Chương 74: Hàn Lộ (3)
Ta nhíu chặt mi, định kéo Đoạn Tâm Đình ra nhưng hắn lại như chim sợ cành cong mà sống chết ôm ta không chịu buông tay. Ta thấy hắn im lặng liền dứt khoát kéo áo hắn nói, "Ngươi sợ cái gì, không phải ngươi vẫn luôn muốn gặp Đàn Sinh ca ca yêu dấu của ngươi sao, giờ thỏa ước nguyện rồi đó. Hay ngươi không còn yêu hắn nữa rồi?"
Ta nhớ rõ những chuyện Đoạn Tâm Đình đã từng làm với ta, lần đầu tiên hắn dẫn người đến khinh nhục ta, luôn mồm mắng ta là đồ tiện nô, còn nói ta chỉ biết bò lên giường Lâm Trọng Đàn. Cuối cùng cũng chính hắn là người sai thuộc hạ đẩy ta xuống nước, nói là hắn vì Lâm Trọng Đàn mà phải giải quyết ta.
Ta cứ tưởng rằng hắn đối với Lâm Trọng Đàn rễ tình đâm sâu, nhưng xem ra đến lúc này thì tình yêu của hắn cũng chỉ là một trò cười thôi.
Dường như Đoạn Tâm Đình nghe không hiểu lời ta nói, chỉ một mực thét chói tai, ta sợ hắn làm cai ngục chú ý, đang định bảo Tống Nam điểm á huyệt của hắn thì ta bỗng liếc thấy Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn chính là đang nhìn chằm chằm Đoạn Tâm Đình. Ta không khỏi mở miệng hỏi "Nhìn thấy cố nhân nên xem ra ngươi rất vui nhỉ, muốn ta để hắn ở đây bầu bạn với ngươi không?"
Lời nói của ta vừa dứt thì Đoạn Tâm Đình liền điên cuồng lắc đầu, tiếng thét càng lúc càng to, ta chỉ có thể kêu Tống Nam điểm á huyệt của hắn.
Còn Lâm Trọng Đàn thì từ lúc ta tiến vào đến bây giờ vẫn luôn không nói gì. Ta nhìn chằm chằm hắn một hồi nhưng hắn vẫn không có biểu hiện là sẽ mở miệng nói chuyện mà chỉ chuyển ánh mắt từ trên người Đoạn Tâm Đình lên trên người ta.
Một bên mắt hắn lúc này đã bị máu chảy khô bám dính lại. Ta trầm mặc một hồi, sau đó từ trong tay áo lấy ra khăn lụa giúp hắn lau đi vết máu trên mắt.
Trong lúc ta lau cho hắn, lông mi bên mắt còn lại của Lâm Trọng Đàn run lên vài cái. Hắn nhìn chằm chằm vào ta, môi cũng hơi hơi tách ra như là chuẩn bị nói gì đó. Còn ta khi lau đến vết thương trên trán của hắn liền lấy ngón tay moi mạnh một cái.
Miệng vết thương vừa mới đóng vảy một lần nữa vỡ ra, trong nháy mắt túa máu ào ào, men theo ngón tay của ta nhỏ xuống tí tách. Lâm Trọng Đàn hẳn là rất đau, môi lập tức mím chặt, ta lạnh mắt nhìn hắn, thong thả ung dung lau máu trên tay lên mặt Lâm Trọng Đàn.
"Xưa nay ngươi luôn như vậy với ta, cho ta trải qua ngọt ngào rồi lại tát ta một cú, giờ tự mình nếm trải thấy có thích không?" Ta nhẹ giọng nói với Lâm Trọng Đàn.
Đôi môi mím chặt của Lâm Trọng Đàn mở ra, "Được, được lắm."
Thanh âm của hắn so với lần trước nghe nghẹn ngào hơn rất nhiều, nói xong còn khụ hai tiếng. Nghĩ đến cảnh đám ngục tốt tùy ý làm nhục Lâm Trọng Đàn thì hẳn một tháng qua Lâm Trọng Đàn sống chẳng dễ dàng gì.
Ngày xưa thì vinh hoa, hôm nay lại khổ đến cùng cực.
Ta duỗi tay đẩy vạt áo của Lâm Trọng Đàn ra, chữ "Nô" trên ngực hắn đã biến thành màu xanh lá. Dấu này là do ta ấn, Lâm Trọng Đàn dù có chết cũng sẽ luôn mang theo ấn này trên người.
Hiện giờ Lâm Trọng Đàn đã bị chúng bạn xa lánh, hết thảy đều chỉ còn một kích cuối cùng. Ta muốn cho Lâm Trọng Đàn nếm trải cảm giác lúc trước khi chết của ta khi bị mọi người khinh nhục, người thân cận nhất lại bỏ mặc.
Đã từng là ta gieo gió gặt bão, vậy hôm nay chính là nhân quả báo ứng của Lâm Trọng Đàn.
