Chương : 21
Gọi tên
Tôi đi sát bên phía Jeb, hơi bước trước ông. Tôi muốn ở cách càng xa hai người đàn ông đi theo càng tốt. Jamie bước đâu đó ở giữa, không chắc nó muốn ở đâu.
Tôi không thể tập trung nhiều vào phần còn lại trong chuyến đi với Jeb. Sự chú ý của tôi không đặt ở khu vườn thứ hai ông dẫn tôi đi qua – một nơi với đám ngô mọc ngang eo trong cái nắng chói chang của hàng trăm tấm gương – hay căn hầm rộng nhưng trần thấp mà ông gọi là “phòng giải trí.” Căn phòng đó tối thui và sâu dưới mặt đất, nhưng ông kể với tôi rằng họ mang theo đèn khi muốn chơi. Từ chơi không có nghĩa lắm với tôi, không phải ở đây giữa một nhóm người sống sót luôn căng thẳng, giận dữ, nhưng tôi không đòi ông giải thích. Ở đây có nhiều nước hơn, một con suối nhỏ xíu, đầy lưu huỳnh độc hại mà Jeb nói là đôi khi họ dùng như một cái nhà tiêu thứ hai bởi vì nước đó không uống được. Sự chú ý của tôi bị chia ra làm hai tới hai người đàn ông bước sau chúng tôi và cậu bé đi bên cạnh tôi.
Ian và bác sĩ cư xử tử tế một cách đáng ngạc nhiên. Không ai tấn công tôi từ phía sau – mặc dù tôi tưởng mắt tôi có thể lộn ra đằng sau được do việc cứ cố nhìn xem họ có định làm thế không. Họ chỉ lặng lẽ đi theo, đôi khi nói gì đó với nhau bằng giọng thật thấp. Những câu bình luận của họ liên quan tới những cái tên tôi không biết và các biệt danh cho những nơi và sự việc mà có hoặc không ở trong mấy cái hang này. Tôi không thể hiểu được từ nào trong đó.
Jamie chẳng nói gì, nhưng nhìn tôi rất nhiều. Khi tôi không cố để mắt tới hai người kia, tôi cũng thường lén nhìn nó. Thế nên chẳng còn lại mấy thời gian cho tôi ngưỡng mộ những thứ Jeb chỉ cho tôi, nhưng dường như ông không để tâm đến sự lơ đãng của tôi.
Một vài đường hầm rất dài – những con đường được che giấu bên dưới mặt đất ở đây làm người ta nhụt chí. Thường chúng tối đen, nhưng Jeb và những người khác không bao giờ dừng bước, rõ ràng là rất thân thuộc với hoàn cảnh xung quanh họ và từ lâu đã quen với việc bước đi trong bóng tối. Tôi bước đi khó khăn hơn khi chỉ có tôi với Jeb. Trong bóng tối, mọi âm thanh đều nghe như một cuộc tấn công. Thậm chí cả những câu tán gẫu bình thường của bác sĩ và Ian cũng có vẻ như là để ngụy trang cho vài chuyển động bất chính nào đó.
Hoang tưởng, Melanie bình luận.
Nếu cái giá phải trả cho mạng sống của chúng ta là thế, thì thà thế còn hơn.
Tôi ước gì cô chú ý tới Bác Jeb nhiều hơn. Nơi này thật thú vị.
Cứ làm gì cô muốn với thời gian của cô ý.
Tôi chỉ có thể nghe và nhìn những thứ cô nghe và nhìn thôi, Wanderer, cô ấy bảo tôi. Rồi cô ấy thay đổi đề tài. Trông Jamie có vẻ ổn, cô có nghĩ thế không? Không đến nỗi buồn khổ quá.
Trông nó… cảnh giác.
Chúng tôi chỉ vừa mới đi vào nơi có ánh sáng sau một đoạn đường dài nhất từ trước tới nay trong bóng tối mịt mùng.
“Chỗ này là mũi cực nam của hệ thống đường ngầm,” Jeb giải thích khi chúng tôi bước đi. “Không phải là cực kì tiện lợi, nhưng nó có ánh sáng tốt suốt cả ngày dài. Đó là lý do vì sao chúng tôi biến nó thành khu vực bệnh viện. Đây là nơi Doc làm việc.”
Giây phút Jeb tuyên bố nơi chúng tôi đang ở, cơ thể của tôi chết lặng và khớp xương bất động; tôi dừng phắt lại, chân tôi chôn chặt trên mặt sàn đá. Mắt tôi, mở lớn vì kinh hoàng, đảo từ mặt Jeb sang mặt bác sĩ.
Vậy là tất cả chỉ là trò bịp bợm? Chờ cho Jared cứng đầu rời khỏi và rồi lừa tôi trở lại đây? Tôi không thể tin được rằng tôi đã tự mình bước tới nơi này. Tôi mới ngu ngốc làm sao!
Melanie cũng kinh ngạc như tôi. Đáng lẽ chúng ta cũng nên tự gói chính mình vào để tặng cho họ!
Họ nhìn chằm chằm trở lại tôi, khuôn mặt Jeb không biểu hiện gì, bác sĩ nhìn cũng ngạc nhiên như tôi – mặc dù không kinh hoàng bằng.
“Không,” Jamie nói, bàn tay nó rụt rè đặt dưới khuỷu tay tôi. “Không, ổn mà. Thật đấy. Đúng không, Bác Jeb?” Jamie nhìn một cách tin tưởng vào người đàn ông lớn tuổi. “Ổn cả mà, phải không?”
“Chắc rồi.” Đôi mắt xanh dương nhạt màu của Jeb bình thản và trong sáng. “Chỉ muốn cho cháu xem chỗ của ta thôi, nhóc, chỉ có thế.”
“Mấy người đang nói cái gì thế?” Ian làu bàu đằng sau chúng tôi, nghe khó chịu vì anh ta không hiểu.
“Chị nghĩ chúng tôi cố tình mang chị tới đây phải không, cho Doc?” Jamie nói với tôi thay vì trả lời Ian. “Bởi vì chúng tôi sẽ không làm thế. Chúng tôi đã hứa với anh Jared.”
Tôi nhìn đăm đăm vào khuôn mặt thật thà của nó, cố gắng tin.
“Ồ!” Ian nói khi anh ta đã hiểu, rồi anh ta cười lớn. “Đó không phải là một kế hoạch tồi. Tôi ngạc nhiên là tôi đã không nghĩ đến nó.”
Jamie lừ mắt với người đàn ông to lớn và vỗ vào cánh tay tôi trước khi bỏ tay nó ra. “Đừng sợ,” nó nói.
Jeb tiếp tục nói. “Vì thế bọn ta đặt vào căn phòng lớn này vài cái giường cũi trong trường hợp ai đó ốm đau. Về mặt này bọn ta đã khá là may mắn. Doc không có nhiều ca cấp cứu phải làm lắm.” Jeb cười với tôi. “Mấy người ném hết tất cả thuốc men của bọn ta đi khi mấy người nắm quyền kiểm soát. Khó mà đặt tay lên những thứ bọn ta cần được.”
Tôi khẽ gật đầu; một cử động lơ đãng. Tôi vẫn còn đang quay cuồng, cố lấy lại tự chủ. Căn phòng này trông có vẻ vô tội, như thể nó chỉ được dùng để hàn gắn, nhưng nó khiến dạ dày tôi xoắn xuýt và nhào lộn.
“Cô biết gì về thuốc của người ngoài hành tinh?” bác sĩ đột nhiên hỏi, đầu anh ta nghiêng một bên. Anh ta quan sát mặt tôi với sự tò mò mong đợi.
Tôi nhìn đăm đăm vào anh ta không nói nên lời.
“Ồ, cháu có thể nói chuyện với Doc,” Jeb khuyến khích tôi. “Cậu ta là một người đàn ông khá đường hoàng, luôn cân nhắc mọi chuyện.”
Tôi lắc đầu một lần. Ý là để trả lời cho câu hỏi của bác sĩ, để nói với họ là tôi không biết gì cả, nhưng họ hiểu lầm.
“Cô ta sẽ không cho đi bất kì bí mật nào để trao đổi,” Ian nói chua chát. “Phải không, cưng?”
