Chương 75: Người Ba Chỉ Biết Lừa Con Mình
“A Chấp về rồi~” Hai mắt Tô Uyển sáng lên khi thấy chồng yêu, hai má lúm đồng tiền ngọt lịm cũng theo đó mà xuất hiện, cầm tay của hai cục cưng quơ quơ với anh: “Triều Triều, Mộ Mộ, đây là ba~”
Tần Chấp nhắm mắt, khoé môi vẫn trưng ra nụ cười: “Để anh bế con cho.” Sau đó, anh liền duỗi tay về phía Tư Mộ đang rất hào hứng trong lòng vợ yêu.
Tư Mộ như cảm nhận được sự không vui của ba, lúc tay anh đang để dưới nách con thì bé mím môi, bàn tay ôm chầm lấy cổ mẹ, rồi bật khóc.
“Hu hu hu… Mẹ ơi…” Đôi mắt đen láy đong đầy sự tủi thân, bàn chân như ngó sen đạp loạn xạ trong lòng ba.
“Mộ Mộ ngoan nào, đừng khóc đừng khóc nữa…” Tim Tô Uyển gần như nhũn ra khi thấy ánh mắt tội nghiệp của con, vội vàng bế bé dỗ dành.
Tiếng khóc của Tư Mộ nhỏ dần khi được mẹ bế, thút tha thút thít dụi đầu vào lòng mẹ.
Đến cả Tô Uyển cũng phải đầu hàng trước tuyệt chiêu của con nít aka khóc nữa là.
Tần Chấp bực bội nhìn theo đứa trẻ đang dúi đầu vào ngực bảo bối.
Con giỏi lắm, không những dám gọi vợ ba là bảo bối, mà còn giở trò vô sỉ nữa chứ!
***
Trên máy bay, Tần Chấp đang vén tóc vợ ra sau tai. Khi nhìn đôi mắt mơ mơ màng màng của cô, anh khẽ khàng đắp tấm thảm lông cho vợ rồi nói: “Bảo bối ngủ đi.”
Tô Uyển nghe vậy liền chìm vào giấc ngủ.
Sau khi các cục cưng biết chạy, vợ chồng anh đã nhận được thông báo vào đoàn làm phim của Vùng đất nguy hiểm 2. Vì họ gần như là diễn viên chính của phần hai, bảo bối lại thích đóng phim nên khó tránh khỏi việc mệt mỏi.
Anh đau lòng nhẹ nhàng vuốt đôi mắt thâm quầng của cô. Nếu anh không bắt cô nghỉ ngơi thì giờ mắt cô còn thâm hơn nữa đấy. Đôi mắt anh bỗng trở nên u ám khi nghĩ đến việc Morris thường xuyên nói chuyện với bảo bối vào giờ đi ngủ của cô…
Đạo diễn cũng oan lắm chứ bộ. Bảo bối của anh ngủ nhiều nhất trong số người ở đoàn làm phim rồi còn gì!
Cảnh anh dỗ dành vợ ngủ trưa đã trở thành chuyện thường như ở huyện rồi đấy! Ngày nào mọi người trong đoàn cũng bị vợ chồng ngược lên ngược xuống, lượng cơm cũng nhiều hơn hẳn. Thậm chí, hai ngày trước nhân viên của ông còn khóc lóc kể khổ với ông kìa!
Anh tự xem lại lương tâm của mình đi! Đừng tưởng tôi không biết quầng thâm nơi mắt vợ anh là do tối qua anh bắt con người ta ngủ trễ đấy nhá!
Sau khi xuống máy bay, Tô Uyển mơ màng tỉnh giấc. Cô dụi mắt, nở một nụ cười siêu đáng yêu với chồng, vươn tay đòi bế.
Tim anh khẽ chệch nhịp khi thấy động tác đáng yêu của mình, bầu không khí xung quanh cũng trở nên hường phấn, nở một nụ cười đẹp đẽ tựa như làn gió ấm vào tháng ba.
Sau đó, anh ôm vợ yêu vào lòng, rồi bế cô lên.
Vì họ hiếm khi được nghỉ nên lần gần nhất gặp các cục cưng đã là ba tháng trước, Tô Uyển sốt ruột đi vào nhà chính.
Mùa đông Bắc Kinh hơi lạnh, hôm qua mới bước vào tháng 11 mà đã có tuyết rơi lất phất.
