Chương 40: Ma lội cát
Xuân Thiên theo chân Khấu Diên Anh xuyên qua đàn gia súc chở hàng, quét sạch đất cát bám đầy trên người ngựa thồ. Sắc trời trong cơn mưa cát tăm tối như đêm, trong vòng một tấc chìa tay không nhìn thấy năm ngón. Giữa lớp sương bùn đất mịt mù giăng mắc, nàng trông thấy Lý Vị và ông Khấu Diên đứng cùng một chỗ, mắt chăm chú quan sát làn mưa cát lất phất trong không trung, thấp giọng nói chuyện. Bên cạnh là Hồ thương đang kiểm kê bao hàng, có mấy người thì khoanh tay đứng thẳng, tiếng Hồ dồn dập truyền tới.
Nàng không hiểu tiếng Hồ, thấy thần sắc của nhóm Hồ thương có điều khác thường, bèn hỏi Khấu Diên Anh: "Trông họ hình như đang cãi nhau phải không?"
Khấu Diên Anh thản nhiên liếc mắt một cái, thờ ơ nhún vai: "Bão cát quét mất hai ba bao hàng đi rồi, mấy bao hàng đó quý lắm, giờ lòng họ đang đau muốn chết đấy."
Một trận gió ác liệt thổi qua, hạt sạn bay vào mắt Xuân Thiên, đau rát khó chịu, nàng không nhịn được đưa tay lên dụi: "Chẳng biết cơn mưa cát này khi nào mới dừng lại được nữa."
"Bão cát nói ra thì lạ lắm, có khi bảo ngưng là ngưng ngay, có khi thổi liền tù tì ba năm ngày." Khấu Diên Anh trả lời, "Tình hình của chúng ta hiện giờ đã gọi là may mắn rồi. Nghe ông nội tôi kể, thỉnh thoảng sẽ có một luồng gió ma bất thình lình chui ra từ trong cát, có thể thổi tung cả người lẫn vật bay lên trời. Sa mạc Mạc Hạ Diên thường xảy ra bão cát đen, chỉ cần không gặp phải những bãi bùn kiềm mặn là sẽ không sao đâu."
Câu ta trình bày với Xuân Thiên bằng một giọng nghiêm túc, ánh mắt bỗng nhiên trôi về phía cách đó ít xa, nói khe khẽ, "Hai người Hoàng Tam Đinh với Quách Phan kia suốt ngày lẽo đẽo sau thương đội xum xoe, trông cứ lén lén lút lút."
Xuân Thiên nhìn sang theo cậu ta, Hoàng Tam Đinh và Quách Phan một trước một sau, lần lượt ló người ra đằng sau một bức tường đá cao chót vót, thấy mọi người bận bịu, liền bước tới giúp sắp xếp ngựa thồ.
Nàng biết từ trước đến giờ Lý Vị luôn đối xử với người khác với thái độ ôn hòa, nhưng mấy ngày nay hình như hắn chưa nói với hai người đó câu nào. Xuân Thiên cũng không phải dạng người nhiệt tình thân thiện, cộng thêm nam nữ khác biệt, suốt mấy ngày nay nàng còn chẳng nói với hai người một chữ. Nghe Khấu Diên Anh bảo, nàng không khỏi bật thốt: "Hai người họ trông rất hòa hợp với mọi người."
Quách Phan kia tuy nom áo quần có phần thảm hại, nhưng trong bước đi vẫn toát lên một vẻ văn nhã. Anh ta có ngoại hình sáng sủa, con người cũng điềm đạm, bấy giờ đang đi đến chỗ của Xuân Thiên và Khấu Diên Anh, bước lên cười nói: "Sa mạc Mạc Hạ Diên này quả là ghê gớm, ban nãy hai vị tiểu hữu chắc cũng bị sợ nhỉ."
Anh ta đứng gần Xuân Thiên hơn, Xuân Thiên ngửi thấy mùi bụi đất và mùi đàn hương trên người anh ta. Nàng gật nhẹ đầu, lặng lẽ lùi về sau vài bước.
Cặp mắt xanh thẳm của Khấu Diên Anh quan sát anh ta, miệng cười rạng rỡ: "Tôi sắp bị cát vùi thành đống rồi đây, Quách đại gia khỏe chán."
Quách Phan phá lên cười không ngớt rồi chuyện trò đôi ba câu với Khấu Diên Anh.
Xuân Thiên đang định rời đi thì thấy Quách Phan và Khấu Diên Anh đã nói xong, hai người xoay gót đi tới giúp Xuân Thiên kéo dây cương ngựa: "Tiểu nữ lang không thích nói chuyện lắm nhỉ."
Xuân Thiên vờ xấu hổ, khẽ cười cười với anh ta. Quách Phan phủi cát đất dính ở ống tay áo xuống, dịu dàng cười bảo: "Trông nữ lang không giống người Hà Tây, họ cũng hiếm gặp, người từ xứ khác đến sao?"
