Chương 17: Trò chuyện đêm khuya
Kỷ Đinh vừa ngồi xuống thì di động rung lên, là anh hướng dẫn nhắn tin cho cô: [Bọn anh phải đi rồi, em ở đâu? Anh ở góc Tây Bắc của sân tập chờ em.]
Kỷ Đinh: [Anh Châu, em và bạn cấp ba đang ngồi cùng nhau [nhe răng] Anh về trước đi, không cần lo cho em ~]
Bạn cấp 3 của anh trai, ừm, cũng đúng mà.
Anh Châu: [Được rồi, em chú ý an toàn nhé, về ký túc sớm.]
Kỷ Đinh: [Vâng ạ~]
Ôn Nghiên thấy thế thì hỏi: “Giờ không tiện sao?”
“Không không.” Kỷ Đinh cất điện thoại, “Anh hướng dẫn nói với em là các bạn trong lớp đã về hết rồi.” Cô ngừng lại, “Anh à nếu được thì ngắm sao cùng em đi.”
Thực ra bầu trời đêm Bắc Kinh làm gì có sao.
Kỷ Đinh nói xong vô thức ngẩng lên nhìn, chỉ thấy những đám mây đen đang trôi qua, cả mặt trăng cũng chẳng thấy đâu.
Nhưng Ôn Nghiên không vạch trần mà cười bảo: “Được.”
Trên sân thể thao vẫn rất náo nhiệt, họ chọn một chỗ trống ít người. Ôn Nghiên không biết lấy từ đâu ra một chai Rio, là vị nho nhẹ nhàng. Kỷ Đinh mắt sáng lên: “A, em cũng muốn.”
Anh cúi đầu mở nắp chai, thong thả nói: “Trẻ con không được uống rượu.”
“Rượu cocktail không phải là rượu!” Cô nhăn mũi, “Cái này anh trai em còn cho uống, nếu anh không đồng ý…”
Giọng uy hiếp của Kỷ Đinh vốn chẳng là gì với anh, Ôn Nghiên lơ đãng ngước mắt lên: “Ừm, thì sao?”
Cô trở nên manh động: “… Anh chính là bố em!”
Ôn Nghiên: “???”
Anh uể oải nhếch mắt lên: “Cô bé, giải thích xem nào?”
“À thì, ý em là…” Kỷ Đinh lắp ba lắp bắp, “Chỉ có người bảo thủ cứng nhắc như bố em mới không cho cái này không cho cái kia, anh là một thanh niên thế kỷ 21, không nên tuân thủ quy tắc…”
Hình như càng giải thích càng kỳ quặc.
Ôn Nghiên đưa nắm tay lên che miệng, cổ họng phát ra tiếng cười dễ nghe: “Em nói chú cứng nhắc bảo thủ?”
“Không, em không nói gì hết!” Kỷ Đinh chối đây đẩy, nhanh chóng chuyển sang làm nũng, “Anh A Nghiên à, em muốn uống rượu, anh cho em uống đi mà!”
Ánh mắt anh tỏ vẻ tiếc nuối: “A, tiếc là chỉ có chai này thôi!”
“Xạo! Em thấy rồi nhé, trong túi của anh!”
Kỷ Đinh cuống tới phát khóc – con người này sao lại thế chứ!
Cô nhào tới định giành giật thì bị Ôn Nghiên nhanh tay cản lại, thế là cả người mất thăng bằng đổ nhào xuống.
Ôn Nghiên đưa tay ra: “Cẩn thận!:
Trên người anh có mùi gỗ tùng thoang thoảng, rất thơm.
Có trời mới biết Kỷ Đinh tham lam hơi ấm của vòng tay này đến mức nào, nhưng thời khắc này lý trí mách bảo cô không được để không khí mờ ám này lan tỏa được – thêm một giây nữa anh sẽ cảnh giác!
Cô nhanh chóng bật dậy, mặt mày thê thảm: “Đầu đau quá.” Tiếp đó nhìn Ôn Nghiên vẻ tủi thân: “Anh à, tại anh hết đó.”
Được, lại quay sang đổ thừa anh rồi.
Ôn Nghiên bật cười, lắc đầu: “Thật bó tay với em.”
Anh hỏi: “Muốn uống vị nào?”
