Chương 19: Thanh hoa
Ánh mắt Điền Giai Tuệ lập tức bị hút qua đó: “Đó là gì vậy?”
Kỷ Đinh bước tới nhặt hết đám thư đó lên: “À, là thư mà các bạn trong lớp học mùa hè viết cho tớ.”
“Sao cậu được nhiều thế?” Điền Giai Tuệ đơ lưỡi, “Bọn lớp tớ đều lười viết cho nhau, tớ cũng chỉ nhận được hai bức thôi.”
Cô nàng đảo mắt: “Chắc chắn là lời tỏ tình của các bạn nam chứ gì?”
Kỷ Đinh khựng lại – tự cô cũng biết khả năng này rất cao, nhưng trước mặt Ôn Nghiên nên cứ thấy có gì đó ngại ngại.
Cô siết chặt thư trong tay: “Không có đâu, chỉ là những lời tạm biệt nhau thôi.”
“Còn lâu tớ mới tin.” Điền Giai Tuệ rút một lá thư trong tay Kỷ Đinh ra, “Tớ cược chọn đại một bức cũng là tỏ tình đó.”
Phương Trạch Vũ cũng hào hứng tham gia: “Mở ra xem xem nào, nếu không làm sao chứng minh?”
Kỷ Đinh vẫn đang do dự thì Điền Giai Tuệ đã hành động, mở bức thư ra đọc thoáng qua.
Rồi nhanh chóng làm ra vẻ nổi da gà: “Ôi mẹ ơi!”
“Viết gì thế viết gì thế?” Phương Trạch Vũ sáp lại, xem một lúc cũng phát ra âm thanh khiến người ta phải tưởng tượng linh tinh, “Ối chà chà!”
Kỷ Đinh bị họ làm cho ngớ người: “Chuyện gì vậy?”
Phương Trạch Vũ đưa thư cho Ôn Nghiên: “Cậu xem này, bây giờ bọn trẻ đều như vậy cả sao?”
Kỷ Đinh cảm thấy khó chịu trước vẻ cố ý bí ẩn của họ: “Rốt cuộc là mọi người đang nói gì vậy?”
Cô muốn vòng ra sau lưng Ôn Nghiên để xem, không ngờ bị anh giơ tay chặn lấy.
Khóe môi Ôn Nghiên nở một nụ cười: “Đừng vội, để anh giúp em xem là viết gì nhé.”
Kỷ Đinh cũng ngại giành giật, đành ấm ức ngồi xuống, len lén quan sát vẻ mặt anh khi đọc thư.
Ôn Nghiên là người rất biết cách che giấu suy nghĩ thật sự của mình, cô nhìn một lúc cũng không nắm bắt được cảm xúc của anh.
Mãi sau anh mới đè bức thư xuống dưới tay phải: “Không có gì đặc biệt.”
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đã biết nội dung đều tỏ ra ngạc nhiên, đá mày nheo mắt với nhau, bị Ôn Nghiên bắn một tia nhìn qua ngăn lại.
Khóe môi anh nhướn lên: “Hai người đó chỉ muốn chọc em mà thôi.”
Kỷ Đinh hồ nghi: “Không thể nào chứ?”
Ôn Nghiên khẽ cười, xán lại gần cô: “Là vì không có ai tỏ tình nên hụt hẫng hả? Mở thêm vài bức đi, không chừng có nữa đó.”
Kỷ Đinh đã bị thao túng tâm lý, cô bĩu môi: “Không có đâu.”
Ôn Nghiên lại liếc sang Điền Giai Tuệ.
Điền Giai Tuệ giống nịnh thần xun xoe cạnh Hoàng đế ở thời cổ đại, một ánh mắt đã biết Thánh ý, nhanh nhẹn xé vài thư khác.
Sau đó hình thành chuỗi đọc thư Điền Giai Tuệ – Phương Trạch Vũ – Ôn Nghiên.
“Để anh giúp em phân loại.” Khi đã đọc xong mọi bức thư, người ấy cười dịu dàng với Kỷ Đinh, “Đám bên tay phải anh không có nội dung đặc biệt gì lại còn dài dòng, không đáng phí thời gian đọc.”
