Chương 16: Ảnh nhóm
Ngu Thư Niên đã dứt khoát ra quyết định, ba người đều nghe theo đúng luật không có bất kỳ phản đối nào, lần lượt đứng xếp hàng trước cửa sổ nhỏ của quầy thuê lều trại.
Cầm theo lều đã thuê, Bách Dịch Nhiên vẫn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Hai người ở chung một lều có phải không thoải mái lắm không?
Mặc dù có túi ngủ, không phải nằm trực tiếp trong lều.
Nhưng nếu ngủ mà ngáy thì không phải sẽ xấu hổ lắm sao?
Không đúng, không đúng…Phàn Thiên Vũ đã nói hắn không ngáy khi ngủ mà.
Nhưng Phàn Thiên Vũ hay nói phét lắm, lời nói không đáng tin chút nào.
Bây giờ phải làm sao đây, phải làm sao đây…
Phải, làm, sao đây!
Trên mặt Bách Dịch Nhiên không có cảm xúc gì, toàn thân phát ra một không khí u ám và hung ác, thoạt nhìn rất không dễ chọc. Thực tế, đầu óc hắn đầy dấu hỏi chấm, với các vấn đề phức tạp lẫn lộn chồng chéo lên nhau. Trong một khoảnh khắc, như có một dòng câu hỏi lướt qua trước mắt.
Với suy nghĩ như vậy, Bách Dịch Nhiên tự hỏi và tự trả lời, hầu như đã tự cãi lộn với chính mình.
"Bách Dịch Nhiên," Ngu Thư Niên nói: "Đến đây giúp tôi kéo cái vải bên kia."
"Được!"
Vứt mọi thứ đang cầm trên tay, Bách Dịch Nhiên ngay lập tức làm trống trơn đầu óc, không chút do dự đến bên cạnh Ngu Thư Niên.
Ngu Thư Niên nắm chặt tấm lót, ánh mắt mang chút hoài nghi, ý cười ẩn sâu trong đáy mắt.
Bách Dịch Nhiên chớp mắt, không hiểu vì sao mà nhìn lại.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Ngu Thư Niên khoảng ba giây, Bách Dịch Nhiên cảm thấy hơi ngượng nghịu, đi vòng qua phía đối diện Ngu Thư Niên để cùng nhau trải một tấm lót dưới lều.
Các lều cho thuê ở đây đều đơn giản, khung bên trong đã được lắp ráp và chỉ cần cắm cọc đất bên ngoài là xong.
Dù sao thì mọi người đều đến đây để du lịch, làm lều quá phức tạp sẽ gây khó khăn, người đã biết làm thì còn ổn, nhưng người mới thì dễ làm hỏng tinh thần, rồi khi đi chơi cũng không vui.
Sau khi lắp xong lều, Bách Dịch Nhiên đặt những quả cam xanh đã hái vào trong góc, bên trong có áo khoác để tránh va vào đá, vì khi vỏ cam bị rách, cam sẽ nhanh hỏng.
Sau khi sắp xếp xong, Bách Dịch Nhiên mở rèm cửa lều lên và nhìn ra ngoài, "Tôi đi lấy củi, lát nữa cậu chuẩn bị xong thì ra ngoài ăn nướng nhé."
Trong lều không có đèn.
Mặt trời lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn ở chân trời chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt giống như sương mỏng qua lều.
Ngu Thư Niên ngồi trong lều, ánh sáng mờ mịt bao trọn cậu, khi cậu cúi đầu, ánh sáng vuốt ve cái cổ trắng nõn của cậu, mái tóc sáng màu của cậu phủ một lớp màu vàng cam nhạt, nhìn rất mềm mại. Cậu mở túi ngủ trong tay ra, 'Được rồi.’
“Tách tách”
Tiếng máy ảnh chụp vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Phía trước lều, Bách Dịch Nhiên giơ điện thoại lên, khuôn mặt bị che khuất không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng từ những rung động nhỏ nhặt của ngón tay út dưới điện thoại, không khó để nhận ra tâm trạng của Bách Dịch Nhiên lúc này.
Không ai trong số họ di chuyển.
Thời gian lúc này như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều đều.
Một lúc sau, Bách Dịch Nhiên cử động trước.
Cậu thấy bàn tay đang cầm điện thoại của hắn từ từ di chuyển lên trên, đồng thời duỗi thẳng cánh tay, thành công nhìn lên 45° và nhấn nút chụp lại một lần nữa.
Bách Dịch Nhiên sử dụng ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt.
— Hắn đang chụp tự sướng.
Ngu Thư Niên không kìm nén được, cười ngay lập tức.
