Chương 54: Tình Địch “Bá Đạo Xấu Xa”
Anh họ cười, đứng lên ôm Tần Chấp một cái thật chặt: “Lâu rồi mới gặp em đấy A Chấp!”
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Tô Uyển, dang hai tay ra, cười với vẻ xấu xa: “Uyển Uyển vẫn đáng yêu như xưa!”
Sắc mặt dịu lại của Tần Chấp lại bắt đầu âm u…
Mẹ Tần cầm tách trà, thổi cho nguội, rồi nhàn nhã dựa trên sofa. Chậc, sắp có một trận chiến rồi!
Anh trai Tần nhân từ hơn, lạnh mặt kéo lại đứa em họ chuẩn bị ôm Tô Uyển, vội vàng giải thích: “Giờ em không ôm Uyển Uyển được, trong bụng em ấy đang có cháu trai của em đấy.” Thẳng nhóc này vẫn không tinh ý như vậy! Bộ nó không thấy Tần Chấp đã nheo mắt lại rồi sao!
“Thật ạ?” Anh ta ngoan ngoãn để mặc anh trai Tần kéo đến sofa, đôi mắt đào hoa trừng lớn, nhìn Tô Uyển từ đầu đến chân, rồi nở một nụ cười bá đạo lại không kém phần xấu xa: “Em sắp có cháu trai rồi!”
Tần Chấp nheo mắt, ôm bảo bối chặt hơn, đồng thời cũng chắn lại ánh nhìn của anh họ.
“Em che mất tầm nhìn của anh rồi A Chấp! Anh… Sao anh cả lại kéo em thế?”
Anh trai Tần day huyệt Thái Dương, cái đồ ngốc này!
Tô Uyển tìm một tư thế thoải mái trong lòng chồng, đôi mắt ngập nước, vô thức ngáp một cái. Hôm nay tinh thần của cô rất phấn chấn, nhưng vừa được rảnh rỗi là cô lại mệt mỏi, nhất là khi ở trong lồ.ng ngực yên ổn của chồng, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Tần Chấp nhẹ nhàng vỗ lưng vợ, thay lời nói độc địa của mình bằng một nụ cười: “Hôm nay tụi em đi dạo cả ngày nên Uyển Uyển mệt rồi. Em dẫn cô ấy lên nghỉ ngơi rồi lát nữa xuống lại.”
Vừa dứt lời, anh đã bế bảo bối lên với tư thế công chúa, sau đó cẩn thận đi lên lầu.
Anh vén chăn lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
“Hửm?” Hai mắt đang khép lại của Tô Uyển bỗng nhiên mở ra.
Tần Chấp khẽ động đậy cánh tay đang làm gối đầu cho cô, để cô tựa sát vào lòng mình, tay còn lại thì dém chăn, nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng dỗ dành: “Không có gì đâu. Bảo bối ngoan ngủ đi.”
Sau khi nhận ra giọng nói của chồng, đôi mắt đang mở của cô liền chậm rãi mơ hồ.
Đến khi bảo bối đã ngủ say, anh mới cẩn thận rút tay ra, sau đó đặt đầu cô lên gối.
Anh khom lưng, hôn lên trán vợ: “Ngủ ngon nhé bảo bối.”
***
Ở dưới lầu, ngoài mặt thì anh trai Tần vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ quan tâm: “Lát nữa em đừng nói về Uyển Uyển với An An.”
“Dạ.” Anh họ biết EQ của mình thấp lè tè nên không hỏi lý do, chỉ nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Anh trai Tần nhìn nụ cười mà đứa em họ cứ tưởng là ngoan ngoãn, trong mắt hiếm khi xuất hiện sự dở khóc dở cười.
Đứa em họ này rất thẳng thắn, có trực giác nhạy bén như Tô Uyển, nhưng lại được ban cho mắt đào hoa và đôi môi mỏng. Tuy nó rất đẹp trai, nhưng mỗi lần cười đều có vẻ bá đạo xấu xa. Thế mà cậu chàng cứ tưởng nụ cười của mình rất hiền lành, thấy ai cũng phải lịch sự cười…
Nụ cười của nó đã lừa vô số người, lại có thêm Tần gia và mẹ nó bảo kê trong quân đội nên không có mấy ai biết tính cách thật của nó.
