Chương 24
Tần Trí Viễn nghe cô thì thầm ở bên tai, tâm tình vô cùng kích động, tay ôm eo cũng không nỡ buông ra, biết rõ cô đang cố ý trêu chọc anh, vẫn không thể kháng cự, bị trêu chọc đến mức mơ hồ.
Anh không kìm lòng nổi cúi đầu tìm kiếm môi cô, Nhiễm Việt cũng nhiệt tình đáp lại, mang theo hơi thở đặc biệt của riêng mình, đưa đầu lưỡi linh hoạt vào trong miệng anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh quyện vào cùng nhau đến nghiêng trời lệch đất.
Tần Trí Viễn thầm cảm thấy buồn cười, ngay cả hôn cũng bá đạo như thế, người phụ nữ của anh quả nhiên không giống người thường.
Hai người vừa hôn nhau vừa di dời trận địa, bỏ qua một bàn mỹ thực, trực tiếp dây dưa đến trên sofa dài, Nhiễm Việt dùng sức đẩy anh ngã xuống ghế sofa, khóe môi nhếch lên ý cười khiêu khích, khóe mắt đuôi mày đều phong tình vạn chủng, "Anh nói, em phải ăn từ đâu trước đây?"
Nhịp tim Tần Trí Viễn đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, adrenalin trong nháy mắt tăng lên gấp bội, mặc dù thân thể bị trêu chọc gần như muốn bốc cháy, nhưng lí trí vẫn muốn giãy giụa một cái, "Vết thương của em, không sao chứ?"
Nhiễm Việt nhấc chân dạng ra ngồi trên eo anh, hai tay chống lên ngực anh, nháy mắt nói: "Muốn xem không?" Nói xong cũng không chờ anh đáp lại, chậm rãi vén vạt áo mình lên, kéo thẳng lên trên, sau khi lộ ra vết thương được băng bó bằng băng vải trắng, cô cũng không dừng lại động tác, mà tiếp tục kéo áo lên trên nữa, cho đến khi đưa vạt áo tới bên miệng, há miệng cắn giữ lấy.
Ngực Tần Trí Viễn phập phồng kịch liệt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vết thương bên eo cô, sau đó lại không khống chế được chuyển hướng lên, dừng ở nơi đầy đặn được nội y bao bọc trước ngực, nội y buộc chặt tạo ra rãnh sâu, khiến anh muốn vùi đầu vào, không bao giờ rời ra nữa.
Nhiễm Việt biết chính mình quyến rũ đến mức nào nhưng lại cứ muốn trêu chọc anh, "Nhìn nơi nào đó? Vết thương cũng không ở trước ngực.
"
Tần Trí Viễn duỗi tay khẽ vuốt ve vết thương của cô, khàn giọng nói: "Về phòng đi.
"
Nhiễm Việt chẳng thèm nghe anh, cúi người hôn lên cằm anh, lại vươn đầu lưỡi khẽ liếm cái cằm mới lún phún râu của anh, hạ thấp giọng nói: "Ở phòng khách thử một lần đi, hẳn là rất tốt.
"
Tần Trí Viễn giương mắt nhìn rèm cửa sổ, may là đã được kéo xuống kỹ càng, vì vậy nói: "Vậy đổi tư thế, em đừng có dùng sức.
"
Nhiễm Việt cảm thấy buồn cười, "Em thật sự không có việc gì, cũng không phải làm từ giấy mà.
"
Tần Trí Viễn giãy giụa muốn ngồi dậy, rồi lật người để cô nằm ngửa trên sofa, đưa tay cởi bỏ quần áo cô, Nhiễm Việt cũng rất phối hợp, sau khi anh cởi sạch quần áo trên người cô, cô còn rất câu dẫn người nâng một chân lên đặt trên lưng ghế sofa, Tần Trí Viễn liền ngồi giữa hai chân cô, trong thoáng chốc đã thu hết vào đáy mắt quang cảnh giữa hai đùi cô.
Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy ngược lên, mạnh mẽ xông lên đầu anh, thiếu chút nữa là máu chảy xuống mũi.
Một tiếng đồng hồ sau, hai người thu dọn ổn thỏa, ngồi vào trước bàn ăn mới phát hiện bữa tối mà Tần Trí Viễn tỉ mỉ chuẩn bị sớm đã nguội.
"Anh đi hâm lại, chỉ là hương vị có thể không còn nguyên vẹn.
" Tần Trí Viễn đứng dậy bưng đĩa trở lại phòng bếp.
Nhiễm Việt đi tìm bật lửa, thắp nến ở giữa bàn ăn lên, sau đó lại đi tắt đèn phòng khách và phòng ăn, trong không gian chỉ còn lại ánh nến lay động.
Vồn dĩ Tần Trí Viễn đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến cùng cô, không ngờ cô vừa vào đã vội vàng ăn người trước, cũng có chút lãng phí tâm ý của anh.
Tần Trí Viễn nhanh chóng làm nóng bít tết rồi mang ra, thấy cô đã đốt nến, nhịn không được lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Còn rất hiểu ý đó.
"
Nhiễm Việt đắc ý, "Chút chuyện lãng mạn này, dụng tâm học cũng không khó.
"
Tần Trí Viễn nhướn mày, nói như thật: "Vậy em vẫn nên đừng học.
"
Nhiễm Việt khó hiểu, "Vì sao?"
Còn chưa học được lãng mạn đã biết trêu chọc người như thế, lúc học xong rồi anh cũng không cần sống nữa, nhất định sẽ bị cô trêu chọc đến nổ tung.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: "Anh chịu trách nhiệm học, em chịu trách nhiệm hưởng thụ.
"
Nhiễm Việt nhìn anh thật sâu, luôn cảm thấy anh là vua nói lời tâm tình, tùy tiện một câu cũng có thể làm cho cô cảm động đến cay cay mũi.
Bởi vì bầu không khí vô cùng ấm áp ngọt ngào, hai người bỗng chốc đều trầm mặc không nói, chuyên tâm hưởng thụ một phần ngọt ngào này.
Tần Trí Viễn giúp cô cắt xong bít tết, rồi mang đến để trước mặt cô, sau đó lại rót rượu vang cho cả hai.
Nhiễm Việt nghĩ đến tình hình của Đỗ Liên Trân hôm nay nhìn thấy, vì vậy nhịn không được nói việc này cho anh nghe.
Tần Trí trầm tư một hồi, nói: "Bà ta muốn dùng pháp luật cứu vãn tổn thất, ý tưởng quả thật không tệ, nhưng trên thực tế chắc chắn rất khó làm, quả đắng này bà ta phải ăn là chắc rồi.
"
"Đây là một đòn nặng nề đối với công ty của bà ta, nó sẽ làm trì hoãn sự phát triển trong một thời gian dài.
" Nhiễm Việt vừa nói vừa ăn bít tết, mặc dù là hâm nóng lần thứ hai, nhưng vẫn rất ngon.
Tần Trí Viễn nói: "Đúng là như vậy, nhưng chuyện này cũng chỉ cho bà ta một đả kích thôi, không thể khiến bà ta sụp đổ, mặc kệ thế nào, bà ta là Tần phu nhân, phía sau còn có Tần Trọng Dương, cho dù tài sản riêng trong tay không còn, bà ta còn có cổ phần của Đỗ Thị và Tần Thị.
"
Nhiễm Việt tương đối bị đả kích, hơn hai năm cô nhẫn nhục làm việc dưới quyền Đỗ Liên Trân, trải qua rất nhiều chuyện, cũng chỉ có chuyện lần này có thể khiến Đỗ Liên Trân bị tổn thất nặng, kết quả cũng chỉ là một lần đả kích mà thôi, thật sự làm cho cô có chút nhụt chí.
