Chương : 48
Chiều. Sau khi chia tay đám trẻ ở làng Veilr, nhóm của Turan quay trở về quán rượu Lylat. Trước lúc về, Tiffia cứ bị đám trẻ mè nheo đòi ở lại thêm, còn Darmil thì mải loay hoay cãi nhau với Noah. Turan thật không biết hai người này bằng cách nào lại có thể hợp với đám trẻ như vậy. Bản thân nó thì chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác bị đám trẻ giữ lại cả. Nó đoán có lẽ do mình trông lúc nào cũng quá nghiêm túc, khiến cho tụi nhóc có cảm giác khó gần.
Turan về đến trước quán rượu Lylat thì nhận thấy có mấy người vận đồng phục phối màu trắng và đỏ đứng như đang trông chừng gì đó. Bộ đồng phục có vẻ thuộc về quân đoàn Quả táo đỏ, Turan nhận ra vì lần trước họ cũng có đến quán rượu để mở tiệc. Nhưng Turan trông thì không nghĩ rằng lần này cũng là mở tiệc khi nó có thể dễ dàng cảm thấy bầu không khí căng thẳng xung quanh.
Trong lúc Turan vẫn còn chần chừ không biết nên làm gì Tiffia đã bước lên trước, tiến lại gần một anh chàng thành viên quân đoàn, cất tiếng hỏi:
– Hôm nay có chuyện gì ở đây vậy, anh đẹp trai?
Chàng thanh niên có hốt hoảng một chút nhưng rất nhanh lấy lại bĩnh tĩnh, nghiêm giọng bảo:
– Quân đoàn Quả táo đỏ hôm nay đã bao cả quán này. Nếu cô không có việc gì thì xin mời rời đi.
Turan nghe vậy thì lấy làm lạ. Nó nhớ là sáng nay không hề nghe bà Lylat nói gì về việc có ai đặt bàn ở quán cả. Nếu thực là có thì bà ta hẳn đã báo để Tiffia tranh thủ về phụ, cũng như để Turan và Darmil không náo loạn quán của bà. Mặt khác, quán rượu Lylat xưa nay không hề chấp nhận bao quán, dù rằng đặt trước tất cả các bàn là có thể, nhưng vẫn tiếp thêm khách khác ở quầy.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan tiến tới trước, bảo với người thanh niên:
– Tôi và họ là nhân viên của quán.
Rồi Turan bước vào quán luôn khi người thanh niên vẫn còn chưa nghĩ ra được nên phản ứng như thế nào. Turan biết là cậu ta cũng không dám làm gì vì ở quán rượu này, nếu làm loạn thì tất cả đều sẽ bị tống ra ngoài, không riêng gì ai cả. Dù sao thì quân đoàn Quả táo đỏ cũng có thể xem là khách quen ở đây, hẳn là biết những quy tắc bình thường này đi.
Bên trong quán rượu hoàn toàn không nhiều người như vẻ là được bao cả quán tí nào. Turan nhìn quanh chỉ thấy có mười người mặc đồng phục quân đoàn Quả táo đỏ, hai trong số đó đang ngồi cùng bàn tán gì đó trong khi những người còn lại chỉ đứng ở phía sau.
Bà Lylat lúc này chỉ im lặng đứng sau quầy mà lau ly cốc, luôn mồm lầm bầm gì đó vẻ rất khó chịu. Vừa trông thấy Turan đi vào thì bà liền lên tiếng gọi:
– Turan! Lại đây.
Turan nghe thấy thì bước ngay lại. Nó có để ý những người ngồi ở bàn kia đột nhiên quay qua chăm chú nhìn mình như thể nó vừa làm gì nổi bật lắm.
– Mày lại gây chuyện gì rồi đúng không?
