Chương 40: Tiết mang chủng (2)
Đèn cung đình rơi trên mặt đất, ánh nến liền tắt ngúm khiến chung quanh tối tăm một mảnh, chỉ còn duy nhất một chiếc đèn nhỏ le lói trong đình hóng gió.
Xúc cảm ấm áp dần dần rời khỏi mặt ta, ánh mắt Lâm Trọng Đàn thâm sâu mà bình tĩnh đối diện, tưởng chừng như hắn chưa nghe thấy những lời nói hoang đường vừa rồi. Ta lộ ra ánh mắt sợ hãi, thấy hắn cứ nhìn ta đăm đăm không bỏ thì lông mi khẽ run, sau đó ta tự cuộn ống tay áo của mình lên để lộ ra cánh tay, thanh âm hàm hồ nói lắp "Ta...... Ta cho ngươi cắn, ngươi đừng...... Đừng khi dễ ta."
Lâm Trọng Đàn theo ánh mắt của ta nhìn về phía cánh tay kia, khi phát hiện trên đó có dấu răng thì đồng tử hắn ngay lập tức co rút lại, thần sắc xưa nay chưa từng khó coi như thế. Một lát sau hắn liền vươn tay chạm vào dấu răng trên cánh tay ta, chỉ là hắn vừa đụng nhẹ ta đã hít một hơi như đau lắm. Ngón tay hắn co chặt lại, môi cũng mấp máy.
"Ai cắn?" Hắn nói với thanh âm cực thấp.
Ta làm bộ say rượu nghe không hiểu hắn nói.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Còn có thanh âm của Thái Tử, "Người đâu?"
Lâm Trọng Đàn nghe được tiếng vang nhưng lại không động đậy gì, đôi mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm lên vết thương trên cánh tay ta. Ta thấy hắn chậm chạp không động liền hoài nghi liệu có phải mình đi sai một nước rồi không, ngay sau đó Lâm Trọng Đàn lạnh mặt mà buông ống tay áo ta ra, chân dài nhanh rảo bước đi ra từ cửa khác của đình hóng gió.
Gần như hắn vừa đi là Nữu Hỉ liền dẫn Thái Tử đi vào trong đình.
Thái Tử nhìn đến ta ngồi một mình trên đất rồi lại nhìn nhìn đèn cung đình cùng cây quạt rơi ở bên cạnh, sóng mắt hơi đổi, "Đệ đệ uống rượu sao?"
Ánh mắt ta mơ màng nhìn hắn, nhìn vài lần liền vươn tay về phía hắn. Thái Tử không nhúc nhích, chờ đến khi đầu ngón tay ta sắp đụng tới ống tay áo hắn thì hắn mới nhẹ nhàng lui ra sau "Nữu Hỉ, chủ tử nhà ngươi hẳn là uống quá chén rồi, ngươi mau dẫn hắn trở về đi."
Một bên Nữu Hỉ tiến lên "Cửu hoàng tử, người uống say rồi, để nô tài đưa người trở về."
Hắn uốn gối ngồi xổm xuống trước mặt ta, tay chân ta hư nhuyễn mà bò lên lưng Nữu Hỉ, tiện đà lại tỏ vẻ như là mệt mỏi đến cực điểm mà đem mặt vùi trong ống tay áo đến hơn phân nửa, chỉ lộ ra đôi mắt.
Trước khi đi ta mở mắt ra liếc Thái Tử một cái.
Nữu Hỉ cõng ta ra khỏi đình hóng gió không được bao lâu thì phía sau liền truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân theo ta về đến tận cung Hoa Dương, lúc này yến hội chưa tan, Trang quý phi còn chưa trở về.
Người của cung Hoa Dương nhìn thấy Thái Tử đều sôi nổi hành lễ, Thái Tử lười biếng bảo bọn hắn bình thân rồi lại một tiếng đuổi hết ra ngoài, đến cả Nữu Hỉ cũng bị hắn tống cổ đi.
Trong điện chỉ còn lại ta và Thái Tử.
Thái Tử dạo bước đến bên giường, tuy ta đã uống thuốc giải rượu nhưng từ trước đến nay vẫn dễ bị mùi rượu xông lên mặt, thân thể này cũng thế, đến tận bây giờ mặt vẫn chưa hết đỏ, may quá lại tiện cho ta giả vờ say.
"Ngươi bảo Nữu Hỉ kêu cô tới, còn bảo là có chuyện quan trọng cần nói, giờ chỉ còn hai chúng ta nên ngươi có thể nói rồi đó." Thái Tử nhẹ phe phẩy quạt xếp nói.
Ta lại vươn tay về phía hắn lần thứ hai, lần này hắn đã chịu để ta bắt lấy ống tay áo hắn, nhưng hắn không nghĩ tới ta vừa bắt được tay hắn xong liền cắn tay hắn một ngụm.
Ta cắn đến tàn nhẫn, gần như là cắn đến mức tay Thái Tử chảy máu.
