Chương : 91
Trong giới luyện dược thuật, cấu trúc của các thành phần dược liệu dùng để luyện chế đan dược và dược tề được chia ra làm ba loại tiêu chuẩn gồm: Chủ dược, phụ dược và dẫn dược.
Trong đó, chủ dược chính là phần trọng tâm của mỗi một loại đan dược và dược tề. Lấy chủ dược làm gốc, tất cả phụ dược và dẫn dược đều là những thành phần bổ trợ, trợ giúp cho chủ dược cấu tạo thành đan dược, dược tề hoàn chỉnh. Nếu như hình dung một cách thật đơn giản thì chủ dược chính là cái khung để tạo ra đan, dược.
Vì thế mà khi nghe Bạch lão gợi ý muốn áp dụng phương thức thay thế chủ dược, Kim Hậu liền có cảm giác quá mức khó tin.
Xuyên suốt thời gian cắp sách theo học luyện dược thuật từ Bạch lão, Kim Hậu rất nhiều lần đã được chứng kiến những thủ pháp tinh diệu, những mẹo vặt tưởng chừng rất nhỏ nhưng lại rất hiệu quả và cách thức luyện đan vô cùng tài tình của lão.
Đặc biệt nhất trong số đó chính là bí quyết thay thế linh dược dùng để đề phòng trường hợp cấp bách nếu như bị rơi vào tình cảnh thiếu thốn nguyên liệu cần thiết. Và đó cũng chính là bài học khiến cho Kim Hậu cảm thấy ấn tượng nhất.
Có thể nói rằng, đây là một bí quyết độc quyền mà chỉ có một mình Bạch lão nắm giữ. Nếu như không có sự hướng dẫn, chỉ bảo bằng các phương pháp độc môn của lão thì không ai trên đời này có thể biết cách dùng các linh dược khác để thay thế cho những thành phần gốc trong đan phương cả.
Được Bạch lão tận tâm truyền thụ và giảng dạy, Kim Hậu đã dần dần tiếp thu và nắm bắt được một chút kiến thức về bí quyết này. Tuy nhiên hắn cũng chỉ được Bạch lão chỉ dạy cho cách thay thế hai thành phần hỗ trợ là phụ dược và dẫn dược mà thôi. Còn chuyện dùng linh dược khác để thay thế cho chủ dược thì hắn thậm chí còn không bao giờ dám nghĩ tới điều này.
Như đã nói như trên, chủ dược chính thành phần quan trọng nhất trong quá trình luyện chế đan dược. Nếu như thay thế chủ dược bằng loại dinh dược khác thì dĩ nhiên là luyện đan sẽ không thể thành công được rồi bởi vì thiếu đi thứ quan trọng nhất thì làm sao có thể thành đan?
Mặc dù Kim Hậu cũng đã lờ mờ tự đoán biết được trình độ luyện dược thuật của Bạch lão rất cao thâm, hẳn là đã đạt tới một loại cảnh giới mà có lẽ hắn chẳng thể nào tưởng tượng được. Dẫu vậy, lần này Kim Hậu vẫn cứ bị Bạch lão làm cho kinh ngạc thêm một phen nữa.
“Ặc! Sư phụ, ý người muốn dùng thứ khác để thay thế Kim Tiên Lễm Thảo sao?!” – Kim Hậu khiếp sợ tới nỗi trợn tròn cả hai mắt – “ Nhưng mà nó chính là chủ dược của Tinh Mạch đan cơ mà? Nếu người dùng các loại linh dược khác để thay thế thì còn gì là Tinh Mạch đan nữa?!!!”
“Nếu theo lý thuyết thì đúng là quá viển vông, không thể nào tin được. Nhưng tên nhóc ngươi nên nhớ, luyện dược là nghịch thiên, trái ý trời. Mà luyện dược sư lại là người nghịch thiên đạo, làm trái thiên lý. Cho nên cái gì cũng có thể xảy ra, dù khó tin đến thế nào đi nữa.”
