Chương : 4
Bliss không thể hoà hợp với bất kì nơi nào. Cô không biết tại sao lại như vậy. Liệu có cái gì lố bịch bằng một cô nàng thuộc nhóm cổ vũ không?
Các cô nàng giống như Bliss không bị cho là có bất cứ vấn đề gì. Người ta cho rằng họ hoàn hảo.
Dẫu thế thì Bliss Llewellyn vẫn chẳng hề thấy hoàn hảo chút nào. Bliss cảm thấy lạc lõng và cô độc.
Cô nhìn vào người được gọi là bạn thân nhất của cô- Mimi Force, một cô gái luôn thích chọc tức anh trai và phớt lờ bạn trai của cô ta.Một buổi tối điển hình ở bên cạnh cặp sinh đôi nhà Force - họ , hoặc đang cãi nhau hoặc đang cực kì thân mật và âu yếm - đặc biệt là khi họ tỏ ra như thế tại cái nơi mà
hai người họ chỉ nhìn vào mắt nhau, lúc đó bạn có thể nói rằng họ đang nói chuyện với nhau mà chẳng phải dùng một từ ngữ nào cả. Bliss tránh cái nhìn chằm chằm của Mimi, đồng thời cô cố lãng quên bản thân bằng cách hưởng ứng các trò đùa của anh chàng diễn viên ngồi bên phải, dù vậy tối nay chẳng có gì - không gì cả dù họ đang ngồi tại cái bàn đắt giá nhất trong toà nhà này, kể cả việc một người mẫu của hãng Calvin Klein ngồi bên trái đã hỏi xin số điện thoại của cô cũng không giúp cô cảm thấy bớt khốn khổ hơn. Trước đây khi ở Houston, Bliss cũng cảm thấy như vậy. Nhưng dù sao cô cũng không ở đó cả đời. Còn ở Texas, Bliss có thể dễ dàng che giấu được điều đó hơn. Hồi còn ở Texas cô để tóc quăn lọn lớn và là người nhảygiỏi nhất trong đội cổ vũ. Ai cũng biết đến cô kể từ khi cô còn “ bé xíu” và cô luôn là người xinh đẹp nhất trong lớp. Nhưng sau khi bố cô chọn phát triển sự nghiệp tại NewYork, ông đã chuyển cảgiađình đến thành phố này để tranh cử một ghế Thượng Nghị sĩ còn trống và ông đã thắng cử một cách dễ dàng. Trước khi Bliss kịp làm bất cứ một điều gì để phản đối thì cô đã tới sống ở vùng Upper East Side này và trở thành một học sinh của trường Duchesne.
Tất nhiên, Manhattan chẳng giống Houston chút nào, mái tóc quăn lọn lớn và những cú tung người đẹp mắt của Bliss chẳng ý nghĩa gì đối với bất kì ai trong ngôi trường mới này, một ngôi trường thậm chí còn không có lấy một đội bóng lại càng không thể có những cô nàng cổ động mặc mi-ni juyp được. Nhưng được cái, cô không bị coi là bọn nhà quê. Rốt cuộc cô biết được cách để là một Neiman Marcus! Cô cũng mặc chiếc quần bò của True Religion và những chiếc áo thun hiệu James Perse như bất cứ người nào. Nhưng không biết bằng cách nào ngày đầu tiên đến trường Bliss đã mặc một chiếc áo len dài tay màu tùng lam hiệu Ralph Lauren với một chiếc áo kẻ ô hiệu Anna Sui ( một kiểu nằm trong catalog những trang phục có sức ảnh hưởng trong trường), với một túi xách tay bằng da hiệu Channel màu trắng nổi bật có quai bằng vàng quàng qua vai, trong khi đó các bạn học của cô lại ăn mặc xuềnh xoàng trong chiếc áo len kiểu người đánh cá và quần nhung kẻ ô. Không ai mặc đồ màu tùng lam ở Manhattan và đeo túi xách hiệu Channel màu trắng (ít nhất là vào mùa thu). Thậm chí cái cô gái bị coi là thô lỗ lập dị - Schuyler Van Alen - lúc nào cũng tỏ ra một cách thanh lịch rằng Bliss không biết cách làm sao cho phù hợp.