Kỷ Đinh cười rạng rỡ: “Vị vải thiều!”
“Không có vị vải, vị đào được không?”
Kỷ Đinh gật đầu, nhìn anh lấy chai Rio màu hồng trong túi ra.
Thích một người là dù anh làm gì cũng cảm thấy đẹp đẽ vui mắt – cũng như Kỷ Đinh lúc này, cảm thấy Ôn Nghiên ngay cả động tác mở chai cũng đẹp trai chết đi được.
Mắt hơi cúi nhìn, ngón tay thon dài cầm đồ mở chai, cổ tay hơi ấn xuống, “póc” một tiếng, bọt dâng lên.
Trong miệng là vị đào ngọt ngào, Kỷ Đinh mím môi nhìn Ôn Nghiên cười: “Ngọt.”
“Ừ.” Anh chạm nhẹ chai của mình vào chai của cô, tủm tỉm cười, “Cạn ly.”
Kỷ Đinh quan sát thấy trên gương mặt anh thoáng vẻ mệt mỏi.
Nghe Kỷ Sâm nói đơn vị mà Ôn Nghiên thực tập là một công ty đầu tư vốn nước ngoài rất nổi tiếng, lương một năm ít nhất phải 900.000 tệ.
Cô bất giác hỏi: “Anh A Nghiên này, bây giờ mỗi ngày anh làm gì? Tại sao lại bận đến thế?”
“Bọn anh chủ yếu là giúp các doanh nghiệp lên sàn, điều chỉnh, định giá, viết báo cáo cổ phiếu v.v… cho khách hàng.” Ôn Nghiên đáp, “Đều là những việc khá vặt vãnh chi li nhưng thi thoảng cũng thấy rất mệt.”
Nụ cười của anh vẫn thế, nhưng Kỷ Đinh bỗng có một trực giác – e rằng anh A Nghiên không thích công việc này.
“Anh à, tại sao anh không làm những việc anh muốn làm?”
Ôn Nghiên ngẩn người, rồi khóe môi nhướn lên: “Sao em biết đây không phải việc anh muốn làm?”
Kỷ Đinh chớp mắt: “Chỉ cảm thấy thế thôi ạ.”
Ôn Nghiên lẳng lặng cụp mắt xuống – không chỉ phát hiện một lần, “cảm giác” mà cô nói vô cùng nhạy bén, dường như luôn có thể quan sát thấy những chi tiết dù nhỏ bé nhất.
Im lặng hồi lâu, anh nói bằng một giọng điệu khó hiểu: “Em vẫn khá hiểu anh đấy chứ.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt Ôn Nghiên lãnh đạm, rèm mi che phủ mang theo một cảm giác lạnh nhạt không chân thực.
Tim Kỷ Đinh bỗng đập mạnh.
Lớp mặt nạ chỉ xé được một đường nhỏ, rồi lại dán vào kín kẽ như cũ.
Anh lại nở nụ cười, lắc lắc chai rượu: “Em uống nhanh quá vậy? Uống nữa không?”
“Thôi ạ.” Kỷ Đinh ngẩn người nhìn anh.
Ôn Nghiên đặt chai rượu đã uống xong sang một bên, rồi lấy tay gối dưới đầu, chăm chú nhìn lên bầu trời đêm.
“Em từng thấy những vì sao chưa?” Anh hỏi, “Chính là kiểu, từng khoảng lớn thật lớn, như đom đóm vậy.”
Kỷ Đinh nhớ lại: “Hình như là chưa ạ.”
Lát sau giọng của Ôn Nghiên vang lên, rất khẽ khàng, “Vậy là chúng ta chưa từng nhìn thấy.”
Anh A Nghiên tối nay dường như có gì đó rất khác, Kỷ Đinh mím môi lặng thinh, bắt chước tư thế của anh nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt lên trời nhìn tầng mây đang trôi.
Hai người không ai lên tiếng.
Gió ấm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt, mang đi những bất an trước đây, một đêm tĩnh mịch dịu dàng.
Mãi sau, Kỷ Đinh mới quay sang: “Anh A Nghiên…”
Cô bỗng khựng lại.
Trong cơn gió nhè nhẹ, Ôn Nghiên nhắm mắt, rèm mi dài khẽ động đậy, dưới sắc đêm, góc nghiêng của anh trở nên tuấn tú mà dịu dàng.
