Chương 3
3.
Đây là lần đầu tiên trông thấy đại sư huynh của ta đánh nhau, cũng là lần đầu tiên trông thấy đại sư huynh của ta liều chết, trong một chốc ta cả thấy huynh ấy như đang báo thù cho ta.
Trên núi Lưu Vân đất đá bay mù trời, cuồng phong gào thét, chạc cây lá cây bay loạn xạ, cảnh tượng hùng vĩ.
Gió nổi lên tứ phía, hai bóng dáng giao thoa trong bão cát. Ta nghĩ đến mặc dù Đại sư huynh lớn tuổi hơn Dung Đình không biết bao nhiêu tuổi, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh như thế chắc chắn không phải đối thủ của Dung Đình. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Đại sư huynh càng già càng dẻo dai của ta rơi xuống từ giữa không trung. May mà người vây xem xung quanh đón nhanh, không thì bị ngã sẽ nguy hiểm tính mạng.
"Dung Đình, ngươi khinh người quá đáng."
Trong chớp mắt, nhóm sư huynh đệ kia của ta đồng loạt vây Dung Đình lại.
Phù Diễm đi theo xoay người, ta mới nhìn rõ thì ra Dung Đình dẫn theo một tùy tùng đi đến. Trong giây lát ta không biết các huynh đệ đồng môn bao vây đồ nhi ngoan của ta, hay là đồ nhi ngoan của ta bao vây sư huynh đệ của ta.
Người chen người, ta chỉ có thể nhìn thấy quan ngọc trên đỉnh đầu và tóc đen buộc lên của Dung Đình.
Phù Diễm nói với ta và các sư huynh rằng sẽ không giao Tụ hồn đăng ra.
Phù Diễm hiếm khi nói đúng một câu, nhóm sư huynh đệ của ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhưng sư phụ của ta khuất phục.
Sư phụ vừa mới bế quan của ta đột nhiên xuất quan, ông với mái đầu bạc trắng cứ thế bay xuống đứng trong đám người nhìn Dung Đình, không hề có chút sát khí nào cả.
Cho nên đây là cách đời thân sao?
Ta không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, Phù Diễm nhét ta vào trong tay áo, ta ngồi xổm trong đèn không biết chuyện gì xảy ra.
Chờ khi ta thấy lại ánh sáng, là Phù Diễm quỳ xuống ở Tàng Bảo Các của núi Lưu Vân, người bảo y quỳ là sư phụ.
"Lén trộm đèn Tụ Hồn, con biết sai chưa."
"Phù Diễm nhận lỗi, nhưng không biết sai."
"Con..."
Lão sư phụ của ta thở dài, bảo Phù Diễm giao đèn Tụ Hồn ra, Phù Diễm không muốn.
Vì thế ta bị sư phụ đoạt lấy, ở bên trong đèn mắt lớn trừng mắt nhỏ với sư phụ.
Dường như sư phụ đã già đi nhiều, ta nở nụ cười lộ răng tiêu chuẩn chào ông. Nếu ta không nhìn lầm, trong phút chốc sư phụ không biết sống bao nhiêu năm rồi suýt chút nữa rơi nước mắt đầy mặt.
Sư phụ hỏi ta có muốn ra không, nếu có chắc ông sẽ đi giết người tìm thân thể cho ta.
Ta phất phất tay, phạm huý giết người làm gì.
Sư phụ hỏi ta có muốn nhìn thấy Dung Đình không, nếu không muốn thì ông sẽ đi đánh một trận.
Ta cười vui vẻ nói muốn, dù sao hắn cũng không nhớ rõ ta.
Sư phụ hỏi ta mười năm qua có ổn không, ta nói rất tốt, lão huynh quỷ treo cổ sát vách thường nói chuyện phiếm với ta.
Sư phụ hỏi ta có hối hận không, ta ở trong đèn rất vui, nói không hối hận.
Vì thế sư phụ mắng ta ngốc, tiện thể hạ chú trên người ta, để người ngoài không nhìn thấy ta. Ông ấy nói với ta ông chỉ đồng ý cho Dung Đình mượn đèn ba ngày, ba ngày sau ông ấy sẽ đón ta về nhà.
Đón ta về nhà.
Lúc phù chú hóa thành kim quang chiếu lên người ta, ta hỏi sư phụ có nhận ta nữa không.
Sư phụ nói ta là đầu đất.
Vậy ta biết sư phụ vẫn chịu nhận ta.