Tần Trí Viễn nhìn ra tâm tình cô sa sút, lại nói: "Kiên nhẫn chút, đợi anh lấy được vị trí gia chủ Tần gia, tất cả sẽ không thành vấn đề.
"
Nhiễm Việt nhìn dáng vẻ kiên định của anh, thở dài nói: "Trước lúc đó, còn có thật nhiều trận đánh ác liệt phải đánh.
"
Tần Trí Viễn bưng ly rượu lên hướng về phía cô, Nhiễm Việt cũng bưng ly mình lên chạm nhẹ cùng anh, sau đó lại nghe thấy anh vui vẻ nói: "Vợ chồng đồng lòng, bao nhiêu trận đánh ác liệt cũng không sợ.
"
Nhiễm Việt thiếu chút nữa bị rượu trong miệng làm sặc, "Ai là vợ chồng với anh? Ai?"
Tần Trí Viễn chỉ nhìn cô, cười mà không nói.
Một lát sau, Tần Trí Viễn lại nói với cô: "Em biết vì sao Tần Trọng Dương mang một thân bệnh mà vẫn không chịu từ bỏ vị trí kia không?"
Nhiễm Việt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không phải là muốn chọn một người trong các anh em anh sao? Không chỉ dừng ở anh và Tần Trí Dật, còn có vài người anh em họ khác, cho nên muốn khảo sát cẩn thận một chút?"
Tần Trí Viễn lắc đầu, "Nguyên nhân chủ yếu, là Tần Trí Dật căn cơ không tốt, không có phần thắng quá lớn, cho nên Tần Trọng Dương sẽ không dễ dàng rút lui, Đỗ Liên Trân cũng sẽ không để ông ấy rút lui, bọn họ nhất định sẽ đợi đến khi Tần Trí Dật tích lũy được nền tảng nhất định, mới đưa ra nhiệm kỳ mới.
"
"Bọn họ muốn âm thầm để lại vị trí cho Tần Trí Dật?"
"Trong mắt vợ chồng bọn họ, chỉ có Tần Trí Dật mới là thái tử gia đúng nghĩa, mới là sự lựa chọn chính xác để tiếp quản vị trí gia chủ.
"
"Nhưng anh! " Nhiễm Việt vừa nói chữ đầu tiên, lại không thể nói tiếp thành lời, nhưng anh cũng là con trai Tần Trọng Dương, vì sao anh không thể tiếp quản vị trí gia chủ?
Nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Tần Trọng Dương vô cùng ghét bỏ Tần Trí Viễn, thậm chí coi Tần Trí Viễn là một vết nhơ, một vết nhơ ông từng bị Đỗ Liên Cầm hãm hại.
Từ trước đến giờ ông ta cũng không đối xử với Tần Trí Viễn như con trai mình, ra ra vào vào gặp phải, cũng chỉ coi nhau như người xa lạ, đối với người ngoài, ông ta chỉ công bố Tần Trí Dật là con trai duy nhất của mình.
Tần Trí Viễn có thể lên được vị trí hôm nay, hoàn toàn là dựa vào thực lực của chính mình và sức ảnh hưởng của Tần lão gia tử, Tần Trọng Dương không chỉ không giúp anh, hơn nữa còn thường xuyên ngáng chân anh, không muốn anh sống tốt.
Cha của Nhiễm Việt cũng có thể xem như cực phẩm, nhưng so với Tần Trọng Dương, thật đúng là không cách nào so sánh được, quả thực là không bằng kịp.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Việt có chút tức giận nói: "Dù gì Tần Trí Dật kia cũng là bùn nhão, làm sao có thể ngồi lên được vị trí gia chủ, chỉ sợ tính toán của Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân cuối cùng cũng sẽ thất bại.
