Chương 50: Cảnh đêm tối nay
Chuyển ngữ: Puny
Nguyên Tu đi vòng qua sau lưng Lục Mạn Mạn, nổ súng nhắm ngay sau ót cô.
Nhưng lại không nổ súng lập tức, vài giây do dự kia, não bộ Nguyên Tu đã leo qua muôn vàn mạch suy nghĩ.
Tầm quan trọng của cuộc thi đấu này đối với cô mà nói, không cần nói cũng biết.
Cô muốn dựa vào cuộc thi đấu này, dựng nên sự mở đầu của thi đấu người thật ở Trung Quốc thật tốt.
Mặc dù thi đấu một người trước kia danh tiếng đã vượt ra, nhưng mà thắng lợi của cuộc thi đấu hai người có thể củng cố chiến tích của cô, bỏ qua tất cả sự nghi kị của các chiến đội chuyên nghiệp, đồng thời cũng có thể mở cửa lớn thi đấu chuyên nghiệp Trung Quốc cho đồng đội của cô.
Nhưng mà, Nguyên Tu cũng chỉ do dự chốc lát, liền quyết định nhanh chóng.
Anh là đội viên chuyên nghiệp, không chỉ là chuyên nghiệp, mà còn là chuyên nghiệp nhất.
Đúng như lời Lục Mạn Mạn nói, trên chiến trường không tình bạn, toàn lực ứng phó là sự tôn trọng lớn nhất với đối thủ.
Ngay tại cái nháy mắt viên đạn của Nguyên Tu bắn ra, lại xảy ra chuyện người khác không tưởng tượng được.
Một giây trước cô rõ ràng còn chìm đắm trong cuộc chiến đấu kịch liệt với Nhâm Tường, thân mình còn lo chưa xong. Một giây sau, Lục Mạn Mạn giống như có mắt sau lưng, cơ thể bỗng nhiên ngồi thụp xuống, tránh được viên đạn của Nguyên Tu!
Không chỉ là tránh qua, từ góc độ của chỗ cô, vừa vặn một đường thẳng tới Nhâm Tường, vì vậy viên đạn tránh được kia lướt qua bên người cô, trực tiếp bắn vào đầu Nhâm Tường.
Đau đến mức Nhâm Tường kêu gào, che trán, tay đầy đạn phấn.
Bể đầu, loại bỏ.
Anh giật mình ngẩng đầu lên, phía đối diện, họng súng của Nguyên Tu vẫn còn bốc khói...
Lại bắn trúng đồng đội của mình!
Ngay cả Nguyên Tu đánh thi đấu không dưới trăm trận, trong lúc nhất thời, cũng không kịp phản ứng.
Cái cục diện gì đây, anh lại bắn chết đồng đội mình!
Trong nháy mắt lòng Nguyên Tu lạnh xuống, giơ tay bắn mấy phát, điên cuồng bắn phá, mà Lục Mạn Mạn nhếch miệng cười với anh một tiếng, xông thẳng vào căn phòng gần đó, đóng cửa lại trốn.
Sắc mặt Nguyên Tu cực kỳ khó coi, anh vừa nãy lại xém chút động lòng trắc ẩn, quả nhiên là phạm phải việc ngu xuẩn.
W làm sao có thể cần sự trắc ẩn của anh chứ.
Anh và Nhâm Tường trước sau đánh kế đánh gọng kìm, chỉ sợ cô liếc một cái đã có thể nhìn ra, Nhâm Tường thêm hỏa lực mạnh liệt thế tiến công khoa trương như vậy, rõ ràng là đang hấp dẫn sự chú ý của cô.
Mà cô đã sớm đoán ra, Nguyên Tu sẽ xuất hiện sau lưng cô, cho nên vừa nhìn thì như là đang né tránh đạn, nhưng trên thực tế, là cô đang tìm góc độ, tìm một vị trí mà một phát súng của Nguyên Tu trúng ngay mục tiêu Nhâm Tường.
Nguyên Tu trầm mặt, một cước đá văng cửa trước mặt, mà Lục Mạn Mạn đang thay đạn cho khẩu súng lục, năm giây lắp đạn rất nhanh, nhưng lại không nhanh hơn súng của Nguyên Tu, người thiếu niên có tài từng quét sạch toàn bộ vòng thi đấu Trung Quốc, là "Tay súng thần" được vô số người ca ngợi.
Vòng thi đấu của Trung Quốc, dùng thân phận nghiệp dư đánh vào trận chung kết chuyên nghiệp CRLC, lại đứng đầu trong danh sách, không chỉ có một M4.
Trước cô còn có một thiếu niên, tên là Nguyên Tu.
Đã từng lấy thân phận tuyển thủ nghiệp dư, đơn thương độc mã nghênh chiến tất cả các tuyển thủ át chủ bài của chiến đội chuyên nghiệp lớn. Tay phải thần súng, không người có thể đối địch.
Đúng như huyền thoại của Mỹ là W, Nguyên Tu là huyền thoại nổi lên thần tốc của vòng thi đấu Trung Quốc.
Vậy mà hôm nay, hiện tại, vào giờ phút này, huyền thoại tiểu ca ca hình như có chút tức giận.
Dĩ nhiên không phải tức giận Lục Mạn Mạn, mà là giận chính mình không đủ cẩn thận, nếu anh vững vàng chắc chắn nổ súng nhắm vào bất kỳ vị trí nào từ cổ cô trở xuống, Lục Mạn Mạn tuyệt đối không có cơ hội né tránh, Nhâm Tường cũng sẽ không bị ngộ thương.
Nhưng mà anh hết lần này tới lần khác cứ muốn một phát súng bắn bể đầu, đánh bại cô.
Sau đó... chinh phục cô.
Thật là ngu xuẩn như bà già.
Anh tức giận.
Vì vậy mấy phát súng tiếp theo này bắn đến tuyệt tình, không chút do dự.
Không có một phát súng bể đầu, mà là ba phát súng liên tiếp, ngực cô, bụng cùng bên hông toàn bộ đều trúng đạn.
M4, loại bỏ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tu, trong mắt không còn sự ấm áp dịu dàng trước kia nữa, nét mặt anh lạnh như băng, Nguyên Tu trên chiến trường, đáng sợ tưởng như không phải anh.
Nhưng mà, ngay sau khi Lục Mạn Mạn trúng đạn bị loại, một khẩu súng lén đã được gác bên cửa sổ, nhắm ngay Nguyên Tu.
Ánh mắt Lục Mạn Mạn bao trùm lên Nguyên Tu, nhưng cô đã nhìn thấy đồng đội của mình.
Khóe miệng cô cong lên một nụ cười mỉm không dễ dàng phát hiện.