“Nếu như là đan dược tam phẩm thì vi sư còn lâu mới cho ngươi làm. Không khéo lúc làm thì ăn một quả “đùng” vào mặt thì từ chết tới trọng thương. May là chỉ là đan dược nhị phẩm, nên vừa tầm với ngươi. Dù có thất bại thì cũng chỉ là “xây xát nhè nhẹ” không đáng kể.” – Nói tới đây, Bạch lão thoáng dừng lại một chút rồi lại tiếp tục - “…Phương pháp cơ bản vẫn như cũ, không có gì khác biệt. Chỉ cần tìm ra các loại linh dược có đặc tính cần thiết, sau đó cẩn thận luyện hóa thêm một viên ma hạch nhị phẩm rồi cuối cùng dung hợp tất cả lại làm sao cho hỗn hợp của chúng có được hiệu quả và tính chất giống như là hỗn hợp dược lực của Kim Tiên Liễm Thảo là xong thôi. Chẳng phải quá dễ dàng sao?” - Bạch lão kiên trì, giải thích tận tình cho Kim Hậu.
Không thể không công nhận, những lời mà Bạch lão vừa nói không chỉ có tính thuyết phục, mà lại còn vừa có đạo lý thâm sâu. Kim Hậu dĩ nhiên cũng không thể không đồng tình với những điều ấy. Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm nể phục Bạch lão bởi những ý tưởng táo bạo mà có lẽ chỉ một mình lão mới dám nghĩ, dám làm ra.
Thế nhưng sau khi nghe Bạch lão nói tới đoạn phương pháp luyện chế, Kim Hậu cũng liền cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Quá trình luyện chế phụ dược và dẫn dược dùng để thay thế cũng không có đơn giản giống như Bạch lão tuyên bố xanh rờn như vậy. Để chế ra được hỗn hợp dược lực thay thế có hiệu quả giống y hệt như nguyên bản thì đòi hỏi người luyện chế phải có kinh nghiệm, biết nắm bắt thời điểm thích hợp, khi nào thì cần phải dung hợp, khi nào thì cần phải hạ nhiệt ngọn lửa, tỉ lệ linh dược, sự cân bằng giữa tính chất .v.v… Và quan trọng hơn hết chính là phải biết thuần thục khống chế ma lực cùng tinh thần lực thật tỉ mỉ. Bởi vì chỉ cần sai một công đoạn dù chỉ là nhỏ nhất thôi thì cũng sẽ làm cho toàn bộ công sức đổ hết xuống sông xuống biển. Thậm chí trường hợp xấu nhất còn có thể xảy ra là người luyện chế sẽ bị phản phệ, từ đó dẫn tới những hậu quả vô cùng khó lường.
Chính vì việc luyện chế phụ dược và dẫn dược thay thế đã khó như vậy, Kim Hậu thật sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi được việc luyện chế chủ dược thay thế sẽ còn khó khăn tới mức nào.
“Sư phụ, có thể đối với người việc này chỉ cần phất tay một cái là xong. Thế nhưng mà đối với con thì lại là cả một kỳ công mà không phải cứ muốn là làm ngay được.” – Kim Hậu cười khổ nói.
“Chỉ cần ngươi vận dụng tốt tất cả sở học mà ta đã dạy trong thời gian qua thì tất sẽ thành công thôi... Không thì cứ coi như đây là một bài kiểm tra tổng kết mà vi sư dành cho ngươi đi, ta thật rất muốn nhìn xem thời gian qua ngươi đã học được những gì. Hơn nữa đây cũng là cách duy nhất để cứu chữa cho cô bé này. Nếu như tên nhóc nhà ngươi ngại khó không muốn làm thì thôi vậy.” – Bạch lão nói với một thanh âm vô cùng thản nhiên.
Nghe Bạch lão đã nói hết mức như vậy, Kim Hậu cũng không chẳng cần suy nghĩ gì thêm. Hắn chỉ khẽ thở dài ra một hơi rồi gật đầu đồng ý đáp:
“Sư phụ, nếu như người đã nói tới nước này thì con còn có lựa chọn nào khác nữa sao? Thôi được, con hứa sẽ cố gắng hết sức mình. Cho nên xin người hãy hướng dẫn cho con phải làm gì trước tiên đi ạ.”
Đã biết rất rõ tính tình cùng với cách hành xử của Kim Hậu, Bạch lão cũng không có cảm thấy ngạc nhiên gì cho lắm khi mà hắn lập tức đáp ứng ngay mà không có tỏ ra băn khoăn một chút nào.