Bà Lylat cất tiếng hỏi. Câu hỏi làm Turan chau mày lại suy nghĩ một lúc. Nó nhớ lần cuối cùng mình gây chuyện hẳn là với hội Hyrameng hoặc cùng lắm là đám người bán vòng phép cho Maity. Nhưng cả hai nhóm người kia thì theo lẽ thường đều không liên quan gì tới quân đoàn Quả táo đỏ cả.
– Không hề. – Turan đáp gọn.
– Vậy sao mấy người này lại tìm mày?
– Tìm tôi?!
Turan ngạc nhiên. Nó cũng đã đoán được lờ mờ mình có liên quan đến chuyện người của quân đoàn Quả táo đỏ tập trung ở đây, nhưng lại không nghĩ rằng họ đến tìm mình.
– Mày lo nói chuyện với bọn họ. Nhanh còn để cho tao làm ăn.
Bà Lylat giục rồi quay lại tiếp tục công việc lau ly cốc của mình. Turan tặc lưỡi, mắng thầm trong bụng. Nó biết bà ta vốn cũng không có lỗ đồng bạc nào vì rõ ràng quân đoàn Quả táo đỏ đã bao quán rượu này chứ không hề vào chơi miễn phí.
– Cậu là Turan?
Một thanh niên từ đám người quân đoàn Quả táo đỏ bước đến hỏi Turan.
– Phải. Là tôi.
Turan xác nhận. Bản thân nó cũng không định giấu thân phận của mình làm gì. Nếu họ đã đến tận đây thì rõ ràng nó có muốn trốn cũng trốn không được. Trừ phi nó muốn quậy tung chỗ này lên.
– Hai phân đội trưởng của chúng tôi có điều muốn bàn với cậu.
Nam thanh niên nói tiếp, quay người hướng về phía bàn của đám người. Turan trông thì thấy hai người đang ngồi nhìn mình, một trong số đó cất một nụ cười niềm nở. Họ không có vẻ là có ý đồ xấu gì nhưng Turan lại cảm giác nụ cười xã giao kia chứa đầy sự giả dối cùng xảo trá.
– Tôi có thể từ chối không?
Turan cất tiếng hỏi. Nam thanh niên nghe vậy thì lắc nhẹ đầu, bảo:
– Tôi e là không. Mong cậu hợp tác khi chúng tôi vẫn còn sự kiên nhẫn.
Turan thở dài một hơi. Nó cũng biết là không thể đôi co với người từ quân đoàn Quả táo đỏ. Họ là những người nổi tiếng với việc nói ít làm nhiều, và hơn cả là hai chữ “lý lẽ” không áp dụng được với họ.
Turan bước lại bàn, ngồi vào chiếc ghế được một người phân đội trưởng với mái tóc nâu cắt ngắn hai bên đầu mời chào. Người phân đội trưởng còn lại có mái tóc màu đỏ như được nhuộm xới tung thành từng ngọn đâm lên trông rất kì dị. Đôi mắt màu đen tuyền của anh ta theo dõi sát từng cử chỉ của Turan khiến nó có chút không thoải mái.
– Chào cậu Turan. Tôi là Barneustar. Gọi tôi Barn là được.
Người phân đội trưởng vừa mời Turan ngồi tự giới thiệu mình. Anh ta sau đó quay sang người bạn ngồi cùng bàn mình, vẻ trông chờ một lời giới thiệu. Nhưng người bạn kia chỉ ngồi đó nhìn Turan chằm chằm, không có vẻ gì muốn nói chuyện cả. Thấy thế thì Barneustar không còn cách nào, đành nói thay:
– Anh chàng này là Helmust. Xin lỗi, anh ta luôn ít nói như vậy đấy.
Turan nhìn Helmust, rồi lại nhìn Barneustar. Hai người này không biết vì lý do gì lại tìm nó nhưng rõ ràng là trông họ rất mạnh. Chí ít thì Turan cảm giác được nếu họ muốn, họ có thể rất dễ dàng tóm lấy nó rồi lôi đi mà không cần quan tâm nó kháng cự như thế nào. Mặt khác, Thần cấp của một phân đội trưởng quân đoàn Quả táo đỏ hẳn đủ để khiến cả khu phố này không có cách nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh.
