Chương 41: Đến thành phố S
Editor: LuciferVadden
Tiêu Phong kinh ngạc, muốn nói gì đó lại phát hiện bất luận ngôn ngữ nào tại thời điểm này đều yếu ớt!
【Quào! Nhân vật cực phẩm trong truyền thuyết xuất hiện meo!】Hắc Miêu dùng giọng kích động nói 【Kí chủ, hung hăng vả vô mặt đi!】
【…】Bên kia có cực phẩm, bên này lại có một Hắc Miêu cảm xúc xảy ra vấn đề, Tiêu Phong cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch.
“Anh có đang nghe không đấy?” Vương Thi Di hơi cất cao giọng “Chẳng lẽ cái này có gì không đúng à? Tốt xấu gì em họ tôi cũng là một người…”
“Chị họ!” Vạn Tư Di dùng giọng bén nhọn đánh gãy Vương Thi Di.
“Sao? Hô to gọi nhỏ, thật không lễ phép.” Vương Thi Di nhíu mày, nếu không phải ba mẹ ả bắt tới lấy chút gì ăn, ả đâu có nguyện ý tới!
Tiêu Phong suýt nữa cười rồi, hô to gọi nhỏ chính là ả có được không? Da mặt dày như bức tường.
“Cô bảo tôi cho các người đồ ăn? Dựa vào cái gì chứ?” Tiêu Phong hỏi, tâm tình hắn bây giờ thật sự là vô cùng…
“Anh không phải coi trọng em họ tôi rồi sao?” Vương Thi Di đầy vẻ khinh bỉ “Cái này cũng không hiểu à? Anh không nên cho cha mẹ tôi một vài thứ làm bọn họ vui lòng sao? Bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không để Vạn Tư Di đi cùng với anh!” Nói xong còn hất cằm lên.
【Há há ~ kí chủ à, thật là cực phẩm mà meo ~ còn chưa thấy rõ tận thế tàn khốc mà ~】Hắc Miêu kéo dài giọng 【Nhân loại vô tri quá meo ~】
Tiêu Phong suýt nữa bị âm cuối của Hắc Miêu kích thích nổi da gà.
“Chúng tôi không phải loại quan hệ đó! Chị họ!” Vạn Tư Di sợ Tiêu Phong giận dữ sau đó nhét nàng vào chỗ cũ, vội vàng giải thích.
“Quả thực không phải loại quan hệ đó. Tôi chỉ là đang đánh cược, cược em họ của cô có dị năng hay không” Tiêu Phong lạnh nhạt nói “Trước mắt cô ta chưa thức tỉnh dị năng, cô đã phản ứng mãnh liệt như vậy, dứt khoát trả cô ta lại cho cô, sau đó để các người lại nơi này?”
Vương Thư Di lập tức trợn mắt. Ở lại chỗ này? Nói đùa gì vậy!
“Anh…” Vương Thư Di muốn mắng, nhưng ả sợ người này thật sự để một nhà mình ở lại chỗ này. Khẽ cắn môi, trừng mắt liếc Tiêu Phong còn có Vạn Tư Di, bộ dạng kiêu ngạo trở về.
“Cái đó, chị họ của tôi chị ấy, ở trường học là hoa khôi của hệ, cho nên, tính cách cũng có chút…” Vạn Tư Di mở miệng, đứt quãng, không biết giải thích thế nào.
“Về sau nếu cô có giấc mơ gì đó kỳ quái hoặc là nhìn thấy cái gì không thuộc về sự việc hiện tại, cô đều phải nói với tôi, chuyện này cứ thế đi.” Tiêu Phong dừng một chút nói “Đến thành phố S, có thể mỗi người còn phải đóng chi phí vào thành, tôi giúp cô đóng chi phí cho bọn họ, cũng coi như lấy hết trách nhiệm của cô, nếu như bọn họ nói với người khác là cô bất hiếu, cô cũng có thể phản bác, bọn họ có chân có tay, ở trong căn cứ tìm một công việc, mình cũng có thể nuôi sống chính mình.”