Ban ngày quá vất vả, nên vô thức ngủ thiếp đi sao?
Mà lại không chút phòng bị trước mặt cô?
Trong lòng Kỷ Đinh dâng lên một nỗi ngọt ngào, cô xoay một vòng chuyển sang nằm sấp trên thảm cỏ, tay chống giữ đầu, nghiêng mặt sang ngắm anh.
Anh A Nghiên đúng là trời sinh đẹp trai cực kỳ, mỗi một đường nét đều tinh tế như tạc.
Ánh mắt cô từ mày mắt rất đẹp của anh trượt xuống sống mũi cao thẳng, rồi tới đôi môi như ngọc.
Sau đó cô nhìn nơi đó, mãi không di chuyển.
Rất muốn…
Kỷ Đinh ra sức kiềm chế suy nghĩ đó, nhưng nó cứ điên cuồng bành trướng như mất đi kiểm soát, bao vây cô, chiếm cứ toàn bộ tư duy của cô.
Trong đầu như có hai người tí hon, người đen đang la hét: “Một lần thôi, không chừng đây là cơ hội cuối cùng đó.”
Người trắng vội ngăn cản: “Không được, nếu bị phát hiện thì anh ấy mãi mãi sẽ không quan tâm đến mày nữa.”
Nếu Ôn Nghiên biết tâm tư này của cô sẽ lập tức rời xa cô nhỉ?
Với sự hiểu biết ít ỏi của cô về anh, chắc chắn anh sẽ làm vậy.
Kỷ Đinh cảm thấy chua xót, rõ ràng lúc này họ gần gũi nhau như thế mà cô lại thấy vô cùng xa cách.
“Anh A Nghiên…”
Cô vô thức khẽ gọi, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt hàng mi của anh.
Hơi thở của anh nóng ấm phả vào lòng bàn tay cô, Kỷ Đinh như bị phỏng lập tức rụt tay lại.
Cô hoảng loạn cúi xuống – rõ ràng mình là người rất tự tin, sao cứ gặp anh là lại nhút nhát sợ hãi?
Thích anh đâu phải chuyện gì sai trái, chỉ là vất vả khó khăn hơn thích người khác mà thôi.
Kỷ Đinh, sao mày chưa bắt đầu đã rụt vòi lại rồi?
Tuy bây giờ không phải thời cơ tốt, nhưng một năm sau mày đã không còn là trẻ con nữa.
Tại sao không thử? Chỉ có người cố gắng mới có tư cách nói bỏ cuộc.
Tư duy rối bời tràn ngập trong đầu, Kỷ Đinh ngắm gương mặt kia, vẻ mặt cô dần dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng giơ tay lên vỗ vào vai anh: “Anh A Nghiên ơi.”
Kỷ Đinh gọi hai lần thì rèm mi của Ôn Nghiên động đậy, anh dần mở mắt ra, trong ánh nhìn có một chút nét hoang mang.
Lát sau anh ngồi dậy, đưa tay ôm trán, khàn giọng nói: “A, anh lại ngủ quên mất.”
“Anh à, anh quá mệt rồi đó.” Kỷ Đinh cười khẽ, “Nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhé.”
“Ừ, cám ơn Đinh Đinh đã quan tâm.” Đôi mắt Ôn Nghiên thoáng nụ cười, “Xin lỗi, anh làm mất thời gian của em quá, ngày mai em hạ trại còn phải dậy sớm mà.”
Cô nói với vẻ thấu hiểu lòng người: “Không sao ạ, em không thấy buồn ngủ gì lắm.”
“Sắp một giờ sáng rồi.” Ôn Nghiên nhìn đồng hồ, kéo Kỷ Đinh đứng lên, “Đi, anh tiễn em về ký túc.”
“Ký túc em gần đây lắm, ở ngay kia.” Kỷ Đinh chỉ hướng Tây Bắc, “Không tới 100 mét, anh A Nghiên cứ về đi.”
“Không được.” Anh từ chối, dịu dàng nhưng kiên quyết, “Muộn quá rồi, con gái một mình không an toàn, anh đưa em về.”
Kỷ Đinh không cự tuyệt nữa mà ngoan ngoãn nở nụ cười: “Dạ.”
