Chương 7
8.
Ta rất hối hận.
Hối hận năm đó không giết hai người kia.
Để bọn chúng sống đến bây giờ, còn có sức ở sau lưng ta hỏi ta là môn nào phái nào, dám dám can đảm chứa chấp dư nghiệt của Xích Vũ Hạc.
Ta tức giận đến mức cả người run rẩy.
Đình Nhi của ta là báu vật quý giá nhất dưới gầm trời này, bọn lão bất tử này lại dám nói hắn là dư nghiệt.
Vân Đình quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi ta dư nghiệt là gì?
Ta xiết chặt nắm đấm, không biết phải giải thích thế nào.
Lão già kia nói tiếp, chính là cả nhà chết hết, chỉ còn lại một mình.
Vì thế ta xoay người tát ông ta hơn bảy mươi cái, đến khi ông ta choáng váng.
Vân Đình đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cãi nhau với ta.
Hắn đỏ mắt hỏi ta tại sao lại trơ mắt nhìn tộc nhân của hắn bị giết hết.
Tay ta run lên muốn lau nước mắt cho hắn, sau đó bị hắn hất tay ra.
Ta nói lúc ta đến đó đã muộn, chỉ còn lại hắn.
Hắn hỏi nếu lúc đó ta đến kịp lúc có cứu bọn hắn không.
Trong đầu ta run lên.
Nếu ta đến kịp lúc ta sẽ không cứu.
Bởi vì trong cổ tịch ghi Xích Vũ Hạc là hung thú.
Mà trước kia chuyện ta làm nhiều nhất là ăn no rảnh rỗi đi khắp nơi trảm yêu trừ ma.
Ta im lặng khiến Vân Đình nổi giận, phát điên, hắn hỏi vì sao người ngoài muốn giết Xích Vũ Hạc, ta im lặng nhìn hắn. Hắn muốn giết chết hai kẻ từng muốn giết hắn, ta nói với hắn phải nghe theo môn quy.
Thế gian này nào có đạo lý như thế.
Ta không phản bác được, Vân Đình đóng sập cửa rời đi.
Đêm đó, ta dung túng Vân Đình đi giết người, thậm chí giúp hắn dọn dẹp.
Ta tìm thấy Vân Đình say đến mức không biết là gì trên đường cái, cõng hắn về.
Hắn hỏi ta hắn làm sai sao.
Ta nói không sai, thế gian này đúng là không có lý lẽ như thế.
Hắn hỏi ta hắn có thể về Lưu Vân Phong không.
Ta nói được, chỉ cần ta ở đó, không ai dám đuổi hắn đi cả.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Vân Đình nói với ta muốn về Lưu Vân Phong.
Ta nói vậy thì trở về đi.
Thời gian ở Lưu Vân Phong dường như càng buồn tẻ hơn, giống như Vân Đình đang kìm nén trong lòng, tập trung tu luyện gấp mười gấp trăm lần.
Lúc ta không có việc gì làm chỉ có thể đi tìm Đại sư huynh.
Đại sư huynh đã có nữ nhi, cười như Phật Di Lặc, hỏi ta tiểu chất nữ có đáng yêu không.
Ta nói đáng yêu, nhưng nói về đáng yêu nhất phải nhắc đến khi Đình Nhi của ta còn nhỏ.
Đại sư huynh dùng cùi chỏ huýt ta, hỏi sao ta lại không thành thân.
Ban đầu, sư phụ muốn cho ta nghị thân, cánh cửa Lưu Vân Phong sắp bị đạp vỡ. Sau đó ta không đi nghị thân nữa, vì ta đi nghị thân thì Vân Đình luôn luôn khóc. Ta không thể làm gì khác hơn ngoài ôm hắn cùng đi.
Đại cô nương nhà ai đồng ý để ta dẫn trẻ con theo chứ.
Bây giờ Vân Đình đã lớn, ta đã không còn ý định này nữa.
Ta nói với Đại sư huynh thay vì ta thành thân, ta muốn tìm một mối hôn sự cho Vân Đình để hắn yên ổn hơn.
Trùng hợp như thế, câu nói này bị Vân Đình đi ra ngoài đến tìm ta nghe được.
Đêm đó hắn phát cáu với ta, nói hắn không muốn thành thân.