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đưa mắt nhìn nhau…
“Xin hỏi bạn có thể làm bạn gái mình không?” cũng gọi là không có nội dung gì?
Kỷ Đinh còn chưa nói thì Ôn Nghiên đã đứng lên, chân dài sải bước, nhanh nhẹn ném hết bốn, năm bức thư vào trong thùng rác.
–
Xe chạy lúc 10 giờ đêm.
Phương Trạch Vũ và Ôn Nghiên gọi một chiếc xe 7 chỗ để tiễn ba đứa nhóc đến bến xe.
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đã thành bạn thâm niên, ngồi đằng sau chơi trò chơi; Trình Sở Minh cũng ngồi ở ghế phụ lái, trò chuyện dăm ba câu với tài xế.
Chỉ có Ôn Nghiên và Kỷ Đinh ngồi ở chính giữa, như không khí vậy, trầm lặng không nói câu nào.
Cô bé đang tức giận, Ôn Nghiên không thể phớt lờ.
Anh dịu giọng dỗ dành: “Đinh Đinh, sao em không nói gì?”
“Mệt rồi.” Cô ngoảnh đầu đi, mím môi nhìn phong cảnh vụt qua ô cửa.
Ôn Nghiên cụp mắt, mãi sau mới khẽ cười: “Biết em đang giận anh rồi.”
— Đang trách anh chưa được sự đồng ý của cô đã đụng vào đồ đạc của cô.
“Nhưng anh làm vậy, là vì tốt cho em.”
Rèm mi của Kỷ Đinh rung rung, quay lại: “Là sao ạ?”
Khóe mắt cô bé ửng đỏ, Ôn Nghiên thầm biết cô đang giận anh lắm.
Nhưng anh không muốn giải thích, chỉ đưa tay vuốt tóc mai của cô, dịu dàng: “Không muốn em cảm thấy phiền lòng vì chuyện đó.”
Cô rất thông minh, đại khái đã đoán ra nội dung thư từ lâu, chỉ là tức giận hành động của anh mà thôi.
Đôi mắt Kỷ Đinh đen trắng rõ ràng: “Anh cảm thấy, trẻ con ở độ tuổi em dễ nảy sinh những tâm tư không nên có đúng không?”
Tay anh khựng lại, kinh ngạc vì cô lại thẳng thắn như vậy.
Anh nhìn cô vài giây, không đáp.
Kỷ Đinh ủ rũ dựa vào cửa, khẽ nói: “Được, em biết rồi.”
Ôn Nghiên mím môi: “Không phải không tin em, mà là…”
Kỷ Đinh cắt ngang: “Anh A Nghiên, anh không cần phải nói nữa, em biết anh vì muốn tốt cho em rồi.”
“…”
Chủ đề ngừng tại đây.
Lúc đến bến xe, Kỷ Đinh đã trở về trạng thái bình thường, ngoan ngoãn chào Ôn Nghiên và Phương Trạch Vũ: “Anh A Nghiên, anh Trạch Vũ, thường xuyên liên lạc nhé!”
Lần này chào nhau, không biết lần sau gặp lại là lúc nào.
Trong lòng cô bao nhiêu điều quyến luyến cũng tuyệt đối không thể hiện ra, dù chỉ một chút.
Phương Trạch Vũ sảng khoái đáp: “Tất nhiên, đợi năm sau các em đến Thanh Hoa.”
Lúc này Ôn Nghiên đưa cho Kỷ Đinh một cái túi, trong đó là ba lon đá bào đậu xanh của Thanh Hoa, “Đinh Đinh, không phải em khen đá bào đậu xanh ở đây ngon sao? Lúc nãy anh đi ngang tiệm tạp hóa đã mua cho mỗi em một ly đây.”
“Wow!” Kỷ Đinh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, cười ngọt ngào, “Cám ơn anh ạ!”
Từ khi đến Thanh Hoa, cô đã được các đàn anh đàn chị quảng cáo về đá bào đậu xanh ở đây, mát lạnh lại ngon ngọt giải khát, thực sự uống mãi không chán.