– Hai người tìm tôi có việc gì? – Turan cất tiếng hỏi.
– Không hẳn là chúng tôi tìm cậu. – Barneustar đáp – Chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.
Turan chau mày lại. Nó hơi khó chịu với cách nói vòng vo của Barneustar. Anh ta trông có vẻ muốn tỏ ra thân thiện nhưng càng nói, nó lại càng cảm giác có sự ép buộc vô hình đang được áp lên mình. Làm việc theo lệnh, Turan thật không nghĩ được một Nihr như nó thì có thể hấp dẫn sự chú ý của ai cao tầng hơn cả hai phân đội trưởng của quân đoàn Quả táo đỏ.
– Nói thẳng vào vấn đề đi. – Turan gằn giọng.
Vẻ niềm nở trên mặt Barneustar cứng lại một lúc rồi anh ta quắc mắt nhìn Turan, bảo:
– Quân đoàn trưởng muốn gặp cậu. Mời cậu đi theo chúng tôi.
“Quân đoàn trưởng?!” Turan nghĩ thầm, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt nó. Một Nihr vô danh tiểu tốt lại bị một quân đoàn trưởng để mắt đến, ngoài quân đoàn Ungreilt của Wyndur ra thì đây là lần đầu tiên Turan nghe đến chuyện này.
“Không lẽ là Thần ấn bị lộ? Hay là khả năng cầu khấn?”
Càng nghĩ, Turan lại càng không hiểu được lý do cho việc mình bị tìm gặp. Dù sao đi nữa, nó cũng không định cứ thế mà nghe theo lời kẻ khác. Nếu quân đoàn trưởng của họ muốn gặp nó thì nên tự đến đây mà tìm.
– Hôm nay tôi không định rời khỏi đây.
Turan nghiêm giọng bảo, mắt không chút e sợ mà nhìn thẳng vào Barneustar.
Chợt, âm thanh gãy vỡ của gỗ vang lên giòn tan. Người tên Helmust vừa bóp nát chiếc cốc gỗ trong tay anh ta. Khuôn mặt của anh ta lúc này nhăn lại, hai mắt trừng nhìn Turan như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
– Bĩnh tĩnh, Helmust. – Barneustar vội nói, lại quay sang Turan – Đừng ép chúng tôi phải dùng vũ lực hay Thần uy với cậu, Turan. Bản thân tôi rất tôn trọng khi thấy biểu hiện của cậu, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Turan nghe vậy thì nỗi bất an không kiềm được nổi lên trong lòng nó. Nó quay đầu lại nhìn một chút bà Lylat cùng Tiffia và Darmil. Bà Lylat lắc nhẹ đầu ý bảo Turan không nên chống cự, còn Tiffia thì đang phải giữ Darmil lại để cậu ta không lao lên làm một trận với cả đám người quân đoàn Quả táo đỏ.
Cất một tiếng thở dài, Turan quay lại nhìn Barneustar, bảo:
– Được rồi. Chỉ mong các người đừng có hành động gì quá đáng. Nói được thì chắc cũng nên biết, cái gì cũng có giới hạn của nó.
Từng chữ cuối của câu nói được Turan cố tình gằn mạnh xuống. Barneustar nghe vậy thì trông có hơi thảng thốt, nhưng rồi anh ta mỉm cười, đáp:
– Phải. Rất tốt. Tôi rất trông đợi.
Turan sau đó bị dẫn lên một chiếc xe bán tải rời đi. Trên xe có cả hai phân đội trưởng kia và tên Helmust tóc đỏ vẻ mặt hung hăng thì ngồi cạnh Turan ở ghế sau theo sát từng cử động của nó. Turan không biết họ lo nó có thể trốn đi đến mức nào nhưng cảm giác bị áp tải đi này thật sự khiến nó không thoải mái. Càng thế này, nó lại càng muốn tìm cơ hội trốn mất.
