Chương 18: C18: Công Lược Thượng Thần Cao Lãnh (7)
Edit: Khuynh DiệpBeta: A LyThiên Tầm nhìn Lăng Nguyệt Anh, trong lòng cười lạnh, không hổ là sinh viên thiên tài y học, có thể trong tình trạng không bị thương làm vết thương nặng thêm, sợ là nếu không phải là mình so tài với nàng, nàng sẽ tranh thủ sự đồng tình của đối tượng Vân Ly Uyên.Thiên Tầm không muốn nhiều lời, chỉ liếc mắt một cái nhìn Lăng Nguyệt Anh đầy thâm ý, sau đó nói: "Ly Uyên, lần này ta đến đây là để từ biệt, độc của Ngự Phong đã giải, ta cũng nên rời đi."Ánh mắt Vân Ly Uyên sáng quắc liếc nhìn nàng một cái, nơi tay ngọc của thiếu nữ, miệng vết thương rách ra, màu máu đỏ thấm nhiễm, nếu không có động tác này của nàng, ngược lại miệng vết thương kia có thể dấu rất tốt dưới ống tay áo.Hắn muốn nói lời trách móc nhưng lại chẳng thể nào nói ra được, trong mắt hắn liền hiện lên chút tia sáng, nhẹ giọng nói: "Ta sai hạ nhân tiễn ngươi ra cửa."Thiên Tầm cự tuyệt, nàng nói: "Không cần, ta biết rõ đường đến cửa lớn của phủ. Nếu Lăng cô nương bị thương, Ly Uyên ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt, ta đi trước. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại." Nói xong nàng cười nhạt, không chút do dự xoay người rời đi, trong nháy mắt khi một bộ váy dài màu xanh nhạt xoay tròn, phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt màu xanh biếc, tựa như mặt hồ xanh biếc được rải ánh mặt trời."Lăng cô nương, đã để cô nương bị thương rồi, ta thay mặt Thiên Tầm xin lỗi cô nương, nàng ta không phải cố ý." Vân Ly Uyên buông Lăng Nguyệt Anh ra, hơi chắp tay làm lễ, vẻ mặt xin lỗi nói."..." Dựa vào cái gì! Điện hạ vì cái gì lại muốn thay nằng ta xin lỗi? Mối quan hệ của các người đã tốt đến mức này rồi sao?Lăng Nguyệt Anh trong lòng lúc tuy chứa đầy nghi hoặc nhưng cũng không ngốc đến mức đem chuyện này ra hỏi hắn. Nàng nhanh chóng thu lại ánh mắt đầy ghen ghét cùng phẫn nộ, sau đó liền bày ra bộ dạng yếu đuối mỉm cười với hắn: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, chuyện này cũng không thể trách Thiên Tầm cô nương, là năng lực của ta không bằng người, làm phiền điện hạ đã quan tâm."Tuy Thiên Tầm đã đi xa nhưng nhịn không được mà cong môi cười trào phúng, nữ chính cũng rơi vào tình trạng này sao? Rốt cuộc tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?Thiên Tầm cúi đầu nhìn qua cánh tay bị thương, tay ngọc vung lên, chỗ miệng vết thương kia lập tức khôi phục như lúc ban đầu, không lưu lại một vết sẹo nào.5......Thành đông Thịnh Kinh có một sạp, bên trong bán hoành thánh chưng, hơi khói lượn lờ, chủ sạp đang rất bận."Chủ quán, phiền cho ta một chén hoành thánh chưng."Chủ quán kia thấy người tới là một thiếu nữ xinh đẹp, trên người ăn vận xa xỉ, trang phục so với người bình thường như bọn họ đều khác xa, có lẽ cũng là người vô cùng cao quý.Không nghĩ tới người này sẽ ăn ở một quán ven đường, thật khiến người ta giật mình.Nhưng thấy trên mặt thiếu nữ treo ý cười dịu dàng, không chút lạnh lùng, thái độ của chủ quán cũng hiền hòa đi rất nhiều: "Được rồi, sẽ có ngay, phiền cô nương ngồi chờ một chút."Thiên Tầm mỉm cười gật đầu "Được, cảm ơn chủ quán." Sau đó liền tìm vị trí trống mà ngồi xuống.Một chén Thanh Hoa, phía trên bày một ít hành thái cùng rau thơm, trong canh không biết cho thêm gì, hương thơm tỏa ra tứ phía.Tuy rằng chỉ là một chén hoành thánh chưng nhưng Thiên Tầm lại ăn rất vui vẻ, dường như với nàng, ăn chính là một loại hứng thú.Khi tính tiền, nàng để lại mấy đồng tiền, trong chớp mắt liền biến mất ở đầu phố.1......Đã vòng qua mấy con phố mà sau lưng vẫn cảm thấy có người theo sát không buông, Thiên Tầm không thể không dừng bước, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo không dễ phát hiện: "Từ thành đông vẫn theo ta đến thành tây, lại từ thành tây theo tới thành bắc, các hạ không thấy mệt sao?"Nàng quay đầu lại, khẽ cười: "Các hạ tìm ta có chuyện gì?"Nàng vừa dứt lời, từ trong bóng tối liền hiện ra một đạo bóng đen, thanh âm tựa hàn băng: "Thiên Tầm cô nương, chủ tử cho mời."