Chương 61: Gác đêm
Chuyển ngữ: Puny
Từ khi vào núi đến nay, mọi người lần đầu tiên thấy được kỹ thuật bắn súng của M4. Một khẩu súng lục, một phát súng bắn bể đầu, gần như chỉ một phút ngắn ngủi, cô đã tiêu diệt hết cả một chiến đội của người ta.
Một lớp thao tác này, quá mức cường thế đi!
Nhưng cũng may còn lại hai người cuối cùng, bị Lục Mạn Mạn đánh sắp hết máu, cô lại không có tiếp tục nổ súng, để Hứa Thành cùng Trì Lục mỗi người một phát súng, cầm đầu người.
Nhưng vô luận Hứa Thành thấy thế nào, đều cảm thấy đầu người này là Lục Mạn Mạn cố ý nhường cho anh. Qủa thực có chút sai sai, anh Hứa Thành từng cùng Nguyên Tu cùng kề vai sát cánh, lúc này lại phải để người khác nhường đầu người cho anh?
Rất nhanh anh đã nghĩ thông suốt, kỹ thuật bắn súng của M4 hoàn toàn rất chính xác, nhưng cũng có nhân tố vận may, anh không nên đi so đo thiệt hơn của trận đấu này, dù sao con đường phía trước khó khăn nguy hiểm tứ phía, lần này vận khí tốt, lần sau lại nói không chừng.
Bàn về thực lực mà nói, carry một đám người, như thế nào cũng phải là Hứa Thành anh.
Một lớp phục kích này đã giành được chiến thắng áp đảo, bọn họ bổ sung thêm chút ít nước cùng thức ăn từ túi quân địch, còn có số lượng lớn đạn dược, đủ cho bọn họ chống đỡ chiếm đóng căn cứ giam giữ con tin.
***
Vừa mới đến gần chỗ trú ẩn, liền nghe thấy phía trước có tiếng súng giao chiến, Lục Mạn Mạn dẫn đội chậm rãi đến gần, sau đó ấn nấp trong một bụi cây.
Lại thấy phía trước trên sườn núi, có chiến đội khác đang cùng các huấn luyện viên hóa trang thành "du côn" đánh nhau kịch liệt.
Lối đánh chiến đội phía địch tương đối cấp tiến, vì để tóm được con tin mà có thể nói là liều mạng, đã tổn thất hai đội viên, lại không có dừng tiến công lại, tựa hồ như muốn cùng "du côn" đánh tới bên sứt càng bên gãy gọng [1].
[1] Bên sứt càng bên gãy gọng (鱼死网破): ý chỉ hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.
Vừa vặn có thể ngồi thu hoạch ngư ông đắc lợi.
Lục Mạn Mạn chờ chiến đội phía địch tiêu diệt phần lớn "du côn", đồng thời cũng tận dụng kẻ hở thân mình lo chưa xong, dẫn đội bốn phương tám hướng tuôn ra, vây đánh nhằm vào chiến đội địch cùng "du côn".
Trong chiến dịch, Hứa Thành vẫn luôn quan sát Lục Mạn Mạn, cô xông lên sau cùng, một phát súng bắn trúng mục tiên, nhưng phát súng không phải chí mạng, phần lớn đầu người, toàn bộ đưa cho đồng đội.
Kỹ thuật bắn súng của cô Hứa Thành đã thấy qua, tỷ lệ một phát súng trúng mục tiêu bắn bể đầu ít nhất phải chín mươi phần trăm, vào giờ phút này lại không trực tiếp đánh chết quân địch, với tư cách đội trưởng, cô đem phần lớn đầu người nhường cho đồng đội.
Rốt cuộc là mạnh đến mức nào, lòng mới có thể lớn như vậy, ngay cả điểm tích lũy mỗi một đội viên chuyên nghiệp coi như trân bảo cũng có thể chắp tay nhường cho người khác!
Hay là nói cô ấy tự tin chắc chắn, mình có thể nắm được điểm tích lũy nhiều hơn nữa!
M4 này, đúng là sâu không lường được.
Lúc Hứa Thành sa vào trầm tư, Lục Mạn Mạn đã giải quyết hết số đối thủ còn lại, một mình vào chỗ trú ẩn.
Ánh sáng theo dốc núi chiếu nghiêng vào động trú ẩn đen kịt, một vầng sáng chiếu lên mặt chàng trai bị trói buộc trên ghế, làm con mắt bên trái của anh có chút nâu đậm.
Trong ánh mặt trời có thể thấy hạt bụi lơ lửng, anh cúi thấp đầu, vài sợi tóc mái rủ xuống trên trán, anh chợp mắt nghỉ một chút, lông mi không tự chủ mà nhẹ run run.
Là Nguyên Tu à.
Tựa hồ như nghe được tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt, liếc cô.
Lục Mạn Mạn không khỏi run run thoáng cái, lại như có cảm giác bị điện giật.
Khóe miệng Nguyên Tu lộ ra nụ cười.
"Mời vừa rồi ở bên ngoài có hai ba người giao chiến, sau đó lại có một nhóm đến đánh lén." Anh nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Sau đó nghe được mùi của cậu."
Chỉ nghe tiếng súng, là có thể phân biệt tình hình chiến sự hỗn loạn, anh thật không đơn giản.
Lục Mạn Mạn đi tới trước mặt Nguyên Tu, kề gần hỏi anh: "Tôi có mùi gì."
Anh hít sâu, ra vẻ thâm trầm: "Ừ, mùi chết chóc."
"Hứ." Lục Mạn Mạn đứng lên, dương dương tự đắc: "Còn tưởng rằng cậu sẽ nói, trên người tôi có mùi thơm ngọt ngào."
"Cậu xít lại gần chút nữa, để cho tôi ngửi lại, xem là mùi thơm ngọt ngào, hay là mùi mồ hôi thối."
Hừ.
Lục Mạn Mạn cách xa anh.
"Mau mở trói cho tôi." Nguyên Tu nói: "Tay đều đau."
Lục Mạn Mạn ngồm xổm người xuống, liếc thấy hai tay anh bị trói cột vào sau ghế, nói: "Tôi cảm thấy loại tạo hình này cũng rất không tệ."
Quay đầu lại thấy nụ cười xấu xa giảo hoạt của cô, trong lòng Nguyên Tu dâng lên một tia dự cảm không ổn.
