Chương 42
Thời gian này, đề tài bàn tán nóng nhất trong giới thượng lưu thành phố H chính là: Tần gia gặp chấn động!
Tần gia vốn là đại diện cho giới hào môn, từ trước đến nay luôn bị người ngoài chú ý, nhất cử nhất động của người nhà họ Tần, cũng dễ dàng tạo thành đề tài câu chuyện cho người khác, mà chuyện đã xảy ra trong thời gian này, cũng đủ cho người ta bàn luận rất lâu trong buổi trà dư tửu hậu.
Gia chủ của Tần gia đã thay đổi, nguyên gia chủ Tần Trọng Dương lấy lý do thân thể không khỏe mà xuất hiện từ chức trong hội đồng quản trị, từ chức chủ tịch tập đoàn Tần Thị, cũng tuyên bố vĩnh viễn rút khỏi ban quản trị, mà người tiếp nhận đảm nhiệm chức chủ tịch chính là con trai lớn của Tần gia, Tần Trí Viễn, bởi vì năng lực làm việc xuất sắc của Tần Trí Viễn, từ lúc đảm nhiệm chức phó chủ tịch đã được các cổ đông công nhận, chuyện anh tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập đoàn Tần Thị, có thể nói là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.
Vài ngày sau khi Tần Trí Viễn làm chủ tịch, Tần lão gia tử liền tuyên bố với bên ngoài, ông muốn chuyển toàn bộ số cổ phần tập đoàn Tần thị nắm giữ trong tay mình sang tên Tần Trí Viễn, đến đây, Tần Trí Viễn đã có trong tay hơn phân nửa cổ phần Tần Thị, thật sự nắm quyền tuyệt đối với Tần Thị.
Người ngoài cũng không quá bất ngờ với kết quả này, dù sao năng lực của đại thiếu nhà họ Tần, mọi người cũng quá rõ ràng.
So với Tần đại thiếu phong quang vô hạn, Tần nhị thiếu Tần Trí Dật lại trải qua từng ngày buồn bực vô cùng, bởi vì đủ loại gièm pha vây quanh, hắn bị giải trừ tất cả chức vụ cùng thực quyền, chỉ có thể lĩnh lợi nhuận được chia dựa vào số cổ phần Tần Trọng Dương để lại cho hắn, trải qua cuộc sống nhàn tản, nhưng lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa béo, chỉ cần Tần Thị đứng vững không đổ, chỉ dựa vào phần lợi nhuận được chia đó, cũng có thể cho hắn tiêu xài cả đời không lo.
Không chỉ vậy, hắn còn bị Tần Trí Viễn ra lệnh cưỡng chế vào trại cai nghiện, theo lời Tần Trí Viễn nói, nếu hắn không thể cai nghiện thành công, vậy thì phải ở bên trong đó cả đời! Mệnh lệnh cứng rắn như vậy, quả thực khiến Tần Trí Dật sống không bằng chết.
Tần lão gia tử ở bệnh viện một tháng, lúc ông xuất viện, Tần Trí Viễn và Tần Trọng Dương đã hoàn thành việc chuyển giao chức vụ, từ đó, nhân viên Tần Thị nhìn thấy Tần Trí Viễn, đều cung kính gọi một tiếng "Chủ tịch".
Ngày đó Nhiễm Việt tự mình lái xe đến nhà họ Tần thăm lão gia tử, trên đường từ bãi đậu xe đi về hướng Tùng Trúc Viên, đúng lúc nhìn thấy Đỗ Liên Trân đang chỉ huy công nhân mang hành lý lên xe, bọn họ chắc đã thu dọn xong đồ chuẩn bị chuyển đến viện an dưỡng.
Đưa bọn họ đến viện an dưỡng, nhìn như Tần Trí Viễn có lòng hiếu thảo với bọn họ, kỳ thật hai bên đều biết rõ nguyên nhân chân chính, đây chỉ là Tần Trí Viễn mượn cớ biến tướng giam lỏng bọn họ mà thôi, bên phía viện an dưỡng sớm đã sắp xếp vài người, từ nay về sau, nhất cử nhất động của Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân, đều sẽ bị Tần Trí Viễn quan sát.
