Chương 44: Thái Bình Nô
Lý Vị và Khấu Diên Anh liên tiếp bắn chết bảy tám con vịt trời lông xám. Nhóm Hồ thương sung sướng phải biết, bấy giờ mới đi nấu nước vặt lông, rửa sạch sẽ mấy con thủy cầm, nhét hành lá, nấm rừng, hắc mai biển và một ít quả mọng vào bụng nó, dùng bùn hồ bịt kín lại, xuyên vào cành liễu đỏ, gác trên lửa nướng.
Thịt vịt béo ngậy, mỡ nhỏ tong tỏng từng giọt, mùi thơm phưng phức tràn ngập khoang mũi. Mọi người ngồi vây chung quanh đống lửa, ngửi thấy hương thịt nức lòng, bèn đi ra mép nước nhổ một nắm lá lau sậy xanh tươi, bện thắt vào nhau thành cái đĩa tròn làm đồ đựng thịt.
Cục nấm nhét trong bụng vịt được nướng thành một cái túi nước. Bóc lớp bùn ra, nước từ thịt chảy thẳng xuống tay, vừa tươi vừa đậm đà. Cơn đói của mọi người đã cồn cào sôi sục, con sâu thèm ăn khuấy đảo khoang bụng. Không nói nhiều lời, cả nhóm bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, tuy rằng ít rượu, song chẳng hề ảnh hưởng đến niềm hứng thú của mọi người.
Lý Vị thấy Xuân Thiên cầm chủy thủ xé thịt, cúi đầu ăn một cách chậm chạp, im lìm ít nói. Tưởng lầm nàng không thích món này, hắn khom người nói bên tai nàng: "Nếu cô không thích ăn thịt vịt, ta nướng cá cho cô."
Nàng ngẩng lên nhìn hắn, thấy mắt mình hình như hơi nhoi nhói, lắc lắc đầu, nhỏ giọng kêu: "Món này cũng rất ngon, tôi thích lắm."
Ánh lửa nhảy nhót bập bùng chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, đôi đồng tử trong veo. Hắn cảm giác mình đã nhìn nhầm. Rặng mây đỏ tràn khắp trên đôi gò má nàng với một màu đỏ hoang dại, là thứ màu yêu kiều và diễm lệ hơn cả ánh lửa đang lập lòe.
Hắn cứ nhìn chằm chằm, Xuân Thiên lâm vào quẫn bách, lại cúi gằm xuống. Lý Vị thấy trong lòng là lạ, lặng lẽ liếc nàng một lần nữa. Làn gió phất qua mớ tóc tán loạn bên tai thiếu nữ, thùy tai xinh xắn hệt viên ngọc mài được nhuộm sắc đỏ ửng đậm màu. Thậm chí có thể trông thấy trên thùy tai đỏ như máu kia có một lỗ tròn nho nhỏ. Nếu đeo cặp khuyên tai minh nguyệt* vào, chẳng biết sẽ còn lóa mắt cỡ nào nữa.
*Khuyên tai minh nguyệt:
Lý Vị định thần lại, chợt nghe nhóm Hồ thưởng quay sang hỏi hắn: "Không biết ra sa mạc Mạc Hạ Diên rồi, Lý huynh định sẽ đi đường nào đến Y Ngô, có phải vào Tinh Tinh Hiệp hay chăng?"
Tinh Tinh Hiệp là cửa ngõ của Y Ngô, đồng thời cũng là "cổ họng" của Tây Vực. Thành Y Ngô có hai trăm quân đồn trú xây dựng pháo đài ở vùng phụ cận. Lý Vị có bạn cũ ở chỗ ấy, định sẽ đi đến Tinh Tinh Hiệp gặp lại cố nhân, vì vậy hắn gật đầu: "Tôi có người bạn ở Tinh Tinh Hiệp, muốn tới đó tụ họp, sau đó sẽ quay lại dịch trạm số mười vào thành Y Ngô."
Nhóm Hồ thương đưa mắt nhìn nhau, lại hỏi Quách Phan: "Khong biết Quách huynh đi đường nào?"
Quách Phan nhìn mọi người, mỉm cười bảo: "Ra sa mạc Mạc Hạ Diên có thượng lưu sông ở Hồng Liễu Câu, sông chảy vào Y Ngô, tôi đi đường này."
Nghe Lý Vị và Quách Phan nói thế, nhóm Hồ thương gật gù: "Đoàn người chúng tôi nấn ná bên ngoài cũng đã lâu, tới Mạc Hạ Diên thì hành trình tiếp tục bị trì hoãn. Hôm qua chúng tôi thương lượng, tính rằng sẽ đi đường núi Hạ Mã, có thể sớm đến được thành Y Ngô. Đáng tiếc... nếu ai cũng đã tự có kế hoạch riêng, ra khỏi sa mạc Mạc Hạ Diên là chúng ta sẽ bước theo những con đường riêng, mỗi người đi một ngả."
Núi Hạ Mã là một con đường núi dẫn vào Y Ngô, đường nằm khuất và cực kỳ khó đi, rất hiếm người đi qua đường ấy. Tuy nhiên, do người lai vãng ít ỏi thưa thớt nên cũng không có trạm kiểm soát ngăn trở. Đi hết đường núi là tới chân núi phía Nam của dãy núi Thiên, muốn đến biên giới Đột Quyết, Tây Vực, hay Hiệt Kiết Tư đều thuận tiện.
Nhóm Hồ thương than ngắn thở dài: "Ở sa mạc Mạc Hạ Diên mới có mấy ngày ngắn ngủi mà cũng đã coi như là sẻ chia lúc hoạn nạn, cùng nhau tiến cùng nhau lùi, có giao tình sinh tử. Giờ đây người nào cũng có lối đi riêng, sắp đến ngày ly biệt, vẫn có phần không nỡ."