Ta nói chẳng lẽ muốn cùng ta ở Lưu Vân Phong này làm lão già lẻ loi à.
Vân Đình xụ mặt, đường đường chính chính nói nếu như thành thân thì chỉ cưới một mình ta.
Ta giả vờ lại muốn đánh hắn, hắn nắm chặt nắm đấm của ta nói với ta trời đất làm chứng, hắn thật lòng.
Dọa đến ta từ cửa sổ bay ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp mở ra.
Ta tìm sư phụ xin giúp đỡ, sư phụ nói ta tự tạo nghiệt.
Ta tìm Đại sư huynh xin giúp đỡ, Đại sư huynh sờ cằm nói ta là sư phụ, muốn cưới cũng là ta cưới hắn.
Ta hiểu.
Vì thế ta chạy xuống núi mua hai vò rượu, đến cửa đề thân.
Sau đó ta gặp Vân Đình cầm bốn vò rượu ở cửa chính.
Ta hỏi hắn đi đâu.
Hắn nói mua rượu đề thân.
Ta hỏi ai dạy hắn.
Hắn nói Nhị sư bá.
Mẹ, chậm một bước rồi.
Ta không đồng ý, ta là sư phụ, hắn nên tôn sư trọng đạo mới phải.
Ngày thứ ba ta từ chối Vân Đình, hắn biến mất.
Ta lật tung quả núi, Đại sư huynh nói có phải hắn đi chuẩn bị sính lễ không.
Trong lòng ta rối loạn, không phải vui vẻ mà là bất an.
Đại sư huynh bảo ta xuống núi tìm Vân Đình, hắn ở lại Lưu Vân Phong tìm lụa đỏ năm đó để ta và Vân Đình dùng.
Quả nhiên là huynh bỏ đệ dùng, không ngờ Lưu Vân Phong đã nghèo như thế.
Lúc xuống núi ta gặp đệ tử giữ cửa, y hỏi ta muốn đi đâu.
Ta nói tìm đồ đệ.
Y hỏi Vân Đình sư huynh sao, ta nói hỏi thừa, khi nào ngươi thấy ta còn những đệ tử khác nữa.
Y nói hôm qua Vân Đình tìm bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, nói về lời đồn trong chốn giang hồ.
Tên đệ tử đó nói rất nhiều, ta chỉ nghe một câu Vân Đình hỏi năm đó môn phái nào tru sát Xích Vũ Hạc.
Điên rồi, điên cả rồi.
Ta đi Thanh Lộc Môn, cả môn bị diệt.
Ta đi Việt Đồng Lĩnh, cả môn bị diệt.
Ta đi phái Phong Ảnh, tìm được Vân Đình bị đính trên tường bởi đinh trừ ma. Dưới chân Vân Đình là cánh Xích Vũ Hạc bị chém đứt và kiếm bị gãy thành mấy đoạn.
Hắn mặc áo ta mua cho, rất vừa vặn không hề lộ cổ tay cổ chân, chỉ là quần áo bị nhuộm màu đỏ, máu theo vạt áo rơi xuống.
Ta đứng trong viện to lớn bị đám người vây quanh, ta động một bước thì người vây quanh ta cũng động một bước.
Chưởng môn phái Phong Ảnh cầm một cây đao, lưỡi đao nhuốm máu, ta cảm thấy đó là máu của Vân Đình.
Ông ta hỏi ta là ái?
Ta nói trả Vân Đình lại cho ta.
Ông ta hỏi ta có phải là dư nghiệt của Xích Vũ Hạc không.
Ta nói trả Vân Đình lại cho ta.
Ta vận khí đánh bay người xung quanh, ta và chưởng môn phái Phong Ảnh quấn lấy nhau. Ông ta dùng đao, ta dùng quyền, máu Vân Đình nhỏ một giọt thì ta đánh một quyền, đến khi ép ông ta đến góc tường. Ta dùng một quyền đánh gãy đao của ông ta, một quyền đánh vỡ đan điền.
Người chung quanh lui ra xa, tay ta run run rút từng chiếc đinh trên người Vân Đình ra. Hắn ngã gục trên người ta, vết máu từng chút thấm vào y phục của ta.
Cằm hắn tựa vào vai ta, ta nghe hắn nói.