Tiếng súng đột nhiên vang lên, Nguyên Tu dồn sức hướng phía bên phải né tránh, đạn bắn vào vị trí bên eo anh.
Vị trí bên eo cũng không phải là chỗ hiểm, anh còn có cơ hội!
Ánh mắt Lục Mạn Mạn căng thẳng, nhưng mà cô đã bị loại, không có cách nào nhúng tay vào đó, càng không có biện pháp hướng dẫn đồng đội của cô, chỉ có thể cố gắng hết sức cách xa chiến cuộc, tránh ảnh hưởng đến tuyển thu đang thi đấu.
Trình Ngộ thấy một phát này không thể loại bỏ được Nguyên Tu, sức phản ứng của cô cực nhanh, thu súng xoay người chạy, mà Nguyên Tu không chút do dự đuổi theo.
***
Trước màn hình máy tính, nhiều giám đốc chuyên nghiệp nhìn cuộc đối chiến của Nguyên Tu với Trình Ngộ, đang phân tích đánh giá nước cờ của cô ấy.
Vừa vặn Nguyên Tu đã lên cấp bậc đại thần, hoàn toàn không ngoài dự liệu, Trình Ngộ chỉ trong vài phút liền bị Nguyên Tu giết chết.
Bị đánh bại đương nhiên là nằm trong dự liệu, nhưng mà biểu hiện của cô ấy thật đúng là rất đáng chú ý: tốc độ của cô ấy rất nhanh, sức phản ứng và thân pháp cũng khá linh hoạt, có thể đi theo M4 xông vào trận chung kết, không hề là chỉ dựa vào sức mạnh của M4 phát ra, tác dụng phụ trợ của cô ấy cũng hết sức rõ ràng.
Tuy nhiên so với biểu hiện kinh diễm của M4 thì còn kém rất nhiều, nhưng mà xem ra cũng không tệ, có thể vào trận chung kết đánh đến trình độ này, tóm được đầu người của chín đội viên chuyên nghiệp kia, thậm chí còn bắn trúng Nguyên Tu, mặc dù phát súng kia là tập kích sau lưng, còn đánh vào điểm không quan trọng, không phải vị trí sẽ bị loại bỏ.
Nhưng mà cũng phải biết, người có thể bắn trúng mục tiêu Nguyên Tu trong cuộc đấu chuyên nghiệp, ít lại càng ít.
Một phát trúng phía trước Nguyên Tu, vẫn là W thần thánh cuộc thi thế giới.
Cho nên đã rất tốt rồi, cô ấy có tiềm lực phát triển làm đội viên chuyên nghiệp.
***
Trận đấu CRLC này do Nguyên Tu lấy giải quán quân dòm ngó ngôi báu, đã là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, nên không hồi hộp chút nào.
Nhưng mà trong lòng Nguyên Tu lại không thể nào vui vẻ.
Anh biết mình có thể giết chết M4, không phải bởi vì thực lực của anh có thể giết chết cô, mà là vì...
Tất cả các điều này căn bản là trù tính tốt của nha đầu Lục Mạn Mạn này và Trình Ngộ!
Từ khi cô bắt đầu tiến vào tòa trường học đổ nát, đến khi đối chiến với Nhâm Tường, sau khi cô né tránh viên đạn công kích của anh dẫn đến anh ngộ thương Nhâm Tường, kích động ý chí chiến đấu của anh, lại càng chọc giận anh, khiến cho anh chuyên tâm với Lục Mạn Mạn, mà xem nhẹ Trình Ngộ ẩn núp sau lưng.
Cuối cùng do Trình Ngộ đánh bại Nguyên Tu nên giành được giải nhất thi đấu hai người.
M4 đánh có thủ đoạn tính toán tốt.
Nhưng mà cô quả thực đã đánh giá cao thực lực của đồng đội cô, lại đánh giá thấp thực lực của Nguyên Tu.
Mặc dù giành được giải nhất, nhưng cả đêm này, sắc mặt Nguyên Tu đều khó coi, cả người trên dưới đều tản ra áp suất thấp, khiến cho mấy đồng đội cũng không dám biểu hiện bộ dạng vui vẻ nhiều, ngay cả nói cũng không dám nói với anh thêm vài lời.
Mấy người đội viên còn cộng thêm Dương Trầm, đi ra hội trường.
Sau đầu xuân, nhiệt độ rõ ràng đã ấm trở lại, tuy nhiên vào đêm khuya trong không khí vẫn xen lẫn chút lạnh lẽo.
Chiếc cúp thi đấu hai người nặng trĩu được cầm trong tay Dương Trầm, sau khi Nguyên Tu nhận thưởng từ trên bục liền ném thẳng cho anh ta, nhìn cũng không thèm nhìn nó một cái.
Cách đó không xa có ba cô gái đứng bên đèn đường, dường như đang đợi người. Thấy Nguyên Tu đi ra, tay Lục Mạn Mạn rút từ trong túi áo bông ra, thấp thỏm không yên, đối mặt anh.
Hiển nhiên là đang đợi anh, lại có chút chần chừ.
Dương Trầm đẩy Nguyên Tu một cái: "Đi đi, cùng người ta trò chuyện thật tốt, dò dò xét xét thái độ của cô ấy."
Nguyên Tu biết, Dương Trầm nằm mơ cũng muốn kéo M4 vào chiến đội.
Anh vẫn sải bước đi với phía cô.
"Tôi dẫn em gái Hạ Thiên đi trước, cậu đến từ từ nói chuyện." Trình Ngộ kéo Hạ Thiên rời đi.
Ánh mắt Nhâm Tường một mực dừng lại trên người Hạ Thiên, thấy cô rời đi, anh cũng vội vàng lấy cái cớ lách người.
***
Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu đi tới bên đường vắng vẻ không người, đi ngang qua một tiệm trà sữa, cô chạy tới mua hai ly trà sữa trân châu, sau khi cắm ống hút xong đưa cho Nguyên Tu.
Vẻ mặt có chút sợ hãi, cũng có ý tứ nịnh nọt.
Nguyên Tu rũ mắt liếc cô một cái, cuối cùng vẫn nhận lấy trà sữa, ngậm ống hút nhấp một ngụm nhỏ, hầu kết lên xuống một vòng, cảm giác được chất lỏng ấm áp trượt vào bên trong cơ thể.
Vẫn có chút tức giận.
Một ly trà sữa liền muốn mua chuộc lấy lòng, không dễ dàng như vậy.
Lục Mạn Mạn ngồi cùng anh bên tiệm trà sữa, thấy anh không chịu mở miệng, cô kéo tay áo của anh một cái.
Anh không biến sắc.
Cô lại đá đá giày da của anh.
"Tôi không phải cố ý."
Hừ.
Anh không nói.
