Chương 1
Từ nhỏ số mệnh ta đã không tốt, trăm bệnh quấn người, mẹ ruột qua đời.
Ngày ta cập kê đó, cung Vô Ưu của ta nổi lửa ngập trời.
Ta ngồi trong biển lửa mở mắt trừng trừng nhìn toàn bộ cung điện hóa thành tro tàn.
Vãn Vân liều mạng cứu ta ra, chân ta đã què rồi, còn vì liều mạng gào thét cầu cứu mà cổ họng khàn câm.
Phụ Hoàng nói Niệm Huy đừng sợ, phụ hoàng sẽ nuôi con cả đời.
Ta gác lại tâm tư sau này gả cho người khác, thầm mong tìm được danh y chữa khỏi chân ta và chứng khàn giọng, sau đó đốt đèn theo Phật suốt quãng đời còn lại.
Tỷ muội hoàng thất của ta ai nấy đều giống nhau, các nàng hết hòa thân đến gả đi rồi lại xuất gia, trong hoàng thất chỉ còn lại mỗi mình ta.
Ta gặp được Tô Hoán trên đường đang đi tảo mộ cho Vãn Vân.
Lúc đó hắn mới vừa đề danh làm trạng nguyên, đi trên đường sẽ có tiểu nương tử ném khăn tay.
Ta ở góc đường, không cẩn thận bị túi thơm đập vào mặt, một ống tay áo phất qua thay ta cản tai họa đào hoa.
Ta nghiêng người nhìn hắn.
Trời quang trăng sáng, nhật nguyệt cùng nhau, là một công tử mỹ ngọc sáng láng.
Ta tự ti mặc cảm, xua tay ý bảo thái giám đưa ta đi.
Hắn bỗng nhiên tiến lên ngăn ta lại, cười nhạt nói: "Tại hạ Tô Hoán, quấy rầy nhã hứng của cô nương rồi."
Tô Hoán nói, hắn là con trai độc nhất trong nhà, phụ mẫu đều đã mất, lúc này thi đậu quan trạng nguyên, định sẽ thành gia lập nghiệp ở đây.
Hắn còn nói nhìn ta rất quen, nhất định là cô nương thanh tao nhã nhặn. Nếu ta không ngại có thể gọi tên hắn. Hắn họ Tô, tên Hoán, tự Trường Sinh.
Là quan trạng nguyên vừa được Phụ Hoàng bổ nhiệm, Tô Hoán.
Ta vẫn ngồi trên xe lăn, giọng nói không được tốt, tất nhiên là không dám nhận thiện ý của hắn, chỉ lắc đầu muốn đi.
Tô Hoán cũng không cản, nhìn theo ta đi xa, nhưng khi ta vừa được đẩy đến cửa, hắn nhẹ nhàng nói: "Bạc Hà, cam thảo, cát cánh, kim ngân nấu thành canh có thể nhuận cuống họng. Đương quy, hải đằng phong có lợi với đầu gối, có thể làm thuốc. Cô nương không ngại có thể thử một lần."
Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cười phất tay với ta, thân hình thong dong nhanh nhẹn khí độ thong thả đi xa.
Ta kinh ngạc bị đẩy đi, thầm nghĩ Trường Sinh thật sự là một người vô cùng dịu dàng.
Mà ta, sao lại dám quấy rầy người tốt như vậy được?
Tâm trạng ta bị Tô Hoán quấy rầy, sau khi trở lại cung Vô Ưu, ta gọi vũ nữ đến biểu diễn.
Vũ nữ vòng eo thướt tha, tiếng ca dịu dàng, ta lại không yên lòng nghe.
Phụ hoàng nghe tiếng nên đến, thấy vũ nữ trong cung, giận dữ: "Ai cho công chúa Niệm Huy mời ca kỹ phường hát Thanh Nguyệt? Lôi ra cho trẫm."
Đám vũ nữ lạnh run, không hiểu sao lại chọc giận đế vương.
Lúc này ta mới ý thức được điều không đúng, vội vàng vẫy tay ý bảo hạ nhân dẫn các nàng đi.
Phụ hoàng nói: "Niệm Huy, về sau không cho phép tiếp xúc với người như vậy."
Ta gật đầu đồng ý, trong ký ức nhớ lại một hình ảnh khác.
Suýt chút nữa đã quên rồi, Vãn Vân cũng xuất thân từ phường ca vũ.