Đúng như dự đoán, Lục Mạn Mạn cởi dây thừng cố định với cái ghế, nhưng lại không cởi dây trói tay anh.
Cô nắm đầu dây, cười hì hì nói: "Làm áp trại phu nhân cho tôi, để tôi dắt đi."
Hoàn toàn là dùng việc công để báo thú riêng.
Nhưng mà nếu đã có hứng thú như vậy, Nguyên Tu tự nhiên cũng sẽ không bác bỏ cô, liền đi theo cô.
Lại không nghĩ tới, hai người mới vừa đi tới cửa động trú ẩn, nòng súng của một khẩu súng đột nhiên đưa ra từ bên cạnh, để bên não Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn vậy mà lại không phát hiện anh ta mai phục ở cửa lúc nào, hoặc giả là, anh ta vẫn luôn ở đó, chẳng qua là án binh bất động, tìm cơ hội tốt nhất.
Ánh mắt cô liếc xéo qua, bất ngờ thấy người kia chính là huấn luyện viên Lưu!
"Một lớp phục kích vừa rồi kia cũng không tệ lắm, chẳng qua là đắc ý quên mất." Huấn luyện viên Lưu phê bình, đồng thời nhấn chốt an toàn xuống: "Bài học này, dạy cô trong chiến đấu, vĩnh viễn không được quay lưng lại với quân địch."
Lời còn chưa dứt, Lục Mạn Mạn đột nhiên hạ thấp người xuống, chân dồn sức quét một vòng, huấn luyện viên Lưu thiếu chút nữa bị cô làm vất ngã xuống đất, khẩu súng lại tuột khỏi tay.
Nguyên Tu nhanh mắt nhanh miệng, vọt tới một hơi ngậm khẩu súng.
"Thoại của nhân vật trùm phản diện chết mãi mãi quá nhiều, luật sắt của Hollywood trăm năm không đổi."
Huấn luyện viên Lưu và Lục Mạn Mạn bắt đầu tay không vật lộn, kỹ thuật vật lộn của huấn luyện viên Lưu càng tinh xảo, Lục Mạn Mạn không cam chịu yếu thế, cùng anh ta vật lộn mặc dù mọi chỗ bị áp chế, nhưng mỗi lần cũng có thể khéo léo mượn lực đánh trả.
Nhưng cứ dây dưa như vậy tiếp, cô lại không chiếm được lợi, vì vậy sau khi cô thoát khỏi áp chế của huấn luyện viên Lưu, hướng Nguyên Tu chạy tới, Nguyên Tu cực kỳ phối hợp, ném súng cho Lục Mạn Mạn.
Huấn luyện viên Lưu thấy tình thế không ổn, xoay người chạy, chính là chạy một đường chữ S rất có kỹ xảo né tránh.
Mà Lục Mạn Mạn cầm khẩu súng lục, nhắm đúng ông ấy.
Mục tiêu đang di động, không dễ bắn, huống chi là một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp.
Lục Mạn Mạn nghiêng đầu nhíu mày, ấn cò súng xuống.
"Ầm" một tiếng, huấn luyện viên Lưu bị đau, dừng bước lại, đưa tay sờ sau ót, tay đầy đạn phấn. Ánh mắt anh nhìn về phía Lục Mạn Mạn, mang theo chút kinh ngạc.
Lại còn có thể một phát súng bể đầu!
Động tác cô nhanh nhẹn, kỹ thuật cùng ý thức bắn súng tinh xảo, từ đầu huấn luyện anh đã nhìn ra, cô gái này tuyệt đối không phải người mới, ý thức kỹ thuật bắn súng như vậy, là dựa vào nhiều năm tích lũy cùng thực chiến thời gian dài, mới có thể rèn luyện ra.
Huấn luyện viên Lưu lúc rời đi, tán thưởng mà đè bả vai Lục Mạn Mạn một cái: "Đừng quên ký hiệu con tin của em, tôi ở doanh khu chờ em."
Chờ em ấy sống đến cuối cùng.
Người này trong khi huấn luyện vô số lần làm khó dễ cô, vô số lần đấu tranh, cuối cùng lại không có mấy lần huấn luyện viên ác ma này chịu khuất phục, nhưng lần đầu tiên bộc lộ cái loại biểu tình trưởng thành hiền hòa cải trắng này.
Lục Mạn Mạn trịnh trọng gật đầu, cung kính với anh ta không hề theo đúng chuẩn kiểu chào quân đội.
***
Mấy người Hứa Thành thấy Nguyên Tu, biết được anh lại rút được thăm con tin, kinh ngạc đồng thời lại thầm vui mừng.
May Nguyên Tu là con tin, nếu không cùng anh cạnh tranh hạng nhất, thật sự không chắc mình có thể giành chiến thắng hay không.
Lục Mạn Mạn dán huy hiệu màu đỏ lên ngực Nguyên Tu, ký hiệu anh là một thành viên của đội đỏ.
Sắc trời dần dần tối xuống, Trì Lục tìm được bên hồ một bãi cỏ tương đối bằng phẳng, hạ trại nhóm lửa.
Nguyên Tu giật giật một sợi dây thừng chỗ Lục Mạn Mạn: "Tiểu đội trưởng, còn muốn chơi tới khi nào?"
Lục Mạn Mạn quay đầu nheo mắt nhìn anh, cười nói: "Thú vị không?"
Nguyên Tu bắt đắc dĩ nói: "Thú vị, nhưng mà cổ tay có chút đau."
Lục Mạn Mạn thấy cổ tay Nguyên Tu bị siết đến đỏ, hổn hển nói: "Đau sao không nói sớm, ngốc à!"
Nguyên Tu:...
Không ngờ là lỗi của anh sao?
Lục Mạn Mạn lập tức cởi trói cho Nguyên Tu, xoa xoa cổ tay anh, đau lòng nói: "Cũng không biết là ai, trói chặc như vậy, con tin thì không phải là người sao."
Nguyên Tu:...
Nói thật giống như cả buổi chiều sơn đại vương đi phía trước lôi kéo "áp trại phu nhân", không phải cô vậy.
Nguyên Tu lắc lắc cổ tay, cùng cô tìm cành khô bó củi xung quanh: "Cậu còn thích kiểu play trói buộc này sao."
"Ai bảo cậu bình thường cứ mang tư thế đội trưởng chứ, muốn chỉnh cậu một chút, ai biết cậu lại nghe lời như vậy."