Lúc đến Ôn Nghiên lái xe máy điện, đậu ở cạnh gốc cây. Vì ký túc của Kỷ Đinh khá gần nên hai người quyết định đi bộ.
“Anh à, tối mai…”
Ôn Nghiên biết cô định nói gì nên khóe môi thoảng nụ cười: “Yên tâm, anh không quên bữa cơm mời Đinh Đinh đâu.”
Anh trầm ngâm rồi hỏi: “Bao giờ em về?”
“Đi xe khách mười giờ tối mai ạ.”
“Được.” Ôn Nghiên xoa đầu cô, giọng thân thiết, “Mai liên lạc.”
Đã tới cổng ký túc, chỗ cổng đã không còn ai ngồi đó. Kỷ Đinh kìm nén sự quyến luyến trong lòng, nói nhanh: “Anh A Nghiên à, em lên trước nhé.”
Anh khẽ cười: “Ừ, đi đi.”
Ôn Nghiên vốn định đợi cô khuất bóng rồi mới đi, ai ngờ cô gái lên cầu thang hai bước lại cúi người, ánh mắt xuyên qua khe hở của cánh cửa sắt nhìn anh: “Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé anh.”
Mắt cô sáng rỡ trong veo, như ánh sao đẹp nhất bầu trời đêm.
Ôn Nghiên ngẩn người, nhìn cô tung tăng chạy lên bậc thang như một con thỏ nhỏ, rồi nhanh chóng chỉ thấy tiếng mà không thấy người đâu nữa.
Giọng cô vẫn rất vui vẻ.
Anh bất giác khẽ cười: “Ngủ ngon.”
Nỗi mệt mỏi trong lòng như bị quét sạch.
Ôn Nghiên quay lưng ra khỏi ký túc. Ánh trăng bàng bạc phủ lên người anh, lạnh lẽo nhưng lại có một vẻ dịu dàng.
Mày mắt anh vẫn còn loáng thoáng nét cười.
Mơ đẹp ư?
Hai người đó, đúng là chưa từng nói câu này với anh.
Mong rằng tối nay thực sự có thể mơ đẹp.
—-
Thực ra bầu trời đêm Bắc Kinh làm gì có sao, toàn là mây mù (mặt chó)
Kỷ Đinh: [Anh Châu, em và bạn cấp ba đang ngồi cùng nhau [nhe răng] Anh về trước đi, không cần lo cho em ~]
Bạn cấp 3 của anh trai, ừm, cũng đúng mà.
Anh Châu: [Được rồi, em chú ý an toàn nhé, về ký túc sớm.]
Kỷ Đinh: [Vâng ạ~]
Ôn Nghiên thấy thế thì hỏi: “Giờ không tiện sao?”
“Không không.” Kỷ Đinh cất điện thoại, “Anh hướng dẫn nói với em là các bạn trong lớp đã về hết rồi.” Cô ngừng lại, “Anh à nếu được thì ngắm sao cùng em đi.”
Thực ra bầu trời đêm Bắc Kinh làm gì có sao.
Kỷ Đinh nói xong vô thức ngẩng lên nhìn, chỉ thấy những đám mây đen đang trôi qua, cả mặt trăng cũng chẳng thấy đâu.
Nhưng Ôn Nghiên không vạch trần mà cười bảo: “Được.”
Trên sân thể thao vẫn rất náo nhiệt, họ chọn một chỗ trống ít người. Ôn Nghiên không biết lấy từ đâu ra một chai Rio, là vị nho nhẹ nhàng. Kỷ Đinh mắt sáng lên: “A, em cũng muốn.”
Anh cúi đầu mở nắp chai, thong thả nói: “Trẻ con không được uống rượu.”
“Rượu cocktail không phải là rượu!” Cô nhăn mũi, “Cái này anh trai em còn cho uống, nếu anh không đồng ý…”
Giọng uy hiếp của Kỷ Đinh vốn chẳng là gì với anh, Ôn Nghiên lơ đãng ngước mắt lên: “Ừm, thì sao?”
Cô trở nên manh động: “… Anh chính là bố em!”
Ôn Nghiên: “???”
Anh uể oải nhếch mắt lên: “Cô bé, giải thích xem nào?”