"Sư phụ, người đến rồi."
"Sư phụ tới trễ, sư phụ không nên đi sai nhiều nơi như thế."
Ta muốn nhặt hết cánh hạc rơi trên đất nhưng không thể nhặt hết được.
"Sư phụ, người còn mạnh hơn tưởng tượng của ta, vậy mà có thể đánh thắng ông ta."
"Lúc đầu không đánh lại, đột nhiên đánh thắng được."
Ta không dám nhìn vết thương sau lưng hắn, muốn Vân Đình dựa vào lưng ta nhưng xương tay của hắn bị gãy, liên tục trượt xuống.
"Sư phụ, ta đau."
Ta bảo hắn ngoan một chút, ta dẫn hắn về nhà. Về nhà có sư công, sư công trị thương cho hắn sẽ hết đau.
Ta muốn tát mình một cái, lúc trước sư phụ bảo ta học luyện đan chữa bệnh sao ta lại không học chứ.
"Sư phụ..."
Giọng nói của Vân Đình yếu hơn, trong thoáng chốc ta nghe như tiếng đao đâm vào da thịt. Vân Đình theo lưng ta trượt xuống, mặc cho ta làm sao cũng không kéo lên được.
Ta quay người muốn ôm hắn, nhưng ta nhìn thấy gương mặt vặn vẹo đắc ý của chưởng môn phái Phong Ảnh. Trong tay ông ta là đao bị ta dùng một quyền đánh gãy mới rút ra khỏi người Vân Đình, cây đao kia đâm vào tim hắn.
Dường như ta không còn cảm nhận được hơi thở của mình, cũng không cảm nhận được động tác của mình.
Ta chỉ muốn giết người.
Thế là ta lấy Tế Xuất kiếm ra, cuồng phong từ xung quanh hội tụ lại. Không phải ta không có binh khí, ta chỉ sợ binh khí của mình làm người khác bị thương.
Ta là lưỡi dao sắc bén, ta muốn kiếm giết người thì kiếm sẽ giết người, ta muốn kiếm tàn sát thì kiếm sẽ tàn sát.
Về phần những chuyện khác ta không nhớ rõ, lần đầu giết người đã giết quá nhiều, ta chỉ nhớ mắt đỏ rực và Vân Đình đang thoi thóp.
Ta muốn ôm Vân Đình nhưng ta thử nhiều lần, chân như nhũn ra, không đứng dậy nổi. Ta chỉ có thể ngồi liệt trên đất ôm Vân Đình, liên tục chuyển linh khí cho hắn.
Dường như Vân Đình đang nói chuyện với ta nhưng ta không nghe thấy gì cả. Đến khi hắn giữ chặt tay ta nói với ta, sư phụ, người vì ta mà phạm húy rồi.
Ta phạm húy, ta nên phạm húy sớm một chút, ta không nên chỉ đánh gãy đao của ông ta mà nên giết ông ta từ đầu.
Vân Đình hỏi ta có phải hắn sắp chết không.
Ta nói hắn sẽ không, có sư phụ ở đây ngươi sẽ không chết.
Vân Đình hỏi người hắn giết có đáng chết không.
Ta nói bọn chúng đáng chết, năm đó Xích Vũ Hạc đã ẩn thế nhiều năm, là những người này vì tư dục của bản thân là muốn dùng đôi cánh của Xích Vũ Hạc để luyện chế binh khí.
Đột nhiên Vân Đình bật cười, sau đó trừng mắt nhìn giống như khi còn bé hắn ngồi dưới đèn vá quần áo lung tung, hắn nói:
"Sư phụ, lúc đầu ta muốn báo thù... Mua vài vò rượu mới mới đến tìm người... Bọn họ nói hai chúng không... Không thể nói chuyện gả cưới được... Muốn nói phải là đạo lữ... Sư phụ... Ta muốn kết thành đạo lữ với người..."
Ta chạm trán của ta vào trán Vân Đình, nước mắt cùng hòa vào nhau.
Ta nghe thấy Vân Đình hỏi ta quần áo của hai chúng ta đã nhuộm đỏ giống như hỉ bào không.
Ta nói giống.
Ta nghe thấy Vân Đình hỏi ta chính đạo trên thế gian này rốt cuộc là thứ gì.