Nàng ấy giỏi ca múa, tính tình kiêu ngạo mạnh mẽ, tuyệt đối không bằng lòng bán mình, bị ta chọn trúng, chuộc tiến cung là tỳ nữ thiếp thân.
Vãn Vân chăm sóc ta rất tốt, ta và nàng ấy tình như tỷ muội.
Ngày ta cập kê, cung Vô Ưu nổi lên hỏa hoạn lúc nàng ấy đang làm nhiệm vụ, không liên quan gì đến nàng cả. Hơn nữa nàng còn vì cứu ta mà chết nhưng phụ hoàng vẫn giận chó đánh mèo lên nàng, thậm chí là Thanh Nguyệt phường sau lưng nàng.
Thanh Nguyệt phường một thời cực thịnh từ lúc đó mà bắt đầu mai một.
Mà ta có thể đi tảo mộ cho Vãn Vân đã là sự nhân từ của phụ hoàng.
Thiện ý mà Tô Trường Sinh biểu đạt với ta, cuối cùng là vì sao, ta vẫn không biết.
Nhưng mà ta một thân bệnh tật như vậy, hẳn là nên cách xa hắn một chút.
Sau khi vũ nữ bị lôi xuống, phụ hoàng tức giận ta một lúc lâu.
Ông nói, Niệm Huy, trẫm đã thay con tìm người chữa bệnh rồi, con chờ trẫm một chút.
Ông nói, Niệm Huy, thân mẫu con rất ưu tú, thân làm con gái nàng, con phải là công chúa tốt nhất Đại Lương, trẫm sẽ thay con chọn một phu quân, con nhất định phải sống thật tốt.
Ta chỉ gật đầu, cũng không dám nói ta đã sớm xem nhẹ những điều này.
Phụ hoàng lải nhải mãi đến khi thái giám nói quan trạng nguyên tiến cung bẩm báo chuyện, ông mới khoan thai rời đi.
Quan trạng nguyên?
Ma xui quỷ khiến làm ta muốn đi xem, bèn vẫy cho hạ nhân lui, tự đẩy xe đến Càn Thanh cung.
Đến Càn Thanh cung phải đi qua Ngự Hoa Viên, cả khu vườn xuân sắc diễm lệ.
Ta đẩy xe lăn, dọc đường đi nhỏ bị rễ cây giao nhau ngăn lại lối đi.
Nhóm cung tỳ đang làm việc không ở đây, miệng ta không thể nói, chân không thể đi, trán đổ mồ hôi hiếm thấy.
Ta thử chuyển bánh xa, cả người mất thăng bằng cùng xe ngã ra ngoài.
Thân thể đập xuống đất, đau rát.
Nước mắt ta lập tức chảy dài.
Tiếng bước chân nhè nhẹ dừng lại phía trước ta, một đôi tay thon dài trắng nhuận dùng sức nâng ta dậy, ta ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt mát lạnh như nước của Tô Hoán.
Gương mặt ta nóng lên ngồi vào xe đẩy, nắm lấy vạt áo của mình.
Hắn không hề đề cập đến sự chật vật của ta, hơi cúi lưng, ngón tay lau nước mắt ta, cười yếu ớt nói: "Công chúa đừng khóc."
...
Tô Hoán gọi người đẩy ra quay lại cung Vô Ưu.
Ta thấy hắn muốn đi, bỗng nhớ đến việc ta vẫn chưa cho hắn biết tên, bèn nắm lấy góc áo hắn, mở miệng không rõ: "Vãn... Vãn."
Hắn quay đầu lại, có vẻ kinh ngạc nhíu mày.
Ta cố gắng phát ra tiếng: "Vãn Vãn... Ta tên là Tống Vãn Vãn."
Khóe mắt hắn hơi cong, giọng điệu nhu hòa, không nhanh không chậm nói: "Lúc đó không biết nàng là công chúa Niệm Huy, vừa thấy đã yêu thích. Bây giờ gặp lại, lại càng cảm thấy công chúa mềm mại mỹ miều, nếu tại hạ có mạo phạm, mong công chúa chớ trách tội."
Đáy mắt hắn lộ ý cười, cứ như nước hồ xao động.
Ta đỏ mặt, lặng lẽ cúi đầu.
Người nọ thở dài với ta, bóng người càng lúc càng xa.
Ta đắm chìm trong giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại của hắn, không hiểu sao cũng không cảm thấy tự ti về thân mình tàn tật...