"Lâm Trọng Đàn, hôm nay hẳn là lần cuối ta đến gặp ngươi, về sau ta sẽ không đến nữa. Ít ngày nữa ta phải li cung khai phủ, ta cũng sẽ bẩm phụ hoàng cầu một mối hôn sự." Ta ngừng một lát, "Ta chuẩn bị buông tha ngươi, cũng là buông tha cho chính mình, ta sẽ không còn thù hận ngươi nữa, vậy nên Lâm Trọng Đàn à, nguyện cho cuộc đời này chúng ta không còn gặp nhau."
Nói xong lời này, ta xoay người chuẩn bị đi, bỗng Lâm Trọng Đàn cất tiếng nói làm ta có chút kinh ngạc.
"Giết ta......" Thanh âm của hắn như là từ yết hầu gằn ra, nhưng nghe rất nhỏ, phảng phất như không để ý một chút là sẽ bỏ qua những lời này.
Có thể là do trong thiên lao lâu ngày không thấy ánh nắng, màu da của Lâm Trọng Đàn càng thêm trắng nõn so với trước, cơ hồ giống thư làn da chỉ có quỷ ma mới có. Máu đỏ dính da, môi trắng mắt thâm, ai nhìn thấy hắn hiện giờ chỉ sợ sẽ chẳng cả nhận ra nổi đây từng là một trạng nguyên lang có tiền đồ sáng lạn.
Ngày tàn của hắn đã đến rồi.
Hắn nhìn thấy ta quay đầu lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng lại ổn định lại, "Giết ta đi, không phải ngươi hận ta sao —— Cửu hoàng tử."
Ba chữ cuối nghe rất nhẹ, thực nhẹ.
"Không, ta sẽ không giết ngươi, ta ngại bẩn tay." Ta nói ra từng câu từng chữ, dứt lời, ta cất bước đi về phía trước, phía sau lại truyền đến thanh âm của Lâm Trọng Đàn, nhưng ta không nghe nữa, ta chỉ quay qua Đoạn Tâm Đình nói.
"Ta mặc kệ ngươi là điên thật hay giả điên, ta sẽ để ngươi sống, ngươi và Lâm Trọng Đàn đều phải sống những ngày tháng không bằng heo chó cho đến hết cuộc đời này." Ta thì thầm bên tai Đoạn Tâm Đình.
Những lời ta vừa nói với Lâm Trọng Đàn hơn phân nửa đều là lừa hắn, ta sẽ không cầu hôn sự với hoàng thượng, hạng người như ta không xứng ở bên người khác, ta không muốn làm chậm trễ cuộc đời của bất cứ nữ nhi nhà nào cả.
Sau khi đưa Đoạn Tâm Đình trở về căn phòng của hắn trong kinh, Tống Nam đưa ta ngồi xe ngựa hồi cung. Trên đường, khi xe ngựa đi qua Chính Ngọ môn thì chợt có một tiếng trống khiến cho ta chú ý. Ta mở cửa sổ xe ra, phát hiện có người đang gõ trống Đăng Văn.
Đăng Văn là trống dùng để kích trống minh oan, đánh nó thì có thể trực tiếp diện thánh, nhưng trống này không phải thứ thích là có thể gõ, nếu chứng thực được oan tình không tồn tại, như vậy người đánh trống sẽ lập tức bị chém đầu.
Người muốn gõ trống diện thánh cũng phải quỳ gối trước trống Đăng Văn ít nhất hai canh giờ mới có thể đánh, cho dù như vậy thì cũng không phải tất cả ngưỡi gõ đều được diện thánh.
Ta thấy rõ tướng mạo của người gõ trống xong liền lập tức gọi Tống Nam, "Dừng một chút."
Người đánh trống Đăng Văn vậy mà chính là lão sư Đạo Thanh tiên sinh của Lâm Trọng Đàn.
Ngày trước khi ta còn ở Cô Tô Lâm gia có gặp qua vị này một lần.
Đạo Thanh tiên sinh tuy là lão sư của Lâm Trọng Đàn nhưng quan hệ với Lâm Gia cũng không phải quá thân thiết, nếu không nói là không hề quen biết.
Lâm Côn Hiệt vẫn luôn muốn mở tiệc khoản đãi Đạo Thanh tiên sinh, nhưng nhiều lần không thành công. Ta chỉ nhìn thấy Đạo Thanh tiên sinh đúng một lần, lần đó là do Lâm Trọng Đàn bệnh nặng liên tiếp mấy ngày không đến chỗ Đạo Thanh tiên sinh học được, ông ấy không yên tâm nên mới lặn lội đến Lâm gia một chuyến.
Đạo Thanh tiên sinh trước là thái phó, học thức cao, tính tình cũng kiêu ngạo, khi nói chuyện với ngưòi khác rất lãnh đạm. Duy độc chỉ khi nói chuyện với Lâm Trọng Đàn là trên mặt còn có chút ý cười.
Lúc này ông đã qua tuổi hoa giáp*, tuổi đã cao nhưng vẫn quỳ gối trước Chính Ngọ môn chỗ trống Đăng Văn, nói là tới cầu tình cho Lâm Trọng Đàn.