Lý Vị biết bọn họ buôn lậu đại hoàng, suốt chặng đường luôn phải hết sức giấu kỹ, tránh tai nghe mắt nhìn, nghiễm nhiên sẽ không đi đường thường. Hắn không vạch trần, ngay sau đó lên tiếng: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hữu duyên tự khắc tái kiến. Có lẽ khi đến Y Ngô sẽ còn được tương phùng với các vị."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Có vị Hồ thương am hiểu về âm luật cầm chiếc lá lau sậy thổi một khúc nhạc Tây Vực đứt quãng. Quách Phan biết khúc nhạc ấy, tiện tay nhặt một cành liễu đỏ gõ lên một tảng đá đen theo điệu nhạc. Tiếng nhạc thổi và tiếng gõ vào đá hòa vào với nhau, tô đậm khung cảnh cát vàng trăng lạnh, cỏ cây xanh rì, hồ nước loang loáng như gương, vừa thanh tịnh lại vừa mang một nỗi niềm sầu thảm ai oản.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người thu dọn đồ đạc, vui đùa vài câu, rồi nhao nhao đi chọn chỗ nằm nghỉ.
Màn đêm buông xuống, lửa trại dần tắt, trong ánh lửa yếu ớt, có một mùi thơm thoang thoảng bốc lên lượn lờ tản mát trong không khí. Người nằm ngủ trở mình, ngay cả tiếng ngáy cũng gần như ngừng hẳn.
Có người chống gối đứng dậy, giơ chân đá đá người đã ngủ mê mệt bên cạnh mình, khóe miệng đong đầy ý cười, bước tới chỗ đàn gia súc dắt ngựa của mình ra.
Lạc đà trong đàn ngoan ngoãn nhắm mắt đánh giấc ngủ ngắn, bỗng bị người xua thì vội vã đứng lên. Người đến dùng chủy thủ rạch một nhát vào chiếc bao mềm màu trắng, thò tay vào trong moi móc, quả nhiên lấy ra được một túi đại hoàng được bọc bằng giấy dầu.
Người kia vân vê một miếng đại hoàng, đưa lên mũi ngửi ngửi, lầm bầm lầu bầu: "Hóa ra là đại hoàng Hoàng Thủy, hèn nào cẩn thận như vậy."
Anh ta đang định mang mấy bao đại hoàng đi xa, Truy Lôi nằm dưới đất bất thình lình nhảy lên khẽ hí một tràn. Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ống tay áo bay lật phật của người này, một con phi đao nằm giấu trong lòng bàn tay.
Đằng sau đột nhiên có giọng nói truyền vào tai: "Quách huynh."
"Hóa ra là Lý huynh." Quách Phan quay đầu lại, thấy Lý Vị đứng sừng sững ngay sau lưng mình, anh ta cười nhẹ nhàng: "Đêm hôm khuya khoắt, ngày mai còn phải tiếp tục hành trình, sao Lý huynh không ngủ?"
"Biết đêm nay Quách huynh phải đi, nên muốn ra tiễn Quách huynh một đoạn." Lý Vị đeo túi mũi tên trên lưng, đứng khoanh tay, thong dong nói: "Mọi người có duyên gặp gỡ nhau, giờ Quách huynh lại muốn không từ mà biệt, thậm chí trộn cả thuốc mê vào lửa trại, làm thế chẳng phải là không muốn được ngày tái ngộ ư."
"Vậy thì sao Lý huynh vẫn tỉnh? Chả lẽ anh muốn cùng đi với tôi?" Quách Phan chắp tay cười nói, "Lúc này không đi, tôi sợ mình sẽ không đi được nữa mất. Vẫn nên đi trước là tốt nhất."
Lý Vị tiến lên: "Vội vội vàng vàng, đêm khuya Quách huynh chạy ra đây, lại còn muốn bôn tẩu ngay trong đêm, anh định sẽ đi đâu?"
"Thiên hạ rộng lớn, luôn luôn có chỗ dung thân." Quách Phan bất đắc dĩ cười khổ, "Đi một bước tính một bước, trước mắt tạm thời vào thành Y Ngô xem sao."
"Thành Y Ngô bị người Đột Quyết tấn công rồi sao?" Lý Vị hỏi, "Quách huynh đi Y Ngô tìm ai để cậy nhờ? Long gia Y Ngô? Hay là vua Đột Quyết?"
Quách Phan thu vào thần sắc trên mặt, chậm rãi đứng thẳng người lên, con mắt híp lại, ánh nhìn lạnh lùng: "Ta không hiểu ý của Lý huynh."
"Ngươi và Hoàng Tam Đinh dẫn người Đột Quyết đến trạm Lãnh Tuyền, giết chết sứ giả của Cao Xương. Tuy đã nhận được phần thưởng của người Đột Quyết nhưng không hề rút lui theo chúng, mà ngược lại còn tìm cách trà trộn vào thương đội, cả quãng đường luôn theo đuôi ta vào sa mạc Mạc Hạ Diên, ý đồ muốn cùng đi tới Y Ngô." Lý Vị từ từ lên cung, rút trường đao ra đặt lên đầu vai anh ta, "Tất cả đều là thương lữ vô tội đi qua sa mạc, chỉ cầu mong cho gia đình no ấm. Vậy mà ngươi lại cấu kết với giặc, xem mạng người như cỏ giác, tàn sát dân lành, sao ta có thể nhịn được chứ."
Quách Phan hừ một tiếng, cười khẩy, bàn tay lật vòng, lưỡi đao dí vào người, nét mặt băng giá ngạo nghễ: "Lý huynh đang muốn đòi công bằng cho đám người vô tội đó sao?"
"Nếu như ngươi ở lại, ta cũng không cần phải làm thế này." Lý Vị xoay chuôi đao, mũi đao ghì sát cổ anh ta.
"Hoàng Tam Đinh chết rồi, tối nay ta không đi, đợi tới khi ra khỏi Mạc Hạ Diên, đám Hồ thương buôn lậu đại hoàng kia cũng sẽ bao vây rồi giết chết ta ở sa mạc này. Đến lúc ấy Lý huynh không phải tự mình ra tay cũng đã được chứng kiến hồn ta vùi chôn giữa đại mạc, đầu mình hai nơi. Lý huynh đúng là thích xem cảnh vui náo nhiệt mà."