Ta đoán Dung Đình muốn đèn Tụ Hồn vì muốn cứu cha nương của hắn ở kiếp này, cho nên ta co rụt lại ở vách đèn Tụ Hồn. Đèn Tụ Hồn này có tác dụng khiến hồn thể hiện ra, mặc dù sư phụ hạ chú ẩn hình cho ta, nhưng chen chúc với cha nương của người ta cũng không tốt.
Lúc ta rơi vào tay Dung Đình, ta có thể nhìn thấy gương mặt của hắn.
Gương mặt tuấn tú giống như ánh trăng tĩnh mịch ở Lệ Đường Sơn mỗi đêm, đẹp mắt cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nhớ năm đó, mỗi năm hắn đào một phần của ta một lần. Ban đầu hắn bị thương, chỉ có thể thuê người đào, sau đó vết thương của hắn khỏi hẳn chỉ cần động ngón tay nhấc mộ ta lên nhưng không nhấc quan tài. Cứ thế hắn đứng tại chỗ nhìn một lúc, bãi tha ma vừa tối vừa bẩn, hồn phách của ta lại suy yếu, hắn nhìn quan tài, ta nhìn hắn nhưng vẫn không thấy rõ hình dáng của hắn. Bây giờ nhìn rõ, lại giữa ban ngày ban mặt, ta không lỗ.
Lệ Đường Sơn cách Lưu Vân Phong rất xa, ta ở trong đèn ngủ mơ mơ màng màng, lúc mở mắt ra đã đến Lệ Đường Sơn, nơi ở của Dung Đình.
Lệ Đường Sơn ánh trăng lạnh lẽo, người cũng lạnh, căn phòng của hắn cũng rất lạnh. Bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, vậy mà ta lại cảm thấy trong này lạnh đến mức khiến người ta phát run.
Dung Đình ngồi trước mặt ta, không nói gì đã niệm chú thi pháp, ánh sáng trong suốt chiếu vào đèn Tụ Hồn. Ta thầm nghĩ đây chính là thượng tiên sao, một ngàn năm tu vi nói bỏ là bỏ.
Ta ngồi xổm trong góc khuất, sợ có hồn phách đột nhiên xuất hiện dọa ta.
Sắc mặt Dung Đình trắng bệch, ánh sáng chớp tắt nhưng bên trong đèn Tụ Hồn không có gì cả.
Có lẽ phụ mẫu hắn đã chết không còn hồn phách nữa.
Sau đó Dung Đình lại bắt đầu niệm chú, thi pháp.
Trong một buổi chiều, ba ngàn năm tu vi, Phù Diễm nghe xong đau lòng.
Lúc trời tối, cuối cùng Dung Đình dừng tay, hắn cầm đèn tụ hồn lộ vẻ không biết phải làm sao. Vẻ mặt khiến ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời, hoặc là nói thật sự là cách một thế hệ.
Ta cảm thấy Dung Đình đã thay đổi, hắn luôn nói ít hơn hai từ, thậm chí mấy canh giờ không nói lời nào. Ta ở trong đèn Tụ Hồn ngủ hắn ngồi, lúc ra thức dậy hắn vẫn ngồi ở đó.
Đến hôm sau hắn tiếp tục thi pháp, giống như tu luyện không cần tiền.
Thôi thôi, nguyên đan kia của ta đã nuốt tu vi của Hỏa Ngục Quỷ Vương, lại thêm chính ta cũng đủ hắn làm rồi.
Nhiệt độ trong phòng này lạnh đến mức ta phải chửi thề, cũng may sư phụ đến Lệ Đường Sơn trước khi ta đông thành tảng băng. Sáng sớm ông đã đến, chắc chắn là do nhớ ta.
Sư phụ cầm đèn Tụ Hồn, gương mặt Dung Đình trắng bệch nghiêm nghị, môi cũng trắng giống như huyết dịch cả người tỏa sáng.
Trong ba ngày không biết Dung Đình đã thi pháp bao nhiêu lần, bây giờ ngay cả sức để ngăn cản cũng không có, chỉ có thể ngồi yên nhìn sư phụ bưng ta đi.
Hai người không nói với nhau câu nào, hoặc là cảm thấy chướng mắt nhau nên phải nhị xuống.
Nhìn thấy sư phụ ta sắp đưa ta ra cửa, đột nhiên ta thấy không nỡ, đành phải dựa vào vách đèn nhìn Dung Đình.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sư phụ sẽ tìm một thân thể cho ta, sau đó nuôi dưỡng ta ở Lưu Vân Phong, trải qua thời gian dưỡng lão với Đại sư huynh. Sau đó, đồ đệ cũ của ta, bây giờ là Xuân Cơ Thượng Tiên tiếp tục ở Lệ Đường Sơn nổi danh bốn biển.
