Chương 62: Hai Cục Cưng
Buổi tối, thuốc tê dần biến mất.
Tô Uyển kéo gấu áo của chồng, ngẩng đầu cau mũi: “Đau quá A Chấp…”
Tay Tần Chấp khẽ siết, vô thức nhìn xuống bụng của bảo bối. Tuy cách một lớp chăn nhưng anh cứ như trông thấy miệng vết thương thật dài trên cái bụng mềm mại của cô, đôi mắt chua xót: “Bảo bối ngoan, đừng sợ nhé…”
Dù anh biết hôn bụng cô không được ích gì nhưng vẫn khom lưng hôn lên nó.
Tô Uyển chớp mắt, bàn tay khẽ nhúc nhích, đôi mắt trong veo sáng lên, kéo tay chồng: “A Chấp hôn em nữa được không? Chỉ cần anh hôn thì em không cảm thấy đau nữa…”
Tay anh động đậy: “Được chứ.”
Anh cúi người li.ếm đôi môi khô khốc của cô, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sự đau lòng trong mắt như dâng trào.
Tô Uyển chớp mắt, khi thấy đôi mắt vốn đong đầy sự cưng chiều của anh nay bỗng chứa chan sự đau lòng, mật ngọt bỗng trào dâng, chảy xuôi qua vết thương, rồi bao phủ lấy nó. Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết: “A Chấp tuyệt quá, em hết đau rồi~”
Sự đau lòng của anh vẫn còn nguyên, nhắm mắt che khuất cơn giận, sao bảo bối của anh không đau được chứ?
“Bảo bối ngoan, không đau nữa nha… Ngủ đi…” Anh dịu dàng dỗ dàng, vuốt tóc cô rồi lại vỗ nhẹ lưng vợ.
Ngủ thì sẽ không cảm thấy đau nữa.
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một lát sau, cô lại mở mắt. Sau đó, cô chớp mắt, ấm ức bĩu môi: “A Chấp ơi, em không ngủ được…”
Tay anh khẽ siết, nhẹ giọng dỗ dành: “Vậy anh kể chuyện cho bảo bối nghe nhé?”
Mắt cô sáng lên: “Vâng… À không, A Chấp hát ru được không? Hát cái bài mà trước kia A Chấp đã hát cho em nghe đó…”
Chính là bài hát mà anh đã ru cô khi cô sợ hãi vì bị ba bắt phải ngủ riêng ấy.
“Được chứ bảo bối.” Tần Chấp vén tóc cô ra sau tai, lập tức đồng ý.
Nếu được thì anh mong mình gánh hết tất cả những nỗi đau. Chỉ cần bảo bối thoải mái hơn chút thì muốn anh làm gì cũng được.
Ánh mắt anh tràn ngập sự điên cuồng khi nghĩ mình chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ.
Trong bóng đêm, Tần Chấp vừa vỗ lưng cô vừa hát ru.
Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên, vọng lại khắp phòng: “Ánh trăng sáng, cơn gió ngừng, lá cây che khuất song cửa sổ. Ve kêu rộn ràng như tiếng dây đàn… Bảo bối của anh nhắm mắt lại đi nào…”
***
Sáng hôm sau, Tô Uyển bừng tỉnh vì cơn đau âm ỉ ở bụng, đôi mắt mơ màng vẫn còn ngập vẻ ỷ lại.
Cô nhìn khắp nơi một lượt nhưng vẫn không tìm được người mình cần tìm, mà chỉ thấy căn phòng tối om kéo rèm thật dày, ánh mặt trời cũng không xuyên qua được, khiến cô không biết đang là mấy giờ.
Cô tủi thân bĩu môi, đôi mắt ngập nước trở nên trong veo.
Phụ nữ là một sinh vật thần kỳ. Mỗi khi họ làm nũng hay chảnh chọe là vì họ biết sẽ có người hết lòng chiều chuộng mình, mà khi người ấy không kề bên thì họ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết.
Họ giống như đứa trẻ không khóc khi bị ngã, nhưng nước mắt tuôn trào khi được an ủi, không thì chỉ phủi mông rồi đứng dậy vậy.
***
Thật ra Tần Chấp tỉnh giấc từ khi trời còn chưa sáng. Anh ung dung ngồi dậy, từ khoé mắt đến chân mày đều mang vẻ dịu dàng, cúi người hôn lên trán vợ, khàn khàn nói: “Chào buổi sáng, bảo bối.” Trông anh bình thản như thể không cảm nhận được cơn đau nhức từ đôi chân do nằm co ro suốt đêm vậy.