“Giữ phép cư xử, Ian,” Jeb gắt. “Đó có phải là một bí mật không?” Jamie hỏi, cảnh giác nhưng rõ ràng là rất tò mò.
Tôi lắc đầu lần nữa. Tất cả bọn họ đều nhìn tôi khó hiểu. Doc cũng chầm chậm lắc đầu, chán nản.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thì thào, “Tôi không phải là một Người hàn gắn. Tôi không biết mấy thứ - thuốc men – làm việc thế nào. Chỉ biết rằng chúng có công hiệu – chúng hàn gắn, chứ không phải chỉ là chữa trị các triệu chứng. Không có thử và sai. Tất nhiên các thuốc men của con người đã bị loại bỏ.”
Tất cả bốn người bọn họ đều nhìn tôi với khuôn mặt trống rỗng. Đầu tiên họ ngạc nhiên vì tôi không trả lời, và giờ họ ngạc nhiên vì tôi nói. Thật không thể nào làm hài lòng con người được.
“Loài của cháu không thay đổi quá nhiều thứ chúng ta bỏ lại,” Jeb nói đăm chiêu sau một phút. “Chỉ có mấy thứ thuốc men, và tàu vũ trụ thay vì máy bay. Ngoài ra, cuộc sống dường như vẫn tiếp diễn y hệt như từ trước tới nay… vẻ ngoài là thế.”
“Chúng tôi tới để trải nghiệm, không phải để thay đổi,” tôi thì thầm. “Mặc dù vậy, sức khỏe là ưu tiên hàng đầu trong triết lý đó.”
Tôi ngậm miệng lại với một âm thanh lớn. Tôi cần phải cẩn thận hơn. Con người khó mà muốn bị thuyết giảng về triết lý của linh thể. Ai mà biết điều gì sẽ làm họ tức giận? Hay điều gì sẽ làm họ đánh mất sự kiên nhẫn mong manh?
Jeb gật đầu, vẫn còn suy tư, rồi đẩy chúng tôi đi tiếp. Ông không còn hăng hái tiếp tục hành trình của tôi qua vài cái hang nối nhau ở đây trong khu vực y tế, cũng không còn để ý tới bài thuyết trình nữa. Khi chúng tôi quay lại và hướng về hành lang tối, ông chìm vào im lặng. Đó là một chuyến đi dài, lặng lẽ. Tôi nghĩ lại những gì tôi đã nói, tìm kiếm điều gì đó nghe có vẻ xúc phạm. Jeb quá lạ lùng tôi không đoán được liệu có phải là vì thế không. Những con người khác, mặc dù độc ác và nghi kị, ít nhất vẫn còn hành động hợp lý. Làm thế nào tôi có thể hi vọng hiểu được Jeb đây?
Chuyến đi kết thúc đột ngột khi chúng tôi trở lại hầm vườn lớn nơi những mầm cây cà rốt tạo một tấm thảm màu xanh ngọc sáng rỡ trong sàn nhà tối đen.
“Buổi trình diễn kết thúc,” Jeb cộc cằn nói, nhìn vào Ian và bác sĩ. “Đi làm cái gì có ích đi.”
Ian đảo mắt vào bác sĩ, nhưng cả hai bọn họ đều ngoan ngoãn quay người đi về phía lối ra lớn nhất – lối dẫn tới nhà bếp, tôi nhớ lại. Jamie do dự, nhìn theo bọn họ nhưng không di chuyển.
“Cháu đi với ta,” Jeb bảo với nó, lần này bớt cộc cằn một chút. “Ta có việc cho cháu làm đây.”
“Okay,” Jamie nói. Tôi có thể thấy nó rất mừng vì đã được chọn.
Jamie lại đi bên tôi khi chúng tôi trở về khu vực các phòng ngủ trong hang. Tôi ngạc nhiên, khi chúng tôi chọn lối vào thứ ba từ bên trái, vì Jamie dường như biết chính xác chúng tôi đang đi đâu. Jeb hơi lùi lại sau chúng tôi, nhưng Jamie dừng lại ngay lập tức khi chúng tôi tới bức màn xanh che căn hầm thứ bẩy. Nó gạt tấm màn sang một bên cho tôi nhưng vẫn đứng ngoài hành lang.
“Cháu có thể ngồi yên một lát chứ?” Jeb hỏi tôi.
Tôi gật đầu, biết ơn vì lại được giấu mình. Tôi chui qua cửa vào và đứng ở trong đó vài feet, không chắc phải làm gì với chính mình. Melanie nhớ lại có những quyển sách ở đây, nhưng tôi nhắc cô ấy nhớ tới lời thề không chạm vào bất cứ thứ gì của tôi.
“Ta có việc phải làm, nhóc,” Jeb nói với Jamie. “Thức ăn không tự mình trình diện, cháu biết đấy. Sẵn sàng làm nhiệm vụ canh gác chứ hả?”
“Chắc chắn ạ,” Jamie nói với nụ cười rạng rỡ. Lồng ngực gầy gò của nó nở ra vì hít vào sâu.
Đôi mắt tôi mở lớn không tin được khi tôi nhìn Jeb đặt khẩu súng vào hai bàn tay háo hức của Jamie.
“Bác điên à?” Tôi hét lên. Giọng tôi to đến nỗi lúc đầu tôi còn không nhận ra nó. Tôi cảm thấy như thể suốt đời tôi đã thì thầm.
Jeb và Jamie đều nhìn lên tôi, kinh ngạc. Chỉ trong một giây tôi đã lao ra ngoài hành lang với họ.
Tôi gần như với tay ra nòng súng kim loại, gần như giật nó khỏi tay cậu bé. Điều đã ngăn tôi lại không phải là nhận thức rằng một cử động như thế chắc chắn sẽ khiến tôi bị giết. Điều ngăn tôi lại là thực tế rằng tôi yếu đuối hơn con người về mặt này; thậm chí là để cứu cậu bé, tôi không thể ép mình chạm tới một vũ khí.
Thay vào đó tôi quay sang Jeb.
“Bác đang nghĩ cái gì thế? Đưa vũ khí cho một đứa bé? Nó có thể tự giết mình!”
“Ta nghĩ, Jamie đã từng trải đủ để được gọi là một người đàn ông. Nó tự biết cẩn trọng xung quanh một khẩu súng.”
Hai vai Jamie bạnh ra trước lời khen của Jeb, và nó giữ chặt khẩu súng hơn vào sát ngực.
Tôi há hốc mồm trước sự ngốc nghếch của Jeb. “Nhỡ họ tới tìm tôi trong khi Jamie ở đây thì sao? Bác có nghĩ tới chuyện gì có thể xảy ra không? Đây không phải chuyện đùa! Họ sẽ làm đau thằng bé để tóm được tôi!”
Jeb vẫn bình tĩnh, khuôn mặt ông thản nhiên. “Đừng nghĩ sẽ có rắc rối gì ngày hôm nay. Ta cá đấy.”
“À, tôi thì không!” tôi lại la lên. Giọng tôi vang vọng trong các bức tường đường hầm – ai đó chắc chắn sẽ nghe thấy, nhưng tôi không quan tâm. Tốt hơn là họ tới trong khi Jeb vẫn còn ở đây. “Nếu bác chắc chắn như vậy, thì hãy để tôi ở đây một mình. Hãy để chuyện gì phải đến sẽ đến. Nhưng đừng đặt Jamie vào vòng nguy hiểm!”
“Cháu lo lắng về thằng nhóc, hay là sợ nó sẽ quay súng vào người cháu?” Jeb hỏi, giọng ông gần như uể oải.
Tôi nhăn mặt, cơn giận dữ của tôi trượt đi. Ý nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi liếc thẳng thừng vào Jamie, gặp ánh mắt ngạc nhiên của nó, và thấy rằng ý tưởng đó cũng làm nó kinh ngạc không kém.Tôi phải mất một phút mới lấy lại được lý lẽ của mình, và tới lúc đó, khuôn mặt Jeb đã thay đổi. Đôi mắt ông chăm chú, môi mím lại – như thể ông sắp sửa gắn miếng ghép cuối cùng vào trong một bức tranh xếp hình phức tạp.
