Chương 48: Không Tên 48
Nàng cẩn thận bưng chén thuốc trong tay, thảo dược bốc hơi nóng nghi ngút, khuôn mặt nàng mờ đi sau làn khói trắng xóa. Xuân Thiên thổi thuốc cho đỡ nóng, chậm rãi nhấp một ngụm.
"Sức khỏe Vân tỷ yếu ớt, lúc mang thai còn mắc bệnh, sau khi hạ sinh Trường Lưu thì cả hai mẹ con đều bệnh. Thuốc thang liên miên không ngày nào dứt, uống một thời gian dài mới tốt lên được đôi chút. Trường Lưu là người kế tục hương khói của Lý gia, trong nhà chăm nom rất kỹ. Đến khi thằng bé hai ba tuổi, Vân tỷ mới đồng ý để nó xuống đất tự đi. Cho nên Trường Lưu mới thích yên tĩnh, tính tình cũng nhẹ nhàng hơn." Lý Vị cười nói, "Thằng bé giống mẹ, so ra hồi còn nhỏ ta còn ồn ào hơn cả nó."
"Phần lớn thời gian cha đều vắng nhà, trong nhà chỉ còn lại ba người là ta, Vân tỷ, mẹ nuôi. Mẹ nuôi Kim thị vốn là Tỳ kheo ni ở chùa Đôn Hoàng, sau đó các quan đã bỏ Phật truyền bá Đạo giáo, tháo dỡ chùa, hòa thượng và ni cô hoàn tục, một nửa tăng lữ của Đôn Hoàng bị đuổi đi. Mẹ nuôi về nhà lấy cha. Bà lớn hơn cha mười tuổi, tính cách hài hước dí dỏm, là một người phụ nữ tùy hứng. Có thể do hồi trẻ ở chùa quen thanh đạm, nên ở nhà thích nhất là uống rượu ăn thịt, hút thuốc lá."
"Ta được mẹ nuôi nuôi lớn, bà dưỡng dục ta như con trai ruột thịt. Vì Vân tỷ yếu người lắm bệnh, vậy nên mẹ nuôi đã cố gắng hết sức rèn luyện cho ta một thân thể khỏe mạnh. Bà thích nhất là nhìn ta trèo cây, bắn cung, phi ngựa, đuổi dê, từ đó hình thành cá tính bướng bỉnh nghịch ngợm của ta. Xuân sang, băng tuyết ở Kỳ Liên Sơn tan, nước đá cuồn cuộn chảy quét qua núi đá, ta xắn tay áo tìm ngọc thạch Kỳ Liên trong nước. Ngày mùa hè trong núi có chim rừng kêu ríu rít, khắp núi đâu đâu cũng có thú, có thể cưỡi ngựa đi săn. Mùa thu trái quả trong rừng đã chín đều, hái đem ra chợ bán cũng đổi được rất nhiều tiền. Vào đông có thể bắt thỏ trong tuyết, bắt hoẵng nai mang về nhà phơi nắng làm thịt khô. Ta khi đó, cũng coi như là vua của đám trẻ con, rất có tiếng ở thành Cam Châu."
Lý Vị cười dịu dàng, nét mặt toát lên niềm kiêu hãnh.
"Sau đó thực sự là nghịch quá thể, suốt ngày lang thang ngoài đường không về nhà, nên mẹ nuôi lại dạy ta tập viết đọc sách, tu tâm dưỡng tính, bắt ta ở nhà chép kinh Phật cho bà. Bà không khéo việc nhà, không thạo những chuyện hằng ngày, rất nhiều việc trong nhà đều do Vân tỷ gánh vác. Sức khỏe Vân tỷ không tốt, một khi bệnh là nằm liệt giường, không lo được chuyện củi gạo dầu muối, thường bỏ nấu ít ăn. Mẹ nuôi ra ngoài mua đồ, hay mua ngũ cốc cũ, gạo mốc, củi ướt, thịt thối về nhà. Sau đó, ta dần hiểu chuyện hơn, bắt đầu đỡ đần việc nhà."
"Thời điểm mười hai mười ba tuổi, ta không muốn ở hoài trong nhà, bèn theo cha đi cùng thương đội. Cha vào Nam ra Bắc nhiều năm, các quận các phủ đều đã đi qua, ông lại giỏi trông nom gia súc nhất, rất nhiều thương nhân ở thành Cam Châu thích nhờ ông đưa xuất hành. Ta theo ông coi sóc đàn gia súc chở hàng, đi từ Nam chí Bắc vài năm, chưa đâu là chưa gặp, chưa gì là chưa nghe."