Năm ngoái nó vừa ý cô nàng kia, bị người ta từ chối vì nụ cười quá bá đạo xấu xa, chắc bản tính cũng phong lưu lắm…
Đứa em họ bỗng nhiên ngồi thẳng, sắc bén nhìn về phía cầu thang, nhìn qua rất giống như đang nóng lòng.
Anh trai Tần nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy Tần Chấp đã đi xuống cầu thang, sát khí dần lan toả.
Thấy vậy, mắt của anh trai Tần đượm chút lo lắng. Tần gia có vô số thế lực, anh tiếp nhận thế lực ngoài sáng, An An quản lý thế lực trong tối.
Dù vậy, đây là lần đầu tiên anh mới phát hiện ra An An đã trưởng thành.
Một cảm xúc tự hào pha lẫn lo lắng bỗng dâng lên khi anh chợt nhận ra mình không biết An An khi bé đã biến thành một người đàn ông mạnh mẽ như thế nào.
Tần Chấp ngồi lên sofa, kìm lại sát khí của mình, không hề nhận ra tâm trạng phức tạp của anh hai. Đôi mắt sâu thẳm chợt loé, vẫn chưa được…
“Sao năm nay anh họ lại không về ăn Tết vậy? Anh có nhiệm vụ à?”
“Ừ.” Anh họ thấy Tần Chấp vẫn bình tĩnh trò chuyện thì phải kìm lại bàn tay đang ngọ nguậy của mình, gật đầu: “Hôm nay anh mới vội vàng trở về đây.”
Sau đó, mẹ anh ta đã bảo anh ta qua chúc tết mẹ Tần Chấp.
Tuy họ biết mẹ anh họ bảo anh ta đến chúc Tết là vì tình cảm lẫn gia thế của nhà họ Tần, nhưng họ không thấy gì sai cả. Dù sao thì họ cũng rất thích ông anh họ thẳng thắn này.
Tần Chấp nheo mắt hỏi: “Anh có mấy ngày nghỉ?”
Nếu anh họ chỉ được nghỉ ngắn thì lát nữa anh phải xuống tay nhẹ hơn.
“Nếu không có chuyện gì đột xuất thì ba ngày sau mới đi…” Anh ta không nói tiếp, dù sao thì bộ đội đặc chủng luôn phải đợi lệnh, chỉ cần được thông báo là đi liền.
Cuộc đối thoại giữa họ rất hoà bình, rất khác với những gì anh trai Tần đã tưởng tượng.
Anh trai Tần yên lòng, mãi cho đến khi…
Tần Chấp cười ôn hoà, vờ như vô tình hỏi: “Em nghe nói anh đang theo đuổi một cô gái?”
Anh họ gật đầu, nở một nụ cười đúng chuẩn lãng tử: “Đúng vậy! Cô ấy vừa đẹp vừa đáng yêu nữa!”
Nụ cười của Tần Chấp càng thêm ôn hoà, giả vờ như vô ý vuốt qua khuy măng sét của mình, đâm cho ông anh họ một nhát: “Nhưng anh đã bị người ta từ chối.”
Khuôn mặt của anh họ ủ rũ.
“An An, khuy măng sét này của em khá đẹp đấy.” Anh trai Tần thấy em trai bắt nạt em họ thì ho một tiếng, nhìn sang khuy măng sét trên tay áo của nó, sau đó nói sang chuyện khác.
“Thật ạ?” Tần Chấp nheo mắt, sau đó như nhớ đến điều gì, khí chất bỗng dịu lại: “Uyển Uyển mua cho em đấy. Em đã nói là không cần, nhưng cô ấy cứ đòi mua cho em…” Khuôn mặt của anh đượm vẻ cưng chiều, lắc đầu nói tiếp: “Khi nào anh họ có bạn gái thì sẽ hiểu thôi.”
Tim anh họ lại bị đâm thêm một nhát.
Nói xong, Tần Chấp lại giơ tay lên: “Anh họ, anh thấy khuy măng sét này thế nào?” Anh sực tỉnh, bỏ tay xuống: “Em quên là anh vẫn chưa có bạn gái.”