“Đưa khẩu súng cho Ian hay bất kì người nào khác, tôi không quan tâm,” tôi nói, giọng thấp và đều. “Chỉ cần đừng để thằng bé dính vào chuyện này.”
“Đây là nhà của ta, nhóc, và ta sẽ làm việc ta muốn. Ta luôn làm thế.”
Jeb quay lưng và chậm rãi đi xuống hành lang, huýt sáo khi ông đi. Tôi nhìn ông đi, miệng há hốc. Khi ông đi khuất, tôi quay sang Jamie, người đang nhìn tôi với khuôn mặt sưng sỉa.
“Tôi không phải trẻ con,” nó càu nhàu bằng giọng trầm hơn bình thường, cằm nó hất lên hung hăng. “Bây giờ, chị nên… nên đi vào trong phòng chị.”
Mệnh lệnh không hề gay gắt, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi đã thua xa trong trận cãi vã này.
Tôi ngồi xuống lưng dựa vào một phía vách đá của cửa hang – là phía mà tôi có thể trốn đằng sau tấm màn mở một nửa nhưng vẫn nhìn được Jamie. Tôi vòng cánh tay quanh chân và bắt đầu làm việc mà tôi đã biết là tôi sẽ làm ngay khi cái tình huống điên rồ này tiếp diễn: Tôi lo lắng.
Tôi cũng căng tai căng mắt lên để theo dõi những âm thanh đến gần, để chuẩn bị. Bất kể Jeb nói gì, tôi cũng sẽ ngăn không cho ai thách thức chuyện canh gác của Jamie. Tôi sẽ tự nộp mình trước cả khi họ hỏi.
Đúng, Melanie đồng tình ngắn gọn.
Jamie đứng trong hành lang vài phút, khẩu súng giữ chặt trên tay, không chắc phải làm việc của mình thế nào. Nó bắt đầu bước đi, đi đi lại lại trước tấm màn, nhưng sau vài lần dường như nó thấy mình ngu ngốc. Rồi nó ngồi xuống trên sàn nhà bên cạnh phần mở của tấm màn. Dần dần khẩu súng đặt trên hai chân xếp bằng của nó, và cằm nó đặt trên hai bàn tay khum lại. Một lúc lâu sau, nó thở dài. Nhiệm vụ canh gác không hấp dẫn như nó đã trông đợi.
Tôi nhìn nó không biết chán. Có lẽ là sau một hay hai giờ, nó bắt đầu nhìn lại tôi, trao đổi những cái liếc mắt. Môi nó mấp máy vài lần, rồi nó nghĩ đi nghĩ lại những lời định nói.
Tôi tì cằm lên đầu gối và chờ trong khi nó đấu tranh. Sự kiên nhẫn của tôi đã được tưởng thưởng.
“Cái hành tinh mà chị đã ở trước khi ở trong Melanie ấy,” cuối cùng nó cũng nói. “Ở đó thế nào? Nó có giống ở đây không?”
Hướng suy nghĩ của thằng bé khiến tôi chưng hửng. “Không,” tôi nói. Khi chỉ có Jamie ở đây, có vẻ như nói chuyện bình thường thay vì thì thào là đúng đắn. “Không, nó rất khác.”
“Chị sẽ kể cho tôi nghe nó thế nào chứ?” nó hỏi, nghiêng đầu sang một bên như cái cách nó vẫn làm khi nó thực sự thích thú một trong những câu chuyện kể trước giờ ngủ của Melanie.
Vì thế tôi kể cho nó.
Tôi kể cho nó tất cả về hành tinh chìm trong nước của Tảo Thấy. Tôi kể cho nó về hai mặt trời, về ổ mắt hình ê líp, nước màu xám, và những cái rễ vĩnh viễn không chuyển động, khung hình choáng ngợp của hàng ngàn đôi mắt, những cuộc nói chuyện không bao giờ dứt của hàng triệu giọng nói không lời mà tất cả đều có thể nghe thấy.
Nó lắng nghe với đôi mắt mở to và nụ cười mụ mị.
“Đó có phải là hành tinh khác duy nhất không?” nó hỏi khi tôi rơi vào im lặng, cố nghĩ lại xem có bỏ lỡ điều gì không.
“Những con Tảo Thấy đó” – nó cười trước lối chơi chữ - “có phải là những sinh vật ngoài hành tinh duy nhất không?”
Tôi cũng cười. “Khó mà thế được. Như kiểu chị là người ngoài hành tinh duy nhất trên thế giới này.”
“Kể cho tôi.”
Vì thế tôi kể cho nó nghe về những Dơi trên Thế giới Hát – về chuyện sống trong nhạc điệu không nhìn thấy ánh sáng thì thế nào, bay được thì ra sao. Tôi kể cho nó nghe về Hành tinh Mù sương – về việc có bộ lông trắng dày và bốn trái tim để giữ nhiệt thì thế nào, làm sao để tạo chỗ ngủ rộng rãi cho loài quái vật móng.
Tôi bắt đầu kể cho nó về Hành tinh Hoa, về màu sắc và ánh sáng, nhưng nó cắt ngang với một câu hỏi mới.
“Thế còn những gã màu xanh với những cái đầu hình tam giác và đôi mắt lớn màu đen? Những gã đã đâm xuống Roswell và những chuyện tương tự ấy. Có phải là mấy người không?”
“Không, không phải bọn chị.”
“Tất cả đều là giả à?”
“Chị không biết – có thể, có thể không. Đây là một vũ trụ rộng lớn, và có rất nhiều chủng tộc ở ngoài đó.”
“Vậy thì, làm sao mấy người tới đây được – nếu mấy người không phải là mấy gã bé nhỏ màu xanh ấy, mấy người là ai? Mấy người phải có cơ thể để di động và đại loại thế chứ, phải không?”
“Đúng,” tôi đồng ý, ngạc nhiên trước cách tiếp thu thực tế trước mắt của thằng bé. Đáng lẽ tôi không phải ngạc nhiên – tôi biết nó thông minh sáng láng ra sao, đầu óc nó giống như miếng bọt biển bị khô vậy. “Vào thưở ban đầu bọn chị dùng cơ thể của Nhện, để bắt đầu mọi chuyện.”
“Nhện á?”
Tôi kể cho nó về Nhện – một giống loài rất thú vị. Thông minh, những trí tuệ khó tin nhất mà chúng tôi từng tiếp cận, và mỗi Nhện lại có đến ba trí não. Ba bộ não, mỗi bộ đặt ở một vị trí trên cơ thể phân đốt của họ. Chúng tôi vẫn còn chưa tìm ra được một vấn đề mà họ không thể giải quyết cho chúng tôi. Nhưng họ lý tính lạnh lùng đến mức khó mà gặp phải một vấn đề họ đủ tò mò để tự giải quyết cho chính mình. Trong tất cả những vật chủ của chúng tôi, Nhện đón chào sự sát nhập của chúng tôi nồng nhiệt nhất. Họ gần như không nhận thấy sự khác biệt, và khi họ nhận ra, dường như họ đánh giá cao hướng đi mà chúng tôi đưa ra. Vài linh thể đã tới bề mặt của Hành tinh Nhện trước cuộc sát nhập kể với chúng tôi rằng nó rất lạnh và màu xám – chả trách Nhện chỉ nhìn được màu đen trắng và có cảm giác rất ít với nhiệt độ. Nhện sống những đời sống rất ngắn ngủi, nhưng lớp trẻ sinh ra biết hết tất cả những thứ mà cha mẹ chúng biết, vì thế kiến thức không mất đi.
Tôi đã sống một vòng đời ngắn ngủi của loài đó và rồi ra đi mà không bao giờ mong trở lại. Sự mạch lạc đáng kinh ngạc của các ý nghĩ, những câu trả lời đến dễ dàng cho mọi câu hỏi mà gần như không cần phải nỗ lực, cuộc diễu hành và nhảy múa của những con số không thể thay thế được cho cảm xúc và màu sắc, mà tôi chỉ có thể lờ mờ hiểu được khi ở trong cơ thể đó. Tôi tự hỏi làm sao mà bất kì một linh thể nào có thể chịu đựng được ở trong đó, nhưng hành tinh đó đã độc lập hàng ngàn năm Trái Đất. Nó vẫn còn để ngỏ để định cư chỉ bởi vì loài Nhện tái sản xuất quá nhanh – buồng trứng cực lớn.