Nhưng mà…
Anh A Nghiên nãy giờ luôn mang theo bên mình sao? Cô lại không chú ý.
Ôn Nghiên mỉm cười: “Đừng uống nhanh quá, nếu không sẽ hại dạ dày.”
Kỷ Đinh: “Dạ, em biết rồi!”
“Vậy bọn em đi đây.” Ba người vừa đi vừa ngoảnh lại vẫy tay, “Bye bye!”
Phương Trạch Vũ cũng giơ tay: “Tạm biệt.”
Ôn Nghiên chỉ nhìn họ cười.
Đến khi không thấy bóng họ nữa, anh mới nói ngắn gọn: “Đi thôi.”
Phương Trạch Vũ đút tay vào túi quần đi sau lưng anh, hai người nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Lên xe rồi, Phương Trạch Vũ mới lắc đầu: “Oh shit, bọn trẻ đó đúng là văn vở quá.”
Anh nhớ lại: “’Trời rất xanh, gió rất nhẹ, cậu là đôi mắt của tớ, khắc sâu vào tâm khảm này’, nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.”
Ôn Nghiên ngồi cạnh, hừ một tiếng không tỏ rõ cảm xúc, coi như đáp lời.
Phương Trạch Vũ hỏi: “Nhưng mà sao cậu không cho Kỷ Đinh đọc mấy cái đó? Người ta dù sao cũng có quyền biết chuyện mà?”
“Bây giờ cô bé nên đặt tâm tư vào việc học.”
“Chà chà, quản luôn việc đó à?” Phương Trạch Vũ nhìn dáng vẻ nhíu mày khó chịu của Ôn Nghiên thì cười hừ một tiếng, “Chắc cậu không phải thật sự coi cô bé là em gái đó chứ?”
–
Ba người lên xe rồi Điền Giai Tuệ mới nói một mạch những lời trong lòng ra: “Mẹ ơi! Nhân Gian Tiên Tử đẹp trai quá đi mất! Tớ sững cả người đây này!”
Kỷ Đinh lơ đãng cười cười: “Đúng thế.”
“Cuối cùng tớ đã hiểu được đống emo cậu gửi cho bọn tớ rồi, lúc đó còn tưởng là nói quá, bây giờ mới biết là tớ nông cạn quá…”
Điền Giai Tuệ vẫn đang lảm nhảm thì Kỷ Đinh bỗng hỏi: “Mấy bức thư đó viết gì thế?”
“Hừm…” Ôn Nghiên không cho Kỷ Đinh đọc, Điền Giai Tuệ cũng không biết có nên giữ bí mật không.
Kỷ Đinh nhận ra sự khó xử của bạn: “Cậu không cần nói tớ thì đoán là được.”
“Được thôi.”
“Chắc là… không chỉ bày tỏ thiện cảm chứ gì? Chắc còn có nội dung ghê gớm hơn?”
Điền Giai Tuệ im lặng một lúc rồi gật đầu: “Là vậy đó.”
Con trai độ tuổi này nói năng không biết che giấu, lại thêm khổ luyện ngữ văn mười hai năm trời, trình độ ngôn ngữ có thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao.
Ngay cả người viết văn chỉ 58 điểm như cô nàng, nhìn thấy những lời đó cũng có thể rơi da gà đầy đất cơ mà.
[Con người luôn than vãn các ngôi sao cách mặt đất quá xa, cũng may bên cạnh tớ còn có cậu.]
[Cậu đã tô thêm một vệt màu sắc cho thế giới đen trắng của tớ.]
[Niềm hâm mộ dành cho cậu mỗi giây mỗi phút đều sâu đậm thêm, tớ nghĩ tớ bệnh mất rồi.]
Điền Giai Tuệ: “…”
Cmn tớ mới sắp bệnh đây, nôn đến bệnh mất.
“Thực ra anh Ôn Nghiên cũng muốn tốt cho cậu thôi.” Cô nàng lắp bắp, “Có thể anh ấy sợ cậu lại liên lạc với mấy người đó.”
“Tớ biết.”
