Chương 77: Tiết sương giáng (2)
Thế tử phủ Duẫn Vương?
Ta suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đối phương là ai.
Là Việt Phi Quang từng ở cách vách với ta ở Thái Học, hắn không phải dạng dễ đối phó, lần đầu ta gặp hắn đã thấy hắn đang tay đấm chân đá với thư đồng của mình.
Sau hắn lại bị phụ thân hắn bắt ra biên cương tòng quân, ta dần dần cũng quên đi sự tồn tại của người này, chỉ khi nào gặp Nhiếp Văn Nhạc mới ngẫu nhiên nhớ tới.
Có lẽ Tống Nam cảm thấy khi Việt Phi Quang hồi kinh nháo ra chuyện thú vị nên kể cho ta giải sầu. Lần này hắn hồi kinh là bởi vì phụ thân hắn, phụ thân hắn dưới gối chỉ có mình hắn là con trai, năm trước bệnh nặng thiếu chút nữa thì hẹo, Hoàng Thượng biết được liền cố ý cho phép Việt Phi Quang hồi kinh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Việt Phi Quang ở biên cảnh suốt mấy năm cũng giành được không ít công trạng, chỉ là tính tình giống như còn tệ hơn cả hồi trước.
"Hắn đến Nhiếp phủ đánh Nhiếp Văn Nhạc một trận sao?" Ta sửng sốt một chút, "Hắn đánh Nhiếp Văn Nhạc làm gì vậy?"
Tống Nam lắc đầu, hắn cũng không biết, chỉ biết Việt Phi Quang không chỉ có đại náo Nhiếp phủ mà còn đến Thái Học lồng lộn một trận đánh thêm mấy người nữa. Hoàng Thượng thương tiếc Duẫn Vương chỉ có duy nhất một đứa con trai này nên tạm thời không phạt, nhưng cũng bắt Việt Phi Quang đóng cửa ở trong nhà ăn năn.
Khi ta ở Thiên Cực Cung thì kỳ thật Nhiếp Văn Nhạc có viết thư cho ta, hắn nhờ ai Tống Nam chuyển cho ta, chỉ là trên thư toàn mấy lời buồn nôn nên ta cũng lười hồi đáp, nhưng hắn cũng không kể chuyện Việt Phi Quang đánh hắn.
Tùy tiện đi, tóm lại cũng chả phải chuyện của ta.
Trong lúc nói chuyện thì xe ngựa đã đến hoàng cung. Xe ngựa không thể tiến cung nên chuyển sang đi nhuyễn kiệu. Trang quý phi đã sớm đứng ở cửa cung Hoa Dương chờ ta, gần như ta vừa bước chân xuống là nàng đã đi đến trước mặt.
"Tòng Hi."
"Mẫu phi sao lại đứng ngoài đây chờ vậy ạ?" Ta chủ động đỡ lấy cánh tay Trang quý phi.
Trang quý phi còn chưa nói lời nào thì An ma ma bên cạnh đã mở miệng trước, "Nương nương biết Cửu hoàng tử về nên từ vài ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, bận rộn trong ngoài không nói lời nào, sáng sớm hôm nay đã ra chờ, ai cũng khuyên không được."
"Ma ma." Trang quý phi kêu một tiếng, sau đó lại ôn nhu cười với ta, "Không có đâu, mẫu phi nghe tiếng thái giám canh cửa báo nên mới biết con đã trở lại, tranh thủ ra đứng đón thôi."
Ánh mắt nàng yên lặng quét nhìn ta trên dưới, "Con gầy đi rồi."
Vừa dứt lời, đuôi mắt nàng phiếm hồng.
"Có lẽ là ở chỗ quốc sư ăn đồ cũng thanh đạm, hôm nay phải bảo phòng bếp làm thật nhiều đồ ăn ngon thôi nhỉ? Ta muốn ăn thật nhiều thật no."
Ta cảm thấy rất có lỗi với Trang quý phi, từ lúc ta tỉnh lại luôn khiến nàng thấy buồn.
"Muốn ăn gì cứ nói." Trang quý phi cười. Chờ ta ngồi trước bàn cơm mới phát hiện đồ ăn hôm nay đều là do Trang quý phi tự tay làm, vài món là trước đây nàng cũng hay làm cho ta ăn.