Kết quả như vậy, Đỗ Liên Trân nhất định sẽ không cam lòng, nhưng hiện thời trên tay bà ta không có cổ phần của Đỗ thị và Tần Thị, chỗ dựa vững chắc là Tần Trọng Dương cũng ngã xuống, bà ta không còn gì để dựa vào, cho dù trong lòng có một đống kế hoạch trở mình, nhưng không có quyền lực và tài phú ủng hộ, cũng không thể làm gì.
Nhiễm Việt nhìn thấy bóng dáng Đỗ Liên Trân từ xa, dần dần thả chậm bước chân, trong ấn tượng của cô, Đỗ Liên Trân vĩnh viễn đều có sắc vóc tinh xảo, cử chỉ đúng chuẩn quý phu nhân hào môn, bởi vì bảo dưỡng tốt, vẻ ngoài của Đỗ Liên Trân trẻ hơn tuổi thật của bà ta rất nhiều, nhưng lần này nhìn thấy bà ta, so với trong ấn tượng của Nhiễm Việt khác nhau như hai người.
Không biết có phải vì không trang điểm hay không, sắc mặt Đỗ Liên Trân trắng bệch không có chút máu, khóe miệng khóe mắt hơi trễ xuống, trong nháy mắt giống như già đi mười tuổi.
Lúc Đỗ Liên Trân nghiêng mặt qua cũng nhìn thấy Nhiễm Việt, bà ta nheo hai mắt lại lạnh lùng nhìn cô.
Xuất phát từ lễ phép, Nhiễm Việt vẫn tiến lên chào hỏi bà ta, "Tần phu nhân.
"
Đỗ Liên Trân hừ lạnh, "Cô tới đây chế giễu?"
Nhiễm Việt nói: "Tôi tới thăm lão gia tử.
"
Đỗ Liên Trân chậc một tiếng, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Nhiễm Việt, khẽ nhếch cằm, vẫn là một dáng vẻ cao quý, "Nhiễm Việt, tôi vẫn luôn không hiểu, lúc cô làm việc dưới tay tôi, tôi đối xử cô không tệ, vì sao cô phải chống đối ngược lại tôi?"
Nhiễm Việt mím miệng, nói: "Tần phu nhân, vụ tai nạn xe trong chuyến trăng mật của tam thiếu, tôi cũng là một người bị hại.
"
Đỗ Liên Trân trừng lớn hai mắt, vô thức há to miệng, cuối cùng chỉ thở dài từng tiếng, sau đó không nói một chữ một câu nào nữa, cũng không liếc nhìn cô thêm một lần, xoay người trở lại trong đám người.
Nhiễm Việt cũng không dừng lại, xoay người đi về phía Tùng Trúc Viên.
Đối với quyết định xử lý Đỗ Liên Trân như thế của Tần Trí Viễn, tuy Nhiễm Việt có chút không tán thành, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận, nhưng ở trong lòng cô, vẫn thiên về hướng để Đỗ Liên Trân tiếp nhận sự trừng trị của luật pháp, mà không phải đến viện an dưỡng an nhàn sống quãng đời còn lại như vậy, nhưng Tần Trí Viễn làm như vậy, cũng có suy tính của anh, bây giờ anh là gia chủ Tần gia, mọi chuyện có liên quan đến Tần gia anh đều phải suy tính chu toàn, mặc dù anh cũng hận Đỗ Liên Trân Tần Trọng Dương, nhưng suy nghĩ cho danh dự của gia tộc, anh vẫn phải tiếp tục cung dưỡng hai người bọn họ, đây đã là biện pháp giải quyết thỏa đáng nhất.
Đến cuối năm, phàm là có quan hệ làm ăn với Tần gia, hoặc là người có quan hệ thân mật hơn, đều nhận được một tấm thiệp mời dự tiệc cưới đến từ nhà họ Tần, gia chủ đương nhiệm của Tần gia Tần Trí Viễn muốn kết hôn, đối tượng anh cưới, cũng không phải cô gái danh môn vọng tộc nào, mà là một người bình thường có thân phận bối cảnh rất bình thường.