"Cho cậu đạp lại có được hay không." Lục Mạn Mạn híp mắt, thống khổ nói: "Đạp cái mông."
Nguyên Tu thiếu chút nữa phun trà sữa đầy mặt cô.
Ai mẹ nó muốn tức giận với cô chứ! Ai muốn đạp mông cô chứ!
Nguyên Tu đưa tay béo thịt mềm hai bên gò má cô, dùng sức kéo, Lục Mạn Mạn bị anh béo đâu, kịch liệt giãy giụa: "Đau đau đau, buông tay buông tay, đau mà!"
Nguyên Tu béo đến nghiện, lúc mày mới buông cô ra, trong lòng cũng ấm lại không ít.
Lục Mạn Mạn không phục mà phồng má, ngồi cách xa anh một chút, lầu bầu: "Đáng ghét."
"Cậu mới đáng ghét." Nguyên Tu hừ một tiếng: "Tôi rất mong đợi cùng cậu đôi bên không buông tha trên chiến trường, cậu làm tôi như vậy, tôi thật mất mặt."
Lục Mạn Mạn ngẩn người, cúi đầu uống trà sữa, cắn ống hút, không nói một lời.
Nguyên Tu lại đá đá giày da nhỏ của cô.
Lục Mạn Mạn thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, bực bội lên tiếng: "Chỉ muốn đem đồ tốt đến cho đồng đội cậu, ngay cả tôi cũng dám dùng sáo lộ."
Lục Mạn Mạn nắm ly trà sữa xiết chặt, mi tâm cũng cau lại, cô kéo ống tay áo của anh: "Nguyên Tu..."
"Tóm lại tối nay có hơi thất vọng." Anh đứng dậy đi ra ngoài: "Một ly trà sữa lấy lòng cũng không rút lại sự thất vọng của tôi."
"Nguyên Tu!"
Lục Mạn Mạn nhanh chóng đuổi theo: "Nguyên Tu!"
Trong bóng đêm, Nguyên Tu đưa lưng về phía cô, thờ ơ giơ tay lên.
Lục Mạn Mạn như nghẹn ở cổ họng.
Muốn giải thích nhưng lại không thể nào mở miệng, đúng là cuộc thi đấu này, áp dụng loại chiến thuật lối đánh này, cô là không nghĩ muốn ăn gà giành giải nhất, Nguyên Tu một phát súng bắn chết cô, cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Nguyên Tu rất mong đợi quyết đấu với cô, nhưng cô lại không có toàn lực ứng phó, đây là khinh thường cùng làm nhục đối với quân địch, khó trách Nguyên Tu tức giận.
Đổi lại là cô cũng nhất định sẽ tức giận.
Ôi.
***
Nhâm Tường một đường đuổi theo Hạ Thiên tới cổng trường, Trình Ngộ kéo Hạ Thiên ra phía sau mình, sắc mặt không hề hòa nhã với Nhâm Tường, lạnh nhạt: "Tiểu Teddy, cậu đi theo chúng tôi một đường rồi, đánh xong trận đấu thì rãnh rỗi như vậy?"
Nhâm Tường đút tay trong túi quần, cả người vừa vặn đứng dưới bóng cây, thu lại khí chất khoe khoang bình thường, ngược lại hiện ra vài phần kín đáo cùng trầm tĩnh.
Anh không chớp mắt nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên đứng bên người Trình Ngộ, kéo tay cô ấy, động tác nho nhỏ, đặc biệt khôn khéo.
"Tôi sẽ đưa các cậu về, con gái bao giờ cũng không an toàn." Anh là đang nói từ nội tâm, dĩ nhiên cũng là muốn nhìn cô ấy nhiều một chút.
Bình thường bận rộn huấn luyện, đúng lúc gặp mùa đấu CRLC lại càng thêm không có thời gian, nhiều lần tận dụng triệt để, bứt ra trở lui, muốn tìm cô tâm sự một chút, đều bị đội trưởng bắt trở lại tiếp tục huấn luyện, tối nay thật vất vả mới có cơ hội...
Cho dù thái độ anh khiêm hòa, biểu hiện của Trình Ngộ vẫn như cũ lộ ra địch ý cùng thái độ phòng bị, kéo tay Hạ Thiên thật chặt.
Danh tiếng phong lưu của Nhâm Tường cô đã sớm nghe thấy, làm bạn thì không có vấn đề gì như nếu như anh ta thật sự đối với tiểu Hạ Thiên có suy nghĩ động chạm không đứng đắn gì, Trình Ngộ tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Tôi muốn trò chuyện với cô ấy một chút, được không." Nhâm Tường khẩn cầu: "Chỉ một lát."
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Trình Ngộ không chút do dự từ chối: "Không được!"
Hạ Thiên ngẩng đầu, thấy ánh mắt đánh thương của Nhâm Tường, không biết tại sao trong lòng cô có chút chát chát, dù sao đối với anh, chính là lòng dạ không sắt đá nổi.
"Không có sao, tôi cùng anh ấy nói chuyện một chút, chị Trình cậu lên lầu trước đi, tôi lập tức trở lại."
"Ơ, nha đầu này." Trình Ngộ cau mày, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà cậu cẩn thận một chút, người này không phải dạng tầm thường đâu."
Ở giữa muôn vàn hoa, không nên dính vào người chơi bời phong lưu, tiểu Hạ Thiên nào có phải đối thủ của anh ta.
Trình Ngộ không yên tâm, nên không có lên lầu, mà đứng bên cửa ký túc chờ cô ấy.
Hạ Thiên cùng Nhâm Tường đi tới vườn hoa nhỏ trước lầu ký túc.
Tối nay trăng rất tròn rất sáng, vẻ mặt của anh ta cũng càng tái nhợt.
Nhâm Tường vốn là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, hơi gầy, nhưng mà cơ thể khỏe mạnh có thịt, là loại mặc quần áo thì lộ vẻ gầy, nhưng cởi quần áo ra thì ra dáng người có thịt, bình thường lối ăn mặc tuy phô trương nhưng không hề thô tục, đi theo con đường của minh tinh Hàn Quốc.
Người đàn ông như vậy, đẹp trai lại tỏa nắng, sáng sủa lại phóng khoáng, dĩ nhiên là rực rỡ gấm hoa, đáp ứng không xuể.
Hạ Thiên tự nhận, cô với anh là người của hai thế giới.
Đêm hôm đó sau cái đêm triền miên đó, cô rốt cuộc vẫn phải trở lại quỹ đạo của chính mình, cùng mẹ nói chuyện hồi lâu, thỏa hiệp với nhau: Hạ Thiên vẫn như cũ không được phép bỏ việc học, nhưng sự quản thúc của mẹ đối với cô cũng hơi buông lỏng một ít, không ép cô đổi phòng ký túc, cũng không can thệp chuyện kết giao của cô với bạn.