Dùng xong bữa tối thì Hoàng Thượng cũng đến. Ông ấy dò hỏi ta gần đây thân thể thấy thế nào, lại hỏi ta ở chỗ quốc sư tốt không, nếu thấy không ổn thì cứ về cung cũng được.
Trang quý phi tranh nói trước ta, "Quốc sư muốn để Tòng Hi bên người nhất định là có lý do, thần thiếp biết bệ hạ thương tiếc Tòng Hi, thần thiếp cũng vậy, nhưng Tòng Hi cả năm nay vẫn luôn bệnh tật, vẫn là nên để quôc sư chữa khỏi cho Tòng Hi rồi hồi cung cũng chưa muộn."
Hoàng Thượng thở dài, "Hẳn là vậy, Tòng Hi thật sự yếu đi nhiều, không giống mấy ca ca của hắn."
Hoàng Thượng còn phải đi về phê chữa tấu chương nên cũng không ngồi lâu, lúc gần đi còn dặn dò ta ở trong cung thêm mấy ngày, ta gật đầu đáp vâng.
Lần này ta về cũng là muốn ở lâu chút, ta muốn bồi bên Trang quý phi, chỉ là Thải Ông hẳn là không thích lắm.
Dù đã lâu không về cung Hoa Dương, nhưng dường như mọi thứ trong tẩm điện đều không thay đổi chút gì, không đúng, ít đi một thứ.
Búp bê vải không thấy đâu cả, từ khi bị Thái Tử lấy đi con búp bê vải kia ta cũng không có làm lại cái khác. Trang quý phi hỏi qua ta, lúc ấy ta đã đáp, "Con cũng lớn rồi mà, nào còn phải ôm búp bê vải đi ngủ."
Một lần nữa nằm ở trên giường trong tẩm điện cung Hoa Dương, Trang quý phi ngồi ở bên mép giường, giống như ngày đầu tiên ta tỉnh lại trong thân thể này, nàng nhẹ hát ru một khúc cho ta. Nàng nhẹ nhẹ vỗ về lưng ta, ta cũng không còn là trẻ con, nhưng trong cảm nhận của nàng thì ta vĩnh viễn là một hài tử.
Nàng yêu quý ta, cực kỳ quan tâm ta, nhưng lại không quản thúc ta mọi chuyện mà làm gì cũng sẽ hỏi ý. Nàng cho ta một khoảng tự do.
"Mẫu phi, con muốn kể cho người một chuyện." Ta nói với Trang quý phi.
Trang quý phi hơi hơi ngồi thẳng người dậy, "Tòng Hi muốn nói chuyện gì?"
Chuyện ta muốn nói chính là về chuyện xưa của Lâm Xuân Địch.
Ta kể chuyện cả đời của Lâm Xuân Địch cho Trang quý phi nghe, Trang quý phi là người thông tuệ, nghe một chút là hiểu ra vấn đề. Hai mắt nàng đỏ bừng nhìn ta, mà ta bỗng cảm thấy như mình đã trút được một gánh nặng, rốt cuộc ta đã dám kể những chuyện mà ta cảm thấy hổ thẹn cho người khác nghe.
Trang quý phi duỗi tay sờ mặt của ta, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, ta đoán được nàng muốn đi làm gì nên vội vàng xuống giường ngăn lại nàng.
"Mẫu phi!"
Ta nhìn thấy sát ý trong mắt Trang quý phi.
"Bổn cung muốn giết bọn họ! Sao bọn họ dám làm......" Trang quý phi nói đến một nửa bỗng ngừng lại để kiềm chế cơn giận dữ.
"Mẫu phi, chuyện xưa đã kết thúc rồi, Lâm Xuân Địch cũng thế mà Lâm gia cũng vậy, những người khác con cũng không còn quan tâm, bọn họ đều chỉ còn ở lại trong câu chuyện thôi, mà con đã thoát khỏi nó rồi." Ta ngừng một chút "Con không muốn hãm mình mãi ở bên trong câu chuyện đó nữa."