Kỷ Đinh nằm trên giường, lẩm bẩm nhìn lên trần.
Nhưng, anh A Nghiên, sự lo lắng của anh hoàn toàn là dư thừa.
Trước khi gặp những người khác thì em đã, rất rất, thích anh mất rồi.
Thế nên trong mắt làm sao nhìn thấy người khác được nữa.
Anh nhất định, phải chờ em nhé.
Trong tiếng xe chạy, cô từ từ nhắm mắt, trong đầu thoáng hiện lên những cảnh tượng sinh động.
Khóa học mùa hè bảy ngày này đã để lại hồi ức quá nhiều và trân quý cho cô.
Nó tuyệt đẹp như một giấc mơ, trong mơ cũng có một khu vườn đẹp như này, những nhánh cây xanh um, trên đó là những chú chim đang hát ca; trong mơ có những gương mặt tươi tắn của các bạn, cùng sánh vai nhau như đang hiện ra trước mắt.
Trong mơ cũng có anh.
Anh và cô sánh vai nhau nằm trên thảm cỏ, nhìn những đám mây trôi lững lờ.
Anh ngủ thiếp đi, cô lén lút ngắm góc mặt anh tuấn ấy.
Trên sân tập, ánh sáng màu vàng cam ấm áp chiếu rọi người họ.
Giống một bức tranh sơn dầu mơ hồ nhưng rất nên thơ.
Thanh Hoa.
Kỷ Đinh thầm đọc hai chữ đó.
Không biết tự lúc nào mà cô đã hoàn toàn chắc chắn về lựa chọn của mình.
Nó có quá nhiều thứ quyến rũ, khiến lòng cô nảy sinh một sự khao khát mãnh liệt.
Kỷ Đinh còn nhớ lúc sắp đi, cô đã nhìn thật lâu ngôi trường ấy.
Làn gió mát, ánh nắng, bóng cây, Thanh Hoa, dù cuối cùng có như mong muốn hay không thì mùa hạ ấm áp này đã khắc sâu vào tâm trí cô bằng một cách khó mà xóa nhòa được.
Kỷ Đinh bước tới nhặt hết đám thư đó lên: “À, là thư mà các bạn trong lớp học mùa hè viết cho tớ.”
“Sao cậu được nhiều thế?” Điền Giai Tuệ đơ lưỡi, “Bọn lớp tớ đều lười viết cho nhau, tớ cũng chỉ nhận được hai bức thôi.”
Cô nàng đảo mắt: “Chắc chắn là lời tỏ tình của các bạn nam chứ gì?”
Kỷ Đinh khựng lại – tự cô cũng biết khả năng này rất cao, nhưng trước mặt Ôn Nghiên nên cứ thấy có gì đó ngại ngại.
Cô siết chặt thư trong tay: “Không có đâu, chỉ là những lời tạm biệt nhau thôi.”
“Còn lâu tớ mới tin.” Điền Giai Tuệ rút một lá thư trong tay Kỷ Đinh ra, “Tớ cược chọn đại một bức cũng là tỏ tình đó.”
Phương Trạch Vũ cũng hào hứng tham gia: “Mở ra xem xem nào, nếu không làm sao chứng minh?”
Kỷ Đinh vẫn đang do dự thì Điền Giai Tuệ đã hành động, mở bức thư ra đọc thoáng qua.
Rồi nhanh chóng làm ra vẻ nổi da gà: “Ôi mẹ ơi!”
“Viết gì thế viết gì thế?” Phương Trạch Vũ sáp lại, xem một lúc cũng phát ra âm thanh khiến người ta phải tưởng tượng linh tinh, “Ối chà chà!”
Kỷ Đinh bị họ làm cho ngớ người: “Chuyện gì vậy?”
Phương Trạch Vũ đưa thư cho Ôn Nghiên: “Cậu xem này, bây giờ bọn trẻ đều như vậy cả sao?”
Kỷ Đinh cảm thấy khó chịu trước vẻ cố ý bí ẩn của họ: “Rốt cuộc là mọi người đang nói gì vậy?”