Nghe tiếng cười này, cả ngón tay Bách Dịch Nhiên cũng co lại, tay cầm điện thoại nắm chặt, ước gì có thể quay đầu và ném điện thoại xuống nước để nó chìm xuống đáy.
Ngu Thư Niên nhướng mày, ném một quả cam xanh cho hắn, đánh thức linh hồn đang trôi nổi của Bách Dịch Nhiên, "Chưa đi nhóm lửa à? Cậu muốn dời tiệc nướng sang giờ ăn đêm sao?"
Bách Dịch Nhiên ho khan hai tiếng, cầm lấy trái cam xanh: "Được!”
—
Cắm trại và nướng thịt ngoài trời cũng được coi là một hoạt động không thể thiếu trong những chuyến du lịch.
Phàn Thiên Vũ vẫy vùng với khung nướng, xung quanh là những món nướng chưa hoàn thiện, có một số như cánh gà, đùi gà, đã được tẩm ướp từ trước, bên ngoài còn được bọc đầy sốt, chỉ cần lật qua vài lần trên khung nướng, miễn là không cháy, không cần bất kỳ kỹ năng nấu nướng nào, cũng dễ như ăn cơm.
"Anh Bách, may mà anh đến đúng lúc, mau xem than này, có phải tôi… Má ơi? Anh bị sao vậy?" Phàn Thiên Vũ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào trong lều, sau đó lại nhìn Bách Dịch Nhiên.
Tâm trạng của nam sinh trung học rất đơn thuần, Phàn Thiên Vũ không thể tin được, cảm giác bàng hoàng vô cùng. Anh nâng tay lên che mắt, nhưng không kìm được sự tò mò, ngón tay tách ra từ trên xuống dưới, nhìn vào trong lều xuyên qua khe tay, “Các cậu mới quen nhau được vài ngày thôi mà, các cậu làm gì trong lều vậy?”
Bách Dịch Nhiên: “...”
Bên ngoài gió thổi qua, nhiệt độ đã giảm xuống một chút, câu nói này của Phàn Thiên Vũ gần như đã khiến Bách Dịch Nhiên không thể không hỏi.
Hắn ổn định một que sắt trong tay dùng để xới than lửa, giọng điệu trầm ổn: "Cậu nói gì?”
"Tôi nói anh Bách lắp lều trại đã mệt rồi, để việc nhóm lửa này cho em trai đây làm đi." Phàn Thiên Vũ nói, khuôn mặt tràn đầy sự thành kính, hai bàn tay ngửa lên trên, nếu không vì điều kiện không cho phép, anh đã quỳ gối và cắm nén hương rồi.
"Sang một bên đi" Bách Dịch Nhiên không để ý đến lời nói vô nghĩa của anh, thay thế Phàn Thiên Vũ đứng trước lò nướng.
Bên trong, mảnh than đã bị Phàn Thiên Vũ chọc nát không ít, những cây diêm rải rác trong đó, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ tia lửa nào.
Lãng phí cả hai hộp diêm, mảnh than không có phản ứng nào cả.
Bách Dịch Nhiên tìm một vật châm, dùng diêm châm lửa và ném vào, không lâu sau mảnh than bắt đầu trở nên trắng sáng.
Loại nướng này không sử dụng nhiều lửa, mà chỉ dùng nhiệt độ và khói của mảnh than để nướng chín.
Phàn Thiên Vũ vẫn vô tư ăn khoai tây chiên, đi lang thang xung quanh và không biết mình đã đến lều của Ngu Thư Niên.
Nhưng trước khi anh tiếp cận để nói chuyện phiếm với học sinh giỏi, một tiếng gọi từ phía sau vang lên: "Phàn Thiên Vũ."
Gọi đầy đủ tên.
Phàn Thiên Vũ tràn đầy căng thẳng, nhanh chóng nói: "Đến đây anh!"
Phàn Thiên Vũ bị bắt biến thành tượng đá, ngồi ở một bên của khung nướng, tay cầm quạt nhỏ, hướng lên xuống, thổi gió để xua hơi.
Bách Dịch Nhiên cầm một đống que, lảng vảng lật đật, rải gia vị lên, sau đó chia làm hai đống, chồng lên nhau trên khung nướng.
Dầu từ thịt dê nướng tràn xuống khung nướng, âm thanh "xèo xèo" kết hợp với hương thơm đặc trưng của thịt dê, thịt được rắc đầy bột thì là và hạt thì là, được sưởi ấm bởi mỡ thịt, hương thơm càng thêm mãnh liệt.
Phàn Thiên Du hít sâu một hơi, "Quá chuyên nghiệp rồi anh Bách."
Với cách này, đủ mở tiệm rồi.
Bách Dịch Nhiên tự tin nhếch miệng cười, "Đúng vậy."
