Chương 86: Tiểu thuyết (2)
Dưới lớp mặt nạ là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, tuy rằng tuấn tú nhưng trên mặt lại đầy những vết sẹo lớn bé chằng chịt, không chỉ có vết do đao mà còn có vết như bị thú hoang cào ra.
Ta không nghĩ tới mặt Thiệu Bố sẽ trông như thế này.
Thái Tử từng nói Tiểu Khê có thể bắt chước ta.
Dáng vẻ và động tác có thể bắt chước, mặt người lại không thể, trừ phi ở trên mặt có một lớp mặt nạ da người để ngụy trang. Loại thuật dịch dung này ta đã từng đọc qua trên sách cổ.
Vì Thiệu Bố bị ta lấy mặt nạ nên mày lập tức nhíu lại, khi hắn khom lưng định nhặt mặt nạ lên ta lại bắt lấy hắn lần thứ hai. Ta chạm vào mặt hắn, ngón tay nhẹ vuốt ve phần cổ gần giao với mặt.
Không có.
Hoàn toàn không có dấu vết của mặt nạ da người.
Gương mặt này là mặt thật của Thiệu Bố, vết thương trên mặt cũng là thật.
Ngón tay của ta run lên, sau đó lui lại mấy bước. Hóa ra kia thật sự là một giấc mộng, có lẽ do bị bệnh đến mơ hồ nên ta mới mơ thấy Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn đã sớm chết, Thiệu Bố cho dù giống Lâm Trọng Đàn cũng không phải là Lâm Trọng Đàn.
"Xin lỗi, ta......" Ta dừng lại, cũng không biết nên giải thích cái gì.
Thiệu Bố tựa hồ sớm quen với ánh mắt kinh ngạc khi bị người khác nhìn thấy mặt, coi như bình thường mà đeo lại mặt nạ lên. Vì ta đẩy hắn đoạt mặt nạ nên không khỏi làm hắn lảo đảo rơi đồ ăn. Hắn đeo mặt nạ xong lại đi ra ngoài đổi một phần đồ ăn khác.
Lần này khi dùng bữa ta không trộm liếc Thiệu Bố nữa, nếu đã chứng thực được hắn không phải Lâm Trọng Đàn thì cũng không còn cần quan tâm làm gì.
Hắn không muốn ở trước mặt ta tháo mặt nạ xuống hẳn là vì mấy vết thương trên mặt, khó trách khi hắn đi vào giấc ngủ cũng không muốn bỏ nó ra.
Từ sau khi nhìn thấy mặt thật của Thiệu Bố, ta không khỏi khách khí với hắn đi ít nhiều. Nhưng lòng ta cũng vẫn rất nôn nóng, ta muốn trở lại kinh thành càng sớm càng tốt.
Ta lo lắng cho Trang quý phi và Hoàng Thượng, không biết giờ bọn họ như thế nào rồi.
Mưa to liên tiếp ba ngày, tâm tình của ta giống như đội vận tiêu đang sốt ruột muốn đi dưới lầu vậy. Trong ba ngày này ta và Thiệu Bố đều là cùng ăn cùng ở, nhưng hắn vẫn tránh ta mà ăn sau, khi đi vào giấc ngủ cũng không tháo mặt nạ.
So sánh với sự nôn nóng của ta thì Thiệu Bố hiển nhiên dương dương tự đắc rất nhiều, hắn sẽ thường ngẫu nhiên đi ra ngoài một đoạn thời gian, mỗi ngày trở về trên ống tay áo và đầu vai áo hắn đều dính bọt nước
Đến ngày thứ tư, ta từ dưới lầu nghe được một tin tức lớn —— Hà Đề do phải chịu mấy ngày mưa liên tiếp dẫn đến vỡ đê, toàn bộ nhà dân lân cận Hà Đề đều bị hư hại, trong một đêm có vô số dân chạy nạn tỏa ra khắp nơi.
Trừ cái này ra thì hiện giờ đồng ruộng bên cạnh đã bị úng nước hết, lương thực bị hủy. Ta nghe được có người dưới lầu giọng nói oán giận, trách khách điếm keo kiệt đồ ăn, khẩu phần cảm giác bị ít đi.
Nói tới đây, ta không khỏi nhìn về phía bàn thức ăn trong phòng.