Tôi bắt đầu kể cho Jamie làm thế nào cuộc tiến công đã được triển khai ở đây. Nhện là những kĩ sư tốt nhất của chúng tôi – những con tàu họ làm cho chúng tôi lướt nhanh nhẹn và vô hình qua các vì sao. Cơ thể Nhện cũng hữu dụng gần như trí tuệ của họ: mỗi đốt có bốn chân – chính vì thế mà họ có tên gọi đó trên hành tinh này – và mỗi chân có bàn tay mười hai ngón. Những ngón sáu đốt xương này dẻo và mạnh như sợi dây thép, làm được gần như mọi qui trình phức tạp nhất. Có kích cỡ của một con bò, nhưng ngắn và nhỏ hơn, Nhện không gặp khó khăn gì trong những cuộc sát nhập đầu tiên. Họ khỏe hơn con người, thông minh hơn con người, và đã chuẩn bị, điều mà con người không có…
Tôi dừng nói giữa chừng, khi tôi nhìn thấy một giọt lấp lánh như pha lê trên má Jamie.
Nó đang nhìn đăm đăm về phía trước vào khoảng không, môi mím lại thành một đường thẳng. Một giọt nước mắt lớn chầm chậm lăn xuống bên má gần tôi nhất.
Ngu ngốc, Melanie mắng tôi. Cô không nghĩ câu chuyện của cô sẽ có ý nghĩa gì với nó à?
Cô không nghĩ phải cảnh báo tôi sớm hơn à?
Cô ấy không trả lời. Chắc chắn cô ấy cũng bị mải miết trong câu chuyện kể như tôi. “Jamie,” tôi lầm rầm. Giọng tôi nghẹn lại. Hình ảnh giọt nước mắt của cậu bé khiến cổ họng tôi thấy rất lạ.
“Jamie, chị rất xin lỗi. Chị đã không nghĩ ngợi.”
Jamie lắc đầu. “Không sao. Tôi đã hỏi. Tôi muốn biết nó xảy ra thế nào.” Giọng nó cộc cằn, cố che giấu nỗi đau.
Đó là một bản năng, cái khao khát được vươn người tới và gạt dòng nước mắt kia đi. Đầu tiên tôi đã cố lờ nó đi, tôi không phải là Melanie. Nhưng giọt nước mắt vẫn bám ở đó, không di chuyển, như thể nó sẽ không bao giờ rơi. Đôi mắt Jamie nhìn đăm đắm vào bức tường trống không, và môi nó run run.
Nó không ở xa tôi lắm. Tôi vươn tay ra để cọ ngón tay vào má nó; giọt nước mắt trải mỏng trên da nó rồi biến mất. Lại hành động theo bản năng, tôi để bàn tay tôi trên má nóng của nó, ôm khuôn mặt nó.
Trong một giây ngắn ngủi, nó giả vờ như lờ tôi đi.
Rồi nó xoay mặt về phía tôi, đôi mắt nhắm lại, bàn tay đưa ra. Nó cuộn tròn vào bên người tôi, má nó đặt trên hõm vai tôi, nơi đã từng rất vừa với nó, và khóc.
Đó không phải là những giọt nước mắt của một đứa trẻ, và điều đó khiến chúng càng sâu sắc hơn – khiến cho việc nó khóc trước mặt tôi càng thiêng liêng và đau đớn hơn. Đây là tiếng nức nở của một người đàn ông trong đám tang của cả gia đình anh ta.
Cánh tay tôi vòng quanh nó, không còn dễ dàng vừa vặn như trước nữa, và tôi cũng khóc.
“Chị xin lỗi,” tôi nói đi nói lại. Tôi xin lỗi vì tất cả mọi việc trong ba từ đó. Xin lỗi vì chúng tôi đã tìm ra nơi này. Vì chúng tôi đã chọn nó. Vì tôi là kẻ đã cướp lấy chị gái nó. Vì tôi đã mang cô ấy về đây và làm đau nó một lần nữa. Vì ngày hôm nay tôi đã làm nó khóc với những câu chuyện ngu ngốc của tôi.
Tôi không bỏ tay ra khi cơn khóc lóc của nó đã yên; tôi không hề vội để nó đi. Dường như cơ thể tôi đói khát cậu bé này ngay từ đầu, nhưng tôi đã không bao giờ hiểu được cái gì sẽ làm thỏa cơn đói khát ấy cho đến tận lúc này. Sợi dây kết nối kì bí giữa người mẹ và đứa trẻ - quá mạnh mẽ trên hành tinh này – giờ đã không còn kì bí với tôi nữa. Không có mối liên kết nào mạnh hơn mối lên kết đòi hỏi hi sinh mạng sống của bạn cho một người khác. Trước đây tôi đã hiểu sự thật đó; cái tôi không hiểu là tại sao. Giờ tôi biết tại sao một người mẹ sẽ nộp mạng mình vì con của cô ấy, và hiểu biết đó sẽ mãi mãi tái định hình cách tôi nhìn vũ trụ này.
“Ta biết ta đã dạy cháu tốt hơn thế mà, nhóc.”
Chúng tôi giật người rời nhau. Jamie bật đứng dậy, nhưng tôi cuộn mình gần mặt đất hơn, bám vào bức tường.
Jeb cúi xuống và nhặt lên khẩu súng cả hai chúng tôi đã bỏ quên trên sàn. “Cháu phải để ý đến một khẩu súng nhiều hơn thế này, Jamie.” Giọng ông rất dịu dàng – nó làm mềm đi lời chỉ trích. Ông vươn tay ra để vò mái tóc dài của Jamie.
Jamie cúi đầu dưới bàn tay Jeb, mặt đỏ lự vì hổ thẹn.
“Cháu xin lỗi,” nó lẩm bẩm, và quay người như để bỏ chạy. Mặc dù vậy nó dừng lại chỉ sau một bước, và quay người lại để nhìn vào tôi. “Em vẫn chưa biết tên chị,” nó nói.
“Họ gọi chị là Wanderer,” tôi thì thầm.
“Người lang thang?”
Tôi gật đầu.
Nó cũng gật đầu, rồi vội vã đi ngay. Phía sau cổ vẫn còn đỏ bừng.
Khi nó đã đi, Jeb dựa người vào vách đá và trượt xuống cho đến khi ông ngồi đúng nơi Jamie đã ngồi. Như Jamie, ông giữ khẩu súng trên đùi.
“Cháu có cái tên thực sự thú vị đấy,” ông bảo tôi. Có vẻ như ông đã trở lại tâm trạng tán gẫu của mình. “Có lẽ lúc nào đó cháu sẽ kể cho ta làm sao cháu có cái tên ấy. Cá là câu chuyện thú vị. Nhưng nó khá là khó gọi, cháu nghĩ thế không? Wanderer?”
Tôi nhìn ông chăm chăm.
“Có phiền nếu ta gọi cháu là Wanda không, để rút gọn ấy mà? Nghe xuôi hơn.”
Lần này ông chờ tôi trả lời. Cuối cùng, tôi nhún vai. Ông gọi tôi là “nhóc” hay một cái biệt danh kì lạ kiểu con người nào cũng không quan trọng. Tôi tin rằng nó đều mang nghĩa tốt.
“Okay, vậy thì Wanda.” Ông cười, hài lòng với sự sáng tạo của mình. “Rất vui vì có một cái tên để gọi cháu. Khiến ta thấy chúng ta như những người bạn cũ.”
Ông lại nở nụ cười toe toét đến tận mang tai ấy, và tôi không thể không cười lại, mặc dù nụ cười của tôi rầu rĩ nhiều hơn là vui mừng. Đáng lẽ ông phải là kẻ thù của tôi. Có lẽ ông điên. Và ông đã là bạn của tôi. Chẳng phải ông sẽ không giết tôi nếu sự việc diễn tiến theo cách đó, nhưng ông sẽ không thích làm việc đó. Với con người, còn có thể đòi hỏi gì hơn ở một người bạn nữa?
