Chương 8
Hơi thở của ta ngày càng bị ngẹn, nhịn không được há lớn miệng, run giọng kêu lên: "Thả... buông ra."
Ta bị Tô Hoán bẻ quay đầu lại, thấy hắn khẽ mỉm cười, đợi ta trả lời.
Chẳng biết hắn tỉnh từ lúc nào, hoặc có lẽ là chưa bao giờ ngủ, ánh mắt sáng đến đáng sợ.
Ta nhịn xuống sự kích thích sắp phát run, nở nụ cười nói: "Muốn đi vệ sinh."
"Ta dìu nàng." Tô Hoán không nói gì bước xuống giường, thật sự định dìu ta đi nhà xí.
Ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, giả vờ cổ họng khó chịu, lớn tiếng ho khan, tiếc là lại như không có ai nghe thấy vậy, có chút không hợp lý.
Tô Hoán cực kỳ kiên trì, chỉ khoát tay lên bả vai ta, đôi khi chạm vào cổ ta, cứ như là đang cảnh cáo gì đó.
Sợ là hạ nhân đã bị hắn điều đi.
Trán ta thấm ra mồ hôi lạnh, trong lòng có gì đó đang reo hò: Ta muốn tìm cơ hội chạy đi.
Hẳn là phụ hoàng đã nhận được tin, chỉ cần ta kéo dài thời gian…
Tô Hoán nghiêng người, cười cười, tiếp tục đi ra ngoài.
Phía trước chính là cánh cửa.
Tô Hoán bỗng duỗi tay chặn then cửa, một tay giơ lên nắm cằm ta, buộc ta nhìn thẳng hắn.
Đôi mắt hắn như là muốn nuốt chửng ta vậy, hắn chậm rãi nói: "Công chúa không nghe lời."
Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, tình cảm ấm áp say lòng người.
Suýt chút nữa đã tê liệt, vô thức đẩy hắn ra, mở cài cửa, không để ý đến đau đớn chỗ đầu gối, ra sức chạy ra ngoài: "Người đâu cứu mạng..."
Đi ra ngoài mấy bước, ta quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy bóng người đồ trắng kia đướng yên dưới hành lang, thong thả lấy một cây châm lửa trong lồng ngực ra.
Nhẹ nhàng ném vào bên cạnh.
Ngọn lửa bỗng nhiên nhanh chóng bùng lên dữ dội.
Ta trợn to hai mắt, quan sát tỉ mỉ bốn phía, lúc này ta mới nhận ra toàn bộ góc đình viện đều đã bị đổ đầy dầu hỏa.
Lòng ta trực tiếp lạnh lẽo, cả người ta từ đầu đến chân đều tê rần.
Hóa ra không phải là ý định nhất thời, là mưu đồ đã lâu.
Ta cắn răng chạy ra cửa lớn.
Lửa nháy mắt đã bốc cao mấy trượng, theo dầu hỏa chảy dài ra cửa, lúc ta vẫn còn lảo đảo chạy, đã cháy hết xung quanh, báo trùm lấy đình viện.
Tiếng cháy nổ thiêu đốt dữ dội.
Tô Hoán làm như không nhìn thấy hỏa hoạn đã bùng lớn, đi bộ từ phía sau đến.
Hắn vẫn mang khí chất lịch sự thản nhiên, từ phía sau thong thả đi đến, dù là trong ánh lửa cũng khiến người ta không thể dời mắt.
Hắn cười đến vô cùng dịu dàng: "Không phải nói rồi sao, Vãn Vãn và ta một đời một đôi người."
Ta không để ý đến hắn, lo lắng tìm kiếm cửa trốn chạy nào đó, nhưng mà lửa đã lan rộng, thậm chí còn tràn đến chỗ mà ta đứng, có vẻ như muốn nuốt chửng trời đất, không hề chừa bất cứ chỗ nào.
Cũng như cảnh tượng trước đây, toàn bộ cung đều là lửa lớn, mãnh liệt vây quanh lấy ta.
Không thể hít thở được, sợ hãi bùng lên trong lòng, mãnh liệt dâng tràn phủ kín lấy ta.
Chỉ là lần này không có Vãn Vân thứ hai có thể liều mạng đưa công chúa của nàng ra khỏi biển lửa.
Ta lảo đảo ngã trên mặt đất, lại không thể đứng lên.
Chạy mau! Chạy mau.
Ta nhắc nhở bản thân, dù có bị bỏng cũng phải chạy khỏi đây.
Xung quanh loáng thoáng hình như có tiếng người bàn tán, bên ngoài có người đã nhận ra ánh lửa bên trong này, nhưng mà thế lửa quá lớn, người thường không dám vào, còn phải đợi thị vệ hoàng cung đến.