Bả vai Trang quý phi run run, qua hồi lâu mới hít sâu một hơi đáp ta: "Ừm."
Trở về được mấy ngày, ngoài việc ở cung Hoa Dương ta còn đi một chuyến tới Thái Học. Giờ tuy ta không còn cần đến đó nữa nhưng ta vẫn muốn tiếp tục việc học, ta thảo luận cùng với một vài vị tiến sĩ ở đó chuyện lấy sách vở về để tự học ở cung.
Nhưng thật không ngờ vừa đến Thái Học đã đụng phải Việt Phi Quang, hắn lúc này đã say mèm.
Trong tay Việt Phi Quang cầm một bầu rượu, bước chân lảo đảo đi trước mặt ta.
Bên trái gương mặt hắn có một vết sẹo.
Trước đây khi Việt Phi Quang còn là một thiếu niên quý tộc trong kinh thành, da hắn trắng nõn, khuôn mặt tuấn lãng. Hiện giờ sau khi ở biên cương mấy năm hắn đã thay đổi rất nhiều, không chỉ có tướng mạo trở nên thành thục mà khí chất cũng thay đổi. Eo ong lưng vượn, da chuyển sang màu lúa mạch, thứ khiến ta kinh ngạc nhất là vết sẹo dài trên má trái hắn
Vết sẹo này như ngăn cách hắn hẳn với hình ảnh công tử xa hoa nơi kinh thành ngày trước, biến hắn thành người trông như mới lăn lộn ở đâu về rồi đi nhầm vào kinh thành.
Nhưng nói vậy cũng không hẳn đúng lắm, bởi vì Việt Phi Quang vốn lớn lên ở kinh thành, trên người hắn trước sau vẫn mang theo dấu ấn quý tộc.
Thí dụ như bây giờ dù hắn đã uống say thì vạt áo vẫn trông sạch sẽ vô cùng, dù có lau rượu ở khóe môi thì cũng là dùng khăn tay chứ không phải ống tay áo.
Việt Phi Quang đang đi thì nhìn thấy ta, nhất thời bước chân hắn dừng lại, đôi mắt che kín tơ máu đột nhiên chớp vài cái, sau đó lại giơ tay liều mạng mà dụi mắt, xoa xong đôi mắt lần thứ hai mới chết lặng nhìn chằm chằm ta.
Bầu rượu rơi xuống đất kêu loảng xoảng, hắn đột nhiên chạy về hướng ta, các cung nhân vội vàng che trước mặt, Tống Nam và Nữu Hỉ cũng nhanh chóng ra đứng chắn. Việt Phi Quang dùng sức đẩy các cung nhân ra, sau đó bỗng quơ quơ tay ôm chặt một cung nhân gầy yếu.
"Ta......Ta biết ngươi không chết mà, không chết thì tốt rồi. Ta trở lại kinh thành nhưng bọn họ lại bảo ta ngươi đã chết, ta không thèm tin! Ta không tin! Tên Nhiếp Văn Nhạc đáng chết, ta đã dặn hắn phải chiếu cố ngươi vậy mà hắn dám bảo ngươi chết rồi, nên ta tiễn luôn ba cái răng của hắn đi, để xem về sau hắn còn dám hồ ngôn loạn ngữ không."
Người Việt Phi Quang nói chính là ta sao?
Đang lúc ta nghi hoặc thì hắn bắt đầu tiếp tục nói những lời khó nghe.
"Sao ngươi có thể...... có thể chết được chứ? Trên sách đều nói yêu tinh có thể sống rất nhiều năm, đặc biệt là loại yêu tinh giống như ngươi. Ta đã cố gắng ngoan ngoãn ở ngoài biên cương mấy năm, mỗi ngày đều nhớ ngươi đến ngủ không được, tập tranh kia đã bị ta lật đi lật lại nhiều quá đến cong hết cả góc sách. Hic... Sao trên người ngươi không có mùi hương ngọt ngào nhỉ? Không sao, không sao, dù không có vị ngọt ta vẫn sẽ thương ngươi, Việc ở Lâm gia ta đã biết, về sau ngươi không cần về Lâm gia nữa, về vương phủ với ta đi, Cho dù...... Cha ta đánh chết ta ta cũng sẽ cưới ngươi làm vợ!"