Ông anh họ nhớ đến việc mình bị từ chối, trái tim đau như cắt…
Mặt anh trai Tần cứng đờ, vội vàng chuyển chủ đề: “Có phải gần đây phái của Bùi… Không phải, sức khoẻ của em sao rồi?”
Anh quên mất là đứa em họ này không hiểu về chính trị.
Tần Chấp nói tiếp: “Anh có bị thương ở đâu không?” Anh nheo mắt, sát khí vô tình xuất hiện, đánh thẳng về phía anh họ.
“Không, nhiệm vụ lần này khá nhẹ nhàng.” Nắm đấm của anh họ lại động đậy, nói tiếp: “Hay chúng ta thi đấu đi A Chấp?”
Tần Chấp nheo mắt, cười đáp: “Được ạ.” Quá được luôn ấy chứ.
“Đi theo em.” Anh cởi áo, dẫn anh họ đến phòng tập thể hình.
Anh trai Tần day huyệt Thái Dương, đi theo họ. Mẹ Tần cũng bỏ tách trà xuống, vừa cười vừa đi theo sau. Ôi chao, trận chiến sắp nổ ra rồi!
Họ không nói gì thêm, Tần Chấp nheo mắt, sau đó đấm một cú.
Anh họ nghe thấy tiếng gió của nắm đấm thì nụ cười xấu xa chợt tắt, khuôn mặt cũng nghiêm lại. Anh ta nghiêng đầu, tay phải nắm lấy cú đấm của Tần Chấp, chân phải tung ra một cước. Tần Chấp không những không lùi về phía sau mà còn tiến lên, lên gối bằng đùi phải, khiến anh họ phải nhanh chóng buông tay, vội vàng lùi về phía sau…
Hai người đã ước chừng được thực lực của đối phương, hai mắt anh họ sáng rực: “Đánh tiếp đi!”
Tần Chấp nheo mắt, không nói gì, dùng nắm đấm để thay cho câu trả lời.
Động tác của họ càng ngày càng nhanh, thở hổn hển, mắt của anh họ dần sáng, trong mắt của Tần Chấp cũng xuất hiện lốc xoáy điên cuồng…
Mẹ Tần trợn mắt với đứa con trai trưởng đang nhìn chằm chằm vào hai người kia với vẻ lo lắng: “Sao con lại tiến lên!” Tụi nó đều thuộc động vật hiếm của quốc gia, chỉ cần một giây là đã có thể đập chết cái đứa có công phu mèo cào rồi!
Anh họ bỗng nhiên lộn nhào trong không trung, giơ chân đá vào đầu Tần Chấp. Hai mắt Tần Chấp sáng rực, không lùi mà trái lại còn tiến lên vì anh biết đây là một cơ hội tốt…
Một bóng người bỗng bay ra, rồi nằm trên mặt đất…
Anh họ che ngực, cố gắng ngồi dậy, hai mắt vẫn sáng rực: “A Chấp, em có muốn gia nhập đội anh không? Anh hỏi thật lòng đó!”
Nếu không phải Tần Chấp giảm bớt lực, thì một cú này có thể khiến anh ta gãy hết xương sườn rồi.
Tần Chấp nheo mắt, sự u ám và cam lòng còn sót lại cũng tan mất. Anh không trả lời, lau mồ hôi trên trán, đi đến cạnh anh họ rồi vươn tay: “Để em đỡ anh dậy.”
Anh họ gật đầu, thở hổn hển nắm chặt lấy tay Tần Chấp, sau đó cụng tay nhau.
“Ha ha! Đánh đã thật!”
Tần Chấp cũng cong khoé môi.
Anh trai Tần cầm bông băng thuốc đỏ đến, vươn tay vén áo của đứa em họ lên: “Em ngồi im để anh bôi thuốc.” Trên người em họ có một vết bầm siêu lớn màu đen. Anh trai Tần lạnh nhạt nhìn, hốc mắt cay xè, cũng may là em trai mình đánh, không thì… Anh sẽ dẫn người đến đánh đứa đó rồi.
“Em không định vào đội của anh thật à, A Chấp?!” Anh họ vừa đứng im vừa hỏi với vẻ không cam lòng.
