Chương 22: Trưởng thành
Kỷ Đinh đã liên tục hai tuần trầm lắng, Giải Tích đoán vậy.
Vì sợ đụng vào nỗi đau của cô nên cậu cũng kiềm chế bớt, thi thoảng còn thảo luận những đề khó với Kỷ Đinh, nhất thời quan hệ chung bàn cũng trở nên hài hòa hơn.
Giải Tích lần này thi tháng được hạng 18, phần làm văn trong môn Ngữ văn chiếm tới 56 điểm, được lão Hoàng coi là “kiệt tác làm văn”, cho các học sinh trong khối chuyền tay nhau đọc.
Vốn dĩ Kỷ Đinh luôn cảm thấy cậu ham chơi, cà lơ phất phơ nên có phần coi thường cậu, mãi đến giờ mới bắt đầu dần coi trọng cậu hơn.
Chữ của cậu thì xấu, nhưng nội dung làm văn đúng thực là viết rất tốt, dẫn chứng đầy đủ, bút pháp rất tốt, logic đâu ra đó, chặt chẽ.
— Camus từng nói: “Con người bắt buộc phải tin rằng, dựng núi là phúc.”
Kỷ Đinh chỉ vào câu này, hỏi: “Sao cậu nhớ nhiều danh ngôn thế?”
Cậu cười khan: “Chắc là do có hứng thú với mấy thứ này thôi.”
Khụ, thực ra đây là một chút “văn nghệ” học để cưa gái.
Ánh mắt Kỷ Đinh nhìn cậu có thêm chút sửng sốt, cô cảm thán: “Cũng giỏi đó chứ.”
Khó khăn lắm mới được cô hâm mộ, cái đuôi nhỏ của Giải Tích bỗng chốc vểnh lên tận trời: “Trời ạ, thường thôi mà, hạng 3 thế giới thôi.”
Kỷ Đinh: “…”
Được, đúng là cậu ta không thay đổi chút nào, cho chút ánh nắng là chói mắt.
Tối thứ Năm lúc bảy giờ có một cuộc thi hát trong trường, lúc tự học buổi tối đã vắng mất một nửa, Giải Tích lúc về lấy quần áo nhìn thấy Kỷ Đinh đang buồn chán ngồi trên ghế đọc sách thì bất giác hỏi: “Có muốn đi xem thi hát với tớ không? Tớ còn một tấm vé này.”
Cô đang không muốn học, lập tức hào hứng gật đầu: “Được chứ được chứ.”
Chỗ ngồi của hai người ở khu vực phía trước, lúc vào trong thì thí sinh đầu tiên đã bắt đầu hát.
Cuộc thi hát cấp 3 bây giờ đều tổ chức long trọng khác thường, phía dưới sân khấu có khu cho fans, khu cho họ hàng và khu cho khán giả, Kỷ Đinh quét mắt qua, phát hiện lại có cả bảng đèn nữa.
Trước khi nam sinh thứ hai lên sân khấu, đám fans bạn bè của cậu ta còn đồng thanh hô: “Muốn chơi trốn tìm trong cơ bụng của anh trai, muốn chơi xích đu trên lông mi của anh trai, muốn chơi cầu trượt trên sống mũi của anh trai!”
Kỷ Đinh: “???”
Trời ạ, tới mức vậy cơ à!
Giải Tích chồm lại gần, nói: “Quách Hạo Phong này hình như khá nổi tiếng ở lớp, ngoại hình cũng được, cũng khéo ăn nói, nhiều bạn gái thích cậu ta lắm.”
Kỷ Đinh quay sang nhìn cậu, cậu vội bổ sung: “Đương nhiên người thích tớ vẫn nhiều hơn một chút.”
Kỷ Đinh: “…”
Sự tự tin của ngài đúng là hiếm có khó tìm!
Nói thực là cậu trai này hát cũng hay, giọng thuộc tông trầm, chẳng trách có bao nhiêu em gái si mê như vậy.
Có điều, nhớ đến màn biểu diễn của Ôn Nghiên trong cuộc thi hát Thanh Hoa, Kỷ Đinh lập tức thấy cậu ta còn kém xa.
Vẫn là anh A Nghiên hát hay.
Mấy thí sinh sau đó liên tiếp lên sân khấu, ai nấy đều hát hay cả, có một nữ sinh còn có “âm thanh cá heo”, thoắt cái đốt cháy không khí trong này.
Vòng đầu tiên có cả thảy 10 bạn lên thi, nhưng chỉ có 6 người vượt qua, sau đó lại tiến hành vòng hai, chọn ra top 3.
Quách Hạo Phong cũng thành công bước vào vòng trong, vòng hai cậu ta chọn một bài hát tự sáng tác.
Trước khi thi, cậu ta nhìn quanh một vòng, rồi bất chợt nói: “Bài hát này xin được hát tặng một người.”
Mọi người dường như ngửi thấy một mùi vị khác thường, ồ lên: “Chà chà!”
“Tôi luôn xem cô ấy là mục tiêu để đuổi theo, vì, cô ấy trong mắt tôi lúc nào cũng nổi bật như thế.” Quách Hạo Phong bỗng ngẩng lên nói, “Hy vọng bạn có thể nghe thấy.”
Tiếng guitar vang lên, cậu ta nhắm mắt, bắt đầu hát…
Còn nhớ mưa hoa hạnh tháng Tư / Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu
Tớ ngồi trên thảm cỏ sau núi / Ánh nắng nóng bức chiếu sáng mắt cậu
Ảo ảnh lay động cơn gió / Cậu là khúc ca trong tim tớ
Tuy lời ca chưa biểu đạt ý rõ lắm nhưng âm điệu khá đẹp, Kỷ Đinh huơ cây dạ quang trong tay cùng mọi người, cũng rất hào hứng ngân nga theo.
Chưa được bao lâu đã thấy Giải Tích nhìn mình, Kỷ Đinh nghi hoặc: “Gì vậy?”
Vẻ mặt cậu phức tạp: “Quách Hạo Phong thích cậu.”
“Hả?” Cô cau mày: “Cậu nói bậy bạ gì thế?”
Giải Tích bĩu môi: “Đây là một bài hát giấu đầu.”
Đùa à, với kinh nghiệm cưa gái bao năm của cậu, nghe là đoán ran gay.
Kỷ Đinh nhớ lại, sắc mặt hơi thay đổi.
Đúng thật, hình như, là phải.
Cô và Quách Hạo Phong bình thường cũng chỉ là mối quan hệ gật đầu xã giao, không thể coi là quen thân, nên cảm thấy đúng là có chút hoang đường.
Kỷ Đinh không thích vì chuyện này mà bị người ta chú ý, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho những bạn khác không phát hiện ra, thời gian còn lại nhấp nhổm như ngồi trên đống gai.
Ôn Nghiên vừa làm việc xong quay về ký túc lấy ít tài liệu, vừa vào đã thấy một gói hàng trên bàn.
Bạn cùng phòng nói: “Lúc đi lấy hàng thì tiện thể lấy giúp cậu luôn.”
Anh cười cảm ơn rồi lấy dao rọc giấy xé giấy gói ra – một dải khăn choàng cổ đan bằng tay màu xám, ở góc dưới còn có một đường chỉ màu xanh lam thêu chữ “Nghiên”.
Một tấm thiệp màu hồng nhỏ rơi ra theo: [Anh A Nghiên, bù quà sinh nhật cho anh này, hy vọng anh thích~]
Chữ của cô gọn ghẽ hơn, nhưng chữ “Nghiên” vẫn thêu hơi xiêu vẹo, thoạt nhìn đã biết là mới học.
Ôn Nghiên không nhịn được khẽ bật cười.
Bạn cùng phòng nghi ngại: “Cái gì thế? Lúc cầm cho cậu tôi tò mò lắm.”
Ôn Nghiên quấn khăn lên cổ xem thử, đường cong khóe môi vẫn một mực dịu dàng: “Quà sinh nhật người ta tặng.”
“Ồ.” Biết tình hình nhà anh hơi phức tạp, là một chủ đề nhạy cảm nên cậu bạn cùng không hỏi thêm.
Ôn Nghiên lấy tài liệu rồi ra khỏi phòng, gió lạnh thấu xương thổi vù vù, hất tung một góc khăn choàng. Anh túm chặt góc khăn lại, quấn chặt rồi nhét vào trong áo khoác.
Chóp mũi như ngửi thấy hương thơm phảng phất.
Anh ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra, tìm thấy một dãy số trong danh bạ.
Lần này bên kia không nhanh chóng nghe máy như bình thường, mà là tạm thời hiển thị máy bận.
Ôn Nghiên mím môi, cất điện thoại vào túi, bắt một chiếc taxi quay về chung cư.
Mãi đến khi anh tắm xong, Kỷ Đinh cũng không gọi lại, cũng không nhắn gì cả.
Sắp mười một giờ rồi, theo lý thì tự học buổi tối cũng đã kết thúc. Ôn Nghiên bất giác cau mày, lại gọi cho cô.
“Alo, anh A Nghiên!”
“Đinh Đinh, sao hồi nãy không nghe điện thoại?”
“Hả?” Cô liếc nhìn cuộc gọi nhỡ, xin lỗi, “Xin lỗi anh, lúc nãy xem thi hát trong trường, em không nghe thấy.”
“Hóa ra là vậy.” Anh ôn hòa nói, “Không sao.”
“Anh à, sao anh lại rảnh rỗi gọi cho em vậy?” Kỷ Đinh đoán, “Là nhận được quà của em rồi phải không?”
“Ừ.” Ôn Nghiên cười khẽ, “Cám ơn Đinh Đinh, anh rất thích.”
Kỷ Đinh men theo con đường sau sườn dốc quay về ký túc, vừa đi vừa len lén cười: “Anh thích là được ạ.”
Cô ngọt ngào nói: “Trước đây em chưa từng đan kiểu này, nên đặc biệt lên mạng học theo, cũng may em thông minh nên học tí là làm được.”
Bên kia vẳng đến tiếng thở khe khẽ.
Nhân lúc anh chưa nói gì, Kỷ Đinh lại bảo: “Anh A Nghiên, Bắc Kinh lạnh nên anh nhớ cẩn thận kẻo bị cảm lạnh nhé.”
“Đinh Đinh…”
“Kỷ Đinh!”
Nghe có người gọi cô, Kỷ Đinh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Quách Hạo Phong từ bên kia vội vã chạy lại.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
Cô gần như không cần suy nghĩ cũng biết là gì, nắm chặt điện thoại lùi lại một bước, ngẩng đầu vẻ phòng bị: “Muộn quá rồi, có gì ngày mai nói được không?”
Con đường sau núi này rất ít người qua lại, chỉ lác đác vài bạn về muộn, ở cạnh bạn học nam ở đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
“Không được, hôm nay tớ nói trên sân khấu như thế, chắc chắn cậu đã nghe thấy.” Quách Hạo Phong đến trước mặt Kỷ Đinh, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, “Với tính cách của cậu, ngày mai chắc chắn sẽ tránh né tớ chứ gì.”
“Tớ… tớ không biết cậu đang nói gì.” Kỷ Đinh định qua loa cho xong chuyện, lại thêm anh A Nghiên còn đang nghe, tâm trạng cô khá nóng nảy, “Sắp đóng cửa rồi, tớ phải đi đây.”