Ta suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đối phương là ai.
Là Việt Phi Quang từng ở cách vách với ta ở Thái Học, hắn không phải dạng dễ đối phó, lần đầu ta gặp hắn đã thấy hắn đang tay đấm chân đá với thư đồng của mình.
Sau hắn lại bị phụ thân hắn bắt ra biên cương tòng quân, ta dần dần cũng quên đi sự tồn tại của người này, chỉ khi nào gặp Nhiếp Văn Nhạc mới ngẫu nhiên nhớ tới.
Có lẽ Tống Nam cảm thấy khi Việt Phi Quang hồi kinh nháo ra chuyện thú vị nên kể cho ta giải sầu. Lần này hắn hồi kinh là bởi vì phụ thân hắn, phụ thân hắn dưới gối chỉ có mình hắn là con trai, năm trước bệnh nặng thiếu chút nữa thì hẹo, Hoàng Thượng biết được liền cố ý cho phép Việt Phi Quang hồi kinh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Việt Phi Quang ở biên cảnh suốt mấy năm cũng giành được không ít công trạng, chỉ là tính tình giống như còn tệ hơn cả hồi trước.
"Hắn đến Nhiếp phủ đánh Nhiếp Văn Nhạc một trận sao?" Ta sửng sốt một chút, "Hắn đánh Nhiếp Văn Nhạc làm gì vậy?"
Tống Nam lắc đầu, hắn cũng không biết, chỉ biết Việt Phi Quang không chỉ có đại náo Nhiếp phủ mà còn đến Thái Học lồng lộn một trận đánh thêm mấy người nữa. Hoàng Thượng thương tiếc Duẫn Vương chỉ có duy nhất một đứa con trai này nên tạm thời không phạt, nhưng cũng bắt Việt Phi Quang đóng cửa ở trong nhà ăn năn.
Khi ta ở Thiên Cực Cung thì kỳ thật Nhiếp Văn Nhạc có viết thư cho ta, hắn nhờ ai Tống Nam chuyển cho ta, chỉ là trên thư toàn mấy lời buồn nôn nên ta cũng lười hồi đáp, nhưng hắn cũng không kể chuyện Việt Phi Quang đánh hắn.
Tùy tiện đi, tóm lại cũng chả phải chuyện của ta.
Trong lúc nói chuyện thì xe ngựa đã đến hoàng cung. Xe ngựa không thể tiến cung nên chuyển sang đi nhuyễn kiệu. Trang quý phi đã sớm đứng ở cửa cung Hoa Dương chờ ta, gần như ta vừa bước chân xuống là nàng đã đi đến trước mặt.
"Tòng Hi."
"Mẫu phi sao lại đứng ngoài đây chờ vậy ạ?" Ta chủ động đỡ lấy cánh tay Trang quý phi.
Trang quý phi còn chưa nói lời nào thì An ma ma bên cạnh đã mở miệng trước, "Nương nương biết Cửu hoàng tử về nên từ vài ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, bận rộn trong ngoài không nói lời nào, sáng sớm hôm nay đã ra chờ, ai cũng khuyên không được."
"Ma ma." Trang quý phi kêu một tiếng, sau đó lại ôn nhu cười với ta, "Không có đâu, mẫu phi nghe tiếng thái giám canh cửa báo nên mới biết con đã trở lại, tranh thủ ra đứng đón thôi."
Ánh mắt nàng yên lặng quét nhìn ta trên dưới, "Con gầy đi rồi."
Vừa dứt lời, đuôi mắt nàng phiếm hồng.
"Có lẽ là ở chỗ quốc sư ăn đồ cũng thanh đạm, hôm nay phải bảo phòng bếp làm thật nhiều đồ ăn ngon thôi nhỉ? Ta muốn ăn thật nhiều thật no."
Ta cảm thấy rất có lỗi với Trang quý phi, từ lúc ta tỉnh lại luôn khiến nàng thấy buồn.
"Muốn ăn gì cứ nói." Trang quý phi cười. Chờ ta ngồi trước bàn cơm mới phát hiện đồ ăn hôm nay đều là do Trang quý phi tự tay làm, vài món là trước đây nàng cũng hay làm cho ta ăn.
