Chương 57: Gộp lại thành đ�??�ôi
Gần 10 giờ đêm, Thẩm Đường mới trở lại căn chung cư đã thuê.
Sau khi Tưởng Thành Duật đón cô từ phòng làm việc đã đưa cô về biệt thự ăn một chén cháo rau, vú nuôi cố ý nấu cho cô, vẫn là mùi vị cô đã từng ăn vào mấy năm trước.
Cô chỉ bị trật chân, lưng bị đập một chút, Tưởng Thành Duật huy động nhân lực rồi xem cô thành bệnh nhân.
Cơm chiều hôm nay đã ăn một nửa bánh phô mai lại thêm một chén cháo, chân bị thương không có cách nào vận động, ngày mai chắc chắn cô sẽ béo lên nửa kí mất.
Tưởng Thành Duật vẫn cứ bế cô đến cửa nhà, để cô mở cửa.
Thẩm Đường nắm bả vai anh: “Thả em xuống dưới đi, Viên Viên đang ở nhà, anh vào trong không tiện lắm.”
Tưởng Thành Duật không thả xuống: “Cô ấy vẫn chưa trở về.”
“?” Thẩm Đường nửa tin nửa không.
“Tần Tỉnh dẫn người trong công ty đi club Đoàn Kiến rồi, muốn về sớm nhất cũng đến rạng sáng mai.”
Giống như Thẩm Đường vừa nghe được chuyện cười lớn: “Cậu ta ngày đầu tiên đi làm, dẫn người đến Đoàn Kiến ăn chơi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Vui vẻ là được, ở Đoàn Kiến cũng không sao cả.”
Đoàn Kiến là nơi nào chứ, đây là công khai mua lòng người à.
Sở trường đặc biệt của Tần Tỉnh là ăn chơi, đi theo anh ta thật sự có thể chơi ra hoa luôn.
Tưởng Thành Duật bế Thẩm Đường đến phòng ngủ, anh không vội rời đi, sợ cô đi đường khó khăn, nếu lỡ như trượt chân trong phòng tắm nhưng Viên Viên lại không ở nhà, đến lúc đó kêu trời trời không biết thì phải làm sao.
“Chờ em tắm xong nằm trên giường anh sẽ đi.”
Anh quay người đi ra phòng khách bên ngoài.
Trong phòng quá yên tĩnh, âm thanh tin nhắn gửi vào di động Tưởng Thành Duật vang lên bị khuếch đại.
Lục Tri Phi: [Nghe nói anh và Thẩm Đường đã quay lại, xin chúc mừng.]
Tưởng Thành Duật: [Cảm ơn.]
Buổi chiều Lục Tri Phi vừa đến Bắc Kinh, trở về ăn lễ cùng ba mình.
Buổi tối có người bạn hẹn cô ta đến hộp đêm chơi, cô ta gặp Tần Tỉnh ở căn phòng cách vách.
Những người đi cùng Tần Tỉnh cô ta đều không quen biết, nên anh ta không dẫn đến phòng các cô ấy, mà ở một căn phòng khác bên cạnh.
Nghe từ miệng của Tần Tỉnh, cô ta biết hôm nay là một ngày đặc biệt, Tưởng Thành Duật theo đuổi Thẩm Đường lần nữa.
Một người đàn ông ở trên cao không thể với tới, thế mà hai lần theo đuổi cùng một cô gái.
Lục Tri Phi: [Đối với anh, tôi là thật lòng chúc phúc. Đối với Thẩm Đường, tôi nói lời thật lòng, tôi ước gì cô ấy không quá tốt. Nhưng cho dù cô ấy có thảm như thế nào cũng không thảm bằng tôi. Có lẽ anh có thể nói với Thẩm Đường giúp tôi, bây giờ cô ấy có tình yêu, đừng có cắm một chân vào chuyện làm ăn của tôi nữa, buông tha lẫn nhau đi. Sau này về phương diện tài nguyên thời trang, nếu có thể giúp đỡ được cô ấy, tôi sẽ làm hết sức.]
Tưởng Thành Duật: [Tôi chưa bao giờ yêu cầu cô ấy làm cái gì cả, cũng không khuyên giải cô ấy. Việc giữa hai người, trong lòng cô ấy có cân nhắc.]
“Tưởng Thành Duật.”
Giọng nói Thẩm Đường kêu anh trong phòng ngủ.
“Sao thế?” Tưởng Thành Duật đứng dậy.
“Anh lấy túi vào giúp em, trong đó có thuốc xịt đấy.”
Tưởng Thành Duật đứng trước cửa đưa túi qua cho cô, Thẩm Đường dựa trên khung cửa chờ anh, cô đưa tay cầm túi xách: “Anh trở về được rồi, em đồng ý ngày mai chúc mừng ngày của cha cho anh còn chưa được ư?”
Tưởng Thành Duật: “...”
...
Ngày tiếp theo, Thẩm Đường vẫn đi làm như thường lệ.
3 giờ sáng Viên Viên mới trở về, lúc này đang nằm ngáy ngủ.
Cuối tuần, chỉ có cô và Tần Tỉnh đến văn phòng.
Tần Tỉnh ngáp một cái, trong mắt xuất hiện tơ máu.
Mắt không thể mở nổi, anh ta tự pha cho mình hai ly cà phê không thêm đường.
“Hôm nay anh không nghỉ ngơi à?” Lúc Thẩm Đường đẩy cửa bước vào, kinh ngạc nói.
“Ba mẹ tôi đều không ở nhà, không cần về nhà ăn cơm.” Tần Tỉnh uống cà phê như uống nước trắng, không nếm thử mùi vị đã nuốt thẳng từ cổ họng xuống.
“Tôi đi làm đến ngày thứ hai thì nghỉ rồi, sao mà tưởng tượng nổi.”
Hôm nay Thẩm Đường muốn bàn về hợp đồng chương trình truyền hình với một ngôi cao nào đó, bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ của Trữ Nhiễm đã khai máy từ lâu, mấy tháng này rảnh rỗi, có thời gian ghi chép chương trình giải trí.
Tần Tỉnh vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, đi cùng với Thẩm Đường đến đó.
Chương trình này mời sáu ngôi sao giới giải trí, tuổi Trần Nhất Nặc xấp xỉ Trữ Nhiễm, hai người đồng thời nhận được thư mời từ tổ tiết mục.
Oan gia ngõ hẹp, hôm nay Phàn Ngọc cũng đi ký thêm một hợp đồng cho Trần Nhất Nặc.
Thật vừa đúng lúc, còn được gặp trực diện.