Rất nhiều người đều cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là một cô gái thế nào, có thể may mắn được người đàn ông độc thân hoàng kim nhất nhì của thành phố H ưu ái như vậy? Về sau có người biết chuyện đứng ra giải thích nghi hoặc cho mọi người, nói đối tượng của Tần đại thiếu, chỉ là một cô gái bình thường từng làm vệ sĩ kiêm trợ lý, mọi người giờ mới hiểu được, hóa ra lại là một phiên bản đời thực của chuyện cô bé lọ lem, không khỏi sợ hãi than một tiếng duyên phận kỳ diệu.
Mặc dù Nhiễm Việt chỉ muốn một hôn lễ vô cùng đơn giản là được, tiếc rằng hôn lễ của gia chủ nhà họ Tần không phải một mình cô có thể định đoạt được, lúc trước cô chỉ nói một câu giản lược tất cả, liền bị vài ông lão có địa vị ở Tần gia khuyên bảo nửa ngày, dọa cô vội vã trốn ra sau lưng Tần Trí Viễn không dám hé răng.
Hôn lễ đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị từ ba tuần trước đó, giao cho đội ngũ chuyên nghiệp xử lý, Nhiễm Việt không cần phải làm gì, tất nhiên Nhiễm Việt vui vẻ thanh nhàn, mỗi ngày đi làm tan tầm, ăn cơm cùng Tần Trí Viễn, thỉnh thoảng hai người còn ra ngoài hẹn hò vài buổi, ngày trôi qua vô cùng vui vẻ.
Công việc của hai người đều bận rộn, không có biện pháp dành ra thời gian đi nơi khác chụp ảnh cưới, cuối cùng do Nhiễm Việt đề nghị, hình cưới được chụp ở trong khuôn viên nhà họ Tần.
Bản thân nhà họ Tần đã là một tòa kiến trúc lâm viên Giang Nam tiêu chuẩn, ở bên trong đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc ngang suối gì đó đều có, ống kính tùy tiện chụp nơi nào cũng thành một bức họa, hai người mặc vào vài bộ y phục cổ phong, hai người kết hợp với nhau quả thực chính là sự hoàn mỹ không thể hơn.
Biết được quyết định này của bọn họ, lão gia tử cũng rất cao hứng, còn đặc biệt dặn dò người làm vườn tu sửa lại vườn hoa lớn nhỏ trong ngoài của tòa nhà, cần phải làm đến mức 360° không góc chết, khắp nơi đều có thể lên hình.
Trang phục tinh xảo và đạo cụ, cảnh sắc lâm viên tuyệt mỹ, hơn nữa còn có nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trong nước, tổ hợp chụp ảnh cưới cho Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn này, có thể nói là buổi chụp hoành tráng, tùy tiện lấy một tấm ra cũng có thể lên trang bìa tạp chí.
Hôm chụp hình trời trong nắng ấm, nhà nhiếp ảnh lại đề nghị đến một phong cách tranh thuỷ mặc Trung Hoa, còn đặc biệt chọn một hôm trời mưa để tiến hành quay chụp.
Hiện trường chụp ảnh hôm đó xuất hiện một vị khách không mời mà đến, đại ảnh hậu Trì Tình, cô thừa dịp không có lịch trình quay phim mà chạy tới xem, kết quả lại trở thành fan hâm mộ không ngừng xuýt xoa với bọn họ, cầm lấy tay Nhiễm Việt khẩn cầu đến lúc mình kết hôn cũng cho cô đi đến đây chụp ảnh cưới.
Nhiễm Việt cười trêu cô: "Chờ em có đối tượng rồi hãy nói.
"
Vốn chỉ là lời trêu chọc, không ngờ sau khi Trì Tình nghe được lại là vẻ mặt ngượng ngùng, "Có một nhân vật mục tiêu, trước mắt em còn đang cố gắng tranh thủ.
"
Nhiễm Việt rất bất ngờ, từ trước đến nay cô không thích tám chuyện cũng nhịn không được hỏi tới: "Ai? Chị quen biết không?"
Trì Tình không quá tự nhiên gật đầu, nói: "Chính là Viên Khải.
"
Vẻ mặt Nhiễm Việt như gặp quỷ: "Viên Khải?!! Lúc nào thì em vừa ý anh ấy? Chị nhớ chị chỉ dẫn em gặp qua anh ấy một hai lần thôi, các người có liên lạc riêng sau đó à?"