“Ha Ha, thật hiếm khi mới thấy tên nhóc nhà ngươi thiếu tự tin như thế này. Hãy tự tin vào khả năng của mình một chút đi chứ? Chẳng lẽ đệ tử do ta đào tạo ra lại bất tài như thế sao? Ngươi có thể làm được nhiều thứ hơn mình tưởng đấy” – Bạch lão vừa cười, vừa động viên Kim Hậu – “Còn bây giờ, hãy nghe cho kỹ đây. Đầu tiên ngươi phải tìm tới một nơi…”
____________________
Đã ba giờ trôi qua kể từ khi Kim Hậu đi vào trong phòng. Ngọc Dung vẫn cứ túc trực tại phòng khách suốt từ lúc đó tới giờ.
Mặc dù nàng rất tin tưởng Kim Hậu, thế nhưng mà chờ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy hắn đi ra ngoài, cộng thêm sự lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Dương . Vì vậy mà Ngọc Dung càng lúc càng cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
“Sao lâu vậy ta? Bình thường có ai xem bệnh tới tận vài tiếng đồng hồ lận như thế này đâu?” – Ngọc Dung vừa nhíu chặt lại đôi lông mày thanh tú của mình, vừa lầm bầm tự nói.
Mà Liễu An Bình ngồi ở ngay bên cạnh nàng tuy cũng cảm thấy rất lo lắng. Tuy nhiên nếu so với Ngọc Dung thì bà lại tỏ ra khá là bình tĩnh.
“Thôi nào Dung, luyện dược sư xem bệnh hẳn là có chỗ khác với thầy thuốc thông thường. Cháu cố kiên nhẫn thêm một chút đi.” – Liễu An Bình khẽ nhỏ giọng, trấn an Ngọc Dung.
“Dạ vâng… chắc là vậy ạ.”
Kẹt…!
Ngay khi Ngọc Dung vừa mới uể oải đáp lời xong thì đúng lúc này, cánh cửa căn phòng của cô nhóc Tiểu Dương bất chợt khẽ kẽo kẹt mở ra. Kế đó Kim Hậu liền xuất hiện với một bộ dáng rất cẩn thận bước nhẹ, đi ra bên ngoài để tránh không gây tiếng động.
“Sao rồi? Tình hình Tiểu Dương làm sao rồi? Liệu bệnh của em ấy có chữa được không?”
Vừa thấy Kim Hậu khép cửa phòng lại, Ngọc Dung liền vội vàng đứng ngay dậy rồi nôn nóng liên tiếp hỏi hắn.
“Ơ kìa Dung, đừng có vô lễ như vậy chứ. Để cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc dù nói như vậy với Ngọc Dung, thế nhưng Liễu An Bình vẫn không thể dấu được ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào Kim Hậu.
Thấy được thái độ chờ mong của hai người, Kim Hậu hơi cau nhẹ lông mày, vẻ mặt thoáng chần chừ trong một khoảnh khắc ngắn. Tuy nhiên rất nhanh, hắn liền thay đổi thay đổi thái độ bình ổn trở lại.
“Xin cô và Ngọc Dung cứ bình tĩnh. Cháu có tin vui cho mọi người đây. Nhờ có bí pháp trân truyền của sư phụ cháu mà Tiểu Dương sẽ được chữa khỏi hoàn toàn!” – Kim Hậu mỉm cười nói.
Vừa nghe Kim Hậu nói xong , Liễu An Bình lập tức triệt để bị thất thố còn hơn cả Ngọc Dung đang đứng ở bên cạnh. Đồng thời hai hàng nước mắt cũng bắt đầu chậm rãi tự mình lăn dài xuống hai đôi gò má tiều tụy của bà.
“Thật sao… cháu nói thật đấy chứ?!!!” – Liễu An Bình run rẩy hỏi.
“Híc! Dì bình, cháu nói dối để làm gì cơ chứ? Tại sao mọi người ai cũng có loại thái độ này là sao?”
“A…dì xin lỗi. Chỉ là… dì vui mừng quá đỗi mà thôi. Được vậy thì dì mừng quá rồi… Đội ơn ông trời, đội ơn đấng sáng thế đã mở lòng từ bị cứu lấy con gái của con… hức…” - Vừa nghẹn ngào, xúc động nói ra từng chữ, Liễu An Bình vừa ôm mặt òa khóc nức nở.