Phàn Ngọc cao ngạo ngẩng đầu: “Nghe nói cô cũng tranh vai nữ chính của ‘Làm sao để em yêu anh’ à, có nắm chắc không đấy?”
Xem ra bà ta còn không biết bộ phim này đã về tay Trữ Nhiễm, Thẩm Đường cười nói: “Bà nói thử xem?”
Đương nhiên là Phàn Ngọc khinh thường: “Lần đó tại buổi tiệc hôn lễ của Chương Hứa, tôi đã tốt bụng nhắc nhở cô, nếu cô coi Trần Nhất Nặc là mục tiêu, Trần Nam Kình sẽ là người đầu tiên xông lên.”
“Thế à? Thật là đáng tiếc.” Thẩm Đường không chút lưu tình, lúc bà ta đang đắc chí thì cho bà ta một cái tát: “Tại hiện trường show thời trang Time là lúc con gái bà muốn tiến vào, Trần Nam Kình vẫn cho cô ta một một tên xuyên tim kia kìa.”
Sắc mặt Phàn Ngọc biến đổi: “Cô có ý gì?”
Thẩm Đường không thèm trả lời, sánh vai với Tần Tỉnh rời đi.
Phàn Ngọc có dự cảm không tốt, trong lòng không ổn. Về hợp đồng chi tiết, hôm nay bà không có tâm trạng bàn bạc, tìm cớ hẹn tổ tiết mục vào ngày mai.
Bà ta vội vã chạy về nhà.
Hôm nay con gái muốn đến thăm Trần Nam Kình nhân ngày của cha, bây giờ đang ở trong nhà chuẩn bị quà tặng cho Trần Nam Kình, món quà chế tác thủ công.
Con gái cố ý đi mua từ tối hôm qua.
Vừa rồi bà ta ở trước mặt Thẩm Đường còn tự tin mười phần là bởi vì ngày của cha là một ngày quan trọng, Trần Nam Kình ăn mừng với Trần Nhất Nặc, vai chính của bộ phim kia chắc chắn là của Trần Nhất Nặc không ai khác.
Bằng không con gái không có tâm trạng tự tay làm quà tặng, ban đêm còn hẹn Trần Nam Kình ăn cơm đâu.
Trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà ta sơ xuất không biết được chứ.
Trần Nhất Nặc tự tay làm sáu tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành quà tặng, cô ta hô một tiếng, vẫn luôn ngồi xếp bằng trên tấm thảm, chân đã tê dại.
Một tiếng ‘ầm’, mẹ cô đạp cửa tiến vào.
Hùng hổ như tới tìm cô ta tính sổ.
Nhưng buổi sáng khi ra cửa cô ta còn vừa nói vừa cười với mẹ của mình.
“Mẹ, sao vậy?” Trần Nhất Nặc biết mẹ đi bàn bạc hợp đồng chương trình giải trí, nghĩ trên hợp đồng có điều không thoải mái: “Có phải bàn bạc không được không? Không bàn được thì bỏ đi, nóng giận hại sức khỏe làm gì chứ.”
“Trần Nhất Nặc, bây giờ con rất có tiền đồ rồi nhỉ?” Phàn Ngọc nắm túi xách đập lên bàn trà, đụng rớt ly nước, nước đổ ra khắp nơi, túi xách cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trên đường trở về bà ta đã tìm người nghe ngóng, thật ra bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ đã được ký với Trữ Nhiễm.
Vừa rồi bà ta trông giống như một con hề trước mặt Thẩm Đường.
“Con đã sớm biết bộ phim này cho Thẩm Đường rồi có phải không? Do ba con cho nó có đúng không?”
Liên tiếp hai câu gào thét ép hỏi.
“Mẹ...”
“Đừng gọi mẹ là mẹ!”
Phàn Ngọc cười lạnh: “Trần Nam Kình đã tẩy não con như thế nào hả? Người ta cho Thẩm Đường vai diễn, con còn ở đây lừa mình dối người làm quà tặng cho ông ta nhân ngày của cha à, con không cảm thấy châm chọc sao? Trần Nhất Nặc, con thật đáng thương!”
Trần Nhất Nặc nghe không nổi, lúc này mặc kệ cô ta giải thích thế nào mẹ cô ta cũng châm chọc khiêu khích. Cô ta không biện mình, đứng dậy dọn dẹp quà tặng vừa làm xong.
“Trần Nhất Nặc, đầu óc con có vấn đề rồi phải không? Đến lúc này con còn hướng về ba con! Mẹ liều mạng liều chết sống như vậy tất cả là vì ai hả? Không phải mẹ đều vì con sao!”
Suýt chút nữa Phàn Ngọc hít thở không thông.
Nhìn con gái cho là chuyện không liên quan đến mình còn đang bình tĩnh dọn dẹp là quà tặng, bà ta tiến lên hai bước, đoạt lấy rồi quăng xuống trên nền đất.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!” Trần Nhất Nặc hoảng loạn la một tiếng.
“Mẹ nuốt không trôi cơn tức này! Dựa vào cái gì đây là vai diễn con muốn trước, ông ta lại cho Thẩm Đường! Dựa vào cái gì hả?” Ngón tay Phàn Ngọc chỉ ngoài cửa: “Bây giờ con đi đi, đi mà tìm Trần Nam Kình, nói con và mẹ đã gây gỗ với nhau rồi, con không còn chỗ để đi, sau này con ở cùng ông ta. Thẩm Đường đáng thương một chút ông ta đã đau lòng, vậy bây giờ con cũng đáng thương đi. Trần Nhất Nặc, đây là cơ hội duy nhất để con tranh thủ tài nguyên và tình yêu của ba con.”
“A.” Trần Nhất Nặc lau nước mắt chạy vào phòng mình khóa trái cửa.
Cô ta bắt đầu thu dọn đồ đạc, cái nhà này một phút cũng không thể tiếp tục ở được nữa.
...
Thẩm Đường vẫn chưa ký hợp đồng với tổ tiết mục, có không ít chi tiết cần yêu cầu sửa lại.
Đã giữa trưa, cô và Tần Tỉnh tìm nhà hàng để ăn.
“Khác nghề như cách núi.” Tần Tỉnh bùi ngùi.
Buổi sáng hôm nay khi anh ta nghe Thẩm Đường bàn bạc chi tiết với người phụ trách bên đối phương, mới biết được nước sâu như vậy, hơi không chú ý thôi cũng sẽ lọt vào hố mà đối phương đào cho mình.
Thẩm Đường uống vài ngụm nước ấm, nói chuyện một buổi sáng miệng lưỡi đều khô.
“Này.” Tần Tỉnh kêu cô: “Cô nhìn bàn bên trái kia, hai người kia cứ nhìn chằm chằm vào cô kìa.”
