Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường gặp nhau sau hai mươi bốn năm
Buổi biểu diễn giao thừa đêm đó, Thẩm Đường ở phía sau khán đài nhìn thấy Trữ Nhiễm và Trần Nhất Nặc.
Năm nay các cô ở buổi giao thừa của Vệ thị là duyên số.
Trần Nhất Nặc vẫn nhiệt tình như trước: "Chị Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Đường gật đầu, "Phải, mấy ngày rồi."
Trần Nhất Nặc chờ mong được học hỏi diễn xuất với Thẩm Đường, đầu tháng bản thân diễn thử cùng với Thẩm Đường một đoạn《 Đầu hạ năm ấy》, cô ấy mỗi ngày đều chờ mong sớm ra quyết định diễn viên chính.
"Nhất Nặc, cô xem ai tới kìa." Người đại diện ở bên cạnh chêm vào một câu.
Thẩm Đường và Trần Nhất Nặc đồng thời quay lại nhìn, Trần Nam Kính được một đám người vây xung quanh đi tới bên này.
Trần Nhất Nặc cười vẫy tay về phía ba mình, sau đó nói với Thẩm Đường, "Lần đầu tiên tôi tham gia giao thừa, ba tôi sợ tôi hồi hộp nên vội tới cổ vũ tôi."
Thẩm Đường thản nhiên nói: "Vậy không làm phiền nữa."
Trước khi Trần Nam Kính đến, cô nâng bước rời đi.
Đặt vào mấy người khác, thiên kim của đạo diễn Trần chủ động bắt chuyện rồi đạo diễn Trần cũng qua đây thì nhất định sẽ bắt lấy toàn bộ cơ hội để tán gẫu vài câu với đạo diễn Trần.
Nhưng mà hành động của Thẩm Đường khiến người khác khó mà tưởng tượng được.
Trần Nam Kính đuổi nhanh đuổi chậm nhưng vẫn là không kịp lên tiếng chào Thẩm Đường.
Trần Nhất Nặc kéo ba mình vào phía sau khu phỏng vấn, "Ba, không phải nói ba không cần đến sao, trời lạnh như vậy mà."
Trần Nam Kính ôn hòa mà cười cười: "Ba đến đây con sẽ không hồi hộp."
Ông ta còn muốn liếc mắt nhìn Thẩm Đường nhiều hơn nhưng nhịn xuống không quay đầu.
Giọng nói phía sau càng ngày càng xa nhưng vừa nãy cuộc đối thoại này, một chữ cũng không rơi, Thẩm Đường không muốn nghe cũng nghe được.
"Sao em không ở lại tán gẫu với đạo diễn Trần hai câu, cơ hội tốt như vậy." Chị Li đối với biểu hiện vừa rồi của Thẩm Đường rất bất mãn.
Vai diễn 《 Đầu hạ năm ấy》cho đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, cạnh tranh kịch liệt nên trong lòng cô ấy cũng sốt ruột. Nhưng Thẩm Đường lại là một dáng vẻ xem chuyện không liên quan đến mình, cô ấy khó tránh khỏi có chút giận.
Thẩm Đường nói một câu: "Càng vội vàng người ta càng không muốn gặp."
Người đại diện hết đường nói.
Bây giờ không phải là thời điểm tức giận, buổi tối còn phải lên sân khấu biểu diễn, cô ấy không thể để cho Thẩm Đường ấm ức được.
Chị Li sửa sang lại tóc cho Thẩm Đường: "Em ấy, đừng có suốt ngày giống con nít, showbiz lớn như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, tìm người nói mấy câu không sao cả. Em xem không phải Trần Nhất Nặc cũng chủ động tìm em bắt chuyện sao."
Thẩm Đường không lên tiếng trả lời.
Vừa hay có điện thoại gọi đến, cách ngang lời lải nhải của chị Li.
Là ông nội gọi đến, trợ lý đưa điện thoại cho Thẩm Đường.
Nhìn dãy số của ông nội, trong lòng Thẩm Đường không khỏi khó chịu, đầy tủi thân.
"Alo, ông nội."
"Đường Đường, ông nội đã canh tivi ở trước mặt rồi."
"Ông nội, vẫn còn sớm mà."
"Không sớm, cũng sắp qua hơn một tiếng rồi."
Ở nơi rất xa, cô cũng có người nhớ, có người chờ.
Trước phòng thứ hai là phòng nghỉ của Thẩm Đường, bỗng nhiên có âm thanh ồn ào, một thế trận lớn đi ra, Trữ Nhiễm mang theo hai trợ lý và mấy vệ sĩ đi đến trước mặt.
Trữ Nhiễm nhận điện thoại, "Vâng, con biết, chú Hai cứ yên tâm."
Một giây trước cô ta đối với điện thoại là vẻ mặt mang ý cười, giây tiếp theo nhìn thấy Thẩm Đường, cô ta ngay tức khắc làm mặt lạnh, rất muốn trở mình để khinh người.
Thẩm Đường xưa nay không coi ai ra gì, một ánh mắt dư thừa cũng không cho Trữ Nhiễm, lập tức đi đến phòng nghỉ của mình.