Nhưng Turan không có chút cơ hội nào. Chiếc xe bán tải thậm chí được giám sát bởi mấy chiếc xe khác chạy bên cạnh. Trông cả đoàn xe lúc này chẳng khác gì một đội đang áp tải một tên tội phạm nguy hiểm. Turan tặc lưỡi. Nó quả thật chịu thua, không có cách nào đối phó với đám người này.
Mất gần nửa tiếng đồng hồ thì chiếc xe chở Turan mới dừng lại. Turan bước ra ngoài và trông thấy một tòa nhà cao hơn mười tầng trông rất uy nghiêm với cánh cửa lớn tận sáu mét và có hai người đang canh gác. Turan quay lại nhìn sau lưng thì còn thấy cả một hàng rào cách đây ba bốn mươi mét đang bao lấy cả khu này.
“Quả thật rất lớn…” Turan nói thầm. Nó đoán đây là một trụ sở của quân đoàn Quả táo đỏ, và nếu theo thời gian di chuyển cùng đường đi thì đây là trụ sở chính của quân đoàn luôn. Dù sao thì ở thành Yeit này, quân đoàn Quả táo đỏ nhận mình hạng hai thì chẳng chỗ nào dám lên tiếng nhận hạng nhất.
– Đi thôi.
Barneustar cất tiếng rồi dẫn Turan tiến vào trong tòa nhà. Những người đứng gác trông thấy Barneustar cùng Helmust thì cúi đầu chào kính cẩn, đồng thời tránh sang một bên.
Turan được dẫn qua mấy đoạn hành lang, xuống tầng hầm không biết sâu bao nhiêu nhưng mất đến mấy phút trong thang máy mà tốc độ của thang máy thì nhanh hơn bình thường rất nhiều. Turan có chút khó hiểu khi một quân đoàn lớn và nổi tiếng như quân đoàn Quả táo đỏ mà quân đoàn trưởng lại thích sống bên dưới lòng đất như vậy.
Một ý nghĩ thoáng qua rằng mình bị mang đến một nhà ngục làm Turan hoảng hốt, nhưng nó tự nhủ rằng không có lý do gì để mình bị đối xử như vậy cả. Nếu tình hình trở nên tồi tệ, có khi nó phải tự sát ở đây để tái sinh mà trốn đi. Dù vậy, đó chỉ là phương án cuối cùng mà thôi. Tận sâu trong thâm tâm Turan, nó vẫn cực kỳ sợ hãi cái chết.
– Đến đây là được rồi.
Một tiếng nói vang lên làm Turan giật mình. Nó trông thì mới thấy một người đàn ông không biết từ đâu vừa xuất hiện trước mặt. Ông ta có mái tóc đỏ như nhuộm giống Helmust nhưng lại để tóc dài xõa qua vai.
– Vâng. Thưa quân đoàn trưởng.
Barneustar lên tiếng rồi quay người rời đi cùng với Helmust, để Turan ở lại cùng với người đàn ông tóc dài đỏ. Nếu Turan nhớ không nhầm thì quân đoàn trưởng của quân đoàn Quả táo đỏ có tên là Gamnbert.
Người đàn ông tóc đỏ, với đôi lông mày rậm và đôi mắt màu đen tuyền trông rất có uy nhìn Turan chằm chằm. Cái nhìn đầy soi mói đó làm Turan khó chịu, lên tiếng:
– Là ông muốn tìm tôi?
Người đàn ông không đáp mà quay người rời đi, nói với lại:
– Theo ta.