Ta từng bước một đứng lên di chuyển ra ngoài.
Lửa phập phồng đốt đến quần áo của ra, ta cảm nhận được sự đau nhức như khoét xương cắt da vậy, thân thể run rẩy, ngã nhào trên mặt đất.
Đau quá, đau quá, thật là nóng.
Tô Hoán đi đến bên cạnh ta dừng lại, hắn cứ như là không có cảm giác đau vậy, đôi mắt thanh liệt lại điên cuồng nhìn xuống ta nói: "Cuối cùng chúng ta mãi mãi có thể ở bên nhau, Vãn Vãn."
Ta hổn hển trợn mắt giận dữ nhìn hắn: "Ngươi giết ta."
Lửa đỏ nổ vang bên tai ta, khiến cả người ta đều bị cuốn trong lửa.
Thật sự ngay từ đầu ta đã biết rằng ta không thể trốn thoát được.
Đây chính là lồng sắt giết người.
Trong đôi mắt của Tô Hoán hiện lên vẻ nghi ngờ, hơi nhíu mày, nhìn ta chằm chằm, suy tư một lát, sự điên cuồng trong mắt dần rút đi, lại hiện lên vẻ hoảng sợ.
Trong đôi mắt đen này cuối cùng cũng có gió thổi qua, trong lửa đỏ bập bùng, cuối cùng cũng trong suốt phản chiếu hình ảnh của ta.
Hắn bỗng nhiên tỉnh táo, mạnh mẽ ôm lấy ta, cứ như không muốn sống xông ra ngoài, thì thầm: "Tống Vãn Vãn, nàng phải bình an, nàng phải hạnh phúc, nàng phải sống sót thật tốt."
Cứ như là một kẻ điên thần trí không bình thường.
Ta quên luôn cả dãy dụa, kinh ngạc nhìn hắn vặn vẹo đau đớn bị lửa cháy, nhưng mà trong lòng lại hoảng loạn không biết nên làm gì.
Thình thịch thình thịch, là tiếng tim của ai đập, từng chút một truyền đến.
Khoảnh khắc Tô Hoán bước ra khỏi cánh cửa, đình viện bỗng vang lên tiếng nổ mạnh, lửa lớn nhiễm đỏ màn đêm, bốc lên tận ây.
Bên tai ta bắt đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.
Ôm chặt lấy ngực, ta ngã xuống.
Ta lảo đảo ngã ra khỏi phủ công chúa, chật vật quỳ rạp trên mặt đất, giãy dụa quay đầu nhìn lại.
Thi thể của Tô Hoán, gồm cả nụ cười thanh nhã cháy trong biển lửa.
Như là đang nói, vi thần yêu người.
Trước mắt ta là màu đỏ không thể lau, trên mặt không biết dính máu của ai, trong đầu đang không ngừng ong ong.
Có thị vệ vội vàng chạy đến trước mặt nói chuyện với ta, nhưng ta chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của hắn, lại không thể nghe giọng hắn.
Tiếng nổ vừa rồi đã làm điếc tai ta.
Có người vội vàng đi dập lửa, có người nhanh chóng xử lý thi thể của Tô Hoán, có người hoảng loạn khiêng ta đi.
Thế giới của ta yên tĩnh lại, không có tiếng nổ của lửa lớn, không có tiếng gọi Vãn Vãn của Tô Hoán, cũng không nghe thấy phụ hoàng nói "Con chờ trẫm một chút", không nghe thấy mọi người nói "Công chúa gả cho một phu quân".
Cái gì cũng không có.
Cuối cùng đã yên lặng hết.
Ta ngẩn ra một lúc lâu, nhìn vào bầu trời đêm rộng lớn, nở nụ cười.
Trường Sinh của ta từng cẩn thận chăm sóc, từng giọng nói nhỏ nhẹ, từng nụ cười lưu luyến.
Thế giới đã từng rực rỡ của ta biến mất, từng nhánh hoa rực rỡ, từng cả vườn ý xuân.
Quãng đời của ta từng quang diễm quần phương, từng rực rỡ núi sông, từng vạn dân bàn tán.
Ta đã từng mạnh mẽ, đã từng chán nản, đã từng động lòng, đã từng thất vọng, đã từng giãy dụa, cuối cùng lại không thể không thuộc về... nơi không hề có tiếng động của muôn vật.
Hóa ra cuối cùng ta cũng làm bạn với ánh đèn cổ phật trọn đời.
Chỉ là không biết Tĩnh An tự có tiếng ồn ào không? Có gấm vóc không? Có người hầu đàn tỳ bà không? Có ca vũ không? Lại có mặt trời lặn mọc sớm chiều không? Có…
Quên đi, không quan trọng.