'Ầm' một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Trữ Nhiễm không khỏi nắm chặt tay, chịu đựng không phát giận: "Chú Hai nghe thấy rồi chứ, âm thanh vừa rồi chính là trợ lý của Thẩm Đường cố ý đập cửa."
Trữ Nhạc Lễ xoa mi tâm, "Đừng tranh chấp với cô ấy."
Ông ta gọi cuộc điện thoại này là dặn dò cháu gái, đừng xung đột với Thẩm Đường, yên ổn mà trình bày tiết mục thôi.
"Lát nữa ta đi đón cháu, tối nay ở nhà ta."
Trữ Nhiễm vốn không muốn đi, nhưng lại không có mặt mũi bác bỏ chú Hai.
Em họ có suy nghĩ hãm hại cô ta kia, lúc sinh nhật đem ba cái quảng cáo chúc mừng tặng cho Thẩm Đường làm cho cô ta ở Trữ gia và những nơi khác mất hết mặt mũi.
Tất cả mọi người đều biết cô ta và Thẩm Đường không hợp, em họ vẫn tùy hứng làm bậy.
Chú Hai bảo cô ta qua, đoán là muốn làm dịu đi quan hệ giữa cô ta và em họ.
"Chú Hai, chú không cần cố ý đến đón cháu đâu."
Trữ Nhạc Lễ: "Hôm nay ta không bận."
Nói như vậy rồi ông ta cúp điện thoại.
Trữ Tiêu Duyệt ngồi bên cạnh ông ta hừ một tiếng, hai chân ngồi xếp bằng, chán đến chết bứt cánh hoa.
Từng cánh từng cánh, một bó hoa hồng lớn bị cô ấy bứt, trên sofa đâu đâu cũng là cánh hoa hồng, trên mặt đất cũng là một tầng dày.
Nhìn xa cứ như là rải thảm hoa hồng vậy.
Trữ Nhạc Lễ buông điện thoại, ngồi xuống nắm bả vai con gái, "Vẫn còn giận sao?"
"Tâm tâm niệm niệm chờ mong đến buổi biểu diễn giao thừa một thời gian dài như vậy, vé mua rồi cũng không đi được, đổi thành ba ba có tức không?" Trữ Tiêu Duyệt bĩu môi.
Mẹ không cho phép cô ấy theo đuổi thần tượng nên tịch thu vé đến buổi biểu diễn của cô ấy luôn rồi.
Tối nay cô ấy không được ở hiện trường nghe Thẩm Đường hát.
Càng nghĩ càng tức, 'xì' một tiếng lại tiếp tục bứt cánh hoa.
Trữ Nhạc Lễ nuông chiều mà vuốt vuốt tóc con gái, "Được rồi, đừng giận nữa."
Ông ta ba phải: "Con đừng chọc mẹ giận nữa, được không? Con muốn cái gì ba đều cho con."
Trữ Tiêu Duyệt nheo mắt: "Là mẹ chọc con được không? Ba, con thấy là ba vì sắc mà đánh mất cả lý trí rồi!"
Trữ Nhạc Lễ bị tức cười, "Con đứa nhỏ này, có thể nói ba như vậy à?"
Trữ Tiêu Duyệt mếu máo, không nói lời nào.
'Đinh' cửa thang máy mở ra.
Trữ Tiêu Duyệt đoán được người xuống lầu, cô ấy ném nửa đóa hoa trong tay rồi xoay người nằm xuống, giống như chú chó nhỏ ở trong sofa còn ôm gối đầu đặt lên đầu nữa.
Trữ Nhạc Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, đối với mẹ con này là ăn miếng trả miếng.
Tiêu Chân khoác một cái áo choàng từ thang máy đi ra, nhìn đống hỗn độn trong phòng khách, bà ta nhíu nhíu mày.
Trữ Nhạc Lễ đứng dậy, "Anh đi đón Nhiễm Nhiễm, em có đi cùng với anh không?" Ông ta sợ ông ta không có ở nhà thì hai mẹ con lại cãi nhau ầm ĩ lên.
Tiêu Chân xém chút nói ra: "Được."
Lại cảm thấy không ổn, "Vừa lúc em ra ngoài hít thở không khí."
Bà ta cởi áo choàng ra đắp lên cho con gái, quay đầu nói với Trữ Nhạc Lễ, "Anh chờ một chút em đi lên thay quần áo."
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tiêu Chân trang điểm đẹp đẽ, bà ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Giống như đi đến buổi hẹn hò quan trọng vậy.
Nhưng mà có thể gặp Thẩm Đường hay không thì có trời mới biết được.
Tình yêu, nỗi sợ hãi và vướng mắc quấn lấy bà ta không thở được.
Nhưng mà vẫn muốn nhìn thấy cô.
Thu dọn tỉ mỉ một chút rồi Tiêu Chân xuống lầu.
Trữ Nhạc Lễ cầm áo khoác đợi bà ta ở cửa còn tự mình mặc cho bà ta.
Trữ Tiêu Duyệt lặng lẽ đứng lên, tựa vào chỗ tựa lưng sofa, duỗi cổ xem tình hình ngoài cửa. . Nha?h ?hấ? ?ại ⩶ ??Ù???UYỆ N.?? ⩶
Chỉ thấy ba cài khuy áo khoác cho mẹ, sau đó nắm bàn tay mẹ trong lòng bàn tay rồi bỏ vào túi áo gió của ba rồi hai người khe khẽ nói nhỏ đi đến sân.