Cũng không biết Đại sư huynh ta bị đánh thở huyết sao rồi.
Ngay giây phút sư phụ sapws bước ra cửa, Dung Đình mở miệng nói một câu dài nhất trong mấy hôm nay ta mới được nghe.
"Đèn này ông thử qua chưa?"
Theo lý thuyết phải gọi ngài, sao thành tôn thượng một phương lại không còn lễ phép thế này.
Về phần đèn Tụ Hồn, thứ này là bảo bối truyền thế của Lưu Vân Phong, ngoại trừ tiểu tử ngốc Phù Diễm kia ai lại dùng cái này. Đương nhiên, không tính chuyện ta từng dùng qua.
Sư phụ ta quay đầu, vung đến đầu óc ta choáng váng.
"Ngươi có ý gì?"
Nói thế nào đây, hai người bọn họ xưng hô thế này khiến ta cảm thấy bọn họ cùng thế hệ, có phải ta là đồ đệ của hai người không?
"Chỉ cần còn một sợi hồn phách, cho dù ở bao xa cũng có thể tụ lại đúng không!"
Phí lời.
Sư phụ ta cũng cảm thấy phí lời nên không trả lời.
Nhưng cũng không đi, có lẽ cảm thấy ta tò mò Dung Đình muốn nói cái gì.
Ta nhìn thấy Dung Đình đứng lên, sau đó ngã ngồi trở về lại đứng lên.
Tiện thể rút thanh kiếm ta mài hơn sáu trăm năm, tôi ngàn vạn lần ở Hỏa Ngục, mũi kiếm chỉ về phía sư phụ ta.
"Hỏa Ngục không có, Linh Phong Các không có, y là đồ đệ ông, vậy ta chỉ có thể giết đến Lưu Vân Phong, luyện hồn phách của các ngươi xem có thể đem y về không."
Ta nhìn ánh sáng lạnh lẽo trên thân kiếm, đột nhiên nhớ đến ngày đó khi ta nói với Bạch vô thường ta tu tiên đến Đại Thừa, Bạch vô thường nói hai từ kia.
"Ôi đệch."
Đây là lần đầu tiên trông thấy đại sư huynh của ta đánh nhau, cũng là lần đầu tiên trông thấy đại sư huynh của ta liều chết, trong một chốc ta cả thấy huynh ấy như đang báo thù cho ta.
Trên núi Lưu Vân đất đá bay mù trời, cuồng phong gào thét, chạc cây lá cây bay loạn xạ, cảnh tượng hùng vĩ.
Gió nổi lên tứ phía, hai bóng dáng giao thoa trong bão cát. Ta nghĩ đến mặc dù Đại sư huynh lớn tuổi hơn Dung Đình không biết bao nhiêu tuổi, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh như thế chắc chắn không phải đối thủ của Dung Đình. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Đại sư huynh càng già càng dẻo dai của ta rơi xuống từ giữa không trung. May mà người vây xem xung quanh đón nhanh, không thì bị ngã sẽ nguy hiểm tính mạng.
"Dung Đình, ngươi khinh người quá đáng."
Trong chớp mắt, nhóm sư huynh đệ kia của ta đồng loạt vây Dung Đình lại.
Phù Diễm đi theo xoay người, ta mới nhìn rõ thì ra Dung Đình dẫn theo một tùy tùng đi đến. Trong giây lát ta không biết các huynh đệ đồng môn bao vây đồ nhi ngoan của ta, hay là đồ nhi ngoan của ta bao vây sư huynh đệ của ta.
Người chen người, ta chỉ có thể nhìn thấy quan ngọc trên đỉnh đầu và tóc đen buộc lên của Dung Đình.
Phù Diễm nói với ta và các sư huynh rằng sẽ không giao Tụ hồn đăng ra.
Phù Diễm hiếm khi nói đúng một câu, nhóm sư huynh đệ của ta thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhưng sư phụ của ta khuất phục.
Sư phụ vừa mới bế quan của ta đột nhiên xuất quan, ông với mái đầu bạc trắng cứ thế bay xuống đứng trong đám người nhìn Dung Đình, không hề có chút sát khí nào cả.
Cho nên đây là cách đời thân sao?
Ta không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, Phù Diễm nhét ta vào trong tay áo, ta ngồi xổm trong đèn không biết chuyện gì xảy ra.