Trưởng thành vốn là sự thỏa hiệp với nhau, nhất là giữa cha mẹ và đứa trẻ.
Nhưng Nhâm Tường lại là một điều bất ngờ trong cuộc đời Hạ Thiên, vô cùng vô cùng ngoài ý muốn.
"Đêm hôm đó, em hối hận sao?" Nhâm Tường cúi đầu, giày thể thao vân vê cỏ xanh biếc dưới chân: "Nói thật, tôi thật sự hối hận."
Hạ Thiên trầm mặc lắng nghe, mím môi, không nói một lời.
Nhâm Tường nói tiếp: "Hối hận là thiếu chút nữa đã tổn hại em, may mắn là, không thật sự tổn hại em."
Hạ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái gì?"
Nhâm Tường đến gần cô hơn, đứng song song với cô. Hạ Thiên lại không bài xích loại tiếp xúc người khác phái vượt qua khoảng cách an toàn này, dù sao giữa bọn họ từng có quan hệ thân mật hơn nữa, ví dụ như hôn, ví dụ như vuốt ve, lời âu yếm rỉ tai, buồn triền miên.
Một đêm kia, cho dù chỉ là hồi tưởng lại, cũng khiến trái tim người ta sinh rung động, mặt đỏ tới mang tai.
Nhâm Tường hít thở sâu.
"Thật đúng là nha đầu ngốc cái gì cũng không hiểu." Giọng anh có mấy phần bất đắc dĩ: "Thích lấy kiến thức về giới tính từ trên mạng như vậy, sau chuyện đó sao không tra, làm tình nào có dễ dàng như vậy, nhất là lần đầu tiên."
Sắc mặt Hạ Thiên đỏ càng thêm đỏ, tỏa sáng mê người.
Nhâm Tường dừng một chút, kiếm lời nói: "Tóm lại đêm đó anh biểu hiện không tốt, em bây giờ... vẫn rất tốt."
Hạ Thiên nghe rõ ý tứ trong lời nói của anh, hiện ra vẻ kinh ngạc: "Như vậy, em vẫn là..."
"Anh mấy ngày nay điện thoại cho em, chính là muốn nói rõ chuyện này, tránh cho em hiểu lầm."
"Ừm."
Anh có chút không cam lòng: "Không nhận điện thoại của anh, là chán ghét anh sao?"
Thật ra thì chán ghét anh, anh cũng có thể hiểu, Nhâm Tường bây giờ, cũng chán ghét chính mình, lòng tràn đầy phiền não, ghét bỏ.
"Nếu như chán ghét anh cũng không có sao, dù sao... dù sao em nhớ rõ đêm hôm đó, đừng quên là được."
Trong giọng Nhâm Tường mang theo một chút khổ sở, anh giơ tay lên với cô: "Đây là thỉnh cầu duy nhất của anh, em đừng quên anh."
Thích một người, chính là hèn mọn hạ mình xuống thành hạt bụi.
Nhâm Tường cảm thấy mình như vậy, rất già mồm, nhưng sự khó chịu trong lòng là thật. Chỉ là một thỉnh cầu có chút xíu xa xỉ như vậy, có lẽ cũng không làm được, anh nếu như không làm phiền cô nữa, cô nhất định sẽ thật sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong anh cút xa chừng nào tốt chừng nấy.
Cô là tiểu thư thục nữ được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu sang, trong đầu khẳng định cũng coi thường anh là loại đàn ông nói năng tùy tiện.
Tuy nhiên thế giới trong tim Hạ Thiên, và tưởng tượng của Nhâm Tường lại là hai thế giới.
Cô bây giờ chỉ cảm thấy khó chịu, bị ánh mắt thụ thương của Nhâm Tường làm cho khó chịu, rõ ràng mình không làm cái gì, nhưng lại giống như đã làm tổn thương anh.
"Anh Nhâm Tường." Cô khẽ gọi một tiếng.
Nhâm Tường lập tức dừng bước lại, sau đó giống như chó xù chạy trở lại, mặt đầy mong đợi: "Ừ ừ!"
Hạ Thiên theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía anh, nói liên miên: "Em không có chán ghét anh, không nhận điện thoại của anh, là bởi vì trong lòng em rất loạn, chị Trình nói cho em rất nhiều chuyện quá khứ của anh..."
Anh vội vàng nói: "Anh sẽ sửa, anh đều sửa! Anh đã rất lâu không tiếp xúc với phụ nữ, không, ngay cả nói anh cũng không nói với các cô ấy, WeChat toàn bộ đều kéo vào blacklist, sau đó đồ chơi anh đều ném đi..."
"Anh Nhâm Tường." Hạ Thiên vội vàng ngắt lời anh: "Năm thứ tư sau khi tốt nghiệp, em sẽ xuất ngoại học, tổng hợp cân nhắc tới lui, bây giờ không thích hợp phát triển tình cảm."
"Vậy trước kia em vẫn cùng tên cặn bã đó..." Anh dừng một chút, đổi lời nói: "Cùng cái tên đàn ghita kia cùng một chỗ."
Hạ Thiên cúi đầu thấp xuống, bất đắc dĩ nói ra: "Cho nên bây giờ chia tay."
Chu Diễn nói rất rõ ràng, đàn ông mà, luôn có nhu cầu của mình, nhất là Nhâm Tường... ừm, đều giống nhau.
"Em xuất ngoại không có sao, anh có thể chờ em." Anh không chút do dự bảo đảm.
"Chu Diễn cũng đã nói như vậy." Hạ Thiên buồn bực nói: "Nhưng mà sự thật chứng minh..."
Anh ấy căn bản không chờ được.
Nhâm Tường suy nghĩ một chút, nói: "Có người đã nói, thích có thể phóng túng, nhưng yêu là khắc chế."
Ánh trăng dịu dàng bao phủ, ánh mắt Nhâm Tường đặc biệt kiên định: "Anh không dám phóng túng với em, nhưng anh nguyện ý vì em khắc chế, chờ bao lâu cũng không có vấn đề gì, tóm lại nhất định sẽ không để cho em thất vọng."
Nhất định không để cho cô thất vọng, anh nói xong câu này, liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa biến bóng người biến mất dưới ánh đèn đường mờ mịt, trái tim Hạ Thiên xiết chặt, rung động không thôi.
"Anh nguyện ý vì em khắc chế."
Những lời này, dưới ánh trăng dịu dàng này, xuyên qua dây lòng mềm mại nhất kia.
Đôi lời tâm tình của editor: Chương này thấy tội cho Tu Tu, đã mong chờ được thi đấu với Mạn Mạn như vậy, mà lại bị Mạn Mạn bày mưu tính toán hết cả:(((
Nguyên Tu đi vòng qua sau lưng Lục Mạn Mạn, nổ súng nhắm ngay sau ót cô.