Xuân Thiên lấy chiếc còi đồng vàng óng từ trong người ra, móc nó trên đầu ngón tay: "Đây là còi của đại gia thời đó sao?"
"Đúng vậy." Lý Vị gật đầu, nhìn chiếc còi đồng thau kia chăm chú, "Đó vốn là còi gọi đàn gia súc, về sau không cần đến nữa, ta vẫn luôn mang theo bên mình."
Xuân Thiên vuốt ve chiếc còi nhuốm màu thời gian, kiểu dáng tinh tế giản đơn. Ban đầu nó treo trên người một cậu thiếu niên nhỏ bé, qua nhiều năm sử dụng, đường hoa văn đã bị mài nhẵn, màu sắc cũ kỹ, toát lên sự sáng bóng mềm mại theo năm tháng.
"Sau đó mẹ nuôi mắc bệnh tuổi già, trong nhà chỉ còn mỗi mình Vân tỷ, cha cũng kiệt sức, quyết định về nhà dưỡng lão. Mười bảy tuổi ta lấy Vân tỷ. Trong hai năm ấy vùng Hà Tây và Thổ Phiên xung đột không ngừng, người Thổ Phiên ngang ngược hung tàn, phóng hỏa, giết hại, đánh cướp, không chuyện ác nào là không làm. Bấy giờ Đột Quyết thừa lúc loạn lạc gây rối, quấy nhiễu Hà Tây, Tây Vực. Thổ Phiên và Đột Quyết thậm chí còn đánh nhau trên đất của người Hán, cướp bóc, bắt người Hán làm nô lệ. Vì vậy triều đình đã ráo riết trưng binh Hà Tây. Khi đó tài bắn cung của ta không tệ, cũng không chịu được cảnh đồng bào bị sát hại, bèn đến quân trướng gần nhất ở Qua Châu, báo danh vào quân ngũ. Ở trong quân sáu năm, chiến tranh kết thúc, ta rời quân trở về, về lại Cam Châu."
Lý Vị thong thả kể hết, thở hắt ra một hơi, thu tầm mắt, hơi giương cằm, ra hiệu cho Xuân Thiên: "Thuốc nguội rồi, mau uống đi."
Xuân Thiên cất còi đồng vào, uống cạn chén thuốc giải nhiệt: "Năm thứ hai sau khi cha mất, hai đội quân Bắc Đình và Hà Tây, tổng cộng là mười vạn quân mặc áo giáp sắt đánh tan Đột Quyết. Đột Quyết bị dồn về núi Thiệt La Mạn vùng Nha Hải, quân ta giành được toàn thắng. Sau đó các quốc gia Tây Vực lần lượt thần phục, khơi thông đường Y Ngô, có phải chính lúc này đại gia trở về thành Cam Châu không?"
Lý Vị gật gật đầu: "Đúng thế." Hắn đứng dậy, sải bước đi: "Uống thuốc xong cô vào buồng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi loanh quanh đây tìm ít củi."
Nàng yên lặng dõi nhìn bóng lưng Lý Vị phóng ngựa chạy xa, tay áo lất phất, người như bay lên. Hắn ở trong quân sáu năm, cuối cùng lặng lẽ trở về nhà, cũng có những chuyện không muốn người biết ư?
Tinh thần Xuân Thiên tốt lạ, không hề uể oải. Thấy con ngựa đỏ thẫm của mình ngoan ngoãn gặm cỏ bên cạnh, nàng bèn tiến lên vỗ vỗ người nó. Mấy ngày nay, nó và Truy Lôi như hình với bóng, giờ Truy Lôi đi xa, chủ nhân lại ở ngay trước mắt, trông nó có vẻ khá háo hức, muốn được bay nhảy.
Địa thế vùng hoang dã này bằng phẳng rộng lớn, cỏ cây thưa thớt, là sự kết hợp giữa sa mạc, thảo nguyên, núi đá. Muỗi không nhiều, ngựa mà chạy thì sẽ vô cùng thoải mái. Tuy đang là mùa hè nắng chói chang, nhưng phần nhiều thời gian không thấy nóng bức chút nào, nhiệt độ tương đối dễ chịu.
"Đợi họ về đã." Xuân Thiên vuốt ve con ngựa đã giơ cao vó, "Đợi Truy Lôi về, sẽ để nó dẫn mày chạy đi chơi."
Hắn mang về một cành hắc mai biển tươi tốt, trên cành chi chít những quả hắc mai biển vàng tươi, màu sắc rực rỡ, hệt như hòn ngọc, Khấu Diên Anh thích nhất là ăn món ấy. Xuân Thiên nhận lấy cành hắc mai biển, cắn một miếng mọng nước, vị chua chua ngọt ngọt tức khắc tan trong miệng.