Bliss biết về các nhãn hiệu Jimmy, Manolo, Stella. Cô cũng có chú ý tới phong cách ăn mặc của Mischa Barton. Nhưng có một vài điều trong cái cách mà các cô gái ở NewYork này túm tụm lại với nhau bàn tán rằng những thứ đồ Bliss đang mặc khiến cô trông chẳng khác gì một người chạy theo những loại mốt thời trang không bao giờ xuất hiện trên các tờ tạp chí. Giọng nói của cô cũng là một vấn đề lớn - lúc đầu chẳng ai có thể hiểu cô nói gì và khi cô nói “tất cả các bạn” hay “ h…ồ”, họ bắt chiếc kiểu nói đó nhưng chẳng ai là có ý tốt cả.
Hiện tại, Bliss trông như đã thay đổi cách sống, cô rời khỏi cuộc sống không thực tế trước kia để sống như một người cùng khổ trong xã hội, một người bị loại khỏi kí túc xá khi lẽ ra cô nên trở thành một Mean Girls(*). Mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn, cho đến khi mây mù tan đi… và điều kì diệu xuất hiện : Mimi Force thần thoại, tiếp nhận cô. Mimi là một học sinh năm ba, hơn cô một lớp. Cô ta và người anh trai tên Jack giống như Angelina Jolie và Brad Pitt của Duchesne vậy, một cặp đôi mà không được cho là một cặp, nhưng dù sao cũng vẫn là một cặp - cặp đôi dẫn đầu. Mimi là người đứng đầu, dẫn dắt những học sinh mới, cô ta đã chú ý tới Bliss - tới chiếc áo len đan màu tùng lam, đôi giày cao cổ bóng, cái váy kiểu người Scotland vụng về, chiếc túi hiệu Channel may trần, và đã nói :” Thích sự không phù hợp đó. Nó chẳng hợp tí nào nhưng chính vì vậy mà nó làm người ta phải chú ý”. Và chỉ thế thôi.
Bliss bỗng trở thành một thành viên của nhóm, điều này hoá ra cũng chẳng giống như những thứ ở Houston, những anh chàng đua ngựa ( nhưng bắt đầu là thời kì của môn khúc côn cầu thay vì là môn bóng đá) , các cô gái xinh đẹp một cách đồng điệu( tuy nhiên họ thuộc đội tranh luận và lãnh đạo Ivy League) - với những luật lệ truyền miệng để nghiêm cấm những người mới đến. Bliss biết rằng chỉ nhờ vào cái vẻ duyên dáng tốt đẹp của Mimi cô ta mới có thể xâm nhập được vào tầng lớp cao quý. Nhưng không phải thứ bậc xã hội trong trường trung học khiến Bliss phải bận tâm. Thậm chí cũng không phải do mái tóc thẳng tuột của cô ( cái mà cô sẽ không bao giờ cho phép người tạo mẫu của Mimi làm như thế thêm một lần nào nữa - cô chỉ cảm thấy không tự tin nếu thiếu đi mái tóc quăn), mà đó là vì đôi khi cô có cảm giác mình chẳng là ai cả. Bliss thường đi bộ tới một toà nhà, hoặc một công viên cổ kính bên bờ sông với cảm giác ngờ ngợ nhưng cũng rất rõ ràng - cứ như thể nó gắn chặt vào kí ức quan trọng của cô - rồi bao phủ lấy cô, tự nhiên cô cảm thấy người run lên. Khi cô lạc vào căn hộ của họ lần đầu tiên trên đường 77 Đông, cô đã nghĩ “ Mình đang ở nhà” - và không phải vì nó là nhà…mà là vì từng tế bào trong cơ thể cô đều có cảm giác như cô đã từng ở đây trước kia, rằng cô cũng đã từng bước trên một lối vào giống như thế này, rằng cô từng khiêu vũ trên những sàn nhà lát đá cẩm thạch của ngôi nhà tại một thời điểm nào đó trong quá khứ cách đây không quá lâu. “ Nó đã từng có một lò sưởi” - Bliss nghĩ khi nhìn căn phòng của mình. Cô chắc chắn như vậy, để chứng thực cô đã hỏi người môi giới và người đó đã nói với cô rằng đúng là vào năm 1819 căn nhà này có một lò sưởi, nhưng nó đã bị bít kín bằng ván vì lí do an toàn. “ Một ai đó đã từng chết trong đó”. Tuy nhiên những cơn ác mộng mới là điều tồi tệ nhất. Chúng làm cho Bliss phải tỉnh giấc giữa khuya và thét lên sợ hãi. Những cơn ác mộng về các cuộc chạy trốn, về ai đó đang muốn bắt cô - cứ như thể cô không thể kiểm soát được bản thân - và rồi cô tỉnh giấc, run rẩy và lạnh toát, chiếc khăn trải giường ướt sũng mồ hôi.