Khóe miệng anh cong lên: "Thật sao, vậy tôi cần phải như thế nào."
"Tôi cho là cậu sẽ mạnh mẽ phản kháng."
"Sau đó thì sao?"
Lục Mạn Mạn so so nắm tay: "Sau đó tôi đánh chinh phục cậu."
Nguyên Tu không kìm lòng được vò vò đầu nhỏ của cô, khoảng cách của hai người lại gần thêm rất nhiều.
"Cậu còn muốn đánh tôi khuất phục?"
"Này này, đừng kéo tóc tôi, đau quá, tóc tôi rụng á phải hói đầu đó! Đáng ghét!"
Cách đó không xa, Hứa Thành gọi Lục Mạn Mạn một tiếng, Lục Mạn Mạn rốt cuộc dứt người ra, chạy tới chỗ anh ta.
Hứa Thành nói: "Bây giờ có thời gian, mọi người phân chia vật phẩm, sắp xếp lộ trình tác chiến của mấy ngày tiếp theo đi."
Lục Mạn Mạn tiên phong để balo mình xuống, lấy đồ vật bên trong ra, nói: "Đem tất cả vật phẩm cùng vũ khí giao ra, thức ăn nước uống phân chia đồng đều."
"Đồ ăn uống lấy ra không thành vấn đề." An Ngạn nói: "Súng với đạn thì không cần đi nha, vũ khí của chúng ta đều là tự mình nhặt."
Lục Mạn Mạn biết anh ta cầm trong tay là một khẩu M46, mà vũ khí trong tay những đồng đội khác tốt xấu lẫn lộn không đồng đều, nhưng cũng không bằng M46 của anh ta, An Ngạn không muốn giao ra cũng rất bình thường.
Nhưng mà Lục Mạn Mạn kiên trì: "Chúng ta là đánh thi đấu đoàn đội không phải một người, đoàn đội thì cần phối hợp hợp tác, lấy thừa bù thiếu."
"Nhưng mà đội trước kia của tôi vẫn luôn là tự mình nhặt tự mình dùng, không cần đưa cho đồng đội."
"Tất cả chú ý, đó là lối đánh cấp thấp." Lục Mạn Mạn trầm giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng bảo đảm mỗi người đều còn sống sốt, cầm lấy điểm tích lũy, nhưng mà các cậu phải nghe lời tôi mới được."
An Ngạn đã sớm bất mãn việc Lục Mạn Mạn khoa tay múa chân, Hứa Thành còn ở đây đấy, dù gì cũng còn có An Ngạn anh, như thế nào cũng không tới phiên cô gái này tới khoa tay múa chân.
Cho nên ngoại trừ An Ngạn ra, tất cả mọi người đều phối hợp đem súng với đạn dược giao ra, duy chỉ có An Ngạn không giao: "Cây súng này của tôi tự tôi dùng, đây là tôi nhặt."
"Như vậy sao."
Lục Mạn Mạn đẩy hai bình nước với đồ ăn trước mặt anh ta đi, nói: "Cậu chỉ lo tìm súng với đạn dược, một chai nước cũng không cầm lấy, một túi bánh bích quy cũng không nhặt, không chịu cùng mọi người phân chia đồng đều, vậy tối nay cậu chịu đói khát đi."
Khóe miệng Trì Lục cong lên, muốn cười, nhưng chịu đựng.
An Ngạn đột nhiên nổi giận: "Dựa vào cái gì! Vừa nãy tôi cầm đầu nguồi, tôi là chủ lực thu phát trong đội, làm việc đóng góp, cô dựa vào cái gì không cho tôi thức ăn nước uống."
Ánh mắt của Lục Mạn Mạn như lưỡi dao, giọng lãnh đạm: "Cậu tóm được đầu người, là bởi vì tôi để cho cậu tóm."
Lời vừa nói ra, mọi người âm thầm kinh hãi.
M4 này, rất điên cuồng.
Nguyên Tu nghiêng người dựa lên một cây đa già, khóe mắt hơi cong, giống như cười mà như không phải cười nhìn Lục Mạn Mạn.
Trì Lục lạnh lùng nói: "Có Nguyên Tu Hứa Thành ở đây, cô dám nói cô là chủ lực thu phát?"
An Ngạn chỉ chỉ Nguyên Tu: "Cậu ta là con tin, lại không thể dùng súng."
Nhưng mà lời anh ta nói còn chưa dứt, cổ tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, súng trong tay anh ta rơi xuống đất, rơi trong bụi cỏ.
Nguyên Tu giữ cổ tay của An Ngạn, vặn một cái, gập lại, cổ tay An Ngạn lập tức bị bẻ tám mươi độ, đau đến mức anh ta gào khóc kêu to.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
Cho dù không thể dùng súng, Nguyên Tu vẫn là Nguyên Tu, một Nguyên Tu đánh đâu thắng đó trên chiến trường, không người nào có thể nghi ngờ anh.
An Ngạn đau đến trán rướm mồ hôi hột, anh ta hô to: "Muốn súng, thì cầm lấy đi là được, cậu buông tôi ra!"
Nguyên Tu đẩy tay anh ta, anh ta vội lui về phía sau hai bước, phòng bị nhìn Nguyên Tu.
Hứa Thành nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu thức ăn nước uống chia lại lần nữa, vậy đạn và vũ khi cũng nên chia lại lần nữa, có vài người giỏi thu phát, có vài người giỏi đánh lén, đây là hợp tác đoàn đội, có như vậy mới có thể bảo đảm sống đến cuối cùng, nếu như không muốn hợp tác đoàn đội, thì không rời khỏi đội."
An Ngạn bị Nguyên Tu dỡ lực, lại bị Hứa Thành nói như vậy, anh ta cuối cùng không có sức mạnh, tức tối giao súng cùng đạn của anh ta ra, ném trên mặt đất.
Lục Mạn Mạn đem khẩu M46 này chia cho Trì Lục, kỹ thuật súng của cô ấy không bằng Hứa Thành, súng ngắn dùng không thuận tay bằng súng trường.
