mình.
Vả lại, lần đầu không nên chạy quá lâu.
Anh chạy nhanh hơn một bước, xoay người và vươn hai tay ra. Vì Tô Uyển đang rất mệt nên không nhận ra mình đã đụng vào lồ.ng ngực rắn rỏi của chồng, hai chân khuỵ xuống, sau đó được anh ôm trọn.
Cô chớp mắt nói: “Em muốn đi cùng anh.”
Em muốn chạy qua con đường anh từng đi, cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ kiên trì của anh.
“Bảo bối ngoan, lần đầu tập luyện phải đúng mực.” Anh vuốt mái tóc ướt đẫm của vợ, cả người như muốn nổi điên khi nghe thấy tiếng cô thở hổn hển, nhưng anh chỉ có thể kìm nó lại.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt vợ rồi nói: “Bảo bối tới đây để anh cõng em nào.” Sau đó quay đầu nhìn cô với vẻ dịu dàng khôn xiết: “Tụi mình cùng chạy.”
Cô ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó liền nhào lên tấm lưng vững chắc của chồng.
Bước chân của anh nhẹ tênh, cứ như trọng lượng của cô chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.
Hơi thở của Tô Uyển dần trở lại bình thường.
Tấm lưng vững chắc này như đưa cô về những ngày tháng tan học được anh cõng, lúc mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, cô liền an tâm nhắm mắt ngửi tới ngửi lui.
Hai má lúm đồng tiền xuất hiện tựa như hoa quỳnh nở vào đêm hè, lại giống như đang kể về câu chuyện xưa ngọt ngào mà chỉ họ biết vậy.
Lúc anh tưởng cô đã thiếp đi thì bàn tay vòng qua cổ anh khẽ động đậy, một hơi thở ấm áp truyền đến từ sau lưng: “Sau này em tập thể dục chung với A Chấp nhé?”
Hơi thở ấm nóng của cô truyền thẳng đến lòng anh, chân anh khựng lại trong giây lát, rồi cười tươi rói dưới ánh mặt trời: “Được chứ.”
Anh muốn nắm tay em đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông. Đến khi tóc tụi mình trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn thì anh vẫn sẽ ôm chặt lấy em rồi giấu em ở nơi chỉ hai chúng ta biết.
Tuy anh không nói gì nhưng em vẫn hiểu, thậm chí còn cố gắng đạt được thì sao anh nỡ từ chối đây.
Cảm giác tâm linh tương thông khiến anh như say như dại.
Tuy Tô Uyển là người trong giới giải trí nhưng cô không cần giữ dáng như họ. Vả lại, chồng yêu còn nuôi cô trắng trẻo mập mạp, vóc dáng cũng đầy đặn hơn, tất nhiên là trọng lượng cũng theo đó mà tăng.
Lúc Tần Chấp chạy tới nhà sau khi cõng vợ đi đúng lộ trình như bình thường, hô hấp của anh bỗng trở nên nặng nề.
“Em nặng không A Chấp?” Cánh tay vòng qua cổ anh khẽ siết, miệng nói vậy nhưng không hề có ý bước xuống.
Trong một buổi sáng sớm như thế này, cô bỗng nhiên muốn quấn quýt lấy chồng yêu nhiều hơn bình thường. Cô muốn được anh ôm vào lòng, nâng niu chiều chuộng, cũng muốn được anh gần gũi xá.c thịt.
Tất nhiên là Tần Chấp hiểu ý cô.
Tia nắng ban mai soi sáng khuôn mặt Tần Chấp, một nụ cười xán lạn lại không kém phần dịu dàng lan từ khóe mắt đến lông mày.
“Nặng chứ.”
Anh chậm rãi cười đáp: “Trên lưng là toàn bộ thế giới của anh mà!”