Anh vuốt nhẹ tóc cô ra sau tai, rồi lấy thứ bên cạnh lên xem. Khi đến gần có thể thấy được quyển sổ chi chít nội dung có liên quan đến việc bà bầu ở cữ.
Tần Chấp đọc kỹ từng bước một, suy nghĩ trong giây lát, rồi đi vào phòng bên cạnh.
Anh trai Tần đang nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trong lòng mẹ Tần và mẹ Tô, trong mắt thấp thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Bước chân Tần Chấp khựng lại, nheo mắt nhìn cục cưng, sự dịu dàng chợt loé lên rồi biến mất.
“Mẹ.”
Mẹ Tần cười tít mắt khi ôm cháu đích tôn, nghe tiếng Tần Chấp thì cười vẫy tay với anh: “A Chấp, con mau nhìn cục cưng đáng yêu chưa này.”
Tần Chấp nghe vậy liền bước đến. Hai đứa bé mũm mĩm hồng hào như hai chú khỉ con, chứ không giống bảo bối của anh chút nào. Anh vươn tay búng nhẹ khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt khẽ nheo lại.
Mềm quá.
Nếu tụi nhỏ không khiến bảo bối chú ý thì anh sẽ thích bọn chúng. Dù sao thì cục cưng là kết tinh tình yêu của anh và cô, chừng nào bọn nhỏ còn đây thì chừng đấy anh và cô sẽ có thêm một mối liên kết.
Anh nheo mắt thầm nghĩ: Tiếc thay, cũng chính vì bọn nhỏ có mối quan hệ gần gũi với cô hơn anh nên anh mới ghen tị như điên như cuồng.
Mẹ Tần chẳng hơi đâu mà đoán suy nghĩ b.iến thái của thằng út, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Uyển Uyển tỉnh rồi hả con? Con có muốn bế bọn nhỏ qua cho Uyển Uyển nhìn nhân lúc tụi nó còn thức không?”
Tần Chấp nheo mắt, vô cảm nói: “Thôi khỏi ạ. Giờ Uyển Uyển còn đang ngủ, lúc ăn cũng không tiện chăm sóc tụi nhỏ. Con thấy cứ đợi bọn nhỏ ngủ rồi bế qua để khỏi ồn ào.”
Mẹ Tần suy tư một lát rồi gật đầu: “Cũng được.” Thấy vậy, ba Tô cũng gật đầu lia lịa.
Mọi người ở đây:… Ha ha.
***
Tần Chấp quay về thì thấy vợ yêu đang nhàm chán nháy mắt trên giường.
Lúc thấy anh, cô nở một nụ cười ngọt ngào, khiến tim anh như hoá thành vũng nước, đường cong sắc bén trên khuôn mặt cũng nhu hoà hơn hẳn.
Anh bưng chén cháo mới hầm xong, rồi đặt nó lên đầu giường. Sau đó, anh vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối đói bụng chưa? Ăn chén cháo lót dạ trước nhé?”
Vết thương nơi bụng Tô Uyển nhói lên khi thấy ánh mắt quá đỗi dịu dàng của chồng, cô cười nũng nịu: “A Chấp ơi~”
“Sao vậy bảo bối? Có phải em bị đau nữa không?” Tần Chấp bỏ chén xuống, kiên nhẫn dỗ dành cô.
…
Lúc ăn xong thì đã tốn kha khá thời gian, đôi mắt của Tần Chấp đong đầy vui vẻ, cưng chiều dùng tay lau miệng cho cô, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bảo bối có muốn nhìn cục cưng không?”
Mắt Tô Uyển sáng rực, suy nghĩ không còn tập trung ở vết thương nữa. Cô ngẩng đầu, rồi gật lia lia: “Có ạ.”
Tần Chấp nhướng mày, sau đó cúi đầu hôn lên trán bảo bối: “Bảo bối ngoan đợi anh chút nhé.”
***
Tần Chấp vừa vào đã gọi: “Mẹ.”
“Nhỏ tiếng thôi.” Mẹ Tần ra hiệu cho anh nói khẽ, rồi cười: “Bọn nhỏ ngủ rồi, con bế qua cho Uyển Uyển nhìn đi.”
“Dạ.” Đôi mắt của Tần Chấp xuất hiện sự hài lòng khi thấy dáng vẻ chảy nước dãi lúc ngủ của bọn nhỏ.