Ở khách điếm này được mấy ngày, trong phòng lúc nào cũng có điểm tâm ăn, đò ăn một ngày cũng đều là những món ngon thay đổi liên tục, còn có cả trái cây theo mùa ăn tráng miệng. Ta đoán Thiệu Bố không thể nào chỉ là một dũng sĩ của Bắc quốc được, từ cách hắn ăn mặc đến chi phí hắn bỏ ra cho chuyến đi, ta có cảm giác hắn giống Sát Thái, không phải hoàng tử Bắc Quốc thì cũng là xuất thân quý tộc.
Dưới lầu khắc khẩu không thôi, không bao lâu sau còn có cả tiếng đánh nhau. Ta thấy vẻ mặt bọn họ càng ngày càng hung ác, nghĩ nghĩ một chút liền đóng cửa sổ lại.
Thấy mọi người như vậy khiến ta càng nôn nóng muốn đi hơn.
Vào một đêm nọ, ta nhìn thấy Thiệu Bố đang thu xếp hành lý dù bên ngoài vẫn còn đang mưa.
"Hôm nay phải đi sao?" Ta hỏi hắn.
Hắn gật đầu.
Ta lại hỏi, "Ngươi muốn mang ta đến Bắc Quốc?"
Ta cho rằng lần này Thiệu Bố vẫn sẽ không trả lời ta, nhưng hắn đáp:
"Không phải, đến kinh thành."
Ta không dám tin tưởng mà nhìn hắn, "Thật sự sao?"
Thiệu Bố nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía ta, hắn vẫn luôn mang mặt nạ nên ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn. Ta cảm thấy hẳn là ta bị sảng rồi, sao lại nhìn đôi mắt của Thiệu Bố ra mắt của Lâm Trọng Đàn chứ, thật sự quá giống.
"Ta chuẩn bị bắt ngươi đến kinh thành để đổi lấy ba tòa thành trì từ phụ hoàng ngươi, không biết hắn chịu hay không." Thiệu Bố nói.
Ta nghe thấy hắn nhắc đến ba tòa thành trì, trong lòng hiểu ra hẳn là bọn họ muốn đổi ta lấy ba tòa thành mới bị bắt cắt đi lần trước. Ban đầu cũng là vì ta bị Sát Thái bắt cóc nên Bắc quốc mới phải bị tăng cống nạp hàng năm, giờ người Bắc Quốc lại muốn dùng chính ta để đổi lại những thứ đã mất.
Nói thật ta không cảm thấy Hoàng Thượng sẽ đồng ý cuộc giao dịch này, nhưng vô luận như thế nào ta cũng không thể vạch trần, ta cần phải về kinh thành.
Nghĩ đến đây ta hơi hơi quay mặt đi, "Phụ hoàng luôn yêu thương ta như vậy thì hẳn là sẽ đồng ý đi."
Thiệu Bố nhẹ gật đầu sau đó đưa mũ có rèm cho ta, "Đội lên đi, đúng rồi còn có một việc, ta rất tò mò là người nào đã nhốt ngươi vào trong rương?"
Ta không có trả lời vấn đề này, Thiệu Bố đợi một hồi không thấy ta đáp nên không khí trong phòng nhất thời trở nên gượng gượng. Hắn không nói gì nữa, đợi đên nửa đêm sắp đồ xong thì lạnh lùng ra đẩy ta tỉnh dậy.
Thiệu Bố chuẩn bị đi ngay trong đêm, ta không hiểu vì sao hắn phải vội vàng như vậy, đặc biệt là bên ngoài còn đang mưa rất to nữa, nhưng chờ đến khi chúng ta ra khỏi phòng thì ta đã hiểu vì sao.
Đáng ra đêm khuya là thời điểm khách điếm nên im ắng, nhưng ta lại nghe có tiếng kêu thảm thiết phát ra ở dãy phòng phía đông, thanh âm kia thực ngắn ngủi, chỉ á một tiếng rồi thôi, như là người đó đã hôn mê hoặc đã chết.
Thiệu Bố cũng nghe thấy tiếng đó, hắn nắm tay ta đi qua phía cầu thang hướng ngược lại. Ngay khi chúng ta đi xuống cầu thang thì dãy phòng phía đông lại phát ra một loạt tiếng bước chân.
Xe của đội vận tiêu vẫn để ở khách điếm, tuy bọn họ không lộ ra bên trong xe là thứ gì, nhưng hẳn là vật phẩm rất quý. Đã nhiều ngày nay ta nghe ra được một số vấn đề, đê Hà Đề sụp, đồng ruộng bị úng nước nên đồ ăn ở khách điếm càng ngày càng ít, mọi thứ đắt đỏ hơn. Sợ là có người động tâm tư, muốn giết người cướp của.