Chờ khi ta thấy lại ánh sáng, là Phù Diễm quỳ xuống ở Tàng Bảo Các của núi Lưu Vân, người bảo y quỳ là sư phụ.
"Lén trộm đèn Tụ Hồn, con biết sai chưa."
"Phù Diễm nhận lỗi, nhưng không biết sai."
"Con..."
Lão sư phụ của ta thở dài, bảo Phù Diễm giao đèn Tụ Hồn ra, Phù Diễm không muốn.
Vì thế ta bị sư phụ đoạt lấy, ở bên trong đèn mắt lớn trừng mắt nhỏ với sư phụ.
Dường như sư phụ đã già đi nhiều, ta nở nụ cười lộ răng tiêu chuẩn chào ông. Nếu ta không nhìn lầm, trong phút chốc sư phụ không biết sống bao nhiêu năm rồi suýt chút nữa rơi nước mắt đầy mặt.
Sư phụ hỏi ta có muốn ra không, nếu có chắc ông sẽ đi giết người tìm thân thể cho ta.
Ta phất phất tay, phạm huý giết người làm gì.
Sư phụ hỏi ta có muốn nhìn thấy Dung Đình không, nếu không muốn thì ông sẽ đi đánh một trận.
Ta cười vui vẻ nói muốn, dù sao hắn cũng không nhớ rõ ta.
Sư phụ hỏi ta mười năm qua có ổn không, ta nói rất tốt, lão huynh quỷ treo cổ sát vách thường nói chuyện phiếm với ta.
Sư phụ hỏi ta có hối hận không, ta ở trong đèn rất vui, nói không hối hận.
Vì thế sư phụ mắng ta ngốc, tiện thể hạ chú trên người ta, để người ngoài không nhìn thấy ta. Ông ấy nói với ta ông chỉ đồng ý cho Dung Đình mượn đèn ba ngày, ba ngày sau ông ấy sẽ đón ta về nhà.
Đón ta về nhà.
Lúc phù chú hóa thành kim quang chiếu lên người ta, ta hỏi sư phụ có nhận ta nữa không.
Sư phụ nói ta là đầu đất.
Vậy ta biết sư phụ vẫn chịu nhận ta.
Ta đoán Dung Đình muốn đèn Tụ Hồn vì muốn cứu cha nương của hắn ở kiếp này, cho nên ta co rụt lại ở vách đèn Tụ Hồn. Đèn Tụ Hồn này có tác dụng khiến hồn thể hiện ra, mặc dù sư phụ hạ chú ẩn hình cho ta, nhưng chen chúc với cha nương của người ta cũng không tốt.
Lúc ta rơi vào tay Dung Đình, ta có thể nhìn thấy gương mặt của hắn.
Gương mặt tuấn tú giống như ánh trăng tĩnh mịch ở Lệ Đường Sơn mỗi đêm, đẹp mắt cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nhớ năm đó, mỗi năm hắn đào một phần của ta một lần. Ban đầu hắn bị thương, chỉ có thể thuê người đào, sau đó vết thương của hắn khỏi hẳn chỉ cần động ngón tay nhấc mộ ta lên nhưng không nhấc quan tài. Cứ thế hắn đứng tại chỗ nhìn một lúc, bãi tha ma vừa tối vừa bẩn, hồn phách của ta lại suy yếu, hắn nhìn quan tài, ta nhìn hắn nhưng vẫn không thấy rõ hình dáng của hắn. Bây giờ nhìn rõ, lại giữa ban ngày ban mặt, ta không lỗ.
Lệ Đường Sơn cách Lưu Vân Phong rất xa, ta ở trong đèn ngủ mơ mơ màng màng, lúc mở mắt ra đã đến Lệ Đường Sơn, nơi ở của Dung Đình.
Lệ Đường Sơn ánh trăng lạnh lẽo, người cũng lạnh, căn phòng của hắn cũng rất lạnh. Bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, vậy mà ta lại cảm thấy trong này lạnh đến mức khiến người ta phát run.
Dung Đình ngồi trước mặt ta, không nói gì đã niệm chú thi pháp, ánh sáng trong suốt chiếu vào đèn Tụ Hồn. Ta thầm nghĩ đây chính là thượng tiên sao, một ngàn năm tu vi nói bỏ là bỏ.
Ta ngồi xổm trong góc khuất, sợ có hồn phách đột nhiên xuất hiện dọa ta.
Sắc mặt Dung Đình trắng bệch, ánh sáng chớp tắt nhưng bên trong đèn Tụ Hồn không có gì cả.
