Chương 20: C20: Công Lược Thượng Thần Cao Lãnh (9)
Edit: KookiesBeta: Lạc LạcLong Tế kín đáo đánh giá Thiên Tầm, khuôn mặt yêu nghiệt điên đảo chúng sinh dâng lên một ý cười không thể che giấu, nói: "Thượng thần không bằng làm một giao dịch với bổn vương, như thế nào?""Nói ta nghe một chút."Thiên Tầm nhìn lại hắn, ánh mắt thanh lãnh, có chứa vài phần nghiền ngẫm."Nếu bổn vương nhớ không lầm, nguyên thân của Thất hoàng tử...... Chính là vị Ly Uyên ở Phù Tinh Sơn kia? Có được Ma tộc huyết mạch ta, vậy cũng coi như là tộc nhân của bổn vương. Nếu hắn tới hạ phàm để lịch kiếp, mà chúng ta lại có cùng mục đích, hợp tác, chẳng phải là thượng sách sao." Giọng điệu của Long Tế quá mức vân đạm phong khinh, như là đã biết hết thảy nên không hề sợ hãi.Nàng trước sau mặt không đổi sắc: "Ngươi có kế hoạch gì?""Đoạt hôn."Long Tế chậm rãi phun ra hai chữ, ánh mắt liền gắt gao khóa chặt Thiên Tầm, như muốn xem xem vị thượng thần chính nghĩa lẫm liệt này sẽ phản ứng như thế nào.Thiên Tầm nghe, chỉ cười như không cười mà nhướng mày hỏi: "Ngươi đoạt Lăng Nguyệt Anh kia làm phu nhân, người bản thần đoạt không phải là Ly Uyên thì có tác dụng gì?""Chẳng lẽ bổn vương đã đoán sai, đối tượng Thanh Vu thượng thần để ý từ trước thật không phải là Ly Uyên?" Long Tế một bộ dáng kinh ngạc cùng nghi hoặc, thoạt nhìn như thật sự không biết sự tình.Thiên Tầm nhìn vào mắt hắn, ngữ khí nghiêm túc trịnh trọng: "Bản thần nhìn trúng không phải là Ly Uyên, mà là......""Ngươi."Một chữ này nói tuy nhẹ lại tựa như một đạo thiên lôi giáng xuống, Long Tế không khỏi chấn động, trên mặt có vài phần xấu hổ: "Thanh Vu thượng thần, ngươi, ngươi......""Ngôi vị hoàng đế." Thiên Tầm không nhanh không chậm mà bổ sung, sau đó vẻ mặt trêu đùa mà nhìn Long Tế: "Ma Vương không lẽ luôn yêu thầm bản thần? Đoạt hôn cái gì đó cũng chỉ là mượn cớ?""Làm càn!" Long Tế sắc mặt âm trầm mà đập mạnh lên bàn, cả giận nói: "Ta chỉ thích Lăng Nguyệt Anh."Nói xong hắn đột nhiên hỏi lại, "Ngươi nói cái gì? Ngôi vị hoàng đế?"Thiên Tầm chăm chú nhìn Long Tế, chậm rãi gật đầu: "Ngươi nói không sai, bản thần đích xác chung tình với Ly Uyên. Ly Uyên nếu một đời này lên đến ngôi vị hoàng đế liền có thể sớm trở về Thiên Đình, ở bên cạnh bản thần.""Dựa vào đâu ngươi cho rằng bổn vương sẽ nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn như vậy?" Long Tế cười nhạo nói.Thiên Tầm hơi hơi cười nhạt: "Điều kiện chúng ta hợp tác...... không phải là điều này sao?"Nàng lại không mặn không nhạt mà bổ sung nói: "Ngươi phải biết rằng, gi3t chết Lăng Nguyệt Anh, đối với ta mà nói, không khác gì bóp ch3t một con kiến."Đôi mắt Long Tế hơi trầm xuống, Thanh Vu thượng thần này, ngày thường cao quý lãnh diễm, không nghĩ tới lại là một người thông tuệ giảo hoạt như vậy.Nàng biết rõ cho dù mình đến nhân giới gi3t chết Ly Uyên, thần hồn của tên kia cũng sẽ trở về Thần giới, nhưng Nguyệt Anh là một người phàm trần, bị thần lực làm trọng thương, kết quả chỉ có một, hồn phi phách tán.Hắn đánh cuộc không nổi!Long Tế nghiến răng nghiến lợi nói: "Bổn vương đồng ý với ngươi."Thiên Tầm không chút để ý mà dùng tay chống cằm, ngữ khí lười biếng mà nhẹ nhàng: "Ừm, lúc này mới ngoan."Nhìn bộ dáng giận dữ mà không dám phát tác của Long Tế, tâm tình Thiên Tầm rất tốt: "Đoạt hôn không cần thiết, giúp bản thần điều Vân Ly Uyên đến Mạc Bắc, Lăng Nguyệt Anh tự nhiên sẽ là của ngươi."1"...... Hừ, bổn vương đã biết."......Phủ Thất hoàng tử."Điện hạ, hôm nay nha hoàn quét tước phòng Thiên Tầm cô nương phát hiện Thiên Tầm cô nương đã rời đi, cũng không biết nên đưa đồ vật này cho ai, đành phải đưa đến ngài."Vân Ly Uyên ngồi ngay ngắn ở sau án thư, lliếc mắt một cái về phía cái hộp mở ra trong tay thị vệ, thanh âm trầm thấp: "Đặt lên bàn, ngươi lui ra đi.""Vâng."Vân Ly Uyên lấy đồ vật trong hộp ra, mấy bức tranh, mấy bản thảo thơ, còn thưa thớt lại là một ít vật dụng bình thường.Điểm khác biệt duy nhất chính là, người được vẽ trên những bức họa đều là hắn.Hoạ sĩ tinh tế, nhân vật sinh động như thật, giống đến mức như muốn bước ra từ trong tranh vẽ.Bên cạnh bức họa còn đề vài câu thơ."Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Tuấn mỹ thiếu niên, Thiên Tầm hảo cầu."3"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri."6Vân Ly Uyên tay cầm tấu chương đang phê duyệt không khỏi run lên, bên tai dần dần đỏ lên.1Trong đầu không khỏi hiện ra một bộ váy dài màu xanh nhạt kia, nữ tử với đôi mắt quyến rũ đang nghiêng đầu, bộ dáng cực kỳ khả ái: "Ta cảm thấy, ta gọi ngươi là Ly Uyên sẽ tương đối thân cận hơn."