Nhưng lại không nổ súng lập tức, vài giây do dự kia, não bộ Nguyên Tu đã leo qua muôn vàn mạch suy nghĩ.
Tầm quan trọng của cuộc thi đấu này đối với cô mà nói, không cần nói cũng biết.
Cô muốn dựa vào cuộc thi đấu này, dựng nên sự mở đầu của thi đấu người thật ở Trung Quốc thật tốt.
Mặc dù thi đấu một người trước kia danh tiếng đã vượt ra, nhưng mà thắng lợi của cuộc thi đấu hai người có thể củng cố chiến tích của cô, bỏ qua tất cả sự nghi kị của các chiến đội chuyên nghiệp, đồng thời cũng có thể mở cửa lớn thi đấu chuyên nghiệp Trung Quốc cho đồng đội của cô.
Nhưng mà, Nguyên Tu cũng chỉ do dự chốc lát, liền quyết định nhanh chóng.
Anh là đội viên chuyên nghiệp, không chỉ là chuyên nghiệp, mà còn là chuyên nghiệp nhất.
Đúng như lời Lục Mạn Mạn nói, trên chiến trường không tình bạn, toàn lực ứng phó là sự tôn trọng lớn nhất với đối thủ.
Ngay tại cái nháy mắt viên đạn của Nguyên Tu bắn ra, lại xảy ra chuyện người khác không tưởng tượng được.
Một giây trước cô rõ ràng còn chìm đắm trong cuộc chiến đấu kịch liệt với Nhâm Tường, thân mình còn lo chưa xong. Một giây sau, Lục Mạn Mạn giống như có mắt sau lưng, cơ thể bỗng nhiên ngồi thụp xuống, tránh được viên đạn của Nguyên Tu!
Không chỉ là tránh qua, từ góc độ của chỗ cô, vừa vặn một đường thẳng tới Nhâm Tường, vì vậy viên đạn tránh được kia lướt qua bên người cô, trực tiếp bắn vào đầu Nhâm Tường.
Đau đến mức Nhâm Tường kêu gào, che trán, tay đầy đạn phấn.
Bể đầu, loại bỏ.
Anh giật mình ngẩng đầu lên, phía đối diện, họng súng của Nguyên Tu vẫn còn bốc khói...
Lại bắn trúng đồng đội của mình!
Ngay cả Nguyên Tu đánh thi đấu không dưới trăm trận, trong lúc nhất thời, cũng không kịp phản ứng.
Cái cục diện gì đây, anh lại bắn chết đồng đội mình!
Trong nháy mắt lòng Nguyên Tu lạnh xuống, giơ tay bắn mấy phát, điên cuồng bắn phá, mà Lục Mạn Mạn nhếch miệng cười với anh một tiếng, xông thẳng vào căn phòng gần đó, đóng cửa lại trốn.
Sắc mặt Nguyên Tu cực kỳ khó coi, anh vừa nãy lại xém chút động lòng trắc ẩn, quả nhiên là phạm phải việc ngu xuẩn.
W làm sao có thể cần sự trắc ẩn của anh chứ.
Anh và Nhâm Tường trước sau đánh kế đánh gọng kìm, chỉ sợ cô liếc một cái đã có thể nhìn ra, Nhâm Tường thêm hỏa lực mạnh liệt thế tiến công khoa trương như vậy, rõ ràng là đang hấp dẫn sự chú ý của cô.
Mà cô đã sớm đoán ra, Nguyên Tu sẽ xuất hiện sau lưng cô, cho nên vừa nhìn thì như là đang né tránh đạn, nhưng trên thực tế, là cô đang tìm góc độ, tìm một vị trí mà một phát súng của Nguyên Tu trúng ngay mục tiêu Nhâm Tường.
Nguyên Tu trầm mặt, một cước đá văng cửa trước mặt, mà Lục Mạn Mạn đang thay đạn cho khẩu súng lục, năm giây lắp đạn rất nhanh, nhưng lại không nhanh hơn súng của Nguyên Tu, người thiếu niên có tài từng quét sạch toàn bộ vòng thi đấu Trung Quốc, là "Tay súng thần" được vô số người ca ngợi.
Vòng thi đấu của Trung Quốc, dùng thân phận nghiệp dư đánh vào trận chung kết chuyên nghiệp CRLC, lại đứng đầu trong danh sách, không chỉ có một M4.
Trước cô còn có một thiếu niên, tên là Nguyên Tu.
Đã từng lấy thân phận tuyển thủ nghiệp dư, đơn thương độc mã nghênh chiến tất cả các tuyển thủ át chủ bài của chiến đội chuyên nghiệp lớn. Tay phải thần súng, không người có thể đối địch.
Đúng như huyền thoại của Mỹ là W, Nguyên Tu là huyền thoại nổi lên thần tốc của vòng thi đấu Trung Quốc.
Vậy mà hôm nay, hiện tại, vào giờ phút này, huyền thoại tiểu ca ca hình như có chút tức giận.
Dĩ nhiên không phải tức giận Lục Mạn Mạn, mà là giận chính mình không đủ cẩn thận, nếu anh vững vàng chắc chắn nổ súng nhắm vào bất kỳ vị trí nào từ cổ cô trở xuống, Lục Mạn Mạn tuyệt đối không có cơ hội né tránh, Nhâm Tường cũng sẽ không bị ngộ thương.
Nhưng mà anh hết lần này tới lần khác cứ muốn một phát súng bắn bể đầu, đánh bại cô.
Sau đó... chinh phục cô.
Thật là ngu xuẩn như bà già.
Anh tức giận.
Vì vậy mấy phát súng tiếp theo này bắn đến tuyệt tình, không chút do dự.
Không có một phát súng bể đầu, mà là ba phát súng liên tiếp, ngực cô, bụng cùng bên hông toàn bộ đều trúng đạn.
M4, loại bỏ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tu, trong mắt không còn sự ấm áp dịu dàng trước kia nữa, nét mặt anh lạnh như băng, Nguyên Tu trên chiến trường, đáng sợ tưởng như không phải anh.
Nhưng mà, ngay sau khi Lục Mạn Mạn trúng đạn bị loại, một khẩu súng lén đã được gác bên cửa sổ, nhắm ngay Nguyên Tu.
Ánh mắt Lục Mạn Mạn bao trùm lên Nguyên Tu, nhưng cô đã nhìn thấy đồng đội của mình.
Khóe miệng cô cong lên một nụ cười mỉm không dễ dàng phát hiện.
Tiếng súng đột nhiên vang lên, Nguyên Tu dồn sức hướng phía bên phải né tránh, đạn bắn vào vị trí bên eo anh.