Vốn đang trông chờ vào ba sẽ giúp cô ấy, xem ra không được rồi.
Cô ấy tuyệt vọng mà từ trên lưng sofa trượt xuống.
Nói ba vì sắc mà đánh mất cả lý trí, một chút cũng không oan uổng mà.
- -
Tiêu Chân xem tiết mục đơn của buổi tối, tiết mục Thẩm Đường biểu diễn trước Trữ Nhiễm, nếu bà ta bước vào đợi Trữ Nhiễm thì có lẽ cũng gặp được Thẩm Đường.
Bà ta nói với Trữ Nhạc Lễ thế này: "Em đi tìm người đại diện Nhiễm Nhiễm nói chuyện trước."
Hậu trường nhiều người, Trữ Nhạc Lễ cũng không gặp được, "Em đi đi, anh ở trong xe chờ bọn em."
Liên hệ trước với người đại diện của Trữ Nhiễm xong, Tiêu Chân đi thẳng vào trong hậu trường.
Sự náo nhiệt trong hậu trường không thua gì so với trước sân khấu, vệ sĩ và người đại diện che chở cho Tiêu Chân đi ở phía trước.
Một trận màn trập vang lên phía trước, huyên náo đến nghẹt cứng.
"Đạo diễn Trần, vừa rồi xem biểu diễn của Nhất Nặc, ông đánh giá biểu hiện của cô ấy tối nay được bao nhiêu phần?"
"Đạo diễn Trần, ở trong hậu trường xem biểu diễn của con gái, tâm trạng lúc đó như thế nào?"
"Đạo diễn Trần....."
Các kiểu câu hỏi ùn ùn kéo đến.
Trần Nam Kính không biết quay về phía người nào cho tốt, bỗng nhiên ông lướt qua một bóng dáng. Sau khi ánh mắt quay về cảm thấy có chỗ nào không đúng, ông ta lại quay đầu nhìn lại.
Ông ta không nhìn nhầm.
Hai mươi bốn năm cách xa như vậy nhưng ông ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra bà ta.
Năm tháng cũng không đánh bại người đẹp, bà ta thay đổi cũng không nhiều lắm.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng người ồn ào chỉ có thế giới hai người bọn họ ngăn cách xung quanh, nơi đó im lặng chỉ có âm thanh trẻ con ê a học nói.
Thỉnh thoảng thốt lên 'ma ma ma'.
Tiếng nói của Đường Đường trước đây đến bây giờ bà ta đều nhớ rõ.
Trần Nam Kính cũng nhớ rõ âm thanh ấy.
Trước sau như một đều nhớ rõ tâm trạng lần đầu được làm ba, vừa căng thẳng lại vừa vui sướng như thế nào.
Còn mỗi ngày đều trông mong Đường Đường gọi một tiếng ba.
Nhưng mà duyên phận một nhà ba người bọn họ lại ngắn ngủi như vậy.
Ngắn đến nỗi chỉ vẻn vẹn được có một năm.
Câu hỏi của phóng viên, có dinh dưỡng hay không đều quăng đến.
Trần Nam Kính bị tốp người đẩy về phía trước, không kịp liếc mắt một cái.
Vừa hay có vệ sĩ giúp đỡ nên Tiêu Chân đi đường mới không gian nan như vậy.
Quá khứ ùa về.
Tiêu Chân lấy kính râm từ trong túi ra che dấu mới không bị thất thố như vừa rồi.
Hai người đối diện quá khứ, ngoài hai người bọn họ ra ai cũng không cảm thấy khác thường chỗ nào.
Tiêu Chân ngồi ở trong phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, uống một ly cà phê vẫn chưa hồi phục lại được.
Trữ Nhiễm đã quay về, bà ta mới ý thức được rằng đã bỏ lỡ Thẩm Đường rồi.
- -
Sáng ngày đầu năm âm lịch, biểu diễn giao thừa của Thẩm Đường đã xong liền bay về Hoành Điếm.
Cô đã ở đó ba mươi ngày rồi, được gửi tặng lời chúc mừng năm mới ở ba nơi trên thế giới, gắn bó với hot search vài ngày nên đoàn làm phim nói chuyện say sưa đến bây giờ.
Thấy cô mọi người đều đến hỏi thăm, là ai hào phóng lại lãng mạn như vậy.
Thẩm Đường đương nhiên không nói lời thật lòng, cô mỉm cười, "Tôi cùng tò mò lắm."
Một câu đem những người hóng chuyện tản ra.
Lúc nghỉ ngơi, người đại diện đưa cho cô chai trà chanh.
Ánh mắt Thẩm Đường không biết làm sao, "Chị Li, chị biến em thành con gái chị sao?"
Chị ấy một tấc cũng không rời.
Con gái chị Li năm nay học cấp Hai, cô ấy mỉm cười: "Em nói đúng rồi. Em là con gái nhỏ làm người ta không bớt lo của chị."
Thẩm Đường không nói gì nữa, nhận trà chanh.
Chị Li ngồi xuống bên cạnh cô, "Hôm nay Trữ Nhiễm tiến tổ, Triệu Trì Ý cho cô ta qua đây."