__________________________________________
Đôi lời muốn nói của người viết:
Sau khi Trà mỗ bắt đầu viết lách trở lại, cũng có một số độc giả comment, nhắn tin động viên giúp cho Trà mỗ lấy lại tinh thần rất nhiều. Thế nên Trà mỗ trước là muốn xin đa tạ các quý độc giả đã quan tâm tới bộ truyện này. Và sau là cầu mong các bạn hãy quan tâm nhiều hơn nữa. Bởi vì mình viết dựa trên sở thích và sự ủng hộ từ phía người đọc. Mọi người cũng thấy đấy, nếu như viết lách một câu truyện mà chẳng có ai thèm đọc thì cố gắng để làm cái gì cơ chứ nhỉ? Thà tự mình tưởng tượng hay đi dành thời gian làm việc gì đó bổ ích hơn có phải tốt không. :D Nói chung mong các quý vị độc giả hãy chiếu cố và nhiệt tình hơn nữa. Chỉ có những phản hồi cùng với sự động viên từ phía các bạn mới tiếp thêm động lực cho Trà mỗ cố gắng hơn nữa mà thôi.
Và gần đây Trà mỗ có nhận được một câu hỏi rất quan trọng của một bạn như sau: Tại sao vài chục chương đầu của bộ truyện Trà mỗ lại câu cú lung tung và dùng tên, văn phong sặc mùi convert loạn xạ như vậy?
Nhân đây Trà mỗ muốn xin tự thanh minh một chút về vấn đề nhức nhối này. Qua gần một năm viết lách, bộ truyện Vô Biên đại lục phiêu lưu ký đã trải qua rất nhiều lần thay đổi và chỉnh sửa gần như là toàn bộ.
Đúng vậy, Trà mỗ đã chỉnh sửa lại rất nhiều lần và cho tới thời điểm hiện tại, tuy những chương đó vẫn còn một số lỗi và vẫn còn chưa được hoàn hảo nhưng so với lúc mới viết thì Trà mỗ tự thấy đã khá hơn và đọc dễ hiểu hơn rất nhiều.
Vấn đề nằm từ chương một cho tới chương sáu mươi (thì phải) tên nhân vật và cách viết.v.v… đã được chỉnh sửa và chăm chút lại. Cho nên ngoài những trang Trà mỗ tự tay đăng lên thì những trang đăng truyện khác xem ra vẫn còn giữ lại những chương chưa truyện được chỉnh sửa.
Tất nhiên Trà mỗ cũng không có cấm và muốn áp đặt các trang khác đăng truyện của Trà mỗ, ngược lại Trà mỗ tôi còn rất cảm ơn họ đã giúp mình truyền tải rộng rãi bộ truyện tới bạn đọc. Thế nhưng chất lượng của những chương đầu, lúc mà chúng chưa được chỉnh sửa vô cùng thậm tệ. Nó còn có thể khiến cho một số bạn đọc mới dọa chạy mất dép (xấu hổ quá đi)
Bởi vì lẽ đó mà Trà mỗ cũng xin chân thành khuyên các quý trang hãy up lại từ chương một cho tới chương sáu mươi.
Chất lượng của chúng tuy không phải là cực tốt nhưng xem chừng còn khá hơn rất nhiều so với những chương đang đăng tại các quý trang. Nếu như up lại thì độc giả sẽ dễ đọc hơn, lượng view từ đó cũng có thể tăng lên nhiều hơn. Vừa lợi cho quý trang mà lại còn vừa lợi cả cho Trà mỗ. Nói chung đôi bên cùng có lợi. Thế nên nếu như các quý trang quan tâm tới những điều này thì Trà mỗ cầu xin các vị hãy up lại từ chương một cho tới chương sáu mươi.
Một lần nữa, xin chân thành đa tạ các quý vị độc giả đã hiểu và quan tâm tới Trà mỗ. Đồng thời cũng rất mong các trang đăng truyện khác sẽ để ý tới vấn đề khiến cho Trà mỗ đau đầu này.
(P/s) Editor : Ờ.. Các vị huynh đệ lo mà làm theo đi, không tên Trà Xanh lại ngồi ăn vạ, khóc lóc không ra chap mới thì các độc giả sẽ thiệt thòi đấy. Vả lại các vị cũng đừng làm khó hắn quá, hắn mà viết vội thì tôi cũng ngồi khóc vì ngồi biên tập cho hắn đấy.