Xuân Thiên gật đầu: "Vâng."
Quách Phan lấy làm ngạc nhiên: "Hôm qua tán gẫu với Lý huynh, không ngờ tuổi Lý huynh còn trẻ thế mà kinh nghiệm đã phong phú vậy rồi. Mười hai thành của Tây Vực này chẳng có chỗ nào là huynh ấy không biết, mỗ thật sự rất kính nể. Đợi thêm mấy ngày nữa tới Y Ngô, khi đó là lễ Phật Đản, trong thành Y Ngô có hội chùa diễu hành, lúc ấy sẽ mời hai vị đi ăn cỗ xem Hồ tuyền vũ, tiểu nương tử thích xem Hồ tuyền vũ không?"
Xuân Thiên nghe anh ta nhắc đến Lý Vị, cũng không biết phải thưa lại thế nào, lại nghe thấy anh ta hỏi, bèn đáp: "Hồi nhỏ tôi có xem Hồ tuyền vũ hai lần, nhưng không nhớ rõ lắm."
Nàng có lòng kiêng dè, không muốn nói nhiều với đàn ông trưởng thành, nên vội lấy cái cớ rồi mau chóng tránh đi chỗ khác.
Quách Phan nhìn bóng lưng gấp rút bỏ đi của nàng, mỉm cười lắc đầu.
Xuân Thiên đang kiếm chỗ để ngồi, bỗng thấy Lý Vị đến tìm, nàng thở hắt ra một hơi. Lý Vị trông nàng chỉ để lộ đôi mắt đen ra ngoài, nói: "Cô nghỉ ngơi đi, mưa cát sẽ không dừng ngay được đâu. Tối nay chúng ta không thể lên đường, chỉ đành tá túc lại đây, cô đừng đi lung tung đấy."
Xuân Thiên gật gật đầu, ngồi xuống tấm thảm nỉ. Nghe thấy tiếng đàn gia súc réo ầm ĩ hòa cùng tiếng Hồ thương nói chuyện với nhau, nàng hỏi: "Họ đang nói gì thế ạ?"
Lý Vị cũng ngồi xuống bên cạnh, uống một ngụm nước: "Họ đang xử lý đinh ở móng ngựa thồ, mấy ngày nay đi qua bao nhiêu bãi kiềm mặn, gia súc lại còn cõng bao đồ nặng trên lưng, cát độc rất dễ dàng xâm nhập vào chân. Nếu không kịp thời rửa sạch sẽ, đàn con la đó sẽ chết hết trên đường."
Xuân Thiên gật gù, lặng im nghe một chốc, hồi lâu sau cất giọng hỏi: "Trà thơm của họ thơm quá, trà thơm đó sản xuất ở đâu vậy ạ? Trà Giang Nam có vị thanh đạm nhất, Tứ Xuyên thì thích cho thêm lá cây bách với lát gừng vào, chẳng lẽ đây là món mới ra của vùng Lưỡng Quảng?"
Lý Vị cười cười, cặp mắt đen nhánh sáng ngời: "Cô nhớ ra điều gì rồi?"
"Giống với... giống với của thương đội mà tôi đi theo ở Hồng Nhai Câu, bao hàng thơm ngào ngạt... xen lẫn một chút đăng đắng thoang thoảng."
Lý Vị lắc đầu, rút một mũi tên lông vũ ra nắm trong tay, vẽ từng nét xuống cát thành hai con chữ.
Mũi tên sắc nhọn để lại vết tích trên mặt cát nông, Xuân Thiên nhìn kỹ hai chữ kia.
Đại hoàng.
"Đại hoàng?"
"Thương đội đây cũng lén ra khỏi Hà Tây trái phép, vì để tránh kiểm tra của mười chốt báo hiệu nên họ mới bí quá hóa liều đi con đường này, bằng không thì cũng chẳng cần mời Khấu Diên gia dẫn đường." Thanh âm của hắn cực thấp, nhẹ nhàng trôi giữa mưa cát như có như không. Xuân Thiên không nhìn rõ thần sắc trên mặt hắn, chỉ nghe hắn nói khẽ: "Hai năm gần đây, vì để khống chế vùng Tây Vực cũng như để đối kháng với Đột Quyết, cận quan* nghiêm cấm người dân tùy tiện buôn bán đại hoàng. Đại hoàng của đất Bắc hiện nay vô cùng có giá, một lạng thôi đã ngang bằng với vàng. Lợi nhuận cao tất có dũng phu, ở Hồng Nhai Câu cô cũng gặp một thương đội buôn lậu đại hoàng, ai ngờ giữa đường bị kẻ xấu cướp mất."
(*Cận quan: quan lại thân cận với hoàng đế)
Xuân Thiên nhớ lại sự việc xảy ra ở Hồng Nhai Câu ngày hôm ấy, cảm thấy tay chân lạnh toát, "Chúng ta..." Xuân Thiên gãi gãi má, "Làm sao bây giờ?"