Thẩm Đường nhìn theo phương hướng mà Tần Tỉnh chỉ, một ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào cô,
Là Tiêu Đông Hàn.
Ngồi đối diện anh ta là Tiêu Đông Khải, hai người đến sớm hơn bọn cô, đồ ăn đã ở trên bàn.
Tiêu Đông Hàn nâng ly, cách không trung kính cô.
Thẩm Đường hơi mỉm cười, dùng ly nước trong tay đáp lễ.
“Kia là ai thế?”
“Cháu nội Tiêu Đổng.”
Ngay cả Tần Tỉnh cũng cảm giác được người này không có ý tốt.
Ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng, Thẩm Đường ra vẻ không biết Tiêu Đông Hàn ở Bắc Kinh, gửi tin nhắn hỏi Tiêu Đông Khải, làm sao Tiêu Đông Hàn cũng ở Bắc Kinh, đến đây khi nào.
Đã qua ba giờ, Tiêu Đông Khải vẫn không trả lời cô.
...
Sáu giờ tối, Tưởng Thành Duật ra khỏi công ty.
Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Đường, hỏi cô bây giờ có bận không, để anh đi qua đón cô.
Thẩm Đường gửi định vị cho anh, cô đang đứng trước cửa biệt thự của anh.
Hôm nay trong nhà không có ai, quản gia và nhóm người làm đều không ở đó, cô chờ ở trong sân.
“Tại sao em không đợi anh đến đón em?” Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô.
“Buổi chiều có hẹn ở gần đây, nói chuyện xong thì em đến thẳng đây luôn.” Thẩm Đường mất hồn trả lời điện thoại cho anh, nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trên bưu kiện mà suy nghĩ.
Mười phút trước Tiêu Đông Khải đã trả lời cô: [Em ấy đến đây bàn việc hợp tác, đã đến được một thời gian.]
“Anh mới từ công ty đi ra.”
Âm thanh Tưởng Thành Duật trong điện thoại đánh gãy dòng suy nghĩ của Thẩm Đường.
Trời oi bức, Tưởng Thành Duật kêu cô vào nhà trước: “Hệ thống gác cổng trong nhà không thay đổi, vân tay của em vẫn còn ở bên trong.”
Trong đầu Thẩm Đường nghĩ đến một việc, buột miệng thốt ra: “Chủ nhà là anh còn chưa vào, sao em có thể đi vào trước, không hợp quy củ.”
“Thẩm Đường...” Chỉ một tiếng kêu tên cô, anh chưa nói điều khác.
Âm thanh của Tưởng Thành Duật rõ ràng không vui.
Thẩm Đường đặt máy tính bảng lên trên đùi, mở bưu kiện ra xem.
Vừa rồi đã nói gì với anh, một chút ấn tượng cô cũng không nhớ: “Trong sân xinh đẹp hơn mấy ngày trước rồi kìa, trồng thêm rất nhiều hoa.” Cô ngắt lời.
Hoa vào mùa xuân năm trước vẫn ở trong sân, lần trước đến đây làm BBQ hải sản nướng đã nở rộ, chỉ là cô không chú ý xem mà thôi. Tưởng Thành Duật không chọc phá, theo lời cô nói: “Ừm, mấy ngày hôm trước quản gia đã sửa sang lại vườn hoa.”
Trên đường xe nhiều đến chật như nêm cối, về đến nhà ít nhất cũng đã một giờ sau.
Anh lại nói thêm lần nữa: “Em đến phòng khách chờ anh đi.”
Thẩm Đường nhìn cả vườn hoa: “Không khí trong sân rất tốt.”
Trong điện thoại im lặng.
“Thẩm Đường, đó cũng là nhà em.”
Thẩm Đường nghe ra lời anh nói không vui, dỗ dành anh: “Nếu em không xem đây là nhà của mình, em đã chờ anh đón em đến đây, tại sao lại chạy đến đây chờ anh chứ. Hơn nữa, chờ anh ở trong sân, không phải là tốt hơn ở phòng khách à, còn có thể nhìn thấy anh trước vài giây nữa.”
“...” Tưởng Thành Duật đã quen cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tiêu Đông Khải theo sát gửi tới thêm một tin nhắn: [Khi nào em rảnh?]
Bưu kiện trở thành công cụ nói chuyện phiếm của cô và Tiêu Đông Khải.
Thẩm Đường vội vã mở bưu kiện, nói với Tưởng Thành Duật: “Em tắt máy đây.” Cô trả lời Tiêu Đông Khải: [Có thể hay không phải xem tâm trạng đã.]
Tiêu Đông Khải: [Nói chuyện như vậy không có hiệu quả, lãng phí thời gian, bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi.]
Lúc này Thẩm Đường rất sảng khoái, thêm anh ta vào Wechat: [Tuần sau có thời gian mời anh ăn cơm, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.]
Hôm nay ở nhà hàng cô đã nhìn thấy Tiêu Đông Hàn, vậy mà cô cảm giác có một tấm lưới vô hình, ném về phía cô. Có khả năng cô và Tưởng Thành Duật cũng bị bao vây trong đó.
Đối với dự án thu mua lần này Tưởng Thành Duật có dự cảm bất an, đột nhiên Tiêu Đông Hàn xuất hiện, Tiêu Đông Khải bám riết không tha muốn gặp mặt cô.
Quá nhiều bất thường.
Có lẽ, Tiêu Đông Khải là người biết rõ âm mưu này.
Nhưng anh ta cũng sẽ không tự dồn mình vào đường cùng, không để ý em trai ruột của mình.
Thẩm Đường tắt máy tính bảng để vào trong túi, chiếc túi cỡ lớn này là quà tặng Tết Thiếu Nhi mà Ôn Địch tặng cô, hiện tại có đất dụng võ, chứa chiếc máy tính bảng vẫn còn trống nhiều chỗ.
“Anh về trước đi.” Cô nói với vệ sĩ, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Hiện giờ vệ sĩ kiêm chức tài xế của cô.
Thẩm Đường lập tức vào biệt thự, trong đầu đều là những chuyện liên quan đến nhà họ Tiêu.
Cô không biết mình sớm đã vào cuộc hay vẫn còn ngoài cuộc.
Tiếp theo nên phá cục diện này như thế nào, một điểm đầu mối cô cũng không có.
Đặt xuống túi xách, Thẩm Đường mở TV ra xem.
Cô tựa vào ghế sô pha, đảo mắt nhìn phòng khách, vẫn là bài trí trước khi cô chia tay, không có một chút thay đổi.
Xem hết chương trình giải trí, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô.