Dưới thời thịnh vượng nào có người dám giết người cướp của ở khách điếm, ta nhớ tới ta đã từng nhìn thấy dân chạy nạn ở kinh thành, e là tình hình về sau sẽ càng ngày càng loạn.
Ta sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, đi theo Thiệu Bố từ thang lầu đi xuống, nhưng không nghĩ tới đang đi lại gặp phải mấy người. Đám người nọ đeo vải đen che mặt, tay cầm khảm đao, mắt họ nhanh chóng nhìn quét chúng ta từ trên xuống dưới, trong đó có một người nói: "Tên tiểu tử đeo mặt nạ này ngày nào cũng mang rất nhiều đồ ăn vào phòng, hẳn là có tiền, động thủ thôi!"
Có vẻ bọn họ định giết chúng ta, còn muốn cướp cả tiền nữa, Thiệu Bố dùng một chân đá văng tên nam nhân đang lao về phía chúng ta, từ trong bao quần áo rút ra một thanh loan đao.
Sau khi tiếp nhau mấy chiêu, mấy người kia hình như đã nhận ra mình đấu không lại, hơn nữa trên lầu còn có nhiều tiếng động khác nữa nên mấy người kia tấn công càng mạnh mẽ hơn, trong đó có một người không biết lôi từ đâu ra một túi gì, nhanh chóng ném về phía bọn ta. Ta bị bất ngờ tránh không kịp nên bị đáp trực tiếp vào mặt, đôi mắt ta cảm nhận được cảm giác đau đớn ngay sau đó.
Ta không mở được mắt nữa!
Bên tai ta chỉ nghe được tiếng lách cách lang cang liên tục, lòng ta hoảng loạn, tay bắt lấy thành cầu thang đi lùi lên trên, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị một người bắt lấy cánh tay. Ta theo bản năng đẩy tay đó ra, nhưng lại nghe thấy tiếng của Thiệu Bố nên ta lại vội vàng dừng lại.
"Là ta, đôi mắt không mở ra được sao?"
Ta gật đầu.
Giọng hắn nghe có vẻ tức giận hơn rất nhiều, "Đi."
Ta nhìn không thấy nên đi xiên xiên vẹo vẹo, đi chưa được vài bước đã bị ai đó chặn ngang bế lên. Đến lúc này ta cũng không còn quan tâm phải kiêng dè gì, chỉ che lại hai mắt của mình rồi rúc vào lòng người đó.
Đau.
Ta có cảm giác ta bị bế lên một chiếc xe ngựa, Thiệu Bố thì thào nói gì đó, hẳn là không nói với ta vì hắn dùng tiếng Bắc Quốc. Sau đó bàn tay đang che mắt của ta bị nhẹ nhàng kéo ra.
"Đừng lộn xộn, để ta lấy nước rửa sạch mắt cho ngươi." Thiệu Bố nói.
Ta ừ một tiếng, chủ động ngẩng mặt lên. Dòng nước lạnh lẽo chảy lên mắt ta, một hồi lâu sau, ta cảm nhận được có người cầm một chiếc khăn lụa ẩm đang nhẹ nhàng lau mắt cho ta. Chờ lau xong ta liền thử tự mở mắt, tuy mắt đã không còn đau đớn nữa nhưng nhìn lại rất mờ, nhìn Thiệu Bố cũng chỉ có thể thấy hình dáng chứ không rõ.
Hẳn là Thiệu Bố phát hiện ta có điểm khác thường, hắn dùng ngón tay nâng mặt ta lên, thanh âm trầm thấp, "Thấy không rõ?"
Trong nháy mắt đó ta hơi ngẩn ra một chút, bởi vì giọng hắn lúc này rất giống Lâm Trọng Đàn.
"Nhìn được nhưng không rõ." Chắc là ta nghe nhầm thôi.
Hắn lấy tay che lại mắt ta, "Vậy cứ bịt mắt lại đi." Hắn lại nói gì đó với người bên ngoài, sau đó xe ngựa động đậy như đang di chuyển.
Thiệu Bố đưa ta đi gặp đại phu, đại phu xem mắt cho ta xong nói là nó bị dính độc phấn bò cạp, loại phấn này có thể trị liệu phong thấp, nhưng nếu vào mắt sẽ khiến người dính phải bị mù ngắn hạn.