“À thì, ý em là…” Kỷ Đinh lắp ba lắp bắp, “Chỉ có người bảo thủ cứng nhắc như bố em mới không cho cái này không cho cái kia, anh là một thanh niên thế kỷ 21, không nên tuân thủ quy tắc…”
Hình như càng giải thích càng kỳ quặc.
Ôn Nghiên đưa nắm tay lên che miệng, cổ họng phát ra tiếng cười dễ nghe: “Em nói chú cứng nhắc bảo thủ?”
“Không, em không nói gì hết!” Kỷ Đinh chối đây đẩy, nhanh chóng chuyển sang làm nũng, “Anh A Nghiên à, em muốn uống rượu, anh cho em uống đi mà!”
Ánh mắt anh tỏ vẻ tiếc nuối: “A, tiếc là chỉ có chai này thôi!”
“Xạo! Em thấy rồi nhé, trong túi của anh!”
Kỷ Đinh cuống tới phát khóc – con người này sao lại thế chứ!
Cô nhào tới định giành giật thì bị Ôn Nghiên nhanh tay cản lại, thế là cả người mất thăng bằng đổ nhào xuống.
Ôn Nghiên đưa tay ra: “Cẩn thận!:
Trên người anh có mùi gỗ tùng thoang thoảng, rất thơm.
Có trời mới biết Kỷ Đinh tham lam hơi ấm của vòng tay này đến mức nào, nhưng thời khắc này lý trí mách bảo cô không được để không khí mờ ám này lan tỏa được – thêm một giây nữa anh sẽ cảnh giác!
Cô nhanh chóng bật dậy, mặt mày thê thảm: “Đầu đau quá.” Tiếp đó nhìn Ôn Nghiên vẻ tủi thân: “Anh à, tại anh hết đó.”
Được, lại quay sang đổ thừa anh rồi.
Ôn Nghiên bật cười, lắc đầu: “Thật bó tay với em.”
Anh hỏi: “Muốn uống vị nào?”
Kỷ Đinh cười rạng rỡ: “Vị vải thiều!”
“Không có vị vải, vị đào được không?”
Kỷ Đinh gật đầu, nhìn anh lấy chai Rio màu hồng trong túi ra.
Thích một người là dù anh làm gì cũng cảm thấy đẹp đẽ vui mắt – cũng như Kỷ Đinh lúc này, cảm thấy Ôn Nghiên ngay cả động tác mở chai cũng đẹp trai chết đi được.
Mắt hơi cúi nhìn, ngón tay thon dài cầm đồ mở chai, cổ tay hơi ấn xuống, “póc” một tiếng, bọt dâng lên.
Trong miệng là vị đào ngọt ngào, Kỷ Đinh mím môi nhìn Ôn Nghiên cười: “Ngọt.”
“Ừ.” Anh chạm nhẹ chai của mình vào chai của cô, tủm tỉm cười, “Cạn ly.”
Kỷ Đinh quan sát thấy trên gương mặt anh thoáng vẻ mệt mỏi.
Nghe Kỷ Sâm nói đơn vị mà Ôn Nghiên thực tập là một công ty đầu tư vốn nước ngoài rất nổi tiếng, lương một năm ít nhất phải 900.000 tệ.
Cô bất giác hỏi: “Anh A Nghiên này, bây giờ mỗi ngày anh làm gì? Tại sao lại bận đến thế?”
“Bọn anh chủ yếu là giúp các doanh nghiệp lên sàn, điều chỉnh, định giá, viết báo cáo cổ phiếu v.v… cho khách hàng.” Ôn Nghiên đáp, “Đều là những việc khá vặt vãnh chi li nhưng thi thoảng cũng thấy rất mệt.”
Nụ cười của anh vẫn thế, nhưng Kỷ Đinh bỗng có một trực giác – e rằng anh A Nghiên không thích công việc này.
“Anh à, tại sao anh không làm những việc anh muốn làm?”
Ôn Nghiên ngẩn người, rồi khóe môi nhướn lên: “Sao em biết đây không phải việc anh muốn làm?”
Kỷ Đinh chớp mắt: “Chỉ cảm thấy thế thôi ạ.”
Ôn Nghiên lẳng lặng cụp mắt xuống – không chỉ phát hiện một lần, “cảm giác” mà cô nói vô cùng nhạy bén, dường như luôn có thể quan sát thấy những chi tiết dù nhỏ bé nhất.