*Hoa giáp: 60 tuổi
Lời nói của ống ấy nghẹn ngào khẩn thiết như hàm chưa nước mắt, cầu mong Hoàng Thượng có thể phúc thẩm án của Lâm Trọng Đàn.
Vì có người gõ trống Đăng Văn nên đám người vây xem càng ngày càng nhiều, bọn họ châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi. Đạo Thanh tiên sinh như là không chú ý tới bọn họ, một lần lại một lần lặp lại lời của chính mình.
"Lâm Trọng Đàn từ nhỏ đã do ta dạy bảo, lão già này không dám khen hắn thông minh tài đức, nhưng trước nay hắn vẫn luôn biết tuân theo lời răn dạy của thánh hiền, người như vậy nhất định không thể nào dám làm chuyện vạn người khinh nhục như thế. Xưa nay oan án chồng chất, mong bệ hạ thanh minh thánh đức. Thỉnh bệ hạ phúc thẩm án này, giải quyết án oan thì quốc gia mới có thể hưng thịnh lâu dài, trời yên biển lặng."
Đầu mùa xuân kinh thành lúc ấm lúc lạnh, quỳ trên nền gạch lạnh tận hai canh giờ, với tuổi của Đạo Thanh tiên sinh thì chỉ sợ hai bên đầu gối đều phải bỏ.
Ta nhìn bộ dáng của Đạo Thanh tiên sinh, tay đặt trên đùi không khỏi nắm chặt. Nếu lúc trước cũng có người thay ta nói một lời, có người thiệt tình yêu quý ta thì tốt biết bao.
Nếu Lâm Trọng Đàn chết, hẳn Đạo Thanh tiên sẽ rất thương tâm đi.
Trong lòng nghĩ vậy, chóp mũi ta bắt đầu phiếm hồng, ta lau đi nước mắt nơi khóe mắt rồi kéo rèm cửa sổ lại, "Tống Nam, đi thôi."
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước, thanh âm của Đạo Thanh tiên sinh cũng dần nhẹ đi.
Ta mới vừa trở lại cung Hoa Dương thì Nữu Hỉ liền nói cho ta Thái Tử tới.
"Hắn tới được bao lâu rồi?" Động tác cởi áo choàng của ta hơi khựng lại.
"Độ non nửa một canh giờ ạ, Thái Tử điện hạ hỏi ngài đi đâu, nô tài chỉ nói là ngài xuất cung." Nữu Hỉ đáp.
Ta ừ một tiếng, đưa áo choàng cho Nữu Hỉ rồi đi vào điện phía trong, ta phân phó hắn đi lấy điểm tâm lên, tất cả đều là món Thái Tử thích ăn.
Đến Đông Cung nhiều lần như vậy rồi nên ta cũng coi như tương đối hiểu về sở thích của hắn.
"Đúng rồi, bảo Ngự Thiện Phòng đưa trà sữa lại đây." Ta lại bồi thêm một câu.
"Vâng."
Ta một mình đi vào nam điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thái Tử đang lười nhác ngồi trên ghế. Có lẽ là hắn đã chờ ta hồi lâu, mặt mày cảm xúc nhàn nhạt như chán lắm.
"Thái Tử ca ca." Ta gọi hắn rồi đồng thời đi về phía hắn.
Thái Tử nâng mắt lên nhìn về phía ta, hắn đánh giá ta trên dưới một lần, sau đó mới hỏi: "Mới từ chỗ nào về đây?"
Ta đi đến trước mặt hắn mới dừng lại bước chân, "Thiên lao."
Thái Tử hơi nhíu mắt lại, "Đi gặp Lâm Trọng Đàn?"
"Ừm." Ta biết việc ta đến thiên lao không thể gạt được Thái Tử, cho nên ngay từ đầu liền không nói dối.
Nữu Hỉ cũng vừa lúc mang điểm tâm lên, ta để cung nhân hầu hạ rửa tay xong liền chủ động dùng đũa gắp một miếng bánh mà ngày thường Thái Tử thích ăn nhất đặt ở trước mặt hắn, "Thái Tử ca ca, ngươi nếm thử cái này đi."
Thái Tử liếc ta một cái, "Lấy lòng cô sao?"
Ta nhấp môi không nói gì.
Thái Tử cũng không nói gì nữa, gắp miếng điểm tâm ta gắp cho hắn ăn, chỉ là sau đó hắn cũng không ăn thêm miếng nào nữa. Ta thấy hắn không chạm vào liền dứt khoát tự mình ngồi ăn.
Ăn được một nửa thì Thái Tử bỗng duỗi tay chế trụ cổ tay của ta, "Đủ rồi, ngươi muốn ăn đến mức no chết đấy à."
Ta nuốt miếng bánh trong miệng xuống, chậm rãi nói: "Sao mà chết vì no được, Thái Tử ca ca, hôm nay ta có nhìn thấy người gõ trống Đăng Văn, hình như là lão sư của Lâm Trọng Đàn."