"Hoàng Tam Đinh biết được bí mật của nhóm Hồ thương, nên đã uy hiếp họ cung cấp nước và lương thực cho các ngươi. Nhóm Hồ thương dâng căm phẫn trong lòng, từ lâu đã muốn động thủ với các ngươi. Nhưng ngươi và Hoàng Tam Đinh lại xảy ra tranh chấp, ngươi bèn sát hại hắn ta bằng thuốc độc, mới có thể theo chúng ta tới tận đây."
"Hóa ra cả hành trình Lý huynh đều đứng ngoài xem hết trò vui. Một thư sinh như ta, tay không tấc sắt, phải vội vàng trốn đi chứ chẳng nhẽ ngồi chờ khát chết, bị hại chết trong Mạc Hạ Diên này?" Quách Phan cười nói, "Hoàng Tam Đinh chỉ là tôi tớ của ta, bán mạng cho ta, cũng là lẽ đương nhiên."
Anh ta chậm chạp phủi phủi lớp bụi dính trên chiếc áo choàng, giơ tay gạt lưỡi đao của Lý Vị ra: "Suốt cả chặng đường, Lý huynh đã im lặng làm thinh trước trăm kiểu chủ động tiếp cận của ta, ta biết Lý huynh là người không thích gây chuyện, chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn, cơ bản là không muốn đoái hoài tới việc rắc rối này. Những chuyện ta làm không liên quan gì đến Lý huynh cả, chỉ mong Lý huynh chừa cho ta một con đường sống."
Lý Vị đứng sừng sững bất động, bàn tay hắn ấn xuống, lưỡi đao lạnh lẽo bên cổ Quách Phan nhẹ nhàng cứa một đường. Nhất thời một cảm giác buốt nhói tràn ra từ da thịt dưới lưỡi đao. Dòng máu nóng hổi dính đầy tay Quách Phan, dưới ánh trăng mở bàn tay ra nhìn, khóe môi anh ta co rúm, cười nói: "Đao sắc bén thật đấy, chả trách đám Hồ thương kia không dám động vào ngươi."
"Ngươi có thuốc độc đã khiến Hoàng Tam Đinh chết." Lý Vị nhìn anh ta chòng chọc, mãi lâu sau mới cất tiếng: "Đây là loại độc chỉ có ở Tây Vực, ngươi vốn không phải là người Hán đến từ Tấn Trung, ngươi là người Tây Vực. Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại thông đồng với người Đột Quyết?"
"Kiến thức của Lý huynh quả là sâu rộng, còn theo dõi tình hình biên cương nữa cơ à? Thế còn ngươi là ai? Ta thấy cử chỉ tác phong của ngươi có chừng mực, đi bộ bắn tên, rất có khí phách ngút trời của người trong quân đội, Lý huynh là quân sĩ ư?" Ống tay áo Quách Phan lau đi giọt máu chảy thành dòng uốn khúc xuống dưới, cười cười, "Lý huynh thuộc chi quân đội nào? Hà Tây hay là Bắc Đình?"
Hai người mắt đối mắt, uy nghiêm đáng sợ, gió lạnh thổi qua, áo choàng bay phấp phới.
Mắt Quách Phan lóe lên, bỗng nhìn ra sau lưng Lý Vị rồi gật gật đầu, cười nói với hắn: "Tiểu nữ lang của ngươi ra ngoài tìm ngươi kìa, nàng ấy đang đi đến chỗ chúng ta đấy. Ngươi đoán nếu nàng nhìn thấy hai ta thế này, sẽ nói gì đây?"
Lý Vị không nhúc nhích, thanh âm lạnh lùng: "Cô ấy cũng hít phải thuốc, không thể tỉnh lại."
Quách Phan tinh tường bắt gặp được nét mặt thoắt biến đổi trong một thoáng chớp mắt của hắn, anh ta nở nụ cười dịu dàng, nói: "Vậy sao, ngươi đúng là quan tâm nàng ấy quá đấy." Anh ta nghiêng đầu, đột nhiên liếm khóe môi mình, giọng điệu lẳng lơ đầy mê hoặc, "Hương vị phụ nữ chắc là đẹp lắm nhỉ? Đặc biệt là thiếu nữ mới mười mấy tuổi, tay chân mềm oặt dẻo dai, cơ thể thơm ngào ngạt, eo nhỏ vừa đúng một vòng ôm. Đêm qua ta thấy hai người các ngươi lén lút đi ra ngoài, thú vui chốn hoang dã, thực sự khiến mấy người ở ngoài là chúng ta đây ghen tị nổ mắt."
Cổ tay Lý Vị trầm xuống, lại một nhát đao cứa qua, đôi mắt hắn chìm trong giá buốt, giọng nói như cục đá bị đông lạnh, sát khí đã nổi lên: "Trước khi giết ngươi, ta không ngại cắt đứt lưỡi của ngươi đâu."
Người Quách Phan run lên, chỉ cảm thấy cổ đau kịch liệt, có luồng chất lỏng ào ạt tuôn chảy xuôi vào trong quần áo. Biết mình đã chọc giận Lý Vị, anh ta cười thản nhiên: "Đợi nàng ấy ra đây rồi ngươi hẵng cứa, chẳng phải càng sướng tay hơn sao. Chỉ sợ sẽ dọa tiểu nương tử yểu điệu ấy thôi."
Quách Phan giơ tay nói: "Em gái Xuân Thiên, món đồ chơi này tặng em."
Anh ta chưa nói dứt lời, thần sắc tức thì thay đổi, trên gương mặt chỉ còn nét lạnh lùng, người ngả ra sau, tia sáng giữa tay áo chợt lóe, con phi đao vút qua Lý Vị bay thẳng về phía sau hắn.