Tham gia hoạt động nướng BBQ nhiều lần, không biết nướng cũng phải học một chút, nếu không chỉ biết đói bụng thôi.
Nếu không thì phải ngồi ôm mì ở góc tối ngắm sao.
Ngu Thư Niên ở trong lều cũng ngửi thấy mùi thịt nướng rất nồng, ra ngoài thấy Bách Dịch Nhiên đang bận rộn, “Còn lại để tôi làm cho, cậu nghỉ một chút đi."
Bách Dịch Nhiên lắc đầu, "Không sao, lửa lớn, cậu đến bên trái đi, bên kia là hướng gió."
Một nắm que gần xong.
Bách Dịch Nhiên lấy hai que mỗi loại cho Phàn Thiên Vũ.
Phàn Thiên Vũ đang quạt gió cũng ngớ người, "Cho tôi à?"
Que nướng đầu tiên lấy ra lại cho mình sao?!
Lúc ấy anh muốn mở to mắt xem que trước mặt có thật không.
“Cầm đi.”
"Anh thân yêu! Tình cảm giữa mình thật không thể diễn tả." Phàn Thiên Vũ nhận que rồi cắn một miếng, "Ngon."
"Đã chín chưa?" Bách Dịch Nhiên hỏi: "Mặn ngọt thế nào?"
"Đã chín. Vừa phải, thịt mềm ngọt, vỏ mỏng mịn không cứng." Phàn Thiên Du hết sức nhớ lại những bình luận hay của nền tảng ẩm thực mà mình từng xem, nhưng ký ức hạn hẹp chỉ gợi lên vài từ.
"Ổn." Bách Dịch Nhiên gật đầu, que trong tay cho vào đĩa rồi đưa hết cho Phàn Thiên Vũ, đồng thời lấy ra vài que đưa cho Ngu Thư Niên, “Cậu ăn trước đi, tôi nướng món khác."
Phàn Thiên Vũ đang ăn dở: "???"
Có vẻ sai chỗ nào đó.
Phàn Thiên Vũ chép chép miệng, ừm...
Có lẽ quên cho ớt.
Ngu Thư Niên ăn chậm hơn, vừa ăn xong đĩa thì Bách Dịch Nhiên lại bổ sung thêm hai que cánh gà.
Que cho Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt ngày càng nhiều, một đĩa no nê thay đổi sang đĩa khác.
"Ởm..." Phàn Thiên Vũ ăn xong que mực cuối cùng rồi lắc đầu, "Ăn không nổi nữa rồi."
"Có chút bia sẽ tốt hơn." Phàn Thiên Vũ cảm thán, "Ăn BBQ kèm bia lạnh mới phải chứ."
"Tôi nhớ tạp hóa có bán, tôi đi mua vài chai." Lỗ Luân Đạt đặt đũa xuống hỏi, "Anh Bách cần không?"
"Không cần." Bách Dịch Nhiên tuyệt đối không thể mang hơi men vào lều, "Mua hộp sữa bò đã được.”
Lỗ Luân Đạt gật đầu, "Ừ, học giỏi thì sao?"
Ngu Thư Niên bóc vỏ cam nướng, "Tôi cũng không cần."
Lỗ Luân Đạt ra hiệu rồi quay đi chạy về tiệm tạp hóa.
Nướng nhiều món, Ngu Thư Niên đều thử hết, tất cả đều mới nướng tươi nóng hổi, từ lò ra tay cậu chỉ trong 2-3 giây.
Ngu Thư Niên nói: "Đủ rồi, cậu cũng ăn đi, đừng nướng nữa."
Que thịt đầu tiên nướng đã nguội.
Bách Dịch Nhiên lấy ra đặt lên lò, "Ừ, tôi quết lại vài que này xong đã. Cam nướng ngon hơn sống không?"
Ngu Thư Niên nhếch môi, cho hắn một múi cam nóng hổi, "Cả hai đều ngon."
Ăn cam nướng ngọt hơn sống, vẫn giữ được vị ngọt của cam xanh, thỉnh thoảng ăn cũng được.
Trời tối dần.
Khách du lịch ngủ trại qua đêm trên núi cũng không ít.
Mặt đất đã được phân chia khu vực, nơi dựng lều cũng tương đối rộng rãi.
Bốn người họ ngồi quanh lò nướng vẫn còn hơi nóng, lúc nói chuyện phiếm lúc lại nhét món nướng vào miệng.
Ngu Thư Niên ăn no rồi không còn chạm đũa vào các món trên bàn, kể cả những loại trái cây, bánh kẹo linh tinh, chỉ thỉnh thoảng nhấm một ngụm nước khoáng, tay đỡ cằm lắc lư nhìn họ nói chuyện.