"Không cần phải quan tâm lão già đó, định lật lại bản án sao, nằm mơ." Thái Tử khi nhắc tới Đạo Thanh tiên sinh toàn là lời khinh miệt.
Ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử, "Vậy phụ hoàng liệu có cho triệu kiến ông ấy không?"
Thái Tử nói: "Nếu có thì ta sẽ tiễn cả hai thầy trò lên đường."
Ta trầm mặc một hồi, nói: "Ta không muốn liên lụy người vô tội."
Ngự Thiện Phòng cũng vừa lúc mang trà sữa lên, Thái Tử cầm ly sữa từ tay cung nhân đưa đến trước mặt ta, hắn không thích đồ ngọt, trà sữa mọi lần cũng chỉ có ta uống.
Hắn chờ ta uống xong liền có ý tứ nói: "Đệ đệ, vấn đề lớn nhất của ngươi chính là mềm lòng, sống cuộc đời làm vương gia thì sao có thể như vậy. Tâm nhân từ sẽ không thành được đại sự."
"Ta cũng không muốn làm nên đại sự gì cả, cuộc đời này ta chỉ muốn làm một vị Vương gia nhàn tản, phụ trợ phụ hoàng và Thái Tử ca ca là đủ rồi." Ta thấp giọng nói.
Câu này của ta vừa dứt thì cằm đột nhiên bị nắm. Thái Tử duỗi tay đến làm ta trố mắt ngây ra. Ta nhìn hắn, vừa định mở miệng hỏi hắn muốn làm gì liền nhìn thấy hắn lấy ra khăn tay, nhẹ lau môi ta như thể lau cho một đứa trẻ con, "Sao ăn như mèo vậy, còn dính cả trên môi. Phụ hoàng chuẩn bị để ngươi li cung khai phủ sao?"
Thái Tử không hổ là Thái Tử, ta chỉ nói một lời mà hắn đã đoán được ra.
"Ừ." Ta nói xong liền phát hiện Thái Tử vẫn không có buông tay, đành phải bồi thêm một câu, "Còn chưa lau xong sao?"
Ta cũng không phải trẻ con, Thái Tử làm như vậy khiến ta không thoải mái.
Thái Tử chậm rãi thu hồi tay, "Khai phủ cũng tốt, thế phụ hoàng có nói gì về hôn sự của ngươi không."
"Không có."
Khuôn mặt âm nhu xinh đẹp của Thái Tử lộ ra một nụ cười thật chân thành, lời nói cũng giống như huynh trưởng đối với đệ đệ nói, "Hôn sự thì phải chọn kỹ, quá sốt ruột cũng không thể được."
Ta cũng không sốt ruột gì cả, còn chẳng hề mong cầu sẽ lấy vợ gì hết. Chỉ là những lời này ta sẽ không nói với Thái Tử.
Hoàng Thượng cũng không có triệu gặp Đạo Thanh tiên sinh, mà Đạo Thanh tiên sinh cũng rất kiên trì, mỗi ngày đều đi gõ trống Đăng Văn, quỳ đến ngày thứ ba thì ông ấy hôn mê bất tỉnh.
Trong cung rốt cuộc có người ra đón, nhưng không phải đưa Đạo Thanh tiên sinh tiến cung, mà là phụng mệnh Hoàng Thượng đưa Đạo Thanh tiên sinh đi. Trong đó còn có ngự ytheo chỉ chữa bệnh cho ông ấy
Hoàng Thượng không muốn thấy Đạo Thanh tiên sinh.
Người phát hiện Lâm Trọng Đàn sát hại Thám Hoa lang, gian dâm với Thái Tử Phi chính là Thái Tử, nếu án này là oan án thì nghĩa là Thái Tử nói dối.
Mà Đạo Thanh tiên sinh lại từng là thái phó của Hoàng Thượng, ít nhiều cũng có tình cảm sư đồ ở bên trong.
Nhưng Hoàng Thượng phỏng chừng cũng không nghĩ tới Đạo Thanh tiên sinh sẽ cố chấp như vậy.
Đạo Thanh tiên sinh dưỡng bệnh không được mấy ngày lại đi gõ trống. Ngày đó, Hoàng Thượng triệu kiến Thái Tử, Thái Tử nghe triệu xong liền gọi ta đến Đông Cung một chuyến.
Ta vừa thấy vẻ mặt của Thái Tử liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Có phải Phụ hoàng chuẩn bị giết Lâm Trọng Đàn?" Ta mới vừa hỏi, Thái Tử liền ném vật trong tay xuống. Trong tay hắn là cống phẩm mới nhất của nước phiên bang, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn ném hỏng.
Kỳ thật ta đã sớm đoán được sẽ là kết quả này. Ở trong mắt Hoàng Thượng, người chết là Thám Hoa lang, bị nhục chính là Thái Tử trắc phi tương lai, cho nên việc này khó có thể cứu vãn đường sống.