Cơn thèm ăn ập đến, nàng cũng ăn nhiều hơn. Lý Vị thấy tình trạng ổn định của nàng vẫn luôn duy trì đến hiện tại, lòng cũng nhen nhóm niềm vui. Tối hai người ăn no, rốt cuộc Lý Vị cũng có thời gian rỗi rãi, hắn lấy túi rượu của mình ra uống một ngụm, đối mặt với ánh trăng, tán gẫu cùng nàng đôi câu.
Trước khi ngủ Xuân Thiên có uống thuốc, nửa đêm không còn thấy người phát sốt khó chịu, chỉ là da thịt nong nóng ngứa ngáy. Nàng nằm trên giường đá thiêm thiếp, lăn qua lộn lại, lật tung thảm nỉ ra.
Lòng bàn tay hơi ngứa, nàng cọ xuống chiếc giường đá lạnh băng, lại cảm giác ngón tay lướt qua những đường khắc rất mảnh, khoảng cách đều đặn, độ sâu bằng nhau. Cơn tò mò dâng lên, nàng sờ kỹ hơn, một hai ba bốn năm... hình như có mười đường dao bén khắc.
Trong buồng tối om, Xuân Thiên hiếu kỳ, đứng dậy định ra lấy củi cháy chiếu sáng để nhìn cho rõ, vừa mở cửa lại thấy Lý Vị đã ngủ.
Hiếm khi hắn nằm trên giường ngủ, bình thường toàn dựa tường, khoanh tay ôm ngực, chân dài chống lên, là tư thế phòng thủ.
Tranh thủ lúc này, Xuân Thiên lặng lẽ quan sát hắn.
Dáng vẻ Lý Vị khi còn bé, Lý Vị thời thiếu niên, Lý Vị của hiện tại.
Chẳng phải công tử cao quý khoác áo choàng đeo đai ngọc, chẳng phải thư sinh nho nhã gấm vóc lụa là, chẳng phải tướng sĩ dũng mãnh ngạo nghễ, chẳng phải thương nhân ít tiền đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng chẳng phải người nông phu trung hậu cần cù.
Là vẻ hào sảng tung hoành tận chân trời góc bể, nhiệt huyết không gì trói buộc của một hiệp khách sao?
Cũng chẳng phải.
Chỉ là một người như vậy thôi.
"Nhìn gì thế?" Đột nhiên hắn mở cặp mắt đen nhánh ra, ánh lửa lập lòe in lên đôi đồng tử.
"Không có gì." Gò má nàng hơi nóng, bèn giơ tay gãi.
"Còn nóng không?"
Xuân Thiên rờ trán mình, cào cào thái dương, thành thật nói: "Hết nóng rồi."
Đây coi như đã sắp khỏe.
Xuân Thiên nhắc đến vết dao trên giường đá, Lý Vị khựng lại một lúc: "Đó là vết khắc lần trước ta về, dùng để theo dõi thời gian, mỗi ngày khắc một vết, ở mười ngày nên khắc mười vết."
Khi đó hắn chạy trốn tới nơi này dưỡng thương, gần như rơi vào hôn mê. Để bản thân không nhớ nhầm thời gian về doanh, cứ mỗi ngày khi thấy có ánh sáng lúc chính ngọ chiếu vào đầu giường đá, là hắn sẽ dùng dao khắc một vết.
"Khi đó đại gia bị thương sao ạ? Không thì sao tay lại có vết cắt?"
Lý Vị "à" một tiếng: "Vết thương nhỏ thôi, không tiện giơ tay lắm..." Hắn thấy Xuân Thiên bất giác gãi má, "Trong phòng có muỗi sao?"
"Hình như thế..." Xuân Thiên gãi cánh tay, "Có lẽ bị muỗi cắn rồi."
Cây nến rắn trong phòng đã cháy sạch, theo lý mà nói trong vòng vài ngày côn trùng sẽ không dám lại gần. Lý Vị nghi hoặc, những cũng không để tâm mấy, tìm một hộp mỡ bôi đưa cho nàng: "Đây là mỡ đuổi trùng, cô bôi vào chỗ ngứa thử xem."
Xuân Thiên nhận thuốc mỡ, gật đầu, xoay người trở vào buồng.