Trì Tình vuốt vuốt đuôi tóc mình, thẹn thùng e lệ nói: "Cũng không phải liên lạc, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn tán gẫu vài câu.
"
Nhiễm Việt vẫn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, "Đây chính là một người không dễ đùa, em xác định em có thể khống chế được?"
Lúc này Trì Tình lại không xấu hổ nữa, mà ánh mắt kiên định nói: "Không thử một chút làm sao biết em có thể hay không?"
Nhiễm Việt nhướn mày, vừa cười vừa nói: "Vậy được, chờ ngày nào đó em bắt được người lại, bên này chị nhất định quét dọn giường chiếu hoan nghênh.
"
Mưa nhỏ còn đang vương trên mặt đất, nhiếp ảnh gia đưa cho Nhiễm Việt một cây dù chế tác tinh xảo, bảo cô chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ sau vườn hoa, mà người cô yêu sẽ tình cờ gặp cô ở phía trước, Nhiễm Việt cười gật đầu, nghĩ thầm đây thật sự là một cảnh lãng mạn.
Cô nâng mắt nhìn lên, bóng dáng thon dài của người đàn ông đang từ từ đi về phía cô trong màn mưa, tư thái kia, tốt đẹp mà kiên định.
Nhiễm Việt không khỏi tràn đầy hạnh phúc nghĩ, có lẽ chính mình trải qua đau khổ mà được trùng sinh đến, cũng không phải bởi vì mối thù sâu như biển gì đó, mà chỉ vì để gặp được một con người tốt đẹp như vậy thôi.
Gặp gỡ anh, yêu anh, có được hạnh phúc, ngọt ngào đi hết quãng đời còn lại, đây có lẽ là sự cứu rỗi tốt nhất mà ông trời an bài cho cô.
Người đàn ông càng đi càng gần, cho đến khi dừng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô, mỉm cười nói với cô: "Tìm được em rồi.
"
Nhiễm Việt giương cao một nụ cười ngọt ngào, đúng vậy, anh tìm được em rồi, cảm ơn anh, người yêu của em!
Tần gia vốn là đại diện cho giới hào môn, từ trước đến nay luôn bị người ngoài chú ý, nhất cử nhất động của người nhà họ Tần, cũng dễ dàng tạo thành đề tài câu chuyện cho người khác, mà chuyện đã xảy ra trong thời gian này, cũng đủ cho người ta bàn luận rất lâu trong buổi trà dư tửu hậu.
Gia chủ của Tần gia đã thay đổi, nguyên gia chủ Tần Trọng Dương lấy lý do thân thể không khỏe mà xuất hiện từ chức trong hội đồng quản trị, từ chức chủ tịch tập đoàn Tần Thị, cũng tuyên bố vĩnh viễn rút khỏi ban quản trị, mà người tiếp nhận đảm nhiệm chức chủ tịch chính là con trai lớn của Tần gia, Tần Trí Viễn, bởi vì năng lực làm việc xuất sắc của Tần Trí Viễn, từ lúc đảm nhiệm chức phó chủ tịch đã được các cổ đông công nhận, chuyện anh tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập đoàn Tần Thị, có thể nói là nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.
Vài ngày sau khi Tần Trí Viễn làm chủ tịch, Tần lão gia tử liền tuyên bố với bên ngoài, ông muốn chuyển toàn bộ số cổ phần tập đoàn Tần thị nắm giữ trong tay mình sang tên Tần Trí Viễn, đến đây, Tần Trí Viễn đã có trong tay hơn phân nửa cổ phần Tần Thị, thật sự nắm quyền tuyệt đối với Tần Thị.
Người ngoài cũng không quá bất ngờ với kết quả này, dù sao năng lực của đại thiếu nhà họ Tần, mọi người cũng quá rõ ràng.
So với Tần đại thiếu phong quang vô hạn, Tần nhị thiếu Tần Trí Dật lại trải qua từng ngày buồn bực vô cùng, bởi vì đủ loại gièm pha vây quanh, hắn bị giải trừ tất cả chức vụ cùng thực quyền, chỉ có thể lĩnh lợi nhuận được chia dựa vào số cổ phần Tần Trọng Dương để lại cho hắn, trải qua cuộc sống nhàn tản, nhưng lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa béo, chỉ cần Tần Thị đứng vững không đổ, chỉ dựa vào phần lợi nhuận được chia đó, cũng có thể cho hắn tiêu xài cả đời không lo.