Thẩm Đường không phản ứng gì mà uống trà chanh.
Chị Li tự biên tự diễn: "Tổng giám đốc Triệu gọi điện thoại cho chị, nói buổi tối mời đoàn phim ăn cơm, thực ra là cố ý mời em. Trữ Nhiễm cũng đi, hy vọng hai người các em đem chuyện không thoải mái trước kia mà làm lành."
"Không rảnh, em muốn học nấu ăn." Thẩm Đường vặn nắp chai nước, để chai nước chanh xuống rồi đi tìm đạo diễn.
Người đại diện kiềm chế tính tình: "Thẩm Đường."
Thẩm Đường đầu cũng không quay lại.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, ngoài Thẩm Đường quay về khách sạn ra thì tất cả mọi người đều đi ăn cơm. Người đại diện giải thích với Triệu Trì Ý rằng Thẩm Đường không thoải mái nên về nghỉ ngơi.
Triệu Trì Ý cười ý vị, nói sức khỏe quan trọng hơn.
Đến tận bây giờ, hết lần này đến lần khác không cho anh ta bậc thang chỉ có Thẩm Đường.
Bữa cơm qua được một nửa anh ta liền rời đi trước.
Ở cùng với bọn họ không có khả năng nói chuyện gì cả, buồn tẻ lại vô vị.
Trữ Nhiễm thấy anh ta phải đi, "Sao vội vàng thế này?"
Triệu Trì Ý: "Có cuộc họp qua video."
Anh ta đơn giản bày tỏ sự xin lỗi rồi rời khỏi phòng.
"Thẩm Đường đang ở khách sạn?"
Thư ký trả lời: "Vâng. Cô Thẩm gần đây đang theo đầu bếp học nấu ăn, mỗi tối đều đi đến nhà bếp."
Người phụ nữ này thật thú vị.
Không đi đến bữa tiệc của anh ta mà lại đi làm đồ ăn.
Triệu Trì Ý phân phó: "Tôi đi qua xem một chút."
Anh ta nói một câu không sao nhưng những người bên dưới bận muốn gãy chân.
Khách sạn mà đoàn phim ngủ lại là cổ phần khống chế* của tập đoàn Thường Thanh. Triệu Trì Ý muốn đi đến phòng bếp, quản lý khách sạn nghĩ ông chủ lớn muốn đột kích làm công tác kiểm tra.
(Cổ phần khống chế là nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty.)
Thư ký cho biết đã báo cho quản lý rằng ông chủ muốn đi xem cô Thẩm nấu ăn.
Quản lý liền tiếp thu, sau khi nhà bếp được dọn dẹp, camera giám sát được tắt và biện pháp an ninh lập tức được áp dụng.
Triệu Trì Ý không để người khác đi cùng, sau khi anh ta một mình vào nhà bếp thì thư ký và vệ sĩ đợi ở ngoài cửa.
Nhà bếp to như vậy nhưng chỉ có đầu bếp và Thẩm Đường, sớm đã nhận được tin Triệu Trì Ý đến nhưng đến khi thấy được Triệu Trì Ý thì vẫn ngạc nhiên.
Thẩm Đường hạ mí mắt tiếp tục làm việc, "Buổi tối mà còn kiểm tra nhà bếp, tổng giám đốc Triệu thật cao hứng."
"Cũng vậy thôi." Triệu Trì Ý đứng dựa bên cạnh bàn, trong đĩa có mấy con tôm yến mạch đã làm xong, xem thành phẩm và hương vị thì không được tốt lắm.
Anh ta tìm một đôi đũa muốn nếm thử một chút.
Đôi đũa còn chưa đụng tới tôm yến mạch thì Thẩm Đường đã nhanh tay lẹ mắt chìa tay ra ngăn cản đôi đũa kia.
Ánh mắt hai người giằng co.
Triệu Trì Ý bỗng nhiên cười, "Một con tôm thôi mà, cô chăm chỉ như vậy làm gì?"
Thẩm Đường: "Đặc biệt làm cho anh ấy ăn thì tôi đương nhiên phải chăm chỉ rồi. Ngoài tôi nếm thử vị ra thì người đầu tiên ăn món tôm này chắc chắn là anh ấy."
"À." Triệu Trì Ý buông đôi đũa, tức khắc cũng không có hứng thú để nếm thử. Người phụ nữ này thực sự có tình cảm với Tưởng Thành Duật rồi, còn tự mình xuống bếp học nấu ăn nữa.
Hai tay anh ta đút vào túi, đứng bên cạnh xem cô chuẩn bị ba nguyên liệu nấu ăn khác. "Tối nay cô không đi qua ăn cơm là còn giận tôi tối hôm đó không công khai video giám sát, không trả lại sự trong sạch cho cô sao?"
"Tổng giám đốc Triệu, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải mới bước chân vào xã hội mà chuyện nào cũng cần phải theo đuổi chân tướng và công bằng." Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện tối hôm đó, tôi đã không để trong lòng từ lâu rồi. Anh có suy nghĩ và quyền lợi của bản thân mình." Cô chỉ chỉ chỗ tôm còn đang ướp, "Tôi còn phải bận rồi, xin lỗi không tiếp được."
Đây là hạ lệnh đuổi khách sao?