Cả đêm ấy cơn khó chịu cứ tăng dần, song lại không hề sốt, chỉ là có hơi nóng. Vật vã lắm mới chịu đựng được đến tờ mờ sáng, Xuân Thiên mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Có điều giấc ngủ càng lúc càng trở nên bất ổn, như có con muỗi bò khắp người, mỗi chỗ nó bó qua đều dấy lên cơn ngứa rát. Trằn trọc tới lúc bình minh lên, nương theo ánh mặt trời, Xuân Thiên vén áo gãi cánh tay, bỗng thấy trên cánh tay nổi một mảng mụn đỏ kỳ dị. Nốt mụn đỏ cỡ hạt gạo, dày đặc lít nhít, vừa nóng vừa ngứa, nàng không nhịn được cào rồi cấu, nhưng càng gãi lại càng ngứa.
Nàng sờ người, chợt phát hiện những nốt mụn màu đỏ nhạt ấy nổi từ trên trán tới sau tai, rồi lan ra khắp cơ thể cho tới tận cổ chân.
Lý Vị nghe thấy tiếng thét chói tai gấp gáp của Xuân Thiên vang lên trong căn nhà gỗ.
Hắn đẩy cửa, thấy Xuân Thiên đã dậy, nàng vén tay áo, lộ ra hai cánh tay mảnh dẻ trắng tuyết. Trên cánh tay cơ man là những nốt mụn trông như cánh hoa đào đã hằn đầy vết móng tay cong cong của nàng, thậm chí rỉ cả máu.
Nàng thấy Lý Vị bước tới chỗ mình, sợ hãi lùi về sau mấy bước, co rúm vào một góc của nhà gỗ, giọng run rẩy: "Đừng lại đây... tôi... là hoa đậu sao?"
Hoa đậu tức bệnh đậu mùa. Đương thời, đây là một loại bệnh dịch hết sức khủng khiếp, mười người mắc thì chỉ có ba bốn người qua khỏi. Ban đầu người bệnh sẽ sốt cao sợ lạnh, sau đó toàn thân nổi mụn đỏ, chuyển thành mụn nước rồi mưng mủ. Dù có may mắn khỏi bệnh, mụn mủ cũng sẽ kết vảy, để lại những nốt sần sùi lồi lõm trên mặt.
Lòng Lý Vị chùng xuống, năm ấy Thổ Phiên tấn công Hà Tây, binh Phiên thô bạo thiện chiến, hung hãn vô cùng. Nhưng dân tộc Thổ Phiên sống ở vùng lạnh giá, rất ít bệnh dịch, còn mảnh đất từ Thổ Phiên đến Trung Nguyên lại cực kỳ dễ xuất hiện bệnh dịch. Có người nhận ra điểm ấy, bèn bày mưu cho quân đội, mang một người bị bệnh đậu mùa vào doanh của Thổ Phiên. Chẳng đến một tháng, nhánh binh Phiên bị nhiễm bệnh cơ hồ bị diệt hết, quân Thổ Phiên sợ dịch vội vã rút quân.
Xuân Thiên từ Trường An tới, chưa bao giờ đi qua vùng Hà Tây Tây Vực. Tuy nhiên vì không quen với khí hậu, tiếp xúc với thương lữ suốt chặng đường, lẽ nào cũng bị nhiễm gì rồi?
Lý Vị thoáng nhìn khuôn mặt ngập tràn sợ hãi của nàng, thần sắc nghiêm trọng: "Ta xem xem."
Hắn đi thẳng đến kéo cổ tay nàng, Xuân Thiên vội vùng ra: "Đừng tới đây... sẽ lây cho ngài mất..."
Nàng nhớ người từng bị đậu mùa, gương mặt chảy đầy mủ của người đó thực sự quá đáng sợ. Quan phủ còn sai người dùng vôi quét quanh căn phòng người đó ở, thậm chí đốt sạch đồ vật người bệnh đã sử dụng.
Lý Vị thấy nàng chống cự, bèn nắm lấy tay áo nàng kéo mạnh một phát, Xuân Thiên đâm sầm vào ngực hắn, đầu hoa lên. Hắn cũng bất chấp, đưa cánh tay nàng ra chỗ sáng nhìn kỹ. Hóa ra là một mảng mụn nổi bé tí, màu đỏ nhạt, không có mủ, hơi hơi cứng, không giống vết kiến cắn rết đốt. Chỗ bị nàng gãi chảy ra ít máu đỏ, cũng chẳng giống đậu mùa. Hắn áp mu bàn tay lên trán nàng, không nóng chút nào cả.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, trấn an nàng: "Không phải hoa đậu, chắc là bị dính bẩn cỏ cây, khi nào vết mụn lặn là ổn thôi."
Xuân Thiên rưng rưng nước mắt, mặt mũi lem nhem, nghe vậy đáng thương nhìn hắn: "Không phải ạ?"