"
Tần Trí Viễn cong khóe miệng, không quá để ý nói: "Có thể trát được tường hay không tạm không nói đến, nhưng thời gian dành cho bọn họ thực sự không nhiều, đại hội cổ đông cuối năm có thể sẽ bị bọn họ bỏ qua, nhưng đến cuối năm sau nữa cũng rất khó nói, dù sao Tần Trọng Dương đã không còn nhiều tinh lực quản lý.
"
"Cuối năm sau?" Nhiễm Việt thấp giọng nhắc lại ngày này, thật hy vọng hết thảy ân oán, có thể giải quyết toàn bộ trước cuối năm sau.
Làm việc dưới quyền Đỗ Liên Trân đã lâu, thỉnh thoảng Nhiễm Việt cũng sẽ cảm thấy mất phương hướng, cũng sẽ có cảm giác không nhìn thấy hy vọng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tần Trí Viễn cũng đang yên lặng phấn đấu như cô, cô đã cảm thấy ý chí chiến đấu tràn đầy, nhiệt huyết dâng cao.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiễm Việt đều ở trong văn phòng tổng giám đốc của công ty Kỳ Thiên bàn giao công việc với Chung Khôn.
Vốn dĩ Chung Khôn còn hăng hái, sau khi liên tiếp bị biến cố đả kích, tinh thần tỏ ra sa sút lại tang thương, nhìn giống như già đi vài tuổi, nhưng Chung Khôn bằng tuổi với Đỗ Liên Trân, đều hơn năm mươi tuổi lại trông có vẻ già hơn.
Sau khi bàn giao hết văn kiện quan trọng, Nhiễm Việt tùy ý tìm đề tài hỏi: "Quản lý Chung có tính toán gì tiếp theo không?"
Chung Khôn tự giễu cười nói: "Hiện tại tôi đã không còn là quản lý Chung nữa.
"
Nhiễm Việt không quá để ý, nói: "Chỉ là xưng hô mà thôi, thói quen.
"
Chung Khôn nhìn cô, đột nhiên nói: "Nhìn thấy kết cục hôm nay của tôi, trong lòng trợ lý Nhiễm rất đắc ý phải không?"
Nhiễm Việt mặt không thay đổi phản bác: "Tôi không hiểu tại sao quản lý Chung lại có loại suy nghĩ này, nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ như thế.
"
Chung Khôn cười lạnh, "Kỳ thật tôi rất tò mò, trước đó cô đã biết mảnh đất này có vấn đề phải không?"
Ánh mắt Nhiễm Việt trong nháy mắt lạnh đi, nhìn thẳng Chung Khôn, nói: "Quản lý Chung, ông có căn cứ gì mà nói lời này?"
"Không có, tôi chỉ đoán.
"
"Loại chuyện này tốt nhất không cần đoán, nếu không tôi có thể tố cáo ông vu khống.
"
Chung Khôn kỳ quái cười cười, nói: "Chỉ là đùa một chút mà thôi, trợ lý Nhiễm cần gì nghiêm túc như thế.
"
Nhiễm Việt liếc xéo ông ta, ánh mắt vô cùng sắc bén, nói từng chữ từng câu: "Có vài chuyện không thể tùy tiện đùa giỡn, quản lý Chung lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, phải hiểu rõ câu này hơn tôi mới đúng chứ.
"
Chung Khôn nhất thời cứng họng, cũng không mạnh miệng với cô nữa, thu dọn xong đồ đạc cá nhân của mình liền vội vã rời đi.
Người được Đỗ Liên Trân chọn tới thay thế vị trí của Chung Khôn, là một người đàn ông trẻ tuổi hơn Chung Khôn rất nhiều, đại khái khoảng 30 tuổi, tên là Tô Tự Tỉnh, mới vừa từ nước ngoài trở về, nghe nói là bà con xa của Đỗ Liên Trân, rốt cuộc xa bao nhiêu, Nhiễm Việt cũng không rõ lắm.
Tô Tự Tỉnh tính cách cũng không tệ, rất biết nói chuyện, làm việc cũng rất nghiêm túc, vừa tới hai ngày, đã để lại ấn tượng tốt cho Nhiễm Việt.