Tần Chấp nheo mắt, cười đáp: “Không. Trong đội anh toàn là cẩu độc thân, em sợ mình sẽ đả kích đến mọi người.”
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Tô Uyển, dang hai tay ra, cười với vẻ xấu xa: “Uyển Uyển vẫn đáng yêu như xưa!”
Sắc mặt dịu lại của Tần Chấp lại bắt đầu âm u…
Mẹ Tần cầm tách trà, thổi cho nguội, rồi nhàn nhã dựa trên sofa. Chậc, sắp có một trận chiến rồi!
Anh trai Tần nhân từ hơn, lạnh mặt kéo lại đứa em họ chuẩn bị ôm Tô Uyển, vội vàng giải thích: “Giờ em không ôm Uyển Uyển được, trong bụng em ấy đang có cháu trai của em đấy.” Thẳng nhóc này vẫn không tinh ý như vậy! Bộ nó không thấy Tần Chấp đã nheo mắt lại rồi sao!
“Thật ạ?” Anh ta ngoan ngoãn để mặc anh trai Tần kéo đến sofa, đôi mắt đào hoa trừng lớn, nhìn Tô Uyển từ đầu đến chân, rồi nở một nụ cười bá đạo lại không kém phần xấu xa: “Em sắp có cháu trai rồi!”
Tần Chấp nheo mắt, ôm bảo bối chặt hơn, đồng thời cũng chắn lại ánh nhìn của anh họ.
“Em che mất tầm nhìn của anh rồi A Chấp! Anh… Sao anh cả lại kéo em thế?”
Anh trai Tần day huyệt Thái Dương, cái đồ ngốc này!
Tô Uyển tìm một tư thế thoải mái trong lòng chồng, đôi mắt ngập nước, vô thức ngáp một cái. Hôm nay tinh thần của cô rất phấn chấn, nhưng vừa được rảnh rỗi là cô lại mệt mỏi, nhất là khi ở trong lồ.ng ngực yên ổn của chồng, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Tần Chấp nhẹ nhàng vỗ lưng vợ, thay lời nói độc địa của mình bằng một nụ cười: “Hôm nay tụi em đi dạo cả ngày nên Uyển Uyển mệt rồi. Em dẫn cô ấy lên nghỉ ngơi rồi lát nữa xuống lại.”
Vừa dứt lời, anh đã bế bảo bối lên với tư thế công chúa, sau đó cẩn thận đi lên lầu.
Anh vén chăn lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
“Hửm?” Hai mắt đang khép lại của Tô Uyển bỗng nhiên mở ra.
Tần Chấp khẽ động đậy cánh tay đang làm gối đầu cho cô, để cô tựa sát vào lòng mình, tay còn lại thì dém chăn, nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng dỗ dành: “Không có gì đâu. Bảo bối ngoan ngủ đi.”
Sau khi nhận ra giọng nói của chồng, đôi mắt đang mở của cô liền chậm rãi mơ hồ.
Đến khi bảo bối đã ngủ say, anh mới cẩn thận rút tay ra, sau đó đặt đầu cô lên gối.
Anh khom lưng, hôn lên trán vợ: “Ngủ ngon nhé bảo bối.”
***
Ở dưới lầu, ngoài mặt thì anh trai Tần vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ quan tâm: “Lát nữa em đừng nói về Uyển Uyển với An An.”
“Dạ.” Anh họ biết EQ của mình thấp lè tè nên không hỏi lý do, chỉ nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Anh trai Tần nhìn nụ cười mà đứa em họ cứ tưởng là ngoan ngoãn, trong mắt hiếm khi xuất hiện sự dở khóc dở cười.
Đứa em họ này rất thẳng thắn, có trực giác nhạy bén như Tô Uyển, nhưng lại được ban cho mắt đào hoa và đôi môi mỏng. Tuy nó rất đẹp trai, nhưng mỗi lần cười đều có vẻ bá đạo xấu xa. Thế mà cậu chàng cứ tưởng nụ cười của mình rất hiền lành, thấy ai cũng phải lịch sự cười…
Nụ cười của nó đã lừa vô số người, lại có thêm Tần gia và mẹ nó bảo kê trong quân đội nên không có mấy ai biết tính cách thật của nó.