Cô muốn vòng ra sau lưng Ôn Nghiên để xem, không ngờ bị anh giơ tay chặn lấy.
Khóe môi Ôn Nghiên nở một nụ cười: “Đừng vội, để anh giúp em xem là viết gì nhé.”
Kỷ Đinh cũng ngại giành giật, đành ấm ức ngồi xuống, len lén quan sát vẻ mặt anh khi đọc thư.
Ôn Nghiên là người rất biết cách che giấu suy nghĩ thật sự của mình, cô nhìn một lúc cũng không nắm bắt được cảm xúc của anh.
Mãi sau anh mới đè bức thư xuống dưới tay phải: “Không có gì đặc biệt.”
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đã biết nội dung đều tỏ ra ngạc nhiên, đá mày nheo mắt với nhau, bị Ôn Nghiên bắn một tia nhìn qua ngăn lại.
Khóe môi anh nhướn lên: “Hai người đó chỉ muốn chọc em mà thôi.”
Kỷ Đinh hồ nghi: “Không thể nào chứ?”
Ôn Nghiên khẽ cười, xán lại gần cô: “Là vì không có ai tỏ tình nên hụt hẫng hả? Mở thêm vài bức đi, không chừng có nữa đó.”
Kỷ Đinh đã bị thao túng tâm lý, cô bĩu môi: “Không có đâu.”
Ôn Nghiên lại liếc sang Điền Giai Tuệ.
Điền Giai Tuệ giống nịnh thần xun xoe cạnh Hoàng đế ở thời cổ đại, một ánh mắt đã biết Thánh ý, nhanh nhẹn xé vài thư khác.
Sau đó hình thành chuỗi đọc thư Điền Giai Tuệ – Phương Trạch Vũ – Ôn Nghiên.
“Để anh giúp em phân loại.” Khi đã đọc xong mọi bức thư, người ấy cười dịu dàng với Kỷ Đinh, “Đám bên tay phải anh không có nội dung đặc biệt gì lại còn dài dòng, không đáng phí thời gian đọc.”
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đưa mắt nhìn nhau…
“Xin hỏi bạn có thể làm bạn gái mình không?” cũng gọi là không có nội dung gì?
Kỷ Đinh còn chưa nói thì Ôn Nghiên đã đứng lên, chân dài sải bước, nhanh nhẹn ném hết bốn, năm bức thư vào trong thùng rác.
–
Xe chạy lúc 10 giờ đêm.
Phương Trạch Vũ và Ôn Nghiên gọi một chiếc xe 7 chỗ để tiễn ba đứa nhóc đến bến xe.
Điền Giai Tuệ và Phương Trạch Vũ đã thành bạn thâm niên, ngồi đằng sau chơi trò chơi; Trình Sở Minh cũng ngồi ở ghế phụ lái, trò chuyện dăm ba câu với tài xế.
Chỉ có Ôn Nghiên và Kỷ Đinh ngồi ở chính giữa, như không khí vậy, trầm lặng không nói câu nào.
Cô bé đang tức giận, Ôn Nghiên không thể phớt lờ.
Anh dịu giọng dỗ dành: “Đinh Đinh, sao em không nói gì?”
“Mệt rồi.” Cô ngoảnh đầu đi, mím môi nhìn phong cảnh vụt qua ô cửa.
Ôn Nghiên cụp mắt, mãi sau mới khẽ cười: “Biết em đang giận anh rồi.”
— Đang trách anh chưa được sự đồng ý của cô đã đụng vào đồ đạc của cô.
“Nhưng anh làm vậy, là vì tốt cho em.”
Rèm mi của Kỷ Đinh rung rung, quay lại: “Là sao ạ?”
Khóe mắt cô bé ửng đỏ, Ôn Nghiên thầm biết cô đang giận anh lắm.
Nhưng anh không muốn giải thích, chỉ đưa tay vuốt tóc mai của cô, dịu dàng: “Không muốn em cảm thấy phiền lòng vì chuyện đó.”
Cô rất thông minh, đại khái đã đoán ra nội dung thư từ lâu, chỉ là tức giận hành động của anh mà thôi.