Trong đó, chủ dược chính là phần trọng tâm của mỗi một loại đan dược và dược tề. Lấy chủ dược làm gốc, tất cả phụ dược và dẫn dược đều là những thành phần bổ trợ, trợ giúp cho chủ dược cấu tạo thành đan dược, dược tề hoàn chỉnh. Nếu như hình dung một cách thật đơn giản thì chủ dược chính là cái khung để tạo ra đan, dược.
Vì thế mà khi nghe Bạch lão gợi ý muốn áp dụng phương thức thay thế chủ dược, Kim Hậu liền có cảm giác quá mức khó tin.
Xuyên suốt thời gian cắp sách theo học luyện dược thuật từ Bạch lão, Kim Hậu rất nhiều lần đã được chứng kiến những thủ pháp tinh diệu, những mẹo vặt tưởng chừng rất nhỏ nhưng lại rất hiệu quả và cách thức luyện đan vô cùng tài tình của lão.
Đặc biệt nhất trong số đó chính là bí quyết thay thế linh dược dùng để đề phòng trường hợp cấp bách nếu như bị rơi vào tình cảnh thiếu thốn nguyên liệu cần thiết. Và đó cũng chính là bài học khiến cho Kim Hậu cảm thấy ấn tượng nhất.
Có thể nói rằng, đây là một bí quyết độc quyền mà chỉ có một mình Bạch lão nắm giữ. Nếu như không có sự hướng dẫn, chỉ bảo bằng các phương pháp độc môn của lão thì không ai trên đời này có thể biết cách dùng các linh dược khác để thay thế cho những thành phần gốc trong đan phương cả.
Được Bạch lão tận tâm truyền thụ và giảng dạy, Kim Hậu đã dần dần tiếp thu và nắm bắt được một chút kiến thức về bí quyết này. Tuy nhiên hắn cũng chỉ được Bạch lão chỉ dạy cho cách thay thế hai thành phần hỗ trợ là phụ dược và dẫn dược mà thôi. Còn chuyện dùng linh dược khác để thay thế cho chủ dược thì hắn thậm chí còn không bao giờ dám nghĩ tới điều này.
Như đã nói như trên, chủ dược chính thành phần quan trọng nhất trong quá trình luyện chế đan dược. Nếu như thay thế chủ dược bằng loại dinh dược khác thì dĩ nhiên là luyện đan sẽ không thể thành công được rồi bởi vì thiếu đi thứ quan trọng nhất thì làm sao có thể thành đan?
Mặc dù Kim Hậu cũng đã lờ mờ tự đoán biết được trình độ luyện dược thuật của Bạch lão rất cao thâm, hẳn là đã đạt tới một loại cảnh giới mà có lẽ hắn chẳng thể nào tưởng tượng được. Dẫu vậy, lần này Kim Hậu vẫn cứ bị Bạch lão làm cho kinh ngạc thêm một phen nữa.
“Ặc! Sư phụ, ý người muốn dùng thứ khác để thay thế Kim Tiên Lễm Thảo sao?!” – Kim Hậu khiếp sợ tới nỗi trợn tròn cả hai mắt – “ Nhưng mà nó chính là chủ dược của Tinh Mạch đan cơ mà? Nếu người dùng các loại linh dược khác để thay thế thì còn gì là Tinh Mạch đan nữa?!!!”
“Nếu theo lý thuyết thì đúng là quá viển vông, không thể nào tin được. Nhưng tên nhóc ngươi nên nhớ, luyện dược là nghịch thiên, trái ý trời. Mà luyện dược sư lại là người nghịch thiên đạo, làm trái thiên lý. Cho nên cái gì cũng có thể xảy ra, dù khó tin đến thế nào đi nữa.”