Anh không kìm lòng nổi cúi đầu tìm kiếm môi cô, Nhiễm Việt cũng nhiệt tình đáp lại, mang theo hơi thở đặc biệt của riêng mình, đưa đầu lưỡi linh hoạt vào trong miệng anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh quyện vào cùng nhau đến nghiêng trời lệch đất.
Tần Trí Viễn thầm cảm thấy buồn cười, ngay cả hôn cũng bá đạo như thế, người phụ nữ của anh quả nhiên không giống người thường.
Hai người vừa hôn nhau vừa di dời trận địa, bỏ qua một bàn mỹ thực, trực tiếp dây dưa đến trên sofa dài, Nhiễm Việt dùng sức đẩy anh ngã xuống ghế sofa, khóe môi nhếch lên ý cười khiêu khích, khóe mắt đuôi mày đều phong tình vạn chủng, "Anh nói, em phải ăn từ đâu trước đây?"
Nhịp tim Tần Trí Viễn đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, adrenalin trong nháy mắt tăng lên gấp bội, mặc dù thân thể bị trêu chọc gần như muốn bốc cháy, nhưng lí trí vẫn muốn giãy giụa một cái, "Vết thương của em, không sao chứ?"
Nhiễm Việt nhấc chân dạng ra ngồi trên eo anh, hai tay chống lên ngực anh, nháy mắt nói: "Muốn xem không?" Nói xong cũng không chờ anh đáp lại, chậm rãi vén vạt áo mình lên, kéo thẳng lên trên, sau khi lộ ra vết thương được băng bó bằng băng vải trắng, cô cũng không dừng lại động tác, mà tiếp tục kéo áo lên trên nữa, cho đến khi đưa vạt áo tới bên miệng, há miệng cắn giữ lấy.
Ngực Tần Trí Viễn phập phồng kịch liệt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vết thương bên eo cô, sau đó lại không khống chế được chuyển hướng lên, dừng ở nơi đầy đặn được nội y bao bọc trước ngực, nội y buộc chặt tạo ra rãnh sâu, khiến anh muốn vùi đầu vào, không bao giờ rời ra nữa.
Nhiễm Việt biết chính mình quyến rũ đến mức nào nhưng lại cứ muốn trêu chọc anh, "Nhìn nơi nào đó? Vết thương cũng không ở trước ngực.
"
Tần Trí Viễn duỗi tay khẽ vuốt ve vết thương của cô, khàn giọng nói: "Về phòng đi.
"
Nhiễm Việt chẳng thèm nghe anh, cúi người hôn lên cằm anh, lại vươn đầu lưỡi khẽ liếm cái cằm mới lún phún râu của anh, hạ thấp giọng nói: "Ở phòng khách thử một lần đi, hẳn là rất tốt.
"
Tần Trí Viễn giương mắt nhìn rèm cửa sổ, may là đã được kéo xuống kỹ càng, vì vậy nói: "Vậy đổi tư thế, em đừng có dùng sức.
"
Nhiễm Việt cảm thấy buồn cười, "Em thật sự không có việc gì, cũng không phải làm từ giấy mà.
"
Tần Trí Viễn giãy giụa muốn ngồi dậy, rồi lật người để cô nằm ngửa trên sofa, đưa tay cởi bỏ quần áo cô, Nhiễm Việt cũng rất phối hợp, sau khi anh cởi sạch quần áo trên người cô, cô còn rất câu dẫn người nâng một chân lên đặt trên lưng ghế sofa, Tần Trí Viễn liền ngồi giữa hai chân cô, trong thoáng chốc đã thu hết vào đáy mắt quang cảnh giữa hai đùi cô.
Tần Trí Viễn chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy ngược lên, mạnh mẽ xông lên đầu anh, thiếu chút nữa là máu chảy xuống mũi.