"Nghĩ đến cũng là khó xử, phụ hoàng muốn cho Đạo Thanh tiên sinh mặt mũi, nhưng cũng cần để tâm mặt mũi của Thái Tử ca ca. Vậy lưu đày đi, để Lâm Trọng Đàn cùng người nhà Lâm gia đi lưu đày, nhưng chỉ có điều một mình hắn sẽ mãi mãi chịu cảnh lưu đầy." Ta nói với Thái Tử.
Ta nhớ rõ những chuyện Đoạn Tâm Đình đã từng làm với ta, lần đầu tiên hắn dẫn người đến khinh nhục ta, luôn mồm mắng ta là đồ tiện nô, còn nói ta chỉ biết bò lên giường Lâm Trọng Đàn. Cuối cùng cũng chính hắn là người sai thuộc hạ đẩy ta xuống nước, nói là hắn vì Lâm Trọng Đàn mà phải giải quyết ta.
Ta cứ tưởng rằng hắn đối với Lâm Trọng Đàn rễ tình đâm sâu, nhưng xem ra đến lúc này thì tình yêu của hắn cũng chỉ là một trò cười thôi.
Dường như Đoạn Tâm Đình nghe không hiểu lời ta nói, chỉ một mực thét chói tai, ta sợ hắn làm cai ngục chú ý, đang định bảo Tống Nam điểm á huyệt của hắn thì ta bỗng liếc thấy Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn chính là đang nhìn chằm chằm Đoạn Tâm Đình. Ta không khỏi mở miệng hỏi "Nhìn thấy cố nhân nên xem ra ngươi rất vui nhỉ, muốn ta để hắn ở đây bầu bạn với ngươi không?"
Lời nói của ta vừa dứt thì Đoạn Tâm Đình liền điên cuồng lắc đầu, tiếng thét càng lúc càng to, ta chỉ có thể kêu Tống Nam điểm á huyệt của hắn.
Còn Lâm Trọng Đàn thì từ lúc ta tiến vào đến bây giờ vẫn luôn không nói gì. Ta nhìn chằm chằm hắn một hồi nhưng hắn vẫn không có biểu hiện là sẽ mở miệng nói chuyện mà chỉ chuyển ánh mắt từ trên người Đoạn Tâm Đình lên trên người ta.
Một bên mắt hắn lúc này đã bị máu chảy khô bám dính lại. Ta trầm mặc một hồi, sau đó từ trong tay áo lấy ra khăn lụa giúp hắn lau đi vết máu trên mắt.
Trong lúc ta lau cho hắn, lông mi bên mắt còn lại của Lâm Trọng Đàn run lên vài cái. Hắn nhìn chằm chằm vào ta, môi cũng hơi hơi tách ra như là chuẩn bị nói gì đó. Còn ta khi lau đến vết thương trên trán của hắn liền lấy ngón tay moi mạnh một cái.
Miệng vết thương vừa mới đóng vảy một lần nữa vỡ ra, trong nháy mắt túa máu ào ào, men theo ngón tay của ta nhỏ xuống tí tách. Lâm Trọng Đàn hẳn là rất đau, môi lập tức mím chặt, ta lạnh mắt nhìn hắn, thong thả ung dung lau máu trên tay lên mặt Lâm Trọng Đàn.
"Xưa nay ngươi luôn như vậy với ta, cho ta trải qua ngọt ngào rồi lại tát ta một cú, giờ tự mình nếm trải thấy có thích không?" Ta nhẹ giọng nói với Lâm Trọng Đàn.
Đôi môi mím chặt của Lâm Trọng Đàn mở ra, "Được, được lắm."
Thanh âm của hắn so với lần trước nghe nghẹn ngào hơn rất nhiều, nói xong còn khụ hai tiếng. Nghĩ đến cảnh đám ngục tốt tùy ý làm nhục Lâm Trọng Đàn thì hẳn một tháng qua Lâm Trọng Đàn sống chẳng dễ dàng gì.
Ngày xưa thì vinh hoa, hôm nay lại khổ đến cùng cực.
Ta duỗi tay đẩy vạt áo của Lâm Trọng Đàn ra, chữ "Nô" trên ngực hắn đã biến thành màu xanh lá. Dấu này là do ta ấn, Lâm Trọng Đàn dù có chết cũng sẽ luôn mang theo ấn này trên người.
Hiện giờ Lâm Trọng Đàn đã bị chúng bạn xa lánh, hết thảy đều chỉ còn một kích cuối cùng. Ta muốn cho Lâm Trọng Đàn nếm trải cảm giác lúc trước khi chết của ta khi bị mọi người khinh nhục, người thân cận nhất lại bỏ mặc.
Đã từng là ta gieo gió gặt bão, vậy hôm nay chính là nhân quả báo ứng của Lâm Trọng Đàn.
"Lâm Trọng Đàn, hôm nay hẳn là lần cuối ta đến gặp ngươi, về sau ta sẽ không đến nữa. Ít ngày nữa ta phải li cung khai phủ, ta cũng sẽ bẩm phụ hoàng cầu một mối hôn sự." Ta ngừng một lát, "Ta chuẩn bị buông tha ngươi, cũng là buông tha cho chính mình, ta sẽ không còn thù hận ngươi nữa, vậy nên Lâm Trọng Đàn à, nguyện cho cuộc đời này chúng ta không còn gặp nhau."