Hai người sôi động nói chuyện phiếm về việc đi chúc Tết bên người thân gia đình.
"Bạn nhỏ ơi, làm ơn giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh được không?" Một khách du khách ở khu vực kế bên đi đến với chiếc máy ảnh, "Chúng tôi muốn chụp một tấm ảnh chung lớn, nhưng quên mang kèm chân máy, cậu có thể giúp chúng tôi chụp một chút không?”
"Để tôi." Phàn Thiên vũ nhanh chóng phản hồi, "Để tôi cho các bạn thấy kỹ năng chụp ảnh tuyệt vời của tôi."
Phàn Thiên Vũ nhận máy ảnh, điều chỉnh nhanh một chút về góc chụp, máy ảnh có quá nhiều chức năng cao cấp, anh chỉ biết dùng chế độ này và nút chụp.
Ngu Thư Niên từ xa theo dõi Phàn Thiên Vũ ra hiệu họ đứng đúng vị trí, những người phía trước cúi xuống, những người phía sau nhún mình để lộ đầu, trông rất uyển chuyển.
Vuốt nhẹ điện thoại, khi Phàn Thiên Vũ trở lại, Ngu Thư Niên nói: "Mình cũng chụp một tấm để kỷ niệm đi."
Chụp ảnh kỷ niệm dưới bầu trời đầy sao trên đỉnh núi cũng khá ý nghĩa.
"Được đấy." Bách Dịch Nhiên đồng ý, bỗng nghĩ ra gì, đứng dậy nói: "Các cậu đợi tí".
Sau một lúc, Bách Dịch Nhiên quay trở lại với cây gậy selfie mới mua.
Bốn người tự chụp thì có thể nhưng chắc phải dán mặt sát mặt, nếu không một điện thoại khó vừa nhiều người.
Có gậy selfie thì tiện hơn.
Bách Dịch cài đặt điện thoại của Ngu Thư Niên lên cây gậy selfie, điều chỉnh chiều dài của cây gậy selfie và nói: "Như vậy sẽ rõ ràng hơn so với việc giơ điện thoại lên chụp."
Ngu Thư Niên cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Ừm, cậu nói có lý."
Hắn chỉ nói thoáng qua, nhưng Ngu Thư Niên lại đáp lại câu nói đó một cách nghiêm túc, Bách Dịch Nhiên cũng vui mừng, đưa cây gậy selfie cho cậu: “Cậu cầm điện thoại đi, tôi đứng ở giữa."
Bách Dịch Nhiên đứng bên phải Ngu Thư Niên.
Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt tự giác đứng ở phía còn lại của Ngu Thư Niên, Phàn Thiên Vũ nói: "Có cần làm từ hiệu, hay làm động tác chung gì không."
Lỗ Luân Đạt chê trách: "Ngoài việc giơ tay như kéo cắt, cậu còn biết gì nữa không?"
"Tsk, cậu coi thường người ta quá rồi đó?" Phàn Thiên Vũ không chịu thua, tự tin nói: "Tôi còn biết làm đội hình V nữa."
Lỗ Luân Đạt: "..."
Có khác nhau à.
"Đến đây, tất cả nhìn vào ống kính, đừng lãng phí thời gian." Cầm cây gậy selfie cũng không nhẹ, nếu cầm lâu mà không di chuyển, tay sẽ bị khó chịu, Bách Dịch Nhiên thúc giục: "Nhanh lên. Đếm ngược đây....”
Phàn Thiên Vũ liền giơ tay trái lên, "Ừ! Đã sẵn sàng rồi đây!".
Lỗ Luân Đạt nhếch mép cười khinh bỉ, dựa vào Phàn Thiên Du rồi cũng giơ tay phải lên.
"Ba,"
"Hai,"
Ngu Thư Niên đếm, nhìn ngó vị trí Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt dựa sát nhau, sau đó liếc sang khoảng cách giữa Bách Dịch Nhiên và mình.
Nhưng Bách Dịch Nhiên nhìn thẳng vào ống kính, như không nhận ra gì, đứng ngay ngắn hơn ai, mặt nghiêm túc chờ chụp.
"Một!"
Cùng lúc tiếng nói vang lên, Ngu Thư Niên lập tức ôm lấy vai Bách Dịch Nhiên, hơi dùng sức kéo lấy hắn.
Bách Dịch Nhiên hoàn toàn bất ngờ, khi bị Ngu Thư Niên chạm vào thì cứng người lại, đột nhiên ngước mắt lên.
Bức ảnh lưu lại khoảnh khắc Bách Dịch Nhiên nghiêng người về phía Ngu Thư Niên với ánh mắt ngơ ngác, và một nụ cười nhỏ xuất hiện trong mắt Ngu Thư Niên.