Thẩm Đường điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, ra ngoài chờ Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật xuống xe, trong sân không có ai, đi vài bước mới nhìn đến cửa lớn biệt thực, Thẩm Đường đang đứng ở cửa ra vào.
Hôm nay cô mặc áo thun đen, quần dài thấp eo.
“Nếu em ở trong sân, còn có thể nhìn anh sớm hai giây rồi.” Thẩm Đường đứng một chân, chân bị thương nhẹ nhàng vòng lên đùi chân kia, lười nhác dựa vào cạnh cửa, chiếc eo nhỏ xinh đẹp dưới áo thun đen như ẩn như hiện.
Khi thì lộ ra mấy tấc da trắng chói mắt.
Tưởng Thành Duật rất ít thấy cô ăn mặc trang điểm giản dị như vậy, có lẽ là vì thuận tiện bôi thuốc trên lưng.
“Mặc màu đen không nóng sao?” Anh bước nhanh đến gần cô.
“Không ở phòng điều hòa mới nóng.” Thẩm Đường nói: “Em muốn mặc đồ đôi với anh.”
Đáng tiếc, hôm nay anh mặc sơ mi trắng.
Tưởng Thành Duật khom lưng bế cô lên: “Chân em còn đau không?”
Thẩm Đường ôm cổ anh: “Không dùng sức nên không có cảm giác, xịt thuốc hai ngày rồi chắc không có vấn đề gì đâu.”
Trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, ôm hôn cũng không có điều gì mất tự nhiên, Tưởng Thành Duật cúi đầu muốn hôn cô, Thẩm Đường cố ý quay mặt đi.
Không được hôn môi cô, nụ hôn của anh dừng ở trán cô.
Đặt cô trên sô pha: “Anh đi thay quần áo.”
Thẩm Đường rãnh rỗi không có gì làm, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn đêm từ tủ lạnh ra.
Cô tìm tạp dề đeo lên, là chiếc tạp dề lần trước Tưởng Thành Duật đưa cho cô.
Hơn hai mươi phút qua đi, Tưởng Thành Duật xuống lầu.
Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Đường xoay mặt, anh vừa mới tắm xong, đã thay áo sơ mi đen.
Cô vừa nói mặc áo thun đen là muốn mặc đồ tình nhân với anh, anh đã lên tìm áo thay ra.
“Em chỉ là thuận miệng nói thôi, anh lại cố ý đi thay quần áo vậy.”
Tưởng Thành Duật: “Chỉ là đổi bộ quần áo mà thôi, không phải là chuyện lớn lao gì cả.”
Kiểu gì anh sẽ thỏa mãn một chi tiết nhỏ nào đó của cô, rồi lại nhẹ nhàng bâng quơ.
Tưởng Thành Duật ấn mở màn hình TV, bên trong có vài video hướng dẫn nấu ăn anh muốn làm vào đêm nay, là đầu bếp từng bước từng bước một quay lại rồi chia sẻ.
Thẩm Đường đứng bên cạnh anh, đi theo anh cùng nhau nhìn màn hình: “Anh không xem video sẽ không làm được sao?”
“Anh học rồi nhưng chưa từng làm, mấy ngày nay bận bịu nên quên mất.” Tưởng Thành Duật nghiêm túc nhìn video, nhớ lại trình tự làm món ăn mà anh đã học trước đó.
Thẩm Đường cởi tạp đề xuống đặt trên bàn, đi vài bước đứng lại sau lưng anh.
“Tìm cái gì thế?” Tưởng Thành Duật quay mặt nhìn cô.
“Không tìm cái gì cả.” Thẩm Đường ôm anh từ sau lưng: “Anh cứ tiếp tục xem video đi.”
Eo bụng của anh rắn chắc, không có một miếng thịt thừa.
Cách áo sơ mi, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp săn chắc cân xứng với nhau.
Thẩm Đường lấy ra một tờ giấy từ túi quần của mình: “Em thả tay vào túi anh, như vậy cánh tay sẽ không mỏi nữa.”
Tưởng Thành Duật: “Được thôi.”
Cô dán mặt mình lên lưng anh, thừa dịp tay cắm vào túi của anh, nhét vào tờ giấy kia vào cùng.
Sau đó giả bộ không có việc gì, nhưng vẫn luôn dựa vào trên người anh.
Tưởng Thành Duật chạm được đồ vật trong túi, vừa rồi khi cô bỏ vào, góc gấp lại của tờ giấy chọc vào chân anh, độ sắc bén không giống như là ngón tay.
“Đường Đường, giúp anh rửa hành lá đi.”
“Được.” Thẩm Đường đứng thẳng, mặc vào tạp dề một lần nữa.
Tưởng Thành Duật thừa dịp cô không sẵn sàng, lấy tờ giấy kia ra.
Một tờ giấy A4 trắng tinh, phía trên giống như tranh của một đứa bé tiện tay vẽ xấu, chủ đề là ngày của cha, bức tranh non nớt này chứa đầy nét hồn nhiên.
Còn có một hàng chữ xiêu vẹo:
[Ba ba, con yêu ba, ngày của cha vui vẻ! Ba và mẹ chờ con!
... bé Tưởng nho nhỏ đến từ tương lai.]
Xem quá lâu, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần muốn thu hồi quà tặng quý giá này, Thẩm Đường đã đứng bên cạnh anh không biết từ khi nào.
Tưởng Thành Duật gấp từng li từng tí quà tặng lại cất vào trong túi, đi đến ôm cô.
Bàn tay dùng sức quá mạnh, quên trên lưng cô có chỗ bị đau.
“A...” Thẩm Đường hít một hơi khí lạnh.
“Thật xin lỗi, anh quên mất.” Tưởng Thành Duật vội vàng đặt cô lên trên ghế cao tại quầy bar bên cạnh: “Cho anh xem một chút.”
“Không có gì đâu, không chạm đến sẽ không đau.”
Tưởng Thành Duật nhìn mới yên tâm, anh chậm rãi cuốn áo thun lên, vết thương bị đập kia đã có hơi phai nhạt, nhìn bằng mắt thường không nhìn ra bị thương nghiêm trọng.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên chỗ bị thương.
Toàn thân Thẩm Đường giật mình một cái, suýt chút nữa ngồi không vững, một tay chống lên cạnh quầy bar.
Tưởng Thành Duật hôn từ phía sau lưng Thẩm Đường lại rơi vào môi cô.
Anh nâng cô lên ôm cô trong ngực, hai chân Thẩm Đường vắt ở eo của anh.
Tưởng Thành Duật cứ như vậy ôm cô, hai người hôn nhau, kìm lòng không được đã biến thành hôn sâu.