Quách Hạo Phong bỗng túm chặt cổ tay cô, hạ giọng: “Còn mười phút nữa, tớ chỉ nói mấy câu thôi, nhanh mà.”
Hơi đau, Kỷ Đinh xuýt xoa một tiếng, điện thoại không cầm chặt rơi xuống đất, cô bỗng thấy vừa cuống vừa tức, định giãy ra.
Nhưng cậu ta rất khỏe, khiến cô gần như không nhúc nhích gì được.
“Tớ thích cậu, Kỷ Đinh.”
Sự cưỡng ép đó khiến cô rất khó chịu, Kỷ Đinh lạnh lùng ngước lên: “Tớ không thích cậu.”
Quách Hạo Phong hít một hơi thật sâu: “Dù cậu nghĩ thế nào thì tớ cũng sẽ theo đuổi cậu.”
“…”
“Quách Hạo Phong! Mẹ kiếp cậu ở đây túm chặt Kỷ Đinh không buông để làm gì hả!”
Kỷ Đinh chưa từng mong muốn, vui mừng vì Giải Tích xuất hiện như lúc này.
Tạ ơn trời đất.
Giải Tích bước tới kéo cô ra sau lưng, sắc mặt khó chịu: “Có kiểu như cậu không?”
Vẻ mặt Quách Hạo Phong cũng rất bực bội, yết hầu lên xuống, chưa nói gì thì đã thấy đối phương vung tay đấm tới.
Hai người bỗng chốc quần thảo nhau, vung tay đá chân.
Kỷ Đinh: “…”
Cục diện hình như tồi tệ hơn rồi.
“Đừng đánh nữa, các cậu đừng đánh nữa!”
Cô cực lực khuyên can, nhưng bất lực là không ai nghe.
Kỷ Đinh nhanh chóng từ bỏ, đứng bên cạnh mặt dửng dưng xem kịch hay.
Chậc, hóa ra Giải Tích đúng là hotboy, có vẻ rất giỏi đánh nhau.
So sánh thì Quách Hạo Phong cũng được coi là thư sinh yếu ớt, lát sau đã bị đánh cho thoái lui liên tục.
Kỷ Đinh thấy thời cơ ổn rồi nên lên tiếng: “Giải Tích, thực sự là đủ rồi.”
Câu này nghe như mắng, Giải Tích nhanh chóng thu tay, xách cổ áo Quách Hạo Phong lên đe dọa: “Còn để tôi thấy lần nữa thì cậu chết chắc.”
Quách Hạo Phong cun cút bỏ đi, Kỷ Đinh nhặt điện thoại rơi dưới đất lên, căng thẳng hỏi: “Anh A Nghiên, anh còn đó không?”
Giải Tích cười hí hửng xáp lại: “Đang gọi điện cho anh cậu hả.” Rồi cậu ta nói rõ to, “Chào anh ạ, em là bạn cùng bàn của Kỷ Đinh, tên Giải Tích.”
Kỷ Đinh: “…”
Mẹ nó, muốn chết à.
“Chào cậu.” Bên kia vẳng tới tiếng Ôn Nghiên, khiến ngón tay cô run rẩy.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ cảm thấy giọng điệu Ôn Nghiên có chút lạnh lẽo.
Giải Tích hoàn toàn không thấy ánh mắt muốn giết người của Kỷ Đinh, tự nói tiếp: “Anh à anh yên tâm, em sẽ hộ tống bạn ấy về ký túc an toàn!”
Kỷ Đinh nhịn ham muốn buột miệng chửi thề, chạy nhanh về phòng. Chạy bán sống bán chết về cuối cùng cũng kịp giờ đóng cửa, cô thở hổn hển áp điện thoại vào tai: “Anh A Nghiên…”
“Kỷ Đinh.”
Giọng lãnh đạm của Ôn Nghiên không nghe ra hỷ nộ: “Thật sự xuất sắc.”
Kỷ Đinh thầm than một tiếng ‘toang rồi”…
Anh A Nghiên chắc chắn hiểu lầm cô và Giải Tích rồi!
Cô vội vàng biện bạch cho bản thân: “Không phải đâu, em và cậu ta không có quan hệ gì hết!”
“Không sao.” Người đàn ông hờ hững hừ một tiếng, “Đánh nhau vì em, đưa em về ký túc, xem ra người bạn này rất xứng đáng qua lại.”
Kỷ Đinh không biết phải nói sao: “Thật sự không phải…”
Giọng Ôn Nghiên trầm xuống: “Kỷ Đinh, em là cô bé thông minh, đừng phạm sai lầm vào thời điểm quan trọng này.”
Anh ngừng một chút rồi nói bằng giọng lãnh đạm: “Nghe nói gần đây trạng thái em không tốt, nghĩ kỹ lại nguyên nhân, nếu còn không biết kiểm soát thì anh sẽ cực kỳ thất vọng về em.”
“Anh A Nghiên…”
“Chúc ngủ ngon.”
Tút tút tút, điện thoại đã cúp.
Kỷ Đinh cầm điện thoại, vẫn giữ tư thế đứng tại chỗ, cơ thể bất giác run rẩy.
Cực kỳ thất vọng – một câu phán xét nghiêm trọng đến mức nào.
Cô cảm thấy lồng ngực dâng lên một nỗi chua xót, hai mắt dần mờ đi như đọng sương mù, từ từ ngồi xổm xuống nơi góc cầu thang vắng vẻ.
Lát sau, tiếng nấc nghẹn từ kẽ bàn tay vẳng ra.
Như một con thú nhỏ bị thương.
Tối đó, Kỷ Đinh không rõ mình đã vượt qua thế nào, vật vã chờ tới lúc trời sáng.
Hôm sau khi đi học, trong khối đã đồn đại một chuyện thế này.
Học sinh xuất sắc Kỷ Đinh đã có bạn trai, đối tượng hình như là nhân vật nổi tiếng luôn đối đầu với cô – Giải Tích.
Buổi trưa lúc Điền Giai Tuệ nhắc chuyện này, Kỷ Đinh không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.
“Đường Đường, chuyện này là thế nào?” Điền Giai Tuệ nghi ngại hỏi, “Cậu thật sự hẹn hò với cậu ta hả?”
“Cả cậu cũng nghĩ như vậy.” Kỷ Đinh ngẩng lên, nói với vẻ mệt mỏi, “Không, tớ không hẹn hò với cậu ta.”
Điền Giai Tuệ ngượng ngập gãi đầu: “Chà thì là… bọn họ nói rất có đầu có đuôi mà.”
Kỷ Đinh thở dài, kể cho bạn nghe ngọn nguồn chuyện tối qua.
Điền Giai Tuệ nghe xong tỏ ra bàng hoàng: “Quách Hạo Phong sao lại như vậy? Tớ thấy lời đồn này tám phần là do cậu ta lan truyền, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Trong lòng Kỷ Đinh ít nhiều cũng biết, chỉ là tâm trạng cô không vui, nghe những lời bàn tán nhảm nhí đó thì càng thấy phiền muộn hơn.
Mỗi ngày sau khi tan học, cô đều tập thể dục và nghe nhạc để giải sầu, nhưng chỉ cần nhớ đến những lời Ôn Nghiên nói thì đều cảm thấy tâm trạng vô cùng sa sút.
Anh A Nghiên.
Sao anh lại không tin em chứ.
Anh có biết rằng, em rất đau lòng không.
…
Mấy hôm sau lời đồn càng lúc càng dữ dội, cuối cùng truyền đến tai chủ nhiệm lão Lê. Thầy ngầm tìm Kỷ Đinh nói chuyện, hỏi vòng vo mãi cũng không nhận ra có gì đặc biệt nên cũng bỏ qua chuyện này.
Lần thi tháng thứ hai tổ chức vào cuối tháng Mười một, Kỷ Đinh cố gắng bắt bản thân không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kia nữa, chăm chỉ ôn tập. Một tháng rưỡi này cô không biết đã đọc bao nhiêu tài liệu làm văn, luyện bao nhiêu đề Sinh vật nữa rồi.
Nhưng cho dù đã gắng hết sức nhưng Kỷ Đinh vẫn không thể làm xong bài thi. Lúc nộp bài rồi ra khỏi phòng thi, cô thực sự cảm thấy sụp đổ.
Cuối tuần tan học về nhà, không hiểu sao bố mẹ cũng không hỏi gì về chuyện thi cử, cô cũng không nhắc.
Nhưng lồng ngực vẫn nghẹn cứng khó chịu, lại không biết tâm sự với ai.
Bé Mập muốn chơi với cô nhưng Kỷ Đinh không có tâm trạng. Cô nhốt mình trong phòng, do dự một lúc rồi gọi điện cho Kỷ Sâm.
“Alo?” Bên kia vang lên giọng đàn ông lười nhác, “Sao lại rảnh rỗi tìm bố thế này?”
Trong điện thoại im lặng một lúc rồi vang lên tiếng khóc “òa” của cô bé.
“Sao thế?” Kỷ Sâm giật mình, ngồi thẳng dậy, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh ơi! Hu hu hu… em lại thi tệ rồi!” Kỷ Đinh nức nở, “Làm sao đây, em không tài nào làm được hết…”
“Em khoan hẵng khóc đã.” Kỷ Sâm gượng gạo dỗ dành, “Chỉ thi một lần thôi mà! Không quan trọng…”
“Rất quan trọng! Phải xếp hạng toàn thành phố! Huhuhu…”
Kỷ Sâm chưa từng dỗ dành ai nên nhất thời luống cuống: “Thế… xem xem vấn đề ở đâu trước đã, em đừng lo, em… em thông minh như vậy, lần sau chắc chắn sẽ thi tốt mà…”
Nói xong câu này Kỷ Đinh càng khóc tợn.
Anh hết cách, dứt khoát ngậm miệng, lặng lẽ nghe bên kia khóc to như xả hết mọi cảm xúc.
Mười phút sau.
Tiếng khóc nhỏ dần, Kỷ Đinh nghẹn ngào bắt đầu kể: “Vật lý khó quá, em cứ căng thẳng là không nghĩ ra… nhưng lượng đề lại nhiều, em không biết làm mà cứ đâm đầu vào, sau đó những bài ở dưới thì không còn thời gian để làm… Anh à, trước đây anh gặp phải tình huống này thì làm sao vậy…”
Kỷ Sâm: “Anh không biết, anh chưa từng gặp tình huống này bao giờ…”
“…”
Kỷ Đinh: “Òa!!! Huhuhu!!!”
Trong điện thoại vẳng ra tiếng khóc thê thảm, Kỷ Sâm tuyệt vọng nằm bò ra bàn, gõ vào khung wechat trên máy tính: [Các cậu cứ chơi đi, tôi không online nữa.]
Phương Trạch Vũ: [Sao vậy người anh em? Đi cưa gái à? [cười gian]]
Kỷ Sâm: [Cưa cái đít, em gái tôi thi tệ, nó đang khóc lóc ầm ĩ đây… Tôi đang làm thầy tư vấn tâm lý cho nó [mỉm cười]]
Phương Trạch Vũ: [Chuyện này A Nghiên sở trường nhất đấy thôi? [lửa cháy] Nghiên!]