Vạn Tư Di gật đầu, tay gắt gao nắm chặt góc áo. Đây hết thảy đều là dựa trên dị năng của cô. Nếu như cô không có dị năng… Vạn Tư Di quả thực không dám nghĩ. Thế giới bên ngoài, so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn! Hi vọng cô thật sự có dị năng…
Gần đây thời tiết đã không còn nóng bức thế nữa, nhưng Tiêu Phong lại không thể vui vẻ, bởi vì mùa đông so với nóng bức chết người hơn nhiều!
Sau khi cơm nước xong bọn họ tiếp tục lên đường, bởi vì nguyên nhân đường vòng, phải tránh khỏi địa phương nhiều người, tránh khỏi đường cái không thể đi, nhiều thêm một ngày nữa. May là, bọn họ vận khí tốt, không gặp phải tang thi cấp một, động vật biến dị cũng là một chút rắc rối nhỏ mà thôi, đội xe chỉ tổn thất mấy người, đã thuận lợi đến một đường lớn của thành phố S phía trước không xa.
Đường lớn này hẳn là bị căn cứ dọn dẹp, không có tang thi cùng động vật biến dị, đều là xe hoặc là đám người phong trần mệt mỏi, điểm giống nhau của bọn họ, đều là đầy ắp hi vọng mà nhìn về kiến trúc căn cứ phía trước.
“Cốc cốc” Lúc Tiêu Phong nhìn phía trước, một người gõ cửa xe của hắn. Lúc này ai cũng chạy chậm, gần bằng với tốc độ người đi bộ, dù sao trên đường lớn người đi đường thật sự rất nhiều, lái nhanh nhất định đụng phải người.
“Tiêu tiên sinh, Trần tiên sinh bảo tôi tới hỏi anh, đợi lát nữa đi vào căn cứ có phải tách ra ngay? Hay là đi chung với chúng tôi?” Chờ Tiêu Phong hạ kính xe xuống, người kia nói.
“Đi vào căn cứ thì tách ra. Phải rồi, các anh phải cho tôi một phương thức liên hệ, cũng tiện cho tôi đem vật tư đặt trong không gian của tôi trả lại cho các anh, còn thù lao nữa.” Tiêu Phong nghĩ nghĩ, nói.
“Tôi quay lại hỏi Trần tiên sinh của chúng tôi, chờ một lát.”
Chờ một lát, người kia quay lại.
“Trần tiên sinh nói, nhà anh ta trong căn cứ rất có tiếng, ngài chỉ cần đi vào, hỏi một tiếng Trần gia ở đâu, lập tức sẽ có người nói với ngài.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tiêu Phong nói, trong lòng nghĩ không biết Cao lão có thế lực ở đây hay không, còn Tề Mộ Vân nữa…
Rất nhanh Tiêu Phong đã nhìn thấy cửa lớn căn cứ, đó là một bức tường, tường dày cao ngất, bắt chước cửa thành cổ đại, phía trên có quân nhân cầm thương canh giữ nơi đó. Trên tường có không ít đại pháo, tạo cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc cùng nguy hiểm.
Tường mở ra ba cánh cửa rõ rệt, ở giữa là cửa lớn, hiện tại chưa mở ra, hai bên trái phải là cửa nhỏ, độ rộng của cửa nhỏ xấp xỉ độ rộng một chiếc xe hơi. Còn có một số cửa nhỏ, mở ra rất nhỏ, cũng không biết dùng làm gì.
Bên phải cửa nhỏ nổi bật một đội ngũ xếp hàng rất dài, có xe, cũng có người, nhìn rất không chỉnh tề.
Thấy đội xe Trần tiên sinh đi bên trái, Tiêu Phong không biết mình phải đi bên nào.
“Tiêu tiên sinh, chỗ này.” Đội xe khá xa bên kia có người hô, Tiêu Phong sau khi nghe thì không do dự, có đặc quyền rất tốt, không cần xếp hàng.
…
“Mời xuống xe.” Một cô bé xinh đẹp nói.