Lý Vị vội vàng lùi đi, hắn xoay người rút đao ra, hàn quang loe lóe, thanh đao bay vụt đuổi theo con phi đao kia. Hai món vũ khí va chạm phát ra một tiếng "keng" vang dội, rồi sau đó cùng cắm xuống mặt cát.
Trước mắt trống không, lùm cỏ lay xào xạc, nào có bóng dáng thiếu nữ.
Lý Vị biết rõ giờ phút này Xuân Thiên chắc chắn vẫn còn chìm trong cơn mê man do thuốc, chỉ là lòng hắn quyết không dám mạo hiểm. Hắn khẽ thở hắt ra một hơi, quay đầu lại thì thấy Quách Phan đã vung roi phóng ngựa chạy vọt đi.
Hắn buông tiếng hừ lạnh, chẳng chút hoang mang, hai mắt nheo vào, gương cao cung tên nhắm ngay Quách Phan. Cây cung vừa bắn ra, mũi tên nhọn hoắt đã xuyên thẳng vào đầu vai anh ta. Quách Phan trở tay không kịp, đau đớn ngã khỏi lưng ngựa.
Quách Phan nằm sõng soài dưới đất, ra sức giãy giụa, mặt mũi dính toàn bụi là bụi, áo quần loang lổ vết máu, trông hết sức thảm hại. Anh ta che chỗ bị thương, nhìn chằm chằm Lý Vị đang bước từng bước tới gần, ánh mắt ngập tràn niềm phẫn hận: "Lý Vị, ngươi và ta không thù không oán, vì cớ gì ngươi phải bức giết ta đến tận nước này. Toàn bộ thương nhân ở trạm Lãnh Tuyền là do chính tay người Đột Quyết giết, có dính dáng gì tới ta chứ. Người ta giết chỉ có đám sứ giả của Cao Xương mà thôi. Hai ngày nay ở suối Dã Mã, ta cũng đâu có xuống tay với các ngươi, không thì cả đoàn người các ngươi sớm đã chết mười lần tám bận rồi."
Lý Vị nói giọng hờ hững: "Nghe nói sứ giả của Cao Xương đã chết trước khi trạm Lãnh Tuyển gặp hỏa hoạn, thi thể nằm trong sân, chất đống thành núi. Đó là nghi thức tuẫn táng của Cao Xương, ngươi là người Cao Xương?"
Quách Phan nghiến răng nghiến lợi, lát sau suy sụp nói: "Ta xuất thân từ vương tộc Cao Xương."
Lý Vị biết rõ: "Theo ta được biết, tuy Cao Xương thân thiết với Đột Quyết, nhưng để đề phòng Trường An, mỗi một vị vua Cao Xương sẽ gửi mấy vị hoàng tử vào Trường An làm con tin. Hoàng tử Cao Xương được gửi nuôi ở Trường An mấy năm nay đã lần lượt trở về, chỉ còn lại một người duy nhất, người ta gọi là Thái Bình Nô. Nghe nói con tin này là con trai của vua Cao Xương và ca cơ, thân phận thấp kém, không đáng coi trọng, từ lâu đã bị vua Cao Xương quên lãng. Hiện giờ vua Cao Xương cố ý thân cận Trung Nguyên, đây là âm mưu của vua Cao Xương và con cả. Thái Bình Nô sống hơn hai mươi năm ở Trường An, sinh lòng oán hận vua Cao Xương. Lần này ngươi bắt tay Đột Quyết giết sứ giả Cao Xương, chắc là muốn trở về lật đổ phụ thân và huynh trưởng của ngươi nhỉ."
Cặp mắt hoa đào của Quách Phan hơi híp lại, nhưng ánh nhìn lại chẳng chút ấm áp: "Ngươi nói không sai, năm ấy Cao Xương bị Đột Quyết dồn ép bao vây tấn công Y Ngô. Trường An nổi cơn thịnh nộ, phụ vương ta phải lấy lòng cả hai bên, bèn vội vội vàng vàng đem tặng đứa con vẫn còn nằm trong tã lót là ta cho Trường An, lấy tên là Thái Bình Nô, có nghĩa là nịnh bợ người. Ta tên Khúc Ca, là con trai thứ ba của vua Cao Xương."
Lý Vị thở dài: "Một hoàng tử Cao Xương như ngươi, vậy mà lại lưu lạc đến nông nỗi hôm nay."
Quách Phan nghe thấy lời ấy, hàng ngàn hàng vạn cảm xúc dâng trào, khí huyết cuồn cuộn, lặng im không nói hồi lâu: "Ta phải chạy trốn khỏi sự truy sát của huynh trưởng ta, bất đắc dĩ lắm mới dùng tới hạ sách này."
"Nhưng nếu ngươi muốn đi nhờ vả vua Đột Quyết, chống lại Cao Xương, có khác nào mổ gà lấy trứng, tự tìm đường chết. Dù có lợi dụng thế lực của Đột Quyết để bước lên vương vị, đó cũng đồng nghĩa sẽ phá hủy thủ đoạn bao nhiêu năm nay của cha và anh ngươi. Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con rối, rất nhanh thôi Cao Xương sẽ bị diệt."
Gương mặt Quách Phát biến sắc trong chốc lát, song tức khắc đã khôi phục lại bình thường, lãnh đạm nói: "Sao ngươi chắc chắn ta không làm được? Hay ngươi cũng như cha ta, vì ta là con trai của ca cơ, nên chưa bao giờ để ta vào mắt?" Anh ta khinh thường khịt mũi, "Ta càng muốn chứng minh cho các người xem."
Lý Vị nhìn bộ dạng của anh ta, thở dài: "Ngươi là hoàng tử Cao Xương, đáng ra không nên chết trong tay thảo dân mãng phu như ta. Ta không lấy mạng của ngươi, ngươi đi đi."
Hắn chỉ hướng cho Quách Phan: "Chỉ cần ngươi có thể ra khỏi sa mạc này."