Ta nói ta không biết.
Ta nghe thấy Vân Đình nói, sư phụ, lòng ta chỉ có người.
Ta nghẹn ngào nói ta cũng thích ngươi.
Nhưng Vân Đình nhắm mắt lại, cho dù ta gọi thế nào hắn cũng không mở mắt.
Ta xin lỗi hắn nói ta sai rồi, ta không nên chỉ muốn giữ ngươi ở Lưu Vân Phong, ta không nên nói những lời vô vị không thể phạm huý kia. Trên đời này có nhiều đường như thế, sao chúng ta lại đi vào đường chết.
Ta cầu xin Vân Đình mở mắt ra, ta muốn dẫn hắn về nhà tịnh dưỡng thân thể, sau đó cùng hắn báo thù.
Vân Đình không mở mắt ra, ta ôm thân thể lạnh buốt của hắn ngồi khóc ở nơi máu chảy thành sông. Ta cõng thân thể lạnh buốt của hắn đi đến Tân Đương Môn, kiếm chỉ chỗ nào không có ai còn sống.
Ta hỏi Vân Đình ta giúp hắn báo thù, hắn có thể đừng im lặng thế không.
Vân Đình không để ý tới ta, ta cõng hắn về Lưu Vân Phong.
Trên Lưu Vân Phong giăng đèn kết hoa, chúc ta đạo lữ ngàn năm hạnh phúc.
Ta cõng hắn đến Tàng Bảo Các, lục tung lên mới tìm được đèn Tụ Hồn. Ta chờ trong trong Tàng Bảo Các sáu ngày, không biết thử đèn Tụ Hồn bao nhiêu lần, đến khi sư phụ phá vỡ kết giới xông vào tát ta một cái.
Sư phụ bảo ta tỉnh táo lại, Vân Đình đã chết rồi.
Ta vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng, ta biết Vân Đình chết rồi, nhưng hồn đâu, còn hồn mà.
Sư phụ nói Vân Đình là Xích Vũ Hạc, cả đời có kỳ hạn, không hồn không phách, không thể chuyển thế.
Xích Vũ Hạc, Xích Vũ Hạc.
Ta phát điên ném đèn Tụ Hồn ra ngoài.
Ta ôm Vân Đình ngồi ở đỉnh Lưu Vân Phong, không ăn không uống, người tới khuyên ta đều bị ta đá xuống dưới.
Đến khi những kẻ danh môn chính phái kia gióng trống khua chiêng xông lên Lưu Vân Phong, bọn chúng dựa vào Tế Xuất kiếm mà nhận ra ta.
Nếu không phải bọn chúng nói, ta đã sắp quên trước kia ta là kẻ dùng một kiếm chém hết yêu ma.
Là ta để mình buông kiếm xuống.
Ta nhìn gương mặt Vân Đình được ta lau sạch sẽ.
Lúc trước khi ta nhặt được hắn, ngày ngày ta nhớ cho hắn ăn, giặt quần áo, nào có tâm trạng động đến đao kiếm.
Báo ứng, đây là báo ứng.
Ta giết nhiều yêu ngiệt như thế nên ông trời lấy đi Vân Đình của ta.
Giết người thì phải đền mạng, nhưng ta không muốn đền.
Ta cầm kiếm hỏi bọn chúng ai muốn đánh với ta một trận?
Không ai đi lên cả.
Cho nên bọn chúng ép sư phụ ta xử trí nghịch.
Ta trả thanh kiếm lại cho sư phụ, quỳ trước mặt ông cầu ông giết ta.
Sư phụ vận khí biến kiếm thành bột mịn, nói với ta con đi đi.
Ta muốn bảo toàn thanh danh của Lưu Vân Phong, sư phụ muốn bảo toàn tính mạng của ta.
Ta dẫn Vân Đình rời khỏi Lưu Vân Phong.
Ta gõ hỏi chư thiên thần phật, không ai có thể khiến Vân Đình mở mắt.
Ta quỳ lạy thập điện Diêm La, không ai trả Vân Đình lại cho ta.
Vì thế ta bước vào Hỏa Ngục.
Xương trắng xác chết trôi, Hỏa Ngục chiêu hồn, chết không hối hận.