…
“Bảo bối nhìn nè.” Giọng nói của Tần Chấp nhỏ như muỗi kêu, cứ như sợ thức bọn nhỏ dậy vậy.
Tô Uyển chớp mắt, vô thức nói khẽ theo anh: “Cục cưng ngủ rồi hả A Chấp?”
“Ừm.” Tần Chấp gật đầu, vờ như vô ý hỏi: “Bảo bối có thấy tụi nhỏ giống hai chú khỉ con không?”
Tô Uyển ngẩn ngơ, suy nghĩ trong giây lát rồi bĩu môi: “Sao cục cưng không giống A Chấp gì hết vậy? Trông còn có vẻ không được đẹp nữa…”
Tần Chấp mỉm cười đáp: “Mẹ nói trẻ con ngủ đủ thì sẽ trở nên đẹp ấy mà.”
Tuy vậy, nụ cười này của anh lại đầy thâm ý. Dù anh không hề nói dối, nhưng nghĩa của câu này sẽ khác đi trong hoàn cảnh hiện giờ… Tiếng Trung rất phong phú, bảo bối sẽ nghĩ sao đây…
Tô Uyển chớp mắt, lưu luyến nhìn theo cục cưng: “Vậy A Chấp mau để tụi nhỏ ngủ thêm đi, thức dậy sẽ không được đẹp!”
Tần Chấp cười khẽ: “Uyển Uyển ngoan quá~” Sau đó, anh vuốt tóc cô, an ủi: “Bảo bối đừng lo, ngày nào em cũng được nhìn bọn nhỏ mà.”
“Cũng đúng.” Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu, chưa gì mà đã mong đến ngày mai.
***
Reng reng reng…
Tần Chấp cúi đầu nhìn nơi phát ra tiếng, lông mày khẽ nhếch.
Công tử Chu vừa nghe thấy có người nhận, không đợi đầu dây bên kia nói gì thì đã gào lên như sói hú: “Cầm thú ơi! Cậu mau đến cứu tôi… Cậu không biết phụ nữ ở đây đáng sợ đến cỡ nào đâu… Họ còn khiến tôi gặp ác mộng mỗi đêm nữa. Cậu có biết những người đẹp của tôi rất khó chịu khi không được gặp tôi mấy ngày nay không hả? Mấy ẻm sẽ éo tàn đấy…”
Tần Chấp nheo mắt, đút một tay vào túi quần, nhếch mép cười: “Không biết.”
Giọng nói đang gào to bỗng im bặt, một lát sau chỉ thốt lên đúng hai chữ: “Mợ nó!”
Sau đó, chủ nhân của giọng nói liền đổi giọng: “Này cầm thú, cậu có còn nhớ ai đã giúp cậu trông chừng Tô Uyển khi cậu rời khỏi không?! Vậy mà giờ cậu cũng không giúp tôi chút chuyện nhỏ này được…”
Tần Chấp: “Tôi nhớ trước kia cậu cũng có trong đám thích Uyển Uyển mà?”
Công tử Chu liền nổi giận: “Mợ nó! Cậu tưởng ai cũng thích loli như cậu hả!”
Anh ta gãi đầu, vội xuống nước: “A Chấp à, có phải con nuôi của tôi mới sinh không? Nó có dễ thương giống cậu khi còn bé không nhỉ? Dù sao thì tôi cũng phải về nhìn nó chứ? Cậu tới đón tôi đi mà… Tôi có mua nhiều thứ cho con nuôi lắm…”
Sau đó, anh ta lại cằn nhằn cằn nhèo: “Không biết ông già nhà tôi bị gì mà cứ bắt tôi phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa… Học hành quái gì không biết…”
Khoé miệng Tần Chấp khẽ nhếch, chậm rãi nói ra sự thật: “Hử? Chắc là vì tôi đã nói vài câu với ông ấy chăng?”
Bầu không khí bỗng im lặng như tờ.
Sau khi công tử Chu hoàn hồn liền giận điếng người: “Mợ nó! Ông đây chọc ghẹo gì cậu hả?! Cậu có biết lấy đi người đẹp chẳng khác nào đòi mạng tôi không!”
Giọng nói của Tần Chấp bỗng trở nên dịu dàng, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải chiếc xe có đôi mắt to tròn với lông mi dài đáng yêu lắm không?”
Công tử Chu:… Cậu thắng rồi!
Mắt thẩm mỹ của bảo bối nhà cậu đệ nhất thiên hạ luôn được chưa?!