Quách Phan thấy Lý Vị quay trở về suối Dã Mã, bước chân trấn định, bóng hình cao lớn, trên đầu là vành trăng bạc treo cao. Anh ta rút mũi tên ở vai xuống, mũi tên được vót từ cây liễu đỏ, biết Lý Vị giơ cao đánh khẽ, anh ta vứt mũi tên dính máu đi, lên ngựa chạy về phía trước.
Thịt vịt béo ngậy, mỡ nhỏ tong tỏng từng giọt, mùi thơm phưng phức tràn ngập khoang mũi. Mọi người ngồi vây chung quanh đống lửa, ngửi thấy hương thịt nức lòng, bèn đi ra mép nước nhổ một nắm lá lau sậy xanh tươi, bện thắt vào nhau thành cái đĩa tròn làm đồ đựng thịt.
Cục nấm nhét trong bụng vịt được nướng thành một cái túi nước. Bóc lớp bùn ra, nước từ thịt chảy thẳng xuống tay, vừa tươi vừa đậm đà. Cơn đói của mọi người đã cồn cào sôi sục, con sâu thèm ăn khuấy đảo khoang bụng. Không nói nhiều lời, cả nhóm bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, tuy rằng ít rượu, song chẳng hề ảnh hưởng đến niềm hứng thú của mọi người.
Lý Vị thấy Xuân Thiên cầm chủy thủ xé thịt, cúi đầu ăn một cách chậm chạp, im lìm ít nói. Tưởng lầm nàng không thích món này, hắn khom người nói bên tai nàng: "Nếu cô không thích ăn thịt vịt, ta nướng cá cho cô."
Nàng ngẩng lên nhìn hắn, thấy mắt mình hình như hơi nhoi nhói, lắc lắc đầu, nhỏ giọng kêu: "Món này cũng rất ngon, tôi thích lắm."
Ánh lửa nhảy nhót bập bùng chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, đôi đồng tử trong veo. Hắn cảm giác mình đã nhìn nhầm. Rặng mây đỏ tràn khắp trên đôi gò má nàng với một màu đỏ hoang dại, là thứ màu yêu kiều và diễm lệ hơn cả ánh lửa đang lập lòe.
Hắn cứ nhìn chằm chằm, Xuân Thiên lâm vào quẫn bách, lại cúi gằm xuống. Lý Vị thấy trong lòng là lạ, lặng lẽ liếc nàng một lần nữa. Làn gió phất qua mớ tóc tán loạn bên tai thiếu nữ, thùy tai xinh xắn hệt viên ngọc mài được nhuộm sắc đỏ ửng đậm màu. Thậm chí có thể trông thấy trên thùy tai đỏ như máu kia có một lỗ tròn nho nhỏ. Nếu đeo cặp khuyên tai minh nguyệt* vào, chẳng biết sẽ còn lóa mắt cỡ nào nữa.
*Khuyên tai minh nguyệt:
Lý Vị định thần lại, chợt nghe nhóm Hồ thưởng quay sang hỏi hắn: "Không biết ra sa mạc Mạc Hạ Diên rồi, Lý huynh định sẽ đi đường nào đến Y Ngô, có phải vào Tinh Tinh Hiệp hay chăng?"
Tinh Tinh Hiệp là cửa ngõ của Y Ngô, đồng thời cũng là "cổ họng" của Tây Vực. Thành Y Ngô có hai trăm quân đồn trú xây dựng pháo đài ở vùng phụ cận. Lý Vị có bạn cũ ở chỗ ấy, định sẽ đi đến Tinh Tinh Hiệp gặp lại cố nhân, vì vậy hắn gật đầu: "Tôi có người bạn ở Tinh Tinh Hiệp, muốn tới đó tụ họp, sau đó sẽ quay lại dịch trạm số mười vào thành Y Ngô."
Nhóm Hồ thương đưa mắt nhìn nhau, lại hỏi Quách Phan: "Khong biết Quách huynh đi đường nào?"
Quách Phan nhìn mọi người, mỉm cười bảo: "Ra sa mạc Mạc Hạ Diên có thượng lưu sông ở Hồng Liễu Câu, sông chảy vào Y Ngô, tôi đi đường này."
Nghe Lý Vị và Quách Phan nói thế, nhóm Hồ thương gật gù: "Đoàn người chúng tôi nấn ná bên ngoài cũng đã lâu, tới Mạc Hạ Diên thì hành trình tiếp tục bị trì hoãn. Hôm qua chúng tôi thương lượng, tính rằng sẽ đi đường núi Hạ Mã, có thể sớm đến được thành Y Ngô. Đáng tiếc... nếu ai cũng đã tự có kế hoạch riêng, ra khỏi sa mạc Mạc Hạ Diên là chúng ta sẽ bước theo những con đường riêng, mỗi người đi một ngả."
Núi Hạ Mã là một con đường núi dẫn vào Y Ngô, đường nằm khuất và cực kỳ khó đi, rất hiếm người đi qua đường ấy. Tuy nhiên, do người lai vãng ít ỏi thưa thớt nên cũng không có trạm kiểm soát ngăn trở. Đi hết đường núi là tới chân núi phía Nam của dãy núi Thiên, muốn đến biên giới Đột Quyết, Tây Vực, hay Hiệt Kiết Tư đều thuận tiện.
Nhóm Hồ thương than ngắn thở dài: "Ở sa mạc Mạc Hạ Diên mới có mấy ngày ngắn ngủi mà cũng đã coi như là sẻ chia lúc hoạn nạn, cùng nhau tiến cùng nhau lùi, có giao tình sinh tử. Giờ đây người nào cũng có lối đi riêng, sắp đến ngày ly biệt, vẫn có phần không nỡ."