"Tạm thời chưa biết." Lý Vị thở dài, "Chẳng qua là tình cờ gặp gỡ trên đường, không quản được quá nhiều thứ. Huống hồ đại hoàng là thuốc, đâu biết số đại hoàng đó cứu chữa được cho bao nhiêu dân du mục."
Hoàng Tam Đinh tìm được Quách Phan trong đàn gia súc, hai người nói dăm câu, sửa sang lại bọc hành lý, phát hiện túi nước của mình đã chạm đáy, không cung cấp đủ cho một ngày tới. Hai người bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, Quách Phan mím môi, chắp tay sau lưng, sai sử Hoàng Tam Đinh: "Đi hỏi mua bọn họ chút nước nữa đi, dù thế nào cũng phải gắng gượng đến suối Dã Mã."
"Được thôi." Hoàng Tam Đinh tìm tới nhóm Hồ thương, chậm rãi cười nói: "Các vị huynh đài, túi nước của hai anh em tôi cạn sạch rồi, chẳng biết các vị có thể cho chúng tôi xin nửa túi không?"
Nhóm Hồ thương nhìn nhau rồi lắc đầu khó xử: "Hoàng huynh, xin lỗi nhé, nước của chúng tôi không đủ lắm... Còn mấy ngày nữa thôi là đến suối Dã Mã, lúc đó sẽ có nguồn nước tiếp tế."
Hoàng Tam Đinh chắp tay: "Cảm ơn các vị, ban nãy bất cẩn đánh rơi túi nước... thực sự là hết cách rồi, mong các vị giúp đỡ..."
Anh ta bốc một nắm hạt mã não Lạt Ma ra.
Cơn mưa cát kéo dài cả một ngày trời. Gió cát khiến mắt người nào người nấy đau rát đỏ au, hết sức mệt mỏi. Chập tối, bão cát có ngừng một lúc. Màn đêm vừa buông tức thì, gió rét đã càn quét khắp nơi, cát đá loạn xạ, trên đỉnh đầu là không trung rợp một màu xanh tím quái quỷ, chẳng thấy sao trăng.
Đàn lạc đà lẳng lặng phủ phục dưới đất, la ngựa không chống cự được bão cát, lâu lâu lại rên rỉ vài tiếng. Tia sáng mờ mờ lập lòe, cả sa mạc bị bao phủ trong một màn sương mù, cơ hồ duỗi tay không nhìn được năm ngón. Nhóm Hồ thương cũng không dám đi đường, buộc phải ngủ lại đây.
Xuân Thiên dùng thảm nỉ quấn cả người vào, nghe tiếng gió lạnh cứa qua vách đá kêu rin rít. Chợt nàng thấy có những chấm sáng màu xanh, y như đôi mắt âm u lơ lửng di động giữa cõi u minh, yên lặng theo dõi những kẻ xa lạ đang chui ra chui vào.
"Chờ... chờ... chờ... tránh đường... tránh đường..." Dường như có tiếng gì mơ hồ đứt quãng nổi lên từ trong lòng đất, rồi lại "lộc cộc... lộc cộc..." hệt tiếng guốc mộc nện xuống đất, vang vọng giữa sa mạc.
"Đây là tiếng gì thế? Sao nghe quái gở thế?" Có người thấp giọng hỏi.
"Họ đang đi đường." Lão Khấu Diên lặng lẽ nhắm mắt lại.
"Họ... là ai cơ?"
Là tiếng cười nhẹ của Khấu Diên Anh: "Đương nhiên là ma trong sa mạc rồi."
Gió lạnh luồn qua người Xuân Thiên, bỗng dưng nàng cảm giác da đầu mình tê rần, quay đầu thoáng nhìn Lý Vị, khẽ gọi: "Lý Vị."
Lý Vị xê dịch tới cạnh nàng, phát hiện nàng đang sợ hãi run rẩy, hắn choàng tấm thảm nỉ của mình lên người nàng, kề sát vào nàng: "Đừng sợ, là ma trơi với tiếng gió."
Nàng gật đầu, nằm cạnh hắn cuộn tròn người trong thảm nỉ, nghe tiếng gió càng lúc càng dữ như tiếng dây đàn kéo căng, thoáng như chỉ một chớp mắt nữa thôi sẽ bất ngờ vỡ tung, lại như là sấm sét, thét gào đùng đoàng.
Lý Vị thấy nàng ngủ không yên, cách tấm thảm nỉ, tay hắn vỗ nhè nhẹ, trấn an nàng từ từ đi vào giấc ngủ.
Bão cát oanh tạc khoảng chừng một ngày một đêm. Sáng hôm sau, bầu trời cao vời vợi, gió êm sóng lặng, không trung xanh thẫm, không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ, mặt trời đỏ chói, cát vàng mênh mông, quả là khung cảnh bình đạm đẹp tựa tranh vẽ.