Không chỉ vậy, hắn còn bị Tần Trí Viễn ra lệnh cưỡng chế vào trại cai nghiện, theo lời Tần Trí Viễn nói, nếu hắn không thể cai nghiện thành công, vậy thì phải ở bên trong đó cả đời! Mệnh lệnh cứng rắn như vậy, quả thực khiến Tần Trí Dật sống không bằng chết.
Tần lão gia tử ở bệnh viện một tháng, lúc ông xuất viện, Tần Trí Viễn và Tần Trọng Dương đã hoàn thành việc chuyển giao chức vụ, từ đó, nhân viên Tần Thị nhìn thấy Tần Trí Viễn, đều cung kính gọi một tiếng "Chủ tịch".
Ngày đó Nhiễm Việt tự mình lái xe đến nhà họ Tần thăm lão gia tử, trên đường từ bãi đậu xe đi về hướng Tùng Trúc Viên, đúng lúc nhìn thấy Đỗ Liên Trân đang chỉ huy công nhân mang hành lý lên xe, bọn họ chắc đã thu dọn xong đồ chuẩn bị chuyển đến viện an dưỡng.
Đưa bọn họ đến viện an dưỡng, nhìn như Tần Trí Viễn có lòng hiếu thảo với bọn họ, kỳ thật hai bên đều biết rõ nguyên nhân chân chính, đây chỉ là Tần Trí Viễn mượn cớ biến tướng giam lỏng bọn họ mà thôi, bên phía viện an dưỡng sớm đã sắp xếp vài người, từ nay về sau, nhất cử nhất động của Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân, đều sẽ bị Tần Trí Viễn quan sát.
Kết quả như vậy, Đỗ Liên Trân nhất định sẽ không cam lòng, nhưng hiện thời trên tay bà ta không có cổ phần của Đỗ thị và Tần Thị, chỗ dựa vững chắc là Tần Trọng Dương cũng ngã xuống, bà ta không còn gì để dựa vào, cho dù trong lòng có một đống kế hoạch trở mình, nhưng không có quyền lực và tài phú ủng hộ, cũng không thể làm gì.
Nhiễm Việt nhìn thấy bóng dáng Đỗ Liên Trân từ xa, dần dần thả chậm bước chân, trong ấn tượng của cô, Đỗ Liên Trân vĩnh viễn đều có sắc vóc tinh xảo, cử chỉ đúng chuẩn quý phu nhân hào môn, bởi vì bảo dưỡng tốt, vẻ ngoài của Đỗ Liên Trân trẻ hơn tuổi thật của bà ta rất nhiều, nhưng lần này nhìn thấy bà ta, so với trong ấn tượng của Nhiễm Việt khác nhau như hai người.
Không biết có phải vì không trang điểm hay không, sắc mặt Đỗ Liên Trân trắng bệch không có chút máu, khóe miệng khóe mắt hơi trễ xuống, trong nháy mắt giống như già đi mười tuổi.
Lúc Đỗ Liên Trân nghiêng mặt qua cũng nhìn thấy Nhiễm Việt, bà ta nheo hai mắt lại lạnh lùng nhìn cô.
Xuất phát từ lễ phép, Nhiễm Việt vẫn tiến lên chào hỏi bà ta, "Tần phu nhân.
"
Đỗ Liên Trân hừ lạnh, "Cô tới đây chế giễu?"
Nhiễm Việt nói: "Tôi tới thăm lão gia tử.
"
Đỗ Liên Trân chậc một tiếng, tiến lên vài bước đi đến trước mặt Nhiễm Việt, khẽ nhếch cằm, vẫn là một dáng vẻ cao quý, "Nhiễm Việt, tôi vẫn luôn không hiểu, lúc cô làm việc dưới tay tôi, tôi đối xử cô không tệ, vì sao cô phải chống đối ngược lại tôi?"