Dù là cả vườn ý xuân cũng không kịp nửa phần gương mặt của công tử
Ngày ta cập kê đó, cung Vô Ưu của ta nổi lửa ngập trời.
Ta ngồi trong biển lửa mở mắt trừng trừng nhìn toàn bộ cung điện hóa thành tro tàn.
Vãn Vân liều mạng cứu ta ra, chân ta đã què rồi, còn vì liều mạng gào thét cầu cứu mà cổ họng khàn câm.
Phụ Hoàng nói Niệm Huy đừng sợ, phụ hoàng sẽ nuôi con cả đời.
Ta gác lại tâm tư sau này gả cho người khác, thầm mong tìm được danh y chữa khỏi chân ta và chứng khàn giọng, sau đó đốt đèn theo Phật suốt quãng đời còn lại.
Tỷ muội hoàng thất của ta ai nấy đều giống nhau, các nàng hết hòa thân đến gả đi rồi lại xuất gia, trong hoàng thất chỉ còn lại mỗi mình ta.
Ta gặp được Tô Hoán trên đường đang đi tảo mộ cho Vãn Vân.
Lúc đó hắn mới vừa đề danh làm trạng nguyên, đi trên đường sẽ có tiểu nương tử ném khăn tay.
Ta ở góc đường, không cẩn thận bị túi thơm đập vào mặt, một ống tay áo phất qua thay ta cản tai họa đào hoa.
Ta nghiêng người nhìn hắn.
Trời quang trăng sáng, nhật nguyệt cùng nhau, là một công tử mỹ ngọc sáng láng.
Ta tự ti mặc cảm, xua tay ý bảo thái giám đưa ta đi.
Hắn bỗng nhiên tiến lên ngăn ta lại, cười nhạt nói: "Tại hạ Tô Hoán, quấy rầy nhã hứng của cô nương rồi."
Tô Hoán nói, hắn là con trai độc nhất trong nhà, phụ mẫu đều đã mất, lúc này thi đậu quan trạng nguyên, định sẽ thành gia lập nghiệp ở đây.
Hắn còn nói nhìn ta rất quen, nhất định là cô nương thanh tao nhã nhặn. Nếu ta không ngại có thể gọi tên hắn. Hắn họ Tô, tên Hoán, tự Trường Sinh.
Là quan trạng nguyên vừa được Phụ Hoàng bổ nhiệm, Tô Hoán.
Ta vẫn ngồi trên xe lăn, giọng nói không được tốt, tất nhiên là không dám nhận thiện ý của hắn, chỉ lắc đầu muốn đi.
Tô Hoán cũng không cản, nhìn theo ta đi xa, nhưng khi ta vừa được đẩy đến cửa, hắn nhẹ nhàng nói: "Bạc Hà, cam thảo, cát cánh, kim ngân nấu thành canh có thể nhuận cuống họng. Đương quy, hải đằng phong có lợi với đầu gối, có thể làm thuốc. Cô nương không ngại có thể thử một lần."
Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cười phất tay với ta, thân hình thong dong nhanh nhẹn khí độ thong thả đi xa.
Ta kinh ngạc bị đẩy đi, thầm nghĩ Trường Sinh thật sự là một người vô cùng dịu dàng.
Mà ta, sao lại dám quấy rầy người tốt như vậy được?
Tâm trạng ta bị Tô Hoán quấy rầy, sau khi trở lại cung Vô Ưu, ta gọi vũ nữ đến biểu diễn.
Vũ nữ vòng eo thướt tha, tiếng ca dịu dàng, ta lại không yên lòng nghe.
Phụ hoàng nghe tiếng nên đến, thấy vũ nữ trong cung, giận dữ: "Ai cho công chúa Niệm Huy mời ca kỹ phường hát Thanh Nguyệt? Lôi ra cho trẫm."
Đám vũ nữ lạnh run, không hiểu sao lại chọc giận đế vương.
Lúc này ta mới ý thức được điều không đúng, vội vàng vẫy tay ý bảo hạ nhân dẫn các nàng đi.
Phụ hoàng nói: "Niệm Huy, về sau không cho phép tiếp xúc với người như vậy."
Ta gật đầu đồng ý, trong ký ức nhớ lại một hình ảnh khác.
Suýt chút nữa đã quên rồi, Vãn Vân cũng xuất thân từ phường ca vũ.