“Bảo bối đi chậm thôi nào!” Đôi mắt của Tần Chấp ánh lên vẻ vặn vẹo, sau đó lại biến thành niềm vui. Anh vừa cầm khăn quàng cổ vừa đi nhanh lên hai bước, ôm eo vợ để cô khỏi té, dịu dàng nói: “Đường trơn lắm, bảo bối té thì anh sẽ đau lòng lắm~”
“Em không sợ vì đã có A Chấp ở cạnh em.” Cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tin tưởng: “Tụi mình đi nhanh đi A Chấp, em nhớ Triều Triều và Mộ Mộ lắm.”
Bông tuyết rơi vào cổ cô khiến lạnh run cả người. Cô nhắm mắt lại thì nghe thấy chủ nhân giọng nói cưng chiều đang ôm cô vào lòng: “Bé ngốc.”
“Bảo bối ngoan~” Trên cổ cô là một cái khăn quàng cổ, bàn tay nhỏ được ủ ấm bằng cơ bụng của chồng, cả người lọt thỏm trong cái ôm quen thuộc kia.
Lòng cô bỗng trở nên yên tâm đến lạ kỳ khi ngước lên nhìn cái cằm nhẵn nhụi của chồng, hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó dúi đầu vào lồ.ng ngực ấm áp.
Chú Tần mở cửa cho hai người họ vào.
“A… Mẹ về!” Hai cục cưng đang chơi vui vẻ trước lò sưởi ấm áp quay đầu lại. Đứa nào đứa nấy cũng mím môi, trong mắt chỉ toàn là vẻ tủi thân, quăng đồ chơi sang một góc rồi nhào đến chỗ mẹ.
Mỗi đứa ôm một chân khiến người cô suýt thì bật ngửa ra sau, may là Tần Chấp đã ôm lấy eo cô nên cô mới không bị té.
“Hai cục cưng của mẹ!” Đôi mắt Tô Uyển cũng đỏ hoe khi thấy con khóc, ngồi xổm ôm cả hai vào lòng.
“Lại đây cho ba xem nào.” Lòng Tần Chấp khẽ nhói đau khi thấy cái mũi đỏ ửng của bảo bối, lẳng lặng cắt ngang màn đoàn tụ của ba mẹ con, rồi mỗi tay bế mỗi đứa tình địch vào lòng.
Suy cho cùng thì trẻ con đều sùng bái ba mình, vậy nên khi được người ba đã lâu không gặp bế và mẹ nắm lấy tay thì hai đứa bé cũng dần nín khóc, rồi ngồi im trong lòng ba.
“Uyển Uyển chưa ăn phải không con?” Mẹ Tần không xen vào cuộc hội tụ của gia đình họ, giờ mới vui vẻ nói với dì Tần: “Dì Tần làm đồ ăn cho vợ chồng thằng út nhé.”
Sau khi cục cưng khóc một hồi thì tâm trạng đã khá hơn. Tuy vậy, vì đã lâu không gặp mẹ nên cả hai đều bám dính lấy cô, thậm chí còn muốn cô đút ăn nữa cơ.
Đã lâu Tô Uyển chưa gặp con nên rất thích hai bé quấn quýt lấy mình, vui vẻ cầm chén định đút trứng hấp cho các cục cưng.
Hai cục cưng vui vẻ vỗ tay khi được mẹ chiều chuộng, xếp hàng ngẩng đầu ngồi đợi mẹ đút cho.
Tần Chấp nheo mắt, bàn tay đang muốn đút bảo bối buông thõng.
Bình tĩnh nào, chuyện này sẽ kết thúc sau khi tụi nhỏ lớn lên thôi.
“Ba đút Triều Triều và Mộ Mộ nhé?” Anh dịu dàng bưng chén dỗ dành các con: “Lát nữa đồ ăn nguội, mẹ sẽ đói lắm.”
Hai cục cưng mím môi khi nghe ba ngăn cản mẹ đút mình, nhưng nghe đến lúc mẹ sẽ bị đói thì ngơ ngác gật đầu, cặp mày nhỏ lại nhíu chặt.
“Ba đút…”
“Mẹ ăn cơm cơm… Bụng bụng không đói…”
Đôi mắt đen láy của hai đứa bé mở to, trả lời cái hiểu cái không như ông cụ non.