“Đây là điều cần làm khi vào căn cứ, phải kiểm tra trên người có mang virus tang thi hay không.” Giọng Trần tiên sinh từ đằng xa truyền đến.
“Kiểm tra thế nào?” Tiêu Phong hỏi.
“Đi vào căn phòng nhỏ này, sẽ có người kiểm tra.” Cũng là cô bé kia trả lời.
Cái gọi là kiểm tra, chính là cởi toàn bộ quần áo, sau đó để người ta nhìn coi có vết thương hay không, nếu như có, phải cách ly một ngày, không có chuyện gì mới có thể đi vào căn cứ, nam nữ riêng biệt.
Đã kiểm tra xong, sau khi Tiêu Phong nộp chi phí sáu người đi vào căn cứ, liền thành công tiến vào căn cứ.
“Vạn Tư Di, cô muốn đi chung với một nhà cậu của cô hay là đi chung với tôi? Cùng nói với bọn họ, cô chỉ cần mơ thấy chuyện gì kỳ quái thì tới tìm tôi nói là được.” Tiêu Phong hỏi Vạn Tư Di ngồi ghế phó lái.
“…” Vạn Tư Di sau khi trầm mặc, nói: “Đi chung với anh.”
Tiêu Phong gật đầu ra hiệu hắn đã biết, Vạn Tư Di đã nói đi theo hắn, vậy thì cái đuôi phía sau phải nên giải quyết, cùng tiến vào căn cứ, chi phí vào căn cứ hắn cũng thanh toán, bốn người đều là người có thể lao động, có tay có chân, ở trong căn cứ tìm đường sống cũng được rồi.
Trước khi tiến vào căn cứ có một đoạn đường có thể lái xe, nhưng mà lại không đi tiếp được, trong căn cứ có một chỗ chuyên môn đỗ xe.
“Ngài muốn dừng mấy ngày?” Trông coi cũng là cô bé, cô cười hỏi.
“Tính thế nào?” Tiêu Phong trong lòng chắc mẩm sẽ rất đắt đây.
Tiêu Phong kinh ngạc, muốn nói gì đó lại phát hiện bất luận ngôn ngữ nào tại thời điểm này đều yếu ớt!
【Quào! Nhân vật cực phẩm trong truyền thuyết xuất hiện meo!】Hắc Miêu dùng giọng kích động nói 【Kí chủ, hung hăng vả vô mặt đi!】
【…】Bên kia có cực phẩm, bên này lại có một Hắc Miêu cảm xúc xảy ra vấn đề, Tiêu Phong cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch.
“Anh có đang nghe không đấy?” Vương Thi Di hơi cất cao giọng “Chẳng lẽ cái này có gì không đúng à? Tốt xấu gì em họ tôi cũng là một người…”
“Chị họ!” Vạn Tư Di dùng giọng bén nhọn đánh gãy Vương Thi Di.
“Sao? Hô to gọi nhỏ, thật không lễ phép.” Vương Thi Di nhíu mày, nếu không phải ba mẹ ả bắt tới lấy chút gì ăn, ả đâu có nguyện ý tới!
Tiêu Phong suýt nữa cười rồi, hô to gọi nhỏ chính là ả có được không? Da mặt dày như bức tường.
“Cô bảo tôi cho các người đồ ăn? Dựa vào cái gì chứ?” Tiêu Phong hỏi, tâm tình hắn bây giờ thật sự là vô cùng…
“Anh không phải coi trọng em họ tôi rồi sao?” Vương Thi Di đầy vẻ khinh bỉ “Cái này cũng không hiểu à? Anh không nên cho cha mẹ tôi một vài thứ làm bọn họ vui lòng sao? Bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không để Vạn Tư Di đi cùng với anh!” Nói xong còn hất cằm lên.
【Há há ~ kí chủ à, thật là cực phẩm mà meo ~ còn chưa thấy rõ tận thế tàn khốc mà ~】Hắc Miêu kéo dài giọng 【Nhân loại vô tri quá meo ~】
Tiêu Phong suýt nữa bị âm cuối của Hắc Miêu kích thích nổi da gà.