Kỷ Sâm cũng thấy có lý nên vội nhắn: [A Nghiên, tôi cảm thấy tôi càng khuyên càng thảm, hay là cậu gọi điện cho nó xem? [đáng thương]]
Mấy phút sau, bên kia đáp lại một chữ “Được”.
Kỷ Sâm yên lòng hơn, viện đại một cái cớ để kết thúc cuộc gọi với cô bé mít ướt.
Ôn Nghiên ngồi trước bàn máy tính, ngón tay thon dài kéo danh sách, thuần thục bấm vào rồi gọi video call cho Kỷ Đinh.
Tiếng chuông reo hai giây rồi bị ngắt, sắc mặt anh bình tĩnh, lại gọi tiếp.
Ai ngờ vẫn bị cô từ chối.
Ôn Nghiên nheo mắt, cúi xuống nhìn khung chat, lát sau đã rút ra kết luận – Kỷ Đinh đang giận anh.
Là những lời hôm đó đã quá nặng nề sao?
Sắc mặt anh lãnh đạm, như thể so đo, lại gọi thêm một cuộc.
Lần này không ngắt, nhưng không ai nghe máy.
Có lẽ là chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi.
Thế là anh lại nhắn mấy tin sang.
Thế nhưng chờ mãi mà điện thoại cũng không có động tĩnh gì.
Trên mặt Ôn Nghiên hiện một nụ cười bất lực – cô bé đúng là cá tính.
Mãi sau, không biết nghĩ ra điều gì, đường cong khóe môi anh dần nhạt đi.
Bên kia Kỷ Đinh nằm co trong chăn, trầm mặc nhìn mấy tin nhắn kia.
[Đinh Đinh, anh muốn nói lời xin lỗi em, hôm đó anh đã bất lịch sự với em, em hãy tha thứ cho anh trai nhé, được không?]
[Thực ra thích một người không hề sai, chỉ là phải chọn đúng thời điểm mà thôi, anh tin em nhất định có thể xử lý tốt chuyện này.]
Anh còn nói rất nhiều lời cổ vũ, khuyến khích, nhưng Kỷ Đinh lại thấy càng đọc càng buồn.
Cô cũng không rõ sao mình lại trở nên cảm tính như vậy, giống như khi “bà dì” ghé thăm vậy, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.
Có thể do quá áp lực.
Cô đã quen đứng hạng nhất, chỉ sợ sai lầm rồi bị người khác thay thết. Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, gần như khiến cô không thở nổi.
Kỷ Đinh nằm nghiêng, co rúm người thành một đống nho nhỏ, vô thức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Kỷ Sâm sau đó cũng không thấy cô gọi điện nên tưởng Ôn Nghiên đã an ủi xong rồi, vô cùng sung sướng đi chơi game.
Thành tích lần thi thứ hai nhanh chóng xuất hiện, môn Vật lý mà Kỷ Đinh tưởng thi tệ cuối cùng vẫn đứng hạng 1, Ngữ văn cũng lên được 125 một cách đáng kinh ngạc, môn duy nhất kéo chân lại là Hóa và Sinh.
Tổng điểm đứng hạng 5, tuy kém hơn lần trước một chút nhưng Kỷ Đinh lại thở phào nhẹ nhõm – thành tích đã tốt hơn dự đoán của cô rất nhiều.
Lần thi này trường của các cô thành tích tổng thể khá tốt, những học sinh hàng đầu đều đứng top trong thành phố, nên thứ hạng cá nhân cô bị tụt xuống cũng không bất ngờ.
Ra khỏi văn phòng thầy cô, Kỷ Đinh chạm mặt Trình Sở Minh đang dựa vào lan can nghỉ ngơi.
Đối phương thấy cô thì ánh mắt lấp lánh, giọng điệu có vẻ dè dặt: “Kỷ Đinh…”
Cô bình tĩnh đáp lời, sắc mặt thản nhiên tìm một chỗ cạnh bên để dựa vào, nhìn ngắm cảnh núi phía xa.
Trình Sở Minh do dự mãi mới lên tiếng hỏi: “Kỷ Đinh, cậu… không sao chứ?”
Kỷ Đinh ngước mắt nhìn cậu ta, cậu lập tức cúi đầu.
Trình Sở Minh lần này lại hạng nhất, từ khi lên lớp 12, cậu phát huy càng ngày càng ổn định.
Phong thủy luân lưu chuyển, Kỷ Đinh cảm thấy có lẽ cậu đang thương hại mình.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu, nhưng cô biết cậu ta cũng do tốt bụng mà thôi nên ngoài mặt không để lộ cảm xúc gì, chỉ lịch sự gật đầu: “Tớ không sao, cám ơn cậu đã quan tâm.”
Cô quay lưng bỏ đi, chưa được mấy bước đã nghe Trình Sở Minh gọi: “Kỷ Đinh, nếu có vấn đề gì cứ đến tìm tớ để thảo luận nhé!”
Kỷ Đinh khựng lại, quay đầu nở một nụ cười: “Ừ.”
Đang là giờ hoạt động tự do buổi chiều, trong lớp không có ai, cô thu dọn bàn học của mình xong, định ra sân thể thao tập luyện.
Lúc xuống lầu thì đụng phải Tiết Uyển Di và đám bạn của cô ta.
“Chà chà, đây không phải là cô gái học siêu giỏi của chúng ta hay sao?” Vẫn giọng điệu quái gở đó.
Trước kia là vì luôn thi không bằng Kỷ Đinh, bây giờ lại là vì scandal với Giải Tích, thù mới nợ cũ chồng chất, thấy mặt là tỏ ra đố kỵ.
Tiết Uyển Di lần này thi được hạng hai, đã muốn huênh hoang trước mặt Kỷ Đinh từ lâu nên cơ hội tuyệt vời như này làm sao bỏ qua.
Nhưng bất ngờ là, sau khi nghe xong, Kỷ Đinh không có phản ứng gì đặc biệt, mà chỉ nói gọn: “Uyển Di, lần này cậu thi rất tốt, chúc mừng nhé.”
Tiết Uyển Di: “???”
Tiếng gọi “Uyển Di” này khiến cô ta nổi da gà, bất chợt cảm thấy mất tự nhiên cực kỳ, nghiến răng quan sát Kỷ Đinh một lúc mà vẫn không nói nổi câu nào.
Kỷ Đinh nghiêng đầu nói với vẻ vô hại: “Xin hỏi còn có việc gì không?”
Tiết Uyển Di đang vắt cạn não ra để xem phải làm khó cô thế nào thì cửa văn phòng kế bên đã mở ra, chủ nhiệm bước ra, mừng rỡ: “À Kỷ Đinh em ở đây hả, kết quả khóa học kia có rồi, thành tích em rất tốt, mau xem đi…”
Kỷ Đinh đáp lời rồi theo thầy vào văn phòng.
Tiết Uyển Di: “???”
Cô nàng này lại được cộng thêm điểm rồi!!!
Muốn khoe khoang cuối cùng bị người ta khoe khoang ngược lại, cô ta thực sự tức muốn nhảy nhổm lên.
Trong văn phòng, thầy tươi cười nhìn Kỷ Đinh: “Bài thi viết của em được chấm cao nhất, kết quả vòng một rất tốt, chỉ cần học kỳ sau thi tốt thì giải thưởng ưu tú không thành vấn đề.”
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà Kỷ Đinh nghe được trong gần tháng nay, bất giác cong môi cười: “Vâng ạ, cám ơn thầy, em nhất định sẽ cố gắng ạ!”
Nếu chấm qua vòng một có lẽ là sẽ được cộng thêm khoảng 20 điểm, trong lòng Kỷ Đinh rất mừng, tâm trạng vui vẻ kéo dài cả ngày.
Dù hiện tại thành tích ra sao, trong tay cô chí ít cũng có một quân bài rồi.
Thế nên, sao phải lo lắng?
Buổi tự học tối, lúc về chỗ ngồi thì Giải Tích lấy ra hộp kẹo bạc hà, hỏi dò: “Ăn không?”
Vì lời đồn kia mà mấy hôm nay cô tỏ thái độ rất lạnh nhạt, dường như cố ý né tránh, cậu muốn cứu vãn quan hệ nhưng không biết phải làm sao.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối, ai ngờ cô lại gật đầu: “Được thôi, cám ơn nhé.”
Giải Tích khá vui, lấy ra một hộp khác như dâng hiến báu vật: “Đây là vị trái cây, cậu ăn thoải mái.”
Kỷ Đinh đáp lời, rồi nở một nụ cười với cậu.
Cậu ngẩn người rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, mím môi ra vẻ đang học bài, nhưng khóe mắt lại bất giác quan sát người ngồi cạnh.
Kỷ Đinh đang cho kẹo vào miệng, thè đầu lưỡi ra liếm môi, sau đó nghiêm túc lật đề bài tổng hợp ra, viết từng nét trên giấy.
Giải Tích cả buổi tối đều nhấp nhổm bất an, ba tiếng đồng hồ chỉ làm một tờ đề Toán. Đến khi chuông reo, nhân lúc cả lớp ồn ào, cậu mới lại gần Kỷ Đinh, hạ giọng: “Cậu khoan hẵng đi, tớ có lời muốn nói.”
Câu mở đầu này có chút gì đó quen quen, Kỷ Đinh nhíu mày nhìn cậu: “Nói đi.”
Giải Tích hít một hơi thật sâu: “Tớ không biết tại sao gần đây cậu ít nói chuyện với tớ, là vì chuyện tin đồn đó hay sao?”
Sắc mặt cô lạnh dần, không nói.
“Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tớ thật lòng coi cậu là bạn.” Vẻ mặt Giải Tích nghiêm túc chưa từng thấy, “Thanh giả tự thanh, cậu đang sợ cái gì?”
Ngẩn ngơ.
Giải Tích nói: “Cậu phớt lờ tớ, thực ra trong lòng tớ không dễ chịu lắm đâu. Tuy tớ có thể hiểu suy nghĩ của cậu nhưng cứ kiềm chế như này cũng không phải cách, chi bằng chúng ta cứ công khai, nói chuyện thẳng thắn với nhau?”
Lặng thinh một lúc lâu, Kỷ Đinh mới nói: “Tớ không suy xét đến cảm nhận của cậu, xin lỗi.” Cô mím môi, “Tớ chỉ sợ những lời đồn đại này, vốn dĩ lớp 12 áp lực đã rất lớn mà còn phải đối mặt với chúng, tớ cảm thấy rất phiền phức.”
Giải Tích nhìn cô một lúc rồi cười ha hả: “Nói trắng ra thì chính là cậu sợ sẽ thích tớ chứ gì!”
Vẻ mặt cậu đang viết “Cô gái, cô đang điên cuồng kháng cự là vẻ quyến rũ của ông đây!”.
Kỷ Đinh: “???”
Đây chính là sức lý giải của 56 điểm làm văn???
Cô hậm hực: “Giải Tích cậu nhặt liêm sỉ lên đi, tớ có người tớ thích rồi.”
Hử? Khoan đã!
Hình như tức lên nói hớ ra mất rồi.
Giải Tích khựng lại, rồi nhanh chóng nói với vẻ bình thản: “Nếu vậy thì cậu càng không cần trốn tránh, hai ta có quan hệ gì đâu, cậu cứ lạnh lùng như vậy cũng tổn thương tình cảm lắm.”