Có lẽ phụ mẫu hắn đã chết không còn hồn phách nữa.
Sau đó Dung Đình lại bắt đầu niệm chú, thi pháp.
Trong một buổi chiều, ba ngàn năm tu vi, Phù Diễm nghe xong đau lòng.
Lúc trời tối, cuối cùng Dung Đình dừng tay, hắn cầm đèn tụ hồn lộ vẻ không biết phải làm sao. Vẻ mặt khiến ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời, hoặc là nói thật sự là cách một thế hệ.
Ta cảm thấy Dung Đình đã thay đổi, hắn luôn nói ít hơn hai từ, thậm chí mấy canh giờ không nói lời nào. Ta ở trong đèn Tụ Hồn ngủ hắn ngồi, lúc ra thức dậy hắn vẫn ngồi ở đó.
Đến hôm sau hắn tiếp tục thi pháp, giống như tu luyện không cần tiền.
Thôi thôi, nguyên đan kia của ta đã nuốt tu vi của Hỏa Ngục Quỷ Vương, lại thêm chính ta cũng đủ hắn làm rồi.
Nhiệt độ trong phòng này lạnh đến mức ta phải chửi thề, cũng may sư phụ đến Lệ Đường Sơn trước khi ta đông thành tảng băng. Sáng sớm ông đã đến, chắc chắn là do nhớ ta.
Sư phụ cầm đèn Tụ Hồn, gương mặt Dung Đình trắng bệch nghiêm nghị, môi cũng trắng giống như huyết dịch cả người tỏa sáng.
Trong ba ngày không biết Dung Đình đã thi pháp bao nhiêu lần, bây giờ ngay cả sức để ngăn cản cũng không có, chỉ có thể ngồi yên nhìn sư phụ bưng ta đi.
Hai người không nói với nhau câu nào, hoặc là cảm thấy chướng mắt nhau nên phải nhị xuống.
Nhìn thấy sư phụ ta sắp đưa ta ra cửa, đột nhiên ta thấy không nỡ, đành phải dựa vào vách đèn nhìn Dung Đình.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sư phụ sẽ tìm một thân thể cho ta, sau đó nuôi dưỡng ta ở Lưu Vân Phong, trải qua thời gian dưỡng lão với Đại sư huynh. Sau đó, đồ đệ cũ của ta, bây giờ là Xuân Cơ Thượng Tiên tiếp tục ở Lệ Đường Sơn nổi danh bốn biển.
Cũng không biết Đại sư huynh ta bị đánh thở huyết sao rồi.
Ngay giây phút sư phụ sapws bước ra cửa, Dung Đình mở miệng nói một câu dài nhất trong mấy hôm nay ta mới được nghe.
"Đèn này ông thử qua chưa?"
Theo lý thuyết phải gọi ngài, sao thành tôn thượng một phương lại không còn lễ phép thế này.
Về phần đèn Tụ Hồn, thứ này là bảo bối truyền thế của Lưu Vân Phong, ngoại trừ tiểu tử ngốc Phù Diễm kia ai lại dùng cái này. Đương nhiên, không tính chuyện ta từng dùng qua.
Sư phụ ta quay đầu, vung đến đầu óc ta choáng váng.
"Ngươi có ý gì?"
Nói thế nào đây, hai người bọn họ xưng hô thế này khiến ta cảm thấy bọn họ cùng thế hệ, có phải ta là đồ đệ của hai người không?
"Chỉ cần còn một sợi hồn phách, cho dù ở bao xa cũng có thể tụ lại đúng không!"
Phí lời.
Sư phụ ta cũng cảm thấy phí lời nên không trả lời.
Nhưng cũng không đi, có lẽ cảm thấy ta tò mò Dung Đình muốn nói cái gì.
Ta nhìn thấy Dung Đình đứng lên, sau đó ngã ngồi trở về lại đứng lên.
Tiện thể rút thanh kiếm ta mài hơn sáu trăm năm, tôi ngàn vạn lần ở Hỏa Ngục, mũi kiếm chỉ về phía sư phụ ta.
"Hỏa Ngục không có, Linh Phong Các không có, y là đồ đệ ông, vậy ta chỉ có thể giết đến Lưu Vân Phong, luyện hồn phách của các ngươi xem có thể đem y về không."
Ta nhìn ánh sáng lạnh lẽo trên thân kiếm, đột nhiên nhớ đến ngày đó khi ta nói với Bạch vô thường ta tu tiên đến Đại Thừa, Bạch vô thường nói hai từ kia.
"Ôi đệch."