“Chúng tôi không phải loại quan hệ đó! Chị họ!” Vạn Tư Di sợ Tiêu Phong giận dữ sau đó nhét nàng vào chỗ cũ, vội vàng giải thích.
“Quả thực không phải loại quan hệ đó. Tôi chỉ là đang đánh cược, cược em họ của cô có dị năng hay không” Tiêu Phong lạnh nhạt nói “Trước mắt cô ta chưa thức tỉnh dị năng, cô đã phản ứng mãnh liệt như vậy, dứt khoát trả cô ta lại cho cô, sau đó để các người lại nơi này?”
Vương Thư Di lập tức trợn mắt. Ở lại chỗ này? Nói đùa gì vậy!
“Anh…” Vương Thư Di muốn mắng, nhưng ả sợ người này thật sự để một nhà mình ở lại chỗ này. Khẽ cắn môi, trừng mắt liếc Tiêu Phong còn có Vạn Tư Di, bộ dạng kiêu ngạo trở về.
“Cái đó, chị họ của tôi chị ấy, ở trường học là hoa khôi của hệ, cho nên, tính cách cũng có chút…” Vạn Tư Di mở miệng, đứt quãng, không biết giải thích thế nào.
“Về sau nếu cô có giấc mơ gì đó kỳ quái hoặc là nhìn thấy cái gì không thuộc về sự việc hiện tại, cô đều phải nói với tôi, chuyện này cứ thế đi.” Tiêu Phong dừng một chút nói “Đến thành phố S, có thể mỗi người còn phải đóng chi phí vào thành, tôi giúp cô đóng chi phí cho bọn họ, cũng coi như lấy hết trách nhiệm của cô, nếu như bọn họ nói với người khác là cô bất hiếu, cô cũng có thể phản bác, bọn họ có chân có tay, ở trong căn cứ tìm một công việc, mình cũng có thể nuôi sống chính mình.”
Vạn Tư Di gật đầu, tay gắt gao nắm chặt góc áo. Đây hết thảy đều là dựa trên dị năng của cô. Nếu như cô không có dị năng… Vạn Tư Di quả thực không dám nghĩ. Thế giới bên ngoài, so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn! Hi vọng cô thật sự có dị năng…
Gần đây thời tiết đã không còn nóng bức thế nữa, nhưng Tiêu Phong lại không thể vui vẻ, bởi vì mùa đông so với nóng bức chết người hơn nhiều!
Sau khi cơm nước xong bọn họ tiếp tục lên đường, bởi vì nguyên nhân đường vòng, phải tránh khỏi địa phương nhiều người, tránh khỏi đường cái không thể đi, nhiều thêm một ngày nữa. May là, bọn họ vận khí tốt, không gặp phải tang thi cấp một, động vật biến dị cũng là một chút rắc rối nhỏ mà thôi, đội xe chỉ tổn thất mấy người, đã thuận lợi đến một đường lớn của thành phố S phía trước không xa.
Đường lớn này hẳn là bị căn cứ dọn dẹp, không có tang thi cùng động vật biến dị, đều là xe hoặc là đám người phong trần mệt mỏi, điểm giống nhau của bọn họ, đều là đầy ắp hi vọng mà nhìn về kiến trúc căn cứ phía trước.
“Cốc cốc” Lúc Tiêu Phong nhìn phía trước, một người gõ cửa xe của hắn. Lúc này ai cũng chạy chậm, gần bằng với tốc độ người đi bộ, dù sao trên đường lớn người đi đường thật sự rất nhiều, lái nhanh nhất định đụng phải người.
“Tiêu tiên sinh, Trần tiên sinh bảo tôi tới hỏi anh, đợi lát nữa đi vào căn cứ có phải tách ra ngay? Hay là đi chung với chúng tôi?” Chờ Tiêu Phong hạ kính xe xuống, người kia nói.