Năm ngoái nó vừa ý cô nàng kia, bị người ta từ chối vì nụ cười quá bá đạo xấu xa, chắc bản tính cũng phong lưu lắm…
Đứa em họ bỗng nhiên ngồi thẳng, sắc bén nhìn về phía cầu thang, nhìn qua rất giống như đang nóng lòng.
Anh trai Tần nhìn theo ánh mắt của anh ta thì thấy Tần Chấp đã đi xuống cầu thang, sát khí dần lan toả.
Thấy vậy, mắt của anh trai Tần đượm chút lo lắng. Tần gia có vô số thế lực, anh tiếp nhận thế lực ngoài sáng, An An quản lý thế lực trong tối.
Dù vậy, đây là lần đầu tiên anh mới phát hiện ra An An đã trưởng thành.
Một cảm xúc tự hào pha lẫn lo lắng bỗng dâng lên khi anh chợt nhận ra mình không biết An An khi bé đã biến thành một người đàn ông mạnh mẽ như thế nào.
Tần Chấp ngồi lên sofa, kìm lại sát khí của mình, không hề nhận ra tâm trạng phức tạp của anh hai. Đôi mắt sâu thẳm chợt loé, vẫn chưa được…
“Sao năm nay anh họ lại không về ăn Tết vậy? Anh có nhiệm vụ à?”
“Ừ.” Anh họ thấy Tần Chấp vẫn bình tĩnh trò chuyện thì phải kìm lại bàn tay đang ngọ nguậy của mình, gật đầu: “Hôm nay anh mới vội vàng trở về đây.”
Sau đó, mẹ anh ta đã bảo anh ta qua chúc tết mẹ Tần Chấp.
Tuy họ biết mẹ anh họ bảo anh ta đến chúc Tết là vì tình cảm lẫn gia thế của nhà họ Tần, nhưng họ không thấy gì sai cả. Dù sao thì họ cũng rất thích ông anh họ thẳng thắn này.
Tần Chấp nheo mắt hỏi: “Anh có mấy ngày nghỉ?”
Nếu anh họ chỉ được nghỉ ngắn thì lát nữa anh phải xuống tay nhẹ hơn.
“Nếu không có chuyện gì đột xuất thì ba ngày sau mới đi…” Anh ta không nói tiếp, dù sao thì bộ đội đặc chủng luôn phải đợi lệnh, chỉ cần được thông báo là đi liền.
Cuộc đối thoại giữa họ rất hoà bình, rất khác với những gì anh trai Tần đã tưởng tượng.
Anh trai Tần yên lòng, mãi cho đến khi…
Tần Chấp cười ôn hoà, vờ như vô tình hỏi: “Em nghe nói anh đang theo đuổi một cô gái?”
Anh họ gật đầu, nở một nụ cười đúng chuẩn lãng tử: “Đúng vậy! Cô ấy vừa đẹp vừa đáng yêu nữa!”
Nụ cười của Tần Chấp càng thêm ôn hoà, giả vờ như vô ý vuốt qua khuy măng sét của mình, đâm cho ông anh họ một nhát: “Nhưng anh đã bị người ta từ chối.”
Khuôn mặt của anh họ ủ rũ.
“An An, khuy măng sét này của em khá đẹp đấy.” Anh trai Tần thấy em trai bắt nạt em họ thì ho một tiếng, nhìn sang khuy măng sét trên tay áo của nó, sau đó nói sang chuyện khác.
“Thật ạ?” Tần Chấp nheo mắt, sau đó như nhớ đến điều gì, khí chất bỗng dịu lại: “Uyển Uyển mua cho em đấy. Em đã nói là không cần, nhưng cô ấy cứ đòi mua cho em…” Khuôn mặt của anh đượm vẻ cưng chiều, lắc đầu nói tiếp: “Khi nào anh họ có bạn gái thì sẽ hiểu thôi.”
Tim anh họ lại bị đâm thêm một nhát.
Nói xong, Tần Chấp lại giơ tay lên: “Anh họ, anh thấy khuy măng sét này thế nào?” Anh sực tỉnh, bỏ tay xuống: “Em quên là anh vẫn chưa có bạn gái.”