Ta tên là Tống Vãn Vãn.
Vãn Vãn bất thính thanh.
Ta bị Tô Hoán bẻ quay đầu lại, thấy hắn khẽ mỉm cười, đợi ta trả lời.
Chẳng biết hắn tỉnh từ lúc nào, hoặc có lẽ là chưa bao giờ ngủ, ánh mắt sáng đến đáng sợ.
Ta nhịn xuống sự kích thích sắp phát run, nở nụ cười nói: "Muốn đi vệ sinh."
"Ta dìu nàng." Tô Hoán không nói gì bước xuống giường, thật sự định dìu ta đi nhà xí.
Ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, giả vờ cổ họng khó chịu, lớn tiếng ho khan, tiếc là lại như không có ai nghe thấy vậy, có chút không hợp lý.
Tô Hoán cực kỳ kiên trì, chỉ khoát tay lên bả vai ta, đôi khi chạm vào cổ ta, cứ như là đang cảnh cáo gì đó.
Sợ là hạ nhân đã bị hắn điều đi.
Trán ta thấm ra mồ hôi lạnh, trong lòng có gì đó đang reo hò: Ta muốn tìm cơ hội chạy đi.
Hẳn là phụ hoàng đã nhận được tin, chỉ cần ta kéo dài thời gian…
Tô Hoán nghiêng người, cười cười, tiếp tục đi ra ngoài.
Phía trước chính là cánh cửa.
Tô Hoán bỗng duỗi tay chặn then cửa, một tay giơ lên nắm cằm ta, buộc ta nhìn thẳng hắn.
Đôi mắt hắn như là muốn nuốt chửng ta vậy, hắn chậm rãi nói: "Công chúa không nghe lời."
Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, tình cảm ấm áp say lòng người.
Suýt chút nữa đã tê liệt, vô thức đẩy hắn ra, mở cài cửa, không để ý đến đau đớn chỗ đầu gối, ra sức chạy ra ngoài: "Người đâu cứu mạng..."
Đi ra ngoài mấy bước, ta quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy bóng người đồ trắng kia đướng yên dưới hành lang, thong thả lấy một cây châm lửa trong lồng ngực ra.
Nhẹ nhàng ném vào bên cạnh.
Ngọn lửa bỗng nhiên nhanh chóng bùng lên dữ dội.
Ta trợn to hai mắt, quan sát tỉ mỉ bốn phía, lúc này ta mới nhận ra toàn bộ góc đình viện đều đã bị đổ đầy dầu hỏa.
Lòng ta trực tiếp lạnh lẽo, cả người ta từ đầu đến chân đều tê rần.
Hóa ra không phải là ý định nhất thời, là mưu đồ đã lâu.
Ta cắn răng chạy ra cửa lớn.
Lửa nháy mắt đã bốc cao mấy trượng, theo dầu hỏa chảy dài ra cửa, lúc ta vẫn còn lảo đảo chạy, đã cháy hết xung quanh, báo trùm lấy đình viện.
Tiếng cháy nổ thiêu đốt dữ dội.
Tô Hoán làm như không nhìn thấy hỏa hoạn đã bùng lớn, đi bộ từ phía sau đến.
Hắn vẫn mang khí chất lịch sự thản nhiên, từ phía sau thong thả đi đến, dù là trong ánh lửa cũng khiến người ta không thể dời mắt.
Hắn cười đến vô cùng dịu dàng: "Không phải nói rồi sao, Vãn Vãn và ta một đời một đôi người."
Ta không để ý đến hắn, lo lắng tìm kiếm cửa trốn chạy nào đó, nhưng mà lửa đã lan rộng, thậm chí còn tràn đến chỗ mà ta đứng, có vẻ như muốn nuốt chửng trời đất, không hề chừa bất cứ chỗ nào.
Cũng như cảnh tượng trước đây, toàn bộ cung đều là lửa lớn, mãnh liệt vây quanh lấy ta.
Không thể hít thở được, sợ hãi bùng lên trong lòng, mãnh liệt dâng tràn phủ kín lấy ta.
Chỉ là lần này không có Vãn Vân thứ hai có thể liều mạng đưa công chúa của nàng ra khỏi biển lửa.
Ta lảo đảo ngã trên mặt đất, lại không thể đứng lên.
Chạy mau! Chạy mau.
Ta nhắc nhở bản thân, dù có bị bỏng cũng phải chạy khỏi đây.
Xung quanh loáng thoáng hình như có tiếng người bàn tán, bên ngoài có người đã nhận ra ánh lửa bên trong này, nhưng mà thế lửa quá lớn, người thường không dám vào, còn phải đợi thị vệ hoàng cung đến.
Ta từng bước một đứng lên di chuyển ra ngoài.