Trước khi bữa cơm tối, Lục Mạn Mạn sắp xếp lộ trình cùng nhiệm vụ tổng thể mấy ngày kế tiếp, giới hạn của vòng quyết chiến cuối cùng ai cũng không biết sẽ ở chỗ nào, cho nên bình thường đội ngũ sẽ tiến vào vị trí trung tâm bản đồ, càng đến gần trung tâm bản đồ, ắt sẽ gặp nhiều đối thủ hơn.
Dĩ nhiên, đối thủ nhiều, cơ hội bắt giành điểm tích lũy đầu người càng lớn hơn, đây là một cách chơi; còn có một cách chơi nữa, tại dã khu ít ai lui tới điên cuồng thu thập vật phẩm, làm giàu trang bị, chờ người khác chém giết lẫn nhau, tùy tiện chờ đến cuối cùng phục kích một nhóm.
Hai loại chiến thuật đều có tốt xấu, Lục Mạn Mạn dẫn đội, đương nhiên càng muốn lựa chọn lối đánh cấp tiến hơn, để cho mỗi một người đều có thể có nhiều điểm tích lũy hơn.
***
Sau nửa đêm, vạn vật im lặng.
Lục Mạn Mạn gác đêm cho đống lửa thêm một cành củi khô, tóe ra tiếng tí tách.
Lúc này rừng cây là yên tĩnh nhất, cỏ cây chim muông tất cả đều rơi vào giấc ngủ ngon lành sâu lắng, mấy người đội viên ngủ trên bãi đất trống bằng phẳng bên cạnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.
Đầu Lục Mạn Mạn nghiêng một cái, lập tức khôi phục tỉnh táo lại. Cô kiên cường giữ vẫn tinh thần, lại đi mang thêm củi cho đống lửa.
Sau lưng truyền tới tiếng vang xột xoạt, một cái áo mỏng nhẹ nhàng khoác lên trên lưng cô.
Là mùi quen thuộc, cho nên không cần quay đầu lại cô cũng biết, ai lặng lẽ ngồi ở sau lưng cô.
"Còn chưa ngủ?" Lục Mạn Mạn dùng gậy gỗ đẩy lửa, nhẹ giọng hỏi.
Nguyên Tu ngồi bên cạnh cô, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Gặp ác mộng, tỉnh."
Lục Mạn Mạn cởi áo khoác xuống, lại lần nửa khoác cho Nguyên Tu, cẩn thận tỉ mỉ xong xuôi, đêm khuya trùng trùng, để phòng anh cảm lạnh.
"Bị dọa sợ à?"
Nguyên Tu lại thuận thế dựa cô gần hơn chút: "Ừ, bị dọa sợ."
"Ác mộng gì, nói ra liền không sợ, nói cho tôi một chút."
Nguyên Tu cúi đầu, thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô có ánh lửa chớp động, sạch sẻ động lòng người.
"Mơ thấy ông già nhà chúng tôi, cầm roi đánh tôi, ngay trước tất cả mọi người, cởi quần đánh tôi."
Lục Mạn Mạn bị anh chọc cười: "Vậy thì thật là ác mộng đáng sợ."
Cô đưa tay sờ sờ đầu của anh: "Đừng sợ đừng sợ, nếu chú thật sự cầm roi đánh cậu, còn cởi quần đánh, tôi chắc chắn sẽ kéo mọi người đi, không cho bọn họ nhìn, cậu an tâm bị đánh, không mất mặt."
"Tôi cho là cậu sẽ nói, kéo ông già nhà chúng tôi, nói ông ấy không được đánh tôi."
"Hứ, cha dạy dỗ con trai, tôi mới không kéo, huống chi..." Cô nhéo thịt hai má của anh một cái: "Cậu lăn lộn như vậy, đã sớm nên bị dạy dỗ thật tốt rồi."
Nguyên Tu kéo cổ tay Lục Mạn Mạn, đặt vào lòng bàn tay của mình: "Ông già không nói đạo lý, chỉ biết nói điều kiện với tôi, ông ấy không quản được tôi."
"Chúng tôi hoàn toàn ngược lại, Louis chưa bao giờ nói điều kiện với tôi, chỉ biết nói đạo lý với tôi, nhưng mà ông ấy luôn có thể thuyết phục tôi, dạy dỗ tôi có lý có cớ để tôi không cách nào phản bác."
Nguyên Tu cười nhạt: "Cho nên tối hôm nay, là đại hội so thảm sao?"
"Ai muốn cùng cậu so thảm chứ, tôi so hạnh phúc với cậu được chứ, ba tôi sẽ không gây trở ngại tôi, làm chuyện tôi muốn làm."
"Nói như vậy, cậu thật sự rất hạnh phúc." Nguyên Tu ngước mắt, nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói: "Tất cả chuyện tôi muốn làm, tất cả tự do, đều dựa vào những thứ tôi phải trao đổi đi."
"Thật không tự do."
"Thương gia thế gia lấy vật đổi vật, thật sự không tự do, nhưng mà ít nhất tôi còn có trao đổi tự do."
"Tôi mới không đồng cảm với cậu, tôi đã thấy người còn thảm hơn cậu."
Ví dụ như các chị em bạn cùng phòng của cô.
Lớn lên à, vốn chính là không thể làm gì cứ một lần lại một lần tránh thoát, một lần lại một lần thỏa hiệp.
Nguyên Tu cười khẽ: "Ai muốn cậu đồng tình, chỉ tâm sự với cậu một chút."
Lục Mạn Mạn không có chú ý tới, lúc nói chuyện, cô và Nguyên Tu đã nhích tới gần nhau rất nhiều.
"Mau đi ngủ." Lục Mạn Mạn đẩy anh: "Nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Tôi chỉ là một con tin, nghỉ ngơi cái gì dưỡng sức cái gì." Nguyên Tu cưỡng ép đè đầu cô lên bả vai mình: "Cậu ngủ một lát đi, tôi giúp cậu trông lửa."
Lục Mạn Mạn buồn bực nói: "Nếu như cậu nói muốn giúp tôi gác đêm, vậy tôi phải nằm xuống ngủ."
"Không được, cứ ngủ như vậy."
Lục Mạn Mạn lẩm bẩm: "Cánh tay sẽ đâu."
Qua mấy phút, cô rầu rĩ nói: "Nguyên Tu, cậu đừng làm bộ không nghe thấy đi."