Bố mẹ cô quả quyết rằng chuyện đó hết sức bình thường. Giống như tất cả các cô bé mười lăm tuổi đều thức dậy với những tiếng thét ầm ĩ. Nhưng lúc này, tại Block 122, Jack Force đang đứng dậy, Bliss cũng đã đứng theo - cô lờ đi sự chú ý của Mimi. Cô đứng dậy chỉ vì một sự bốc đồng, chỉ vì cô muốn được di chuyển, chỉ để được làm một cái gì đó hơn là phải làm khán giả cho Chương trình đó là Mimi, dù vậy Bliss lại nói cô cần hút một điếu thuốc, có lẽ cô thực sự cần hút một điếu thuốc. Aggie Carondolet, một trong những vệ tinh của Mimi cũng đang len lỏi bên cạnh cô. Bliss mất dấu Jack nửa đường khi đang băng qua đám đông, cô đưa cái tem nằm bên phải cổ tay mình cho người canh gác, người có quyền cho phép mọi người ra ngoài rồi trở vào trong vì những luật lệ cực kì nghiêm khắc về việc hút thuốc ở cái thành phố NewYork này. Bliss cảm thấy thật mỉa mai về việc những người sống ở NewYork đều tự biết mình quá chủ nghĩa - ngược lại khi ở Houston, bạn có thể hút thuốc ở bất cứ nơi đâu, bất cứ nơi nào, thậm chí là ở ngay trên một chiếc ghế trong tiệm làm đẹp dưới cái máy sấy; nhưng ở Manhattan, những người hút thuốc phải chuyển tới các vỉa hè hoặc là không hút nữa để bảo vệ môi trường.
Bliss đẩy cửa sau, cô bước vào một con hẻm, một góc đường vừa tối vừa nhỏ nằm giữa hai toà nhà. Con hẻm nằm giữa hai hộp đêm Block 122 và The Bank có thể được coi là nơi thử thách lòng tận tâm của người dân đối với chính phủ về mặt văn minh công cộng - một mặt tự hài lòng với những người mê nhạc Jazz trong bộ quần áo mang phong cách Châu âu đắt tiền, quý giá và kín đáo, họ thả mái tóc được tẩy trắng qua vai, chiếc áo khoác có hình những cái đốm giống ngựa vằn; mặt khác , một nhóm những trẻ vị thành niên trong bộ quần có được xé rách có chủ ý, thủng lỗ chỗ - nhưng có một khỏng trống vô hình tồn tại giữa hai nhóm người mà không ai có thể vượt qua. Tuy nhiên rốt cuộc, họ đều là những người hút thuốc ở đây. Bliss thấy Aggie đang dựa vào tường, vai lòng thòng một cái túi xách rất thời trang.