Người đàn ông không có vẻ gì là lo Turan sẽ bỏ trốn hay đứng yên không nghe lời mình. Turan cũng không có ý định đó. Nó đã theo vào đến tận nơi này thì còn có thể làm gì được nữa ngoài răm rắp nghe lời. Ai biết được một quân đoàn như Quả táo đỏ có thể làm gì một Nihr cơ chứ. Quá rõ ràng là Turan đã không còn đường lui nữa rồi.
Turan về đến trước quán rượu Lylat thì nhận thấy có mấy người vận đồng phục phối màu trắng và đỏ đứng như đang trông chừng gì đó. Bộ đồng phục có vẻ thuộc về quân đoàn Quả táo đỏ, Turan nhận ra vì lần trước họ cũng có đến quán rượu để mở tiệc. Nhưng Turan trông thì không nghĩ rằng lần này cũng là mở tiệc khi nó có thể dễ dàng cảm thấy bầu không khí căng thẳng xung quanh.
Trong lúc Turan vẫn còn chần chừ không biết nên làm gì Tiffia đã bước lên trước, tiến lại gần một anh chàng thành viên quân đoàn, cất tiếng hỏi:
– Hôm nay có chuyện gì ở đây vậy, anh đẹp trai?
Chàng thanh niên có hốt hoảng một chút nhưng rất nhanh lấy lại bĩnh tĩnh, nghiêm giọng bảo:
– Quân đoàn Quả táo đỏ hôm nay đã bao cả quán này. Nếu cô không có việc gì thì xin mời rời đi.
Turan nghe vậy thì lấy làm lạ. Nó nhớ là sáng nay không hề nghe bà Lylat nói gì về việc có ai đặt bàn ở quán cả. Nếu thực là có thì bà ta hẳn đã báo để Tiffia tranh thủ về phụ, cũng như để Turan và Darmil không náo loạn quán của bà. Mặt khác, quán rượu Lylat xưa nay không hề chấp nhận bao quán, dù rằng đặt trước tất cả các bàn là có thể, nhưng vẫn tiếp thêm khách khác ở quầy.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan tiến tới trước, bảo với người thanh niên:
– Tôi và họ là nhân viên của quán.
Rồi Turan bước vào quán luôn khi người thanh niên vẫn còn chưa nghĩ ra được nên phản ứng như thế nào. Turan biết là cậu ta cũng không dám làm gì vì ở quán rượu này, nếu làm loạn thì tất cả đều sẽ bị tống ra ngoài, không riêng gì ai cả. Dù sao thì quân đoàn Quả táo đỏ cũng có thể xem là khách quen ở đây, hẳn là biết những quy tắc bình thường này đi.
Bên trong quán rượu hoàn toàn không nhiều người như vẻ là được bao cả quán tí nào. Turan nhìn quanh chỉ thấy có mười người mặc đồng phục quân đoàn Quả táo đỏ, hai trong số đó đang ngồi cùng bàn tán gì đó trong khi những người còn lại chỉ đứng ở phía sau.
Bà Lylat lúc này chỉ im lặng đứng sau quầy mà lau ly cốc, luôn mồm lầm bầm gì đó vẻ rất khó chịu. Vừa trông thấy Turan đi vào thì bà liền lên tiếng gọi:
– Turan! Lại đây.
Turan nghe thấy thì bước ngay lại. Nó có để ý những người ngồi ở bàn kia đột nhiên quay qua chăm chú nhìn mình như thể nó vừa làm gì nổi bật lắm.
– Mày lại gây chuyện gì rồi đúng không?
Bà Lylat cất tiếng hỏi. Câu hỏi làm Turan chau mày lại suy nghĩ một lúc. Nó nhớ lần cuối cùng mình gây chuyện hẳn là với hội Hyrameng hoặc cùng lắm là đám người bán vòng phép cho Maity. Nhưng cả hai nhóm người kia thì theo lẽ thường đều không liên quan gì tới quân đoàn Quả táo đỏ cả.
– Không hề. – Turan đáp gọn.