Sau khi Tưởng Thành Duật đón cô từ phòng làm việc đã đưa cô về biệt thự ăn một chén cháo rau, vú nuôi cố ý nấu cho cô, vẫn là mùi vị cô đã từng ăn vào mấy năm trước.
Cô chỉ bị trật chân, lưng bị đập một chút, Tưởng Thành Duật huy động nhân lực rồi xem cô thành bệnh nhân.
Cơm chiều hôm nay đã ăn một nửa bánh phô mai lại thêm một chén cháo, chân bị thương không có cách nào vận động, ngày mai chắc chắn cô sẽ béo lên nửa kí mất.
Tưởng Thành Duật vẫn cứ bế cô đến cửa nhà, để cô mở cửa.
Thẩm Đường nắm bả vai anh: “Thả em xuống dưới đi, Viên Viên đang ở nhà, anh vào trong không tiện lắm.”
Tưởng Thành Duật không thả xuống: “Cô ấy vẫn chưa trở về.”
“?” Thẩm Đường nửa tin nửa không.
“Tần Tỉnh dẫn người trong công ty đi club Đoàn Kiến rồi, muốn về sớm nhất cũng đến rạng sáng mai.”
Giống như Thẩm Đường vừa nghe được chuyện cười lớn: “Cậu ta ngày đầu tiên đi làm, dẫn người đến Đoàn Kiến ăn chơi sao?”
Tưởng Thành Duật: “Vui vẻ là được, ở Đoàn Kiến cũng không sao cả.”
Đoàn Kiến là nơi nào chứ, đây là công khai mua lòng người à.
Sở trường đặc biệt của Tần Tỉnh là ăn chơi, đi theo anh ta thật sự có thể chơi ra hoa luôn.
Tưởng Thành Duật bế Thẩm Đường đến phòng ngủ, anh không vội rời đi, sợ cô đi đường khó khăn, nếu lỡ như trượt chân trong phòng tắm nhưng Viên Viên lại không ở nhà, đến lúc đó kêu trời trời không biết thì phải làm sao.
“Chờ em tắm xong nằm trên giường anh sẽ đi.”
Anh quay người đi ra phòng khách bên ngoài.
Trong phòng quá yên tĩnh, âm thanh tin nhắn gửi vào di động Tưởng Thành Duật vang lên bị khuếch đại.
Lục Tri Phi: [Nghe nói anh và Thẩm Đường đã quay lại, xin chúc mừng.]
Tưởng Thành Duật: [Cảm ơn.]
Buổi chiều Lục Tri Phi vừa đến Bắc Kinh, trở về ăn lễ cùng ba mình.
Buổi tối có người bạn hẹn cô ta đến hộp đêm chơi, cô ta gặp Tần Tỉnh ở căn phòng cách vách.
Những người đi cùng Tần Tỉnh cô ta đều không quen biết, nên anh ta không dẫn đến phòng các cô ấy, mà ở một căn phòng khác bên cạnh.
Nghe từ miệng của Tần Tỉnh, cô ta biết hôm nay là một ngày đặc biệt, Tưởng Thành Duật theo đuổi Thẩm Đường lần nữa.
Một người đàn ông ở trên cao không thể với tới, thế mà hai lần theo đuổi cùng một cô gái.
Lục Tri Phi: [Đối với anh, tôi là thật lòng chúc phúc. Đối với Thẩm Đường, tôi nói lời thật lòng, tôi ước gì cô ấy không quá tốt. Nhưng cho dù cô ấy có thảm như thế nào cũng không thảm bằng tôi. Có lẽ anh có thể nói với Thẩm Đường giúp tôi, bây giờ cô ấy có tình yêu, đừng có cắm một chân vào chuyện làm ăn của tôi nữa, buông tha lẫn nhau đi. Sau này về phương diện tài nguyên thời trang, nếu có thể giúp đỡ được cô ấy, tôi sẽ làm hết sức.]
Tưởng Thành Duật: [Tôi chưa bao giờ yêu cầu cô ấy làm cái gì cả, cũng không khuyên giải cô ấy. Việc giữa hai người, trong lòng cô ấy có cân nhắc.]
“Tưởng Thành Duật.”
Giọng nói Thẩm Đường kêu anh trong phòng ngủ.
“Sao thế?” Tưởng Thành Duật đứng dậy.
“Anh lấy túi vào giúp em, trong đó có thuốc xịt đấy.”
Tưởng Thành Duật đứng trước cửa đưa túi qua cho cô, Thẩm Đường dựa trên khung cửa chờ anh, cô đưa tay cầm túi xách: “Anh trở về được rồi, em đồng ý ngày mai chúc mừng ngày của cha cho anh còn chưa được ư?”
Tưởng Thành Duật: “...”
...
Ngày tiếp theo, Thẩm Đường vẫn đi làm như thường lệ.
3 giờ sáng Viên Viên mới trở về, lúc này đang nằm ngáy ngủ.
Cuối tuần, chỉ có cô và Tần Tỉnh đến văn phòng.
Tần Tỉnh ngáp một cái, trong mắt xuất hiện tơ máu.
Mắt không thể mở nổi, anh ta tự pha cho mình hai ly cà phê không thêm đường.
“Hôm nay anh không nghỉ ngơi à?” Lúc Thẩm Đường đẩy cửa bước vào, kinh ngạc nói.
“Ba mẹ tôi đều không ở nhà, không cần về nhà ăn cơm.” Tần Tỉnh uống cà phê như uống nước trắng, không nếm thử mùi vị đã nuốt thẳng từ cổ họng xuống.
“Tôi đi làm đến ngày thứ hai thì nghỉ rồi, sao mà tưởng tượng nổi.”
Hôm nay Thẩm Đường muốn bàn về hợp đồng chương trình truyền hình với một ngôi cao nào đó, bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ của Trữ Nhiễm đã khai máy từ lâu, mấy tháng này rảnh rỗi, có thời gian ghi chép chương trình giải trí.
Tần Tỉnh vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, đi cùng với Thẩm Đường đến đó.
Chương trình này mời sáu ngôi sao giới giải trí, tuổi Trần Nhất Nặc xấp xỉ Trữ Nhiễm, hai người đồng thời nhận được thư mời từ tổ tiết mục.
Oan gia ngõ hẹp, hôm nay Phàn Ngọc cũng đi ký thêm một hợp đồng cho Trần Nhất Nặc.
Thật vừa đúng lúc, còn được gặp trực diện.
Phàn Ngọc cao ngạo ngẩng đầu: “Nghe nói cô cũng tranh vai nữ chính của ‘Làm sao để em yêu anh’ à, có nắm chắc không đấy?”