Cô rút từ trong chiếc túi hiệu Marc Jacobs ( thực chất đây là đồ mượn của Mimi, một phần là nhượng lại) điếu thuốc và gõ nhẹ. Bliss đưa nó lên môi rồi lần mò tìm que diêm. Bỗng một bàn tay xuất hiện từ trong bóng tối, bật một ngọn lửa nhỏ và nhạt. Từ hướng khác của con hẻm. Lần đầu tiên có một người dám cả gan vượt qua dải ngăn cách.
- Cảm ơn - Bliss nói, dựa người hướng về phía đó và hít vào, đầu điếu thuốc rực sáng. Cô ngước lên, nhả khói và qua làn khói cô nhận ra chàng trai đã châm thuốc giùm cô - Dylan Ward, một nam sinh chuyển trường…giống như cô…vào năm thứ hai từ một nơi nào đó ngoài thị trấn. Học sinh trường Duchesne cho rằng cậu ta là một học sinh khá kì quặc, góp thêm vào những gì được coi là quặc tại một ngôi trường mà ai cũng biết nhau kể từ khi còn học mẫu giáo và qua các bài học về một kiểu khiêu vũ theo những nhịp điệu quy ước. Trông Dylan thật đẹp trai và có gì đó tạo cảm giác nguy hiểm trong chiếc áo da kiểu tay đua màu đen bên ngoài một chiếc áo thun có vẻ cũ và một chiếc quần bò bạc màu.Người ta đồn rằng cậu bị đuổi học liên tiếp ở các trường trung học cơ sở. Đôi mắt cậu rực sáng tróng bóng đêm. Dylan gập chiếc bật lửa hiệu Zip-pô lại, Bliss ngay lập tức chú ý đến nụ cười có chút bẽn lẽn của anh chàng. Nụ cười đó thể hiện đôi nét về cậu ta - một chút buồn, tuyệt vọng, đau khổ nhưng cũng rất lôi cuốn. Chính xác là thế, Dylan tiến đến bên cạnh cô.
- Này - Dylan nói.
- Mình là Bliss - Cô đáp lại.
- Dĩ nhiên cậu là Bliss-Dylan gật đầu.
Các cô nàng giống như Bliss không bị cho là có bất cứ vấn đề gì. Người ta cho rằng họ hoàn hảo.
Dẫu thế thì Bliss Llewellyn vẫn chẳng hề thấy hoàn hảo chút nào. Bliss cảm thấy lạc lõng và cô độc.
Cô nhìn vào người được gọi là bạn thân nhất của cô- Mimi Force, một cô gái luôn thích chọc tức anh trai và phớt lờ bạn trai của cô ta.Một buổi tối điển hình ở bên cạnh cặp sinh đôi nhà Force - họ , hoặc đang cãi nhau hoặc đang cực kì thân mật và âu yếm - đặc biệt là khi họ tỏ ra như thế tại cái nơi mà
hai người họ chỉ nhìn vào mắt nhau, lúc đó bạn có thể nói rằng họ đang nói chuyện với nhau mà chẳng phải dùng một từ ngữ nào cả. Bliss tránh cái nhìn chằm chằm của Mimi, đồng thời cô cố lãng quên bản thân bằng cách hưởng ứng các trò đùa của anh chàng diễn viên ngồi bên phải, dù vậy tối nay chẳng có gì - không gì cả dù họ đang ngồi tại cái bàn đắt giá nhất trong toà nhà này, kể cả việc một người mẫu của hãng Calvin Klein ngồi bên trái đã hỏi xin số điện thoại của cô cũng không giúp cô cảm thấy bớt khốn khổ hơn. Trước đây khi ở Houston, Bliss cũng cảm thấy như vậy. Nhưng dù sao cô cũng không ở đó cả đời. Còn ở Texas, Bliss có thể dễ dàng che giấu được điều đó hơn. Hồi còn ở Texas cô để tóc quăn lọn lớn và là người nhảygiỏi nhất trong đội cổ vũ. Ai cũng biết đến cô kể từ khi cô còn “ bé xíu” và cô luôn là người xinh đẹp nhất trong lớp. Nhưng sau khi bố cô chọn phát triển sự nghiệp tại NewYork, ông đã chuyển cảgiađình đến thành phố này để tranh cử một ghế Thượng Nghị sĩ còn trống và ông đã thắng cử một cách dễ dàng. Trước khi Bliss kịp làm bất cứ một điều gì để phản đối thì cô đã tới sống ở vùng Upper East Side này và trở thành một học sinh của trường Duchesne.