Vị trí bên eo cũng không phải là chỗ hiểm, anh còn có cơ hội!
Ánh mắt Lục Mạn Mạn căng thẳng, nhưng mà cô đã bị loại, không có cách nào nhúng tay vào đó, càng không có biện pháp hướng dẫn đồng đội của cô, chỉ có thể cố gắng hết sức cách xa chiến cuộc, tránh ảnh hưởng đến tuyển thu đang thi đấu.
Trình Ngộ thấy một phát này không thể loại bỏ được Nguyên Tu, sức phản ứng của cô cực nhanh, thu súng xoay người chạy, mà Nguyên Tu không chút do dự đuổi theo.
***
Trước màn hình máy tính, nhiều giám đốc chuyên nghiệp nhìn cuộc đối chiến của Nguyên Tu với Trình Ngộ, đang phân tích đánh giá nước cờ của cô ấy.
Vừa vặn Nguyên Tu đã lên cấp bậc đại thần, hoàn toàn không ngoài dự liệu, Trình Ngộ chỉ trong vài phút liền bị Nguyên Tu giết chết.
Bị đánh bại đương nhiên là nằm trong dự liệu, nhưng mà biểu hiện của cô ấy thật đúng là rất đáng chú ý: tốc độ của cô ấy rất nhanh, sức phản ứng và thân pháp cũng khá linh hoạt, có thể đi theo M4 xông vào trận chung kết, không hề là chỉ dựa vào sức mạnh của M4 phát ra, tác dụng phụ trợ của cô ấy cũng hết sức rõ ràng.
Tuy nhiên so với biểu hiện kinh diễm của M4 thì còn kém rất nhiều, nhưng mà xem ra cũng không tệ, có thể vào trận chung kết đánh đến trình độ này, tóm được đầu người của chín đội viên chuyên nghiệp kia, thậm chí còn bắn trúng Nguyên Tu, mặc dù phát súng kia là tập kích sau lưng, còn đánh vào điểm không quan trọng, không phải vị trí sẽ bị loại bỏ.
Nhưng mà cũng phải biết, người có thể bắn trúng mục tiêu Nguyên Tu trong cuộc đấu chuyên nghiệp, ít lại càng ít.
Một phát trúng phía trước Nguyên Tu, vẫn là W thần thánh cuộc thi thế giới.
Cho nên đã rất tốt rồi, cô ấy có tiềm lực phát triển làm đội viên chuyên nghiệp.
***
Trận đấu CRLC này do Nguyên Tu lấy giải quán quân dòm ngó ngôi báu, đã là cái đích mà mọi người cùng hướng tới, nên không hồi hộp chút nào.
Nhưng mà trong lòng Nguyên Tu lại không thể nào vui vẻ.
Anh biết mình có thể giết chết M4, không phải bởi vì thực lực của anh có thể giết chết cô, mà là vì...
Tất cả các điều này căn bản là trù tính tốt của nha đầu Lục Mạn Mạn này và Trình Ngộ!
Từ khi cô bắt đầu tiến vào tòa trường học đổ nát, đến khi đối chiến với Nhâm Tường, sau khi cô né tránh viên đạn công kích của anh dẫn đến anh ngộ thương Nhâm Tường, kích động ý chí chiến đấu của anh, lại càng chọc giận anh, khiến cho anh chuyên tâm với Lục Mạn Mạn, mà xem nhẹ Trình Ngộ ẩn núp sau lưng.
Cuối cùng do Trình Ngộ đánh bại Nguyên Tu nên giành được giải nhất thi đấu hai người.
M4 đánh có thủ đoạn tính toán tốt.
Nhưng mà cô quả thực đã đánh giá cao thực lực của đồng đội cô, lại đánh giá thấp thực lực của Nguyên Tu.
Mặc dù giành được giải nhất, nhưng cả đêm này, sắc mặt Nguyên Tu đều khó coi, cả người trên dưới đều tản ra áp suất thấp, khiến cho mấy đồng đội cũng không dám biểu hiện bộ dạng vui vẻ nhiều, ngay cả nói cũng không dám nói với anh thêm vài lời.
Mấy người đội viên còn cộng thêm Dương Trầm, đi ra hội trường.
Sau đầu xuân, nhiệt độ rõ ràng đã ấm trở lại, tuy nhiên vào đêm khuya trong không khí vẫn xen lẫn chút lạnh lẽo.
Chiếc cúp thi đấu hai người nặng trĩu được cầm trong tay Dương Trầm, sau khi Nguyên Tu nhận thưởng từ trên bục liền ném thẳng cho anh ta, nhìn cũng không thèm nhìn nó một cái.
Cách đó không xa có ba cô gái đứng bên đèn đường, dường như đang đợi người. Thấy Nguyên Tu đi ra, tay Lục Mạn Mạn rút từ trong túi áo bông ra, thấp thỏm không yên, đối mặt anh.
Hiển nhiên là đang đợi anh, lại có chút chần chừ.
Dương Trầm đẩy Nguyên Tu một cái: "Đi đi, cùng người ta trò chuyện thật tốt, dò dò xét xét thái độ của cô ấy."
Nguyên Tu biết, Dương Trầm nằm mơ cũng muốn kéo M4 vào chiến đội.
Anh vẫn sải bước đi với phía cô.
"Tôi dẫn em gái Hạ Thiên đi trước, cậu đến từ từ nói chuyện." Trình Ngộ kéo Hạ Thiên rời đi.
Ánh mắt Nhâm Tường một mực dừng lại trên người Hạ Thiên, thấy cô rời đi, anh cũng vội vàng lấy cái cớ lách người.
***
Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu đi tới bên đường vắng vẻ không người, đi ngang qua một tiệm trà sữa, cô chạy tới mua hai ly trà sữa trân châu, sau khi cắm ống hút xong đưa cho Nguyên Tu.
Vẻ mặt có chút sợ hãi, cũng có ý tứ nịnh nọt.
Nguyên Tu rũ mắt liếc cô một cái, cuối cùng vẫn nhận lấy trà sữa, ngậm ống hút nhấp một ngụm nhỏ, hầu kết lên xuống một vòng, cảm giác được chất lỏng ấm áp trượt vào bên trong cơ thể.
Vẫn có chút tức giận.
Một ly trà sữa liền muốn mua chuộc lấy lòng, không dễ dàng như vậy.
Lục Mạn Mạn ngồi cùng anh bên tiệm trà sữa, thấy anh không chịu mở miệng, cô kéo tay áo của anh một cái.
Anh không biến sắc.
Cô lại đá đá giày da của anh.
"Tôi không phải cố ý."
Hừ.
Anh không nói.
"Cho cậu đạp lại có được hay không." Lục Mạn Mạn híp mắt, thống khổ nói: "Đạp cái mông."