(còn tiếp)
Lời tác giả: Cho Xuân Thiên một căn bệnh xinh đẹp ~
"Sức khỏe Vân tỷ yếu ớt, lúc mang thai còn mắc bệnh, sau khi hạ sinh Trường Lưu thì cả hai mẹ con đều bệnh. Thuốc thang liên miên không ngày nào dứt, uống một thời gian dài mới tốt lên được đôi chút. Trường Lưu là người kế tục hương khói của Lý gia, trong nhà chăm nom rất kỹ. Đến khi thằng bé hai ba tuổi, Vân tỷ mới đồng ý để nó xuống đất tự đi. Cho nên Trường Lưu mới thích yên tĩnh, tính tình cũng nhẹ nhàng hơn." Lý Vị cười nói, "Thằng bé giống mẹ, so ra hồi còn nhỏ ta còn ồn ào hơn cả nó."
"Phần lớn thời gian cha đều vắng nhà, trong nhà chỉ còn lại ba người là ta, Vân tỷ, mẹ nuôi. Mẹ nuôi Kim thị vốn là Tỳ kheo ni ở chùa Đôn Hoàng, sau đó các quan đã bỏ Phật truyền bá Đạo giáo, tháo dỡ chùa, hòa thượng và ni cô hoàn tục, một nửa tăng lữ của Đôn Hoàng bị đuổi đi. Mẹ nuôi về nhà lấy cha. Bà lớn hơn cha mười tuổi, tính cách hài hước dí dỏm, là một người phụ nữ tùy hứng. Có thể do hồi trẻ ở chùa quen thanh đạm, nên ở nhà thích nhất là uống rượu ăn thịt, hút thuốc lá."
"Ta được mẹ nuôi nuôi lớn, bà dưỡng dục ta như con trai ruột thịt. Vì Vân tỷ yếu người lắm bệnh, vậy nên mẹ nuôi đã cố gắng hết sức rèn luyện cho ta một thân thể khỏe mạnh. Bà thích nhất là nhìn ta trèo cây, bắn cung, phi ngựa, đuổi dê, từ đó hình thành cá tính bướng bỉnh nghịch ngợm của ta. Xuân sang, băng tuyết ở Kỳ Liên Sơn tan, nước đá cuồn cuộn chảy quét qua núi đá, ta xắn tay áo tìm ngọc thạch Kỳ Liên trong nước. Ngày mùa hè trong núi có chim rừng kêu ríu rít, khắp núi đâu đâu cũng có thú, có thể cưỡi ngựa đi săn. Mùa thu trái quả trong rừng đã chín đều, hái đem ra chợ bán cũng đổi được rất nhiều tiền. Vào đông có thể bắt thỏ trong tuyết, bắt hoẵng nai mang về nhà phơi nắng làm thịt khô. Ta khi đó, cũng coi như là vua của đám trẻ con, rất có tiếng ở thành Cam Châu."
Lý Vị cười dịu dàng, nét mặt toát lên niềm kiêu hãnh.
"Sau đó thực sự là nghịch quá thể, suốt ngày lang thang ngoài đường không về nhà, nên mẹ nuôi lại dạy ta tập viết đọc sách, tu tâm dưỡng tính, bắt ta ở nhà chép kinh Phật cho bà. Bà không khéo việc nhà, không thạo những chuyện hằng ngày, rất nhiều việc trong nhà đều do Vân tỷ gánh vác. Sức khỏe Vân tỷ không tốt, một khi bệnh là nằm liệt giường, không lo được chuyện củi gạo dầu muối, thường bỏ nấu ít ăn. Mẹ nuôi ra ngoài mua đồ, hay mua ngũ cốc cũ, gạo mốc, củi ướt, thịt thối về nhà. Sau đó, ta dần hiểu chuyện hơn, bắt đầu đỡ đần việc nhà."
"Thời điểm mười hai mười ba tuổi, ta không muốn ở hoài trong nhà, bèn theo cha đi cùng thương đội. Cha vào Nam ra Bắc nhiều năm, các quận các phủ đều đã đi qua, ông lại giỏi trông nom gia súc nhất, rất nhiều thương nhân ở thành Cam Châu thích nhờ ông đưa xuất hành. Ta theo ông coi sóc đàn gia súc chở hàng, đi từ Nam chí Bắc vài năm, chưa đâu là chưa gặp, chưa gì là chưa nghe."
Xuân Thiên lấy chiếc còi đồng vàng óng từ trong người ra, móc nó trên đầu ngón tay: "Đây là còi của đại gia thời đó sao?"