Tất nhiên, Manhattan chẳng giống Houston chút nào, mái tóc quăn lọn lớn và những cú tung người đẹp mắt của Bliss chẳng ý nghĩa gì đối với bất kì ai trong ngôi trường mới này, một ngôi trường thậm chí còn không có lấy một đội bóng lại càng không thể có những cô nàng cổ động mặc mi-ni juyp được. Nhưng được cái, cô không bị coi là bọn nhà quê. Rốt cuộc cô biết được cách để là một Neiman Marcus! Cô cũng mặc chiếc quần bò của True Religion và những chiếc áo thun hiệu James Perse như bất cứ người nào. Nhưng không biết bằng cách nào ngày đầu tiên đến trường Bliss đã mặc một chiếc áo len dài tay màu tùng lam hiệu Ralph Lauren với một chiếc áo kẻ ô hiệu Anna Sui ( một kiểu nằm trong catalog những trang phục có sức ảnh hưởng trong trường), với một túi xách tay bằng da hiệu Channel màu trắng nổi bật có quai bằng vàng quàng qua vai, trong khi đó các bạn học của cô lại ăn mặc xuềnh xoàng trong chiếc áo len kiểu người đánh cá và quần nhung kẻ ô. Không ai mặc đồ màu tùng lam ở Manhattan và đeo túi xách hiệu Channel màu trắng (ít nhất là vào mùa thu). Thậm chí cái cô gái bị coi là thô lỗ lập dị - Schuyler Van Alen - lúc nào cũng tỏ ra một cách thanh lịch rằng Bliss không biết cách làm sao cho phù hợp.
Bliss biết về các nhãn hiệu Jimmy, Manolo, Stella. Cô cũng có chú ý tới phong cách ăn mặc của Mischa Barton. Nhưng có một vài điều trong cái cách mà các cô gái ở NewYork này túm tụm lại với nhau bàn tán rằng những thứ đồ Bliss đang mặc khiến cô trông chẳng khác gì một người chạy theo những loại mốt thời trang không bao giờ xuất hiện trên các tờ tạp chí. Giọng nói của cô cũng là một vấn đề lớn - lúc đầu chẳng ai có thể hiểu cô nói gì và khi cô nói “tất cả các bạn” hay “ h…ồ”, họ bắt chiếc kiểu nói đó nhưng chẳng ai là có ý tốt cả.
Hiện tại, Bliss trông như đã thay đổi cách sống, cô rời khỏi cuộc sống không thực tế trước kia để sống như một người cùng khổ trong xã hội, một người bị loại khỏi kí túc xá khi lẽ ra cô nên trở thành một Mean Girls(*). Mọi chuyện cứ như thế tiếp diễn, cho đến khi mây mù tan đi… và điều kì diệu xuất hiện : Mimi Force thần thoại, tiếp nhận cô. Mimi là một học sinh năm ba, hơn cô một lớp. Cô ta và người anh trai tên Jack giống như Angelina Jolie và Brad Pitt của Duchesne vậy, một cặp đôi mà không được cho là một cặp, nhưng dù sao cũng vẫn là một cặp - cặp đôi dẫn đầu. Mimi là người đứng đầu, dẫn dắt những học sinh mới, cô ta đã chú ý tới Bliss - tới chiếc áo len đan màu tùng lam, đôi giày cao cổ bóng, cái váy kiểu người Scotland vụng về, chiếc túi hiệu Channel may trần, và đã nói :” Thích sự không phù hợp đó. Nó chẳng hợp tí nào nhưng chính vì vậy mà nó làm người ta phải chú ý”. Và chỉ thế thôi.