Đôi mắt Kỷ Đinh đen trắng rõ ràng: “Anh cảm thấy, trẻ con ở độ tuổi em dễ nảy sinh những tâm tư không nên có đúng không?”
Tay anh khựng lại, kinh ngạc vì cô lại thẳng thắn như vậy.
Anh nhìn cô vài giây, không đáp.
Kỷ Đinh ủ rũ dựa vào cửa, khẽ nói: “Được, em biết rồi.”
Ôn Nghiên mím môi: “Không phải không tin em, mà là…”
Kỷ Đinh cắt ngang: “Anh A Nghiên, anh không cần phải nói nữa, em biết anh vì muốn tốt cho em rồi.”
“…”
Chủ đề ngừng tại đây.
Lúc đến bến xe, Kỷ Đinh đã trở về trạng thái bình thường, ngoan ngoãn chào Ôn Nghiên và Phương Trạch Vũ: “Anh A Nghiên, anh Trạch Vũ, thường xuyên liên lạc nhé!”
Lần này chào nhau, không biết lần sau gặp lại là lúc nào.
Trong lòng cô bao nhiêu điều quyến luyến cũng tuyệt đối không thể hiện ra, dù chỉ một chút.
Phương Trạch Vũ sảng khoái đáp: “Tất nhiên, đợi năm sau các em đến Thanh Hoa.”
Lúc này Ôn Nghiên đưa cho Kỷ Đinh một cái túi, trong đó là ba lon đá bào đậu xanh của Thanh Hoa, “Đinh Đinh, không phải em khen đá bào đậu xanh ở đây ngon sao? Lúc nãy anh đi ngang tiệm tạp hóa đã mua cho mỗi em một ly đây.”
“Wow!” Kỷ Đinh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, cười ngọt ngào, “Cám ơn anh ạ!”
Từ khi đến Thanh Hoa, cô đã được các đàn anh đàn chị quảng cáo về đá bào đậu xanh ở đây, mát lạnh lại ngon ngọt giải khát, thực sự uống mãi không chán.
Nhưng mà…
Anh A Nghiên nãy giờ luôn mang theo bên mình sao? Cô lại không chú ý.
Ôn Nghiên mỉm cười: “Đừng uống nhanh quá, nếu không sẽ hại dạ dày.”
Kỷ Đinh: “Dạ, em biết rồi!”
“Vậy bọn em đi đây.” Ba người vừa đi vừa ngoảnh lại vẫy tay, “Bye bye!”
Phương Trạch Vũ cũng giơ tay: “Tạm biệt.”
Ôn Nghiên chỉ nhìn họ cười.
Đến khi không thấy bóng họ nữa, anh mới nói ngắn gọn: “Đi thôi.”
Phương Trạch Vũ đút tay vào túi quần đi sau lưng anh, hai người nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
Lên xe rồi, Phương Trạch Vũ mới lắc đầu: “Oh shit, bọn trẻ đó đúng là văn vở quá.”
Anh nhớ lại: “’Trời rất xanh, gió rất nhẹ, cậu là đôi mắt của tớ, khắc sâu vào tâm khảm này’, nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.”
Ôn Nghiên ngồi cạnh, hừ một tiếng không tỏ rõ cảm xúc, coi như đáp lời.
Phương Trạch Vũ hỏi: “Nhưng mà sao cậu không cho Kỷ Đinh đọc mấy cái đó? Người ta dù sao cũng có quyền biết chuyện mà?”
“Bây giờ cô bé nên đặt tâm tư vào việc học.”
“Chà chà, quản luôn việc đó à?” Phương Trạch Vũ nhìn dáng vẻ nhíu mày khó chịu của Ôn Nghiên thì cười hừ một tiếng, “Chắc cậu không phải thật sự coi cô bé là em gái đó chứ?”
–
Ba người lên xe rồi Điền Giai Tuệ mới nói một mạch những lời trong lòng ra: “Mẹ ơi! Nhân Gian Tiên Tử đẹp trai quá đi mất! Tớ sững cả người đây này!”