Ban đêm Xuân Thiên có mơ mơ màng màng tỉnh giấc vài lần, nàng ngỡ như mình nghe thấy tiếng gì đó, nhưng giấc này nàng ngủ cũng coi như là an ổn. Đứng dậy khỏi thảm nỉ, Lý Vị đã không còn bên cạnh, nhìn quanh quất bốn phía, nàng không thể phân biệt được mặt mũi của ai với ai nữa, cả nhóm người đóng băng ngồi vây lại cùng nhau.
Nàng đi tới xem, Lý Vị nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền bước qua ngăn nàng lại, vẻ mặt không được tốt lắm: "Đừng đi."
Xuân Thiên nhìn lướt qua một đôi ủng đen trên cát, hình như có người đang nằm, khó hiểu hỏi: "Sao vậy ạ?"
Hoàng Tam Đinh chết rồi.
Mặt mũi anh ta xanh đen, môi khô nứt, không có vết thương, không có dấu máu, cơ thể cứng đờ, tư thế kỳ dị, như thể có ai kéo hai chân anh ta vào trong, mà anh ta lại cố vùng vẫy bò ra ngoài sa mạc.
Xuân Thiên sững sờ, lắp ba lắp bắp: "Chết rồi."
Khấu Diên Anh thở hắt ra: "Lẽ nào tối hôm qua anh ta bị ma bắt đi?"
"Tám phần là thế, đêm qua ma lội cát, lúc đó chắc chắn Hoàng huynh đã đụng chạm gì rồi..."
Đêm qua sóng gió cuồn cuộn, khuấy đảo nỗi sợ hãi trong lòng người. Mọi người có nghe thấy tiếng gì đó, song cũng chẳng để ý nhiều. Sáng sớm có một Hồ thường ra ngoài đi tiểu thì bỗng phát hiện có người nằm dưới đất, hoảng hốt la lên.
Bấy giờ Quách Phan cũng phát giác Hoàng Tam Đinh mất tích, bèn đi kiểm tra xem xét, ngờ đâu lại nhìn thấy Hoàng Tam Đinh nằm bất động trên mặt cát, đã chết được một khoảng thời gian, anh ta không kìm được lòng mà gào khóc thảm thiết.
"Hoàng huynh, Hoàng huynh, hai anh em chúng ta giúp đỡ nhau suốt chặng đường, vào sinh ra tử, đi từ Tấn Trung đến tận nơi đây, suốt chặng đường anh luôn chiếu cố cho tôi, làm sao... làm sao nói đi là đi thế được..."
"Trước kia cũng từng có chuyện lạ lùng như này xảy ra. Người trong sa mạc vốn đang bình thường tốt đẹp, tới nửa đêm tự dưng loạng choạng bước ra ngoài, đi thẳng được vài dặm thì đột ngột ngã gục xuống đất. Ấy chính là do lệ quỷ của sa mạc, bắt người sống đòi mạng."
Mọi người sụt sùi một hồi, vái lạy người chết, sa mạc không có lửa, chỉ đành đào cái hố nông chôn cất người chết một cách qua loa.
Lý Vị không để Xuân Thiên đến xem, lo sẽ làm nàng sợ. Bụng dạ Xuân Thiên thấp thỏm, Khấu Diên Anh ở bên cạnh lại cứ nhảy lên nhảy xuống, léo nha léo nhéo.
Thấy mặt nàng nhăn tít, khóe môi căng cứng, cậu ta nghiêng đầu cười: "Em sợ người chết à?"
Nàng đã từng chứng kiến cảnh tượng mặt nước Hoàng Hà bỗng cuốn cả người lẫn vật vào vòng nước xoáy, thậm chí chẳng kịp hô hào thì đã bị nuốt chửng, dân bản xứ gọi đó là ma nước. Cũng từng trải qua trưởng hợp thương đội bị người Đột Quyết giết chóc, nhưng dẫu sao nàng vẫn chỉ là thiếu nữ chốn khuê phòng nhàn hạ, Xuân Thiên hỏi lại Khấu Diên Anh: "Anh không sợ ư?"
Khấu Diên Anh chạm tay vào khóe môi cười của mình: "Khi nào giết người rồi là sẽ không sợ nữa."
Sau cơn bão cát, cảnh sắc vừa tĩnh lặng vừa rực rỡ của sa mạc rất nhanh đã gần như tan biến dưới sức ép của khí nóng.
Bởi vì cơn gió lốc, chuyến đi của thương đội bị chậm lại hai ngày. Vốn dĩ lúc này đây mọi người đã đến được suối Dã Mã.
Hôm qua nhóm Hồ thương đã chia nửa túi nước cho Hoàng Tam Đinh, nên nước và lương thực của họ đã không đủ để chống cự qua một hai ngày nữa. Nước trong túi của Xuân Thiên cũng gần hết sạch, Lý Vị đổi túi nước của hắn cho nàng.