– Vậy sao mấy người này lại tìm mày?
– Tìm tôi?!
Turan ngạc nhiên. Nó cũng đã đoán được lờ mờ mình có liên quan đến chuyện người của quân đoàn Quả táo đỏ tập trung ở đây, nhưng lại không nghĩ rằng họ đến tìm mình.
– Mày lo nói chuyện với bọn họ. Nhanh còn để cho tao làm ăn.
Bà Lylat giục rồi quay lại tiếp tục công việc lau ly cốc của mình. Turan tặc lưỡi, mắng thầm trong bụng. Nó biết bà ta vốn cũng không có lỗ đồng bạc nào vì rõ ràng quân đoàn Quả táo đỏ đã bao quán rượu này chứ không hề vào chơi miễn phí.
– Cậu là Turan?
Một thanh niên từ đám người quân đoàn Quả táo đỏ bước đến hỏi Turan.
– Phải. Là tôi.
Turan xác nhận. Bản thân nó cũng không định giấu thân phận của mình làm gì. Nếu họ đã đến tận đây thì rõ ràng nó có muốn trốn cũng trốn không được. Trừ phi nó muốn quậy tung chỗ này lên.
– Hai phân đội trưởng của chúng tôi có điều muốn bàn với cậu.
Nam thanh niên nói tiếp, quay người hướng về phía bàn của đám người. Turan trông thì thấy hai người đang ngồi nhìn mình, một trong số đó cất một nụ cười niềm nở. Họ không có vẻ là có ý đồ xấu gì nhưng Turan lại cảm giác nụ cười xã giao kia chứa đầy sự giả dối cùng xảo trá.
– Tôi có thể từ chối không?
Turan cất tiếng hỏi. Nam thanh niên nghe vậy thì lắc nhẹ đầu, bảo:
– Tôi e là không. Mong cậu hợp tác khi chúng tôi vẫn còn sự kiên nhẫn.
Turan thở dài một hơi. Nó cũng biết là không thể đôi co với người từ quân đoàn Quả táo đỏ. Họ là những người nổi tiếng với việc nói ít làm nhiều, và hơn cả là hai chữ “lý lẽ” không áp dụng được với họ.
Turan bước lại bàn, ngồi vào chiếc ghế được một người phân đội trưởng với mái tóc nâu cắt ngắn hai bên đầu mời chào. Người phân đội trưởng còn lại có mái tóc màu đỏ như được nhuộm xới tung thành từng ngọn đâm lên trông rất kì dị. Đôi mắt màu đen tuyền của anh ta theo dõi sát từng cử chỉ của Turan khiến nó có chút không thoải mái.
– Chào cậu Turan. Tôi là Barneustar. Gọi tôi Barn là được.
Người phân đội trưởng vừa mời Turan ngồi tự giới thiệu mình. Anh ta sau đó quay sang người bạn ngồi cùng bàn mình, vẻ trông chờ một lời giới thiệu. Nhưng người bạn kia chỉ ngồi đó nhìn Turan chằm chằm, không có vẻ gì muốn nói chuyện cả. Thấy thế thì Barneustar không còn cách nào, đành nói thay:
– Anh chàng này là Helmust. Xin lỗi, anh ta luôn ít nói như vậy đấy.
Turan nhìn Helmust, rồi lại nhìn Barneustar. Hai người này không biết vì lý do gì lại tìm nó nhưng rõ ràng là trông họ rất mạnh. Chí ít thì Turan cảm giác được nếu họ muốn, họ có thể rất dễ dàng tóm lấy nó rồi lôi đi mà không cần quan tâm nó kháng cự như thế nào. Mặt khác, Thần cấp của một phân đội trưởng quân đoàn Quả táo đỏ hẳn đủ để khiến cả khu phố này không có cách nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh.
– Hai người tìm tôi có việc gì? – Turan cất tiếng hỏi.