Kỷ Đinh trầm mặc một lúc, cảm thấy cậu nói cũng có lý: “Đúng vậy, chúng ta làm lành chứ?” Trong mắt cô lộ ra tia gian xảo, đẩy đẩy cánh tay cậu, “Cậu có tha thứ cho tớ không?”
Giải Tích: “Cậu đã thành tâm thành ý van nài rồi, thế thì tớ sẽ đại phát từ bi mà đồng ý vậy.”
Kỷ Đinh: “…”
Hay thật!
Hai người cuối cùng bắt tay làm hòa, không hề biết có người đang nhìn họ vui vẻ nói chuyện mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm sau là thứ Bảy, nghĩ đến việc có thể về nhà nghỉ ngơi là tâm trạng Kỷ Đinh đã phơi phới rồi. Đặc biệt không nói với bố mẹ chuyện kết quả xét duyệt điểm thưởng, chính là muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho họ.
Hôm nay người đến đón cô chỉ có mỗi Tô Duyệt Dung, Kỷ Đinh cảm thấy lạ nên lên xe là hỏi: “Mẹ, bố đâu?”
Tô Duyệt Dung không nói, Kỷ Đinh bỗng cảm thấy mắt bà hơi đỏ. Cô vốn nhạy cảm với cảm xúc nên tim giật thót một cái, lẽ nào xảy ra chuyện gì?
Kỷ Đinh mím môi, hỏi: “Mẹ, sao vậy?”
Tô Duyệt Dung mắt rưng rưng, giằng co hồi lâu đã nói: “Đinh Đinh, Bé Mập mất rồi.”
Kỷ Đinh đờ người, run giọng hỏi: “Mất là sao?”
Lạc mất rồi? Chạy rồi? Bị người ta bắt mất rồi? Dù tốn bao nhiêu công sức cũng nhất định phải tìm được nó về…
“Chết rồi.” Tô Duyệt Dung khóc không thành tiếng.
“Ầm” một tiếng, đầu cô trống rỗng, cảm thấy lồng ngực đau nhói, như thể trái tim bị ai khoét ra vậy.
— Kỷ Đinh cảm giác cả thế giới này đã sụp đổ.
Cô gục vào cửa xe khóc to, gần như không thở nổi.
Sao lại thế?!
Rõ ràng tuần trước về nhà nó vẫn còn khỏe mạnh mà! Còn quấn lấy chân cô sủa gâu gâu, cào cào chân cô bằng bàn chân mũm mĩm của nó, sao lại thế được!
Tô Duyệt Dung nức nở: “Hôm qua bố mẹ dẫn Bé Mập đi dạo, nó bỗng giằng ra khỏi sợi dây chạy mất, sau đó nửa đêm ói ra bọt trắng, rồi sau đó tắt thở. Bác sĩ nói chắc nó ăn nhầm thuốc chuột. Lúc nó đi rất đau khổ, cứ kêu mãi…”
Kỷ Đinh ôm mặt: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Cô không thể tưởng tượng, Bé Mập mấy hôm trước còn chạy nhảy vui vẻ, lúc này đã…
Kỷ Đinh thấy tim đau như bị ai đâm một nhát dao, nhất thời không chịu nổi cơn đau này, chỉ có thể gào thét để giải tỏa, người đờ đẫn choáng váng quay về nhà.
Lúc mở cửa, quả cầu thịt bé nhỏ bình thường vẫy đuôi lao ra đón không còn nữa, chỉ có không khí lạnh lẽo cô độc. Cô không đứng nổi nữa, gục ngã xuống đất.
Tô Duyệt Dung và Kỷ Đinh ngồi trong phòng khách, không ngừng lau nước mắt – nơi này khắp nơi là dấu tích của Bé Mập, cục xương đồ chơi của nó, gấu bông của nó, món thịt nguội ưa thích của nó…
Bên ngoài sắc đêm dần buông, Kỷ Đinh ngồi bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm.
Cô không khóc nổi nữa, mắt đã khô tới phát nhức.
Nhưng vẫn đau đớn quá.
Hóa ra đây chính là cảm giác mất đi thứ mình yêu thương sao.
Không rõ bao lâu sau, khóa cửa vang lên, Kỷ Nhân Lượng bụi bặm từ ngoài đi vào, trông thần sắc vô cùng mỏi mệt.
Thấy vợ và con gái như vậy, ông thở dài, bước tới ôm lấy cả hai, vỗ vỗ lưng họ như xoa dịu.
Vốn dĩ trong phòng đang yên tĩnh lại vang lên tiếng khóc.
“Bé Mập đã hỏa thiêu rồi, lúc đi trên cổ còn đeo một vòng hoa nhỏ, nó ngủ rất an lành, giống như một thiên thần nhỏ…”
Ngay cả lần gặp mặt nó cuối cùng mà cô cũng không kịp…
Vẻ mặt Kỷ Đinh không có cảm xúc gì, chỉ là không ngừng rơi nước mắt. Tim cô co rút kịch liệt, đau đớn từng cơn.
Cơm tối cũng không còn bụng dạ nào ăn, cô lên giường rất sớm nhưng không tài nào ngủ được, nhìn trần nhà trắng xóa trên đầu, hồi ức lại trào dâng.
Đêm 30, quảng trường trong khu có người bắn pháo hoa, Bé Mập sợ âm thanh đó nên cứ trốn dưới gầm giường của cô, để lộ đôi mắt to đen láy như quả nho vậy, đáng yêu mà lại linh hoạt.
Dù bị đánh cũng vẫn trốn kỹ, có lần còn cắn hỏng một cái áo ba lỗ mà bố thích nhất, tức quá ông cầm dép chạy đuổi nó quanh nhà, cuối cùng cũng tìm được nó ở dưới gầm giường.
Lúc đó nó tỏ vẻ đáng thương nằm dưới đó, nghiêng đầu nhìn bố vẻ thăm dò, dáng vẻ đó khiến người ta thấy mềm lòng, không nỡ phạt nữa.
Bé Mập có rất nhiều sở thích lạ lùng, lúc đó chỉ thấy vô cùng kỳ cục – nó thích uống trộm nước trong bồn cầu, thích xé khăn giấy lả tả trong nhà, thích bới đất trong vườn hoa, thích nhặt rác ven đường để ăn…
Mà bây giờ…
Cô run rẩy co rúm người, Tô Duyệt Dung bước vào, cúi xuống ôm cô, “Sẽ ổn thôi…”
“Mẹ ơi.” Kỷ Đinh lên tiếng, giọng khàn như cát bay vào, “Mẹ bảo, nếu Bé Mập không tìm được đường đến thiên đường thì phải làm sao?”
Cô khóc: “Nó lạc đường thì làm sao? Nó nhỏ như vậy…”
Tô Duyệt Dung mắt lại đỏ lên.
Kỷ Đinh khóc cả đêm, huyệt thái dương đau nhức.
Có mù không nhỉ? Cô không biết, chỉ thấy bất lực.
Lạnh quá.
Cô luôn không muốn tin vào sự thật, rằng thiên thần nhỏ yêu thương nhất đã rời xa cô rồi.
Chủ nhật lúc về trường, Kỷ Đinh vẫn cảm thấy lòng nặng nề, chưa được mấy bước đã muốn khóc, nhưng lại sợ người ta nhìn thấy.
Giải Tích thấy tinh thần cô suy sụp thì còn chọc: “Chắc không phải tỏ tình bị từ chối đó chứ?”
Kỷ Đinh cúi đầu, không trả lời, hoàn toàn trong trạng thái thất thần.
Giải Tích chỉ xem như cô ngầm thừa nhận, còn định nói gì đó thì cô đã quay sang bực bội: “Có thể nào im lặng được không?”
Lại thái độ này.
Cậu ngẩn người rồi cuống lên: “Không phải ta làm lành rồi sao? Cậu lại sao nữa?”
Kỷ Đinh cảm thấy một ngọn lửa vô cớ bốc lên, không thể khống chế cảm xúc: “Vì cậu thực sự rất phiền.”
Sau đó Giải Tích một mực lặng thinh, mấy hôm sau cũng không nói câu nào với cô.
Cảm xúc của Kỷ Đinh cũng sa sút một quãng thời gian dài, lúc không học nhất định sẽ nhớ đến Bé Mập, cũng không chú ý chuyện đó. Buổi tối tự học thứ Sáu kết thúc xong, cô thu dọn sách vở, chậm chạp đi men theo con đường sau núi.
Thực sự quá bí bách, muốn tìm một chỗ khóc cho đã đời.
Kỷ Đinh ngồi trên bậc thang bằng đá lạnh ngắt, gần như đờ đẫn nhìn mặt đất.
Mấy hôm nay cô thầm cầu nguyện vô số lần, mong có thể gặp Bé Mập trong mơ.
Nhưng không một lần nào – giấc mơ của cô luôn trống rỗng.
Mập Mập, không phải em thích chị nhất hay sao?
Chị nhớ em lắm, rất muốn gặp em, nếu em còn nhớ thì hãy đến thăm chị đi…
Kỷ Đinh không nhịn được nữa, gục đầu xuống khóc to. Nước mắt rơi theo kẽ ngón tay vào miệng, vừa mặn vừa đắng, trong miệng toàn là vị chát.
Cô còn nhỏ, lần đầu trải qua cảm giác mất mát, không ngờ lại đau đớn như thế, đau muốn chết cho rồi.
Lúc nhỏ hỏi bố mẹ, chết là thế nào?
Họ hạ giọng đáp, chết là không bao giờ còn gặp lại nữa.
“Không bao giờ gặp lại”, những chữ đáng sợ biết nhường nào.
Mãi mãi, cả đời, mấy chục năm dài dằng dặc, không thể gặp lại nữa.
Sự thật này khiến cô thấy không tài nào chấp nhận nổi, nhưng lý trí lại cam chịu số phận, hai bên giằng do mâu thuẫn như muốn xé nát linh hồn của cô.
Kỷ Đinh đờ đẫn chừng mười phút rồi lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc. Cô xác định chắc chắn bản thân không tới nỗi bị các bạn nhìn ra là vừa khóc xong thì mới đứng dậy.
Bỗng, cô dừng lại – dưới ánh đèn vàng vọt, thiếu niên choàng khăn cổ đang lặng lẽ nhìn cô, bóng dáng cô đơn như đứng đó từ lâu rồi.
Giải Tích chậm rãi tiến lại, nói bằng giọng rất khẽ: “Kỷ Đinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng cậu khác hẳn thường ngày, vô cùng dịu dàng.
Như tìm thấy một lối thoát, cô không kiềm chế được nữa, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống: “Bé chó nhà tớ mất rồi… tớ nuôi nó tám năm trời…”
Giải Tích sững người.
Cậu chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối thế này của Kỷ Đinh.
Cậu còn tưởng nội tâm cô mạnh mẽ kiên cường hơn ai hết.
Lồng ngực bỗng dâng lên một cảm xúc chua xót, trước khi đại não phản ứng thì cậu đã ôm Kỷ Đinh vào lòng.