"Không có gì quá nghiêm trọng đâu, trong khoảng thời gian này tránh để mắt tiếp xúc trực tiếp ánh sáng, đeo vải lụa che đi, hàng ngày đều đặn uống thuốc hai lần và trước khi ngủ chăm chỉ đắp thuốc thì qua một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi."
Đại phu nói làm ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu thấy bất an.
Thiệu Bố ở bên cạnh mở miệng hỏi: "Đại phu, đến cả ánh nến cũng không được thấy sao?"
"Đúng vậy, tốt nhất nên tránh tất để cho mắt chóng lành. Trong khoảng thời gian này cũng đừng mở mắt, phiền ca ca ngươi chiếu cố ngươi rồi."
Nửa câu sau là đại phu nói với ta, ta vừa định phản bác rằng Thiệu Bố không phải ca ca của ta thì Thiệu Bố đã nói "Đại phu, lấy thuốc đi."
Đôi mắt ta bị bịt kín một tầng vải, cũng không biết vải kia làm từ chất liệu gì mà sờ lên rất mềm mại. Nhìn không thấy ánh sáng thật sự quá khó khăn với ta, từ ăn uống đến tắm rửa ta đều phải cần có Thiệu Bố hỗ trợ.
Đã nhiều ngày rồi chúng ta vẫn luôn đi xe ngựa liên tục mà không có vào khách điếm ở, tắm gội đều phải đợi gặp được sông suối mới tắm được. Cũng may là trời đang ngày hè nên nước cũng không lạnh quá. Chỉ là ta nhìn không thấy nên càng sợ nước hơn, chỉ sợ lúc tắm gội sẽ chìm luôn xuống sông.
Ta dùng miếng đậu tắm tự lau mình, chỉ dám đứng sát rìa chứ không dám đi ra xa. Vì miếng đậu tắm trơn nên ta nhất thời trượt tay để nó rơi ra ngoài. Ta vội vàng dùng tay lần sờ để mò miếng đậu tắm dưới nước, nhưng chưa mò thấy đâu đã sờ được một làn da trần trụi.
Là Thiệu Bố.
Hắn cũng đang tắm.
Hắn nói muốn lên đường nhanh chóng nên không có thời gian đợi từng người tắm mà sẽ tắm cùng lúc.
Ta nghĩ ta với hắn đều là nam tử nên hẳn cũng không có vấn đề gì đi, trên đời này không thể có nhiều người thích nam nhân như vậy được, huống hồ kể cả Thiệu Bố có thích nam tử cũng chưa chắc sẽ thấy vừa mắt ta.
Vì đụng phải Thiệu Bố nên ta vội vàng xoay người sờ sang phương hướng khác, nhưng lần này ta vẫn chạm Thiệu Bố tiếp. Ta còn chưa kịp thu tay đã bị hắn nắm lấy tay ta trước.
"Ngươi sờ cái gì?" Ngữ khí của hắn nhàn nhạt.
Ta ăn ngay nói thật đáp: "Đậu tắm của ta rớt rồi."
Dường như Thiệu Bố đang giúp ta tìm đậu tắm, ta nghe thấy tiếng dòng nước rào rào, nhưng một lát sau hắn bảo miếng đậu tắm đó bị nước cuốn trôi mất rồi.
"Vậy làm sao bây giờ? Ta còn chưa tắm xong." Ta do dự một lát, sau đó chần chừ nói, "Ngươi... Ngươi có thể cho ta mượn của ngươi không?"
Thiệu Bố cự tuyệt ta, "Mấy ngày nay ngươi đã làm rơi đến 7 miếng rồi đấy."
Ta á khẩu không trả lời được, nhưng ta cảm thấy cũng không thể hoàn toàn trách ta, ta nhìn không thấy, làm rơi là chuyện dễ hiểu mà. Thiệu Bố không chịu cho ta mượn nên ta chỉ có thể dùng nước không lau qua qua rồi quay lên bờ để mặc quần áo.
Nhưng lúc ta đứng lên lại không may dẫm chân vào một hòn đá cuội, đá trơn nên ta trượt chân ngã. Suối nước này không sâu, nhưng do bị ngã bất ngờ khiến ta hốt hoảng, cũng nhớ lại một số chuyện không may trước đây. Ta trở nên cực kỳ hoảng loạn, khi ta phát hiện có người tới cứu, ta liền không tự chủ được dùng cả tay cả chân quấn lấy đối phương, coi đối phương như cọng rơm cứu mạng, nhưng ta đã quên mất cả ta và Thiệu Bố đều đang không mặc quần áo.