“Nếu như là đan dược tam phẩm thì vi sư còn lâu mới cho ngươi làm. Không khéo lúc làm thì ăn một quả “đùng” vào mặt thì từ chết tới trọng thương. May là chỉ là đan dược nhị phẩm, nên vừa tầm với ngươi. Dù có thất bại thì cũng chỉ là “xây xát nhè nhẹ” không đáng kể.” – Nói tới đây, Bạch lão thoáng dừng lại một chút rồi lại tiếp tục - “…Phương pháp cơ bản vẫn như cũ, không có gì khác biệt. Chỉ cần tìm ra các loại linh dược có đặc tính cần thiết, sau đó cẩn thận luyện hóa thêm một viên ma hạch nhị phẩm rồi cuối cùng dung hợp tất cả lại làm sao cho hỗn hợp của chúng có được hiệu quả và tính chất giống như là hỗn hợp dược lực của Kim Tiên Liễm Thảo là xong thôi. Chẳng phải quá dễ dàng sao?” - Bạch lão kiên trì, giải thích tận tình cho Kim Hậu.
Không thể không công nhận, những lời mà Bạch lão vừa nói không chỉ có tính thuyết phục, mà lại còn vừa có đạo lý thâm sâu. Kim Hậu dĩ nhiên cũng không thể không đồng tình với những điều ấy. Đồng thời trong lòng hắn cũng thầm nể phục Bạch lão bởi những ý tưởng táo bạo mà có lẽ chỉ một mình lão mới dám nghĩ, dám làm ra.
Thế nhưng sau khi nghe Bạch lão nói tới đoạn phương pháp luyện chế, Kim Hậu cũng liền cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Quá trình luyện chế phụ dược và dẫn dược dùng để thay thế cũng không có đơn giản giống như Bạch lão tuyên bố xanh rờn như vậy. Để chế ra được hỗn hợp dược lực thay thế có hiệu quả giống y hệt như nguyên bản thì đòi hỏi người luyện chế phải có kinh nghiệm, biết nắm bắt thời điểm thích hợp, khi nào thì cần phải dung hợp, khi nào thì cần phải hạ nhiệt ngọn lửa, tỉ lệ linh dược, sự cân bằng giữa tính chất .v.v… Và quan trọng hơn hết chính là phải biết thuần thục khống chế ma lực cùng tinh thần lực thật tỉ mỉ. Bởi vì chỉ cần sai một công đoạn dù chỉ là nhỏ nhất thôi thì cũng sẽ làm cho toàn bộ công sức đổ hết xuống sông xuống biển. Thậm chí trường hợp xấu nhất còn có thể xảy ra là người luyện chế sẽ bị phản phệ, từ đó dẫn tới những hậu quả vô cùng khó lường.
Chính vì việc luyện chế phụ dược và dẫn dược thay thế đã khó như vậy, Kim Hậu thật sự chẳng thể nào tưởng tượng nổi được việc luyện chế chủ dược thay thế sẽ còn khó khăn tới mức nào.
“Sư phụ, có thể đối với người việc này chỉ cần phất tay một cái là xong. Thế nhưng mà đối với con thì lại là cả một kỳ công mà không phải cứ muốn là làm ngay được.” – Kim Hậu cười khổ nói.
“Chỉ cần ngươi vận dụng tốt tất cả sở học mà ta đã dạy trong thời gian qua thì tất sẽ thành công thôi... Không thì cứ coi như đây là một bài kiểm tra tổng kết mà vi sư dành cho ngươi đi, ta thật rất muốn nhìn xem thời gian qua ngươi đã học được những gì. Hơn nữa đây cũng là cách duy nhất để cứu chữa cho cô bé này. Nếu như tên nhóc nhà ngươi ngại khó không muốn làm thì thôi vậy.” – Bạch lão nói với một thanh âm vô cùng thản nhiên.
Nghe Bạch lão đã nói hết mức như vậy, Kim Hậu cũng không chẳng cần suy nghĩ gì thêm. Hắn chỉ khẽ thở dài ra một hơi rồi gật đầu đồng ý đáp:
“Sư phụ, nếu như người đã nói tới nước này thì con còn có lựa chọn nào khác nữa sao? Thôi được, con hứa sẽ cố gắng hết sức mình. Cho nên xin người hãy hướng dẫn cho con phải làm gì trước tiên đi ạ.”
Đã biết rất rõ tính tình cùng với cách hành xử của Kim Hậu, Bạch lão cũng không có cảm thấy ngạc nhiên gì cho lắm khi mà hắn lập tức đáp ứng ngay mà không có tỏ ra băn khoăn một chút nào.