Cùng với cơn bão cát hoành hành khắc nghiệt và cái chết của Hoàng Tam Đinh, tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, trái tim chìm vào bóng tối, bức bối ngột ngạt. Con đường phía trước, phải hai ba ngày nữa mới qua được bãi kiềm mặn.
Nàng không hiểu tiếng Hồ, thấy thần sắc của nhóm Hồ thương có điều khác thường, bèn hỏi Khấu Diên Anh: "Trông họ hình như đang cãi nhau phải không?"
Khấu Diên Anh thản nhiên liếc mắt một cái, thờ ơ nhún vai: "Bão cát quét mất hai ba bao hàng đi rồi, mấy bao hàng đó quý lắm, giờ lòng họ đang đau muốn chết đấy."
Một trận gió ác liệt thổi qua, hạt sạn bay vào mắt Xuân Thiên, đau rát khó chịu, nàng không nhịn được đưa tay lên dụi: "Chẳng biết cơn mưa cát này khi nào mới dừng lại được nữa."
"Bão cát nói ra thì lạ lắm, có khi bảo ngưng là ngưng ngay, có khi thổi liền tù tì ba năm ngày." Khấu Diên Anh trả lời, "Tình hình của chúng ta hiện giờ đã gọi là may mắn rồi. Nghe ông nội tôi kể, thỉnh thoảng sẽ có một luồng gió ma bất thình lình chui ra từ trong cát, có thể thổi tung cả người lẫn vật bay lên trời. Sa mạc Mạc Hạ Diên thường xảy ra bão cát đen, chỉ cần không gặp phải những bãi bùn kiềm mặn là sẽ không sao đâu."
Câu ta trình bày với Xuân Thiên bằng một giọng nghiêm túc, ánh mắt bỗng nhiên trôi về phía cách đó ít xa, nói khe khẽ, "Hai người Hoàng Tam Đinh với Quách Phan kia suốt ngày lẽo đẽo sau thương đội xum xoe, trông cứ lén lén lút lút."
Xuân Thiên nhìn sang theo cậu ta, Hoàng Tam Đinh và Quách Phan một trước một sau, lần lượt ló người ra đằng sau một bức tường đá cao chót vót, thấy mọi người bận bịu, liền bước tới giúp sắp xếp ngựa thồ.
Nàng biết từ trước đến giờ Lý Vị luôn đối xử với người khác với thái độ ôn hòa, nhưng mấy ngày nay hình như hắn chưa nói với hai người đó câu nào. Xuân Thiên cũng không phải dạng người nhiệt tình thân thiện, cộng thêm nam nữ khác biệt, suốt mấy ngày nay nàng còn chẳng nói với hai người một chữ. Nghe Khấu Diên Anh bảo, nàng không khỏi bật thốt: "Hai người họ trông rất hòa hợp với mọi người."
Quách Phan kia tuy nom áo quần có phần thảm hại, nhưng trong bước đi vẫn toát lên một vẻ văn nhã. Anh ta có ngoại hình sáng sủa, con người cũng điềm đạm, bấy giờ đang đi đến chỗ của Xuân Thiên và Khấu Diên Anh, bước lên cười nói: "Sa mạc Mạc Hạ Diên này quả là ghê gớm, ban nãy hai vị tiểu hữu chắc cũng bị sợ nhỉ."
Anh ta đứng gần Xuân Thiên hơn, Xuân Thiên ngửi thấy mùi bụi đất và mùi đàn hương trên người anh ta. Nàng gật nhẹ đầu, lặng lẽ lùi về sau vài bước.
Cặp mắt xanh thẳm của Khấu Diên Anh quan sát anh ta, miệng cười rạng rỡ: "Tôi sắp bị cát vùi thành đống rồi đây, Quách đại gia khỏe chán."
Quách Phan phá lên cười không ngớt rồi chuyện trò đôi ba câu với Khấu Diên Anh.
Xuân Thiên đang định rời đi thì thấy Quách Phan và Khấu Diên Anh đã nói xong, hai người xoay gót đi tới giúp Xuân Thiên kéo dây cương ngựa: "Tiểu nữ lang không thích nói chuyện lắm nhỉ."
Xuân Thiên vờ xấu hổ, khẽ cười cười với anh ta. Quách Phan phủi cát đất dính ở ống tay áo xuống, dịu dàng cười bảo: "Trông nữ lang không giống người Hà Tây, họ cũng hiếm gặp, người từ xứ khác đến sao?"
Xuân Thiên gật đầu: "Vâng."