Dùng xong bữa tối thì Hoàng Thượng cũng đến. Ông ấy dò hỏi ta gần đây thân thể thấy thế nào, lại hỏi ta ở chỗ quốc sư tốt không, nếu thấy không ổn thì cứ về cung cũng được.
Trang quý phi tranh nói trước ta, "Quốc sư muốn để Tòng Hi bên người nhất định là có lý do, thần thiếp biết bệ hạ thương tiếc Tòng Hi, thần thiếp cũng vậy, nhưng Tòng Hi cả năm nay vẫn luôn bệnh tật, vẫn là nên để quôc sư chữa khỏi cho Tòng Hi rồi hồi cung cũng chưa muộn."
Hoàng Thượng thở dài, "Hẳn là vậy, Tòng Hi thật sự yếu đi nhiều, không giống mấy ca ca của hắn."
Hoàng Thượng còn phải đi về phê chữa tấu chương nên cũng không ngồi lâu, lúc gần đi còn dặn dò ta ở trong cung thêm mấy ngày, ta gật đầu đáp vâng.
Lần này ta về cũng là muốn ở lâu chút, ta muốn bồi bên Trang quý phi, chỉ là Thải Ông hẳn là không thích lắm.
Dù đã lâu không về cung Hoa Dương, nhưng dường như mọi thứ trong tẩm điện đều không thay đổi chút gì, không đúng, ít đi một thứ.
Búp bê vải không thấy đâu cả, từ khi bị Thái Tử lấy đi con búp bê vải kia ta cũng không có làm lại cái khác. Trang quý phi hỏi qua ta, lúc ấy ta đã đáp, "Con cũng lớn rồi mà, nào còn phải ôm búp bê vải đi ngủ."
Một lần nữa nằm ở trên giường trong tẩm điện cung Hoa Dương, Trang quý phi ngồi ở bên mép giường, giống như ngày đầu tiên ta tỉnh lại trong thân thể này, nàng nhẹ hát ru một khúc cho ta. Nàng nhẹ nhẹ vỗ về lưng ta, ta cũng không còn là trẻ con, nhưng trong cảm nhận của nàng thì ta vĩnh viễn là một hài tử.
Nàng yêu quý ta, cực kỳ quan tâm ta, nhưng lại không quản thúc ta mọi chuyện mà làm gì cũng sẽ hỏi ý. Nàng cho ta một khoảng tự do.
"Mẫu phi, con muốn kể cho người một chuyện." Ta nói với Trang quý phi.
Trang quý phi hơi hơi ngồi thẳng người dậy, "Tòng Hi muốn nói chuyện gì?"
Chuyện ta muốn nói chính là về chuyện xưa của Lâm Xuân Địch.
Ta kể chuyện cả đời của Lâm Xuân Địch cho Trang quý phi nghe, Trang quý phi là người thông tuệ, nghe một chút là hiểu ra vấn đề. Hai mắt nàng đỏ bừng nhìn ta, mà ta bỗng cảm thấy như mình đã trút được một gánh nặng, rốt cuộc ta đã dám kể những chuyện mà ta cảm thấy hổ thẹn cho người khác nghe.
Trang quý phi duỗi tay sờ mặt của ta, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, ta đoán được nàng muốn đi làm gì nên vội vàng xuống giường ngăn lại nàng.
"Mẫu phi!"
Ta nhìn thấy sát ý trong mắt Trang quý phi.
"Bổn cung muốn giết bọn họ! Sao bọn họ dám làm......" Trang quý phi nói đến một nửa bỗng ngừng lại để kiềm chế cơn giận dữ.
"Mẫu phi, chuyện xưa đã kết thúc rồi, Lâm Xuân Địch cũng thế mà Lâm gia cũng vậy, những người khác con cũng không còn quan tâm, bọn họ đều chỉ còn ở lại trong câu chuyện thôi, mà con đã thoát khỏi nó rồi." Ta ngừng một chút "Con không muốn hãm mình mãi ở bên trong câu chuyện đó nữa."
Bả vai Trang quý phi run run, qua hồi lâu mới hít sâu một hơi đáp ta: "Ừm."