Tô Uyển kéo gấu áo của chồng, ngẩng đầu cau mũi: “Đau quá A Chấp…”
Tay Tần Chấp khẽ siết, vô thức nhìn xuống bụng của bảo bối. Tuy cách một lớp chăn nhưng anh cứ như trông thấy miệng vết thương thật dài trên cái bụng mềm mại của cô, đôi mắt chua xót: “Bảo bối ngoan, đừng sợ nhé…”
Dù anh biết hôn bụng cô không được ích gì nhưng vẫn khom lưng hôn lên nó.
Tô Uyển chớp mắt, bàn tay khẽ nhúc nhích, đôi mắt trong veo sáng lên, kéo tay chồng: “A Chấp hôn em nữa được không? Chỉ cần anh hôn thì em không cảm thấy đau nữa…”
Tay anh động đậy: “Được chứ.”
Anh cúi người li.ếm đôi môi khô khốc của cô, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sự đau lòng trong mắt như dâng trào.
Tô Uyển chớp mắt, khi thấy đôi mắt vốn đong đầy sự cưng chiều của anh nay bỗng chứa chan sự đau lòng, mật ngọt bỗng trào dâng, chảy xuôi qua vết thương, rồi bao phủ lấy nó. Đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết: “A Chấp tuyệt quá, em hết đau rồi~”
Sự đau lòng của anh vẫn còn nguyên, nhắm mắt che khuất cơn giận, sao bảo bối của anh không đau được chứ?
“Bảo bối ngoan, không đau nữa nha… Ngủ đi…” Anh dịu dàng dỗ dàng, vuốt tóc cô rồi lại vỗ nhẹ lưng vợ.
Ngủ thì sẽ không cảm thấy đau nữa.
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một lát sau, cô lại mở mắt. Sau đó, cô chớp mắt, ấm ức bĩu môi: “A Chấp ơi, em không ngủ được…”
Tay anh khẽ siết, nhẹ giọng dỗ dành: “Vậy anh kể chuyện cho bảo bối nghe nhé?”
Mắt cô sáng lên: “Vâng… À không, A Chấp hát ru được không? Hát cái bài mà trước kia A Chấp đã hát cho em nghe đó…”
Chính là bài hát mà anh đã ru cô khi cô sợ hãi vì bị ba bắt phải ngủ riêng ấy.
“Được chứ bảo bối.” Tần Chấp vén tóc cô ra sau tai, lập tức đồng ý.
Nếu được thì anh mong mình gánh hết tất cả những nỗi đau. Chỉ cần bảo bối thoải mái hơn chút thì muốn anh làm gì cũng được.
Ánh mắt anh tràn ngập sự điên cuồng khi nghĩ mình chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ.
Trong bóng đêm, Tần Chấp vừa vỗ lưng cô vừa hát ru.
Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên, vọng lại khắp phòng: “Ánh trăng sáng, cơn gió ngừng, lá cây che khuất song cửa sổ. Ve kêu rộn ràng như tiếng dây đàn… Bảo bối của anh nhắm mắt lại đi nào…”
***
Sáng hôm sau, Tô Uyển bừng tỉnh vì cơn đau âm ỉ ở bụng, đôi mắt mơ màng vẫn còn ngập vẻ ỷ lại.
Cô nhìn khắp nơi một lượt nhưng vẫn không tìm được người mình cần tìm, mà chỉ thấy căn phòng tối om kéo rèm thật dày, ánh mặt trời cũng không xuyên qua được, khiến cô không biết đang là mấy giờ.
Cô tủi thân bĩu môi, đôi mắt ngập nước trở nên trong veo.
Phụ nữ là một sinh vật thần kỳ. Mỗi khi họ làm nũng hay chảnh chọe là vì họ biết sẽ có người hết lòng chiều chuộng mình, mà khi người ấy không kề bên thì họ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết.
Họ giống như đứa trẻ không khóc khi bị ngã, nhưng nước mắt tuôn trào khi được an ủi, không thì chỉ phủi mông rồi đứng dậy vậy.
***
Thật ra Tần Chấp tỉnh giấc từ khi trời còn chưa sáng. Anh ung dung ngồi dậy, từ khoé mắt đến chân mày đều mang vẻ dịu dàng, cúi người hôn lên trán vợ, khàn khàn nói: “Chào buổi sáng, bảo bối.” Trông anh bình thản như thể không cảm nhận được cơn đau nhức từ đôi chân do nằm co ro suốt đêm vậy.