“Đi vào căn cứ thì tách ra. Phải rồi, các anh phải cho tôi một phương thức liên hệ, cũng tiện cho tôi đem vật tư đặt trong không gian của tôi trả lại cho các anh, còn thù lao nữa.” Tiêu Phong nghĩ nghĩ, nói.
“Tôi quay lại hỏi Trần tiên sinh của chúng tôi, chờ một lát.”
Chờ một lát, người kia quay lại.
“Trần tiên sinh nói, nhà anh ta trong căn cứ rất có tiếng, ngài chỉ cần đi vào, hỏi một tiếng Trần gia ở đâu, lập tức sẽ có người nói với ngài.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tiêu Phong nói, trong lòng nghĩ không biết Cao lão có thế lực ở đây hay không, còn Tề Mộ Vân nữa…
Rất nhanh Tiêu Phong đã nhìn thấy cửa lớn căn cứ, đó là một bức tường, tường dày cao ngất, bắt chước cửa thành cổ đại, phía trên có quân nhân cầm thương canh giữ nơi đó. Trên tường có không ít đại pháo, tạo cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc cùng nguy hiểm.
Tường mở ra ba cánh cửa rõ rệt, ở giữa là cửa lớn, hiện tại chưa mở ra, hai bên trái phải là cửa nhỏ, độ rộng của cửa nhỏ xấp xỉ độ rộng một chiếc xe hơi. Còn có một số cửa nhỏ, mở ra rất nhỏ, cũng không biết dùng làm gì.
Bên phải cửa nhỏ nổi bật một đội ngũ xếp hàng rất dài, có xe, cũng có người, nhìn rất không chỉnh tề.
Thấy đội xe Trần tiên sinh đi bên trái, Tiêu Phong không biết mình phải đi bên nào.
“Tiêu tiên sinh, chỗ này.” Đội xe khá xa bên kia có người hô, Tiêu Phong sau khi nghe thì không do dự, có đặc quyền rất tốt, không cần xếp hàng.
…
“Mời xuống xe.” Một cô bé xinh đẹp nói.
“Đây là điều cần làm khi vào căn cứ, phải kiểm tra trên người có mang virus tang thi hay không.” Giọng Trần tiên sinh từ đằng xa truyền đến.
“Kiểm tra thế nào?” Tiêu Phong hỏi.
“Đi vào căn phòng nhỏ này, sẽ có người kiểm tra.” Cũng là cô bé kia trả lời.
Cái gọi là kiểm tra, chính là cởi toàn bộ quần áo, sau đó để người ta nhìn coi có vết thương hay không, nếu như có, phải cách ly một ngày, không có chuyện gì mới có thể đi vào căn cứ, nam nữ riêng biệt.
Đã kiểm tra xong, sau khi Tiêu Phong nộp chi phí sáu người đi vào căn cứ, liền thành công tiến vào căn cứ.
“Vạn Tư Di, cô muốn đi chung với một nhà cậu của cô hay là đi chung với tôi? Cùng nói với bọn họ, cô chỉ cần mơ thấy chuyện gì kỳ quái thì tới tìm tôi nói là được.” Tiêu Phong hỏi Vạn Tư Di ngồi ghế phó lái.
“…” Vạn Tư Di sau khi trầm mặc, nói: “Đi chung với anh.”
Tiêu Phong gật đầu ra hiệu hắn đã biết, Vạn Tư Di đã nói đi theo hắn, vậy thì cái đuôi phía sau phải nên giải quyết, cùng tiến vào căn cứ, chi phí vào căn cứ hắn cũng thanh toán, bốn người đều là người có thể lao động, có tay có chân, ở trong căn cứ tìm đường sống cũng được rồi.
Trước khi tiến vào căn cứ có một đoạn đường có thể lái xe, nhưng mà lại không đi tiếp được, trong căn cứ có một chỗ chuyên môn đỗ xe.
“Ngài muốn dừng mấy ngày?” Trông coi cũng là cô bé, cô cười hỏi.
“Tính thế nào?” Tiêu Phong trong lòng chắc mẩm sẽ rất đắt đây.