Cầm theo lều đã thuê, Bách Dịch Nhiên vẫn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Hai người ở chung một lều có phải không thoải mái lắm không?
Mặc dù có túi ngủ, không phải nằm trực tiếp trong lều.
Nhưng nếu ngủ mà ngáy thì không phải sẽ xấu hổ lắm sao?
Không đúng, không đúng…Phàn Thiên Vũ đã nói hắn không ngáy khi ngủ mà.
Nhưng Phàn Thiên Vũ hay nói phét lắm, lời nói không đáng tin chút nào.
Bây giờ phải làm sao đây, phải làm sao đây…
Phải, làm, sao đây!
Trên mặt Bách Dịch Nhiên không có cảm xúc gì, toàn thân phát ra một không khí u ám và hung ác, thoạt nhìn rất không dễ chọc. Thực tế, đầu óc hắn đầy dấu hỏi chấm, với các vấn đề phức tạp lẫn lộn chồng chéo lên nhau. Trong một khoảnh khắc, như có một dòng câu hỏi lướt qua trước mắt.
Với suy nghĩ như vậy, Bách Dịch Nhiên tự hỏi và tự trả lời, hầu như đã tự cãi lộn với chính mình.
"Bách Dịch Nhiên," Ngu Thư Niên nói: "Đến đây giúp tôi kéo cái vải bên kia."
"Được!"
Vứt mọi thứ đang cầm trên tay, Bách Dịch Nhiên ngay lập tức làm trống trơn đầu óc, không chút do dự đến bên cạnh Ngu Thư Niên.
Ngu Thư Niên nắm chặt tấm lót, ánh mắt mang chút hoài nghi, ý cười ẩn sâu trong đáy mắt.
Bách Dịch Nhiên chớp mắt, không hiểu vì sao mà nhìn lại.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Ngu Thư Niên khoảng ba giây, Bách Dịch Nhiên cảm thấy hơi ngượng nghịu, đi vòng qua phía đối diện Ngu Thư Niên để cùng nhau trải một tấm lót dưới lều.
Các lều cho thuê ở đây đều đơn giản, khung bên trong đã được lắp ráp và chỉ cần cắm cọc đất bên ngoài là xong.
Dù sao thì mọi người đều đến đây để du lịch, làm lều quá phức tạp sẽ gây khó khăn, người đã biết làm thì còn ổn, nhưng người mới thì dễ làm hỏng tinh thần, rồi khi đi chơi cũng không vui.
Sau khi lắp xong lều, Bách Dịch Nhiên đặt những quả cam xanh đã hái vào trong góc, bên trong có áo khoác để tránh va vào đá, vì khi vỏ cam bị rách, cam sẽ nhanh hỏng.
Sau khi sắp xếp xong, Bách Dịch Nhiên mở rèm cửa lều lên và nhìn ra ngoài, "Tôi đi lấy củi, lát nữa cậu chuẩn bị xong thì ra ngoài ăn nướng nhé."
Trong lều không có đèn.
Mặt trời lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn ở chân trời chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt giống như sương mỏng qua lều.
Ngu Thư Niên ngồi trong lều, ánh sáng mờ mịt bao trọn cậu, khi cậu cúi đầu, ánh sáng vuốt ve cái cổ trắng nõn của cậu, mái tóc sáng màu của cậu phủ một lớp màu vàng cam nhạt, nhìn rất mềm mại. Cậu mở túi ngủ trong tay ra, 'Được rồi.’
“Tách tách”
Tiếng máy ảnh chụp vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Phía trước lều, Bách Dịch Nhiên giơ điện thoại lên, khuôn mặt bị che khuất không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng từ những rung động nhỏ nhặt của ngón tay út dưới điện thoại, không khó để nhận ra tâm trạng của Bách Dịch Nhiên lúc này.
Không ai trong số họ di chuyển.
Thời gian lúc này như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều đều.
Một lúc sau, Bách Dịch Nhiên cử động trước.
Cậu thấy bàn tay đang cầm điện thoại của hắn từ từ di chuyển lên trên, đồng thời duỗi thẳng cánh tay, thành công nhìn lên 45° và nhấn nút chụp lại một lần nữa.
Bách Dịch Nhiên sử dụng ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt.
— Hắn đang chụp tự sướng.
Ngu Thư Niên không kìm nén được, cười ngay lập tức.
Nghe tiếng cười này, cả ngón tay Bách Dịch Nhiên cũng co lại, tay cầm điện thoại nắm chặt, ước gì có thể quay đầu và ném điện thoại xuống nước để nó chìm xuống đáy.