Quách Phan lấy làm ngạc nhiên: "Hôm qua tán gẫu với Lý huynh, không ngờ tuổi Lý huynh còn trẻ thế mà kinh nghiệm đã phong phú vậy rồi. Mười hai thành của Tây Vực này chẳng có chỗ nào là huynh ấy không biết, mỗ thật sự rất kính nể. Đợi thêm mấy ngày nữa tới Y Ngô, khi đó là lễ Phật Đản, trong thành Y Ngô có hội chùa diễu hành, lúc ấy sẽ mời hai vị đi ăn cỗ xem Hồ tuyền vũ, tiểu nương tử thích xem Hồ tuyền vũ không?"
Xuân Thiên nghe anh ta nhắc đến Lý Vị, cũng không biết phải thưa lại thế nào, lại nghe thấy anh ta hỏi, bèn đáp: "Hồi nhỏ tôi có xem Hồ tuyền vũ hai lần, nhưng không nhớ rõ lắm."
Nàng có lòng kiêng dè, không muốn nói nhiều với đàn ông trưởng thành, nên vội lấy cái cớ rồi mau chóng tránh đi chỗ khác.
Quách Phan nhìn bóng lưng gấp rút bỏ đi của nàng, mỉm cười lắc đầu.
Xuân Thiên đang kiếm chỗ để ngồi, bỗng thấy Lý Vị đến tìm, nàng thở hắt ra một hơi. Lý Vị trông nàng chỉ để lộ đôi mắt đen ra ngoài, nói: "Cô nghỉ ngơi đi, mưa cát sẽ không dừng ngay được đâu. Tối nay chúng ta không thể lên đường, chỉ đành tá túc lại đây, cô đừng đi lung tung đấy."
Xuân Thiên gật gật đầu, ngồi xuống tấm thảm nỉ. Nghe thấy tiếng đàn gia súc réo ầm ĩ hòa cùng tiếng Hồ thương nói chuyện với nhau, nàng hỏi: "Họ đang nói gì thế ạ?"
Lý Vị cũng ngồi xuống bên cạnh, uống một ngụm nước: "Họ đang xử lý đinh ở móng ngựa thồ, mấy ngày nay đi qua bao nhiêu bãi kiềm mặn, gia súc lại còn cõng bao đồ nặng trên lưng, cát độc rất dễ dàng xâm nhập vào chân. Nếu không kịp thời rửa sạch sẽ, đàn con la đó sẽ chết hết trên đường."
Xuân Thiên gật gù, lặng im nghe một chốc, hồi lâu sau cất giọng hỏi: "Trà thơm của họ thơm quá, trà thơm đó sản xuất ở đâu vậy ạ? Trà Giang Nam có vị thanh đạm nhất, Tứ Xuyên thì thích cho thêm lá cây bách với lát gừng vào, chẳng lẽ đây là món mới ra của vùng Lưỡng Quảng?"
Lý Vị cười cười, cặp mắt đen nhánh sáng ngời: "Cô nhớ ra điều gì rồi?"
"Giống với... giống với của thương đội mà tôi đi theo ở Hồng Nhai Câu, bao hàng thơm ngào ngạt... xen lẫn một chút đăng đắng thoang thoảng."
Lý Vị lắc đầu, rút một mũi tên lông vũ ra nắm trong tay, vẽ từng nét xuống cát thành hai con chữ.
Mũi tên sắc nhọn để lại vết tích trên mặt cát nông, Xuân Thiên nhìn kỹ hai chữ kia.
Đại hoàng.
"Đại hoàng?"
"Thương đội đây cũng lén ra khỏi Hà Tây trái phép, vì để tránh kiểm tra của mười chốt báo hiệu nên họ mới bí quá hóa liều đi con đường này, bằng không thì cũng chẳng cần mời Khấu Diên gia dẫn đường." Thanh âm của hắn cực thấp, nhẹ nhàng trôi giữa mưa cát như có như không. Xuân Thiên không nhìn rõ thần sắc trên mặt hắn, chỉ nghe hắn nói khẽ: "Hai năm gần đây, vì để khống chế vùng Tây Vực cũng như để đối kháng với Đột Quyết, cận quan* nghiêm cấm người dân tùy tiện buôn bán đại hoàng. Đại hoàng của đất Bắc hiện nay vô cùng có giá, một lạng thôi đã ngang bằng với vàng. Lợi nhuận cao tất có dũng phu, ở Hồng Nhai Câu cô cũng gặp một thương đội buôn lậu đại hoàng, ai ngờ giữa đường bị kẻ xấu cướp mất."
(*Cận quan: quan lại thân cận với hoàng đế)
Xuân Thiên nhớ lại sự việc xảy ra ở Hồng Nhai Câu ngày hôm ấy, cảm thấy tay chân lạnh toát, "Chúng ta..." Xuân Thiên gãi gãi má, "Làm sao bây giờ?"
"Tạm thời chưa biết." Lý Vị thở dài, "Chẳng qua là tình cờ gặp gỡ trên đường, không quản được quá nhiều thứ. Huống hồ đại hoàng là thuốc, đâu biết số đại hoàng đó cứu chữa được cho bao nhiêu dân du mục."