Nhiễm Việt mím miệng, nói: "Tần phu nhân, vụ tai nạn xe trong chuyến trăng mật của tam thiếu, tôi cũng là một người bị hại.
"
Đỗ Liên Trân trừng lớn hai mắt, vô thức há to miệng, cuối cùng chỉ thở dài từng tiếng, sau đó không nói một chữ một câu nào nữa, cũng không liếc nhìn cô thêm một lần, xoay người trở lại trong đám người.
Nhiễm Việt cũng không dừng lại, xoay người đi về phía Tùng Trúc Viên.
Đối với quyết định xử lý Đỗ Liên Trân như thế của Tần Trí Viễn, tuy Nhiễm Việt có chút không tán thành, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận, nhưng ở trong lòng cô, vẫn thiên về hướng để Đỗ Liên Trân tiếp nhận sự trừng trị của luật pháp, mà không phải đến viện an dưỡng an nhàn sống quãng đời còn lại như vậy, nhưng Tần Trí Viễn làm như vậy, cũng có suy tính của anh, bây giờ anh là gia chủ Tần gia, mọi chuyện có liên quan đến Tần gia anh đều phải suy tính chu toàn, mặc dù anh cũng hận Đỗ Liên Trân Tần Trọng Dương, nhưng suy nghĩ cho danh dự của gia tộc, anh vẫn phải tiếp tục cung dưỡng hai người bọn họ, đây đã là biện pháp giải quyết thỏa đáng nhất.
Đến cuối năm, phàm là có quan hệ làm ăn với Tần gia, hoặc là người có quan hệ thân mật hơn, đều nhận được một tấm thiệp mời dự tiệc cưới đến từ nhà họ Tần, gia chủ đương nhiệm của Tần gia Tần Trí Viễn muốn kết hôn, đối tượng anh cưới, cũng không phải cô gái danh môn vọng tộc nào, mà là một người bình thường có thân phận bối cảnh rất bình thường.
Rất nhiều người đều cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc là một cô gái thế nào, có thể may mắn được người đàn ông độc thân hoàng kim nhất nhì của thành phố H ưu ái như vậy? Về sau có người biết chuyện đứng ra giải thích nghi hoặc cho mọi người, nói đối tượng của Tần đại thiếu, chỉ là một cô gái bình thường từng làm vệ sĩ kiêm trợ lý, mọi người giờ mới hiểu được, hóa ra lại là một phiên bản đời thực của chuyện cô bé lọ lem, không khỏi sợ hãi than một tiếng duyên phận kỳ diệu.
Mặc dù Nhiễm Việt chỉ muốn một hôn lễ vô cùng đơn giản là được, tiếc rằng hôn lễ của gia chủ nhà họ Tần không phải một mình cô có thể định đoạt được, lúc trước cô chỉ nói một câu giản lược tất cả, liền bị vài ông lão có địa vị ở Tần gia khuyên bảo nửa ngày, dọa cô vội vã trốn ra sau lưng Tần Trí Viễn không dám hé răng.
Hôn lễ đã bắt đầu bắt tay chuẩn bị từ ba tuần trước đó, giao cho đội ngũ chuyên nghiệp xử lý, Nhiễm Việt không cần phải làm gì, tất nhiên Nhiễm Việt vui vẻ thanh nhàn, mỗi ngày đi làm tan tầm, ăn cơm cùng Tần Trí Viễn, thỉnh thoảng hai người còn ra ngoài hẹn hò vài buổi, ngày trôi qua vô cùng vui vẻ.
Công việc của hai người đều bận rộn, không có biện pháp dành ra thời gian đi nơi khác chụp ảnh cưới, cuối cùng do Nhiễm Việt đề nghị, hình cưới được chụp ở trong khuôn viên nhà họ Tần.
Bản thân nhà họ Tần đã là một tòa kiến trúc lâm viên Giang Nam tiêu chuẩn, ở bên trong đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc ngang suối gì đó đều có, ống kính tùy tiện chụp nơi nào cũng thành một bức họa, hai người mặc vào vài bộ y phục cổ phong, hai người kết hợp với nhau quả thực chính là sự hoàn mỹ không thể hơn.