Ta rất hối hận.
Hối hận năm đó không giết hai người kia.
Để bọn chúng sống đến bây giờ, còn có sức ở sau lưng ta hỏi ta là môn nào phái nào, dám dám can đảm chứa chấp dư nghiệt của Xích Vũ Hạc.
Ta tức giận đến mức cả người run rẩy.
Đình Nhi của ta là báu vật quý giá nhất dưới gầm trời này, bọn lão bất tử này lại dám nói hắn là dư nghiệt.
Vân Đình quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi ta dư nghiệt là gì?
Ta xiết chặt nắm đấm, không biết phải giải thích thế nào.
Lão già kia nói tiếp, chính là cả nhà chết hết, chỉ còn lại một mình.
Vì thế ta xoay người tát ông ta hơn bảy mươi cái, đến khi ông ta choáng váng.
Vân Đình đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cãi nhau với ta.
Hắn đỏ mắt hỏi ta tại sao lại trơ mắt nhìn tộc nhân của hắn bị giết hết.
Tay ta run lên muốn lau nước mắt cho hắn, sau đó bị hắn hất tay ra.
Ta nói lúc ta đến đó đã muộn, chỉ còn lại hắn.
Hắn hỏi nếu lúc đó ta đến kịp lúc có cứu bọn hắn không.
Trong đầu ta run lên.
Nếu ta đến kịp lúc ta sẽ không cứu.
Bởi vì trong cổ tịch ghi Xích Vũ Hạc là hung thú.
Mà trước kia chuyện ta làm nhiều nhất là ăn no rảnh rỗi đi khắp nơi trảm yêu trừ ma.
Ta im lặng khiến Vân Đình nổi giận, phát điên, hắn hỏi vì sao người ngoài muốn giết Xích Vũ Hạc, ta im lặng nhìn hắn. Hắn muốn giết chết hai kẻ từng muốn giết hắn, ta nói với hắn phải nghe theo môn quy.
Thế gian này nào có đạo lý như thế.
Ta không phản bác được, Vân Đình đóng sập cửa rời đi.
Đêm đó, ta dung túng Vân Đình đi giết người, thậm chí giúp hắn dọn dẹp.
Ta tìm thấy Vân Đình say đến mức không biết là gì trên đường cái, cõng hắn về.
Hắn hỏi ta hắn làm sai sao.
Ta nói không sai, thế gian này đúng là không có lý lẽ như thế.
Hắn hỏi ta hắn có thể về Lưu Vân Phong không.
Ta nói được, chỉ cần ta ở đó, không ai dám đuổi hắn đi cả.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Vân Đình nói với ta muốn về Lưu Vân Phong.
Ta nói vậy thì trở về đi.
Thời gian ở Lưu Vân Phong dường như càng buồn tẻ hơn, giống như Vân Đình đang kìm nén trong lòng, tập trung tu luyện gấp mười gấp trăm lần.
Lúc ta không có việc gì làm chỉ có thể đi tìm Đại sư huynh.
Đại sư huynh đã có nữ nhi, cười như Phật Di Lặc, hỏi ta tiểu chất nữ có đáng yêu không.
Ta nói đáng yêu, nhưng nói về đáng yêu nhất phải nhắc đến khi Đình Nhi của ta còn nhỏ.
Đại sư huynh dùng cùi chỏ huýt ta, hỏi sao ta lại không thành thân.
Ban đầu, sư phụ muốn cho ta nghị thân, cánh cửa Lưu Vân Phong sắp bị đạp vỡ. Sau đó ta không đi nghị thân nữa, vì ta đi nghị thân thì Vân Đình luôn luôn khóc. Ta không thể làm gì khác hơn ngoài ôm hắn cùng đi.
Đại cô nương nhà ai đồng ý để ta dẫn trẻ con theo chứ.
Bây giờ Vân Đình đã lớn, ta đã không còn ý định này nữa.
Ta nói với Đại sư huynh thay vì ta thành thân, ta muốn tìm một mối hôn sự cho Vân Đình để hắn yên ổn hơn.
Trùng hợp như thế, câu nói này bị Vân Đình đi ra ngoài đến tìm ta nghe được.
Đêm đó hắn phát cáu với ta, nói hắn không muốn thành thân.