Xem ra bà ta còn không biết bộ phim này đã về tay Trữ Nhiễm, Thẩm Đường cười nói: “Bà nói thử xem?”
Đương nhiên là Phàn Ngọc khinh thường: “Lần đó tại buổi tiệc hôn lễ của Chương Hứa, tôi đã tốt bụng nhắc nhở cô, nếu cô coi Trần Nhất Nặc là mục tiêu, Trần Nam Kình sẽ là người đầu tiên xông lên.”
“Thế à? Thật là đáng tiếc.” Thẩm Đường không chút lưu tình, lúc bà ta đang đắc chí thì cho bà ta một cái tát: “Tại hiện trường show thời trang Time là lúc con gái bà muốn tiến vào, Trần Nam Kình vẫn cho cô ta một một tên xuyên tim kia kìa.”
Sắc mặt Phàn Ngọc biến đổi: “Cô có ý gì?”
Thẩm Đường không thèm trả lời, sánh vai với Tần Tỉnh rời đi.
Phàn Ngọc có dự cảm không tốt, trong lòng không ổn. Về hợp đồng chi tiết, hôm nay bà không có tâm trạng bàn bạc, tìm cớ hẹn tổ tiết mục vào ngày mai.
Bà ta vội vã chạy về nhà.
Hôm nay con gái muốn đến thăm Trần Nam Kình nhân ngày của cha, bây giờ đang ở trong nhà chuẩn bị quà tặng cho Trần Nam Kình, món quà chế tác thủ công.
Con gái cố ý đi mua từ tối hôm qua.
Vừa rồi bà ta ở trước mặt Thẩm Đường còn tự tin mười phần là bởi vì ngày của cha là một ngày quan trọng, Trần Nam Kình ăn mừng với Trần Nhất Nặc, vai chính của bộ phim kia chắc chắn là của Trần Nhất Nặc không ai khác.
Bằng không con gái không có tâm trạng tự tay làm quà tặng, ban đêm còn hẹn Trần Nam Kình ăn cơm đâu.
Trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà ta sơ xuất không biết được chứ.
Trần Nhất Nặc tự tay làm sáu tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hoàn thành quà tặng, cô ta hô một tiếng, vẫn luôn ngồi xếp bằng trên tấm thảm, chân đã tê dại.
Một tiếng ‘ầm’, mẹ cô đạp cửa tiến vào.
Hùng hổ như tới tìm cô ta tính sổ.
Nhưng buổi sáng khi ra cửa cô ta còn vừa nói vừa cười với mẹ của mình.
“Mẹ, sao vậy?” Trần Nhất Nặc biết mẹ đi bàn bạc hợp đồng chương trình giải trí, nghĩ trên hợp đồng có điều không thoải mái: “Có phải bàn bạc không được không? Không bàn được thì bỏ đi, nóng giận hại sức khỏe làm gì chứ.”
“Trần Nhất Nặc, bây giờ con rất có tiền đồ rồi nhỉ?” Phàn Ngọc nắm túi xách đập lên bàn trà, đụng rớt ly nước, nước đổ ra khắp nơi, túi xách cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trên đường trở về bà ta đã tìm người nghe ngóng, thật ra bộ phim ‘Làm sao để em yêu anh’ đã được ký với Trữ Nhiễm.
Vừa rồi bà ta trông giống như một con hề trước mặt Thẩm Đường.
“Con đã sớm biết bộ phim này cho Thẩm Đường rồi có phải không? Do ba con cho nó có đúng không?”
Liên tiếp hai câu gào thét ép hỏi.
“Mẹ...”
“Đừng gọi mẹ là mẹ!”
Phàn Ngọc cười lạnh: “Trần Nam Kình đã tẩy não con như thế nào hả? Người ta cho Thẩm Đường vai diễn, con còn ở đây lừa mình dối người làm quà tặng cho ông ta nhân ngày của cha à, con không cảm thấy châm chọc sao? Trần Nhất Nặc, con thật đáng thương!”
Trần Nhất Nặc nghe không nổi, lúc này mặc kệ cô ta giải thích thế nào mẹ cô ta cũng châm chọc khiêu khích. Cô ta không biện mình, đứng dậy dọn dẹp quà tặng vừa làm xong.
“Trần Nhất Nặc, đầu óc con có vấn đề rồi phải không? Đến lúc này con còn hướng về ba con! Mẹ liều mạng liều chết sống như vậy tất cả là vì ai hả? Không phải mẹ đều vì con sao!”
Suýt chút nữa Phàn Ngọc hít thở không thông.
Nhìn con gái cho là chuyện không liên quan đến mình còn đang bình tĩnh dọn dẹp là quà tặng, bà ta tiến lên hai bước, đoạt lấy rồi quăng xuống trên nền đất.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy!” Trần Nhất Nặc hoảng loạn la một tiếng.
“Mẹ nuốt không trôi cơn tức này! Dựa vào cái gì đây là vai diễn con muốn trước, ông ta lại cho Thẩm Đường! Dựa vào cái gì hả?” Ngón tay Phàn Ngọc chỉ ngoài cửa: “Bây giờ con đi đi, đi mà tìm Trần Nam Kình, nói con và mẹ đã gây gỗ với nhau rồi, con không còn chỗ để đi, sau này con ở cùng ông ta. Thẩm Đường đáng thương một chút ông ta đã đau lòng, vậy bây giờ con cũng đáng thương đi. Trần Nhất Nặc, đây là cơ hội duy nhất để con tranh thủ tài nguyên và tình yêu của ba con.”
“A.” Trần Nhất Nặc lau nước mắt chạy vào phòng mình khóa trái cửa.
Cô ta bắt đầu thu dọn đồ đạc, cái nhà này một phút cũng không thể tiếp tục ở được nữa.
...
Thẩm Đường vẫn chưa ký hợp đồng với tổ tiết mục, có không ít chi tiết cần yêu cầu sửa lại.
Đã giữa trưa, cô và Tần Tỉnh tìm nhà hàng để ăn.
“Khác nghề như cách núi.” Tần Tỉnh bùi ngùi.
Buổi sáng hôm nay khi anh ta nghe Thẩm Đường bàn bạc chi tiết với người phụ trách bên đối phương, mới biết được nước sâu như vậy, hơi không chú ý thôi cũng sẽ lọt vào hố mà đối phương đào cho mình.
Thẩm Đường uống vài ngụm nước ấm, nói chuyện một buổi sáng miệng lưỡi đều khô.
“Này.” Tần Tỉnh kêu cô: “Cô nhìn bàn bên trái kia, hai người kia cứ nhìn chằm chằm vào cô kìa.”