Hoàng Tam Đinh tìm được Quách Phan trong đàn gia súc, hai người nói dăm câu, sửa sang lại bọc hành lý, phát hiện túi nước của mình đã chạm đáy, không cung cấp đủ cho một ngày tới. Hai người bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, Quách Phan mím môi, chắp tay sau lưng, sai sử Hoàng Tam Đinh: "Đi hỏi mua bọn họ chút nước nữa đi, dù thế nào cũng phải gắng gượng đến suối Dã Mã."
"Được thôi." Hoàng Tam Đinh tìm tới nhóm Hồ thương, chậm rãi cười nói: "Các vị huynh đài, túi nước của hai anh em tôi cạn sạch rồi, chẳng biết các vị có thể cho chúng tôi xin nửa túi không?"
Nhóm Hồ thương nhìn nhau rồi lắc đầu khó xử: "Hoàng huynh, xin lỗi nhé, nước của chúng tôi không đủ lắm... Còn mấy ngày nữa thôi là đến suối Dã Mã, lúc đó sẽ có nguồn nước tiếp tế."
Hoàng Tam Đinh chắp tay: "Cảm ơn các vị, ban nãy bất cẩn đánh rơi túi nước... thực sự là hết cách rồi, mong các vị giúp đỡ..."
Anh ta bốc một nắm hạt mã não Lạt Ma ra.
Cơn mưa cát kéo dài cả một ngày trời. Gió cát khiến mắt người nào người nấy đau rát đỏ au, hết sức mệt mỏi. Chập tối, bão cát có ngừng một lúc. Màn đêm vừa buông tức thì, gió rét đã càn quét khắp nơi, cát đá loạn xạ, trên đỉnh đầu là không trung rợp một màu xanh tím quái quỷ, chẳng thấy sao trăng.
Đàn lạc đà lẳng lặng phủ phục dưới đất, la ngựa không chống cự được bão cát, lâu lâu lại rên rỉ vài tiếng. Tia sáng mờ mờ lập lòe, cả sa mạc bị bao phủ trong một màn sương mù, cơ hồ duỗi tay không nhìn được năm ngón. Nhóm Hồ thương cũng không dám đi đường, buộc phải ngủ lại đây.
Xuân Thiên dùng thảm nỉ quấn cả người vào, nghe tiếng gió lạnh cứa qua vách đá kêu rin rít. Chợt nàng thấy có những chấm sáng màu xanh, y như đôi mắt âm u lơ lửng di động giữa cõi u minh, yên lặng theo dõi những kẻ xa lạ đang chui ra chui vào.
"Chờ... chờ... chờ... tránh đường... tránh đường..." Dường như có tiếng gì mơ hồ đứt quãng nổi lên từ trong lòng đất, rồi lại "lộc cộc... lộc cộc..." hệt tiếng guốc mộc nện xuống đất, vang vọng giữa sa mạc.
"Đây là tiếng gì thế? Sao nghe quái gở thế?" Có người thấp giọng hỏi.
"Họ đang đi đường." Lão Khấu Diên lặng lẽ nhắm mắt lại.
"Họ... là ai cơ?"
Là tiếng cười nhẹ của Khấu Diên Anh: "Đương nhiên là ma trong sa mạc rồi."
Gió lạnh luồn qua người Xuân Thiên, bỗng dưng nàng cảm giác da đầu mình tê rần, quay đầu thoáng nhìn Lý Vị, khẽ gọi: "Lý Vị."
Lý Vị xê dịch tới cạnh nàng, phát hiện nàng đang sợ hãi run rẩy, hắn choàng tấm thảm nỉ của mình lên người nàng, kề sát vào nàng: "Đừng sợ, là ma trơi với tiếng gió."
Nàng gật đầu, nằm cạnh hắn cuộn tròn người trong thảm nỉ, nghe tiếng gió càng lúc càng dữ như tiếng dây đàn kéo căng, thoáng như chỉ một chớp mắt nữa thôi sẽ bất ngờ vỡ tung, lại như là sấm sét, thét gào đùng đoàng.
Lý Vị thấy nàng ngủ không yên, cách tấm thảm nỉ, tay hắn vỗ nhè nhẹ, trấn an nàng từ từ đi vào giấc ngủ.
Bão cát oanh tạc khoảng chừng một ngày một đêm. Sáng hôm sau, bầu trời cao vời vợi, gió êm sóng lặng, không trung xanh thẫm, không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ, mặt trời đỏ chói, cát vàng mênh mông, quả là khung cảnh bình đạm đẹp tựa tranh vẽ.
Ban đêm Xuân Thiên có mơ mơ màng màng tỉnh giấc vài lần, nàng ngỡ như mình nghe thấy tiếng gì đó, nhưng giấc này nàng ngủ cũng coi như là an ổn. Đứng dậy khỏi thảm nỉ, Lý Vị đã không còn bên cạnh, nhìn quanh quất bốn phía, nàng không thể phân biệt được mặt mũi của ai với ai nữa, cả nhóm người đóng băng ngồi vây lại cùng nhau.