Lý Vị biết bọn họ buôn lậu đại hoàng, suốt chặng đường luôn phải hết sức giấu kỹ, tránh tai nghe mắt nhìn, nghiễm nhiên sẽ không đi đường thường. Hắn không vạch trần, ngay sau đó lên tiếng: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hữu duyên tự khắc tái kiến. Có lẽ khi đến Y Ngô sẽ còn được tương phùng với các vị."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Có vị Hồ thương am hiểu về âm luật cầm chiếc lá lau sậy thổi một khúc nhạc Tây Vực đứt quãng. Quách Phan biết khúc nhạc ấy, tiện tay nhặt một cành liễu đỏ gõ lên một tảng đá đen theo điệu nhạc. Tiếng nhạc thổi và tiếng gõ vào đá hòa vào với nhau, tô đậm khung cảnh cát vàng trăng lạnh, cỏ cây xanh rì, hồ nước loang loáng như gương, vừa thanh tịnh lại vừa mang một nỗi niềm sầu thảm ai oản.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người thu dọn đồ đạc, vui đùa vài câu, rồi nhao nhao đi chọn chỗ nằm nghỉ.
Màn đêm buông xuống, lửa trại dần tắt, trong ánh lửa yếu ớt, có một mùi thơm thoang thoảng bốc lên lượn lờ tản mát trong không khí. Người nằm ngủ trở mình, ngay cả tiếng ngáy cũng gần như ngừng hẳn.
Có người chống gối đứng dậy, giơ chân đá đá người đã ngủ mê mệt bên cạnh mình, khóe miệng đong đầy ý cười, bước tới chỗ đàn gia súc dắt ngựa của mình ra.
Lạc đà trong đàn ngoan ngoãn nhắm mắt đánh giấc ngủ ngắn, bỗng bị người xua thì vội vã đứng lên. Người đến dùng chủy thủ rạch một nhát vào chiếc bao mềm màu trắng, thò tay vào trong moi móc, quả nhiên lấy ra được một túi đại hoàng được bọc bằng giấy dầu.
Người kia vân vê một miếng đại hoàng, đưa lên mũi ngửi ngửi, lầm bầm lầu bầu: "Hóa ra là đại hoàng Hoàng Thủy, hèn nào cẩn thận như vậy."
Anh ta đang định mang mấy bao đại hoàng đi xa, Truy Lôi nằm dưới đất bất thình lình nhảy lên khẽ hí một tràn. Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ống tay áo bay lật phật của người này, một con phi đao nằm giấu trong lòng bàn tay.
Đằng sau đột nhiên có giọng nói truyền vào tai: "Quách huynh."
"Hóa ra là Lý huynh." Quách Phan quay đầu lại, thấy Lý Vị đứng sừng sững ngay sau lưng mình, anh ta cười nhẹ nhàng: "Đêm hôm khuya khoắt, ngày mai còn phải tiếp tục hành trình, sao Lý huynh không ngủ?"
"Biết đêm nay Quách huynh phải đi, nên muốn ra tiễn Quách huynh một đoạn." Lý Vị đeo túi mũi tên trên lưng, đứng khoanh tay, thong dong nói: "Mọi người có duyên gặp gỡ nhau, giờ Quách huynh lại muốn không từ mà biệt, thậm chí trộn cả thuốc mê vào lửa trại, làm thế chẳng phải là không muốn được ngày tái ngộ ư."
"Vậy thì sao Lý huynh vẫn tỉnh? Chả lẽ anh muốn cùng đi với tôi?" Quách Phan chắp tay cười nói, "Lúc này không đi, tôi sợ mình sẽ không đi được nữa mất. Vẫn nên đi trước là tốt nhất."
Lý Vị tiến lên: "Vội vội vàng vàng, đêm khuya Quách huynh chạy ra đây, lại còn muốn bôn tẩu ngay trong đêm, anh định sẽ đi đâu?"
"Thiên hạ rộng lớn, luôn luôn có chỗ dung thân." Quách Phan bất đắc dĩ cười khổ, "Đi một bước tính một bước, trước mắt tạm thời vào thành Y Ngô xem sao."
"Thành Y Ngô bị người Đột Quyết tấn công rồi sao?" Lý Vị hỏi, "Quách huynh đi Y Ngô tìm ai để cậy nhờ? Long gia Y Ngô? Hay là vua Đột Quyết?"
Quách Phan thu vào thần sắc trên mặt, chậm rãi đứng thẳng người lên, con mắt híp lại, ánh nhìn lạnh lùng: "Ta không hiểu ý của Lý huynh."
"Ngươi và Hoàng Tam Đinh dẫn người Đột Quyết đến trạm Lãnh Tuyền, giết chết sứ giả của Cao Xương. Tuy đã nhận được phần thưởng của người Đột Quyết nhưng không hề rút lui theo chúng, mà ngược lại còn tìm cách trà trộn vào thương đội, cả quãng đường luôn theo đuôi ta vào sa mạc Mạc Hạ Diên, ý đồ muốn cùng đi tới Y Ngô." Lý Vị từ từ lên cung, rút trường đao ra đặt lên đầu vai anh ta, "Tất cả đều là thương lữ vô tội đi qua sa mạc, chỉ cầu mong cho gia đình no ấm. Vậy mà ngươi lại cấu kết với giặc, xem mạng người như cỏ giác, tàn sát dân lành, sao ta có thể nhịn được chứ."
Quách Phan hừ một tiếng, cười khẩy, bàn tay lật vòng, lưỡi đao dí vào người, nét mặt băng giá ngạo nghễ: "Lý huynh đang muốn đòi công bằng cho đám người vô tội đó sao?"
"Nếu như ngươi ở lại, ta cũng không cần phải làm thế này." Lý Vị xoay chuôi đao, mũi đao ghì sát cổ anh ta.
"Hoàng Tam Đinh chết rồi, tối nay ta không đi, đợi tới khi ra khỏi Mạc Hạ Diên, đám Hồ thương buôn lậu đại hoàng kia cũng sẽ bao vây rồi giết chết ta ở sa mạc này. Đến lúc ấy Lý huynh không phải tự mình ra tay cũng đã được chứng kiến hồn ta vùi chôn giữa đại mạc, đầu mình hai nơi. Lý huynh đúng là thích xem cảnh vui náo nhiệt mà."