Nói xong lời này, ta xoay người chuẩn bị đi, bỗng Lâm Trọng Đàn cất tiếng nói làm ta có chút kinh ngạc.
"Giết ta......" Thanh âm của hắn như là từ yết hầu gằn ra, nhưng nghe rất nhỏ, phảng phất như không để ý một chút là sẽ bỏ qua những lời này.
Có thể là do trong thiên lao lâu ngày không thấy ánh nắng, màu da của Lâm Trọng Đàn càng thêm trắng nõn so với trước, cơ hồ giống thư làn da chỉ có quỷ ma mới có. Máu đỏ dính da, môi trắng mắt thâm, ai nhìn thấy hắn hiện giờ chỉ sợ sẽ chẳng cả nhận ra nổi đây từng là một trạng nguyên lang có tiền đồ sáng lạn.
Ngày tàn của hắn đã đến rồi.
Hắn nhìn thấy ta quay đầu lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng lại ổn định lại, "Giết ta đi, không phải ngươi hận ta sao —— Cửu hoàng tử."
Ba chữ cuối nghe rất nhẹ, thực nhẹ.
"Không, ta sẽ không giết ngươi, ta ngại bẩn tay." Ta nói ra từng câu từng chữ, dứt lời, ta cất bước đi về phía trước, phía sau lại truyền đến thanh âm của Lâm Trọng Đàn, nhưng ta không nghe nữa, ta chỉ quay qua Đoạn Tâm Đình nói.
"Ta mặc kệ ngươi là điên thật hay giả điên, ta sẽ để ngươi sống, ngươi và Lâm Trọng Đàn đều phải sống những ngày tháng không bằng heo chó cho đến hết cuộc đời này." Ta thì thầm bên tai Đoạn Tâm Đình.
Những lời ta vừa nói với Lâm Trọng Đàn hơn phân nửa đều là lừa hắn, ta sẽ không cầu hôn sự với hoàng thượng, hạng người như ta không xứng ở bên người khác, ta không muốn làm chậm trễ cuộc đời của bất cứ nữ nhi nhà nào cả.
Sau khi đưa Đoạn Tâm Đình trở về căn phòng của hắn trong kinh, Tống Nam đưa ta ngồi xe ngựa hồi cung. Trên đường, khi xe ngựa đi qua Chính Ngọ môn thì chợt có một tiếng trống khiến cho ta chú ý. Ta mở cửa sổ xe ra, phát hiện có người đang gõ trống Đăng Văn.
Đăng Văn là trống dùng để kích trống minh oan, đánh nó thì có thể trực tiếp diện thánh, nhưng trống này không phải thứ thích là có thể gõ, nếu chứng thực được oan tình không tồn tại, như vậy người đánh trống sẽ lập tức bị chém đầu.
Người muốn gõ trống diện thánh cũng phải quỳ gối trước trống Đăng Văn ít nhất hai canh giờ mới có thể đánh, cho dù như vậy thì cũng không phải tất cả ngưỡi gõ đều được diện thánh.
Ta thấy rõ tướng mạo của người gõ trống xong liền lập tức gọi Tống Nam, "Dừng một chút."
Người đánh trống Đăng Văn vậy mà chính là lão sư Đạo Thanh tiên sinh của Lâm Trọng Đàn.
Ngày trước khi ta còn ở Cô Tô Lâm gia có gặp qua vị này một lần.
Đạo Thanh tiên sinh tuy là lão sư của Lâm Trọng Đàn nhưng quan hệ với Lâm Gia cũng không phải quá thân thiết, nếu không nói là không hề quen biết.
Lâm Côn Hiệt vẫn luôn muốn mở tiệc khoản đãi Đạo Thanh tiên sinh, nhưng nhiều lần không thành công. Ta chỉ nhìn thấy Đạo Thanh tiên sinh đúng một lần, lần đó là do Lâm Trọng Đàn bệnh nặng liên tiếp mấy ngày không đến chỗ Đạo Thanh tiên sinh học được, ông ấy không yên tâm nên mới lặn lội đến Lâm gia một chuyến.
Đạo Thanh tiên sinh trước là thái phó, học thức cao, tính tình cũng kiêu ngạo, khi nói chuyện với ngưòi khác rất lãnh đạm. Duy độc chỉ khi nói chuyện với Lâm Trọng Đàn là trên mặt còn có chút ý cười.
Lúc này ông đã qua tuổi hoa giáp*, tuổi đã cao nhưng vẫn quỳ gối trước Chính Ngọ môn chỗ trống Đăng Văn, nói là tới cầu tình cho Lâm Trọng Đàn.
*Hoa giáp: 60 tuổi
Lời nói của ống ấy nghẹn ngào khẩn thiết như hàm chưa nước mắt, cầu mong Hoàng Thượng có thể phúc thẩm án của Lâm Trọng Đàn.