Ngu Thư Niên nhướng mày, ném một quả cam xanh cho hắn, đánh thức linh hồn đang trôi nổi của Bách Dịch Nhiên, "Chưa đi nhóm lửa à? Cậu muốn dời tiệc nướng sang giờ ăn đêm sao?"
Bách Dịch Nhiên ho khan hai tiếng, cầm lấy trái cam xanh: "Được!”
—
Cắm trại và nướng thịt ngoài trời cũng được coi là một hoạt động không thể thiếu trong những chuyến du lịch.
Phàn Thiên Vũ vẫy vùng với khung nướng, xung quanh là những món nướng chưa hoàn thiện, có một số như cánh gà, đùi gà, đã được tẩm ướp từ trước, bên ngoài còn được bọc đầy sốt, chỉ cần lật qua vài lần trên khung nướng, miễn là không cháy, không cần bất kỳ kỹ năng nấu nướng nào, cũng dễ như ăn cơm.
"Anh Bách, may mà anh đến đúng lúc, mau xem than này, có phải tôi… Má ơi? Anh bị sao vậy?" Phàn Thiên Vũ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào trong lều, sau đó lại nhìn Bách Dịch Nhiên.
Tâm trạng của nam sinh trung học rất đơn thuần, Phàn Thiên Vũ không thể tin được, cảm giác bàng hoàng vô cùng. Anh nâng tay lên che mắt, nhưng không kìm được sự tò mò, ngón tay tách ra từ trên xuống dưới, nhìn vào trong lều xuyên qua khe tay, “Các cậu mới quen nhau được vài ngày thôi mà, các cậu làm gì trong lều vậy?”
Bách Dịch Nhiên: “...”
Bên ngoài gió thổi qua, nhiệt độ đã giảm xuống một chút, câu nói này của Phàn Thiên Vũ gần như đã khiến Bách Dịch Nhiên không thể không hỏi.
Hắn ổn định một que sắt trong tay dùng để xới than lửa, giọng điệu trầm ổn: "Cậu nói gì?”
"Tôi nói anh Bách lắp lều trại đã mệt rồi, để việc nhóm lửa này cho em trai đây làm đi." Phàn Thiên Vũ nói, khuôn mặt tràn đầy sự thành kính, hai bàn tay ngửa lên trên, nếu không vì điều kiện không cho phép, anh đã quỳ gối và cắm nén hương rồi.
"Sang một bên đi" Bách Dịch Nhiên không để ý đến lời nói vô nghĩa của anh, thay thế Phàn Thiên Vũ đứng trước lò nướng.
Bên trong, mảnh than đã bị Phàn Thiên Vũ chọc nát không ít, những cây diêm rải rác trong đó, nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ tia lửa nào.
Lãng phí cả hai hộp diêm, mảnh than không có phản ứng nào cả.
Bách Dịch Nhiên tìm một vật châm, dùng diêm châm lửa và ném vào, không lâu sau mảnh than bắt đầu trở nên trắng sáng.
Loại nướng này không sử dụng nhiều lửa, mà chỉ dùng nhiệt độ và khói của mảnh than để nướng chín.
Phàn Thiên Vũ vẫn vô tư ăn khoai tây chiên, đi lang thang xung quanh và không biết mình đã đến lều của Ngu Thư Niên.
Nhưng trước khi anh tiếp cận để nói chuyện phiếm với học sinh giỏi, một tiếng gọi từ phía sau vang lên: "Phàn Thiên Vũ."
Gọi đầy đủ tên.
Phàn Thiên Vũ tràn đầy căng thẳng, nhanh chóng nói: "Đến đây anh!"
Phàn Thiên Vũ bị bắt biến thành tượng đá, ngồi ở một bên của khung nướng, tay cầm quạt nhỏ, hướng lên xuống, thổi gió để xua hơi.
Bách Dịch Nhiên cầm một đống que, lảng vảng lật đật, rải gia vị lên, sau đó chia làm hai đống, chồng lên nhau trên khung nướng.
Dầu từ thịt dê nướng tràn xuống khung nướng, âm thanh "xèo xèo" kết hợp với hương thơm đặc trưng của thịt dê, thịt được rắc đầy bột thì là và hạt thì là, được sưởi ấm bởi mỡ thịt, hương thơm càng thêm mãnh liệt.
Phàn Thiên Du hít sâu một hơi, "Quá chuyên nghiệp rồi anh Bách."
Với cách này, đủ mở tiệm rồi.
Bách Dịch Nhiên tự tin nhếch miệng cười, "Đúng vậy."
Tham gia hoạt động nướng BBQ nhiều lần, không biết nướng cũng phải học một chút, nếu không chỉ biết đói bụng thôi.