Nguyên Tu thiếu chút nữa phun trà sữa đầy mặt cô.
Ai mẹ nó muốn tức giận với cô chứ! Ai muốn đạp mông cô chứ!
Nguyên Tu đưa tay béo thịt mềm hai bên gò má cô, dùng sức kéo, Lục Mạn Mạn bị anh béo đâu, kịch liệt giãy giụa: "Đau đau đau, buông tay buông tay, đau mà!"
Nguyên Tu béo đến nghiện, lúc mày mới buông cô ra, trong lòng cũng ấm lại không ít.
Lục Mạn Mạn không phục mà phồng má, ngồi cách xa anh một chút, lầu bầu: "Đáng ghét."
"Cậu mới đáng ghét." Nguyên Tu hừ một tiếng: "Tôi rất mong đợi cùng cậu đôi bên không buông tha trên chiến trường, cậu làm tôi như vậy, tôi thật mất mặt."
Lục Mạn Mạn ngẩn người, cúi đầu uống trà sữa, cắn ống hút, không nói một lời.
Nguyên Tu lại đá đá giày da nhỏ của cô.
Lục Mạn Mạn thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."
Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, bực bội lên tiếng: "Chỉ muốn đem đồ tốt đến cho đồng đội cậu, ngay cả tôi cũng dám dùng sáo lộ."
Lục Mạn Mạn nắm ly trà sữa xiết chặt, mi tâm cũng cau lại, cô kéo ống tay áo của anh: "Nguyên Tu..."
"Tóm lại tối nay có hơi thất vọng." Anh đứng dậy đi ra ngoài: "Một ly trà sữa lấy lòng cũng không rút lại sự thất vọng của tôi."
"Nguyên Tu!"
Lục Mạn Mạn nhanh chóng đuổi theo: "Nguyên Tu!"
Trong bóng đêm, Nguyên Tu đưa lưng về phía cô, thờ ơ giơ tay lên.
Lục Mạn Mạn như nghẹn ở cổ họng.
Muốn giải thích nhưng lại không thể nào mở miệng, đúng là cuộc thi đấu này, áp dụng loại chiến thuật lối đánh này, cô là không nghĩ muốn ăn gà giành giải nhất, Nguyên Tu một phát súng bắn chết cô, cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Nguyên Tu rất mong đợi quyết đấu với cô, nhưng cô lại không có toàn lực ứng phó, đây là khinh thường cùng làm nhục đối với quân địch, khó trách Nguyên Tu tức giận.
Đổi lại là cô cũng nhất định sẽ tức giận.
Ôi.
***
Nhâm Tường một đường đuổi theo Hạ Thiên tới cổng trường, Trình Ngộ kéo Hạ Thiên ra phía sau mình, sắc mặt không hề hòa nhã với Nhâm Tường, lạnh nhạt: "Tiểu Teddy, cậu đi theo chúng tôi một đường rồi, đánh xong trận đấu thì rãnh rỗi như vậy?"
Nhâm Tường đút tay trong túi quần, cả người vừa vặn đứng dưới bóng cây, thu lại khí chất khoe khoang bình thường, ngược lại hiện ra vài phần kín đáo cùng trầm tĩnh.
Anh không chớp mắt nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên đứng bên người Trình Ngộ, kéo tay cô ấy, động tác nho nhỏ, đặc biệt khôn khéo.
"Tôi sẽ đưa các cậu về, con gái bao giờ cũng không an toàn." Anh là đang nói từ nội tâm, dĩ nhiên cũng là muốn nhìn cô ấy nhiều một chút.
Bình thường bận rộn huấn luyện, đúng lúc gặp mùa đấu CRLC lại càng thêm không có thời gian, nhiều lần tận dụng triệt để, bứt ra trở lui, muốn tìm cô tâm sự một chút, đều bị đội trưởng bắt trở lại tiếp tục huấn luyện, tối nay thật vất vả mới có cơ hội...
Cho dù thái độ anh khiêm hòa, biểu hiện của Trình Ngộ vẫn như cũ lộ ra địch ý cùng thái độ phòng bị, kéo tay Hạ Thiên thật chặt.
Danh tiếng phong lưu của Nhâm Tường cô đã sớm nghe thấy, làm bạn thì không có vấn đề gì như nếu như anh ta thật sự đối với tiểu Hạ Thiên có suy nghĩ động chạm không đứng đắn gì, Trình Ngộ tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Tôi muốn trò chuyện với cô ấy một chút, được không." Nhâm Tường khẩn cầu: "Chỉ một lát."
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Trình Ngộ không chút do dự từ chối: "Không được!"
Hạ Thiên ngẩng đầu, thấy ánh mắt đánh thương của Nhâm Tường, không biết tại sao trong lòng cô có chút chát chát, dù sao đối với anh, chính là lòng dạ không sắt đá nổi.
"Không có sao, tôi cùng anh ấy nói chuyện một chút, chị Trình cậu lên lầu trước đi, tôi lập tức trở lại."
"Ơ, nha đầu này." Trình Ngộ cau mày, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà cậu cẩn thận một chút, người này không phải dạng tầm thường đâu."
Ở giữa muôn vàn hoa, không nên dính vào người chơi bời phong lưu, tiểu Hạ Thiên nào có phải đối thủ của anh ta.
Trình Ngộ không yên tâm, nên không có lên lầu, mà đứng bên cửa ký túc chờ cô ấy.
Hạ Thiên cùng Nhâm Tường đi tới vườn hoa nhỏ trước lầu ký túc.
Tối nay trăng rất tròn rất sáng, vẻ mặt của anh ta cũng càng tái nhợt.
Nhâm Tường vốn là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, hơi gầy, nhưng mà cơ thể khỏe mạnh có thịt, là loại mặc quần áo thì lộ vẻ gầy, nhưng cởi quần áo ra thì ra dáng người có thịt, bình thường lối ăn mặc tuy phô trương nhưng không hề thô tục, đi theo con đường của minh tinh Hàn Quốc.
Người đàn ông như vậy, đẹp trai lại tỏa nắng, sáng sủa lại phóng khoáng, dĩ nhiên là rực rỡ gấm hoa, đáp ứng không xuể.
Hạ Thiên tự nhận, cô với anh là người của hai thế giới.
Đêm hôm đó sau cái đêm triền miên đó, cô rốt cuộc vẫn phải trở lại quỹ đạo của chính mình, cùng mẹ nói chuyện hồi lâu, thỏa hiệp với nhau: Hạ Thiên vẫn như cũ không được phép bỏ việc học, nhưng sự quản thúc của mẹ đối với cô cũng hơi buông lỏng một ít, không ép cô đổi phòng ký túc, cũng không can thệp chuyện kết giao của cô với bạn.