Lửa phập phồng đốt đến quần áo của ra, ta cảm nhận được sự đau nhức như khoét xương cắt da vậy, thân thể run rẩy, ngã nhào trên mặt đất.
Đau quá, đau quá, thật là nóng.
Tô Hoán đi đến bên cạnh ta dừng lại, hắn cứ như là không có cảm giác đau vậy, đôi mắt thanh liệt lại điên cuồng nhìn xuống ta nói: "Cuối cùng chúng ta mãi mãi có thể ở bên nhau, Vãn Vãn."
Ta hổn hển trợn mắt giận dữ nhìn hắn: "Ngươi giết ta."
Lửa đỏ nổ vang bên tai ta, khiến cả người ta đều bị cuốn trong lửa.
Thật sự ngay từ đầu ta đã biết rằng ta không thể trốn thoát được.
Đây chính là lồng sắt giết người.
Trong đôi mắt của Tô Hoán hiện lên vẻ nghi ngờ, hơi nhíu mày, nhìn ta chằm chằm, suy tư một lát, sự điên cuồng trong mắt dần rút đi, lại hiện lên vẻ hoảng sợ.
Trong đôi mắt đen này cuối cùng cũng có gió thổi qua, trong lửa đỏ bập bùng, cuối cùng cũng trong suốt phản chiếu hình ảnh của ta.
Hắn bỗng nhiên tỉnh táo, mạnh mẽ ôm lấy ta, cứ như không muốn sống xông ra ngoài, thì thầm: "Tống Vãn Vãn, nàng phải bình an, nàng phải hạnh phúc, nàng phải sống sót thật tốt."
Cứ như là một kẻ điên thần trí không bình thường.
Ta quên luôn cả dãy dụa, kinh ngạc nhìn hắn vặn vẹo đau đớn bị lửa cháy, nhưng mà trong lòng lại hoảng loạn không biết nên làm gì.
Thình thịch thình thịch, là tiếng tim của ai đập, từng chút một truyền đến.
Khoảnh khắc Tô Hoán bước ra khỏi cánh cửa, đình viện bỗng vang lên tiếng nổ mạnh, lửa lớn nhiễm đỏ màn đêm, bốc lên tận ây.
Bên tai ta bắt đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.
Ôm chặt lấy ngực, ta ngã xuống.
Ta lảo đảo ngã ra khỏi phủ công chúa, chật vật quỳ rạp trên mặt đất, giãy dụa quay đầu nhìn lại.
Thi thể của Tô Hoán, gồm cả nụ cười thanh nhã cháy trong biển lửa.
Như là đang nói, vi thần yêu người.
Trước mắt ta là màu đỏ không thể lau, trên mặt không biết dính máu của ai, trong đầu đang không ngừng ong ong.
Có thị vệ vội vàng chạy đến trước mặt nói chuyện với ta, nhưng ta chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của hắn, lại không thể nghe giọng hắn.
Tiếng nổ vừa rồi đã làm điếc tai ta.
Có người vội vàng đi dập lửa, có người nhanh chóng xử lý thi thể của Tô Hoán, có người hoảng loạn khiêng ta đi.
Thế giới của ta yên tĩnh lại, không có tiếng nổ của lửa lớn, không có tiếng gọi Vãn Vãn của Tô Hoán, cũng không nghe thấy phụ hoàng nói "Con chờ trẫm một chút", không nghe thấy mọi người nói "Công chúa gả cho một phu quân".
Cái gì cũng không có.
Cuối cùng đã yên lặng hết.
Ta ngẩn ra một lúc lâu, nhìn vào bầu trời đêm rộng lớn, nở nụ cười.
Trường Sinh của ta từng cẩn thận chăm sóc, từng giọng nói nhỏ nhẹ, từng nụ cười lưu luyến.
Thế giới đã từng rực rỡ của ta biến mất, từng nhánh hoa rực rỡ, từng cả vườn ý xuân.
Quãng đời của ta từng quang diễm quần phương, từng rực rỡ núi sông, từng vạn dân bàn tán.
Ta đã từng mạnh mẽ, đã từng chán nản, đã từng động lòng, đã từng thất vọng, đã từng giãy dụa, cuối cùng lại không thể không thuộc về... nơi không hề có tiếng động của muôn vật.
Hóa ra cuối cùng ta cũng làm bạn với ánh đèn cổ phật trọn đời.
Chỉ là không biết Tĩnh An tự có tiếng ồn ào không? Có gấm vóc không? Có người hầu đàn tỳ bà không? Có ca vũ không? Lại có mặt trời lặn mọc sớm chiều không? Có…
Quên đi, không quan trọng.
Ta tên là Tống Vãn Vãn.
Vãn Vãn bất thính thanh.