Bliss bỗng trở thành một thành viên của nhóm, điều này hoá ra cũng chẳng giống như những thứ ở Houston, những anh chàng đua ngựa ( nhưng bắt đầu là thời kì của môn khúc côn cầu thay vì là môn bóng đá) , các cô gái xinh đẹp một cách đồng điệu( tuy nhiên họ thuộc đội tranh luận và lãnh đạo Ivy League) - với những luật lệ truyền miệng để nghiêm cấm những người mới đến. Bliss biết rằng chỉ nhờ vào cái vẻ duyên dáng tốt đẹp của Mimi cô ta mới có thể xâm nhập được vào tầng lớp cao quý. Nhưng không phải thứ bậc xã hội trong trường trung học khiến Bliss phải bận tâm. Thậm chí cũng không phải do mái tóc thẳng tuột của cô ( cái mà cô sẽ không bao giờ cho phép người tạo mẫu của Mimi làm như thế thêm một lần nào nữa - cô chỉ cảm thấy không tự tin nếu thiếu đi mái tóc quăn), mà đó là vì đôi khi cô có cảm giác mình chẳng là ai cả. Bliss thường đi bộ tới một toà nhà, hoặc một công viên cổ kính bên bờ sông với cảm giác ngờ ngợ nhưng cũng rất rõ ràng - cứ như thể nó gắn chặt vào kí ức quan trọng của cô - rồi bao phủ lấy cô, tự nhiên cô cảm thấy người run lên. Khi cô lạc vào căn hộ của họ lần đầu tiên trên đường 77 Đông, cô đã nghĩ “ Mình đang ở nhà” - và không phải vì nó là nhà…mà là vì từng tế bào trong cơ thể cô đều có cảm giác như cô đã từng ở đây trước kia, rằng cô cũng đã từng bước trên một lối vào giống như thế này, rằng cô từng khiêu vũ trên những sàn nhà lát đá cẩm thạch của ngôi nhà tại một thời điểm nào đó trong quá khứ cách đây không quá lâu. “ Nó đã từng có một lò sưởi” - Bliss nghĩ khi nhìn căn phòng của mình. Cô chắc chắn như vậy, để chứng thực cô đã hỏi người môi giới và người đó đã nói với cô rằng đúng là vào năm 1819 căn nhà này có một lò sưởi, nhưng nó đã bị bít kín bằng ván vì lí do an toàn. “ Một ai đó đã từng chết trong đó”. Tuy nhiên những cơn ác mộng mới là điều tồi tệ nhất. Chúng làm cho Bliss phải tỉnh giấc giữa khuya và thét lên sợ hãi. Những cơn ác mộng về các cuộc chạy trốn, về ai đó đang muốn bắt cô - cứ như thể cô không thể kiểm soát được bản thân - và rồi cô tỉnh giấc, run rẩy và lạnh toát, chiếc khăn trải giường ướt sũng mồ hôi.
Bố mẹ cô quả quyết rằng chuyện đó hết sức bình thường. Giống như tất cả các cô bé mười lăm tuổi đều thức dậy với những tiếng thét ầm ĩ. Nhưng lúc này, tại Block 122, Jack Force đang đứng dậy, Bliss cũng đã đứng theo - cô lờ đi sự chú ý của Mimi. Cô đứng dậy chỉ vì một sự bốc đồng, chỉ vì cô muốn được di chuyển, chỉ để được làm một cái gì đó hơn là phải làm khán giả cho Chương trình đó là Mimi, dù vậy Bliss lại nói cô cần hút một điếu thuốc, có lẽ cô thực sự cần hút một điếu thuốc. Aggie Carondolet, một trong những vệ tinh của Mimi cũng đang len lỏi bên cạnh cô. Bliss mất dấu Jack nửa đường khi đang băng qua đám đông, cô đưa cái tem nằm bên phải cổ tay mình cho người canh gác, người có quyền cho phép mọi người ra ngoài rồi trở vào trong vì những luật lệ cực kì nghiêm khắc về việc hút thuốc ở cái thành phố NewYork này. Bliss cảm thấy thật mỉa mai về việc những người sống ở NewYork đều tự biết mình quá chủ nghĩa - ngược lại khi ở Houston, bạn có thể hút thuốc ở bất cứ nơi đâu, bất cứ nơi nào, thậm chí là ở ngay trên một chiếc ghế trong tiệm làm đẹp dưới cái máy sấy; nhưng ở Manhattan, những người hút thuốc phải chuyển tới các vỉa hè hoặc là không hút nữa để bảo vệ môi trường.