“Ha Ha, thật hiếm khi mới thấy tên nhóc nhà ngươi thiếu tự tin như thế này. Hãy tự tin vào khả năng của mình một chút đi chứ? Chẳng lẽ đệ tử do ta đào tạo ra lại bất tài như thế sao? Ngươi có thể làm được nhiều thứ hơn mình tưởng đấy” – Bạch lão vừa cười, vừa động viên Kim Hậu – “Còn bây giờ, hãy nghe cho kỹ đây. Đầu tiên ngươi phải tìm tới một nơi…”
____________________
Đã ba giờ trôi qua kể từ khi Kim Hậu đi vào trong phòng. Ngọc Dung vẫn cứ túc trực tại phòng khách suốt từ lúc đó tới giờ.
Mặc dù nàng rất tin tưởng Kim Hậu, thế nhưng mà chờ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy hắn đi ra ngoài, cộng thêm sự lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Dương . Vì vậy mà Ngọc Dung càng lúc càng cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
“Sao lâu vậy ta? Bình thường có ai xem bệnh tới tận vài tiếng đồng hồ lận như thế này đâu?” – Ngọc Dung vừa nhíu chặt lại đôi lông mày thanh tú của mình, vừa lầm bầm tự nói.
Mà Liễu An Bình ngồi ở ngay bên cạnh nàng tuy cũng cảm thấy rất lo lắng. Tuy nhiên nếu so với Ngọc Dung thì bà lại tỏ ra khá là bình tĩnh.
“Thôi nào Dung, luyện dược sư xem bệnh hẳn là có chỗ khác với thầy thuốc thông thường. Cháu cố kiên nhẫn thêm một chút đi.” – Liễu An Bình khẽ nhỏ giọng, trấn an Ngọc Dung.
“Dạ vâng… chắc là vậy ạ.”
Kẹt…!
Ngay khi Ngọc Dung vừa mới uể oải đáp lời xong thì đúng lúc này, cánh cửa căn phòng của cô nhóc Tiểu Dương bất chợt khẽ kẽo kẹt mở ra. Kế đó Kim Hậu liền xuất hiện với một bộ dáng rất cẩn thận bước nhẹ, đi ra bên ngoài để tránh không gây tiếng động.
“Sao rồi? Tình hình Tiểu Dương làm sao rồi? Liệu bệnh của em ấy có chữa được không?”
Vừa thấy Kim Hậu khép cửa phòng lại, Ngọc Dung liền vội vàng đứng ngay dậy rồi nôn nóng liên tiếp hỏi hắn.
“Ơ kìa Dung, đừng có vô lễ như vậy chứ. Để cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc dù nói như vậy với Ngọc Dung, thế nhưng Liễu An Bình vẫn không thể dấu được ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào Kim Hậu.
Thấy được thái độ chờ mong của hai người, Kim Hậu hơi cau nhẹ lông mày, vẻ mặt thoáng chần chừ trong một khoảnh khắc ngắn. Tuy nhiên rất nhanh, hắn liền thay đổi thay đổi thái độ bình ổn trở lại.
“Xin cô và Ngọc Dung cứ bình tĩnh. Cháu có tin vui cho mọi người đây. Nhờ có bí pháp trân truyền của sư phụ cháu mà Tiểu Dương sẽ được chữa khỏi hoàn toàn!” – Kim Hậu mỉm cười nói.
Vừa nghe Kim Hậu nói xong , Liễu An Bình lập tức triệt để bị thất thố còn hơn cả Ngọc Dung đang đứng ở bên cạnh. Đồng thời hai hàng nước mắt cũng bắt đầu chậm rãi tự mình lăn dài xuống hai đôi gò má tiều tụy của bà.
“Thật sao… cháu nói thật đấy chứ?!!!” – Liễu An Bình run rẩy hỏi.
“Híc! Dì bình, cháu nói dối để làm gì cơ chứ? Tại sao mọi người ai cũng có loại thái độ này là sao?”
“A…dì xin lỗi. Chỉ là… dì vui mừng quá đỗi mà thôi. Được vậy thì dì mừng quá rồi… Đội ơn ông trời, đội ơn đấng sáng thế đã mở lòng từ bị cứu lấy con gái của con… hức…” - Vừa nghẹn ngào, xúc động nói ra từng chữ, Liễu An Bình vừa ôm mặt òa khóc nức nở.