Trưởng thành vốn là sự thỏa hiệp với nhau, nhất là giữa cha mẹ và đứa trẻ.
Nhưng Nhâm Tường lại là một điều bất ngờ trong cuộc đời Hạ Thiên, vô cùng vô cùng ngoài ý muốn.
"Đêm hôm đó, em hối hận sao?" Nhâm Tường cúi đầu, giày thể thao vân vê cỏ xanh biếc dưới chân: "Nói thật, tôi thật sự hối hận."
Hạ Thiên trầm mặc lắng nghe, mím môi, không nói một lời.
Nhâm Tường nói tiếp: "Hối hận là thiếu chút nữa đã tổn hại em, may mắn là, không thật sự tổn hại em."
Hạ Thiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái gì?"
Nhâm Tường đến gần cô hơn, đứng song song với cô. Hạ Thiên lại không bài xích loại tiếp xúc người khác phái vượt qua khoảng cách an toàn này, dù sao giữa bọn họ từng có quan hệ thân mật hơn nữa, ví dụ như hôn, ví dụ như vuốt ve, lời âu yếm rỉ tai, buồn triền miên.
Một đêm kia, cho dù chỉ là hồi tưởng lại, cũng khiến trái tim người ta sinh rung động, mặt đỏ tới mang tai.
Nhâm Tường hít thở sâu.
"Thật đúng là nha đầu ngốc cái gì cũng không hiểu." Giọng anh có mấy phần bất đắc dĩ: "Thích lấy kiến thức về giới tính từ trên mạng như vậy, sau chuyện đó sao không tra, làm tình nào có dễ dàng như vậy, nhất là lần đầu tiên."
Sắc mặt Hạ Thiên đỏ càng thêm đỏ, tỏa sáng mê người.
Nhâm Tường dừng một chút, kiếm lời nói: "Tóm lại đêm đó anh biểu hiện không tốt, em bây giờ... vẫn rất tốt."
Hạ Thiên nghe rõ ý tứ trong lời nói của anh, hiện ra vẻ kinh ngạc: "Như vậy, em vẫn là..."
"Anh mấy ngày nay điện thoại cho em, chính là muốn nói rõ chuyện này, tránh cho em hiểu lầm."
"Ừm."
Anh có chút không cam lòng: "Không nhận điện thoại của anh, là chán ghét anh sao?"
Thật ra thì chán ghét anh, anh cũng có thể hiểu, Nhâm Tường bây giờ, cũng chán ghét chính mình, lòng tràn đầy phiền não, ghét bỏ.
"Nếu như chán ghét anh cũng không có sao, dù sao... dù sao em nhớ rõ đêm hôm đó, đừng quên là được."
Trong giọng Nhâm Tường mang theo một chút khổ sở, anh giơ tay lên với cô: "Đây là thỉnh cầu duy nhất của anh, em đừng quên anh."
Thích một người, chính là hèn mọn hạ mình xuống thành hạt bụi.
Nhâm Tường cảm thấy mình như vậy, rất già mồm, nhưng sự khó chịu trong lòng là thật. Chỉ là một thỉnh cầu có chút xíu xa xỉ như vậy, có lẽ cũng không làm được, anh nếu như không làm phiền cô nữa, cô nhất định sẽ thật sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong anh cút xa chừng nào tốt chừng nấy.
Cô là tiểu thư thục nữ được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu sang, trong đầu khẳng định cũng coi thường anh là loại đàn ông nói năng tùy tiện.
Tuy nhiên thế giới trong tim Hạ Thiên, và tưởng tượng của Nhâm Tường lại là hai thế giới.
Cô bây giờ chỉ cảm thấy khó chịu, bị ánh mắt thụ thương của Nhâm Tường làm cho khó chịu, rõ ràng mình không làm cái gì, nhưng lại giống như đã làm tổn thương anh.
"Anh Nhâm Tường." Cô khẽ gọi một tiếng.
Nhâm Tường lập tức dừng bước lại, sau đó giống như chó xù chạy trở lại, mặt đầy mong đợi: "Ừ ừ!"
Hạ Thiên theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía anh, nói liên miên: "Em không có chán ghét anh, không nhận điện thoại của anh, là bởi vì trong lòng em rất loạn, chị Trình nói cho em rất nhiều chuyện quá khứ của anh..."
Anh vội vàng nói: "Anh sẽ sửa, anh đều sửa! Anh đã rất lâu không tiếp xúc với phụ nữ, không, ngay cả nói anh cũng không nói với các cô ấy, WeChat toàn bộ đều kéo vào blacklist, sau đó đồ chơi anh đều ném đi..."
"Anh Nhâm Tường." Hạ Thiên vội vàng ngắt lời anh: "Năm thứ tư sau khi tốt nghiệp, em sẽ xuất ngoại học, tổng hợp cân nhắc tới lui, bây giờ không thích hợp phát triển tình cảm."
"Vậy trước kia em vẫn cùng tên cặn bã đó..." Anh dừng một chút, đổi lời nói: "Cùng cái tên đàn ghita kia cùng một chỗ."
Hạ Thiên cúi đầu thấp xuống, bất đắc dĩ nói ra: "Cho nên bây giờ chia tay."
Chu Diễn nói rất rõ ràng, đàn ông mà, luôn có nhu cầu của mình, nhất là Nhâm Tường... ừm, đều giống nhau.
"Em xuất ngoại không có sao, anh có thể chờ em." Anh không chút do dự bảo đảm.
"Chu Diễn cũng đã nói như vậy." Hạ Thiên buồn bực nói: "Nhưng mà sự thật chứng minh..."
Anh ấy căn bản không chờ được.
Nhâm Tường suy nghĩ một chút, nói: "Có người đã nói, thích có thể phóng túng, nhưng yêu là khắc chế."
Ánh trăng dịu dàng bao phủ, ánh mắt Nhâm Tường đặc biệt kiên định: "Anh không dám phóng túng với em, nhưng anh nguyện ý vì em khắc chế, chờ bao lâu cũng không có vấn đề gì, tóm lại nhất định sẽ không để cho em thất vọng."
Nhất định không để cho cô thất vọng, anh nói xong câu này, liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa biến bóng người biến mất dưới ánh đèn đường mờ mịt, trái tim Hạ Thiên xiết chặt, rung động không thôi.
"Anh nguyện ý vì em khắc chế."
Những lời này, dưới ánh trăng dịu dàng này, xuyên qua dây lòng mềm mại nhất kia.
Đôi lời tâm tình của editor: Chương này thấy tội cho Tu Tu, đã mong chờ được thi đấu với Mạn Mạn như vậy, mà lại bị Mạn Mạn bày mưu tính toán hết cả:(((