"Đúng vậy." Lý Vị gật đầu, nhìn chiếc còi đồng thau kia chăm chú, "Đó vốn là còi gọi đàn gia súc, về sau không cần đến nữa, ta vẫn luôn mang theo bên mình."
Xuân Thiên vuốt ve chiếc còi nhuốm màu thời gian, kiểu dáng tinh tế giản đơn. Ban đầu nó treo trên người một cậu thiếu niên nhỏ bé, qua nhiều năm sử dụng, đường hoa văn đã bị mài nhẵn, màu sắc cũ kỹ, toát lên sự sáng bóng mềm mại theo năm tháng.
"Sau đó mẹ nuôi mắc bệnh tuổi già, trong nhà chỉ còn mỗi mình Vân tỷ, cha cũng kiệt sức, quyết định về nhà dưỡng lão. Mười bảy tuổi ta lấy Vân tỷ. Trong hai năm ấy vùng Hà Tây và Thổ Phiên xung đột không ngừng, người Thổ Phiên ngang ngược hung tàn, phóng hỏa, giết hại, đánh cướp, không chuyện ác nào là không làm. Bấy giờ Đột Quyết thừa lúc loạn lạc gây rối, quấy nhiễu Hà Tây, Tây Vực. Thổ Phiên và Đột Quyết thậm chí còn đánh nhau trên đất của người Hán, cướp bóc, bắt người Hán làm nô lệ. Vì vậy triều đình đã ráo riết trưng binh Hà Tây. Khi đó tài bắn cung của ta không tệ, cũng không chịu được cảnh đồng bào bị sát hại, bèn đến quân trướng gần nhất ở Qua Châu, báo danh vào quân ngũ. Ở trong quân sáu năm, chiến tranh kết thúc, ta rời quân trở về, về lại Cam Châu."
Lý Vị thong thả kể hết, thở hắt ra một hơi, thu tầm mắt, hơi giương cằm, ra hiệu cho Xuân Thiên: "Thuốc nguội rồi, mau uống đi."
Xuân Thiên cất còi đồng vào, uống cạn chén thuốc giải nhiệt: "Năm thứ hai sau khi cha mất, hai đội quân Bắc Đình và Hà Tây, tổng cộng là mười vạn quân mặc áo giáp sắt đánh tan Đột Quyết. Đột Quyết bị dồn về núi Thiệt La Mạn vùng Nha Hải, quân ta giành được toàn thắng. Sau đó các quốc gia Tây Vực lần lượt thần phục, khơi thông đường Y Ngô, có phải chính lúc này đại gia trở về thành Cam Châu không?"
Lý Vị gật gật đầu: "Đúng thế." Hắn đứng dậy, sải bước đi: "Uống thuốc xong cô vào buồng nghỉ ngơi một chút đi, ta đi loanh quanh đây tìm ít củi."
Nàng yên lặng dõi nhìn bóng lưng Lý Vị phóng ngựa chạy xa, tay áo lất phất, người như bay lên. Hắn ở trong quân sáu năm, cuối cùng lặng lẽ trở về nhà, cũng có những chuyện không muốn người biết ư?
Tinh thần Xuân Thiên tốt lạ, không hề uể oải. Thấy con ngựa đỏ thẫm của mình ngoan ngoãn gặm cỏ bên cạnh, nàng bèn tiến lên vỗ vỗ người nó. Mấy ngày nay, nó và Truy Lôi như hình với bóng, giờ Truy Lôi đi xa, chủ nhân lại ở ngay trước mắt, trông nó có vẻ khá háo hức, muốn được bay nhảy.
Địa thế vùng hoang dã này bằng phẳng rộng lớn, cỏ cây thưa thớt, là sự kết hợp giữa sa mạc, thảo nguyên, núi đá. Muỗi không nhiều, ngựa mà chạy thì sẽ vô cùng thoải mái. Tuy đang là mùa hè nắng chói chang, nhưng phần nhiều thời gian không thấy nóng bức chút nào, nhiệt độ tương đối dễ chịu.
"Đợi họ về đã." Xuân Thiên vuốt ve con ngựa đã giơ cao vó, "Đợi Truy Lôi về, sẽ để nó dẫn mày chạy đi chơi."
Hắn mang về một cành hắc mai biển tươi tốt, trên cành chi chít những quả hắc mai biển vàng tươi, màu sắc rực rỡ, hệt như hòn ngọc, Khấu Diên Anh thích nhất là ăn món ấy. Xuân Thiên nhận lấy cành hắc mai biển, cắn một miếng mọng nước, vị chua chua ngọt ngọt tức khắc tan trong miệng.