Anh vuốt nhẹ tóc cô ra sau tai, rồi lấy thứ bên cạnh lên xem. Khi đến gần có thể thấy được quyển sổ chi chít nội dung có liên quan đến việc bà bầu ở cữ.
Tần Chấp đọc kỹ từng bước một, suy nghĩ trong giây lát, rồi đi vào phòng bên cạnh.
Anh trai Tần đang nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trong lòng mẹ Tần và mẹ Tô, trong mắt thấp thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Bước chân Tần Chấp khựng lại, nheo mắt nhìn cục cưng, sự dịu dàng chợt loé lên rồi biến mất.
“Mẹ.”
Mẹ Tần cười tít mắt khi ôm cháu đích tôn, nghe tiếng Tần Chấp thì cười vẫy tay với anh: “A Chấp, con mau nhìn cục cưng đáng yêu chưa này.”
Tần Chấp nghe vậy liền bước đến. Hai đứa bé mũm mĩm hồng hào như hai chú khỉ con, chứ không giống bảo bối của anh chút nào. Anh vươn tay búng nhẹ khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt khẽ nheo lại.
Mềm quá.
Nếu tụi nhỏ không khiến bảo bối chú ý thì anh sẽ thích bọn chúng. Dù sao thì cục cưng là kết tinh tình yêu của anh và cô, chừng nào bọn nhỏ còn đây thì chừng đấy anh và cô sẽ có thêm một mối liên kết.
Anh nheo mắt thầm nghĩ: Tiếc thay, cũng chính vì bọn nhỏ có mối quan hệ gần gũi với cô hơn anh nên anh mới ghen tị như điên như cuồng.
Mẹ Tần chẳng hơi đâu mà đoán suy nghĩ b.iến thái của thằng út, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Uyển Uyển tỉnh rồi hả con? Con có muốn bế bọn nhỏ qua cho Uyển Uyển nhìn nhân lúc tụi nó còn thức không?”
Tần Chấp nheo mắt, vô cảm nói: “Thôi khỏi ạ. Giờ Uyển Uyển còn đang ngủ, lúc ăn cũng không tiện chăm sóc tụi nhỏ. Con thấy cứ đợi bọn nhỏ ngủ rồi bế qua để khỏi ồn ào.”
Mẹ Tần suy tư một lát rồi gật đầu: “Cũng được.” Thấy vậy, ba Tô cũng gật đầu lia lịa.
Mọi người ở đây:… Ha ha.
***
Tần Chấp quay về thì thấy vợ yêu đang nhàm chán nháy mắt trên giường.
Lúc thấy anh, cô nở một nụ cười ngọt ngào, khiến tim anh như hoá thành vũng nước, đường cong sắc bén trên khuôn mặt cũng nhu hoà hơn hẳn.
Anh bưng chén cháo mới hầm xong, rồi đặt nó lên đầu giường. Sau đó, anh vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối đói bụng chưa? Ăn chén cháo lót dạ trước nhé?”
Vết thương nơi bụng Tô Uyển nhói lên khi thấy ánh mắt quá đỗi dịu dàng của chồng, cô cười nũng nịu: “A Chấp ơi~”
“Sao vậy bảo bối? Có phải em bị đau nữa không?” Tần Chấp bỏ chén xuống, kiên nhẫn dỗ dành cô.
…
Lúc ăn xong thì đã tốn kha khá thời gian, đôi mắt của Tần Chấp đong đầy vui vẻ, cưng chiều dùng tay lau miệng cho cô, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bảo bối có muốn nhìn cục cưng không?”
Mắt Tô Uyển sáng rực, suy nghĩ không còn tập trung ở vết thương nữa. Cô ngẩng đầu, rồi gật lia lia: “Có ạ.”
Tần Chấp nhướng mày, sau đó cúi đầu hôn lên trán bảo bối: “Bảo bối ngoan đợi anh chút nhé.”
***
Tần Chấp vừa vào đã gọi: “Mẹ.”
“Nhỏ tiếng thôi.” Mẹ Tần ra hiệu cho anh nói khẽ, rồi cười: “Bọn nhỏ ngủ rồi, con bế qua cho Uyển Uyển nhìn đi.”
“Dạ.” Đôi mắt của Tần Chấp xuất hiện sự hài lòng khi thấy dáng vẻ chảy nước dãi lúc ngủ của bọn nhỏ.