Ta không nghĩ tới mặt Thiệu Bố sẽ trông như thế này.
Thái Tử từng nói Tiểu Khê có thể bắt chước ta.
Dáng vẻ và động tác có thể bắt chước, mặt người lại không thể, trừ phi ở trên mặt có một lớp mặt nạ da người để ngụy trang. Loại thuật dịch dung này ta đã từng đọc qua trên sách cổ.
Vì Thiệu Bố bị ta lấy mặt nạ nên mày lập tức nhíu lại, khi hắn khom lưng định nhặt mặt nạ lên ta lại bắt lấy hắn lần thứ hai. Ta chạm vào mặt hắn, ngón tay nhẹ vuốt ve phần cổ gần giao với mặt.
Không có.
Hoàn toàn không có dấu vết của mặt nạ da người.
Gương mặt này là mặt thật của Thiệu Bố, vết thương trên mặt cũng là thật.
Ngón tay của ta run lên, sau đó lui lại mấy bước. Hóa ra kia thật sự là một giấc mộng, có lẽ do bị bệnh đến mơ hồ nên ta mới mơ thấy Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn đã sớm chết, Thiệu Bố cho dù giống Lâm Trọng Đàn cũng không phải là Lâm Trọng Đàn.
"Xin lỗi, ta......" Ta dừng lại, cũng không biết nên giải thích cái gì.
Thiệu Bố tựa hồ sớm quen với ánh mắt kinh ngạc khi bị người khác nhìn thấy mặt, coi như bình thường mà đeo lại mặt nạ lên. Vì ta đẩy hắn đoạt mặt nạ nên không khỏi làm hắn lảo đảo rơi đồ ăn. Hắn đeo mặt nạ xong lại đi ra ngoài đổi một phần đồ ăn khác.
Lần này khi dùng bữa ta không trộm liếc Thiệu Bố nữa, nếu đã chứng thực được hắn không phải Lâm Trọng Đàn thì cũng không còn cần quan tâm làm gì.
Hắn không muốn ở trước mặt ta tháo mặt nạ xuống hẳn là vì mấy vết thương trên mặt, khó trách khi hắn đi vào giấc ngủ cũng không muốn bỏ nó ra.
Từ sau khi nhìn thấy mặt thật của Thiệu Bố, ta không khỏi khách khí với hắn đi ít nhiều. Nhưng lòng ta cũng vẫn rất nôn nóng, ta muốn trở lại kinh thành càng sớm càng tốt.
Ta lo lắng cho Trang quý phi và Hoàng Thượng, không biết giờ bọn họ như thế nào rồi.
Mưa to liên tiếp ba ngày, tâm tình của ta giống như đội vận tiêu đang sốt ruột muốn đi dưới lầu vậy. Trong ba ngày này ta và Thiệu Bố đều là cùng ăn cùng ở, nhưng hắn vẫn tránh ta mà ăn sau, khi đi vào giấc ngủ cũng không tháo mặt nạ.
So sánh với sự nôn nóng của ta thì Thiệu Bố hiển nhiên dương dương tự đắc rất nhiều, hắn sẽ thường ngẫu nhiên đi ra ngoài một đoạn thời gian, mỗi ngày trở về trên ống tay áo và đầu vai áo hắn đều dính bọt nước
Đến ngày thứ tư, ta từ dưới lầu nghe được một tin tức lớn —— Hà Đề do phải chịu mấy ngày mưa liên tiếp dẫn đến vỡ đê, toàn bộ nhà dân lân cận Hà Đề đều bị hư hại, trong một đêm có vô số dân chạy nạn tỏa ra khắp nơi.
Trừ cái này ra thì hiện giờ đồng ruộng bên cạnh đã bị úng nước hết, lương thực bị hủy. Ta nghe được có người dưới lầu giọng nói oán giận, trách khách điếm keo kiệt đồ ăn, khẩu phần cảm giác bị ít đi.
Nói tới đây, ta không khỏi nhìn về phía bàn thức ăn trong phòng.
Ở khách điếm này được mấy ngày, trong phòng lúc nào cũng có điểm tâm ăn, đò ăn một ngày cũng đều là những món ngon thay đổi liên tục, còn có cả trái cây theo mùa ăn tráng miệng. Ta đoán Thiệu Bố không thể nào chỉ là một dũng sĩ của Bắc quốc được, từ cách hắn ăn mặc đến chi phí hắn bỏ ra cho chuyến đi, ta có cảm giác hắn giống Sát Thái, không phải hoàng tử Bắc Quốc thì cũng là xuất thân quý tộc.