Đôi lời tâm tình của editor: Khi mọi người đang đọc những dòng chữ này, thì tui đang đi cắm trại khoa =))) Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
Từ khi vào núi đến nay, mọi người lần đầu tiên thấy được kỹ thuật bắn súng của M4. Một khẩu súng lục, một phát súng bắn bể đầu, gần như chỉ một phút ngắn ngủi, cô đã tiêu diệt hết cả một chiến đội của người ta.
Một lớp thao tác này, quá mức cường thế đi!
Nhưng cũng may còn lại hai người cuối cùng, bị Lục Mạn Mạn đánh sắp hết máu, cô lại không có tiếp tục nổ súng, để Hứa Thành cùng Trì Lục mỗi người một phát súng, cầm đầu người.
Nhưng vô luận Hứa Thành thấy thế nào, đều cảm thấy đầu người này là Lục Mạn Mạn cố ý nhường cho anh. Qủa thực có chút sai sai, anh Hứa Thành từng cùng Nguyên Tu cùng kề vai sát cánh, lúc này lại phải để người khác nhường đầu người cho anh?
Rất nhanh anh đã nghĩ thông suốt, kỹ thuật bắn súng của M4 hoàn toàn rất chính xác, nhưng cũng có nhân tố vận may, anh không nên đi so đo thiệt hơn của trận đấu này, dù sao con đường phía trước khó khăn nguy hiểm tứ phía, lần này vận khí tốt, lần sau lại nói không chừng.
Bàn về thực lực mà nói, carry một đám người, như thế nào cũng phải là Hứa Thành anh.
Một lớp phục kích này đã giành được chiến thắng áp đảo, bọn họ bổ sung thêm chút ít nước cùng thức ăn từ túi quân địch, còn có số lượng lớn đạn dược, đủ cho bọn họ chống đỡ chiếm đóng căn cứ giam giữ con tin.
***
Vừa mới đến gần chỗ trú ẩn, liền nghe thấy phía trước có tiếng súng giao chiến, Lục Mạn Mạn dẫn đội chậm rãi đến gần, sau đó ấn nấp trong một bụi cây.
Lại thấy phía trước trên sườn núi, có chiến đội khác đang cùng các huấn luyện viên hóa trang thành "du côn" đánh nhau kịch liệt.
Lối đánh chiến đội phía địch tương đối cấp tiến, vì để tóm được con tin mà có thể nói là liều mạng, đã tổn thất hai đội viên, lại không có dừng tiến công lại, tựa hồ như muốn cùng "du côn" đánh tới bên sứt càng bên gãy gọng [1].
[1] Bên sứt càng bên gãy gọng (鱼死网破): ý chỉ hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt.
Vừa vặn có thể ngồi thu hoạch ngư ông đắc lợi.
Lục Mạn Mạn chờ chiến đội phía địch tiêu diệt phần lớn "du côn", đồng thời cũng tận dụng kẻ hở thân mình lo chưa xong, dẫn đội bốn phương tám hướng tuôn ra, vây đánh nhằm vào chiến đội địch cùng "du côn".
Trong chiến dịch, Hứa Thành vẫn luôn quan sát Lục Mạn Mạn, cô xông lên sau cùng, một phát súng bắn trúng mục tiên, nhưng phát súng không phải chí mạng, phần lớn đầu người, toàn bộ đưa cho đồng đội.
Kỹ thuật bắn súng của cô Hứa Thành đã thấy qua, tỷ lệ một phát súng trúng mục tiêu bắn bể đầu ít nhất phải chín mươi phần trăm, vào giờ phút này lại không trực tiếp đánh chết quân địch, với tư cách đội trưởng, cô đem phần lớn đầu người nhường cho đồng đội.
Rốt cuộc là mạnh đến mức nào, lòng mới có thể lớn như vậy, ngay cả điểm tích lũy mỗi một đội viên chuyên nghiệp coi như trân bảo cũng có thể chắp tay nhường cho người khác!
Hay là nói cô ấy tự tin chắc chắn, mình có thể nắm được điểm tích lũy nhiều hơn nữa!
M4 này, đúng là sâu không lường được.
Lúc Hứa Thành sa vào trầm tư, Lục Mạn Mạn đã giải quyết hết số đối thủ còn lại, một mình vào chỗ trú ẩn.
Ánh sáng theo dốc núi chiếu nghiêng vào động trú ẩn đen kịt, một vầng sáng chiếu lên mặt chàng trai bị trói buộc trên ghế, làm con mắt bên trái của anh có chút nâu đậm.
Trong ánh mặt trời có thể thấy hạt bụi lơ lửng, anh cúi thấp đầu, vài sợi tóc mái rủ xuống trên trán, anh chợp mắt nghỉ một chút, lông mi không tự chủ mà nhẹ run run.
Là Nguyên Tu à.
Tựa hồ như nghe được tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt, liếc cô.
Lục Mạn Mạn không khỏi run run thoáng cái, lại như có cảm giác bị điện giật.
Khóe miệng Nguyên Tu lộ ra nụ cười.
"Mời vừa rồi ở bên ngoài có hai ba người giao chiến, sau đó lại có một nhóm đến đánh lén." Anh nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Sau đó nghe được mùi của cậu."
Chỉ nghe tiếng súng, là có thể phân biệt tình hình chiến sự hỗn loạn, anh thật không đơn giản.
Lục Mạn Mạn đi tới trước mặt Nguyên Tu, kề gần hỏi anh: "Tôi có mùi gì."
Anh hít sâu, ra vẻ thâm trầm: "Ừ, mùi chết chóc."
"Hứ." Lục Mạn Mạn đứng lên, dương dương tự đắc: "Còn tưởng rằng cậu sẽ nói, trên người tôi có mùi thơm ngọt ngào."
"Cậu xít lại gần chút nữa, để cho tôi ngửi lại, xem là mùi thơm ngọt ngào, hay là mùi mồ hôi thối."
Hừ.
Lục Mạn Mạn cách xa anh.
"Mau mở trói cho tôi." Nguyên Tu nói: "Tay đều đau."
Lục Mạn Mạn ngồm xổm người xuống, liếc thấy hai tay anh bị trói cột vào sau ghế, nói: "Tôi cảm thấy loại tạo hình này cũng rất không tệ."
Quay đầu lại thấy nụ cười xấu xa giảo hoạt của cô, trong lòng Nguyên Tu dâng lên một tia dự cảm không ổn.
Đúng như dự đoán, Lục Mạn Mạn cởi dây thừng cố định với cái ghế, nhưng lại không cởi dây trói tay anh.