– Không hẳn là chúng tôi tìm cậu. – Barneustar đáp – Chúng tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.
Turan chau mày lại. Nó hơi khó chịu với cách nói vòng vo của Barneustar. Anh ta trông có vẻ muốn tỏ ra thân thiện nhưng càng nói, nó lại càng cảm giác có sự ép buộc vô hình đang được áp lên mình. Làm việc theo lệnh, Turan thật không nghĩ được một Nihr như nó thì có thể hấp dẫn sự chú ý của ai cao tầng hơn cả hai phân đội trưởng của quân đoàn Quả táo đỏ.
– Nói thẳng vào vấn đề đi. – Turan gằn giọng.
Vẻ niềm nở trên mặt Barneustar cứng lại một lúc rồi anh ta quắc mắt nhìn Turan, bảo:
– Quân đoàn trưởng muốn gặp cậu. Mời cậu đi theo chúng tôi.
“Quân đoàn trưởng?!” Turan nghĩ thầm, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt nó. Một Nihr vô danh tiểu tốt lại bị một quân đoàn trưởng để mắt đến, ngoài quân đoàn Ungreilt của Wyndur ra thì đây là lần đầu tiên Turan nghe đến chuyện này.
“Không lẽ là Thần ấn bị lộ? Hay là khả năng cầu khấn?”
Càng nghĩ, Turan lại càng không hiểu được lý do cho việc mình bị tìm gặp. Dù sao đi nữa, nó cũng không định cứ thế mà nghe theo lời kẻ khác. Nếu quân đoàn trưởng của họ muốn gặp nó thì nên tự đến đây mà tìm.
– Hôm nay tôi không định rời khỏi đây.
Turan nghiêm giọng bảo, mắt không chút e sợ mà nhìn thẳng vào Barneustar.
Chợt, âm thanh gãy vỡ của gỗ vang lên giòn tan. Người tên Helmust vừa bóp nát chiếc cốc gỗ trong tay anh ta. Khuôn mặt của anh ta lúc này nhăn lại, hai mắt trừng nhìn Turan như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
– Bĩnh tĩnh, Helmust. – Barneustar vội nói, lại quay sang Turan – Đừng ép chúng tôi phải dùng vũ lực hay Thần uy với cậu, Turan. Bản thân tôi rất tôn trọng khi thấy biểu hiện của cậu, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Turan nghe vậy thì nỗi bất an không kiềm được nổi lên trong lòng nó. Nó quay đầu lại nhìn một chút bà Lylat cùng Tiffia và Darmil. Bà Lylat lắc nhẹ đầu ý bảo Turan không nên chống cự, còn Tiffia thì đang phải giữ Darmil lại để cậu ta không lao lên làm một trận với cả đám người quân đoàn Quả táo đỏ.
Cất một tiếng thở dài, Turan quay lại nhìn Barneustar, bảo:
– Được rồi. Chỉ mong các người đừng có hành động gì quá đáng. Nói được thì chắc cũng nên biết, cái gì cũng có giới hạn của nó.
Từng chữ cuối của câu nói được Turan cố tình gằn mạnh xuống. Barneustar nghe vậy thì trông có hơi thảng thốt, nhưng rồi anh ta mỉm cười, đáp:
– Phải. Rất tốt. Tôi rất trông đợi.
Turan sau đó bị dẫn lên một chiếc xe bán tải rời đi. Trên xe có cả hai phân đội trưởng kia và tên Helmust tóc đỏ vẻ mặt hung hăng thì ngồi cạnh Turan ở ghế sau theo sát từng cử động của nó. Turan không biết họ lo nó có thể trốn đi đến mức nào nhưng cảm giác bị áp tải đi này thật sự khiến nó không thoải mái. Càng thế này, nó lại càng muốn tìm cơ hội trốn mất.