Thẩm Đường nhìn theo phương hướng mà Tần Tỉnh chỉ, một ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào cô,
Là Tiêu Đông Hàn.
Ngồi đối diện anh ta là Tiêu Đông Khải, hai người đến sớm hơn bọn cô, đồ ăn đã ở trên bàn.
Tiêu Đông Hàn nâng ly, cách không trung kính cô.
Thẩm Đường hơi mỉm cười, dùng ly nước trong tay đáp lễ.
“Kia là ai thế?”
“Cháu nội Tiêu Đổng.”
Ngay cả Tần Tỉnh cũng cảm giác được người này không có ý tốt.
Ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng, Thẩm Đường ra vẻ không biết Tiêu Đông Hàn ở Bắc Kinh, gửi tin nhắn hỏi Tiêu Đông Khải, làm sao Tiêu Đông Hàn cũng ở Bắc Kinh, đến đây khi nào.
Đã qua ba giờ, Tiêu Đông Khải vẫn không trả lời cô.
...
Sáu giờ tối, Tưởng Thành Duật ra khỏi công ty.
Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Đường, hỏi cô bây giờ có bận không, để anh đi qua đón cô.
Thẩm Đường gửi định vị cho anh, cô đang đứng trước cửa biệt thự của anh.
Hôm nay trong nhà không có ai, quản gia và nhóm người làm đều không ở đó, cô chờ ở trong sân.
“Tại sao em không đợi anh đến đón em?” Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô.
“Buổi chiều có hẹn ở gần đây, nói chuyện xong thì em đến thẳng đây luôn.” Thẩm Đường mất hồn trả lời điện thoại cho anh, nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trên bưu kiện mà suy nghĩ.
Mười phút trước Tiêu Đông Khải đã trả lời cô: [Em ấy đến đây bàn việc hợp tác, đã đến được một thời gian.]
“Anh mới từ công ty đi ra.”
Âm thanh Tưởng Thành Duật trong điện thoại đánh gãy dòng suy nghĩ của Thẩm Đường.
Trời oi bức, Tưởng Thành Duật kêu cô vào nhà trước: “Hệ thống gác cổng trong nhà không thay đổi, vân tay của em vẫn còn ở bên trong.”
Trong đầu Thẩm Đường nghĩ đến một việc, buột miệng thốt ra: “Chủ nhà là anh còn chưa vào, sao em có thể đi vào trước, không hợp quy củ.”
“Thẩm Đường...” Chỉ một tiếng kêu tên cô, anh chưa nói điều khác.
Âm thanh của Tưởng Thành Duật rõ ràng không vui.
Thẩm Đường đặt máy tính bảng lên trên đùi, mở bưu kiện ra xem.
Vừa rồi đã nói gì với anh, một chút ấn tượng cô cũng không nhớ: “Trong sân xinh đẹp hơn mấy ngày trước rồi kìa, trồng thêm rất nhiều hoa.” Cô ngắt lời.
Hoa vào mùa xuân năm trước vẫn ở trong sân, lần trước đến đây làm BBQ hải sản nướng đã nở rộ, chỉ là cô không chú ý xem mà thôi. Tưởng Thành Duật không chọc phá, theo lời cô nói: “Ừm, mấy ngày hôm trước quản gia đã sửa sang lại vườn hoa.”
Trên đường xe nhiều đến chật như nêm cối, về đến nhà ít nhất cũng đã một giờ sau.
Anh lại nói thêm lần nữa: “Em đến phòng khách chờ anh đi.”
Thẩm Đường nhìn cả vườn hoa: “Không khí trong sân rất tốt.”
Trong điện thoại im lặng.
“Thẩm Đường, đó cũng là nhà em.”
Thẩm Đường nghe ra lời anh nói không vui, dỗ dành anh: “Nếu em không xem đây là nhà của mình, em đã chờ anh đón em đến đây, tại sao lại chạy đến đây chờ anh chứ. Hơn nữa, chờ anh ở trong sân, không phải là tốt hơn ở phòng khách à, còn có thể nhìn thấy anh trước vài giây nữa.”
“...” Tưởng Thành Duật đã quen cô nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tiêu Đông Khải theo sát gửi tới thêm một tin nhắn: [Khi nào em rảnh?]
Bưu kiện trở thành công cụ nói chuyện phiếm của cô và Tiêu Đông Khải.
Thẩm Đường vội vã mở bưu kiện, nói với Tưởng Thành Duật: “Em tắt máy đây.” Cô trả lời Tiêu Đông Khải: [Có thể hay không phải xem tâm trạng đã.]
Tiêu Đông Khải: [Nói chuyện như vậy không có hiệu quả, lãng phí thời gian, bỏ anh ra khỏi danh sách đen đi.]
Lúc này Thẩm Đường rất sảng khoái, thêm anh ta vào Wechat: [Tuần sau có thời gian mời anh ăn cơm, làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.]
Hôm nay ở nhà hàng cô đã nhìn thấy Tiêu Đông Hàn, vậy mà cô cảm giác có một tấm lưới vô hình, ném về phía cô. Có khả năng cô và Tưởng Thành Duật cũng bị bao vây trong đó.
Đối với dự án thu mua lần này Tưởng Thành Duật có dự cảm bất an, đột nhiên Tiêu Đông Hàn xuất hiện, Tiêu Đông Khải bám riết không tha muốn gặp mặt cô.
Quá nhiều bất thường.
Có lẽ, Tiêu Đông Khải là người biết rõ âm mưu này.
Nhưng anh ta cũng sẽ không tự dồn mình vào đường cùng, không để ý em trai ruột của mình.
Thẩm Đường tắt máy tính bảng để vào trong túi, chiếc túi cỡ lớn này là quà tặng Tết Thiếu Nhi mà Ôn Địch tặng cô, hiện tại có đất dụng võ, chứa chiếc máy tính bảng vẫn còn trống nhiều chỗ.
“Anh về trước đi.” Cô nói với vệ sĩ, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Hiện giờ vệ sĩ kiêm chức tài xế của cô.
Thẩm Đường lập tức vào biệt thự, trong đầu đều là những chuyện liên quan đến nhà họ Tiêu.
Cô không biết mình sớm đã vào cuộc hay vẫn còn ngoài cuộc.
Tiếp theo nên phá cục diện này như thế nào, một điểm đầu mối cô cũng không có.
Đặt xuống túi xách, Thẩm Đường mở TV ra xem.
Cô tựa vào ghế sô pha, đảo mắt nhìn phòng khách, vẫn là bài trí trước khi cô chia tay, không có một chút thay đổi.
Xem hết chương trình giải trí, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô.