Tôi đi sát bên phía Jeb, hơi bước trước ông. Tôi muốn ở cách càng xa hai người đàn ông đi theo càng tốt. Jamie bước đâu đó ở giữa, không chắc nó muốn ở đâu.
Tôi không thể tập trung nhiều vào phần còn lại trong chuyến đi với Jeb. Sự chú ý của tôi không đặt ở khu vườn thứ hai ông dẫn tôi đi qua – một nơi với đám ngô mọc ngang eo trong cái nắng chói chang của hàng trăm tấm gương – hay căn hầm rộng nhưng trần thấp mà ông gọi là “phòng giải trí.” Căn phòng đó tối thui và sâu dưới mặt đất, nhưng ông kể với tôi rằng họ mang theo đèn khi muốn chơi. Từ chơi không có nghĩa lắm với tôi, không phải ở đây giữa một nhóm người sống sót luôn căng thẳng, giận dữ, nhưng tôi không đòi ông giải thích. Ở đây có nhiều nước hơn, một con suối nhỏ xíu, đầy lưu huỳnh độc hại mà Jeb nói là đôi khi họ dùng như một cái nhà tiêu thứ hai bởi vì nước đó không uống được. Sự chú ý của tôi bị chia ra làm hai tới hai người đàn ông bước sau chúng tôi và cậu bé đi bên cạnh tôi.
Ian và bác sĩ cư xử tử tế một cách đáng ngạc nhiên. Không ai tấn công tôi từ phía sau – mặc dù tôi tưởng mắt tôi có thể lộn ra đằng sau được do việc cứ cố nhìn xem họ có định làm thế không. Họ chỉ lặng lẽ đi theo, đôi khi nói gì đó với nhau bằng giọng thật thấp. Những câu bình luận của họ liên quan tới những cái tên tôi không biết và các biệt danh cho những nơi và sự việc mà có hoặc không ở trong mấy cái hang này. Tôi không thể hiểu được từ nào trong đó.
Jamie chẳng nói gì, nhưng nhìn tôi rất nhiều. Khi tôi không cố để mắt tới hai người kia, tôi cũng thường lén nhìn nó. Thế nên chẳng còn lại mấy thời gian cho tôi ngưỡng mộ những thứ Jeb chỉ cho tôi, nhưng dường như ông không để tâm đến sự lơ đãng của tôi.
Một vài đường hầm rất dài – những con đường được che giấu bên dưới mặt đất ở đây làm người ta nhụt chí. Thường chúng tối đen, nhưng Jeb và những người khác không bao giờ dừng bước, rõ ràng là rất thân thuộc với hoàn cảnh xung quanh họ và từ lâu đã quen với việc bước đi trong bóng tối. Tôi bước đi khó khăn hơn khi chỉ có tôi với Jeb. Trong bóng tối, mọi âm thanh đều nghe như một cuộc tấn công. Thậm chí cả những câu tán gẫu bình thường của bác sĩ và Ian cũng có vẻ như là để ngụy trang cho vài chuyển động bất chính nào đó.
Hoang tưởng, Melanie bình luận.
Nếu cái giá phải trả cho mạng sống của chúng ta là thế, thì thà thế còn hơn.
Tôi ước gì cô chú ý tới Bác Jeb nhiều hơn. Nơi này thật thú vị.
Cứ làm gì cô muốn với thời gian của cô ý.
Tôi chỉ có thể nghe và nhìn những thứ cô nghe và nhìn thôi, Wanderer, cô ấy bảo tôi. Rồi cô ấy thay đổi đề tài. Trông Jamie có vẻ ổn, cô có nghĩ thế không? Không đến nỗi buồn khổ quá.
Trông nó… cảnh giác.
Chúng tôi chỉ vừa mới đi vào nơi có ánh sáng sau một đoạn đường dài nhất từ trước tới nay trong bóng tối mịt mùng.
“Chỗ này là mũi cực nam của hệ thống đường ngầm,” Jeb giải thích khi chúng tôi bước đi. “Không phải là cực kì tiện lợi, nhưng nó có ánh sáng tốt suốt cả ngày dài. Đó là lý do vì sao chúng tôi biến nó thành khu vực bệnh viện. Đây là nơi Doc làm việc.”
Giây phút Jeb tuyên bố nơi chúng tôi đang ở, cơ thể của tôi chết lặng và khớp xương bất động; tôi dừng phắt lại, chân tôi chôn chặt trên mặt sàn đá. Mắt tôi, mở lớn vì kinh hoàng, đảo từ mặt Jeb sang mặt bác sĩ.
Vậy là tất cả chỉ là trò bịp bợm? Chờ cho Jared cứng đầu rời khỏi và rồi lừa tôi trở lại đây? Tôi không thể tin được rằng tôi đã tự mình bước tới nơi này. Tôi mới ngu ngốc làm sao!
Melanie cũng kinh ngạc như tôi. Đáng lẽ chúng ta cũng nên tự gói chính mình vào để tặng cho họ!
Họ nhìn chằm chằm trở lại tôi, khuôn mặt Jeb không biểu hiện gì, bác sĩ nhìn cũng ngạc nhiên như tôi – mặc dù không kinh hoàng bằng.
“Không,” Jamie nói, bàn tay nó rụt rè đặt dưới khuỷu tay tôi. “Không, ổn mà. Thật đấy. Đúng không, Bác Jeb?” Jamie nhìn một cách tin tưởng vào người đàn ông lớn tuổi. “Ổn cả mà, phải không?”
“Chắc rồi.” Đôi mắt xanh dương nhạt màu của Jeb bình thản và trong sáng. “Chỉ muốn cho cháu xem chỗ của ta thôi, nhóc, chỉ có thế.”
“Mấy người đang nói cái gì thế?” Ian làu bàu đằng sau chúng tôi, nghe khó chịu vì anh ta không hiểu.
“Chị nghĩ chúng tôi cố tình mang chị tới đây phải không, cho Doc?” Jamie nói với tôi thay vì trả lời Ian. “Bởi vì chúng tôi sẽ không làm thế. Chúng tôi đã hứa với anh Jared.”
Tôi nhìn đăm đăm vào khuôn mặt thật thà của nó, cố gắng tin.
“Ồ!” Ian nói khi anh ta đã hiểu, rồi anh ta cười lớn. “Đó không phải là một kế hoạch tồi. Tôi ngạc nhiên là tôi đã không nghĩ đến nó.”
Jamie lừ mắt với người đàn ông to lớn và vỗ vào cánh tay tôi trước khi bỏ tay nó ra. “Đừng sợ,” nó nói.
Jeb tiếp tục nói. “Vì thế bọn ta đặt vào căn phòng lớn này vài cái giường cũi trong trường hợp ai đó ốm đau. Về mặt này bọn ta đã khá là may mắn. Doc không có nhiều ca cấp cứu phải làm lắm.” Jeb cười với tôi. “Mấy người ném hết tất cả thuốc men của bọn ta đi khi mấy người nắm quyền kiểm soát. Khó mà đặt tay lên những thứ bọn ta cần được.”
Tôi khẽ gật đầu; một cử động lơ đãng. Tôi vẫn còn đang quay cuồng, cố lấy lại tự chủ. Căn phòng này trông có vẻ vô tội, như thể nó chỉ được dùng để hàn gắn, nhưng nó khiến dạ dày tôi xoắn xuýt và nhào lộn.
“Cô biết gì về thuốc của người ngoài hành tinh?” bác sĩ đột nhiên hỏi, đầu anh ta nghiêng một bên. Anh ta quan sát mặt tôi với sự tò mò mong đợi.
Tôi nhìn đăm đăm vào anh ta không nói nên lời.
“Ồ, cháu có thể nói chuyện với Doc,” Jeb khuyến khích tôi. “Cậu ta là một người đàn ông khá đường hoàng, luôn cân nhắc mọi chuyện.”
Tôi lắc đầu một lần. Ý là để trả lời cho câu hỏi của bác sĩ, để nói với họ là tôi không biết gì cả, nhưng họ hiểu lầm.
“Cô ta sẽ không cho đi bất kì bí mật nào để trao đổi,” Ian nói chua chát. “Phải không, cưng?”