Một tiếng đồng hồ sau, hai người thu dọn ổn thỏa, ngồi vào trước bàn ăn mới phát hiện bữa tối mà Tần Trí Viễn tỉ mỉ chuẩn bị sớm đã nguội.
"Anh đi hâm lại, chỉ là hương vị có thể không còn nguyên vẹn.
" Tần Trí Viễn đứng dậy bưng đĩa trở lại phòng bếp.
Nhiễm Việt đi tìm bật lửa, thắp nến ở giữa bàn ăn lên, sau đó lại đi tắt đèn phòng khách và phòng ăn, trong không gian chỉ còn lại ánh nến lay động.
Vồn dĩ Tần Trí Viễn đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến cùng cô, không ngờ cô vừa vào đã vội vàng ăn người trước, cũng có chút lãng phí tâm ý của anh.
Tần Trí Viễn nhanh chóng làm nóng bít tết rồi mang ra, thấy cô đã đốt nến, nhịn không được lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Còn rất hiểu ý đó.
"
Nhiễm Việt đắc ý, "Chút chuyện lãng mạn này, dụng tâm học cũng không khó.
"
Tần Trí Viễn nhướn mày, nói như thật: "Vậy em vẫn nên đừng học.
"
Nhiễm Việt khó hiểu, "Vì sao?"
Còn chưa học được lãng mạn đã biết trêu chọc người như thế, lúc học xong rồi anh cũng không cần sống nữa, nhất định sẽ bị cô trêu chọc đến nổ tung.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: "Anh chịu trách nhiệm học, em chịu trách nhiệm hưởng thụ.
"
Nhiễm Việt nhìn anh thật sâu, luôn cảm thấy anh là vua nói lời tâm tình, tùy tiện một câu cũng có thể làm cho cô cảm động đến cay cay mũi.
Bởi vì bầu không khí vô cùng ấm áp ngọt ngào, hai người bỗng chốc đều trầm mặc không nói, chuyên tâm hưởng thụ một phần ngọt ngào này.
Tần Trí Viễn giúp cô cắt xong bít tết, rồi mang đến để trước mặt cô, sau đó lại rót rượu vang cho cả hai.
Nhiễm Việt nghĩ đến tình hình của Đỗ Liên Trân hôm nay nhìn thấy, vì vậy nhịn không được nói việc này cho anh nghe.
Tần Trí trầm tư một hồi, nói: "Bà ta muốn dùng pháp luật cứu vãn tổn thất, ý tưởng quả thật không tệ, nhưng trên thực tế chắc chắn rất khó làm, quả đắng này bà ta phải ăn là chắc rồi.
"
"Đây là một đòn nặng nề đối với công ty của bà ta, nó sẽ làm trì hoãn sự phát triển trong một thời gian dài.
" Nhiễm Việt vừa nói vừa ăn bít tết, mặc dù là hâm nóng lần thứ hai, nhưng vẫn rất ngon.
Tần Trí Viễn nói: "Đúng là như vậy, nhưng chuyện này cũng chỉ cho bà ta một đả kích thôi, không thể khiến bà ta sụp đổ, mặc kệ thế nào, bà ta là Tần phu nhân, phía sau còn có Tần Trọng Dương, cho dù tài sản riêng trong tay không còn, bà ta còn có cổ phần của Đỗ Thị và Tần Thị.
"
Nhiễm Việt tương đối bị đả kích, hơn hai năm cô nhẫn nhục làm việc dưới quyền Đỗ Liên Trân, trải qua rất nhiều chuyện, cũng chỉ có chuyện lần này có thể khiến Đỗ Liên Trân bị tổn thất nặng, kết quả cũng chỉ là một lần đả kích mà thôi, thật sự làm cho cô có chút nhụt chí.
Tần Trí Viễn nhìn ra tâm tình cô sa sút, lại nói: "Kiên nhẫn chút, đợi anh lấy được vị trí gia chủ Tần gia, tất cả sẽ không thành vấn đề.