Dưới lầu khắc khẩu không thôi, không bao lâu sau còn có cả tiếng đánh nhau. Ta thấy vẻ mặt bọn họ càng ngày càng hung ác, nghĩ nghĩ một chút liền đóng cửa sổ lại.
Thấy mọi người như vậy khiến ta càng nôn nóng muốn đi hơn.
Vào một đêm nọ, ta nhìn thấy Thiệu Bố đang thu xếp hành lý dù bên ngoài vẫn còn đang mưa.
"Hôm nay phải đi sao?" Ta hỏi hắn.
Hắn gật đầu.
Ta lại hỏi, "Ngươi muốn mang ta đến Bắc Quốc?"
Ta cho rằng lần này Thiệu Bố vẫn sẽ không trả lời ta, nhưng hắn đáp:
"Không phải, đến kinh thành."
Ta không dám tin tưởng mà nhìn hắn, "Thật sự sao?"
Thiệu Bố nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía ta, hắn vẫn luôn mang mặt nạ nên ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn. Ta cảm thấy hẳn là ta bị sảng rồi, sao lại nhìn đôi mắt của Thiệu Bố ra mắt của Lâm Trọng Đàn chứ, thật sự quá giống.
"Ta chuẩn bị bắt ngươi đến kinh thành để đổi lấy ba tòa thành trì từ phụ hoàng ngươi, không biết hắn chịu hay không." Thiệu Bố nói.
Ta nghe thấy hắn nhắc đến ba tòa thành trì, trong lòng hiểu ra hẳn là bọn họ muốn đổi ta lấy ba tòa thành mới bị bắt cắt đi lần trước. Ban đầu cũng là vì ta bị Sát Thái bắt cóc nên Bắc quốc mới phải bị tăng cống nạp hàng năm, giờ người Bắc Quốc lại muốn dùng chính ta để đổi lại những thứ đã mất.
Nói thật ta không cảm thấy Hoàng Thượng sẽ đồng ý cuộc giao dịch này, nhưng vô luận như thế nào ta cũng không thể vạch trần, ta cần phải về kinh thành.
Nghĩ đến đây ta hơi hơi quay mặt đi, "Phụ hoàng luôn yêu thương ta như vậy thì hẳn là sẽ đồng ý đi."
Thiệu Bố nhẹ gật đầu sau đó đưa mũ có rèm cho ta, "Đội lên đi, đúng rồi còn có một việc, ta rất tò mò là người nào đã nhốt ngươi vào trong rương?"
Ta không có trả lời vấn đề này, Thiệu Bố đợi một hồi không thấy ta đáp nên không khí trong phòng nhất thời trở nên gượng gượng. Hắn không nói gì nữa, đợi đên nửa đêm sắp đồ xong thì lạnh lùng ra đẩy ta tỉnh dậy.
Thiệu Bố chuẩn bị đi ngay trong đêm, ta không hiểu vì sao hắn phải vội vàng như vậy, đặc biệt là bên ngoài còn đang mưa rất to nữa, nhưng chờ đến khi chúng ta ra khỏi phòng thì ta đã hiểu vì sao.
Đáng ra đêm khuya là thời điểm khách điếm nên im ắng, nhưng ta lại nghe có tiếng kêu thảm thiết phát ra ở dãy phòng phía đông, thanh âm kia thực ngắn ngủi, chỉ á một tiếng rồi thôi, như là người đó đã hôn mê hoặc đã chết.
Thiệu Bố cũng nghe thấy tiếng đó, hắn nắm tay ta đi qua phía cầu thang hướng ngược lại. Ngay khi chúng ta đi xuống cầu thang thì dãy phòng phía đông lại phát ra một loạt tiếng bước chân.
Xe của đội vận tiêu vẫn để ở khách điếm, tuy bọn họ không lộ ra bên trong xe là thứ gì, nhưng hẳn là vật phẩm rất quý. Đã nhiều ngày nay ta nghe ra được một số vấn đề, đê Hà Đề sụp, đồng ruộng bị úng nước nên đồ ăn ở khách điếm càng ngày càng ít, mọi thứ đắt đỏ hơn. Sợ là có người động tâm tư, muốn giết người cướp của.