Cơn thèm ăn ập đến, nàng cũng ăn nhiều hơn. Lý Vị thấy tình trạng ổn định của nàng vẫn luôn duy trì đến hiện tại, lòng cũng nhen nhóm niềm vui. Tối hai người ăn no, rốt cuộc Lý Vị cũng có thời gian rỗi rãi, hắn lấy túi rượu của mình ra uống một ngụm, đối mặt với ánh trăng, tán gẫu cùng nàng đôi câu.
Trước khi ngủ Xuân Thiên có uống thuốc, nửa đêm không còn thấy người phát sốt khó chịu, chỉ là da thịt nong nóng ngứa ngáy. Nàng nằm trên giường đá thiêm thiếp, lăn qua lộn lại, lật tung thảm nỉ ra.
Lòng bàn tay hơi ngứa, nàng cọ xuống chiếc giường đá lạnh băng, lại cảm giác ngón tay lướt qua những đường khắc rất mảnh, khoảng cách đều đặn, độ sâu bằng nhau. Cơn tò mò dâng lên, nàng sờ kỹ hơn, một hai ba bốn năm... hình như có mười đường dao bén khắc.
Trong buồng tối om, Xuân Thiên hiếu kỳ, đứng dậy định ra lấy củi cháy chiếu sáng để nhìn cho rõ, vừa mở cửa lại thấy Lý Vị đã ngủ.
Hiếm khi hắn nằm trên giường ngủ, bình thường toàn dựa tường, khoanh tay ôm ngực, chân dài chống lên, là tư thế phòng thủ.
Tranh thủ lúc này, Xuân Thiên lặng lẽ quan sát hắn.
Dáng vẻ Lý Vị khi còn bé, Lý Vị thời thiếu niên, Lý Vị của hiện tại.
Chẳng phải công tử cao quý khoác áo choàng đeo đai ngọc, chẳng phải thư sinh nho nhã gấm vóc lụa là, chẳng phải tướng sĩ dũng mãnh ngạo nghễ, chẳng phải thương nhân ít tiền đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng chẳng phải người nông phu trung hậu cần cù.
Là vẻ hào sảng tung hoành tận chân trời góc bể, nhiệt huyết không gì trói buộc của một hiệp khách sao?
Cũng chẳng phải.
Chỉ là một người như vậy thôi.
"Nhìn gì thế?" Đột nhiên hắn mở cặp mắt đen nhánh ra, ánh lửa lập lòe in lên đôi đồng tử.
"Không có gì." Gò má nàng hơi nóng, bèn giơ tay gãi.
"Còn nóng không?"
Xuân Thiên rờ trán mình, cào cào thái dương, thành thật nói: "Hết nóng rồi."
Đây coi như đã sắp khỏe.
Xuân Thiên nhắc đến vết dao trên giường đá, Lý Vị khựng lại một lúc: "Đó là vết khắc lần trước ta về, dùng để theo dõi thời gian, mỗi ngày khắc một vết, ở mười ngày nên khắc mười vết."
Khi đó hắn chạy trốn tới nơi này dưỡng thương, gần như rơi vào hôn mê. Để bản thân không nhớ nhầm thời gian về doanh, cứ mỗi ngày khi thấy có ánh sáng lúc chính ngọ chiếu vào đầu giường đá, là hắn sẽ dùng dao khắc một vết.
"Khi đó đại gia bị thương sao ạ? Không thì sao tay lại có vết cắt?"
Lý Vị "à" một tiếng: "Vết thương nhỏ thôi, không tiện giơ tay lắm..." Hắn thấy Xuân Thiên bất giác gãi má, "Trong phòng có muỗi sao?"
"Hình như thế..." Xuân Thiên gãi cánh tay, "Có lẽ bị muỗi cắn rồi."
Cây nến rắn trong phòng đã cháy sạch, theo lý mà nói trong vòng vài ngày côn trùng sẽ không dám lại gần. Lý Vị nghi hoặc, những cũng không để tâm mấy, tìm một hộp mỡ bôi đưa cho nàng: "Đây là mỡ đuổi trùng, cô bôi vào chỗ ngứa thử xem."
Xuân Thiên nhận thuốc mỡ, gật đầu, xoay người trở vào buồng.