“Đừng khóc…”
Vì sợ đụng vào nỗi đau của cô nên cậu cũng kiềm chế bớt, thi thoảng còn thảo luận những đề khó với Kỷ Đinh, nhất thời quan hệ chung bàn cũng trở nên hài hòa hơn.
Giải Tích lần này thi tháng được hạng 18, phần làm văn trong môn Ngữ văn chiếm tới 56 điểm, được lão Hoàng coi là “kiệt tác làm văn”, cho các học sinh trong khối chuyền tay nhau đọc.
Vốn dĩ Kỷ Đinh luôn cảm thấy cậu ham chơi, cà lơ phất phơ nên có phần coi thường cậu, mãi đến giờ mới bắt đầu dần coi trọng cậu hơn.
Chữ của cậu thì xấu, nhưng nội dung làm văn đúng thực là viết rất tốt, dẫn chứng đầy đủ, bút pháp rất tốt, logic đâu ra đó, chặt chẽ.
— Camus từng nói: “Con người bắt buộc phải tin rằng, dựng núi là phúc.”
Kỷ Đinh chỉ vào câu này, hỏi: “Sao cậu nhớ nhiều danh ngôn thế?”
Cậu cười khan: “Chắc là do có hứng thú với mấy thứ này thôi.”
Khụ, thực ra đây là một chút “văn nghệ” học để cưa gái.
Ánh mắt Kỷ Đinh nhìn cậu có thêm chút sửng sốt, cô cảm thán: “Cũng giỏi đó chứ.”
Khó khăn lắm mới được cô hâm mộ, cái đuôi nhỏ của Giải Tích bỗng chốc vểnh lên tận trời: “Trời ạ, thường thôi mà, hạng 3 thế giới thôi.”
Kỷ Đinh: “…”
Được, đúng là cậu ta không thay đổi chút nào, cho chút ánh nắng là chói mắt.
Tối thứ Năm lúc bảy giờ có một cuộc thi hát trong trường, lúc tự học buổi tối đã vắng mất một nửa, Giải Tích lúc về lấy quần áo nhìn thấy Kỷ Đinh đang buồn chán ngồi trên ghế đọc sách thì bất giác hỏi: “Có muốn đi xem thi hát với tớ không? Tớ còn một tấm vé này.”
Cô đang không muốn học, lập tức hào hứng gật đầu: “Được chứ được chứ.”
Chỗ ngồi của hai người ở khu vực phía trước, lúc vào trong thì thí sinh đầu tiên đã bắt đầu hát.
Cuộc thi hát cấp 3 bây giờ đều tổ chức long trọng khác thường, phía dưới sân khấu có khu cho fans, khu cho họ hàng và khu cho khán giả, Kỷ Đinh quét mắt qua, phát hiện lại có cả bảng đèn nữa.
Trước khi nam sinh thứ hai lên sân khấu, đám fans bạn bè của cậu ta còn đồng thanh hô: “Muốn chơi trốn tìm trong cơ bụng của anh trai, muốn chơi xích đu trên lông mi của anh trai, muốn chơi cầu trượt trên sống mũi của anh trai!”
Kỷ Đinh: “???”
Trời ạ, tới mức vậy cơ à!
Giải Tích chồm lại gần, nói: “Quách Hạo Phong này hình như khá nổi tiếng ở lớp, ngoại hình cũng được, cũng khéo ăn nói, nhiều bạn gái thích cậu ta lắm.”
Kỷ Đinh quay sang nhìn cậu, cậu vội bổ sung: “Đương nhiên người thích tớ vẫn nhiều hơn một chút.”
Kỷ Đinh: “…”
Sự tự tin của ngài đúng là hiếm có khó tìm!
Nói thực là cậu trai này hát cũng hay, giọng thuộc tông trầm, chẳng trách có bao nhiêu em gái si mê như vậy.
Có điều, nhớ đến màn biểu diễn của Ôn Nghiên trong cuộc thi hát Thanh Hoa, Kỷ Đinh lập tức thấy cậu ta còn kém xa.
Vẫn là anh A Nghiên hát hay.
Mấy thí sinh sau đó liên tiếp lên sân khấu, ai nấy đều hát hay cả, có một nữ sinh còn có “âm thanh cá heo”, thoắt cái đốt cháy không khí trong này.
Vòng đầu tiên có cả thảy 10 bạn lên thi, nhưng chỉ có 6 người vượt qua, sau đó lại tiến hành vòng hai, chọn ra top 3.
Quách Hạo Phong cũng thành công bước vào vòng trong, vòng hai cậu ta chọn một bài hát tự sáng tác.
Trước khi thi, cậu ta nhìn quanh một vòng, rồi bất chợt nói: “Bài hát này xin được hát tặng một người.”
Mọi người dường như ngửi thấy một mùi vị khác thường, ồ lên: “Chà chà!”
“Tôi luôn xem cô ấy là mục tiêu để đuổi theo, vì, cô ấy trong mắt tôi lúc nào cũng nổi bật như thế.” Quách Hạo Phong bỗng ngẩng lên nói, “Hy vọng bạn có thể nghe thấy.”
Tiếng guitar vang lên, cậu ta nhắm mắt, bắt đầu hát…
Còn nhớ mưa hoa hạnh tháng Tư / Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cậu
Tớ ngồi trên thảm cỏ sau núi / Ánh nắng nóng bức chiếu sáng mắt cậu
Ảo ảnh lay động cơn gió / Cậu là khúc ca trong tim tớ
Tuy lời ca chưa biểu đạt ý rõ lắm nhưng âm điệu khá đẹp, Kỷ Đinh huơ cây dạ quang trong tay cùng mọi người, cũng rất hào hứng ngân nga theo.
Chưa được bao lâu đã thấy Giải Tích nhìn mình, Kỷ Đinh nghi hoặc: “Gì vậy?”
Vẻ mặt cậu phức tạp: “Quách Hạo Phong thích cậu.”
“Hả?” Cô cau mày: “Cậu nói bậy bạ gì thế?”
Giải Tích bĩu môi: “Đây là một bài hát giấu đầu.”
Đùa à, với kinh nghiệm cưa gái bao năm của cậu, nghe là đoán ran gay.
Kỷ Đinh nhớ lại, sắc mặt hơi thay đổi.
Đúng thật, hình như, là phải.
Cô và Quách Hạo Phong bình thường cũng chỉ là mối quan hệ gật đầu xã giao, không thể coi là quen thân, nên cảm thấy đúng là có chút hoang đường.
Kỷ Đinh không thích vì chuyện này mà bị người ta chú ý, chỉ có thể thầm cầu nguyện cho những bạn khác không phát hiện ra, thời gian còn lại nhấp nhổm như ngồi trên đống gai.
Ôn Nghiên vừa làm việc xong quay về ký túc lấy ít tài liệu, vừa vào đã thấy một gói hàng trên bàn.
Bạn cùng phòng nói: “Lúc đi lấy hàng thì tiện thể lấy giúp cậu luôn.”
Anh cười cảm ơn rồi lấy dao rọc giấy xé giấy gói ra – một dải khăn choàng cổ đan bằng tay màu xám, ở góc dưới còn có một đường chỉ màu xanh lam thêu chữ “Nghiên”.
Một tấm thiệp màu hồng nhỏ rơi ra theo: [Anh A Nghiên, bù quà sinh nhật cho anh này, hy vọng anh thích~]
Chữ của cô gọn ghẽ hơn, nhưng chữ “Nghiên” vẫn thêu hơi xiêu vẹo, thoạt nhìn đã biết là mới học.
Ôn Nghiên không nhịn được khẽ bật cười.
Bạn cùng phòng nghi ngại: “Cái gì thế? Lúc cầm cho cậu tôi tò mò lắm.”
Ôn Nghiên quấn khăn lên cổ xem thử, đường cong khóe môi vẫn một mực dịu dàng: “Quà sinh nhật người ta tặng.”
“Ồ.” Biết tình hình nhà anh hơi phức tạp, là một chủ đề nhạy cảm nên cậu bạn cùng không hỏi thêm.
Ôn Nghiên lấy tài liệu rồi ra khỏi phòng, gió lạnh thấu xương thổi vù vù, hất tung một góc khăn choàng. Anh túm chặt góc khăn lại, quấn chặt rồi nhét vào trong áo khoác.
Chóp mũi như ngửi thấy hương thơm phảng phất.
Anh ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra, tìm thấy một dãy số trong danh bạ.
Lần này bên kia không nhanh chóng nghe máy như bình thường, mà là tạm thời hiển thị máy bận.
Ôn Nghiên mím môi, cất điện thoại vào túi, bắt một chiếc taxi quay về chung cư.
Mãi đến khi anh tắm xong, Kỷ Đinh cũng không gọi lại, cũng không nhắn gì cả.
Sắp mười một giờ rồi, theo lý thì tự học buổi tối cũng đã kết thúc. Ôn Nghiên bất giác cau mày, lại gọi cho cô.
“Alo, anh A Nghiên!”
“Đinh Đinh, sao hồi nãy không nghe điện thoại?”
“Hả?” Cô liếc nhìn cuộc gọi nhỡ, xin lỗi, “Xin lỗi anh, lúc nãy xem thi hát trong trường, em không nghe thấy.”
“Hóa ra là vậy.” Anh ôn hòa nói, “Không sao.”
“Anh à, sao anh lại rảnh rỗi gọi cho em vậy?” Kỷ Đinh đoán, “Là nhận được quà của em rồi phải không?”
“Ừ.” Ôn Nghiên cười khẽ, “Cám ơn Đinh Đinh, anh rất thích.”
Kỷ Đinh men theo con đường sau sườn dốc quay về ký túc, vừa đi vừa len lén cười: “Anh thích là được ạ.”
Cô ngọt ngào nói: “Trước đây em chưa từng đan kiểu này, nên đặc biệt lên mạng học theo, cũng may em thông minh nên học tí là làm được.”
Bên kia vẳng đến tiếng thở khe khẽ.
Nhân lúc anh chưa nói gì, Kỷ Đinh lại bảo: “Anh A Nghiên, Bắc Kinh lạnh nên anh nhớ cẩn thận kẻo bị cảm lạnh nhé.”
“Đinh Đinh…”
“Kỷ Đinh!”
Nghe có người gọi cô, Kỷ Đinh kinh ngạc quay đầu lại, thấy Quách Hạo Phong từ bên kia vội vã chạy lại.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
Cô gần như không cần suy nghĩ cũng biết là gì, nắm chặt điện thoại lùi lại một bước, ngẩng đầu vẻ phòng bị: “Muộn quá rồi, có gì ngày mai nói được không?”
Con đường sau núi này rất ít người qua lại, chỉ lác đác vài bạn về muộn, ở cạnh bạn học nam ở đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
“Không được, hôm nay tớ nói trên sân khấu như thế, chắc chắn cậu đã nghe thấy.” Quách Hạo Phong đến trước mặt Kỷ Đinh, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, “Với tính cách của cậu, ngày mai chắc chắn sẽ tránh né tớ chứ gì.”
“Tớ… tớ không biết cậu đang nói gì.” Kỷ Đinh định qua loa cho xong chuyện, lại thêm anh A Nghiên còn đang nghe, tâm trạng cô khá nóng nảy, “Sắp đóng cửa rồi, tớ phải đi đây.”