Dưới thời thịnh vượng nào có người dám giết người cướp của ở khách điếm, ta nhớ tới ta đã từng nhìn thấy dân chạy nạn ở kinh thành, e là tình hình về sau sẽ càng ngày càng loạn.
Ta sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, đi theo Thiệu Bố từ thang lầu đi xuống, nhưng không nghĩ tới đang đi lại gặp phải mấy người. Đám người nọ đeo vải đen che mặt, tay cầm khảm đao, mắt họ nhanh chóng nhìn quét chúng ta từ trên xuống dưới, trong đó có một người nói: "Tên tiểu tử đeo mặt nạ này ngày nào cũng mang rất nhiều đồ ăn vào phòng, hẳn là có tiền, động thủ thôi!"
Có vẻ bọn họ định giết chúng ta, còn muốn cướp cả tiền nữa, Thiệu Bố dùng một chân đá văng tên nam nhân đang lao về phía chúng ta, từ trong bao quần áo rút ra một thanh loan đao.
Sau khi tiếp nhau mấy chiêu, mấy người kia hình như đã nhận ra mình đấu không lại, hơn nữa trên lầu còn có nhiều tiếng động khác nữa nên mấy người kia tấn công càng mạnh mẽ hơn, trong đó có một người không biết lôi từ đâu ra một túi gì, nhanh chóng ném về phía bọn ta. Ta bị bất ngờ tránh không kịp nên bị đáp trực tiếp vào mặt, đôi mắt ta cảm nhận được cảm giác đau đớn ngay sau đó.
Ta không mở được mắt nữa!
Bên tai ta chỉ nghe được tiếng lách cách lang cang liên tục, lòng ta hoảng loạn, tay bắt lấy thành cầu thang đi lùi lên trên, nhưng đi chưa được mấy bước đã bị một người bắt lấy cánh tay. Ta theo bản năng đẩy tay đó ra, nhưng lại nghe thấy tiếng của Thiệu Bố nên ta lại vội vàng dừng lại.
"Là ta, đôi mắt không mở ra được sao?"
Ta gật đầu.
Giọng hắn nghe có vẻ tức giận hơn rất nhiều, "Đi."
Ta nhìn không thấy nên đi xiên xiên vẹo vẹo, đi chưa được vài bước đã bị ai đó chặn ngang bế lên. Đến lúc này ta cũng không còn quan tâm phải kiêng dè gì, chỉ che lại hai mắt của mình rồi rúc vào lòng người đó.
Đau.
Ta có cảm giác ta bị bế lên một chiếc xe ngựa, Thiệu Bố thì thào nói gì đó, hẳn là không nói với ta vì hắn dùng tiếng Bắc Quốc. Sau đó bàn tay đang che mắt của ta bị nhẹ nhàng kéo ra.
"Đừng lộn xộn, để ta lấy nước rửa sạch mắt cho ngươi." Thiệu Bố nói.
Ta ừ một tiếng, chủ động ngẩng mặt lên. Dòng nước lạnh lẽo chảy lên mắt ta, một hồi lâu sau, ta cảm nhận được có người cầm một chiếc khăn lụa ẩm đang nhẹ nhàng lau mắt cho ta. Chờ lau xong ta liền thử tự mở mắt, tuy mắt đã không còn đau đớn nữa nhưng nhìn lại rất mờ, nhìn Thiệu Bố cũng chỉ có thể thấy hình dáng chứ không rõ.
Hẳn là Thiệu Bố phát hiện ta có điểm khác thường, hắn dùng ngón tay nâng mặt ta lên, thanh âm trầm thấp, "Thấy không rõ?"
Trong nháy mắt đó ta hơi ngẩn ra một chút, bởi vì giọng hắn lúc này rất giống Lâm Trọng Đàn.
"Nhìn được nhưng không rõ." Chắc là ta nghe nhầm thôi.
Hắn lấy tay che lại mắt ta, "Vậy cứ bịt mắt lại đi." Hắn lại nói gì đó với người bên ngoài, sau đó xe ngựa động đậy như đang di chuyển.
Thiệu Bố đưa ta đi gặp đại phu, đại phu xem mắt cho ta xong nói là nó bị dính độc phấn bò cạp, loại phấn này có thể trị liệu phong thấp, nhưng nếu vào mắt sẽ khiến người dính phải bị mù ngắn hạn.