“Giữ phép cư xử, Ian,” Jeb gắt. “Đó có phải là một bí mật không?” Jamie hỏi, cảnh giác nhưng rõ ràng là rất tò mò.
Tôi lắc đầu lần nữa. Tất cả bọn họ đều nhìn tôi khó hiểu. Doc cũng chầm chậm lắc đầu, chán nản.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thì thào, “Tôi không phải là một Người hàn gắn. Tôi không biết mấy thứ - thuốc men – làm việc thế nào. Chỉ biết rằng chúng có công hiệu – chúng hàn gắn, chứ không phải chỉ là chữa trị các triệu chứng. Không có thử và sai. Tất nhiên các thuốc men của con người đã bị loại bỏ.”
Tất cả bốn người bọn họ đều nhìn tôi với khuôn mặt trống rỗng. Đầu tiên họ ngạc nhiên vì tôi không trả lời, và giờ họ ngạc nhiên vì tôi nói. Thật không thể nào làm hài lòng con người được.
“Loài của cháu không thay đổi quá nhiều thứ chúng ta bỏ lại,” Jeb nói đăm chiêu sau một phút. “Chỉ có mấy thứ thuốc men, và tàu vũ trụ thay vì máy bay. Ngoài ra, cuộc sống dường như vẫn tiếp diễn y hệt như từ trước tới nay… vẻ ngoài là thế.”
“Chúng tôi tới để trải nghiệm, không phải để thay đổi,” tôi thì thầm. “Mặc dù vậy, sức khỏe là ưu tiên hàng đầu trong triết lý đó.”
Tôi ngậm miệng lại với một âm thanh lớn. Tôi cần phải cẩn thận hơn. Con người khó mà muốn bị thuyết giảng về triết lý của linh thể. Ai mà biết điều gì sẽ làm họ tức giận? Hay điều gì sẽ làm họ đánh mất sự kiên nhẫn mong manh?
Jeb gật đầu, vẫn còn suy tư, rồi đẩy chúng tôi đi tiếp. Ông không còn hăng hái tiếp tục hành trình của tôi qua vài cái hang nối nhau ở đây trong khu vực y tế, cũng không còn để ý tới bài thuyết trình nữa. Khi chúng tôi quay lại và hướng về hành lang tối, ông chìm vào im lặng. Đó là một chuyến đi dài, lặng lẽ. Tôi nghĩ lại những gì tôi đã nói, tìm kiếm điều gì đó nghe có vẻ xúc phạm. Jeb quá lạ lùng tôi không đoán được liệu có phải là vì thế không. Những con người khác, mặc dù độc ác và nghi kị, ít nhất vẫn còn hành động hợp lý. Làm thế nào tôi có thể hi vọng hiểu được Jeb đây?
Chuyến đi kết thúc đột ngột khi chúng tôi trở lại hầm vườn lớn nơi những mầm cây cà rốt tạo một tấm thảm màu xanh ngọc sáng rỡ trong sàn nhà tối đen.
“Buổi trình diễn kết thúc,” Jeb cộc cằn nói, nhìn vào Ian và bác sĩ. “Đi làm cái gì có ích đi.”
Ian đảo mắt vào bác sĩ, nhưng cả hai bọn họ đều ngoan ngoãn quay người đi về phía lối ra lớn nhất – lối dẫn tới nhà bếp, tôi nhớ lại. Jamie do dự, nhìn theo bọn họ nhưng không di chuyển.
“Cháu đi với ta,” Jeb bảo với nó, lần này bớt cộc cằn một chút. “Ta có việc cho cháu làm đây.”
“Okay,” Jamie nói. Tôi có thể thấy nó rất mừng vì đã được chọn.
Jamie lại đi bên tôi khi chúng tôi trở về khu vực các phòng ngủ trong hang. Tôi ngạc nhiên, khi chúng tôi chọn lối vào thứ ba từ bên trái, vì Jamie dường như biết chính xác chúng tôi đang đi đâu. Jeb hơi lùi lại sau chúng tôi, nhưng Jamie dừng lại ngay lập tức khi chúng tôi tới bức màn xanh che căn hầm thứ bẩy. Nó gạt tấm màn sang một bên cho tôi nhưng vẫn đứng ngoài hành lang.
“Cháu có thể ngồi yên một lát chứ?” Jeb hỏi tôi.
Tôi gật đầu, biết ơn vì lại được giấu mình. Tôi chui qua cửa vào và đứng ở trong đó vài feet, không chắc phải làm gì với chính mình. Melanie nhớ lại có những quyển sách ở đây, nhưng tôi nhắc cô ấy nhớ tới lời thề không chạm vào bất cứ thứ gì của tôi.
“Ta có việc phải làm, nhóc,” Jeb nói với Jamie. “Thức ăn không tự mình trình diện, cháu biết đấy. Sẵn sàng làm nhiệm vụ canh gác chứ hả?”
“Chắc chắn ạ,” Jamie nói với nụ cười rạng rỡ. Lồng ngực gầy gò của nó nở ra vì hít vào sâu.
Đôi mắt tôi mở lớn không tin được khi tôi nhìn Jeb đặt khẩu súng vào hai bàn tay háo hức của Jamie.
“Bác điên à?” Tôi hét lên. Giọng tôi to đến nỗi lúc đầu tôi còn không nhận ra nó. Tôi cảm thấy như thể suốt đời tôi đã thì thầm.
Jeb và Jamie đều nhìn lên tôi, kinh ngạc. Chỉ trong một giây tôi đã lao ra ngoài hành lang với họ.
Tôi gần như với tay ra nòng súng kim loại, gần như giật nó khỏi tay cậu bé. Điều đã ngăn tôi lại không phải là nhận thức rằng một cử động như thế chắc chắn sẽ khiến tôi bị giết. Điều ngăn tôi lại là thực tế rằng tôi yếu đuối hơn con người về mặt này; thậm chí là để cứu cậu bé, tôi không thể ép mình chạm tới một vũ khí.
Thay vào đó tôi quay sang Jeb.
“Bác đang nghĩ cái gì thế? Đưa vũ khí cho một đứa bé? Nó có thể tự giết mình!”
“Ta nghĩ, Jamie đã từng trải đủ để được gọi là một người đàn ông. Nó tự biết cẩn trọng xung quanh một khẩu súng.”
Hai vai Jamie bạnh ra trước lời khen của Jeb, và nó giữ chặt khẩu súng hơn vào sát ngực.
Tôi há hốc mồm trước sự ngốc nghếch của Jeb. “Nhỡ họ tới tìm tôi trong khi Jamie ở đây thì sao? Bác có nghĩ tới chuyện gì có thể xảy ra không? Đây không phải chuyện đùa! Họ sẽ làm đau thằng bé để tóm được tôi!”
Jeb vẫn bình tĩnh, khuôn mặt ông thản nhiên. “Đừng nghĩ sẽ có rắc rối gì ngày hôm nay. Ta cá đấy.”
“À, tôi thì không!” tôi lại la lên. Giọng tôi vang vọng trong các bức tường đường hầm – ai đó chắc chắn sẽ nghe thấy, nhưng tôi không quan tâm. Tốt hơn là họ tới trong khi Jeb vẫn còn ở đây. “Nếu bác chắc chắn như vậy, thì hãy để tôi ở đây một mình. Hãy để chuyện gì phải đến sẽ đến. Nhưng đừng đặt Jamie vào vòng nguy hiểm!”
“Cháu lo lắng về thằng nhóc, hay là sợ nó sẽ quay súng vào người cháu?” Jeb hỏi, giọng ông gần như uể oải.
Tôi nhăn mặt, cơn giận dữ của tôi trượt đi. Ý nghĩ đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi. Tôi liếc thẳng thừng vào Jamie, gặp ánh mắt ngạc nhiên của nó, và thấy rằng ý tưởng đó cũng làm nó kinh ngạc không kém.Tôi phải mất một phút mới lấy lại được lý lẽ của mình, và tới lúc đó, khuôn mặt Jeb đã thay đổi. Đôi mắt ông chăm chú, môi mím lại – như thể ông sắp sửa gắn miếng ghép cuối cùng vào trong một bức tranh xếp hình phức tạp.