Ta nói chẳng lẽ muốn cùng ta ở Lưu Vân Phong này làm lão già lẻ loi à.
Vân Đình xụ mặt, đường đường chính chính nói nếu như thành thân thì chỉ cưới một mình ta.
Ta giả vờ lại muốn đánh hắn, hắn nắm chặt nắm đấm của ta nói với ta trời đất làm chứng, hắn thật lòng.
Dọa đến ta từ cửa sổ bay ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp mở ra.
Ta tìm sư phụ xin giúp đỡ, sư phụ nói ta tự tạo nghiệt.
Ta tìm Đại sư huynh xin giúp đỡ, Đại sư huynh sờ cằm nói ta là sư phụ, muốn cưới cũng là ta cưới hắn.
Ta hiểu.
Vì thế ta chạy xuống núi mua hai vò rượu, đến cửa đề thân.
Sau đó ta gặp Vân Đình cầm bốn vò rượu ở cửa chính.
Ta hỏi hắn đi đâu.
Hắn nói mua rượu đề thân.
Ta hỏi ai dạy hắn.
Hắn nói Nhị sư bá.
Mẹ, chậm một bước rồi.
Ta không đồng ý, ta là sư phụ, hắn nên tôn sư trọng đạo mới phải.
Ngày thứ ba ta từ chối Vân Đình, hắn biến mất.
Ta lật tung quả núi, Đại sư huynh nói có phải hắn đi chuẩn bị sính lễ không.
Trong lòng ta rối loạn, không phải vui vẻ mà là bất an.
Đại sư huynh bảo ta xuống núi tìm Vân Đình, hắn ở lại Lưu Vân Phong tìm lụa đỏ năm đó để ta và Vân Đình dùng.
Quả nhiên là huynh bỏ đệ dùng, không ngờ Lưu Vân Phong đã nghèo như thế.
Lúc xuống núi ta gặp đệ tử giữ cửa, y hỏi ta muốn đi đâu.
Ta nói tìm đồ đệ.
Y hỏi Vân Đình sư huynh sao, ta nói hỏi thừa, khi nào ngươi thấy ta còn những đệ tử khác nữa.
Y nói hôm qua Vân Đình tìm bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, nói về lời đồn trong chốn giang hồ.
Tên đệ tử đó nói rất nhiều, ta chỉ nghe một câu Vân Đình hỏi năm đó môn phái nào tru sát Xích Vũ Hạc.
Điên rồi, điên cả rồi.
Ta đi Thanh Lộc Môn, cả môn bị diệt.
Ta đi Việt Đồng Lĩnh, cả môn bị diệt.
Ta đi phái Phong Ảnh, tìm được Vân Đình bị đính trên tường bởi đinh trừ ma. Dưới chân Vân Đình là cánh Xích Vũ Hạc bị chém đứt và kiếm bị gãy thành mấy đoạn.
Hắn mặc áo ta mua cho, rất vừa vặn không hề lộ cổ tay cổ chân, chỉ là quần áo bị nhuộm màu đỏ, máu theo vạt áo rơi xuống.
Ta đứng trong viện to lớn bị đám người vây quanh, ta động một bước thì người vây quanh ta cũng động một bước.
Chưởng môn phái Phong Ảnh cầm một cây đao, lưỡi đao nhuốm máu, ta cảm thấy đó là máu của Vân Đình.
Ông ta hỏi ta là ái?
Ta nói trả Vân Đình lại cho ta.
Ông ta hỏi ta có phải là dư nghiệt của Xích Vũ Hạc không.
Ta nói trả Vân Đình lại cho ta.
Ta vận khí đánh bay người xung quanh, ta và chưởng môn phái Phong Ảnh quấn lấy nhau. Ông ta dùng đao, ta dùng quyền, máu Vân Đình nhỏ một giọt thì ta đánh một quyền, đến khi ép ông ta đến góc tường. Ta dùng một quyền đánh gãy đao của ông ta, một quyền đánh vỡ đan điền.
Người chung quanh lui ra xa, tay ta run run rút từng chiếc đinh trên người Vân Đình ra. Hắn ngã gục trên người ta, vết máu từng chút thấm vào y phục của ta.
Cằm hắn tựa vào vai ta, ta nghe hắn nói.