Bliss đẩy cửa sau, cô bước vào một con hẻm, một góc đường vừa tối vừa nhỏ nằm giữa hai toà nhà. Con hẻm nằm giữa hai hộp đêm Block 122 và The Bank có thể được coi là nơi thử thách lòng tận tâm của người dân đối với chính phủ về mặt văn minh công cộng - một mặt tự hài lòng với những người mê nhạc Jazz trong bộ quần áo mang phong cách Châu âu đắt tiền, quý giá và kín đáo, họ thả mái tóc được tẩy trắng qua vai, chiếc áo khoác có hình những cái đốm giống ngựa vằn; mặt khác , một nhóm những trẻ vị thành niên trong bộ quần có được xé rách có chủ ý, thủng lỗ chỗ - nhưng có một khỏng trống vô hình tồn tại giữa hai nhóm người mà không ai có thể vượt qua. Tuy nhiên rốt cuộc, họ đều là những người hút thuốc ở đây. Bliss thấy Aggie đang dựa vào tường, vai lòng thòng một cái túi xách rất thời trang.
Cô rút từ trong chiếc túi hiệu Marc Jacobs ( thực chất đây là đồ mượn của Mimi, một phần là nhượng lại) điếu thuốc và gõ nhẹ. Bliss đưa nó lên môi rồi lần mò tìm que diêm. Bỗng một bàn tay xuất hiện từ trong bóng tối, bật một ngọn lửa nhỏ và nhạt. Từ hướng khác của con hẻm. Lần đầu tiên có một người dám cả gan vượt qua dải ngăn cách.
- Cảm ơn - Bliss nói, dựa người hướng về phía đó và hít vào, đầu điếu thuốc rực sáng. Cô ngước lên, nhả khói và qua làn khói cô nhận ra chàng trai đã châm thuốc giùm cô - Dylan Ward, một nam sinh chuyển trường…giống như cô…vào năm thứ hai từ một nơi nào đó ngoài thị trấn. Học sinh trường Duchesne cho rằng cậu ta là một học sinh khá kì quặc, góp thêm vào những gì được coi là quặc tại một ngôi trường mà ai cũng biết nhau kể từ khi còn học mẫu giáo và qua các bài học về một kiểu khiêu vũ theo những nhịp điệu quy ước. Trông Dylan thật đẹp trai và có gì đó tạo cảm giác nguy hiểm trong chiếc áo da kiểu tay đua màu đen bên ngoài một chiếc áo thun có vẻ cũ và một chiếc quần bò bạc màu.Người ta đồn rằng cậu bị đuổi học liên tiếp ở các trường trung học cơ sở. Đôi mắt cậu rực sáng tróng bóng đêm. Dylan gập chiếc bật lửa hiệu Zip-pô lại, Bliss ngay lập tức chú ý đến nụ cười có chút bẽn lẽn của anh chàng. Nụ cười đó thể hiện đôi nét về cậu ta - một chút buồn, tuyệt vọng, đau khổ nhưng cũng rất lôi cuốn. Chính xác là thế, Dylan tiến đến bên cạnh cô.
- Này - Dylan nói.
- Mình là Bliss - Cô đáp lại.
- Dĩ nhiên cậu là Bliss-Dylan gật đầu.