“Bảo bối ăn đi, để anh đút Triều Triều và Mộ Mộ cho.” Tần Chấp quay đầu xoa đầu vợ, dịu dàng dỗ dành cô.
Sau đó, anh quay đầu nói với các con: “Há miệng ra nào…”
Tô Uyển thấy cục cưng ăn ngon miệng liền yên lòng ăn phần mình.
Mẹ Tần quá hiểu cái tính chiếm hữu của thằng út dành cho vợ hết cả hồn khi chứng kiến nó bình tĩnh lấy đồ ăn định đút cho vợ về.
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Uyển và cục cưng tụm năm tụm bảy.
“Mẹ ơi, đây là gì?” Triều Triều nhíu mày chỉ tuyết bên ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi mẹ.
Mộ Mộ ngồi bên cạnh vừa nắm tay mẹ vừa tu sữa ùng ục, tai còn không quên nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và anh.
“Là tuyết.” Tô Uyển kiên nhẫn nói chậm lại cho con: “Tờ uyết tuyết sắc tuyết.”
“Mấy đứa có muốn ra ngoài chơi không?” Tần Chấp cười hỏi khi thấy Triều Triều nghiêm túc nhìn ra cửa sổ với vẻ suy tư.
Hai mắt Triều Triều sáng ngời, Mộ Mộ thì vỗ tay nói: “Chơi! Chơi!”
Tô Uyển lo lắng hỏi chồng: “Ra ngoài thì bọn nhỏ có bị lạnh không A Chấp?”
Anh cười ôn hoà đáp: “Không sao đâu bảo bối.” Tuyết đã ngừng rơi, chỉ cần mặc đồ ấm chút là ổn thôi. Lỡ hai tình địch bị cảm thì… Thế nào bảo bối của anh cũng sẽ thức đêm chăm sóc cho mà xem. Còn lâu anh mới làm ra mấy hành động lỗ vốn như này.
…
Lúc ra ngoài, hai cục cưng đang được vệ sĩ cựa quậy lung tung, cứ đòi xuống đất để chơi: “Mẹ! Mẹ! Chơi!”
Tần Chấp giữ chặt lấy bảo bối đang định bước đến chỗ các con, dịu dàng chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, nói vu vơ: “Sức đề kháng của trẻ con yếu lắm.”
Nghe vậy, Tô Uyển liền dừng chân.
“Cục cưng ngoan.” Anh thấy tình địch còn vẫy tay với vợ yêu thì cúi người nhìn thẳng vào cả hai, dịu dàng nói: “Chỉ được nhìn thôi. Nếu tụi con bị bệnh thì sẽ phải uống thuốc đắng, vậy mẹ sẽ đau lòng lắm.”
Hai đứa bé như hiểu được lời ba, tủi thân lùi vào lòng vệ sĩ.
Đám vệ sĩ cảm thông nhìn hai vị thiếu gia nhỏ bị lừa. Quả nhiên thiếu gia vẫn còn non tay lắm, Tần gia lại quá… Về phần lý do kia… Còn lâu họ mới tin nhé!
Anh chà tay cô rồi lại hà hơi nhưng vẫn không ấm mấy, thế là nhờ cô ngay: “Bảo bối vào nhà lấy khăn quàng cổ và lò sưởi cầm tay giùm anh được không?”
Tô Uyển cứ tưởng anh lạnh, nên vội vàng đi lấy đồ cho anh.
Anh nhìn hai đứa nhóc trong lòng A Giáp và A Ất nghểnh cổ nhìn bảo bối càng đi càng xe thì nở nụ cười.
Gia đình họ vui vẻ chơi suốt cả một buổi trưa.
Đến tối, sau khi tắm xong cho cục cưng, cả hai liền cười toe toét đòi mẹ bồng.
Tần Chấp nhanh tay trùm khăn lên người cục cưng, giả vờ như mình không nghe thấy câu nói ban nãy, sau đó mỗi tay bế một đứa ra khỏi phòng tắm.
“Không chịu… Muốn mẹ ôm!” Bàn tay nhỏ của Mộ Mộ khẽ vươn về phía mẹ.
“Triều Triều và Mộ Mộ đã lớn rồi, mẹ sẽ mệt khi bế tụi con.” Tần Chấp bình thản nói nhỏ: “Vậy thì mai mẹ không thể chơi với Triều Triều và Mộ Mộ rồi.”