__________________________________________
Đôi lời muốn nói của người viết:
Sau khi Trà mỗ bắt đầu viết lách trở lại, cũng có một số độc giả comment, nhắn tin động viên giúp cho Trà mỗ lấy lại tinh thần rất nhiều. Thế nên Trà mỗ trước là muốn xin đa tạ các quý độc giả đã quan tâm tới bộ truyện này. Và sau là cầu mong các bạn hãy quan tâm nhiều hơn nữa. Bởi vì mình viết dựa trên sở thích và sự ủng hộ từ phía người đọc. Mọi người cũng thấy đấy, nếu như viết lách một câu truyện mà chẳng có ai thèm đọc thì cố gắng để làm cái gì cơ chứ nhỉ? Thà tự mình tưởng tượng hay đi dành thời gian làm việc gì đó bổ ích hơn có phải tốt không. :D Nói chung mong các quý vị độc giả hãy chiếu cố và nhiệt tình hơn nữa. Chỉ có những phản hồi cùng với sự động viên từ phía các bạn mới tiếp thêm động lực cho Trà mỗ cố gắng hơn nữa mà thôi.
Và gần đây Trà mỗ có nhận được một câu hỏi rất quan trọng của một bạn như sau: Tại sao vài chục chương đầu của bộ truyện Trà mỗ lại câu cú lung tung và dùng tên, văn phong sặc mùi convert loạn xạ như vậy?
Nhân đây Trà mỗ muốn xin tự thanh minh một chút về vấn đề nhức nhối này. Qua gần một năm viết lách, bộ truyện Vô Biên đại lục phiêu lưu ký đã trải qua rất nhiều lần thay đổi và chỉnh sửa gần như là toàn bộ.
Đúng vậy, Trà mỗ đã chỉnh sửa lại rất nhiều lần và cho tới thời điểm hiện tại, tuy những chương đó vẫn còn một số lỗi và vẫn còn chưa được hoàn hảo nhưng so với lúc mới viết thì Trà mỗ tự thấy đã khá hơn và đọc dễ hiểu hơn rất nhiều.
Vấn đề nằm từ chương một cho tới chương sáu mươi (thì phải) tên nhân vật và cách viết.v.v… đã được chỉnh sửa và chăm chút lại. Cho nên ngoài những trang Trà mỗ tự tay đăng lên thì những trang đăng truyện khác xem ra vẫn còn giữ lại những chương chưa truyện được chỉnh sửa.
Tất nhiên Trà mỗ cũng không có cấm và muốn áp đặt các trang khác đăng truyện của Trà mỗ, ngược lại Trà mỗ tôi còn rất cảm ơn họ đã giúp mình truyền tải rộng rãi bộ truyện tới bạn đọc. Thế nhưng chất lượng của những chương đầu, lúc mà chúng chưa được chỉnh sửa vô cùng thậm tệ. Nó còn có thể khiến cho một số bạn đọc mới dọa chạy mất dép (xấu hổ quá đi)
Bởi vì lẽ đó mà Trà mỗ cũng xin chân thành khuyên các quý trang hãy up lại từ chương một cho tới chương sáu mươi.
Chất lượng của chúng tuy không phải là cực tốt nhưng xem chừng còn khá hơn rất nhiều so với những chương đang đăng tại các quý trang. Nếu như up lại thì độc giả sẽ dễ đọc hơn, lượng view từ đó cũng có thể tăng lên nhiều hơn. Vừa lợi cho quý trang mà lại còn vừa lợi cả cho Trà mỗ. Nói chung đôi bên cùng có lợi. Thế nên nếu như các quý trang quan tâm tới những điều này thì Trà mỗ cầu xin các vị hãy up lại từ chương một cho tới chương sáu mươi.
Một lần nữa, xin chân thành đa tạ các quý vị độc giả đã hiểu và quan tâm tới Trà mỗ. Đồng thời cũng rất mong các trang đăng truyện khác sẽ để ý tới vấn đề khiến cho Trà mỗ đau đầu này.
(P/s) Editor : Ờ.. Các vị huynh đệ lo mà làm theo đi, không tên Trà Xanh lại ngồi ăn vạ, khóc lóc không ra chap mới thì các độc giả sẽ thiệt thòi đấy. Vả lại các vị cũng đừng làm khó hắn quá, hắn mà viết vội thì tôi cũng ngồi khóc vì ngồi biên tập cho hắn đấy.