"Sư phụ, người đến rồi."
"Sư phụ tới trễ, sư phụ không nên đi sai nhiều nơi như thế."
Ta muốn nhặt hết cánh hạc rơi trên đất nhưng không thể nhặt hết được.
"Sư phụ, người còn mạnh hơn tưởng tượng của ta, vậy mà có thể đánh thắng ông ta."
"Lúc đầu không đánh lại, đột nhiên đánh thắng được."
Ta không dám nhìn vết thương sau lưng hắn, muốn Vân Đình dựa vào lưng ta nhưng xương tay của hắn bị gãy, liên tục trượt xuống.
"Sư phụ, ta đau."
Ta bảo hắn ngoan một chút, ta dẫn hắn về nhà. Về nhà có sư công, sư công trị thương cho hắn sẽ hết đau.
Ta muốn tát mình một cái, lúc trước sư phụ bảo ta học luyện đan chữa bệnh sao ta lại không học chứ.
"Sư phụ..."
Giọng nói của Vân Đình yếu hơn, trong thoáng chốc ta nghe như tiếng đao đâm vào da thịt. Vân Đình theo lưng ta trượt xuống, mặc cho ta làm sao cũng không kéo lên được.
Ta quay người muốn ôm hắn, nhưng ta nhìn thấy gương mặt vặn vẹo đắc ý của chưởng môn phái Phong Ảnh. Trong tay ông ta là đao bị ta dùng một quyền đánh gãy mới rút ra khỏi người Vân Đình, cây đao kia đâm vào tim hắn.
Dường như ta không còn cảm nhận được hơi thở của mình, cũng không cảm nhận được động tác của mình.
Ta chỉ muốn giết người.
Thế là ta lấy Tế Xuất kiếm ra, cuồng phong từ xung quanh hội tụ lại. Không phải ta không có binh khí, ta chỉ sợ binh khí của mình làm người khác bị thương.
Ta là lưỡi dao sắc bén, ta muốn kiếm giết người thì kiếm sẽ giết người, ta muốn kiếm tàn sát thì kiếm sẽ tàn sát.
Về phần những chuyện khác ta không nhớ rõ, lần đầu giết người đã giết quá nhiều, ta chỉ nhớ mắt đỏ rực và Vân Đình đang thoi thóp.
Ta muốn ôm Vân Đình nhưng ta thử nhiều lần, chân như nhũn ra, không đứng dậy nổi. Ta chỉ có thể ngồi liệt trên đất ôm Vân Đình, liên tục chuyển linh khí cho hắn.
Dường như Vân Đình đang nói chuyện với ta nhưng ta không nghe thấy gì cả. Đến khi hắn giữ chặt tay ta nói với ta, sư phụ, người vì ta mà phạm húy rồi.
Ta phạm húy, ta nên phạm húy sớm một chút, ta không nên chỉ đánh gãy đao của ông ta mà nên giết ông ta từ đầu.
Vân Đình hỏi ta có phải hắn sắp chết không.
Ta nói hắn sẽ không, có sư phụ ở đây ngươi sẽ không chết.
Vân Đình hỏi người hắn giết có đáng chết không.
Ta nói bọn chúng đáng chết, năm đó Xích Vũ Hạc đã ẩn thế nhiều năm, là những người này vì tư dục của bản thân là muốn dùng đôi cánh của Xích Vũ Hạc để luyện chế binh khí.
Đột nhiên Vân Đình bật cười, sau đó trừng mắt nhìn giống như khi còn bé hắn ngồi dưới đèn vá quần áo lung tung, hắn nói:
"Sư phụ, lúc đầu ta muốn báo thù... Mua vài vò rượu mới mới đến tìm người... Bọn họ nói hai chúng không... Không thể nói chuyện gả cưới được... Muốn nói phải là đạo lữ... Sư phụ... Ta muốn kết thành đạo lữ với người..."
Ta chạm trán của ta vào trán Vân Đình, nước mắt cùng hòa vào nhau.
Ta nghe thấy Vân Đình hỏi ta quần áo của hai chúng ta đã nhuộm đỏ giống như hỉ bào không.
Ta nói giống.
Ta nghe thấy Vân Đình hỏi ta chính đạo trên thế gian này rốt cuộc là thứ gì.