Quách Hạo Phong bỗng túm chặt cổ tay cô, hạ giọng: “Còn mười phút nữa, tớ chỉ nói mấy câu thôi, nhanh mà.”
Hơi đau, Kỷ Đinh xuýt xoa một tiếng, điện thoại không cầm chặt rơi xuống đất, cô bỗng thấy vừa cuống vừa tức, định giãy ra.
Nhưng cậu ta rất khỏe, khiến cô gần như không nhúc nhích gì được.
“Tớ thích cậu, Kỷ Đinh.”
Sự cưỡng ép đó khiến cô rất khó chịu, Kỷ Đinh lạnh lùng ngước lên: “Tớ không thích cậu.”
Quách Hạo Phong hít một hơi thật sâu: “Dù cậu nghĩ thế nào thì tớ cũng sẽ theo đuổi cậu.”
“…”
“Quách Hạo Phong! Mẹ kiếp cậu ở đây túm chặt Kỷ Đinh không buông để làm gì hả!”
Kỷ Đinh chưa từng mong muốn, vui mừng vì Giải Tích xuất hiện như lúc này.
Tạ ơn trời đất.
Giải Tích bước tới kéo cô ra sau lưng, sắc mặt khó chịu: “Có kiểu như cậu không?”
Vẻ mặt Quách Hạo Phong cũng rất bực bội, yết hầu lên xuống, chưa nói gì thì đã thấy đối phương vung tay đấm tới.
Hai người bỗng chốc quần thảo nhau, vung tay đá chân.
Kỷ Đinh: “…”
Cục diện hình như tồi tệ hơn rồi.
“Đừng đánh nữa, các cậu đừng đánh nữa!”
Cô cực lực khuyên can, nhưng bất lực là không ai nghe.
Kỷ Đinh nhanh chóng từ bỏ, đứng bên cạnh mặt dửng dưng xem kịch hay.
Chậc, hóa ra Giải Tích đúng là hotboy, có vẻ rất giỏi đánh nhau.
So sánh thì Quách Hạo Phong cũng được coi là thư sinh yếu ớt, lát sau đã bị đánh cho thoái lui liên tục.
Kỷ Đinh thấy thời cơ ổn rồi nên lên tiếng: “Giải Tích, thực sự là đủ rồi.”
Câu này nghe như mắng, Giải Tích nhanh chóng thu tay, xách cổ áo Quách Hạo Phong lên đe dọa: “Còn để tôi thấy lần nữa thì cậu chết chắc.”
Quách Hạo Phong cun cút bỏ đi, Kỷ Đinh nhặt điện thoại rơi dưới đất lên, căng thẳng hỏi: “Anh A Nghiên, anh còn đó không?”
Giải Tích cười hí hửng xáp lại: “Đang gọi điện cho anh cậu hả.” Rồi cậu ta nói rõ to, “Chào anh ạ, em là bạn cùng bàn của Kỷ Đinh, tên Giải Tích.”
Kỷ Đinh: “…”
Mẹ nó, muốn chết à.
“Chào cậu.” Bên kia vẳng tới tiếng Ôn Nghiên, khiến ngón tay cô run rẩy.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ cảm thấy giọng điệu Ôn Nghiên có chút lạnh lẽo.
Giải Tích hoàn toàn không thấy ánh mắt muốn giết người của Kỷ Đinh, tự nói tiếp: “Anh à anh yên tâm, em sẽ hộ tống bạn ấy về ký túc an toàn!”
Kỷ Đinh nhịn ham muốn buột miệng chửi thề, chạy nhanh về phòng. Chạy bán sống bán chết về cuối cùng cũng kịp giờ đóng cửa, cô thở hổn hển áp điện thoại vào tai: “Anh A Nghiên…”
“Kỷ Đinh.”
Giọng lãnh đạm của Ôn Nghiên không nghe ra hỷ nộ: “Thật sự xuất sắc.”
Kỷ Đinh thầm than một tiếng ‘toang rồi”…
Anh A Nghiên chắc chắn hiểu lầm cô và Giải Tích rồi!
Cô vội vàng biện bạch cho bản thân: “Không phải đâu, em và cậu ta không có quan hệ gì hết!”
“Không sao.” Người đàn ông hờ hững hừ một tiếng, “Đánh nhau vì em, đưa em về ký túc, xem ra người bạn này rất xứng đáng qua lại.”
Kỷ Đinh không biết phải nói sao: “Thật sự không phải…”
Giọng Ôn Nghiên trầm xuống: “Kỷ Đinh, em là cô bé thông minh, đừng phạm sai lầm vào thời điểm quan trọng này.”
Anh ngừng một chút rồi nói bằng giọng lãnh đạm: “Nghe nói gần đây trạng thái em không tốt, nghĩ kỹ lại nguyên nhân, nếu còn không biết kiểm soát thì anh sẽ cực kỳ thất vọng về em.”
“Anh A Nghiên…”
“Chúc ngủ ngon.”
Tút tút tút, điện thoại đã cúp.
Kỷ Đinh cầm điện thoại, vẫn giữ tư thế đứng tại chỗ, cơ thể bất giác run rẩy.
Cực kỳ thất vọng – một câu phán xét nghiêm trọng đến mức nào.
Cô cảm thấy lồng ngực dâng lên một nỗi chua xót, hai mắt dần mờ đi như đọng sương mù, từ từ ngồi xổm xuống nơi góc cầu thang vắng vẻ.
Lát sau, tiếng nấc nghẹn từ kẽ bàn tay vẳng ra.
Như một con thú nhỏ bị thương.
Tối đó, Kỷ Đinh không rõ mình đã vượt qua thế nào, vật vã chờ tới lúc trời sáng.
Hôm sau khi đi học, trong khối đã đồn đại một chuyện thế này.
Học sinh xuất sắc Kỷ Đinh đã có bạn trai, đối tượng hình như là nhân vật nổi tiếng luôn đối đầu với cô – Giải Tích.
Buổi trưa lúc Điền Giai Tuệ nhắc chuyện này, Kỷ Đinh không nói gì, lặng lẽ ăn cơm.
“Đường Đường, chuyện này là thế nào?” Điền Giai Tuệ nghi ngại hỏi, “Cậu thật sự hẹn hò với cậu ta hả?”
“Cả cậu cũng nghĩ như vậy.” Kỷ Đinh ngẩng lên, nói với vẻ mệt mỏi, “Không, tớ không hẹn hò với cậu ta.”
Điền Giai Tuệ ngượng ngập gãi đầu: “Chà thì là… bọn họ nói rất có đầu có đuôi mà.”
Kỷ Đinh thở dài, kể cho bạn nghe ngọn nguồn chuyện tối qua.
Điền Giai Tuệ nghe xong tỏ ra bàng hoàng: “Quách Hạo Phong sao lại như vậy? Tớ thấy lời đồn này tám phần là do cậu ta lan truyền, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Trong lòng Kỷ Đinh ít nhiều cũng biết, chỉ là tâm trạng cô không vui, nghe những lời bàn tán nhảm nhí đó thì càng thấy phiền muộn hơn.
Mỗi ngày sau khi tan học, cô đều tập thể dục và nghe nhạc để giải sầu, nhưng chỉ cần nhớ đến những lời Ôn Nghiên nói thì đều cảm thấy tâm trạng vô cùng sa sút.
Anh A Nghiên.
Sao anh lại không tin em chứ.
Anh có biết rằng, em rất đau lòng không.
…
Mấy hôm sau lời đồn càng lúc càng dữ dội, cuối cùng truyền đến tai chủ nhiệm lão Lê. Thầy ngầm tìm Kỷ Đinh nói chuyện, hỏi vòng vo mãi cũng không nhận ra có gì đặc biệt nên cũng bỏ qua chuyện này.
Lần thi tháng thứ hai tổ chức vào cuối tháng Mười một, Kỷ Đinh cố gắng bắt bản thân không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kia nữa, chăm chỉ ôn tập. Một tháng rưỡi này cô không biết đã đọc bao nhiêu tài liệu làm văn, luyện bao nhiêu đề Sinh vật nữa rồi.
Nhưng cho dù đã gắng hết sức nhưng Kỷ Đinh vẫn không thể làm xong bài thi. Lúc nộp bài rồi ra khỏi phòng thi, cô thực sự cảm thấy sụp đổ.
Cuối tuần tan học về nhà, không hiểu sao bố mẹ cũng không hỏi gì về chuyện thi cử, cô cũng không nhắc.
Nhưng lồng ngực vẫn nghẹn cứng khó chịu, lại không biết tâm sự với ai.
Bé Mập muốn chơi với cô nhưng Kỷ Đinh không có tâm trạng. Cô nhốt mình trong phòng, do dự một lúc rồi gọi điện cho Kỷ Sâm.
“Alo?” Bên kia vang lên giọng đàn ông lười nhác, “Sao lại rảnh rỗi tìm bố thế này?”
Trong điện thoại im lặng một lúc rồi vang lên tiếng khóc “òa” của cô bé.
“Sao thế?” Kỷ Sâm giật mình, ngồi thẳng dậy, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh ơi! Hu hu hu… em lại thi tệ rồi!” Kỷ Đinh nức nở, “Làm sao đây, em không tài nào làm được hết…”
“Em khoan hẵng khóc đã.” Kỷ Sâm gượng gạo dỗ dành, “Chỉ thi một lần thôi mà! Không quan trọng…”
“Rất quan trọng! Phải xếp hạng toàn thành phố! Huhuhu…”
Kỷ Sâm chưa từng dỗ dành ai nên nhất thời luống cuống: “Thế… xem xem vấn đề ở đâu trước đã, em đừng lo, em… em thông minh như vậy, lần sau chắc chắn sẽ thi tốt mà…”
Nói xong câu này Kỷ Đinh càng khóc tợn.
Anh hết cách, dứt khoát ngậm miệng, lặng lẽ nghe bên kia khóc to như xả hết mọi cảm xúc.
Mười phút sau.
Tiếng khóc nhỏ dần, Kỷ Đinh nghẹn ngào bắt đầu kể: “Vật lý khó quá, em cứ căng thẳng là không nghĩ ra… nhưng lượng đề lại nhiều, em không biết làm mà cứ đâm đầu vào, sau đó những bài ở dưới thì không còn thời gian để làm… Anh à, trước đây anh gặp phải tình huống này thì làm sao vậy…”
Kỷ Sâm: “Anh không biết, anh chưa từng gặp tình huống này bao giờ…”
“…”
Kỷ Đinh: “Òa!!! Huhuhu!!!”
Trong điện thoại vẳng ra tiếng khóc thê thảm, Kỷ Sâm tuyệt vọng nằm bò ra bàn, gõ vào khung wechat trên máy tính: [Các cậu cứ chơi đi, tôi không online nữa.]
Phương Trạch Vũ: [Sao vậy người anh em? Đi cưa gái à? [cười gian]]
Kỷ Sâm: [Cưa cái đít, em gái tôi thi tệ, nó đang khóc lóc ầm ĩ đây… Tôi đang làm thầy tư vấn tâm lý cho nó [mỉm cười]]
Phương Trạch Vũ: [Chuyện này A Nghiên sở trường nhất đấy thôi? [lửa cháy] Nghiên!]