"Không có gì quá nghiêm trọng đâu, trong khoảng thời gian này tránh để mắt tiếp xúc trực tiếp ánh sáng, đeo vải lụa che đi, hàng ngày đều đặn uống thuốc hai lần và trước khi ngủ chăm chỉ đắp thuốc thì qua một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi."
Đại phu nói làm ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu thấy bất an.
Thiệu Bố ở bên cạnh mở miệng hỏi: "Đại phu, đến cả ánh nến cũng không được thấy sao?"
"Đúng vậy, tốt nhất nên tránh tất để cho mắt chóng lành. Trong khoảng thời gian này cũng đừng mở mắt, phiền ca ca ngươi chiếu cố ngươi rồi."
Nửa câu sau là đại phu nói với ta, ta vừa định phản bác rằng Thiệu Bố không phải ca ca của ta thì Thiệu Bố đã nói "Đại phu, lấy thuốc đi."
Đôi mắt ta bị bịt kín một tầng vải, cũng không biết vải kia làm từ chất liệu gì mà sờ lên rất mềm mại. Nhìn không thấy ánh sáng thật sự quá khó khăn với ta, từ ăn uống đến tắm rửa ta đều phải cần có Thiệu Bố hỗ trợ.
Đã nhiều ngày rồi chúng ta vẫn luôn đi xe ngựa liên tục mà không có vào khách điếm ở, tắm gội đều phải đợi gặp được sông suối mới tắm được. Cũng may là trời đang ngày hè nên nước cũng không lạnh quá. Chỉ là ta nhìn không thấy nên càng sợ nước hơn, chỉ sợ lúc tắm gội sẽ chìm luôn xuống sông.
Ta dùng miếng đậu tắm tự lau mình, chỉ dám đứng sát rìa chứ không dám đi ra xa. Vì miếng đậu tắm trơn nên ta nhất thời trượt tay để nó rơi ra ngoài. Ta vội vàng dùng tay lần sờ để mò miếng đậu tắm dưới nước, nhưng chưa mò thấy đâu đã sờ được một làn da trần trụi.
Là Thiệu Bố.
Hắn cũng đang tắm.
Hắn nói muốn lên đường nhanh chóng nên không có thời gian đợi từng người tắm mà sẽ tắm cùng lúc.
Ta nghĩ ta với hắn đều là nam tử nên hẳn cũng không có vấn đề gì đi, trên đời này không thể có nhiều người thích nam nhân như vậy được, huống hồ kể cả Thiệu Bố có thích nam tử cũng chưa chắc sẽ thấy vừa mắt ta.
Vì đụng phải Thiệu Bố nên ta vội vàng xoay người sờ sang phương hướng khác, nhưng lần này ta vẫn chạm Thiệu Bố tiếp. Ta còn chưa kịp thu tay đã bị hắn nắm lấy tay ta trước.
"Ngươi sờ cái gì?" Ngữ khí của hắn nhàn nhạt.
Ta ăn ngay nói thật đáp: "Đậu tắm của ta rớt rồi."
Dường như Thiệu Bố đang giúp ta tìm đậu tắm, ta nghe thấy tiếng dòng nước rào rào, nhưng một lát sau hắn bảo miếng đậu tắm đó bị nước cuốn trôi mất rồi.
"Vậy làm sao bây giờ? Ta còn chưa tắm xong." Ta do dự một lát, sau đó chần chừ nói, "Ngươi... Ngươi có thể cho ta mượn của ngươi không?"
Thiệu Bố cự tuyệt ta, "Mấy ngày nay ngươi đã làm rơi đến 7 miếng rồi đấy."
Ta á khẩu không trả lời được, nhưng ta cảm thấy cũng không thể hoàn toàn trách ta, ta nhìn không thấy, làm rơi là chuyện dễ hiểu mà. Thiệu Bố không chịu cho ta mượn nên ta chỉ có thể dùng nước không lau qua qua rồi quay lên bờ để mặc quần áo.
Nhưng lúc ta đứng lên lại không may dẫm chân vào một hòn đá cuội, đá trơn nên ta trượt chân ngã. Suối nước này không sâu, nhưng do bị ngã bất ngờ khiến ta hốt hoảng, cũng nhớ lại một số chuyện không may trước đây. Ta trở nên cực kỳ hoảng loạn, khi ta phát hiện có người tới cứu, ta liền không tự chủ được dùng cả tay cả chân quấn lấy đối phương, coi đối phương như cọng rơm cứu mạng, nhưng ta đã quên mất cả ta và Thiệu Bố đều đang không mặc quần áo.