——-
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad @bunnthitnuong
Đọc đúng nơi là tôn trọng công sức của người khác.
Năm nay các cô ở buổi giao thừa của Vệ thị là duyên số.
Trần Nhất Nặc vẫn nhiệt tình như trước: "Chị Thẩm, đã lâu không gặp."
Thẩm Đường gật đầu, "Phải, mấy ngày rồi."
Trần Nhất Nặc chờ mong được học hỏi diễn xuất với Thẩm Đường, đầu tháng bản thân diễn thử cùng với Thẩm Đường một đoạn《 Đầu hạ năm ấy》, cô ấy mỗi ngày đều chờ mong sớm ra quyết định diễn viên chính.
"Nhất Nặc, cô xem ai tới kìa." Người đại diện ở bên cạnh chêm vào một câu.
Thẩm Đường và Trần Nhất Nặc đồng thời quay lại nhìn, Trần Nam Kính được một đám người vây xung quanh đi tới bên này.
Trần Nhất Nặc cười vẫy tay về phía ba mình, sau đó nói với Thẩm Đường, "Lần đầu tiên tôi tham gia giao thừa, ba tôi sợ tôi hồi hộp nên vội tới cổ vũ tôi."
Thẩm Đường thản nhiên nói: "Vậy không làm phiền nữa."
Trước khi Trần Nam Kính đến, cô nâng bước rời đi.
Đặt vào mấy người khác, thiên kim của đạo diễn Trần chủ động bắt chuyện rồi đạo diễn Trần cũng qua đây thì nhất định sẽ bắt lấy toàn bộ cơ hội để tán gẫu vài câu với đạo diễn Trần.
Nhưng mà hành động của Thẩm Đường khiến người khác khó mà tưởng tượng được.
Trần Nam Kính đuổi nhanh đuổi chậm nhưng vẫn là không kịp lên tiếng chào Thẩm Đường.
Trần Nhất Nặc kéo ba mình vào phía sau khu phỏng vấn, "Ba, không phải nói ba không cần đến sao, trời lạnh như vậy mà."
Trần Nam Kính ôn hòa mà cười cười: "Ba đến đây con sẽ không hồi hộp."
Ông ta còn muốn liếc mắt nhìn Thẩm Đường nhiều hơn nhưng nhịn xuống không quay đầu.
Giọng nói phía sau càng ngày càng xa nhưng vừa nãy cuộc đối thoại này, một chữ cũng không rơi, Thẩm Đường không muốn nghe cũng nghe được.
"Sao em không ở lại tán gẫu với đạo diễn Trần hai câu, cơ hội tốt như vậy." Chị Li đối với biểu hiện vừa rồi của Thẩm Đường rất bất mãn.
Vai diễn 《 Đầu hạ năm ấy》cho đến bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, cạnh tranh kịch liệt nên trong lòng cô ấy cũng sốt ruột. Nhưng Thẩm Đường lại là một dáng vẻ xem chuyện không liên quan đến mình, cô ấy khó tránh khỏi có chút giận.
Thẩm Đường nói một câu: "Càng vội vàng người ta càng không muốn gặp."
Người đại diện hết đường nói.
Bây giờ không phải là thời điểm tức giận, buổi tối còn phải lên sân khấu biểu diễn, cô ấy không thể để cho Thẩm Đường ấm ức được.
Chị Li sửa sang lại tóc cho Thẩm Đường: "Em ấy, đừng có suốt ngày giống con nít, showbiz lớn như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, tìm người nói mấy câu không sao cả. Em xem không phải Trần Nhất Nặc cũng chủ động tìm em bắt chuyện sao."
Thẩm Đường không lên tiếng trả lời.
Vừa hay có điện thoại gọi đến, cách ngang lời lải nhải của chị Li.
Là ông nội gọi đến, trợ lý đưa điện thoại cho Thẩm Đường.
Nhìn dãy số của ông nội, trong lòng Thẩm Đường không khỏi khó chịu, đầy tủi thân.
"Alo, ông nội."
"Đường Đường, ông nội đã canh tivi ở trước mặt rồi."
"Ông nội, vẫn còn sớm mà."
"Không sớm, cũng sắp qua hơn một tiếng rồi."
Ở nơi rất xa, cô cũng có người nhớ, có người chờ.
Trước phòng thứ hai là phòng nghỉ của Thẩm Đường, bỗng nhiên có âm thanh ồn ào, một thế trận lớn đi ra, Trữ Nhiễm mang theo hai trợ lý và mấy vệ sĩ đi đến trước mặt.
Trữ Nhiễm nhận điện thoại, "Vâng, con biết, chú Hai cứ yên tâm."
Một giây trước cô ta đối với điện thoại là vẻ mặt mang ý cười, giây tiếp theo nhìn thấy Thẩm Đường, cô ta ngay tức khắc làm mặt lạnh, rất muốn trở mình để khinh người.
Thẩm Đường xưa nay không coi ai ra gì, một ánh mắt dư thừa cũng không cho Trữ Nhiễm, lập tức đi đến phòng nghỉ của mình.
'Ầm' một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Trữ Nhiễm không khỏi nắm chặt tay, chịu đựng không phát giận: "Chú Hai nghe thấy rồi chứ, âm thanh vừa rồi chính là trợ lý của Thẩm Đường cố ý đập cửa."