Triều Triều và Mộ Mộ do dự thụt tay về: “Ngày mai… Mẹ… Chơi với con!”
Tần Chấp cười đáp: “Dĩ nhiên.”
Tần Chấp nhắm mắt, khoé môi vẫn trưng ra nụ cười: “Để anh bế con cho.” Sau đó, anh liền duỗi tay về phía Tư Mộ đang rất hào hứng trong lòng vợ yêu.
Tư Mộ như cảm nhận được sự không vui của ba, lúc tay anh đang để dưới nách con thì bé mím môi, bàn tay ôm chầm lấy cổ mẹ, rồi bật khóc.
“Hu hu hu… Mẹ ơi…” Đôi mắt đen láy đong đầy sự tủi thân, bàn chân như ngó sen đạp loạn xạ trong lòng ba.
“Mộ Mộ ngoan nào, đừng khóc đừng khóc nữa…” Tim Tô Uyển gần như nhũn ra khi thấy ánh mắt tội nghiệp của con, vội vàng bế bé dỗ dành.
Tiếng khóc của Tư Mộ nhỏ dần khi được mẹ bế, thút tha thút thít dụi đầu vào lòng mẹ.
Đến cả Tô Uyển cũng phải đầu hàng trước tuyệt chiêu của con nít aka khóc nữa là.
Tần Chấp bực bội nhìn theo đứa trẻ đang dúi đầu vào ngực bảo bối.
Con giỏi lắm, không những dám gọi vợ ba là bảo bối, mà còn giở trò vô sỉ nữa chứ!
***
Trên máy bay, Tần Chấp đang vén tóc vợ ra sau tai. Khi nhìn đôi mắt mơ mơ màng màng của cô, anh khẽ khàng đắp tấm thảm lông cho vợ rồi nói: “Bảo bối ngủ đi.”
Tô Uyển nghe vậy liền chìm vào giấc ngủ.
Sau khi các cục cưng biết chạy, vợ chồng anh đã nhận được thông báo vào đoàn làm phim của Vùng đất nguy hiểm 2. Vì họ gần như là diễn viên chính của phần hai, bảo bối lại thích đóng phim nên khó tránh khỏi việc mệt mỏi.
Anh đau lòng nhẹ nhàng vuốt đôi mắt thâm quầng của cô. Nếu anh không bắt cô nghỉ ngơi thì giờ mắt cô còn thâm hơn nữa đấy. Đôi mắt anh bỗng trở nên u ám khi nghĩ đến việc Morris thường xuyên nói chuyện với bảo bối vào giờ đi ngủ của cô…
Đạo diễn cũng oan lắm chứ bộ. Bảo bối của anh ngủ nhiều nhất trong số người ở đoàn làm phim rồi còn gì!
Cảnh anh dỗ dành vợ ngủ trưa đã trở thành chuyện thường như ở huyện rồi đấy! Ngày nào mọi người trong đoàn cũng bị vợ chồng ngược lên ngược xuống, lượng cơm cũng nhiều hơn hẳn. Thậm chí, hai ngày trước nhân viên của ông còn khóc lóc kể khổ với ông kìa!
Anh tự xem lại lương tâm của mình đi! Đừng tưởng tôi không biết quầng thâm nơi mắt vợ anh là do tối qua anh bắt con người ta ngủ trễ đấy nhá!
Sau khi xuống máy bay, Tô Uyển mơ màng tỉnh giấc. Cô dụi mắt, nở một nụ cười siêu đáng yêu với chồng, vươn tay đòi bế.
Tim anh khẽ chệch nhịp khi thấy động tác đáng yêu của mình, bầu không khí xung quanh cũng trở nên hường phấn, nở một nụ cười đẹp đẽ tựa như làn gió ấm vào tháng ba.
Sau đó, anh ôm vợ yêu vào lòng, rồi bế cô lên.
Vì họ hiếm khi được nghỉ nên lần gần nhất gặp các cục cưng đã là ba tháng trước, Tô Uyển sốt ruột đi vào nhà chính.
Mùa đông Bắc Kinh hơi lạnh, hôm qua mới bước vào tháng 11 mà đã có tuyết rơi lất phất.