Nếu không thì phải ngồi ôm mì ở góc tối ngắm sao.
Ngu Thư Niên ở trong lều cũng ngửi thấy mùi thịt nướng rất nồng, ra ngoài thấy Bách Dịch Nhiên đang bận rộn, “Còn lại để tôi làm cho, cậu nghỉ một chút đi."
Bách Dịch Nhiên lắc đầu, "Không sao, lửa lớn, cậu đến bên trái đi, bên kia là hướng gió."
Một nắm que gần xong.
Bách Dịch Nhiên lấy hai que mỗi loại cho Phàn Thiên Vũ.
Phàn Thiên Vũ đang quạt gió cũng ngớ người, "Cho tôi à?"
Que nướng đầu tiên lấy ra lại cho mình sao?!
Lúc ấy anh muốn mở to mắt xem que trước mặt có thật không.
“Cầm đi.”
"Anh thân yêu! Tình cảm giữa mình thật không thể diễn tả." Phàn Thiên Vũ nhận que rồi cắn một miếng, "Ngon."
"Đã chín chưa?" Bách Dịch Nhiên hỏi: "Mặn ngọt thế nào?"
"Đã chín. Vừa phải, thịt mềm ngọt, vỏ mỏng mịn không cứng." Phàn Thiên Du hết sức nhớ lại những bình luận hay của nền tảng ẩm thực mà mình từng xem, nhưng ký ức hạn hẹp chỉ gợi lên vài từ.
"Ổn." Bách Dịch Nhiên gật đầu, que trong tay cho vào đĩa rồi đưa hết cho Phàn Thiên Vũ, đồng thời lấy ra vài que đưa cho Ngu Thư Niên, “Cậu ăn trước đi, tôi nướng món khác."
Phàn Thiên Vũ đang ăn dở: "???"
Có vẻ sai chỗ nào đó.
Phàn Thiên Vũ chép chép miệng, ừm...
Có lẽ quên cho ớt.
Ngu Thư Niên ăn chậm hơn, vừa ăn xong đĩa thì Bách Dịch Nhiên lại bổ sung thêm hai que cánh gà.
Que cho Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt ngày càng nhiều, một đĩa no nê thay đổi sang đĩa khác.
"Ởm..." Phàn Thiên Vũ ăn xong que mực cuối cùng rồi lắc đầu, "Ăn không nổi nữa rồi."
"Có chút bia sẽ tốt hơn." Phàn Thiên Vũ cảm thán, "Ăn BBQ kèm bia lạnh mới phải chứ."
"Tôi nhớ tạp hóa có bán, tôi đi mua vài chai." Lỗ Luân Đạt đặt đũa xuống hỏi, "Anh Bách cần không?"
"Không cần." Bách Dịch Nhiên tuyệt đối không thể mang hơi men vào lều, "Mua hộp sữa bò đã được.”
Lỗ Luân Đạt gật đầu, "Ừ, học giỏi thì sao?"
Ngu Thư Niên bóc vỏ cam nướng, "Tôi cũng không cần."
Lỗ Luân Đạt ra hiệu rồi quay đi chạy về tiệm tạp hóa.
Nướng nhiều món, Ngu Thư Niên đều thử hết, tất cả đều mới nướng tươi nóng hổi, từ lò ra tay cậu chỉ trong 2-3 giây.
Ngu Thư Niên nói: "Đủ rồi, cậu cũng ăn đi, đừng nướng nữa."
Que thịt đầu tiên nướng đã nguội.
Bách Dịch Nhiên lấy ra đặt lên lò, "Ừ, tôi quết lại vài que này xong đã. Cam nướng ngon hơn sống không?"
Ngu Thư Niên nhếch môi, cho hắn một múi cam nóng hổi, "Cả hai đều ngon."
Ăn cam nướng ngọt hơn sống, vẫn giữ được vị ngọt của cam xanh, thỉnh thoảng ăn cũng được.
Trời tối dần.
Khách du lịch ngủ trại qua đêm trên núi cũng không ít.
Mặt đất đã được phân chia khu vực, nơi dựng lều cũng tương đối rộng rãi.
Bốn người họ ngồi quanh lò nướng vẫn còn hơi nóng, lúc nói chuyện phiếm lúc lại nhét món nướng vào miệng.
Ngu Thư Niên ăn no rồi không còn chạm đũa vào các món trên bàn, kể cả những loại trái cây, bánh kẹo linh tinh, chỉ thỉnh thoảng nhấm một ngụm nước khoáng, tay đỡ cằm lắc lư nhìn họ nói chuyện.
Hai người sôi động nói chuyện phiếm về việc đi chúc Tết bên người thân gia đình.