Cả đêm ấy cơn khó chịu cứ tăng dần, song lại không hề sốt, chỉ là có hơi nóng. Vật vã lắm mới chịu đựng được đến tờ mờ sáng, Xuân Thiên mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Có điều giấc ngủ càng lúc càng trở nên bất ổn, như có con muỗi bò khắp người, mỗi chỗ nó bó qua đều dấy lên cơn ngứa rát. Trằn trọc tới lúc bình minh lên, nương theo ánh mặt trời, Xuân Thiên vén áo gãi cánh tay, bỗng thấy trên cánh tay nổi một mảng mụn đỏ kỳ dị. Nốt mụn đỏ cỡ hạt gạo, dày đặc lít nhít, vừa nóng vừa ngứa, nàng không nhịn được cào rồi cấu, nhưng càng gãi lại càng ngứa.
Nàng sờ người, chợt phát hiện những nốt mụn màu đỏ nhạt ấy nổi từ trên trán tới sau tai, rồi lan ra khắp cơ thể cho tới tận cổ chân.
Lý Vị nghe thấy tiếng thét chói tai gấp gáp của Xuân Thiên vang lên trong căn nhà gỗ.
Hắn đẩy cửa, thấy Xuân Thiên đã dậy, nàng vén tay áo, lộ ra hai cánh tay mảnh dẻ trắng tuyết. Trên cánh tay cơ man là những nốt mụn trông như cánh hoa đào đã hằn đầy vết móng tay cong cong của nàng, thậm chí rỉ cả máu.
Nàng thấy Lý Vị bước tới chỗ mình, sợ hãi lùi về sau mấy bước, co rúm vào một góc của nhà gỗ, giọng run rẩy: "Đừng lại đây... tôi... là hoa đậu sao?"
Hoa đậu tức bệnh đậu mùa. Đương thời, đây là một loại bệnh dịch hết sức khủng khiếp, mười người mắc thì chỉ có ba bốn người qua khỏi. Ban đầu người bệnh sẽ sốt cao sợ lạnh, sau đó toàn thân nổi mụn đỏ, chuyển thành mụn nước rồi mưng mủ. Dù có may mắn khỏi bệnh, mụn mủ cũng sẽ kết vảy, để lại những nốt sần sùi lồi lõm trên mặt.
Lòng Lý Vị chùng xuống, năm ấy Thổ Phiên tấn công Hà Tây, binh Phiên thô bạo thiện chiến, hung hãn vô cùng. Nhưng dân tộc Thổ Phiên sống ở vùng lạnh giá, rất ít bệnh dịch, còn mảnh đất từ Thổ Phiên đến Trung Nguyên lại cực kỳ dễ xuất hiện bệnh dịch. Có người nhận ra điểm ấy, bèn bày mưu cho quân đội, mang một người bị bệnh đậu mùa vào doanh của Thổ Phiên. Chẳng đến một tháng, nhánh binh Phiên bị nhiễm bệnh cơ hồ bị diệt hết, quân Thổ Phiên sợ dịch vội vã rút quân.
Xuân Thiên từ Trường An tới, chưa bao giờ đi qua vùng Hà Tây Tây Vực. Tuy nhiên vì không quen với khí hậu, tiếp xúc với thương lữ suốt chặng đường, lẽ nào cũng bị nhiễm gì rồi?
Lý Vị thoáng nhìn khuôn mặt ngập tràn sợ hãi của nàng, thần sắc nghiêm trọng: "Ta xem xem."
Hắn đi thẳng đến kéo cổ tay nàng, Xuân Thiên vội vùng ra: "Đừng tới đây... sẽ lây cho ngài mất..."
Nàng nhớ người từng bị đậu mùa, gương mặt chảy đầy mủ của người đó thực sự quá đáng sợ. Quan phủ còn sai người dùng vôi quét quanh căn phòng người đó ở, thậm chí đốt sạch đồ vật người bệnh đã sử dụng.
Lý Vị thấy nàng chống cự, bèn nắm lấy tay áo nàng kéo mạnh một phát, Xuân Thiên đâm sầm vào ngực hắn, đầu hoa lên. Hắn cũng bất chấp, đưa cánh tay nàng ra chỗ sáng nhìn kỹ. Hóa ra là một mảng mụn nổi bé tí, màu đỏ nhạt, không có mủ, hơi hơi cứng, không giống vết kiến cắn rết đốt. Chỗ bị nàng gãi chảy ra ít máu đỏ, cũng chẳng giống đậu mùa. Hắn áp mu bàn tay lên trán nàng, không nóng chút nào cả.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, trấn an nàng: "Không phải hoa đậu, chắc là bị dính bẩn cỏ cây, khi nào vết mụn lặn là ổn thôi."
Xuân Thiên rưng rưng nước mắt, mặt mũi lem nhem, nghe vậy đáng thương nhìn hắn: "Không phải ạ?"
(còn tiếp)
Lời tác giả: Cho Xuân Thiên một căn bệnh xinh đẹp ~