Thẩm Đường điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, ra ngoài chờ Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật xuống xe, trong sân không có ai, đi vài bước mới nhìn đến cửa lớn biệt thực, Thẩm Đường đang đứng ở cửa ra vào.
Hôm nay cô mặc áo thun đen, quần dài thấp eo.
“Nếu em ở trong sân, còn có thể nhìn anh sớm hai giây rồi.” Thẩm Đường đứng một chân, chân bị thương nhẹ nhàng vòng lên đùi chân kia, lười nhác dựa vào cạnh cửa, chiếc eo nhỏ xinh đẹp dưới áo thun đen như ẩn như hiện.
Khi thì lộ ra mấy tấc da trắng chói mắt.
Tưởng Thành Duật rất ít thấy cô ăn mặc trang điểm giản dị như vậy, có lẽ là vì thuận tiện bôi thuốc trên lưng.
“Mặc màu đen không nóng sao?” Anh bước nhanh đến gần cô.
“Không ở phòng điều hòa mới nóng.” Thẩm Đường nói: “Em muốn mặc đồ đôi với anh.”
Đáng tiếc, hôm nay anh mặc sơ mi trắng.
Tưởng Thành Duật khom lưng bế cô lên: “Chân em còn đau không?”
Thẩm Đường ôm cổ anh: “Không dùng sức nên không có cảm giác, xịt thuốc hai ngày rồi chắc không có vấn đề gì đâu.”
Trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, ôm hôn cũng không có điều gì mất tự nhiên, Tưởng Thành Duật cúi đầu muốn hôn cô, Thẩm Đường cố ý quay mặt đi.
Không được hôn môi cô, nụ hôn của anh dừng ở trán cô.
Đặt cô trên sô pha: “Anh đi thay quần áo.”
Thẩm Đường rãnh rỗi không có gì làm, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn đêm từ tủ lạnh ra.
Cô tìm tạp dề đeo lên, là chiếc tạp dề lần trước Tưởng Thành Duật đưa cho cô.
Hơn hai mươi phút qua đi, Tưởng Thành Duật xuống lầu.
Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Đường xoay mặt, anh vừa mới tắm xong, đã thay áo sơ mi đen.
Cô vừa nói mặc áo thun đen là muốn mặc đồ tình nhân với anh, anh đã lên tìm áo thay ra.
“Em chỉ là thuận miệng nói thôi, anh lại cố ý đi thay quần áo vậy.”
Tưởng Thành Duật: “Chỉ là đổi bộ quần áo mà thôi, không phải là chuyện lớn lao gì cả.”
Kiểu gì anh sẽ thỏa mãn một chi tiết nhỏ nào đó của cô, rồi lại nhẹ nhàng bâng quơ.
Tưởng Thành Duật ấn mở màn hình TV, bên trong có vài video hướng dẫn nấu ăn anh muốn làm vào đêm nay, là đầu bếp từng bước từng bước một quay lại rồi chia sẻ.
Thẩm Đường đứng bên cạnh anh, đi theo anh cùng nhau nhìn màn hình: “Anh không xem video sẽ không làm được sao?”
“Anh học rồi nhưng chưa từng làm, mấy ngày nay bận bịu nên quên mất.” Tưởng Thành Duật nghiêm túc nhìn video, nhớ lại trình tự làm món ăn mà anh đã học trước đó.
Thẩm Đường cởi tạp đề xuống đặt trên bàn, đi vài bước đứng lại sau lưng anh.
“Tìm cái gì thế?” Tưởng Thành Duật quay mặt nhìn cô.
“Không tìm cái gì cả.” Thẩm Đường ôm anh từ sau lưng: “Anh cứ tiếp tục xem video đi.”
Eo bụng của anh rắn chắc, không có một miếng thịt thừa.
Cách áo sơ mi, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp săn chắc cân xứng với nhau.
Thẩm Đường lấy ra một tờ giấy từ túi quần của mình: “Em thả tay vào túi anh, như vậy cánh tay sẽ không mỏi nữa.”
Tưởng Thành Duật: “Được thôi.”
Cô dán mặt mình lên lưng anh, thừa dịp tay cắm vào túi của anh, nhét vào tờ giấy kia vào cùng.
Sau đó giả bộ không có việc gì, nhưng vẫn luôn dựa vào trên người anh.
Tưởng Thành Duật chạm được đồ vật trong túi, vừa rồi khi cô bỏ vào, góc gấp lại của tờ giấy chọc vào chân anh, độ sắc bén không giống như là ngón tay.
“Đường Đường, giúp anh rửa hành lá đi.”
“Được.” Thẩm Đường đứng thẳng, mặc vào tạp dề một lần nữa.
Tưởng Thành Duật thừa dịp cô không sẵn sàng, lấy tờ giấy kia ra.
Một tờ giấy A4 trắng tinh, phía trên giống như tranh của một đứa bé tiện tay vẽ xấu, chủ đề là ngày của cha, bức tranh non nớt này chứa đầy nét hồn nhiên.
Còn có một hàng chữ xiêu vẹo:
[Ba ba, con yêu ba, ngày của cha vui vẻ! Ba và mẹ chờ con!
... bé Tưởng nho nhỏ đến từ tương lai.]
Xem quá lâu, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần muốn thu hồi quà tặng quý giá này, Thẩm Đường đã đứng bên cạnh anh không biết từ khi nào.
Tưởng Thành Duật gấp từng li từng tí quà tặng lại cất vào trong túi, đi đến ôm cô.
Bàn tay dùng sức quá mạnh, quên trên lưng cô có chỗ bị đau.
“A...” Thẩm Đường hít một hơi khí lạnh.
“Thật xin lỗi, anh quên mất.” Tưởng Thành Duật vội vàng đặt cô lên trên ghế cao tại quầy bar bên cạnh: “Cho anh xem một chút.”
“Không có gì đâu, không chạm đến sẽ không đau.”
Tưởng Thành Duật nhìn mới yên tâm, anh chậm rãi cuốn áo thun lên, vết thương bị đập kia đã có hơi phai nhạt, nhìn bằng mắt thường không nhìn ra bị thương nghiêm trọng.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên chỗ bị thương.
Toàn thân Thẩm Đường giật mình một cái, suýt chút nữa ngồi không vững, một tay chống lên cạnh quầy bar.
Tưởng Thành Duật hôn từ phía sau lưng Thẩm Đường lại rơi vào môi cô.
Anh nâng cô lên ôm cô trong ngực, hai chân Thẩm Đường vắt ở eo của anh.
Tưởng Thành Duật cứ như vậy ôm cô, hai người hôn nhau, kìm lòng không được đã biến thành hôn sâu.