Ta nói ta không biết.
Ta nghe thấy Vân Đình nói, sư phụ, lòng ta chỉ có người.
Ta nghẹn ngào nói ta cũng thích ngươi.
Nhưng Vân Đình nhắm mắt lại, cho dù ta gọi thế nào hắn cũng không mở mắt.
Ta xin lỗi hắn nói ta sai rồi, ta không nên chỉ muốn giữ ngươi ở Lưu Vân Phong, ta không nên nói những lời vô vị không thể phạm huý kia. Trên đời này có nhiều đường như thế, sao chúng ta lại đi vào đường chết.
Ta cầu xin Vân Đình mở mắt ra, ta muốn dẫn hắn về nhà tịnh dưỡng thân thể, sau đó cùng hắn báo thù.
Vân Đình không mở mắt ra, ta ôm thân thể lạnh buốt của hắn ngồi khóc ở nơi máu chảy thành sông. Ta cõng thân thể lạnh buốt của hắn đi đến Tân Đương Môn, kiếm chỉ chỗ nào không có ai còn sống.
Ta hỏi Vân Đình ta giúp hắn báo thù, hắn có thể đừng im lặng thế không.
Vân Đình không để ý tới ta, ta cõng hắn về Lưu Vân Phong.
Trên Lưu Vân Phong giăng đèn kết hoa, chúc ta đạo lữ ngàn năm hạnh phúc.
Ta cõng hắn đến Tàng Bảo Các, lục tung lên mới tìm được đèn Tụ Hồn. Ta chờ trong trong Tàng Bảo Các sáu ngày, không biết thử đèn Tụ Hồn bao nhiêu lần, đến khi sư phụ phá vỡ kết giới xông vào tát ta một cái.
Sư phụ bảo ta tỉnh táo lại, Vân Đình đã chết rồi.
Ta vừa khóc vừa cười điên điên khùng khùng, ta biết Vân Đình chết rồi, nhưng hồn đâu, còn hồn mà.
Sư phụ nói Vân Đình là Xích Vũ Hạc, cả đời có kỳ hạn, không hồn không phách, không thể chuyển thế.
Xích Vũ Hạc, Xích Vũ Hạc.
Ta phát điên ném đèn Tụ Hồn ra ngoài.
Ta ôm Vân Đình ngồi ở đỉnh Lưu Vân Phong, không ăn không uống, người tới khuyên ta đều bị ta đá xuống dưới.
Đến khi những kẻ danh môn chính phái kia gióng trống khua chiêng xông lên Lưu Vân Phong, bọn chúng dựa vào Tế Xuất kiếm mà nhận ra ta.
Nếu không phải bọn chúng nói, ta đã sắp quên trước kia ta là kẻ dùng một kiếm chém hết yêu ma.
Là ta để mình buông kiếm xuống.
Ta nhìn gương mặt Vân Đình được ta lau sạch sẽ.
Lúc trước khi ta nhặt được hắn, ngày ngày ta nhớ cho hắn ăn, giặt quần áo, nào có tâm trạng động đến đao kiếm.
Báo ứng, đây là báo ứng.
Ta giết nhiều yêu ngiệt như thế nên ông trời lấy đi Vân Đình của ta.
Giết người thì phải đền mạng, nhưng ta không muốn đền.
Ta cầm kiếm hỏi bọn chúng ai muốn đánh với ta một trận?
Không ai đi lên cả.
Cho nên bọn chúng ép sư phụ ta xử trí nghịch.
Ta trả thanh kiếm lại cho sư phụ, quỳ trước mặt ông cầu ông giết ta.
Sư phụ vận khí biến kiếm thành bột mịn, nói với ta con đi đi.
Ta muốn bảo toàn thanh danh của Lưu Vân Phong, sư phụ muốn bảo toàn tính mạng của ta.
Ta dẫn Vân Đình rời khỏi Lưu Vân Phong.
Ta gõ hỏi chư thiên thần phật, không ai có thể khiến Vân Đình mở mắt.
Ta quỳ lạy thập điện Diêm La, không ai trả Vân Đình lại cho ta.
Vì thế ta bước vào Hỏa Ngục.
Xương trắng xác chết trôi, Hỏa Ngục chiêu hồn, chết không hối hận.