Cô nắm đầu dây, cười hì hì nói: "Làm áp trại phu nhân cho tôi, để tôi dắt đi."
Hoàn toàn là dùng việc công để báo thú riêng.
Nhưng mà nếu đã có hứng thú như vậy, Nguyên Tu tự nhiên cũng sẽ không bác bỏ cô, liền đi theo cô.
Lại không nghĩ tới, hai người mới vừa đi tới cửa động trú ẩn, nòng súng của một khẩu súng đột nhiên đưa ra từ bên cạnh, để bên não Lục Mạn Mạn.
Lục Mạn Mạn vậy mà lại không phát hiện anh ta mai phục ở cửa lúc nào, hoặc giả là, anh ta vẫn luôn ở đó, chẳng qua là án binh bất động, tìm cơ hội tốt nhất.
Ánh mắt cô liếc xéo qua, bất ngờ thấy người kia chính là huấn luyện viên Lưu!
"Một lớp phục kích vừa rồi kia cũng không tệ lắm, chẳng qua là đắc ý quên mất." Huấn luyện viên Lưu phê bình, đồng thời nhấn chốt an toàn xuống: "Bài học này, dạy cô trong chiến đấu, vĩnh viễn không được quay lưng lại với quân địch."
Lời còn chưa dứt, Lục Mạn Mạn đột nhiên hạ thấp người xuống, chân dồn sức quét một vòng, huấn luyện viên Lưu thiếu chút nữa bị cô làm vất ngã xuống đất, khẩu súng lại tuột khỏi tay.
Nguyên Tu nhanh mắt nhanh miệng, vọt tới một hơi ngậm khẩu súng.
"Thoại của nhân vật trùm phản diện chết mãi mãi quá nhiều, luật sắt của Hollywood trăm năm không đổi."
Huấn luyện viên Lưu và Lục Mạn Mạn bắt đầu tay không vật lộn, kỹ thuật vật lộn của huấn luyện viên Lưu càng tinh xảo, Lục Mạn Mạn không cam chịu yếu thế, cùng anh ta vật lộn mặc dù mọi chỗ bị áp chế, nhưng mỗi lần cũng có thể khéo léo mượn lực đánh trả.
Nhưng cứ dây dưa như vậy tiếp, cô lại không chiếm được lợi, vì vậy sau khi cô thoát khỏi áp chế của huấn luyện viên Lưu, hướng Nguyên Tu chạy tới, Nguyên Tu cực kỳ phối hợp, ném súng cho Lục Mạn Mạn.
Huấn luyện viên Lưu thấy tình thế không ổn, xoay người chạy, chính là chạy một đường chữ S rất có kỹ xảo né tránh.
Mà Lục Mạn Mạn cầm khẩu súng lục, nhắm đúng ông ấy.
Mục tiêu đang di động, không dễ bắn, huống chi là một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp.
Lục Mạn Mạn nghiêng đầu nhíu mày, ấn cò súng xuống.
"Ầm" một tiếng, huấn luyện viên Lưu bị đau, dừng bước lại, đưa tay sờ sau ót, tay đầy đạn phấn. Ánh mắt anh nhìn về phía Lục Mạn Mạn, mang theo chút kinh ngạc.
Lại còn có thể một phát súng bể đầu!
Động tác cô nhanh nhẹn, kỹ thuật cùng ý thức bắn súng tinh xảo, từ đầu huấn luyện anh đã nhìn ra, cô gái này tuyệt đối không phải người mới, ý thức kỹ thuật bắn súng như vậy, là dựa vào nhiều năm tích lũy cùng thực chiến thời gian dài, mới có thể rèn luyện ra.
Huấn luyện viên Lưu lúc rời đi, tán thưởng mà đè bả vai Lục Mạn Mạn một cái: "Đừng quên ký hiệu con tin của em, tôi ở doanh khu chờ em."
Chờ em ấy sống đến cuối cùng.
Người này trong khi huấn luyện vô số lần làm khó dễ cô, vô số lần đấu tranh, cuối cùng lại không có mấy lần huấn luyện viên ác ma này chịu khuất phục, nhưng lần đầu tiên bộc lộ cái loại biểu tình trưởng thành hiền hòa cải trắng này.
Lục Mạn Mạn trịnh trọng gật đầu, cung kính với anh ta không hề theo đúng chuẩn kiểu chào quân đội.
***
Mấy người Hứa Thành thấy Nguyên Tu, biết được anh lại rút được thăm con tin, kinh ngạc đồng thời lại thầm vui mừng.
May Nguyên Tu là con tin, nếu không cùng anh cạnh tranh hạng nhất, thật sự không chắc mình có thể giành chiến thắng hay không.
Lục Mạn Mạn dán huy hiệu màu đỏ lên ngực Nguyên Tu, ký hiệu anh là một thành viên của đội đỏ.
Sắc trời dần dần tối xuống, Trì Lục tìm được bên hồ một bãi cỏ tương đối bằng phẳng, hạ trại nhóm lửa.
Nguyên Tu giật giật một sợi dây thừng chỗ Lục Mạn Mạn: "Tiểu đội trưởng, còn muốn chơi tới khi nào?"
Lục Mạn Mạn quay đầu nheo mắt nhìn anh, cười nói: "Thú vị không?"
Nguyên Tu bắt đắc dĩ nói: "Thú vị, nhưng mà cổ tay có chút đau."
Lục Mạn Mạn thấy cổ tay Nguyên Tu bị siết đến đỏ, hổn hển nói: "Đau sao không nói sớm, ngốc à!"
Nguyên Tu:...
Không ngờ là lỗi của anh sao?
Lục Mạn Mạn lập tức cởi trói cho Nguyên Tu, xoa xoa cổ tay anh, đau lòng nói: "Cũng không biết là ai, trói chặc như vậy, con tin thì không phải là người sao."
Nguyên Tu:...
Nói thật giống như cả buổi chiều sơn đại vương đi phía trước lôi kéo "áp trại phu nhân", không phải cô vậy.
Nguyên Tu lắc lắc cổ tay, cùng cô tìm cành khô bó củi xung quanh: "Cậu còn thích kiểu play trói buộc này sao."
"Ai bảo cậu bình thường cứ mang tư thế đội trưởng chứ, muốn chỉnh cậu một chút, ai biết cậu lại nghe lời như vậy."