“Bảo bối đi chậm thôi nào!” Đôi mắt của Tần Chấp ánh lên vẻ vặn vẹo, sau đó lại biến thành niềm vui. Anh vừa cầm khăn quàng cổ vừa đi nhanh lên hai bước, ôm eo vợ để cô khỏi té, dịu dàng nói: “Đường trơn lắm, bảo bối té thì anh sẽ đau lòng lắm~”
“Em không sợ vì đã có A Chấp ở cạnh em.” Cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tin tưởng: “Tụi mình đi nhanh đi A Chấp, em nhớ Triều Triều và Mộ Mộ lắm.”
Bông tuyết rơi vào cổ cô khiến lạnh run cả người. Cô nhắm mắt lại thì nghe thấy chủ nhân giọng nói cưng chiều đang ôm cô vào lòng: “Bé ngốc.”
“Bảo bối ngoan~” Trên cổ cô là một cái khăn quàng cổ, bàn tay nhỏ được ủ ấm bằng cơ bụng của chồng, cả người lọt thỏm trong cái ôm quen thuộc kia.
Lòng cô bỗng trở nên yên tâm đến lạ kỳ khi ngước lên nhìn cái cằm nhẵn nhụi của chồng, hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó dúi đầu vào lồ.ng ngực ấm áp.
Chú Tần mở cửa cho hai người họ vào.
“A… Mẹ về!” Hai cục cưng đang chơi vui vẻ trước lò sưởi ấm áp quay đầu lại. Đứa nào đứa nấy cũng mím môi, trong mắt chỉ toàn là vẻ tủi thân, quăng đồ chơi sang một góc rồi nhào đến chỗ mẹ.
Mỗi đứa ôm một chân khiến người cô suýt thì bật ngửa ra sau, may là Tần Chấp đã ôm lấy eo cô nên cô mới không bị té.
“Hai cục cưng của mẹ!” Đôi mắt Tô Uyển cũng đỏ hoe khi thấy con khóc, ngồi xổm ôm cả hai vào lòng.
“Lại đây cho ba xem nào.” Lòng Tần Chấp khẽ nhói đau khi thấy cái mũi đỏ ửng của bảo bối, lẳng lặng cắt ngang màn đoàn tụ của ba mẹ con, rồi mỗi tay bế mỗi đứa tình địch vào lòng.
Suy cho cùng thì trẻ con đều sùng bái ba mình, vậy nên khi được người ba đã lâu không gặp bế và mẹ nắm lấy tay thì hai đứa bé cũng dần nín khóc, rồi ngồi im trong lòng ba.
“Uyển Uyển chưa ăn phải không con?” Mẹ Tần không xen vào cuộc hội tụ của gia đình họ, giờ mới vui vẻ nói với dì Tần: “Dì Tần làm đồ ăn cho vợ chồng thằng út nhé.”
Sau khi cục cưng khóc một hồi thì tâm trạng đã khá hơn. Tuy vậy, vì đã lâu không gặp mẹ nên cả hai đều bám dính lấy cô, thậm chí còn muốn cô đút ăn nữa cơ.
Đã lâu Tô Uyển chưa gặp con nên rất thích hai bé quấn quýt lấy mình, vui vẻ cầm chén định đút trứng hấp cho các cục cưng.
Hai cục cưng vui vẻ vỗ tay khi được mẹ chiều chuộng, xếp hàng ngẩng đầu ngồi đợi mẹ đút cho.
Tần Chấp nheo mắt, bàn tay đang muốn đút bảo bối buông thõng.
Bình tĩnh nào, chuyện này sẽ kết thúc sau khi tụi nhỏ lớn lên thôi.
“Ba đút Triều Triều và Mộ Mộ nhé?” Anh dịu dàng bưng chén dỗ dành các con: “Lát nữa đồ ăn nguội, mẹ sẽ đói lắm.”
Hai cục cưng mím môi khi nghe ba ngăn cản mẹ đút mình, nhưng nghe đến lúc mẹ sẽ bị đói thì ngơ ngác gật đầu, cặp mày nhỏ lại nhíu chặt.
“Ba đút…”
“Mẹ ăn cơm cơm… Bụng bụng không đói…”
Đôi mắt đen láy của hai đứa bé mở to, trả lời cái hiểu cái không như ông cụ non.
“Bảo bối ăn đi, để anh đút Triều Triều và Mộ Mộ cho.” Tần Chấp quay đầu xoa đầu vợ, dịu dàng dỗ dành cô.