Trữ Nhạc Lễ xoa mi tâm, "Đừng tranh chấp với cô ấy."
Ông ta gọi cuộc điện thoại này là dặn dò cháu gái, đừng xung đột với Thẩm Đường, yên ổn mà trình bày tiết mục thôi.
"Lát nữa ta đi đón cháu, tối nay ở nhà ta."
Trữ Nhiễm vốn không muốn đi, nhưng lại không có mặt mũi bác bỏ chú Hai.
Em họ có suy nghĩ hãm hại cô ta kia, lúc sinh nhật đem ba cái quảng cáo chúc mừng tặng cho Thẩm Đường làm cho cô ta ở Trữ gia và những nơi khác mất hết mặt mũi.
Tất cả mọi người đều biết cô ta và Thẩm Đường không hợp, em họ vẫn tùy hứng làm bậy.
Chú Hai bảo cô ta qua, đoán là muốn làm dịu đi quan hệ giữa cô ta và em họ.
"Chú Hai, chú không cần cố ý đến đón cháu đâu."
Trữ Nhạc Lễ: "Hôm nay ta không bận."
Nói như vậy rồi ông ta cúp điện thoại.
Trữ Tiêu Duyệt ngồi bên cạnh ông ta hừ một tiếng, hai chân ngồi xếp bằng, chán đến chết bứt cánh hoa.
Từng cánh từng cánh, một bó hoa hồng lớn bị cô ấy bứt, trên sofa đâu đâu cũng là cánh hoa hồng, trên mặt đất cũng là một tầng dày.
Nhìn xa cứ như là rải thảm hoa hồng vậy.
Trữ Nhạc Lễ buông điện thoại, ngồi xuống nắm bả vai con gái, "Vẫn còn giận sao?"
"Tâm tâm niệm niệm chờ mong đến buổi biểu diễn giao thừa một thời gian dài như vậy, vé mua rồi cũng không đi được, đổi thành ba ba có tức không?" Trữ Tiêu Duyệt bĩu môi.
Mẹ không cho phép cô ấy theo đuổi thần tượng nên tịch thu vé đến buổi biểu diễn của cô ấy luôn rồi.
Tối nay cô ấy không được ở hiện trường nghe Thẩm Đường hát.
Càng nghĩ càng tức, 'xì' một tiếng lại tiếp tục bứt cánh hoa.
Trữ Nhạc Lễ nuông chiều mà vuốt vuốt tóc con gái, "Được rồi, đừng giận nữa."
Ông ta ba phải: "Con đừng chọc mẹ giận nữa, được không? Con muốn cái gì ba đều cho con."
Trữ Tiêu Duyệt nheo mắt: "Là mẹ chọc con được không? Ba, con thấy là ba vì sắc mà đánh mất cả lý trí rồi!"
Trữ Nhạc Lễ bị tức cười, "Con đứa nhỏ này, có thể nói ba như vậy à?"
Trữ Tiêu Duyệt mếu máo, không nói lời nào.
'Đinh' cửa thang máy mở ra.
Trữ Tiêu Duyệt đoán được người xuống lầu, cô ấy ném nửa đóa hoa trong tay rồi xoay người nằm xuống, giống như chú chó nhỏ ở trong sofa còn ôm gối đầu đặt lên đầu nữa.
Trữ Nhạc Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, đối với mẹ con này là ăn miếng trả miếng.
Tiêu Chân khoác một cái áo choàng từ thang máy đi ra, nhìn đống hỗn độn trong phòng khách, bà ta nhíu nhíu mày.
Trữ Nhạc Lễ đứng dậy, "Anh đi đón Nhiễm Nhiễm, em có đi cùng với anh không?" Ông ta sợ ông ta không có ở nhà thì hai mẹ con lại cãi nhau ầm ĩ lên.
Tiêu Chân xém chút nói ra: "Được."
Lại cảm thấy không ổn, "Vừa lúc em ra ngoài hít thở không khí."
Bà ta cởi áo choàng ra đắp lên cho con gái, quay đầu nói với Trữ Nhạc Lễ, "Anh chờ một chút em đi lên thay quần áo."
Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tiêu Chân trang điểm đẹp đẽ, bà ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Giống như đi đến buổi hẹn hò quan trọng vậy.
Nhưng mà có thể gặp Thẩm Đường hay không thì có trời mới biết được.
Tình yêu, nỗi sợ hãi và vướng mắc quấn lấy bà ta không thở được.
Nhưng mà vẫn muốn nhìn thấy cô.
Thu dọn tỉ mỉ một chút rồi Tiêu Chân xuống lầu.
Trữ Nhạc Lễ cầm áo khoác đợi bà ta ở cửa còn tự mình mặc cho bà ta.
Trữ Tiêu Duyệt lặng lẽ đứng lên, tựa vào chỗ tựa lưng sofa, duỗi cổ xem tình hình ngoài cửa. . Nha?h ?hấ? ?ại ⩶ ??Ù???UYỆ N.?? ⩶
Chỉ thấy ba cài khuy áo khoác cho mẹ, sau đó nắm bàn tay mẹ trong lòng bàn tay rồi bỏ vào túi áo gió của ba rồi hai người khe khẽ nói nhỏ đi đến sân.