…
“Bảo bối nhìn nè.” Giọng nói của Tần Chấp nhỏ như muỗi kêu, cứ như sợ thức bọn nhỏ dậy vậy.
Tô Uyển chớp mắt, vô thức nói khẽ theo anh: “Cục cưng ngủ rồi hả A Chấp?”
“Ừm.” Tần Chấp gật đầu, vờ như vô ý hỏi: “Bảo bối có thấy tụi nhỏ giống hai chú khỉ con không?”
Tô Uyển ngẩn ngơ, suy nghĩ trong giây lát rồi bĩu môi: “Sao cục cưng không giống A Chấp gì hết vậy? Trông còn có vẻ không được đẹp nữa…”
Tần Chấp mỉm cười đáp: “Mẹ nói trẻ con ngủ đủ thì sẽ trở nên đẹp ấy mà.”
Tuy vậy, nụ cười này của anh lại đầy thâm ý. Dù anh không hề nói dối, nhưng nghĩa của câu này sẽ khác đi trong hoàn cảnh hiện giờ… Tiếng Trung rất phong phú, bảo bối sẽ nghĩ sao đây…
Tô Uyển chớp mắt, lưu luyến nhìn theo cục cưng: “Vậy A Chấp mau để tụi nhỏ ngủ thêm đi, thức dậy sẽ không được đẹp!”
Tần Chấp cười khẽ: “Uyển Uyển ngoan quá~” Sau đó, anh vuốt tóc cô, an ủi: “Bảo bối đừng lo, ngày nào em cũng được nhìn bọn nhỏ mà.”
“Cũng đúng.” Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu, chưa gì mà đã mong đến ngày mai.
***
Reng reng reng…
Tần Chấp cúi đầu nhìn nơi phát ra tiếng, lông mày khẽ nhếch.
Công tử Chu vừa nghe thấy có người nhận, không đợi đầu dây bên kia nói gì thì đã gào lên như sói hú: “Cầm thú ơi! Cậu mau đến cứu tôi… Cậu không biết phụ nữ ở đây đáng sợ đến cỡ nào đâu… Họ còn khiến tôi gặp ác mộng mỗi đêm nữa. Cậu có biết những người đẹp của tôi rất khó chịu khi không được gặp tôi mấy ngày nay không hả? Mấy ẻm sẽ éo tàn đấy…”
Tần Chấp nheo mắt, đút một tay vào túi quần, nhếch mép cười: “Không biết.”
Giọng nói đang gào to bỗng im bặt, một lát sau chỉ thốt lên đúng hai chữ: “Mợ nó!”
Sau đó, chủ nhân của giọng nói liền đổi giọng: “Này cầm thú, cậu có còn nhớ ai đã giúp cậu trông chừng Tô Uyển khi cậu rời khỏi không?! Vậy mà giờ cậu cũng không giúp tôi chút chuyện nhỏ này được…”
Tần Chấp: “Tôi nhớ trước kia cậu cũng có trong đám thích Uyển Uyển mà?”
Công tử Chu liền nổi giận: “Mợ nó! Cậu tưởng ai cũng thích loli như cậu hả!”
Anh ta gãi đầu, vội xuống nước: “A Chấp à, có phải con nuôi của tôi mới sinh không? Nó có dễ thương giống cậu khi còn bé không nhỉ? Dù sao thì tôi cũng phải về nhìn nó chứ? Cậu tới đón tôi đi mà… Tôi có mua nhiều thứ cho con nuôi lắm…”
Sau đó, anh ta lại cằn nhằn cằn nhèo: “Không biết ông già nhà tôi bị gì mà cứ bắt tôi phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa… Học hành quái gì không biết…”
Khoé miệng Tần Chấp khẽ nhếch, chậm rãi nói ra sự thật: “Hử? Chắc là vì tôi đã nói vài câu với ông ấy chăng?”
Bầu không khí bỗng im lặng như tờ.
Sau khi công tử Chu hoàn hồn liền giận điếng người: “Mợ nó! Ông đây chọc ghẹo gì cậu hả?! Cậu có biết lấy đi người đẹp chẳng khác nào đòi mạng tôi không!”
Giọng nói của Tần Chấp bỗng trở nên dịu dàng, cười tủm tỉm hỏi: “Có phải chiếc xe có đôi mắt to tròn với lông mi dài đáng yêu lắm không?”
Công tử Chu:… Cậu thắng rồi!
Mắt thẩm mỹ của bảo bối nhà cậu đệ nhất thiên hạ luôn được chưa?!