"
Nhiễm Việt nhìn dáng vẻ kiên định của anh, thở dài nói: "Trước lúc đó, còn có thật nhiều trận đánh ác liệt phải đánh.
"
Tần Trí Viễn bưng ly rượu lên hướng về phía cô, Nhiễm Việt cũng bưng ly mình lên chạm nhẹ cùng anh, sau đó lại nghe thấy anh vui vẻ nói: "Vợ chồng đồng lòng, bao nhiêu trận đánh ác liệt cũng không sợ.
"
Nhiễm Việt thiếu chút nữa bị rượu trong miệng làm sặc, "Ai là vợ chồng với anh? Ai?"
Tần Trí Viễn chỉ nhìn cô, cười mà không nói.
Một lát sau, Tần Trí Viễn lại nói với cô: "Em biết vì sao Tần Trọng Dương mang một thân bệnh mà vẫn không chịu từ bỏ vị trí kia không?"
Nhiễm Việt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không phải là muốn chọn một người trong các anh em anh sao? Không chỉ dừng ở anh và Tần Trí Dật, còn có vài người anh em họ khác, cho nên muốn khảo sát cẩn thận một chút?"
Tần Trí Viễn lắc đầu, "Nguyên nhân chủ yếu, là Tần Trí Dật căn cơ không tốt, không có phần thắng quá lớn, cho nên Tần Trọng Dương sẽ không dễ dàng rút lui, Đỗ Liên Trân cũng sẽ không để ông ấy rút lui, bọn họ nhất định sẽ đợi đến khi Tần Trí Dật tích lũy được nền tảng nhất định, mới đưa ra nhiệm kỳ mới.
"
"Bọn họ muốn âm thầm để lại vị trí cho Tần Trí Dật?"
"Trong mắt vợ chồng bọn họ, chỉ có Tần Trí Dật mới là thái tử gia đúng nghĩa, mới là sự lựa chọn chính xác để tiếp quản vị trí gia chủ.
"
"Nhưng anh! " Nhiễm Việt vừa nói chữ đầu tiên, lại không thể nói tiếp thành lời, nhưng anh cũng là con trai Tần Trọng Dương, vì sao anh không thể tiếp quản vị trí gia chủ?
Nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Tần Trọng Dương vô cùng ghét bỏ Tần Trí Viễn, thậm chí coi Tần Trí Viễn là một vết nhơ, một vết nhơ ông từng bị Đỗ Liên Cầm hãm hại.
Từ trước đến giờ ông ta cũng không đối xử với Tần Trí Viễn như con trai mình, ra ra vào vào gặp phải, cũng chỉ coi nhau như người xa lạ, đối với người ngoài, ông ta chỉ công bố Tần Trí Dật là con trai duy nhất của mình.
Tần Trí Viễn có thể lên được vị trí hôm nay, hoàn toàn là dựa vào thực lực của chính mình và sức ảnh hưởng của Tần lão gia tử, Tần Trọng Dương không chỉ không giúp anh, hơn nữa còn thường xuyên ngáng chân anh, không muốn anh sống tốt.
Cha của Nhiễm Việt cũng có thể xem như cực phẩm, nhưng so với Tần Trọng Dương, thật đúng là không cách nào so sánh được, quả thực là không bằng kịp.
Nghĩ tới đây, Nhiễm Việt có chút tức giận nói: "Dù gì Tần Trí Dật kia cũng là bùn nhão, làm sao có thể ngồi lên được vị trí gia chủ, chỉ sợ tính toán của Tần Trọng Dương và Đỗ Liên Trân cuối cùng cũng sẽ thất bại.
"
Tần Trí Viễn cong khóe miệng, không quá để ý nói: "Có thể trát được tường hay không tạm không nói đến, nhưng thời gian dành cho bọn họ thực sự không nhiều, đại hội cổ đông cuối năm có thể sẽ bị bọn họ bỏ qua, nhưng đến cuối năm sau nữa cũng rất khó nói, dù sao Tần Trọng Dương đã không còn nhiều tinh lực quản lý.