"Hoàng Tam Đinh biết được bí mật của nhóm Hồ thương, nên đã uy hiếp họ cung cấp nước và lương thực cho các ngươi. Nhóm Hồ thương dâng căm phẫn trong lòng, từ lâu đã muốn động thủ với các ngươi. Nhưng ngươi và Hoàng Tam Đinh lại xảy ra tranh chấp, ngươi bèn sát hại hắn ta bằng thuốc độc, mới có thể theo chúng ta tới tận đây."
"Hóa ra cả hành trình Lý huynh đều đứng ngoài xem hết trò vui. Một thư sinh như ta, tay không tấc sắt, phải vội vàng trốn đi chứ chẳng nhẽ ngồi chờ khát chết, bị hại chết trong Mạc Hạ Diên này?" Quách Phan cười nói, "Hoàng Tam Đinh chỉ là tôi tớ của ta, bán mạng cho ta, cũng là lẽ đương nhiên."
Anh ta chậm chạp phủi phủi lớp bụi dính trên chiếc áo choàng, giơ tay gạt lưỡi đao của Lý Vị ra: "Suốt cả chặng đường, Lý huynh đã im lặng làm thinh trước trăm kiểu chủ động tiếp cận của ta, ta biết Lý huynh là người không thích gây chuyện, chỉ muốn khoanh tay đứng nhìn, cơ bản là không muốn đoái hoài tới việc rắc rối này. Những chuyện ta làm không liên quan gì đến Lý huynh cả, chỉ mong Lý huynh chừa cho ta một con đường sống."
Lý Vị đứng sừng sững bất động, bàn tay hắn ấn xuống, lưỡi đao lạnh lẽo bên cổ Quách Phan nhẹ nhàng cứa một đường. Nhất thời một cảm giác buốt nhói tràn ra từ da thịt dưới lưỡi đao. Dòng máu nóng hổi dính đầy tay Quách Phan, dưới ánh trăng mở bàn tay ra nhìn, khóe môi anh ta co rúm, cười nói: "Đao sắc bén thật đấy, chả trách đám Hồ thương kia không dám động vào ngươi."
"Ngươi có thuốc độc đã khiến Hoàng Tam Đinh chết." Lý Vị nhìn anh ta chòng chọc, mãi lâu sau mới cất tiếng: "Đây là loại độc chỉ có ở Tây Vực, ngươi vốn không phải là người Hán đến từ Tấn Trung, ngươi là người Tây Vực. Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại thông đồng với người Đột Quyết?"
"Kiến thức của Lý huynh quả là sâu rộng, còn theo dõi tình hình biên cương nữa cơ à? Thế còn ngươi là ai? Ta thấy cử chỉ tác phong của ngươi có chừng mực, đi bộ bắn tên, rất có khí phách ngút trời của người trong quân đội, Lý huynh là quân sĩ ư?" Ống tay áo Quách Phan lau đi giọt máu chảy thành dòng uốn khúc xuống dưới, cười cười, "Lý huynh thuộc chi quân đội nào? Hà Tây hay là Bắc Đình?"
Hai người mắt đối mắt, uy nghiêm đáng sợ, gió lạnh thổi qua, áo choàng bay phấp phới.
Mắt Quách Phan lóe lên, bỗng nhìn ra sau lưng Lý Vị rồi gật gật đầu, cười nói với hắn: "Tiểu nữ lang của ngươi ra ngoài tìm ngươi kìa, nàng ấy đang đi đến chỗ chúng ta đấy. Ngươi đoán nếu nàng nhìn thấy hai ta thế này, sẽ nói gì đây?"
Lý Vị không nhúc nhích, thanh âm lạnh lùng: "Cô ấy cũng hít phải thuốc, không thể tỉnh lại."
Quách Phan tinh tường bắt gặp được nét mặt thoắt biến đổi trong một thoáng chớp mắt của hắn, anh ta nở nụ cười dịu dàng, nói: "Vậy sao, ngươi đúng là quan tâm nàng ấy quá đấy." Anh ta nghiêng đầu, đột nhiên liếm khóe môi mình, giọng điệu lẳng lơ đầy mê hoặc, "Hương vị phụ nữ chắc là đẹp lắm nhỉ? Đặc biệt là thiếu nữ mới mười mấy tuổi, tay chân mềm oặt dẻo dai, cơ thể thơm ngào ngạt, eo nhỏ vừa đúng một vòng ôm. Đêm qua ta thấy hai người các ngươi lén lút đi ra ngoài, thú vui chốn hoang dã, thực sự khiến mấy người ở ngoài là chúng ta đây ghen tị nổ mắt."
Cổ tay Lý Vị trầm xuống, lại một nhát đao cứa qua, đôi mắt hắn chìm trong giá buốt, giọng nói như cục đá bị đông lạnh, sát khí đã nổi lên: "Trước khi giết ngươi, ta không ngại cắt đứt lưỡi của ngươi đâu."
Người Quách Phan run lên, chỉ cảm thấy cổ đau kịch liệt, có luồng chất lỏng ào ạt tuôn chảy xuôi vào trong quần áo. Biết mình đã chọc giận Lý Vị, anh ta cười thản nhiên: "Đợi nàng ấy ra đây rồi ngươi hẵng cứa, chẳng phải càng sướng tay hơn sao. Chỉ sợ sẽ dọa tiểu nương tử yểu điệu ấy thôi."
Quách Phan giơ tay nói: "Em gái Xuân Thiên, món đồ chơi này tặng em."
Anh ta chưa nói dứt lời, thần sắc tức thì thay đổi, trên gương mặt chỉ còn nét lạnh lùng, người ngả ra sau, tia sáng giữa tay áo chợt lóe, con phi đao vút qua Lý Vị bay thẳng về phía sau hắn.
Lý Vị vội vàng lùi đi, hắn xoay người rút đao ra, hàn quang loe lóe, thanh đao bay vụt đuổi theo con phi đao kia. Hai món vũ khí va chạm phát ra một tiếng "keng" vang dội, rồi sau đó cùng cắm xuống mặt cát.
Trước mắt trống không, lùm cỏ lay xào xạc, nào có bóng dáng thiếu nữ.