Nhưng Turan không có chút cơ hội nào. Chiếc xe bán tải thậm chí được giám sát bởi mấy chiếc xe khác chạy bên cạnh. Trông cả đoàn xe lúc này chẳng khác gì một đội đang áp tải một tên tội phạm nguy hiểm. Turan tặc lưỡi. Nó quả thật chịu thua, không có cách nào đối phó với đám người này.
Mất gần nửa tiếng đồng hồ thì chiếc xe chở Turan mới dừng lại. Turan bước ra ngoài và trông thấy một tòa nhà cao hơn mười tầng trông rất uy nghiêm với cánh cửa lớn tận sáu mét và có hai người đang canh gác. Turan quay lại nhìn sau lưng thì còn thấy cả một hàng rào cách đây ba bốn mươi mét đang bao lấy cả khu này.
“Quả thật rất lớn…” Turan nói thầm. Nó đoán đây là một trụ sở của quân đoàn Quả táo đỏ, và nếu theo thời gian di chuyển cùng đường đi thì đây là trụ sở chính của quân đoàn luôn. Dù sao thì ở thành Yeit này, quân đoàn Quả táo đỏ nhận mình hạng hai thì chẳng chỗ nào dám lên tiếng nhận hạng nhất.
– Đi thôi.
Barneustar cất tiếng rồi dẫn Turan tiến vào trong tòa nhà. Những người đứng gác trông thấy Barneustar cùng Helmust thì cúi đầu chào kính cẩn, đồng thời tránh sang một bên.
Turan được dẫn qua mấy đoạn hành lang, xuống tầng hầm không biết sâu bao nhiêu nhưng mất đến mấy phút trong thang máy mà tốc độ của thang máy thì nhanh hơn bình thường rất nhiều. Turan có chút khó hiểu khi một quân đoàn lớn và nổi tiếng như quân đoàn Quả táo đỏ mà quân đoàn trưởng lại thích sống bên dưới lòng đất như vậy.
Một ý nghĩ thoáng qua rằng mình bị mang đến một nhà ngục làm Turan hoảng hốt, nhưng nó tự nhủ rằng không có lý do gì để mình bị đối xử như vậy cả. Nếu tình hình trở nên tồi tệ, có khi nó phải tự sát ở đây để tái sinh mà trốn đi. Dù vậy, đó chỉ là phương án cuối cùng mà thôi. Tận sâu trong thâm tâm Turan, nó vẫn cực kỳ sợ hãi cái chết.
– Đến đây là được rồi.
Một tiếng nói vang lên làm Turan giật mình. Nó trông thì mới thấy một người đàn ông không biết từ đâu vừa xuất hiện trước mặt. Ông ta có mái tóc đỏ như nhuộm giống Helmust nhưng lại để tóc dài xõa qua vai.
– Vâng. Thưa quân đoàn trưởng.
Barneustar lên tiếng rồi quay người rời đi cùng với Helmust, để Turan ở lại cùng với người đàn ông tóc dài đỏ. Nếu Turan nhớ không nhầm thì quân đoàn trưởng của quân đoàn Quả táo đỏ có tên là Gamnbert.
Người đàn ông tóc đỏ, với đôi lông mày rậm và đôi mắt màu đen tuyền trông rất có uy nhìn Turan chằm chằm. Cái nhìn đầy soi mói đó làm Turan khó chịu, lên tiếng:
– Là ông muốn tìm tôi?
Người đàn ông không đáp mà quay người rời đi, nói với lại:
– Theo ta.
Người đàn ông không có vẻ gì là lo Turan sẽ bỏ trốn hay đứng yên không nghe lời mình. Turan cũng không có ý định đó. Nó đã theo vào đến tận nơi này thì còn có thể làm gì được nữa ngoài răm rắp nghe lời. Ai biết được một quân đoàn như Quả táo đỏ có thể làm gì một Nihr cơ chứ. Quá rõ ràng là Turan đã không còn đường lui nữa rồi.