Nàng đi tới xem, Lý Vị nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền bước qua ngăn nàng lại, vẻ mặt không được tốt lắm: "Đừng đi."
Xuân Thiên nhìn lướt qua một đôi ủng đen trên cát, hình như có người đang nằm, khó hiểu hỏi: "Sao vậy ạ?"
Hoàng Tam Đinh chết rồi.
Mặt mũi anh ta xanh đen, môi khô nứt, không có vết thương, không có dấu máu, cơ thể cứng đờ, tư thế kỳ dị, như thể có ai kéo hai chân anh ta vào trong, mà anh ta lại cố vùng vẫy bò ra ngoài sa mạc.
Xuân Thiên sững sờ, lắp ba lắp bắp: "Chết rồi."
Khấu Diên Anh thở hắt ra: "Lẽ nào tối hôm qua anh ta bị ma bắt đi?"
"Tám phần là thế, đêm qua ma lội cát, lúc đó chắc chắn Hoàng huynh đã đụng chạm gì rồi..."
Đêm qua sóng gió cuồn cuộn, khuấy đảo nỗi sợ hãi trong lòng người. Mọi người có nghe thấy tiếng gì đó, song cũng chẳng để ý nhiều. Sáng sớm có một Hồ thường ra ngoài đi tiểu thì bỗng phát hiện có người nằm dưới đất, hoảng hốt la lên.
Bấy giờ Quách Phan cũng phát giác Hoàng Tam Đinh mất tích, bèn đi kiểm tra xem xét, ngờ đâu lại nhìn thấy Hoàng Tam Đinh nằm bất động trên mặt cát, đã chết được một khoảng thời gian, anh ta không kìm được lòng mà gào khóc thảm thiết.
"Hoàng huynh, Hoàng huynh, hai anh em chúng ta giúp đỡ nhau suốt chặng đường, vào sinh ra tử, đi từ Tấn Trung đến tận nơi đây, suốt chặng đường anh luôn chiếu cố cho tôi, làm sao... làm sao nói đi là đi thế được..."
"Trước kia cũng từng có chuyện lạ lùng như này xảy ra. Người trong sa mạc vốn đang bình thường tốt đẹp, tới nửa đêm tự dưng loạng choạng bước ra ngoài, đi thẳng được vài dặm thì đột ngột ngã gục xuống đất. Ấy chính là do lệ quỷ của sa mạc, bắt người sống đòi mạng."
Mọi người sụt sùi một hồi, vái lạy người chết, sa mạc không có lửa, chỉ đành đào cái hố nông chôn cất người chết một cách qua loa.
Lý Vị không để Xuân Thiên đến xem, lo sẽ làm nàng sợ. Bụng dạ Xuân Thiên thấp thỏm, Khấu Diên Anh ở bên cạnh lại cứ nhảy lên nhảy xuống, léo nha léo nhéo.
Thấy mặt nàng nhăn tít, khóe môi căng cứng, cậu ta nghiêng đầu cười: "Em sợ người chết à?"
Nàng đã từng chứng kiến cảnh tượng mặt nước Hoàng Hà bỗng cuốn cả người lẫn vật vào vòng nước xoáy, thậm chí chẳng kịp hô hào thì đã bị nuốt chửng, dân bản xứ gọi đó là ma nước. Cũng từng trải qua trưởng hợp thương đội bị người Đột Quyết giết chóc, nhưng dẫu sao nàng vẫn chỉ là thiếu nữ chốn khuê phòng nhàn hạ, Xuân Thiên hỏi lại Khấu Diên Anh: "Anh không sợ ư?"
Khấu Diên Anh chạm tay vào khóe môi cười của mình: "Khi nào giết người rồi là sẽ không sợ nữa."
Sau cơn bão cát, cảnh sắc vừa tĩnh lặng vừa rực rỡ của sa mạc rất nhanh đã gần như tan biến dưới sức ép của khí nóng.
Bởi vì cơn gió lốc, chuyến đi của thương đội bị chậm lại hai ngày. Vốn dĩ lúc này đây mọi người đã đến được suối Dã Mã.
Hôm qua nhóm Hồ thương đã chia nửa túi nước cho Hoàng Tam Đinh, nên nước và lương thực của họ đã không đủ để chống cự qua một hai ngày nữa. Nước trong túi của Xuân Thiên cũng gần hết sạch, Lý Vị đổi túi nước của hắn cho nàng.
Cùng với cơn bão cát hoành hành khắc nghiệt và cái chết của Hoàng Tam Đinh, tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, trái tim chìm vào bóng tối, bức bối ngột ngạt. Con đường phía trước, phải hai ba ngày nữa mới qua được bãi kiềm mặn.