Lý Vị biết rõ giờ phút này Xuân Thiên chắc chắn vẫn còn chìm trong cơn mê man do thuốc, chỉ là lòng hắn quyết không dám mạo hiểm. Hắn khẽ thở hắt ra một hơi, quay đầu lại thì thấy Quách Phan đã vung roi phóng ngựa chạy vọt đi.
Hắn buông tiếng hừ lạnh, chẳng chút hoang mang, hai mắt nheo vào, gương cao cung tên nhắm ngay Quách Phan. Cây cung vừa bắn ra, mũi tên nhọn hoắt đã xuyên thẳng vào đầu vai anh ta. Quách Phan trở tay không kịp, đau đớn ngã khỏi lưng ngựa.
Quách Phan nằm sõng soài dưới đất, ra sức giãy giụa, mặt mũi dính toàn bụi là bụi, áo quần loang lổ vết máu, trông hết sức thảm hại. Anh ta che chỗ bị thương, nhìn chằm chằm Lý Vị đang bước từng bước tới gần, ánh mắt ngập tràn niềm phẫn hận: "Lý Vị, ngươi và ta không thù không oán, vì cớ gì ngươi phải bức giết ta đến tận nước này. Toàn bộ thương nhân ở trạm Lãnh Tuyền là do chính tay người Đột Quyết giết, có dính dáng gì tới ta chứ. Người ta giết chỉ có đám sứ giả của Cao Xương mà thôi. Hai ngày nay ở suối Dã Mã, ta cũng đâu có xuống tay với các ngươi, không thì cả đoàn người các ngươi sớm đã chết mười lần tám bận rồi."
Lý Vị nói giọng hờ hững: "Nghe nói sứ giả của Cao Xương đã chết trước khi trạm Lãnh Tuyển gặp hỏa hoạn, thi thể nằm trong sân, chất đống thành núi. Đó là nghi thức tuẫn táng của Cao Xương, ngươi là người Cao Xương?"
Quách Phan nghiến răng nghiến lợi, lát sau suy sụp nói: "Ta xuất thân từ vương tộc Cao Xương."
Lý Vị biết rõ: "Theo ta được biết, tuy Cao Xương thân thiết với Đột Quyết, nhưng để đề phòng Trường An, mỗi một vị vua Cao Xương sẽ gửi mấy vị hoàng tử vào Trường An làm con tin. Hoàng tử Cao Xương được gửi nuôi ở Trường An mấy năm nay đã lần lượt trở về, chỉ còn lại một người duy nhất, người ta gọi là Thái Bình Nô. Nghe nói con tin này là con trai của vua Cao Xương và ca cơ, thân phận thấp kém, không đáng coi trọng, từ lâu đã bị vua Cao Xương quên lãng. Hiện giờ vua Cao Xương cố ý thân cận Trung Nguyên, đây là âm mưu của vua Cao Xương và con cả. Thái Bình Nô sống hơn hai mươi năm ở Trường An, sinh lòng oán hận vua Cao Xương. Lần này ngươi bắt tay Đột Quyết giết sứ giả Cao Xương, chắc là muốn trở về lật đổ phụ thân và huynh trưởng của ngươi nhỉ."
Cặp mắt hoa đào của Quách Phan hơi híp lại, nhưng ánh nhìn lại chẳng chút ấm áp: "Ngươi nói không sai, năm ấy Cao Xương bị Đột Quyết dồn ép bao vây tấn công Y Ngô. Trường An nổi cơn thịnh nộ, phụ vương ta phải lấy lòng cả hai bên, bèn vội vội vàng vàng đem tặng đứa con vẫn còn nằm trong tã lót là ta cho Trường An, lấy tên là Thái Bình Nô, có nghĩa là nịnh bợ người. Ta tên Khúc Ca, là con trai thứ ba của vua Cao Xương."
Lý Vị thở dài: "Một hoàng tử Cao Xương như ngươi, vậy mà lại lưu lạc đến nông nỗi hôm nay."
Quách Phan nghe thấy lời ấy, hàng ngàn hàng vạn cảm xúc dâng trào, khí huyết cuồn cuộn, lặng im không nói hồi lâu: "Ta phải chạy trốn khỏi sự truy sát của huynh trưởng ta, bất đắc dĩ lắm mới dùng tới hạ sách này."
"Nhưng nếu ngươi muốn đi nhờ vả vua Đột Quyết, chống lại Cao Xương, có khác nào mổ gà lấy trứng, tự tìm đường chết. Dù có lợi dụng thế lực của Đột Quyết để bước lên vương vị, đó cũng đồng nghĩa sẽ phá hủy thủ đoạn bao nhiêu năm nay của cha và anh ngươi. Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con rối, rất nhanh thôi Cao Xương sẽ bị diệt."
Gương mặt Quách Phát biến sắc trong chốc lát, song tức khắc đã khôi phục lại bình thường, lãnh đạm nói: "Sao ngươi chắc chắn ta không làm được? Hay ngươi cũng như cha ta, vì ta là con trai của ca cơ, nên chưa bao giờ để ta vào mắt?" Anh ta khinh thường khịt mũi, "Ta càng muốn chứng minh cho các người xem."
Lý Vị nhìn bộ dạng của anh ta, thở dài: "Ngươi là hoàng tử Cao Xương, đáng ra không nên chết trong tay thảo dân mãng phu như ta. Ta không lấy mạng của ngươi, ngươi đi đi."
Hắn chỉ hướng cho Quách Phan: "Chỉ cần ngươi có thể ra khỏi sa mạc này."
Quách Phan thấy Lý Vị quay trở về suối Dã Mã, bước chân trấn định, bóng hình cao lớn, trên đầu là vành trăng bạc treo cao. Anh ta rút mũi tên ở vai xuống, mũi tên được vót từ cây liễu đỏ, biết Lý Vị giơ cao đánh khẽ, anh ta vứt mũi tên dính máu đi, lên ngựa chạy về phía trước.