“Đưa khẩu súng cho Ian hay bất kì người nào khác, tôi không quan tâm,” tôi nói, giọng thấp và đều. “Chỉ cần đừng để thằng bé dính vào chuyện này.”
“Đây là nhà của ta, nhóc, và ta sẽ làm việc ta muốn. Ta luôn làm thế.”
Jeb quay lưng và chậm rãi đi xuống hành lang, huýt sáo khi ông đi. Tôi nhìn ông đi, miệng há hốc. Khi ông đi khuất, tôi quay sang Jamie, người đang nhìn tôi với khuôn mặt sưng sỉa.
“Tôi không phải trẻ con,” nó càu nhàu bằng giọng trầm hơn bình thường, cằm nó hất lên hung hăng. “Bây giờ, chị nên… nên đi vào trong phòng chị.”
Mệnh lệnh không hề gay gắt, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi đã thua xa trong trận cãi vã này.
Tôi ngồi xuống lưng dựa vào một phía vách đá của cửa hang – là phía mà tôi có thể trốn đằng sau tấm màn mở một nửa nhưng vẫn nhìn được Jamie. Tôi vòng cánh tay quanh chân và bắt đầu làm việc mà tôi đã biết là tôi sẽ làm ngay khi cái tình huống điên rồ này tiếp diễn: Tôi lo lắng.
Tôi cũng căng tai căng mắt lên để theo dõi những âm thanh đến gần, để chuẩn bị. Bất kể Jeb nói gì, tôi cũng sẽ ngăn không cho ai thách thức chuyện canh gác của Jamie. Tôi sẽ tự nộp mình trước cả khi họ hỏi.
Đúng, Melanie đồng tình ngắn gọn.
Jamie đứng trong hành lang vài phút, khẩu súng giữ chặt trên tay, không chắc phải làm việc của mình thế nào. Nó bắt đầu bước đi, đi đi lại lại trước tấm màn, nhưng sau vài lần dường như nó thấy mình ngu ngốc. Rồi nó ngồi xuống trên sàn nhà bên cạnh phần mở của tấm màn. Dần dần khẩu súng đặt trên hai chân xếp bằng của nó, và cằm nó đặt trên hai bàn tay khum lại. Một lúc lâu sau, nó thở dài. Nhiệm vụ canh gác không hấp dẫn như nó đã trông đợi.
Tôi nhìn nó không biết chán. Có lẽ là sau một hay hai giờ, nó bắt đầu nhìn lại tôi, trao đổi những cái liếc mắt. Môi nó mấp máy vài lần, rồi nó nghĩ đi nghĩ lại những lời định nói.
Tôi tì cằm lên đầu gối và chờ trong khi nó đấu tranh. Sự kiên nhẫn của tôi đã được tưởng thưởng.
“Cái hành tinh mà chị đã ở trước khi ở trong Melanie ấy,” cuối cùng nó cũng nói. “Ở đó thế nào? Nó có giống ở đây không?”
Hướng suy nghĩ của thằng bé khiến tôi chưng hửng. “Không,” tôi nói. Khi chỉ có Jamie ở đây, có vẻ như nói chuyện bình thường thay vì thì thào là đúng đắn. “Không, nó rất khác.”
“Chị sẽ kể cho tôi nghe nó thế nào chứ?” nó hỏi, nghiêng đầu sang một bên như cái cách nó vẫn làm khi nó thực sự thích thú một trong những câu chuyện kể trước giờ ngủ của Melanie.
Vì thế tôi kể cho nó.
Tôi kể cho nó tất cả về hành tinh chìm trong nước của Tảo Thấy. Tôi kể cho nó về hai mặt trời, về ổ mắt hình ê líp, nước màu xám, và những cái rễ vĩnh viễn không chuyển động, khung hình choáng ngợp của hàng ngàn đôi mắt, những cuộc nói chuyện không bao giờ dứt của hàng triệu giọng nói không lời mà tất cả đều có thể nghe thấy.
Nó lắng nghe với đôi mắt mở to và nụ cười mụ mị.
“Đó có phải là hành tinh khác duy nhất không?” nó hỏi khi tôi rơi vào im lặng, cố nghĩ lại xem có bỏ lỡ điều gì không.
“Những con Tảo Thấy đó” – nó cười trước lối chơi chữ - “có phải là những sinh vật ngoài hành tinh duy nhất không?”
Tôi cũng cười. “Khó mà thế được. Như kiểu chị là người ngoài hành tinh duy nhất trên thế giới này.”
“Kể cho tôi.”
Vì thế tôi kể cho nó nghe về những Dơi trên Thế giới Hát – về chuyện sống trong nhạc điệu không nhìn thấy ánh sáng thì thế nào, bay được thì ra sao. Tôi kể cho nó nghe về Hành tinh Mù sương – về việc có bộ lông trắng dày và bốn trái tim để giữ nhiệt thì thế nào, làm sao để tạo chỗ ngủ rộng rãi cho loài quái vật móng.
Tôi bắt đầu kể cho nó về Hành tinh Hoa, về màu sắc và ánh sáng, nhưng nó cắt ngang với một câu hỏi mới.
“Thế còn những gã màu xanh với những cái đầu hình tam giác và đôi mắt lớn màu đen? Những gã đã đâm xuống Roswell và những chuyện tương tự ấy. Có phải là mấy người không?”
“Không, không phải bọn chị.”
“Tất cả đều là giả à?”
“Chị không biết – có thể, có thể không. Đây là một vũ trụ rộng lớn, và có rất nhiều chủng tộc ở ngoài đó.”
“Vậy thì, làm sao mấy người tới đây được – nếu mấy người không phải là mấy gã bé nhỏ màu xanh ấy, mấy người là ai? Mấy người phải có cơ thể để di động và đại loại thế chứ, phải không?”
“Đúng,” tôi đồng ý, ngạc nhiên trước cách tiếp thu thực tế trước mắt của thằng bé. Đáng lẽ tôi không phải ngạc nhiên – tôi biết nó thông minh sáng láng ra sao, đầu óc nó giống như miếng bọt biển bị khô vậy. “Vào thưở ban đầu bọn chị dùng cơ thể của Nhện, để bắt đầu mọi chuyện.”
“Nhện á?”
Tôi kể cho nó về Nhện – một giống loài rất thú vị. Thông minh, những trí tuệ khó tin nhất mà chúng tôi từng tiếp cận, và mỗi Nhện lại có đến ba trí não. Ba bộ não, mỗi bộ đặt ở một vị trí trên cơ thể phân đốt của họ. Chúng tôi vẫn còn chưa tìm ra được một vấn đề mà họ không thể giải quyết cho chúng tôi. Nhưng họ lý tính lạnh lùng đến mức khó mà gặp phải một vấn đề họ đủ tò mò để tự giải quyết cho chính mình. Trong tất cả những vật chủ của chúng tôi, Nhện đón chào sự sát nhập của chúng tôi nồng nhiệt nhất. Họ gần như không nhận thấy sự khác biệt, và khi họ nhận ra, dường như họ đánh giá cao hướng đi mà chúng tôi đưa ra. Vài linh thể đã tới bề mặt của Hành tinh Nhện trước cuộc sát nhập kể với chúng tôi rằng nó rất lạnh và màu xám – chả trách Nhện chỉ nhìn được màu đen trắng và có cảm giác rất ít với nhiệt độ. Nhện sống những đời sống rất ngắn ngủi, nhưng lớp trẻ sinh ra biết hết tất cả những thứ mà cha mẹ chúng biết, vì thế kiến thức không mất đi.
Tôi đã sống một vòng đời ngắn ngủi của loài đó và rồi ra đi mà không bao giờ mong trở lại. Sự mạch lạc đáng kinh ngạc của các ý nghĩ, những câu trả lời đến dễ dàng cho mọi câu hỏi mà gần như không cần phải nỗ lực, cuộc diễu hành và nhảy múa của những con số không thể thay thế được cho cảm xúc và màu sắc, mà tôi chỉ có thể lờ mờ hiểu được khi ở trong cơ thể đó. Tôi tự hỏi làm sao mà bất kì một linh thể nào có thể chịu đựng được ở trong đó, nhưng hành tinh đó đã độc lập hàng ngàn năm Trái Đất. Nó vẫn còn để ngỏ để định cư chỉ bởi vì loài Nhện tái sản xuất quá nhanh – buồng trứng cực lớn.