Vốn đang trông chờ vào ba sẽ giúp cô ấy, xem ra không được rồi.
Cô ấy tuyệt vọng mà từ trên lưng sofa trượt xuống.
Nói ba vì sắc mà đánh mất cả lý trí, một chút cũng không oan uổng mà.
- -
Tiêu Chân xem tiết mục đơn của buổi tối, tiết mục Thẩm Đường biểu diễn trước Trữ Nhiễm, nếu bà ta bước vào đợi Trữ Nhiễm thì có lẽ cũng gặp được Thẩm Đường.
Bà ta nói với Trữ Nhạc Lễ thế này: "Em đi tìm người đại diện Nhiễm Nhiễm nói chuyện trước."
Hậu trường nhiều người, Trữ Nhạc Lễ cũng không gặp được, "Em đi đi, anh ở trong xe chờ bọn em."
Liên hệ trước với người đại diện của Trữ Nhiễm xong, Tiêu Chân đi thẳng vào trong hậu trường.
Sự náo nhiệt trong hậu trường không thua gì so với trước sân khấu, vệ sĩ và người đại diện che chở cho Tiêu Chân đi ở phía trước.
Một trận màn trập vang lên phía trước, huyên náo đến nghẹt cứng.
"Đạo diễn Trần, vừa rồi xem biểu diễn của Nhất Nặc, ông đánh giá biểu hiện của cô ấy tối nay được bao nhiêu phần?"
"Đạo diễn Trần, ở trong hậu trường xem biểu diễn của con gái, tâm trạng lúc đó như thế nào?"
"Đạo diễn Trần....."
Các kiểu câu hỏi ùn ùn kéo đến.
Trần Nam Kính không biết quay về phía người nào cho tốt, bỗng nhiên ông lướt qua một bóng dáng. Sau khi ánh mắt quay về cảm thấy có chỗ nào không đúng, ông ta lại quay đầu nhìn lại.
Ông ta không nhìn nhầm.
Hai mươi bốn năm cách xa như vậy nhưng ông ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra bà ta.
Năm tháng cũng không đánh bại người đẹp, bà ta thay đổi cũng không nhiều lắm.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong tiếng người ồn ào chỉ có thế giới hai người bọn họ ngăn cách xung quanh, nơi đó im lặng chỉ có âm thanh trẻ con ê a học nói.
Thỉnh thoảng thốt lên 'ma ma ma'.
Tiếng nói của Đường Đường trước đây đến bây giờ bà ta đều nhớ rõ.
Trần Nam Kính cũng nhớ rõ âm thanh ấy.
Trước sau như một đều nhớ rõ tâm trạng lần đầu được làm ba, vừa căng thẳng lại vừa vui sướng như thế nào.
Còn mỗi ngày đều trông mong Đường Đường gọi một tiếng ba.
Nhưng mà duyên phận một nhà ba người bọn họ lại ngắn ngủi như vậy.
Ngắn đến nỗi chỉ vẻn vẹn được có một năm.
Câu hỏi của phóng viên, có dinh dưỡng hay không đều quăng đến.
Trần Nam Kính bị tốp người đẩy về phía trước, không kịp liếc mắt một cái.
Vừa hay có vệ sĩ giúp đỡ nên Tiêu Chân đi đường mới không gian nan như vậy.
Quá khứ ùa về.
Tiêu Chân lấy kính râm từ trong túi ra che dấu mới không bị thất thố như vừa rồi.
Hai người đối diện quá khứ, ngoài hai người bọn họ ra ai cũng không cảm thấy khác thường chỗ nào.
Tiêu Chân ngồi ở trong phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, uống một ly cà phê vẫn chưa hồi phục lại được.
Trữ Nhiễm đã quay về, bà ta mới ý thức được rằng đã bỏ lỡ Thẩm Đường rồi.
- -
Sáng ngày đầu năm âm lịch, biểu diễn giao thừa của Thẩm Đường đã xong liền bay về Hoành Điếm.
Cô đã ở đó ba mươi ngày rồi, được gửi tặng lời chúc mừng năm mới ở ba nơi trên thế giới, gắn bó với hot search vài ngày nên đoàn làm phim nói chuyện say sưa đến bây giờ.
Thấy cô mọi người đều đến hỏi thăm, là ai hào phóng lại lãng mạn như vậy.
Thẩm Đường đương nhiên không nói lời thật lòng, cô mỉm cười, "Tôi cùng tò mò lắm."
Một câu đem những người hóng chuyện tản ra.
Lúc nghỉ ngơi, người đại diện đưa cho cô chai trà chanh.
Ánh mắt Thẩm Đường không biết làm sao, "Chị Li, chị biến em thành con gái chị sao?"
Chị ấy một tấc cũng không rời.
Con gái chị Li năm nay học cấp Hai, cô ấy mỉm cười: "Em nói đúng rồi. Em là con gái nhỏ làm người ta không bớt lo của chị."
Thẩm Đường không nói gì nữa, nhận trà chanh.
Chị Li ngồi xuống bên cạnh cô, "Hôm nay Trữ Nhiễm tiến tổ, Triệu Trì Ý cho cô ta qua đây."
Thẩm Đường không phản ứng gì mà uống trà chanh.