Trở về được mấy ngày, ngoài việc ở cung Hoa Dương ta còn đi một chuyến tới Thái Học. Giờ tuy ta không còn cần đến đó nữa nhưng ta vẫn muốn tiếp tục việc học, ta thảo luận cùng với một vài vị tiến sĩ ở đó chuyện lấy sách vở về để tự học ở cung.
Nhưng thật không ngờ vừa đến Thái Học đã đụng phải Việt Phi Quang, hắn lúc này đã say mèm.
Trong tay Việt Phi Quang cầm một bầu rượu, bước chân lảo đảo đi trước mặt ta.
Bên trái gương mặt hắn có một vết sẹo.
Trước đây khi Việt Phi Quang còn là một thiếu niên quý tộc trong kinh thành, da hắn trắng nõn, khuôn mặt tuấn lãng. Hiện giờ sau khi ở biên cương mấy năm hắn đã thay đổi rất nhiều, không chỉ có tướng mạo trở nên thành thục mà khí chất cũng thay đổi. Eo ong lưng vượn, da chuyển sang màu lúa mạch, thứ khiến ta kinh ngạc nhất là vết sẹo dài trên má trái hắn
Vết sẹo này như ngăn cách hắn hẳn với hình ảnh công tử xa hoa nơi kinh thành ngày trước, biến hắn thành người trông như mới lăn lộn ở đâu về rồi đi nhầm vào kinh thành.
Nhưng nói vậy cũng không hẳn đúng lắm, bởi vì Việt Phi Quang vốn lớn lên ở kinh thành, trên người hắn trước sau vẫn mang theo dấu ấn quý tộc.
Thí dụ như bây giờ dù hắn đã uống say thì vạt áo vẫn trông sạch sẽ vô cùng, dù có lau rượu ở khóe môi thì cũng là dùng khăn tay chứ không phải ống tay áo.
Việt Phi Quang đang đi thì nhìn thấy ta, nhất thời bước chân hắn dừng lại, đôi mắt che kín tơ máu đột nhiên chớp vài cái, sau đó lại giơ tay liều mạng mà dụi mắt, xoa xong đôi mắt lần thứ hai mới chết lặng nhìn chằm chằm ta.
Bầu rượu rơi xuống đất kêu loảng xoảng, hắn đột nhiên chạy về hướng ta, các cung nhân vội vàng che trước mặt, Tống Nam và Nữu Hỉ cũng nhanh chóng ra đứng chắn. Việt Phi Quang dùng sức đẩy các cung nhân ra, sau đó bỗng quơ quơ tay ôm chặt một cung nhân gầy yếu.
"Ta......Ta biết ngươi không chết mà, không chết thì tốt rồi. Ta trở lại kinh thành nhưng bọn họ lại bảo ta ngươi đã chết, ta không thèm tin! Ta không tin! Tên Nhiếp Văn Nhạc đáng chết, ta đã dặn hắn phải chiếu cố ngươi vậy mà hắn dám bảo ngươi chết rồi, nên ta tiễn luôn ba cái răng của hắn đi, để xem về sau hắn còn dám hồ ngôn loạn ngữ không."
Người Việt Phi Quang nói chính là ta sao?
Đang lúc ta nghi hoặc thì hắn bắt đầu tiếp tục nói những lời khó nghe.
"Sao ngươi có thể...... có thể chết được chứ? Trên sách đều nói yêu tinh có thể sống rất nhiều năm, đặc biệt là loại yêu tinh giống như ngươi. Ta đã cố gắng ngoan ngoãn ở ngoài biên cương mấy năm, mỗi ngày đều nhớ ngươi đến ngủ không được, tập tranh kia đã bị ta lật đi lật lại nhiều quá đến cong hết cả góc sách. Hic... Sao trên người ngươi không có mùi hương ngọt ngào nhỉ? Không sao, không sao, dù không có vị ngọt ta vẫn sẽ thương ngươi, Việc ở Lâm gia ta đã biết, về sau ngươi không cần về Lâm gia nữa, về vương phủ với ta đi, Cho dù...... Cha ta đánh chết ta ta cũng sẽ cưới ngươi làm vợ!"