Khóe miệng anh cong lên: "Thật sao, vậy tôi cần phải như thế nào."
"Tôi cho là cậu sẽ mạnh mẽ phản kháng."
"Sau đó thì sao?"
Lục Mạn Mạn so so nắm tay: "Sau đó tôi đánh chinh phục cậu."
Nguyên Tu không kìm lòng được vò vò đầu nhỏ của cô, khoảng cách của hai người lại gần thêm rất nhiều.
"Cậu còn muốn đánh tôi khuất phục?"
"Này này, đừng kéo tóc tôi, đau quá, tóc tôi rụng á phải hói đầu đó! Đáng ghét!"
Cách đó không xa, Hứa Thành gọi Lục Mạn Mạn một tiếng, Lục Mạn Mạn rốt cuộc dứt người ra, chạy tới chỗ anh ta.
Hứa Thành nói: "Bây giờ có thời gian, mọi người phân chia vật phẩm, sắp xếp lộ trình tác chiến của mấy ngày tiếp theo đi."
Lục Mạn Mạn tiên phong để balo mình xuống, lấy đồ vật bên trong ra, nói: "Đem tất cả vật phẩm cùng vũ khí giao ra, thức ăn nước uống phân chia đồng đều."
"Đồ ăn uống lấy ra không thành vấn đề." An Ngạn nói: "Súng với đạn thì không cần đi nha, vũ khí của chúng ta đều là tự mình nhặt."
Lục Mạn Mạn biết anh ta cầm trong tay là một khẩu M46, mà vũ khí trong tay những đồng đội khác tốt xấu lẫn lộn không đồng đều, nhưng cũng không bằng M46 của anh ta, An Ngạn không muốn giao ra cũng rất bình thường.
Nhưng mà Lục Mạn Mạn kiên trì: "Chúng ta là đánh thi đấu đoàn đội không phải một người, đoàn đội thì cần phối hợp hợp tác, lấy thừa bù thiếu."
"Nhưng mà đội trước kia của tôi vẫn luôn là tự mình nhặt tự mình dùng, không cần đưa cho đồng đội."
"Tất cả chú ý, đó là lối đánh cấp thấp." Lục Mạn Mạn trầm giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng bảo đảm mỗi người đều còn sống sốt, cầm lấy điểm tích lũy, nhưng mà các cậu phải nghe lời tôi mới được."
An Ngạn đã sớm bất mãn việc Lục Mạn Mạn khoa tay múa chân, Hứa Thành còn ở đây đấy, dù gì cũng còn có An Ngạn anh, như thế nào cũng không tới phiên cô gái này tới khoa tay múa chân.
Cho nên ngoại trừ An Ngạn ra, tất cả mọi người đều phối hợp đem súng với đạn dược giao ra, duy chỉ có An Ngạn không giao: "Cây súng này của tôi tự tôi dùng, đây là tôi nhặt."
"Như vậy sao."
Lục Mạn Mạn đẩy hai bình nước với đồ ăn trước mặt anh ta đi, nói: "Cậu chỉ lo tìm súng với đạn dược, một chai nước cũng không cầm lấy, một túi bánh bích quy cũng không nhặt, không chịu cùng mọi người phân chia đồng đều, vậy tối nay cậu chịu đói khát đi."
Khóe miệng Trì Lục cong lên, muốn cười, nhưng chịu đựng.
An Ngạn đột nhiên nổi giận: "Dựa vào cái gì! Vừa nãy tôi cầm đầu nguồi, tôi là chủ lực thu phát trong đội, làm việc đóng góp, cô dựa vào cái gì không cho tôi thức ăn nước uống."
Ánh mắt của Lục Mạn Mạn như lưỡi dao, giọng lãnh đạm: "Cậu tóm được đầu người, là bởi vì tôi để cho cậu tóm."
Lời vừa nói ra, mọi người âm thầm kinh hãi.
M4 này, rất điên cuồng.
Nguyên Tu nghiêng người dựa lên một cây đa già, khóe mắt hơi cong, giống như cười mà như không phải cười nhìn Lục Mạn Mạn.
Trì Lục lạnh lùng nói: "Có Nguyên Tu Hứa Thành ở đây, cô dám nói cô là chủ lực thu phát?"
An Ngạn chỉ chỉ Nguyên Tu: "Cậu ta là con tin, lại không thể dùng súng."
Nhưng mà lời anh ta nói còn chưa dứt, cổ tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, súng trong tay anh ta rơi xuống đất, rơi trong bụi cỏ.
Nguyên Tu giữ cổ tay của An Ngạn, vặn một cái, gập lại, cổ tay An Ngạn lập tức bị bẻ tám mươi độ, đau đến mức anh ta gào khóc kêu to.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
Cho dù không thể dùng súng, Nguyên Tu vẫn là Nguyên Tu, một Nguyên Tu đánh đâu thắng đó trên chiến trường, không người nào có thể nghi ngờ anh.
An Ngạn đau đến trán rướm mồ hôi hột, anh ta hô to: "Muốn súng, thì cầm lấy đi là được, cậu buông tôi ra!"
Nguyên Tu đẩy tay anh ta, anh ta vội lui về phía sau hai bước, phòng bị nhìn Nguyên Tu.
Hứa Thành nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu thức ăn nước uống chia lại lần nữa, vậy đạn và vũ khi cũng nên chia lại lần nữa, có vài người giỏi thu phát, có vài người giỏi đánh lén, đây là hợp tác đoàn đội, có như vậy mới có thể bảo đảm sống đến cuối cùng, nếu như không muốn hợp tác đoàn đội, thì không rời khỏi đội."
An Ngạn bị Nguyên Tu dỡ lực, lại bị Hứa Thành nói như vậy, anh ta cuối cùng không có sức mạnh, tức tối giao súng cùng đạn của anh ta ra, ném trên mặt đất.
Lục Mạn Mạn đem khẩu M46 này chia cho Trì Lục, kỹ thuật súng của cô ấy không bằng Hứa Thành, súng ngắn dùng không thuận tay bằng súng trường.
Trước khi bữa cơm tối, Lục Mạn Mạn sắp xếp lộ trình cùng nhiệm vụ tổng thể mấy ngày kế tiếp, giới hạn của vòng quyết chiến cuối cùng ai cũng không biết sẽ ở chỗ nào, cho nên bình thường đội ngũ sẽ tiến vào vị trí trung tâm bản đồ, càng đến gần trung tâm bản đồ, ắt sẽ gặp nhiều đối thủ hơn.