Sau đó, anh quay đầu nói với các con: “Há miệng ra nào…”
Tô Uyển thấy cục cưng ăn ngon miệng liền yên lòng ăn phần mình.
Mẹ Tần quá hiểu cái tính chiếm hữu của thằng út dành cho vợ hết cả hồn khi chứng kiến nó bình tĩnh lấy đồ ăn định đút cho vợ về.
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Uyển và cục cưng tụm năm tụm bảy.
“Mẹ ơi, đây là gì?” Triều Triều nhíu mày chỉ tuyết bên ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi mẹ.
Mộ Mộ ngồi bên cạnh vừa nắm tay mẹ vừa tu sữa ùng ục, tai còn không quên nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và anh.
“Là tuyết.” Tô Uyển kiên nhẫn nói chậm lại cho con: “Tờ uyết tuyết sắc tuyết.”
“Mấy đứa có muốn ra ngoài chơi không?” Tần Chấp cười hỏi khi thấy Triều Triều nghiêm túc nhìn ra cửa sổ với vẻ suy tư.
Hai mắt Triều Triều sáng ngời, Mộ Mộ thì vỗ tay nói: “Chơi! Chơi!”
Tô Uyển lo lắng hỏi chồng: “Ra ngoài thì bọn nhỏ có bị lạnh không A Chấp?”
Anh cười ôn hoà đáp: “Không sao đâu bảo bối.” Tuyết đã ngừng rơi, chỉ cần mặc đồ ấm chút là ổn thôi. Lỡ hai tình địch bị cảm thì… Thế nào bảo bối của anh cũng sẽ thức đêm chăm sóc cho mà xem. Còn lâu anh mới làm ra mấy hành động lỗ vốn như này.
…
Lúc ra ngoài, hai cục cưng đang được vệ sĩ cựa quậy lung tung, cứ đòi xuống đất để chơi: “Mẹ! Mẹ! Chơi!”
Tần Chấp giữ chặt lấy bảo bối đang định bước đến chỗ các con, dịu dàng chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, nói vu vơ: “Sức đề kháng của trẻ con yếu lắm.”
Nghe vậy, Tô Uyển liền dừng chân.
“Cục cưng ngoan.” Anh thấy tình địch còn vẫy tay với vợ yêu thì cúi người nhìn thẳng vào cả hai, dịu dàng nói: “Chỉ được nhìn thôi. Nếu tụi con bị bệnh thì sẽ phải uống thuốc đắng, vậy mẹ sẽ đau lòng lắm.”
Hai đứa bé như hiểu được lời ba, tủi thân lùi vào lòng vệ sĩ.
Đám vệ sĩ cảm thông nhìn hai vị thiếu gia nhỏ bị lừa. Quả nhiên thiếu gia vẫn còn non tay lắm, Tần gia lại quá… Về phần lý do kia… Còn lâu họ mới tin nhé!
Anh chà tay cô rồi lại hà hơi nhưng vẫn không ấm mấy, thế là nhờ cô ngay: “Bảo bối vào nhà lấy khăn quàng cổ và lò sưởi cầm tay giùm anh được không?”
Tô Uyển cứ tưởng anh lạnh, nên vội vàng đi lấy đồ cho anh.
Anh nhìn hai đứa nhóc trong lòng A Giáp và A Ất nghểnh cổ nhìn bảo bối càng đi càng xe thì nở nụ cười.
Gia đình họ vui vẻ chơi suốt cả một buổi trưa.
Đến tối, sau khi tắm xong cho cục cưng, cả hai liền cười toe toét đòi mẹ bồng.
Tần Chấp nhanh tay trùm khăn lên người cục cưng, giả vờ như mình không nghe thấy câu nói ban nãy, sau đó mỗi tay bế một đứa ra khỏi phòng tắm.
“Không chịu… Muốn mẹ ôm!” Bàn tay nhỏ của Mộ Mộ khẽ vươn về phía mẹ.
“Triều Triều và Mộ Mộ đã lớn rồi, mẹ sẽ mệt khi bế tụi con.” Tần Chấp bình thản nói nhỏ: “Vậy thì mai mẹ không thể chơi với Triều Triều và Mộ Mộ rồi.”
Triều Triều và Mộ Mộ do dự thụt tay về: “Ngày mai… Mẹ… Chơi với con!”
Tần Chấp cười đáp: “Dĩ nhiên.”