"
"Cuối năm sau?" Nhiễm Việt thấp giọng nhắc lại ngày này, thật hy vọng hết thảy ân oán, có thể giải quyết toàn bộ trước cuối năm sau.
Làm việc dưới quyền Đỗ Liên Trân đã lâu, thỉnh thoảng Nhiễm Việt cũng sẽ cảm thấy mất phương hướng, cũng sẽ có cảm giác không nhìn thấy hy vọng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tần Trí Viễn cũng đang yên lặng phấn đấu như cô, cô đã cảm thấy ý chí chiến đấu tràn đầy, nhiệt huyết dâng cao.
Mấy ngày tiếp theo, Nhiễm Việt đều ở trong văn phòng tổng giám đốc của công ty Kỳ Thiên bàn giao công việc với Chung Khôn.
Vốn dĩ Chung Khôn còn hăng hái, sau khi liên tiếp bị biến cố đả kích, tinh thần tỏ ra sa sút lại tang thương, nhìn giống như già đi vài tuổi, nhưng Chung Khôn bằng tuổi với Đỗ Liên Trân, đều hơn năm mươi tuổi lại trông có vẻ già hơn.
Sau khi bàn giao hết văn kiện quan trọng, Nhiễm Việt tùy ý tìm đề tài hỏi: "Quản lý Chung có tính toán gì tiếp theo không?"
Chung Khôn tự giễu cười nói: "Hiện tại tôi đã không còn là quản lý Chung nữa.
"
Nhiễm Việt không quá để ý, nói: "Chỉ là xưng hô mà thôi, thói quen.
"
Chung Khôn nhìn cô, đột nhiên nói: "Nhìn thấy kết cục hôm nay của tôi, trong lòng trợ lý Nhiễm rất đắc ý phải không?"
Nhiễm Việt mặt không thay đổi phản bác: "Tôi không hiểu tại sao quản lý Chung lại có loại suy nghĩ này, nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ như thế.
"
Chung Khôn cười lạnh, "Kỳ thật tôi rất tò mò, trước đó cô đã biết mảnh đất này có vấn đề phải không?"
Ánh mắt Nhiễm Việt trong nháy mắt lạnh đi, nhìn thẳng Chung Khôn, nói: "Quản lý Chung, ông có căn cứ gì mà nói lời này?"
"Không có, tôi chỉ đoán.
"
"Loại chuyện này tốt nhất không cần đoán, nếu không tôi có thể tố cáo ông vu khống.
"
Chung Khôn kỳ quái cười cười, nói: "Chỉ là đùa một chút mà thôi, trợ lý Nhiễm cần gì nghiêm túc như thế.
"
Nhiễm Việt liếc xéo ông ta, ánh mắt vô cùng sắc bén, nói từng chữ từng câu: "Có vài chuyện không thể tùy tiện đùa giỡn, quản lý Chung lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, phải hiểu rõ câu này hơn tôi mới đúng chứ.
"
Chung Khôn nhất thời cứng họng, cũng không mạnh miệng với cô nữa, thu dọn xong đồ đạc cá nhân của mình liền vội vã rời đi.
Người được Đỗ Liên Trân chọn tới thay thế vị trí của Chung Khôn, là một người đàn ông trẻ tuổi hơn Chung Khôn rất nhiều, đại khái khoảng 30 tuổi, tên là Tô Tự Tỉnh, mới vừa từ nước ngoài trở về, nghe nói là bà con xa của Đỗ Liên Trân, rốt cuộc xa bao nhiêu, Nhiễm Việt cũng không rõ lắm.
Tô Tự Tỉnh tính cách cũng không tệ, rất biết nói chuyện, làm việc cũng rất nghiêm túc, vừa tới hai ngày, đã để lại ấn tượng tốt cho Nhiễm Việt.