Biết được quyết định này của bọn họ, lão gia tử cũng rất cao hứng, còn đặc biệt dặn dò người làm vườn tu sửa lại vườn hoa lớn nhỏ trong ngoài của tòa nhà, cần phải làm đến mức 360° không góc chết, khắp nơi đều có thể lên hình.
Trang phục tinh xảo và đạo cụ, cảnh sắc lâm viên tuyệt mỹ, hơn nữa còn có nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trong nước, tổ hợp chụp ảnh cưới cho Nhiễm Việt và Tần Trí Viễn này, có thể nói là buổi chụp hoành tráng, tùy tiện lấy một tấm ra cũng có thể lên trang bìa tạp chí.
Hôm chụp hình trời trong nắng ấm, nhà nhiếp ảnh lại đề nghị đến một phong cách tranh thuỷ mặc Trung Hoa, còn đặc biệt chọn một hôm trời mưa để tiến hành quay chụp.
Hiện trường chụp ảnh hôm đó xuất hiện một vị khách không mời mà đến, đại ảnh hậu Trì Tình, cô thừa dịp không có lịch trình quay phim mà chạy tới xem, kết quả lại trở thành fan hâm mộ không ngừng xuýt xoa với bọn họ, cầm lấy tay Nhiễm Việt khẩn cầu đến lúc mình kết hôn cũng cho cô đi đến đây chụp ảnh cưới.
Nhiễm Việt cười trêu cô: "Chờ em có đối tượng rồi hãy nói.
"
Vốn chỉ là lời trêu chọc, không ngờ sau khi Trì Tình nghe được lại là vẻ mặt ngượng ngùng, "Có một nhân vật mục tiêu, trước mắt em còn đang cố gắng tranh thủ.
"
Nhiễm Việt rất bất ngờ, từ trước đến nay cô không thích tám chuyện cũng nhịn không được hỏi tới: "Ai? Chị quen biết không?"
Trì Tình không quá tự nhiên gật đầu, nói: "Chính là Viên Khải.
"
Vẻ mặt Nhiễm Việt như gặp quỷ: "Viên Khải?!! Lúc nào thì em vừa ý anh ấy? Chị nhớ chị chỉ dẫn em gặp qua anh ấy một hai lần thôi, các người có liên lạc riêng sau đó à?"
Trì Tình vuốt vuốt đuôi tóc mình, thẹn thùng e lệ nói: "Cũng không phải liên lạc, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn tán gẫu vài câu.
"
Nhiễm Việt vẫn cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, "Đây chính là một người không dễ đùa, em xác định em có thể khống chế được?"
Lúc này Trì Tình lại không xấu hổ nữa, mà ánh mắt kiên định nói: "Không thử một chút làm sao biết em có thể hay không?"
Nhiễm Việt nhướn mày, vừa cười vừa nói: "Vậy được, chờ ngày nào đó em bắt được người lại, bên này chị nhất định quét dọn giường chiếu hoan nghênh.
"
Mưa nhỏ còn đang vương trên mặt đất, nhiếp ảnh gia đưa cho Nhiễm Việt một cây dù chế tác tinh xảo, bảo cô chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ sau vườn hoa, mà người cô yêu sẽ tình cờ gặp cô ở phía trước, Nhiễm Việt cười gật đầu, nghĩ thầm đây thật sự là một cảnh lãng mạn.
Cô nâng mắt nhìn lên, bóng dáng thon dài của người đàn ông đang từ từ đi về phía cô trong màn mưa, tư thái kia, tốt đẹp mà kiên định.
Nhiễm Việt không khỏi tràn đầy hạnh phúc nghĩ, có lẽ chính mình trải qua đau khổ mà được trùng sinh đến, cũng không phải bởi vì mối thù sâu như biển gì đó, mà chỉ vì để gặp được một con người tốt đẹp như vậy thôi.
Gặp gỡ anh, yêu anh, có được hạnh phúc, ngọt ngào đi hết quãng đời còn lại, đây có lẽ là sự cứu rỗi tốt nhất mà ông trời an bài cho cô.
Người đàn ông càng đi càng gần, cho đến khi dừng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô, mỉm cười nói với cô: "Tìm được em rồi.
"
Nhiễm Việt giương cao một nụ cười ngọt ngào, đúng vậy, anh tìm được em rồi, cảm ơn anh, người yêu của em!