Vì có người gõ trống Đăng Văn nên đám người vây xem càng ngày càng nhiều, bọn họ châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi. Đạo Thanh tiên sinh như là không chú ý tới bọn họ, một lần lại một lần lặp lại lời của chính mình.
"Lâm Trọng Đàn từ nhỏ đã do ta dạy bảo, lão già này không dám khen hắn thông minh tài đức, nhưng trước nay hắn vẫn luôn biết tuân theo lời răn dạy của thánh hiền, người như vậy nhất định không thể nào dám làm chuyện vạn người khinh nhục như thế. Xưa nay oan án chồng chất, mong bệ hạ thanh minh thánh đức. Thỉnh bệ hạ phúc thẩm án này, giải quyết án oan thì quốc gia mới có thể hưng thịnh lâu dài, trời yên biển lặng."
Đầu mùa xuân kinh thành lúc ấm lúc lạnh, quỳ trên nền gạch lạnh tận hai canh giờ, với tuổi của Đạo Thanh tiên sinh thì chỉ sợ hai bên đầu gối đều phải bỏ.
Ta nhìn bộ dáng của Đạo Thanh tiên sinh, tay đặt trên đùi không khỏi nắm chặt. Nếu lúc trước cũng có người thay ta nói một lời, có người thiệt tình yêu quý ta thì tốt biết bao.
Nếu Lâm Trọng Đàn chết, hẳn Đạo Thanh tiên sẽ rất thương tâm đi.
Trong lòng nghĩ vậy, chóp mũi ta bắt đầu phiếm hồng, ta lau đi nước mắt nơi khóe mắt rồi kéo rèm cửa sổ lại, "Tống Nam, đi thôi."
Xe ngựa từ từ tiến về phía trước, thanh âm của Đạo Thanh tiên sinh cũng dần nhẹ đi.
Ta mới vừa trở lại cung Hoa Dương thì Nữu Hỉ liền nói cho ta Thái Tử tới.
"Hắn tới được bao lâu rồi?" Động tác cởi áo choàng của ta hơi khựng lại.
"Độ non nửa một canh giờ ạ, Thái Tử điện hạ hỏi ngài đi đâu, nô tài chỉ nói là ngài xuất cung." Nữu Hỉ đáp.
Ta ừ một tiếng, đưa áo choàng cho Nữu Hỉ rồi đi vào điện phía trong, ta phân phó hắn đi lấy điểm tâm lên, tất cả đều là món Thái Tử thích ăn.
Đến Đông Cung nhiều lần như vậy rồi nên ta cũng coi như tương đối hiểu về sở thích của hắn.
"Đúng rồi, bảo Ngự Thiện Phòng đưa trà sữa lại đây." Ta lại bồi thêm một câu.
"Vâng."
Ta một mình đi vào nam điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thái Tử đang lười nhác ngồi trên ghế. Có lẽ là hắn đã chờ ta hồi lâu, mặt mày cảm xúc nhàn nhạt như chán lắm.
"Thái Tử ca ca." Ta gọi hắn rồi đồng thời đi về phía hắn.
Thái Tử nâng mắt lên nhìn về phía ta, hắn đánh giá ta trên dưới một lần, sau đó mới hỏi: "Mới từ chỗ nào về đây?"
Ta đi đến trước mặt hắn mới dừng lại bước chân, "Thiên lao."
Thái Tử hơi nhíu mắt lại, "Đi gặp Lâm Trọng Đàn?"
"Ừm." Ta biết việc ta đến thiên lao không thể gạt được Thái Tử, cho nên ngay từ đầu liền không nói dối.
Nữu Hỉ cũng vừa lúc mang điểm tâm lên, ta để cung nhân hầu hạ rửa tay xong liền chủ động dùng đũa gắp một miếng bánh mà ngày thường Thái Tử thích ăn nhất đặt ở trước mặt hắn, "Thái Tử ca ca, ngươi nếm thử cái này đi."
Thái Tử liếc ta một cái, "Lấy lòng cô sao?"
Ta nhấp môi không nói gì.
Thái Tử cũng không nói gì nữa, gắp miếng điểm tâm ta gắp cho hắn ăn, chỉ là sau đó hắn cũng không ăn thêm miếng nào nữa. Ta thấy hắn không chạm vào liền dứt khoát tự mình ngồi ăn.
Ăn được một nửa thì Thái Tử bỗng duỗi tay chế trụ cổ tay của ta, "Đủ rồi, ngươi muốn ăn đến mức no chết đấy à."
Ta nuốt miếng bánh trong miệng xuống, chậm rãi nói: "Sao mà chết vì no được, Thái Tử ca ca, hôm nay ta có nhìn thấy người gõ trống Đăng Văn, hình như là lão sư của Lâm Trọng Đàn."
"Không cần phải quan tâm lão già đó, định lật lại bản án sao, nằm mơ." Thái Tử khi nhắc tới Đạo Thanh tiên sinh toàn là lời khinh miệt.
Ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử, "Vậy phụ hoàng liệu có cho triệu kiến ông ấy không?"