Kỷ Sâm cũng thấy có lý nên vội nhắn: [A Nghiên, tôi cảm thấy tôi càng khuyên càng thảm, hay là cậu gọi điện cho nó xem? [đáng thương]]
Mấy phút sau, bên kia đáp lại một chữ “Được”.
Kỷ Sâm yên lòng hơn, viện đại một cái cớ để kết thúc cuộc gọi với cô bé mít ướt.
Ôn Nghiên ngồi trước bàn máy tính, ngón tay thon dài kéo danh sách, thuần thục bấm vào rồi gọi video call cho Kỷ Đinh.
Tiếng chuông reo hai giây rồi bị ngắt, sắc mặt anh bình tĩnh, lại gọi tiếp.
Ai ngờ vẫn bị cô từ chối.
Ôn Nghiên nheo mắt, cúi xuống nhìn khung chat, lát sau đã rút ra kết luận – Kỷ Đinh đang giận anh.
Là những lời hôm đó đã quá nặng nề sao?
Sắc mặt anh lãnh đạm, như thể so đo, lại gọi thêm một cuộc.
Lần này không ngắt, nhưng không ai nghe máy.
Có lẽ là chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi.
Thế là anh lại nhắn mấy tin sang.
Thế nhưng chờ mãi mà điện thoại cũng không có động tĩnh gì.
Trên mặt Ôn Nghiên hiện một nụ cười bất lực – cô bé đúng là cá tính.
Mãi sau, không biết nghĩ ra điều gì, đường cong khóe môi anh dần nhạt đi.
Bên kia Kỷ Đinh nằm co trong chăn, trầm mặc nhìn mấy tin nhắn kia.
[Đinh Đinh, anh muốn nói lời xin lỗi em, hôm đó anh đã bất lịch sự với em, em hãy tha thứ cho anh trai nhé, được không?]
[Thực ra thích một người không hề sai, chỉ là phải chọn đúng thời điểm mà thôi, anh tin em nhất định có thể xử lý tốt chuyện này.]
Anh còn nói rất nhiều lời cổ vũ, khuyến khích, nhưng Kỷ Đinh lại thấy càng đọc càng buồn.
Cô cũng không rõ sao mình lại trở nên cảm tính như vậy, giống như khi “bà dì” ghé thăm vậy, nhưng không thể kiểm soát được bản thân.
Có thể do quá áp lực.
Cô đã quen đứng hạng nhất, chỉ sợ sai lầm rồi bị người khác thay thết. Mọi ánh mắt đều tập trung vào cô, gần như khiến cô không thở nổi.
Kỷ Đinh nằm nghiêng, co rúm người thành một đống nho nhỏ, vô thức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Kỷ Sâm sau đó cũng không thấy cô gọi điện nên tưởng Ôn Nghiên đã an ủi xong rồi, vô cùng sung sướng đi chơi game.
Thành tích lần thi thứ hai nhanh chóng xuất hiện, môn Vật lý mà Kỷ Đinh tưởng thi tệ cuối cùng vẫn đứng hạng 1, Ngữ văn cũng lên được 125 một cách đáng kinh ngạc, môn duy nhất kéo chân lại là Hóa và Sinh.
Tổng điểm đứng hạng 5, tuy kém hơn lần trước một chút nhưng Kỷ Đinh lại thở phào nhẹ nhõm – thành tích đã tốt hơn dự đoán của cô rất nhiều.
Lần thi này trường của các cô thành tích tổng thể khá tốt, những học sinh hàng đầu đều đứng top trong thành phố, nên thứ hạng cá nhân cô bị tụt xuống cũng không bất ngờ.
Ra khỏi văn phòng thầy cô, Kỷ Đinh chạm mặt Trình Sở Minh đang dựa vào lan can nghỉ ngơi.
Đối phương thấy cô thì ánh mắt lấp lánh, giọng điệu có vẻ dè dặt: “Kỷ Đinh…”
Cô bình tĩnh đáp lời, sắc mặt thản nhiên tìm một chỗ cạnh bên để dựa vào, nhìn ngắm cảnh núi phía xa.
Trình Sở Minh do dự mãi mới lên tiếng hỏi: “Kỷ Đinh, cậu… không sao chứ?”
Kỷ Đinh ngước mắt nhìn cậu ta, cậu lập tức cúi đầu.
Trình Sở Minh lần này lại hạng nhất, từ khi lên lớp 12, cậu phát huy càng ngày càng ổn định.
Phong thủy luân lưu chuyển, Kỷ Đinh cảm thấy có lẽ cậu đang thương hại mình.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu, nhưng cô biết cậu ta cũng do tốt bụng mà thôi nên ngoài mặt không để lộ cảm xúc gì, chỉ lịch sự gật đầu: “Tớ không sao, cám ơn cậu đã quan tâm.”
Cô quay lưng bỏ đi, chưa được mấy bước đã nghe Trình Sở Minh gọi: “Kỷ Đinh, nếu có vấn đề gì cứ đến tìm tớ để thảo luận nhé!”
Kỷ Đinh khựng lại, quay đầu nở một nụ cười: “Ừ.”
Đang là giờ hoạt động tự do buổi chiều, trong lớp không có ai, cô thu dọn bàn học của mình xong, định ra sân thể thao tập luyện.
Lúc xuống lầu thì đụng phải Tiết Uyển Di và đám bạn của cô ta.
“Chà chà, đây không phải là cô gái học siêu giỏi của chúng ta hay sao?” Vẫn giọng điệu quái gở đó.
Trước kia là vì luôn thi không bằng Kỷ Đinh, bây giờ lại là vì scandal với Giải Tích, thù mới nợ cũ chồng chất, thấy mặt là tỏ ra đố kỵ.
Tiết Uyển Di lần này thi được hạng hai, đã muốn huênh hoang trước mặt Kỷ Đinh từ lâu nên cơ hội tuyệt vời như này làm sao bỏ qua.
Nhưng bất ngờ là, sau khi nghe xong, Kỷ Đinh không có phản ứng gì đặc biệt, mà chỉ nói gọn: “Uyển Di, lần này cậu thi rất tốt, chúc mừng nhé.”
Tiết Uyển Di: “???”
Tiếng gọi “Uyển Di” này khiến cô ta nổi da gà, bất chợt cảm thấy mất tự nhiên cực kỳ, nghiến răng quan sát Kỷ Đinh một lúc mà vẫn không nói nổi câu nào.
Kỷ Đinh nghiêng đầu nói với vẻ vô hại: “Xin hỏi còn có việc gì không?”
Tiết Uyển Di đang vắt cạn não ra để xem phải làm khó cô thế nào thì cửa văn phòng kế bên đã mở ra, chủ nhiệm bước ra, mừng rỡ: “À Kỷ Đinh em ở đây hả, kết quả khóa học kia có rồi, thành tích em rất tốt, mau xem đi…”
Kỷ Đinh đáp lời rồi theo thầy vào văn phòng.
Tiết Uyển Di: “???”
Cô nàng này lại được cộng thêm điểm rồi!!!
Muốn khoe khoang cuối cùng bị người ta khoe khoang ngược lại, cô ta thực sự tức muốn nhảy nhổm lên.
Trong văn phòng, thầy tươi cười nhìn Kỷ Đinh: “Bài thi viết của em được chấm cao nhất, kết quả vòng một rất tốt, chỉ cần học kỳ sau thi tốt thì giải thưởng ưu tú không thành vấn đề.”
Đây có lẽ là tin tức tốt nhất mà Kỷ Đinh nghe được trong gần tháng nay, bất giác cong môi cười: “Vâng ạ, cám ơn thầy, em nhất định sẽ cố gắng ạ!”
Nếu chấm qua vòng một có lẽ là sẽ được cộng thêm khoảng 20 điểm, trong lòng Kỷ Đinh rất mừng, tâm trạng vui vẻ kéo dài cả ngày.
Dù hiện tại thành tích ra sao, trong tay cô chí ít cũng có một quân bài rồi.
Thế nên, sao phải lo lắng?
Buổi tự học tối, lúc về chỗ ngồi thì Giải Tích lấy ra hộp kẹo bạc hà, hỏi dò: “Ăn không?”
Vì lời đồn kia mà mấy hôm nay cô tỏ thái độ rất lạnh nhạt, dường như cố ý né tránh, cậu muốn cứu vãn quan hệ nhưng không biết phải làm sao.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối, ai ngờ cô lại gật đầu: “Được thôi, cám ơn nhé.”
Giải Tích khá vui, lấy ra một hộp khác như dâng hiến báu vật: “Đây là vị trái cây, cậu ăn thoải mái.”
Kỷ Đinh đáp lời, rồi nở một nụ cười với cậu.
Cậu ngẩn người rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, mím môi ra vẻ đang học bài, nhưng khóe mắt lại bất giác quan sát người ngồi cạnh.
Kỷ Đinh đang cho kẹo vào miệng, thè đầu lưỡi ra liếm môi, sau đó nghiêm túc lật đề bài tổng hợp ra, viết từng nét trên giấy.
Giải Tích cả buổi tối đều nhấp nhổm bất an, ba tiếng đồng hồ chỉ làm một tờ đề Toán. Đến khi chuông reo, nhân lúc cả lớp ồn ào, cậu mới lại gần Kỷ Đinh, hạ giọng: “Cậu khoan hẵng đi, tớ có lời muốn nói.”
Câu mở đầu này có chút gì đó quen quen, Kỷ Đinh nhíu mày nhìn cậu: “Nói đi.”
Giải Tích hít một hơi thật sâu: “Tớ không biết tại sao gần đây cậu ít nói chuyện với tớ, là vì chuyện tin đồn đó hay sao?”
Sắc mặt cô lạnh dần, không nói.
“Tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tớ thật lòng coi cậu là bạn.” Vẻ mặt Giải Tích nghiêm túc chưa từng thấy, “Thanh giả tự thanh, cậu đang sợ cái gì?”
Ngẩn ngơ.
Giải Tích nói: “Cậu phớt lờ tớ, thực ra trong lòng tớ không dễ chịu lắm đâu. Tuy tớ có thể hiểu suy nghĩ của cậu nhưng cứ kiềm chế như này cũng không phải cách, chi bằng chúng ta cứ công khai, nói chuyện thẳng thắn với nhau?”
Lặng thinh một lúc lâu, Kỷ Đinh mới nói: “Tớ không suy xét đến cảm nhận của cậu, xin lỗi.” Cô mím môi, “Tớ chỉ sợ những lời đồn đại này, vốn dĩ lớp 12 áp lực đã rất lớn mà còn phải đối mặt với chúng, tớ cảm thấy rất phiền phức.”
Giải Tích nhìn cô một lúc rồi cười ha hả: “Nói trắng ra thì chính là cậu sợ sẽ thích tớ chứ gì!”
Vẻ mặt cậu đang viết “Cô gái, cô đang điên cuồng kháng cự là vẻ quyến rũ của ông đây!”.
Kỷ Đinh: “???”
Đây chính là sức lý giải của 56 điểm làm văn???
Cô hậm hực: “Giải Tích cậu nhặt liêm sỉ lên đi, tớ có người tớ thích rồi.”
Hử? Khoan đã!
Hình như tức lên nói hớ ra mất rồi.