Nàng ấy giỏi ca múa, tính tình kiêu ngạo mạnh mẽ, tuyệt đối không bằng lòng bán mình, bị ta chọn trúng, chuộc tiến cung là tỳ nữ thiếp thân.
Vãn Vân chăm sóc ta rất tốt, ta và nàng ấy tình như tỷ muội.
Ngày ta cập kê, cung Vô Ưu nổi lên hỏa hoạn lúc nàng ấy đang làm nhiệm vụ, không liên quan gì đến nàng cả. Hơn nữa nàng còn vì cứu ta mà chết nhưng phụ hoàng vẫn giận chó đánh mèo lên nàng, thậm chí là Thanh Nguyệt phường sau lưng nàng.
Thanh Nguyệt phường một thời cực thịnh từ lúc đó mà bắt đầu mai một.
Mà ta có thể đi tảo mộ cho Vãn Vân đã là sự nhân từ của phụ hoàng.
Thiện ý mà Tô Trường Sinh biểu đạt với ta, cuối cùng là vì sao, ta vẫn không biết.
Nhưng mà ta một thân bệnh tật như vậy, hẳn là nên cách xa hắn một chút.
Sau khi vũ nữ bị lôi xuống, phụ hoàng tức giận ta một lúc lâu.
Ông nói, Niệm Huy, trẫm đã thay con tìm người chữa bệnh rồi, con chờ trẫm một chút.
Ông nói, Niệm Huy, thân mẫu con rất ưu tú, thân làm con gái nàng, con phải là công chúa tốt nhất Đại Lương, trẫm sẽ thay con chọn một phu quân, con nhất định phải sống thật tốt.
Ta chỉ gật đầu, cũng không dám nói ta đã sớm xem nhẹ những điều này.
Phụ hoàng lải nhải mãi đến khi thái giám nói quan trạng nguyên tiến cung bẩm báo chuyện, ông mới khoan thai rời đi.
Quan trạng nguyên?
Ma xui quỷ khiến làm ta muốn đi xem, bèn vẫy cho hạ nhân lui, tự đẩy xe đến Càn Thanh cung.
Đến Càn Thanh cung phải đi qua Ngự Hoa Viên, cả khu vườn xuân sắc diễm lệ.
Ta đẩy xe lăn, dọc đường đi nhỏ bị rễ cây giao nhau ngăn lại lối đi.
Nhóm cung tỳ đang làm việc không ở đây, miệng ta không thể nói, chân không thể đi, trán đổ mồ hôi hiếm thấy.
Ta thử chuyển bánh xa, cả người mất thăng bằng cùng xe ngã ra ngoài.
Thân thể đập xuống đất, đau rát.
Nước mắt ta lập tức chảy dài.
Tiếng bước chân nhè nhẹ dừng lại phía trước ta, một đôi tay thon dài trắng nhuận dùng sức nâng ta dậy, ta ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt mát lạnh như nước của Tô Hoán.
Gương mặt ta nóng lên ngồi vào xe đẩy, nắm lấy vạt áo của mình.
Hắn không hề đề cập đến sự chật vật của ta, hơi cúi lưng, ngón tay lau nước mắt ta, cười yếu ớt nói: "Công chúa đừng khóc."
...
Tô Hoán gọi người đẩy ra quay lại cung Vô Ưu.
Ta thấy hắn muốn đi, bỗng nhớ đến việc ta vẫn chưa cho hắn biết tên, bèn nắm lấy góc áo hắn, mở miệng không rõ: "Vãn... Vãn."
Hắn quay đầu lại, có vẻ kinh ngạc nhíu mày.
Ta cố gắng phát ra tiếng: "Vãn Vãn... Ta tên là Tống Vãn Vãn."
Khóe mắt hắn hơi cong, giọng điệu nhu hòa, không nhanh không chậm nói: "Lúc đó không biết nàng là công chúa Niệm Huy, vừa thấy đã yêu thích. Bây giờ gặp lại, lại càng cảm thấy công chúa mềm mại mỹ miều, nếu tại hạ có mạo phạm, mong công chúa chớ trách tội."
Đáy mắt hắn lộ ý cười, cứ như nước hồ xao động.
Ta đỏ mặt, lặng lẽ cúi đầu.
Người nọ thở dài với ta, bóng người càng lúc càng xa.
Ta đắm chìm trong giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại của hắn, không hiểu sao cũng không cảm thấy tự ti về thân mình tàn tật...
Dù là cả vườn ý xuân cũng không kịp nửa phần gương mặt của công tử