Thái Tử nói: "Nếu có thì ta sẽ tiễn cả hai thầy trò lên đường."
Ta trầm mặc một hồi, nói: "Ta không muốn liên lụy người vô tội."
Ngự Thiện Phòng cũng vừa lúc mang trà sữa lên, Thái Tử cầm ly sữa từ tay cung nhân đưa đến trước mặt ta, hắn không thích đồ ngọt, trà sữa mọi lần cũng chỉ có ta uống.
Hắn chờ ta uống xong liền có ý tứ nói: "Đệ đệ, vấn đề lớn nhất của ngươi chính là mềm lòng, sống cuộc đời làm vương gia thì sao có thể như vậy. Tâm nhân từ sẽ không thành được đại sự."
"Ta cũng không muốn làm nên đại sự gì cả, cuộc đời này ta chỉ muốn làm một vị Vương gia nhàn tản, phụ trợ phụ hoàng và Thái Tử ca ca là đủ rồi." Ta thấp giọng nói.
Câu này của ta vừa dứt thì cằm đột nhiên bị nắm. Thái Tử duỗi tay đến làm ta trố mắt ngây ra. Ta nhìn hắn, vừa định mở miệng hỏi hắn muốn làm gì liền nhìn thấy hắn lấy ra khăn tay, nhẹ lau môi ta như thể lau cho một đứa trẻ con, "Sao ăn như mèo vậy, còn dính cả trên môi. Phụ hoàng chuẩn bị để ngươi li cung khai phủ sao?"
Thái Tử không hổ là Thái Tử, ta chỉ nói một lời mà hắn đã đoán được ra.
"Ừ." Ta nói xong liền phát hiện Thái Tử vẫn không có buông tay, đành phải bồi thêm một câu, "Còn chưa lau xong sao?"
Ta cũng không phải trẻ con, Thái Tử làm như vậy khiến ta không thoải mái.
Thái Tử chậm rãi thu hồi tay, "Khai phủ cũng tốt, thế phụ hoàng có nói gì về hôn sự của ngươi không."
"Không có."
Khuôn mặt âm nhu xinh đẹp của Thái Tử lộ ra một nụ cười thật chân thành, lời nói cũng giống như huynh trưởng đối với đệ đệ nói, "Hôn sự thì phải chọn kỹ, quá sốt ruột cũng không thể được."
Ta cũng không sốt ruột gì cả, còn chẳng hề mong cầu sẽ lấy vợ gì hết. Chỉ là những lời này ta sẽ không nói với Thái Tử.
Hoàng Thượng cũng không có triệu gặp Đạo Thanh tiên sinh, mà Đạo Thanh tiên sinh cũng rất kiên trì, mỗi ngày đều đi gõ trống Đăng Văn, quỳ đến ngày thứ ba thì ông ấy hôn mê bất tỉnh.
Trong cung rốt cuộc có người ra đón, nhưng không phải đưa Đạo Thanh tiên sinh tiến cung, mà là phụng mệnh Hoàng Thượng đưa Đạo Thanh tiên sinh đi. Trong đó còn có ngự ytheo chỉ chữa bệnh cho ông ấy
Hoàng Thượng không muốn thấy Đạo Thanh tiên sinh.
Người phát hiện Lâm Trọng Đàn sát hại Thám Hoa lang, gian dâm với Thái Tử Phi chính là Thái Tử, nếu án này là oan án thì nghĩa là Thái Tử nói dối.
Mà Đạo Thanh tiên sinh lại từng là thái phó của Hoàng Thượng, ít nhiều cũng có tình cảm sư đồ ở bên trong.
Nhưng Hoàng Thượng phỏng chừng cũng không nghĩ tới Đạo Thanh tiên sinh sẽ cố chấp như vậy.
Đạo Thanh tiên sinh dưỡng bệnh không được mấy ngày lại đi gõ trống. Ngày đó, Hoàng Thượng triệu kiến Thái Tử, Thái Tử nghe triệu xong liền gọi ta đến Đông Cung một chuyến.
Ta vừa thấy vẻ mặt của Thái Tử liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Có phải Phụ hoàng chuẩn bị giết Lâm Trọng Đàn?" Ta mới vừa hỏi, Thái Tử liền ném vật trong tay xuống. Trong tay hắn là cống phẩm mới nhất của nước phiên bang, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn ném hỏng.
Kỳ thật ta đã sớm đoán được sẽ là kết quả này. Ở trong mắt Hoàng Thượng, người chết là Thám Hoa lang, bị nhục chính là Thái Tử trắc phi tương lai, cho nên việc này khó có thể cứu vãn đường sống.
"Nghĩ đến cũng là khó xử, phụ hoàng muốn cho Đạo Thanh tiên sinh mặt mũi, nhưng cũng cần để tâm mặt mũi của Thái Tử ca ca. Vậy lưu đày đi, để Lâm Trọng Đàn cùng người nhà Lâm gia đi lưu đày, nhưng chỉ có điều một mình hắn sẽ mãi mãi chịu cảnh lưu đầy." Ta nói với Thái Tử.