Im lặng hồi lâu, anh nói bằng một giọng điệu khó hiểu: “Em vẫn khá hiểu anh đấy chứ.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt Ôn Nghiên lãnh đạm, rèm mi che phủ mang theo một cảm giác lạnh nhạt không chân thực.
Tim Kỷ Đinh bỗng đập mạnh.
Lớp mặt nạ chỉ xé được một đường nhỏ, rồi lại dán vào kín kẽ như cũ.
Anh lại nở nụ cười, lắc lắc chai rượu: “Em uống nhanh quá vậy? Uống nữa không?”
“Thôi ạ.” Kỷ Đinh ngẩn người nhìn anh.
Ôn Nghiên đặt chai rượu đã uống xong sang một bên, rồi lấy tay gối dưới đầu, chăm chú nhìn lên bầu trời đêm.
“Em từng thấy những vì sao chưa?” Anh hỏi, “Chính là kiểu, từng khoảng lớn thật lớn, như đom đóm vậy.”
Kỷ Đinh nhớ lại: “Hình như là chưa ạ.”
Lát sau giọng của Ôn Nghiên vang lên, rất khẽ khàng, “Vậy là chúng ta chưa từng nhìn thấy.”
Anh A Nghiên tối nay dường như có gì đó rất khác, Kỷ Đinh mím môi lặng thinh, bắt chước tư thế của anh nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt lên trời nhìn tầng mây đang trôi.
Hai người không ai lên tiếng.
Gió ấm nhẹ nhàng thổi qua gương mặt, mang đi những bất an trước đây, một đêm tĩnh mịch dịu dàng.
Mãi sau, Kỷ Đinh mới quay sang: “Anh A Nghiên…”
Cô bỗng khựng lại.
Trong cơn gió nhè nhẹ, Ôn Nghiên nhắm mắt, rèm mi dài khẽ động đậy, dưới sắc đêm, góc nghiêng của anh trở nên tuấn tú mà dịu dàng.
Ban ngày quá vất vả, nên vô thức ngủ thiếp đi sao?
Mà lại không chút phòng bị trước mặt cô?
Trong lòng Kỷ Đinh dâng lên một nỗi ngọt ngào, cô xoay một vòng chuyển sang nằm sấp trên thảm cỏ, tay chống giữ đầu, nghiêng mặt sang ngắm anh.
Anh A Nghiên đúng là trời sinh đẹp trai cực kỳ, mỗi một đường nét đều tinh tế như tạc.
Ánh mắt cô từ mày mắt rất đẹp của anh trượt xuống sống mũi cao thẳng, rồi tới đôi môi như ngọc.
Sau đó cô nhìn nơi đó, mãi không di chuyển.
Rất muốn…
Kỷ Đinh ra sức kiềm chế suy nghĩ đó, nhưng nó cứ điên cuồng bành trướng như mất đi kiểm soát, bao vây cô, chiếm cứ toàn bộ tư duy của cô.
Trong đầu như có hai người tí hon, người đen đang la hét: “Một lần thôi, không chừng đây là cơ hội cuối cùng đó.”
Người trắng vội ngăn cản: “Không được, nếu bị phát hiện thì anh ấy mãi mãi sẽ không quan tâm đến mày nữa.”
Nếu Ôn Nghiên biết tâm tư này của cô sẽ lập tức rời xa cô nhỉ?
Với sự hiểu biết ít ỏi của cô về anh, chắc chắn anh sẽ làm vậy.
Kỷ Đinh cảm thấy chua xót, rõ ràng lúc này họ gần gũi nhau như thế mà cô lại thấy vô cùng xa cách.
“Anh A Nghiên…”
Cô vô thức khẽ gọi, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt hàng mi của anh.
Hơi thở của anh nóng ấm phả vào lòng bàn tay cô, Kỷ Đinh như bị phỏng lập tức rụt tay lại.
Cô hoảng loạn cúi xuống – rõ ràng mình là người rất tự tin, sao cứ gặp anh là lại nhút nhát sợ hãi?
Thích anh đâu phải chuyện gì sai trái, chỉ là vất vả khó khăn hơn thích người khác mà thôi.