Dĩ nhiên, đối thủ nhiều, cơ hội bắt giành điểm tích lũy đầu người càng lớn hơn, đây là một cách chơi; còn có một cách chơi nữa, tại dã khu ít ai lui tới điên cuồng thu thập vật phẩm, làm giàu trang bị, chờ người khác chém giết lẫn nhau, tùy tiện chờ đến cuối cùng phục kích một nhóm.
Hai loại chiến thuật đều có tốt xấu, Lục Mạn Mạn dẫn đội, đương nhiên càng muốn lựa chọn lối đánh cấp tiến hơn, để cho mỗi một người đều có thể có nhiều điểm tích lũy hơn.
***
Sau nửa đêm, vạn vật im lặng.
Lục Mạn Mạn gác đêm cho đống lửa thêm một cành củi khô, tóe ra tiếng tí tách.
Lúc này rừng cây là yên tĩnh nhất, cỏ cây chim muông tất cả đều rơi vào giấc ngủ ngon lành sâu lắng, mấy người đội viên ngủ trên bãi đất trống bằng phẳng bên cạnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.
Đầu Lục Mạn Mạn nghiêng một cái, lập tức khôi phục tỉnh táo lại. Cô kiên cường giữ vẫn tinh thần, lại đi mang thêm củi cho đống lửa.
Sau lưng truyền tới tiếng vang xột xoạt, một cái áo mỏng nhẹ nhàng khoác lên trên lưng cô.
Là mùi quen thuộc, cho nên không cần quay đầu lại cô cũng biết, ai lặng lẽ ngồi ở sau lưng cô.
"Còn chưa ngủ?" Lục Mạn Mạn dùng gậy gỗ đẩy lửa, nhẹ giọng hỏi.
Nguyên Tu ngồi bên cạnh cô, ngáp một cái, miễn cưỡng nói: "Gặp ác mộng, tỉnh."
Lục Mạn Mạn cởi áo khoác xuống, lại lần nửa khoác cho Nguyên Tu, cẩn thận tỉ mỉ xong xuôi, đêm khuya trùng trùng, để phòng anh cảm lạnh.
"Bị dọa sợ à?"
Nguyên Tu lại thuận thế dựa cô gần hơn chút: "Ừ, bị dọa sợ."
"Ác mộng gì, nói ra liền không sợ, nói cho tôi một chút."
Nguyên Tu cúi đầu, thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô có ánh lửa chớp động, sạch sẻ động lòng người.
"Mơ thấy ông già nhà chúng tôi, cầm roi đánh tôi, ngay trước tất cả mọi người, cởi quần đánh tôi."
Lục Mạn Mạn bị anh chọc cười: "Vậy thì thật là ác mộng đáng sợ."
Cô đưa tay sờ sờ đầu của anh: "Đừng sợ đừng sợ, nếu chú thật sự cầm roi đánh cậu, còn cởi quần đánh, tôi chắc chắn sẽ kéo mọi người đi, không cho bọn họ nhìn, cậu an tâm bị đánh, không mất mặt."
"Tôi cho là cậu sẽ nói, kéo ông già nhà chúng tôi, nói ông ấy không được đánh tôi."
"Hứ, cha dạy dỗ con trai, tôi mới không kéo, huống chi..." Cô nhéo thịt hai má của anh một cái: "Cậu lăn lộn như vậy, đã sớm nên bị dạy dỗ thật tốt rồi."
Nguyên Tu kéo cổ tay Lục Mạn Mạn, đặt vào lòng bàn tay của mình: "Ông già không nói đạo lý, chỉ biết nói điều kiện với tôi, ông ấy không quản được tôi."
"Chúng tôi hoàn toàn ngược lại, Louis chưa bao giờ nói điều kiện với tôi, chỉ biết nói đạo lý với tôi, nhưng mà ông ấy luôn có thể thuyết phục tôi, dạy dỗ tôi có lý có cớ để tôi không cách nào phản bác."
Nguyên Tu cười nhạt: "Cho nên tối hôm nay, là đại hội so thảm sao?"
"Ai muốn cùng cậu so thảm chứ, tôi so hạnh phúc với cậu được chứ, ba tôi sẽ không gây trở ngại tôi, làm chuyện tôi muốn làm."
"Nói như vậy, cậu thật sự rất hạnh phúc." Nguyên Tu ngước mắt, nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói: "Tất cả chuyện tôi muốn làm, tất cả tự do, đều dựa vào những thứ tôi phải trao đổi đi."
"Thật không tự do."
"Thương gia thế gia lấy vật đổi vật, thật sự không tự do, nhưng mà ít nhất tôi còn có trao đổi tự do."
"Tôi mới không đồng cảm với cậu, tôi đã thấy người còn thảm hơn cậu."
Ví dụ như các chị em bạn cùng phòng của cô.
Lớn lên à, vốn chính là không thể làm gì cứ một lần lại một lần tránh thoát, một lần lại một lần thỏa hiệp.
Nguyên Tu cười khẽ: "Ai muốn cậu đồng tình, chỉ tâm sự với cậu một chút."
Lục Mạn Mạn không có chú ý tới, lúc nói chuyện, cô và Nguyên Tu đã nhích tới gần nhau rất nhiều.
"Mau đi ngủ." Lục Mạn Mạn đẩy anh: "Nghỉ ngơi dưỡng sức."
"Tôi chỉ là một con tin, nghỉ ngơi cái gì dưỡng sức cái gì." Nguyên Tu cưỡng ép đè đầu cô lên bả vai mình: "Cậu ngủ một lát đi, tôi giúp cậu trông lửa."
Lục Mạn Mạn buồn bực nói: "Nếu như cậu nói muốn giúp tôi gác đêm, vậy tôi phải nằm xuống ngủ."
"Không được, cứ ngủ như vậy."
Lục Mạn Mạn lẩm bẩm: "Cánh tay sẽ đâu."
Qua mấy phút, cô rầu rĩ nói: "Nguyên Tu, cậu đừng làm bộ không nghe thấy đi."
Đôi lời tâm tình của editor: Khi mọi người đang đọc những dòng chữ này, thì tui đang đi cắm trại khoa =))) Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.