Ông anh họ nhớ đến việc mình bị từ chối, trái tim đau như cắt…
Mặt anh trai Tần cứng đờ, vội vàng chuyển chủ đề: “Có phải gần đây phái của Bùi… Không phải, sức khoẻ của em sao rồi?”
Anh quên mất là đứa em họ này không hiểu về chính trị.
Tần Chấp nói tiếp: “Anh có bị thương ở đâu không?” Anh nheo mắt, sát khí vô tình xuất hiện, đánh thẳng về phía anh họ.
“Không, nhiệm vụ lần này khá nhẹ nhàng.” Nắm đấm của anh họ lại động đậy, nói tiếp: “Hay chúng ta thi đấu đi A Chấp?”
Tần Chấp nheo mắt, cười đáp: “Được ạ.” Quá được luôn ấy chứ.
“Đi theo em.” Anh cởi áo, dẫn anh họ đến phòng tập thể hình.
Anh trai Tần day huyệt Thái Dương, đi theo họ. Mẹ Tần cũng bỏ tách trà xuống, vừa cười vừa đi theo sau. Ôi chao, trận chiến sắp nổ ra rồi!
Họ không nói gì thêm, Tần Chấp nheo mắt, sau đó đấm một cú.
Anh họ nghe thấy tiếng gió của nắm đấm thì nụ cười xấu xa chợt tắt, khuôn mặt cũng nghiêm lại. Anh ta nghiêng đầu, tay phải nắm lấy cú đấm của Tần Chấp, chân phải tung ra một cước. Tần Chấp không những không lùi về phía sau mà còn tiến lên, lên gối bằng đùi phải, khiến anh họ phải nhanh chóng buông tay, vội vàng lùi về phía sau…
Hai người đã ước chừng được thực lực của đối phương, hai mắt anh họ sáng rực: “Đánh tiếp đi!”
Tần Chấp nheo mắt, không nói gì, dùng nắm đấm để thay cho câu trả lời.
Động tác của họ càng ngày càng nhanh, thở hổn hển, mắt của anh họ dần sáng, trong mắt của Tần Chấp cũng xuất hiện lốc xoáy điên cuồng…
Mẹ Tần trợn mắt với đứa con trai trưởng đang nhìn chằm chằm vào hai người kia với vẻ lo lắng: “Sao con lại tiến lên!” Tụi nó đều thuộc động vật hiếm của quốc gia, chỉ cần một giây là đã có thể đập chết cái đứa có công phu mèo cào rồi!
Anh họ bỗng nhiên lộn nhào trong không trung, giơ chân đá vào đầu Tần Chấp. Hai mắt Tần Chấp sáng rực, không lùi mà trái lại còn tiến lên vì anh biết đây là một cơ hội tốt…
Một bóng người bỗng bay ra, rồi nằm trên mặt đất…
Anh họ che ngực, cố gắng ngồi dậy, hai mắt vẫn sáng rực: “A Chấp, em có muốn gia nhập đội anh không? Anh hỏi thật lòng đó!”
Nếu không phải Tần Chấp giảm bớt lực, thì một cú này có thể khiến anh ta gãy hết xương sườn rồi.
Tần Chấp nheo mắt, sự u ám và cam lòng còn sót lại cũng tan mất. Anh không trả lời, lau mồ hôi trên trán, đi đến cạnh anh họ rồi vươn tay: “Để em đỡ anh dậy.”
Anh họ gật đầu, thở hổn hển nắm chặt lấy tay Tần Chấp, sau đó cụng tay nhau.
“Ha ha! Đánh đã thật!”
Tần Chấp cũng cong khoé môi.
Anh trai Tần cầm bông băng thuốc đỏ đến, vươn tay vén áo của đứa em họ lên: “Em ngồi im để anh bôi thuốc.” Trên người em họ có một vết bầm siêu lớn màu đen. Anh trai Tần lạnh nhạt nhìn, hốc mắt cay xè, cũng may là em trai mình đánh, không thì… Anh sẽ dẫn người đến đánh đứa đó rồi.
“Em không định vào đội của anh thật à, A Chấp?!” Anh họ vừa đứng im vừa hỏi với vẻ không cam lòng.
Tần Chấp nheo mắt, cười đáp: “Không. Trong đội anh toàn là cẩu độc thân, em sợ mình sẽ đả kích đến mọi người.”