Chị Li tự biên tự diễn: "Tổng giám đốc Triệu gọi điện thoại cho chị, nói buổi tối mời đoàn phim ăn cơm, thực ra là cố ý mời em. Trữ Nhiễm cũng đi, hy vọng hai người các em đem chuyện không thoải mái trước kia mà làm lành."
"Không rảnh, em muốn học nấu ăn." Thẩm Đường vặn nắp chai nước, để chai nước chanh xuống rồi đi tìm đạo diễn.
Người đại diện kiềm chế tính tình: "Thẩm Đường."
Thẩm Đường đầu cũng không quay lại.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, ngoài Thẩm Đường quay về khách sạn ra thì tất cả mọi người đều đi ăn cơm. Người đại diện giải thích với Triệu Trì Ý rằng Thẩm Đường không thoải mái nên về nghỉ ngơi.
Triệu Trì Ý cười ý vị, nói sức khỏe quan trọng hơn.
Đến tận bây giờ, hết lần này đến lần khác không cho anh ta bậc thang chỉ có Thẩm Đường.
Bữa cơm qua được một nửa anh ta liền rời đi trước.
Ở cùng với bọn họ không có khả năng nói chuyện gì cả, buồn tẻ lại vô vị.
Trữ Nhiễm thấy anh ta phải đi, "Sao vội vàng thế này?"
Triệu Trì Ý: "Có cuộc họp qua video."
Anh ta đơn giản bày tỏ sự xin lỗi rồi rời khỏi phòng.
"Thẩm Đường đang ở khách sạn?"
Thư ký trả lời: "Vâng. Cô Thẩm gần đây đang theo đầu bếp học nấu ăn, mỗi tối đều đi đến nhà bếp."
Người phụ nữ này thật thú vị.
Không đi đến bữa tiệc của anh ta mà lại đi làm đồ ăn.
Triệu Trì Ý phân phó: "Tôi đi qua xem một chút."
Anh ta nói một câu không sao nhưng những người bên dưới bận muốn gãy chân.
Khách sạn mà đoàn phim ngủ lại là cổ phần khống chế* của tập đoàn Thường Thanh. Triệu Trì Ý muốn đi đến phòng bếp, quản lý khách sạn nghĩ ông chủ lớn muốn đột kích làm công tác kiểm tra.
(Cổ phần khống chế là nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty.)
Thư ký cho biết đã báo cho quản lý rằng ông chủ muốn đi xem cô Thẩm nấu ăn.
Quản lý liền tiếp thu, sau khi nhà bếp được dọn dẹp, camera giám sát được tắt và biện pháp an ninh lập tức được áp dụng.
Triệu Trì Ý không để người khác đi cùng, sau khi anh ta một mình vào nhà bếp thì thư ký và vệ sĩ đợi ở ngoài cửa.
Nhà bếp to như vậy nhưng chỉ có đầu bếp và Thẩm Đường, sớm đã nhận được tin Triệu Trì Ý đến nhưng đến khi thấy được Triệu Trì Ý thì vẫn ngạc nhiên.
Thẩm Đường hạ mí mắt tiếp tục làm việc, "Buổi tối mà còn kiểm tra nhà bếp, tổng giám đốc Triệu thật cao hứng."
"Cũng vậy thôi." Triệu Trì Ý đứng dựa bên cạnh bàn, trong đĩa có mấy con tôm yến mạch đã làm xong, xem thành phẩm và hương vị thì không được tốt lắm.
Anh ta tìm một đôi đũa muốn nếm thử một chút.
Đôi đũa còn chưa đụng tới tôm yến mạch thì Thẩm Đường đã nhanh tay lẹ mắt chìa tay ra ngăn cản đôi đũa kia.
Ánh mắt hai người giằng co.
Triệu Trì Ý bỗng nhiên cười, "Một con tôm thôi mà, cô chăm chỉ như vậy làm gì?"
Thẩm Đường: "Đặc biệt làm cho anh ấy ăn thì tôi đương nhiên phải chăm chỉ rồi. Ngoài tôi nếm thử vị ra thì người đầu tiên ăn món tôm này chắc chắn là anh ấy."
"À." Triệu Trì Ý buông đôi đũa, tức khắc cũng không có hứng thú để nếm thử. Người phụ nữ này thực sự có tình cảm với Tưởng Thành Duật rồi, còn tự mình xuống bếp học nấu ăn nữa.
Hai tay anh ta đút vào túi, đứng bên cạnh xem cô chuẩn bị ba nguyên liệu nấu ăn khác. "Tối nay cô không đi qua ăn cơm là còn giận tôi tối hôm đó không công khai video giám sát, không trả lại sự trong sạch cho cô sao?"
"Tổng giám đốc Triệu, anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không phải mới bước chân vào xã hội mà chuyện nào cũng cần phải theo đuổi chân tướng và công bằng." Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh ta: "Chuyện tối hôm đó, tôi đã không để trong lòng từ lâu rồi. Anh có suy nghĩ và quyền lợi của bản thân mình." Cô chỉ chỉ chỗ tôm còn đang ướp, "Tôi còn phải bận rồi, xin lỗi không tiếp được."
Đây là hạ lệnh đuổi khách sao?
——-
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad @bunnthitnuong
Đọc đúng nơi là tôn trọng công sức của người khác.