Kỷ Đinh, sao mày chưa bắt đầu đã rụt vòi lại rồi?
Tuy bây giờ không phải thời cơ tốt, nhưng một năm sau mày đã không còn là trẻ con nữa.
Tại sao không thử? Chỉ có người cố gắng mới có tư cách nói bỏ cuộc.
Tư duy rối bời tràn ngập trong đầu, Kỷ Đinh ngắm gương mặt kia, vẻ mặt cô dần dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng giơ tay lên vỗ vào vai anh: “Anh A Nghiên ơi.”
Kỷ Đinh gọi hai lần thì rèm mi của Ôn Nghiên động đậy, anh dần mở mắt ra, trong ánh nhìn có một chút nét hoang mang.
Lát sau anh ngồi dậy, đưa tay ôm trán, khàn giọng nói: “A, anh lại ngủ quên mất.”
“Anh à, anh quá mệt rồi đó.” Kỷ Đinh cười khẽ, “Nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhé.”
“Ừ, cám ơn Đinh Đinh đã quan tâm.” Đôi mắt Ôn Nghiên thoáng nụ cười, “Xin lỗi, anh làm mất thời gian của em quá, ngày mai em hạ trại còn phải dậy sớm mà.”
Cô nói với vẻ thấu hiểu lòng người: “Không sao ạ, em không thấy buồn ngủ gì lắm.”
“Sắp một giờ sáng rồi.” Ôn Nghiên nhìn đồng hồ, kéo Kỷ Đinh đứng lên, “Đi, anh tiễn em về ký túc.”
“Ký túc em gần đây lắm, ở ngay kia.” Kỷ Đinh chỉ hướng Tây Bắc, “Không tới 100 mét, anh A Nghiên cứ về đi.”
“Không được.” Anh từ chối, dịu dàng nhưng kiên quyết, “Muộn quá rồi, con gái một mình không an toàn, anh đưa em về.”
Kỷ Đinh không cự tuyệt nữa mà ngoan ngoãn nở nụ cười: “Dạ.”
Lúc đến Ôn Nghiên lái xe máy điện, đậu ở cạnh gốc cây. Vì ký túc của Kỷ Đinh khá gần nên hai người quyết định đi bộ.
“Anh à, tối mai…”
Ôn Nghiên biết cô định nói gì nên khóe môi thoảng nụ cười: “Yên tâm, anh không quên bữa cơm mời Đinh Đinh đâu.”
Anh trầm ngâm rồi hỏi: “Bao giờ em về?”
“Đi xe khách mười giờ tối mai ạ.”
“Được.” Ôn Nghiên xoa đầu cô, giọng thân thiết, “Mai liên lạc.”
Đã tới cổng ký túc, chỗ cổng đã không còn ai ngồi đó. Kỷ Đinh kìm nén sự quyến luyến trong lòng, nói nhanh: “Anh A Nghiên à, em lên trước nhé.”
Anh khẽ cười: “Ừ, đi đi.”
Ôn Nghiên vốn định đợi cô khuất bóng rồi mới đi, ai ngờ cô gái lên cầu thang hai bước lại cúi người, ánh mắt xuyên qua khe hở của cánh cửa sắt nhìn anh: “Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé anh.”
Mắt cô sáng rỡ trong veo, như ánh sao đẹp nhất bầu trời đêm.
Ôn Nghiên ngẩn người, nhìn cô tung tăng chạy lên bậc thang như một con thỏ nhỏ, rồi nhanh chóng chỉ thấy tiếng mà không thấy người đâu nữa.
Giọng cô vẫn rất vui vẻ.
Anh bất giác khẽ cười: “Ngủ ngon.”
Nỗi mệt mỏi trong lòng như bị quét sạch.
Ôn Nghiên quay lưng ra khỏi ký túc. Ánh trăng bàng bạc phủ lên người anh, lạnh lẽo nhưng lại có một vẻ dịu dàng.
Mày mắt anh vẫn còn loáng thoáng nét cười.
Mơ đẹp ư?
Hai người đó, đúng là chưa từng nói câu này với anh.
Mong rằng tối nay thực sự có thể mơ đẹp.
—-
Thực ra bầu trời đêm Bắc Kinh làm gì có sao, toàn là mây mù (mặt chó)