Giải Tích khựng lại, rồi nhanh chóng nói với vẻ bình thản: “Nếu vậy thì cậu càng không cần trốn tránh, hai ta có quan hệ gì đâu, cậu cứ lạnh lùng như vậy cũng tổn thương tình cảm lắm.”
Kỷ Đinh trầm mặc một lúc, cảm thấy cậu nói cũng có lý: “Đúng vậy, chúng ta làm lành chứ?” Trong mắt cô lộ ra tia gian xảo, đẩy đẩy cánh tay cậu, “Cậu có tha thứ cho tớ không?”
Giải Tích: “Cậu đã thành tâm thành ý van nài rồi, thế thì tớ sẽ đại phát từ bi mà đồng ý vậy.”
Kỷ Đinh: “…”
Hay thật!
Hai người cuối cùng bắt tay làm hòa, không hề biết có người đang nhìn họ vui vẻ nói chuyện mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm sau là thứ Bảy, nghĩ đến việc có thể về nhà nghỉ ngơi là tâm trạng Kỷ Đinh đã phơi phới rồi. Đặc biệt không nói với bố mẹ chuyện kết quả xét duyệt điểm thưởng, chính là muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho họ.
Hôm nay người đến đón cô chỉ có mỗi Tô Duyệt Dung, Kỷ Đinh cảm thấy lạ nên lên xe là hỏi: “Mẹ, bố đâu?”
Tô Duyệt Dung không nói, Kỷ Đinh bỗng cảm thấy mắt bà hơi đỏ. Cô vốn nhạy cảm với cảm xúc nên tim giật thót một cái, lẽ nào xảy ra chuyện gì?
Kỷ Đinh mím môi, hỏi: “Mẹ, sao vậy?”
Tô Duyệt Dung mắt rưng rưng, giằng co hồi lâu đã nói: “Đinh Đinh, Bé Mập mất rồi.”
Kỷ Đinh đờ người, run giọng hỏi: “Mất là sao?”
Lạc mất rồi? Chạy rồi? Bị người ta bắt mất rồi? Dù tốn bao nhiêu công sức cũng nhất định phải tìm được nó về…
“Chết rồi.” Tô Duyệt Dung khóc không thành tiếng.
“Ầm” một tiếng, đầu cô trống rỗng, cảm thấy lồng ngực đau nhói, như thể trái tim bị ai khoét ra vậy.
— Kỷ Đinh cảm giác cả thế giới này đã sụp đổ.
Cô gục vào cửa xe khóc to, gần như không thở nổi.
Sao lại thế?!
Rõ ràng tuần trước về nhà nó vẫn còn khỏe mạnh mà! Còn quấn lấy chân cô sủa gâu gâu, cào cào chân cô bằng bàn chân mũm mĩm của nó, sao lại thế được!
Tô Duyệt Dung nức nở: “Hôm qua bố mẹ dẫn Bé Mập đi dạo, nó bỗng giằng ra khỏi sợi dây chạy mất, sau đó nửa đêm ói ra bọt trắng, rồi sau đó tắt thở. Bác sĩ nói chắc nó ăn nhầm thuốc chuột. Lúc nó đi rất đau khổ, cứ kêu mãi…”
Kỷ Đinh ôm mặt: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Cô không thể tưởng tượng, Bé Mập mấy hôm trước còn chạy nhảy vui vẻ, lúc này đã…
Kỷ Đinh thấy tim đau như bị ai đâm một nhát dao, nhất thời không chịu nổi cơn đau này, chỉ có thể gào thét để giải tỏa, người đờ đẫn choáng váng quay về nhà.
Lúc mở cửa, quả cầu thịt bé nhỏ bình thường vẫy đuôi lao ra đón không còn nữa, chỉ có không khí lạnh lẽo cô độc. Cô không đứng nổi nữa, gục ngã xuống đất.
Tô Duyệt Dung và Kỷ Đinh ngồi trong phòng khách, không ngừng lau nước mắt – nơi này khắp nơi là dấu tích của Bé Mập, cục xương đồ chơi của nó, gấu bông của nó, món thịt nguội ưa thích của nó…
Bên ngoài sắc đêm dần buông, Kỷ Đinh ngồi bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm.
Cô không khóc nổi nữa, mắt đã khô tới phát nhức.
Nhưng vẫn đau đớn quá.
Hóa ra đây chính là cảm giác mất đi thứ mình yêu thương sao.
Không rõ bao lâu sau, khóa cửa vang lên, Kỷ Nhân Lượng bụi bặm từ ngoài đi vào, trông thần sắc vô cùng mỏi mệt.
Thấy vợ và con gái như vậy, ông thở dài, bước tới ôm lấy cả hai, vỗ vỗ lưng họ như xoa dịu.
Vốn dĩ trong phòng đang yên tĩnh lại vang lên tiếng khóc.
“Bé Mập đã hỏa thiêu rồi, lúc đi trên cổ còn đeo một vòng hoa nhỏ, nó ngủ rất an lành, giống như một thiên thần nhỏ…”
Ngay cả lần gặp mặt nó cuối cùng mà cô cũng không kịp…
Vẻ mặt Kỷ Đinh không có cảm xúc gì, chỉ là không ngừng rơi nước mắt. Tim cô co rút kịch liệt, đau đớn từng cơn.
Cơm tối cũng không còn bụng dạ nào ăn, cô lên giường rất sớm nhưng không tài nào ngủ được, nhìn trần nhà trắng xóa trên đầu, hồi ức lại trào dâng.
Đêm 30, quảng trường trong khu có người bắn pháo hoa, Bé Mập sợ âm thanh đó nên cứ trốn dưới gầm giường của cô, để lộ đôi mắt to đen láy như quả nho vậy, đáng yêu mà lại linh hoạt.
Dù bị đánh cũng vẫn trốn kỹ, có lần còn cắn hỏng một cái áo ba lỗ mà bố thích nhất, tức quá ông cầm dép chạy đuổi nó quanh nhà, cuối cùng cũng tìm được nó ở dưới gầm giường.
Lúc đó nó tỏ vẻ đáng thương nằm dưới đó, nghiêng đầu nhìn bố vẻ thăm dò, dáng vẻ đó khiến người ta thấy mềm lòng, không nỡ phạt nữa.
Bé Mập có rất nhiều sở thích lạ lùng, lúc đó chỉ thấy vô cùng kỳ cục – nó thích uống trộm nước trong bồn cầu, thích xé khăn giấy lả tả trong nhà, thích bới đất trong vườn hoa, thích nhặt rác ven đường để ăn…
Mà bây giờ…
Cô run rẩy co rúm người, Tô Duyệt Dung bước vào, cúi xuống ôm cô, “Sẽ ổn thôi…”
“Mẹ ơi.” Kỷ Đinh lên tiếng, giọng khàn như cát bay vào, “Mẹ bảo, nếu Bé Mập không tìm được đường đến thiên đường thì phải làm sao?”
Cô khóc: “Nó lạc đường thì làm sao? Nó nhỏ như vậy…”
Tô Duyệt Dung mắt lại đỏ lên.
Kỷ Đinh khóc cả đêm, huyệt thái dương đau nhức.
Có mù không nhỉ? Cô không biết, chỉ thấy bất lực.
Lạnh quá.
Cô luôn không muốn tin vào sự thật, rằng thiên thần nhỏ yêu thương nhất đã rời xa cô rồi.
Chủ nhật lúc về trường, Kỷ Đinh vẫn cảm thấy lòng nặng nề, chưa được mấy bước đã muốn khóc, nhưng lại sợ người ta nhìn thấy.
Giải Tích thấy tinh thần cô suy sụp thì còn chọc: “Chắc không phải tỏ tình bị từ chối đó chứ?”
Kỷ Đinh cúi đầu, không trả lời, hoàn toàn trong trạng thái thất thần.
Giải Tích chỉ xem như cô ngầm thừa nhận, còn định nói gì đó thì cô đã quay sang bực bội: “Có thể nào im lặng được không?”
Lại thái độ này.
Cậu ngẩn người rồi cuống lên: “Không phải ta làm lành rồi sao? Cậu lại sao nữa?”
Kỷ Đinh cảm thấy một ngọn lửa vô cớ bốc lên, không thể khống chế cảm xúc: “Vì cậu thực sự rất phiền.”
Sau đó Giải Tích một mực lặng thinh, mấy hôm sau cũng không nói câu nào với cô.
Cảm xúc của Kỷ Đinh cũng sa sút một quãng thời gian dài, lúc không học nhất định sẽ nhớ đến Bé Mập, cũng không chú ý chuyện đó. Buổi tối tự học thứ Sáu kết thúc xong, cô thu dọn sách vở, chậm chạp đi men theo con đường sau núi.
Thực sự quá bí bách, muốn tìm một chỗ khóc cho đã đời.
Kỷ Đinh ngồi trên bậc thang bằng đá lạnh ngắt, gần như đờ đẫn nhìn mặt đất.
Mấy hôm nay cô thầm cầu nguyện vô số lần, mong có thể gặp Bé Mập trong mơ.
Nhưng không một lần nào – giấc mơ của cô luôn trống rỗng.
Mập Mập, không phải em thích chị nhất hay sao?
Chị nhớ em lắm, rất muốn gặp em, nếu em còn nhớ thì hãy đến thăm chị đi…
Kỷ Đinh không nhịn được nữa, gục đầu xuống khóc to. Nước mắt rơi theo kẽ ngón tay vào miệng, vừa mặn vừa đắng, trong miệng toàn là vị chát.
Cô còn nhỏ, lần đầu trải qua cảm giác mất mát, không ngờ lại đau đớn như thế, đau muốn chết cho rồi.
Lúc nhỏ hỏi bố mẹ, chết là thế nào?
Họ hạ giọng đáp, chết là không bao giờ còn gặp lại nữa.
“Không bao giờ gặp lại”, những chữ đáng sợ biết nhường nào.
Mãi mãi, cả đời, mấy chục năm dài dằng dặc, không thể gặp lại nữa.
Sự thật này khiến cô thấy không tài nào chấp nhận nổi, nhưng lý trí lại cam chịu số phận, hai bên giằng do mâu thuẫn như muốn xé nát linh hồn của cô.
Kỷ Đinh đờ đẫn chừng mười phút rồi lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc. Cô xác định chắc chắn bản thân không tới nỗi bị các bạn nhìn ra là vừa khóc xong thì mới đứng dậy.
Bỗng, cô dừng lại – dưới ánh đèn vàng vọt, thiếu niên choàng khăn cổ đang lặng lẽ nhìn cô, bóng dáng cô đơn như đứng đó từ lâu rồi.
Giải Tích chậm rãi tiến lại, nói bằng giọng rất khẽ: “Kỷ Đinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng cậu khác hẳn thường ngày, vô cùng dịu dàng.
Như tìm thấy một lối thoát, cô không kiềm chế được nữa, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống: “Bé chó nhà tớ mất rồi… tớ nuôi nó tám năm trời…”
Giải Tích sững người.
Cậu chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối thế này của Kỷ Đinh.
Cậu còn tưởng nội tâm cô mạnh mẽ kiên cường hơn ai hết.
Lồng ngực bỗng dâng lên một cảm xúc chua xót, trước khi đại não phản ứng thì cậu đã ôm Kỷ Đinh vào lòng.
“Đừng khóc…”