Tôi bắt đầu kể cho Jamie làm thế nào cuộc tiến công đã được triển khai ở đây. Nhện là những kĩ sư tốt nhất của chúng tôi – những con tàu họ làm cho chúng tôi lướt nhanh nhẹn và vô hình qua các vì sao. Cơ thể Nhện cũng hữu dụng gần như trí tuệ của họ: mỗi đốt có bốn chân – chính vì thế mà họ có tên gọi đó trên hành tinh này – và mỗi chân có bàn tay mười hai ngón. Những ngón sáu đốt xương này dẻo và mạnh như sợi dây thép, làm được gần như mọi qui trình phức tạp nhất. Có kích cỡ của một con bò, nhưng ngắn và nhỏ hơn, Nhện không gặp khó khăn gì trong những cuộc sát nhập đầu tiên. Họ khỏe hơn con người, thông minh hơn con người, và đã chuẩn bị, điều mà con người không có…
Tôi dừng nói giữa chừng, khi tôi nhìn thấy một giọt lấp lánh như pha lê trên má Jamie.
Nó đang nhìn đăm đăm về phía trước vào khoảng không, môi mím lại thành một đường thẳng. Một giọt nước mắt lớn chầm chậm lăn xuống bên má gần tôi nhất.
Ngu ngốc, Melanie mắng tôi. Cô không nghĩ câu chuyện của cô sẽ có ý nghĩa gì với nó à?
Cô không nghĩ phải cảnh báo tôi sớm hơn à?
Cô ấy không trả lời. Chắc chắn cô ấy cũng bị mải miết trong câu chuyện kể như tôi. “Jamie,” tôi lầm rầm. Giọng tôi nghẹn lại. Hình ảnh giọt nước mắt của cậu bé khiến cổ họng tôi thấy rất lạ.
“Jamie, chị rất xin lỗi. Chị đã không nghĩ ngợi.”
Jamie lắc đầu. “Không sao. Tôi đã hỏi. Tôi muốn biết nó xảy ra thế nào.” Giọng nó cộc cằn, cố che giấu nỗi đau.
Đó là một bản năng, cái khao khát được vươn người tới và gạt dòng nước mắt kia đi. Đầu tiên tôi đã cố lờ nó đi, tôi không phải là Melanie. Nhưng giọt nước mắt vẫn bám ở đó, không di chuyển, như thể nó sẽ không bao giờ rơi. Đôi mắt Jamie nhìn đăm đắm vào bức tường trống không, và môi nó run run.
Nó không ở xa tôi lắm. Tôi vươn tay ra để cọ ngón tay vào má nó; giọt nước mắt trải mỏng trên da nó rồi biến mất. Lại hành động theo bản năng, tôi để bàn tay tôi trên má nóng của nó, ôm khuôn mặt nó.
Trong một giây ngắn ngủi, nó giả vờ như lờ tôi đi.
Rồi nó xoay mặt về phía tôi, đôi mắt nhắm lại, bàn tay đưa ra. Nó cuộn tròn vào bên người tôi, má nó đặt trên hõm vai tôi, nơi đã từng rất vừa với nó, và khóc.
Đó không phải là những giọt nước mắt của một đứa trẻ, và điều đó khiến chúng càng sâu sắc hơn – khiến cho việc nó khóc trước mặt tôi càng thiêng liêng và đau đớn hơn. Đây là tiếng nức nở của một người đàn ông trong đám tang của cả gia đình anh ta.
Cánh tay tôi vòng quanh nó, không còn dễ dàng vừa vặn như trước nữa, và tôi cũng khóc.
“Chị xin lỗi,” tôi nói đi nói lại. Tôi xin lỗi vì tất cả mọi việc trong ba từ đó. Xin lỗi vì chúng tôi đã tìm ra nơi này. Vì chúng tôi đã chọn nó. Vì tôi là kẻ đã cướp lấy chị gái nó. Vì tôi đã mang cô ấy về đây và làm đau nó một lần nữa. Vì ngày hôm nay tôi đã làm nó khóc với những câu chuyện ngu ngốc của tôi.
Tôi không bỏ tay ra khi cơn khóc lóc của nó đã yên; tôi không hề vội để nó đi. Dường như cơ thể tôi đói khát cậu bé này ngay từ đầu, nhưng tôi đã không bao giờ hiểu được cái gì sẽ làm thỏa cơn đói khát ấy cho đến tận lúc này. Sợi dây kết nối kì bí giữa người mẹ và đứa trẻ - quá mạnh mẽ trên hành tinh này – giờ đã không còn kì bí với tôi nữa. Không có mối liên kết nào mạnh hơn mối lên kết đòi hỏi hi sinh mạng sống của bạn cho một người khác. Trước đây tôi đã hiểu sự thật đó; cái tôi không hiểu là tại sao. Giờ tôi biết tại sao một người mẹ sẽ nộp mạng mình vì con của cô ấy, và hiểu biết đó sẽ mãi mãi tái định hình cách tôi nhìn vũ trụ này.
“Ta biết ta đã dạy cháu tốt hơn thế mà, nhóc.”
Chúng tôi giật người rời nhau. Jamie bật đứng dậy, nhưng tôi cuộn mình gần mặt đất hơn, bám vào bức tường.
Jeb cúi xuống và nhặt lên khẩu súng cả hai chúng tôi đã bỏ quên trên sàn. “Cháu phải để ý đến một khẩu súng nhiều hơn thế này, Jamie.” Giọng ông rất dịu dàng – nó làm mềm đi lời chỉ trích. Ông vươn tay ra để vò mái tóc dài của Jamie.
Jamie cúi đầu dưới bàn tay Jeb, mặt đỏ lự vì hổ thẹn.
“Cháu xin lỗi,” nó lẩm bẩm, và quay người như để bỏ chạy. Mặc dù vậy nó dừng lại chỉ sau một bước, và quay người lại để nhìn vào tôi. “Em vẫn chưa biết tên chị,” nó nói.
“Họ gọi chị là Wanderer,” tôi thì thầm.
“Người lang thang?”
Tôi gật đầu.
Nó cũng gật đầu, rồi vội vã đi ngay. Phía sau cổ vẫn còn đỏ bừng.
Khi nó đã đi, Jeb dựa người vào vách đá và trượt xuống cho đến khi ông ngồi đúng nơi Jamie đã ngồi. Như Jamie, ông giữ khẩu súng trên đùi.
“Cháu có cái tên thực sự thú vị đấy,” ông bảo tôi. Có vẻ như ông đã trở lại tâm trạng tán gẫu của mình. “Có lẽ lúc nào đó cháu sẽ kể cho ta làm sao cháu có cái tên ấy. Cá là câu chuyện thú vị. Nhưng nó khá là khó gọi, cháu nghĩ thế không? Wanderer?”
Tôi nhìn ông chăm chăm.
“Có phiền nếu ta gọi cháu là Wanda không, để rút gọn ấy mà? Nghe xuôi hơn.”
Lần này ông chờ tôi trả lời. Cuối cùng, tôi nhún vai. Ông gọi tôi là “nhóc” hay một cái biệt danh kì lạ kiểu con người nào cũng không quan trọng. Tôi tin rằng nó đều mang nghĩa tốt.
“Okay, vậy thì Wanda.” Ông cười, hài lòng với sự sáng tạo của mình. “Rất vui vì có một cái tên để gọi cháu. Khiến ta thấy chúng ta như những người bạn cũ.”
Ông lại nở nụ cười toe toét đến tận mang tai ấy, và tôi không thể không cười lại, mặc dù nụ cười của tôi rầu rĩ nhiều hơn là vui mừng. Đáng lẽ ông phải là kẻ thù của tôi. Có lẽ ông điên. Và ông đã là bạn của tôi. Chẳng phải ông sẽ không giết tôi nếu sự việc diễn tiến theo cách đó, nhưng ông sẽ không thích làm việc đó. Với con người, còn có thể đòi hỏi gì hơn ở một người bạn nữa?