"Bạn nhỏ ơi, làm ơn giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh được không?" Một khách du khách ở khu vực kế bên đi đến với chiếc máy ảnh, "Chúng tôi muốn chụp một tấm ảnh chung lớn, nhưng quên mang kèm chân máy, cậu có thể giúp chúng tôi chụp một chút không?”
"Để tôi." Phàn Thiên vũ nhanh chóng phản hồi, "Để tôi cho các bạn thấy kỹ năng chụp ảnh tuyệt vời của tôi."
Phàn Thiên Vũ nhận máy ảnh, điều chỉnh nhanh một chút về góc chụp, máy ảnh có quá nhiều chức năng cao cấp, anh chỉ biết dùng chế độ này và nút chụp.
Ngu Thư Niên từ xa theo dõi Phàn Thiên Vũ ra hiệu họ đứng đúng vị trí, những người phía trước cúi xuống, những người phía sau nhún mình để lộ đầu, trông rất uyển chuyển.
Vuốt nhẹ điện thoại, khi Phàn Thiên Vũ trở lại, Ngu Thư Niên nói: "Mình cũng chụp một tấm để kỷ niệm đi."
Chụp ảnh kỷ niệm dưới bầu trời đầy sao trên đỉnh núi cũng khá ý nghĩa.
"Được đấy." Bách Dịch Nhiên đồng ý, bỗng nghĩ ra gì, đứng dậy nói: "Các cậu đợi tí".
Sau một lúc, Bách Dịch Nhiên quay trở lại với cây gậy selfie mới mua.
Bốn người tự chụp thì có thể nhưng chắc phải dán mặt sát mặt, nếu không một điện thoại khó vừa nhiều người.
Có gậy selfie thì tiện hơn.
Bách Dịch cài đặt điện thoại của Ngu Thư Niên lên cây gậy selfie, điều chỉnh chiều dài của cây gậy selfie và nói: "Như vậy sẽ rõ ràng hơn so với việc giơ điện thoại lên chụp."
Ngu Thư Niên cười nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: “Ừm, cậu nói có lý."
Hắn chỉ nói thoáng qua, nhưng Ngu Thư Niên lại đáp lại câu nói đó một cách nghiêm túc, Bách Dịch Nhiên cũng vui mừng, đưa cây gậy selfie cho cậu: “Cậu cầm điện thoại đi, tôi đứng ở giữa."
Bách Dịch Nhiên đứng bên phải Ngu Thư Niên.
Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt tự giác đứng ở phía còn lại của Ngu Thư Niên, Phàn Thiên Vũ nói: "Có cần làm từ hiệu, hay làm động tác chung gì không."
Lỗ Luân Đạt chê trách: "Ngoài việc giơ tay như kéo cắt, cậu còn biết gì nữa không?"
"Tsk, cậu coi thường người ta quá rồi đó?" Phàn Thiên Vũ không chịu thua, tự tin nói: "Tôi còn biết làm đội hình V nữa."
Lỗ Luân Đạt: "..."
Có khác nhau à.
"Đến đây, tất cả nhìn vào ống kính, đừng lãng phí thời gian." Cầm cây gậy selfie cũng không nhẹ, nếu cầm lâu mà không di chuyển, tay sẽ bị khó chịu, Bách Dịch Nhiên thúc giục: "Nhanh lên. Đếm ngược đây....”
Phàn Thiên Vũ liền giơ tay trái lên, "Ừ! Đã sẵn sàng rồi đây!".
Lỗ Luân Đạt nhếch mép cười khinh bỉ, dựa vào Phàn Thiên Du rồi cũng giơ tay phải lên.
"Ba,"
"Hai,"
Ngu Thư Niên đếm, nhìn ngó vị trí Phàn Thiên Vũ và Lỗ Luân Đạt dựa sát nhau, sau đó liếc sang khoảng cách giữa Bách Dịch Nhiên và mình.
Nhưng Bách Dịch Nhiên nhìn thẳng vào ống kính, như không nhận ra gì, đứng ngay ngắn hơn ai, mặt nghiêm túc chờ chụp.
"Một!"
Cùng lúc tiếng nói vang lên, Ngu Thư Niên lập tức ôm lấy vai Bách Dịch Nhiên, hơi dùng sức kéo lấy hắn.
Bách Dịch Nhiên hoàn toàn bất ngờ, khi bị Ngu Thư Niên chạm vào thì cứng người lại, đột nhiên ngước mắt lên.
Bức ảnh lưu lại khoảnh khắc Bách Dịch Nhiên nghiêng người về phía Ngu Thư Niên với ánh mắt ngơ ngác, và một nụ cười nhỏ xuất hiện trong mắt Ngu Thư Niên.