Kỷ Đinh lơ đãng cười cười: “Đúng thế.”
“Cuối cùng tớ đã hiểu được đống emo cậu gửi cho bọn tớ rồi, lúc đó còn tưởng là nói quá, bây giờ mới biết là tớ nông cạn quá…”
Điền Giai Tuệ vẫn đang lảm nhảm thì Kỷ Đinh bỗng hỏi: “Mấy bức thư đó viết gì thế?”
“Hừm…” Ôn Nghiên không cho Kỷ Đinh đọc, Điền Giai Tuệ cũng không biết có nên giữ bí mật không.
Kỷ Đinh nhận ra sự khó xử của bạn: “Cậu không cần nói tớ thì đoán là được.”
“Được thôi.”
“Chắc là… không chỉ bày tỏ thiện cảm chứ gì? Chắc còn có nội dung ghê gớm hơn?”
Điền Giai Tuệ im lặng một lúc rồi gật đầu: “Là vậy đó.”
Con trai độ tuổi này nói năng không biết che giấu, lại thêm khổ luyện ngữ văn mười hai năm trời, trình độ ngôn ngữ có thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao.
Ngay cả người viết văn chỉ 58 điểm như cô nàng, nhìn thấy những lời đó cũng có thể rơi da gà đầy đất cơ mà.
[Con người luôn than vãn các ngôi sao cách mặt đất quá xa, cũng may bên cạnh tớ còn có cậu.]
[Cậu đã tô thêm một vệt màu sắc cho thế giới đen trắng của tớ.]
[Niềm hâm mộ dành cho cậu mỗi giây mỗi phút đều sâu đậm thêm, tớ nghĩ tớ bệnh mất rồi.]
Điền Giai Tuệ: “…”
Cmn tớ mới sắp bệnh đây, nôn đến bệnh mất.
“Thực ra anh Ôn Nghiên cũng muốn tốt cho cậu thôi.” Cô nàng lắp bắp, “Có thể anh ấy sợ cậu lại liên lạc với mấy người đó.”
“Tớ biết.”
Kỷ Đinh nằm trên giường, lẩm bẩm nhìn lên trần.
Nhưng, anh A Nghiên, sự lo lắng của anh hoàn toàn là dư thừa.
Trước khi gặp những người khác thì em đã, rất rất, thích anh mất rồi.
Thế nên trong mắt làm sao nhìn thấy người khác được nữa.
Anh nhất định, phải chờ em nhé.
Trong tiếng xe chạy, cô từ từ nhắm mắt, trong đầu thoáng hiện lên những cảnh tượng sinh động.
Khóa học mùa hè bảy ngày này đã để lại hồi ức quá nhiều và trân quý cho cô.
Nó tuyệt đẹp như một giấc mơ, trong mơ cũng có một khu vườn đẹp như này, những nhánh cây xanh um, trên đó là những chú chim đang hát ca; trong mơ có những gương mặt tươi tắn của các bạn, cùng sánh vai nhau như đang hiện ra trước mắt.
Trong mơ cũng có anh.
Anh và cô sánh vai nhau nằm trên thảm cỏ, nhìn những đám mây trôi lững lờ.
Anh ngủ thiếp đi, cô lén lút ngắm góc mặt anh tuấn ấy.
Trên sân tập, ánh sáng màu vàng cam ấm áp chiếu rọi người họ.
Giống một bức tranh sơn dầu mơ hồ nhưng rất nên thơ.
Thanh Hoa.
Kỷ Đinh thầm đọc hai chữ đó.
Không biết tự lúc nào mà cô đã hoàn toàn chắc chắn về lựa chọn của mình.
Nó có quá nhiều thứ quyến rũ, khiến lòng cô nảy sinh một sự khao khát mãnh liệt.
Kỷ Đinh còn nhớ lúc sắp đi, cô đã nhìn thật lâu ngôi trường ấy.
Làn gió mát, ánh nắng, bóng cây, Thanh Hoa, dù cuối cùng có như mong muốn hay không thì mùa hạ ấm áp này đã khắc sâu vào tâm trí cô bằng một cách khó mà xóa nhòa được.