Sau khi hiểu rõ được chuyện về Trưởng công chúa từ miệng Tụng Tụng, ta đã đi hỏi Trang quý phi xem nàng có biết sự tình của Trưởng công chúa trước khi gả đi Mông Cổ không.
Trang quý phi cũng không quen thân gì Trưởng công chúa nên chuyện nàng biết cũng không nhiều. Nàng chỉ kể trưởng công chúa có tính tình đại khí ôn hòa, đối xử với ai cũng lễ độ phải phép, cho dù là đối với phi tần khác hay là với cung nhân.
Ta không muốn giữa ta và nàng có nửa điểm giống nhau về tính tình.
Ngẫm lại thì có lẽ lễ vật Thái Tử đưa ta cũng không sai, ta đúng là có thù tất báo. Tối nay ta không chỉ có cắn Thái Tử mà còn hạ thôi tình dược vào canh phù dung cho Lâm Trọng Đàn ăn.
Thuốc đó dược tính cũng không cao, chỉ gọi là dùng để trợ hứng chứ không đủ để cho người ăn thần chí không rõ, ý loạn tình mê.
Lúc đó trong nháy mắt ta đã nghĩ tới việc hạ độc dược cho Lâm Trọng Đàn, nhưng độc chết một người quá rõ ràng, hơn nữa ta cũng không muốn để Lâm Trọng Đàn chưa kịp thân bại danh liệt đã nhẹ nhàng chết như vậy.
Thái Tử nhanh chóng thu hồi tay mà căm tức nhìn ta, còn tức giận đến mức trực tiếp kêu thẳng tên ta, "Khương Tòng Hi!"
Ta chậm rì rì dùng ngón tay xoa xoa môi, "Xứng đáng...... Ai, ai bảo ngươi...... Lấy ta làm mồi nhử!"
Hắn nghe được ta nói lời này thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại ghét bỏ nhìn ta.
"Chuyện từ đời thủa nào rồi mà ngươi còn nhớ rõ? Ngươi kêu cô tới chỉ vì việc này?"
Ta bò ngồi dậy, cả giận nói: "Ngươi không phải ta, ngươi đương nhiên...... Không hiểu cảm giác của ta! Ngươi có biết...... Sát Thái muốn trói ta đi Bắc Quốc......"
Thái Tử nói: "Không phải chuyện không thành sao? Huống hồ Sát Thái cũng không mê nam sắc."
"Nhỡ thành thì sao? Hắn còn đối xử với ta như nữ nhân, bắt ta mặc quần áo nữ tử...... Nói cái gì mà Mông Cổ hòa thân với chúng ta được thì hắn cũng muốn hòa thân." Ta ngửa đầu nhìn hắn, cả người phát run, "Ta là hoàng tử Bội triều, là con của thiên tử chứ đâu phải con mèo con chó mà thích làm gì ta thì làm? Những quốc gia phiên bang đó chỉ là nước nhỏ chư hầu, há có thể xứng cùng Bội triều ta liên hôn."
Thái Tử rũ mắt nhìn ta, ánh nến lập lòe trên đôi mắt, nét ghét bỏ trên mặt hắn dần dần lắng xuống. Hắn cong lưng, như là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá ta.
"Nói rất đúng." Hắn thốt ra từng câu từng chữ.
Sau khi Thái Tử rời đi, ta liền nhanh chóng tháo búi tóc, chân trần đi đến trước gương đồng rồi cầm lấy khăn trong chậu nước cung nhân đã chuẩn bị, ta hết lau mặt lại lau môi, lau đến khi da thịt rát đau mới ném lại khăn vào trong chậu.
Hiện giờ mới thử một chút như vậy còn chưa đủ.
Thập nhị công chúa nói bên người Thái Tử mang theo tiểu tượng hình Trưởng công chúa, đựng trong một túi tiền luôn đeo bên hông hắn.
Đương nhiên cho dù Thái Tử có cảm tình không thể nói với Trưởng công chúa, thì chỉ dựa vào khuông mặt có vài phần tương tự này của ta cũng không đủ để Thái Tử bỏ Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn được Thái Tử trọng dụng, tiền đề vẫn là lấy Lâm Trọng Đàn làm trung tâm.
Một con chó dù có trung thành đến đâu thì nếu là chó dữ vẫn sẽ cắn người, thấy chó của mình cắn người khác thì chủ nhân của nó cũng sẽ có ngày nghi kỵ liệu đến khi nào nó cắn ngược lại mình.
Hôm sau ta đi đến tửu lầu lớn nhất ở kinh thành, đầu đội màn mũ ngồi xem du khách đông đảo phía dưới. Chốc lát sau cửa phòng bị đẩy ra. Hôm nay Tống Nam không mang bội đao bên hông, cũng không mặc quan phục, hắn đi đến trước mặt ta rồi quỳ một gối, "Chủ tử."
"Nữu Hỉ, đem cửa sổ đóng lại, trước mang những người khác ra ngoài đi." Ta nói.
Đợi Nữu Hỉ đi mất, Tống Nam liền thấp giọng nói: "Thuộc hạ đã điều tra rõ về Đoạn Thừa Vận - con dòng thứ của Đoạn gia, hắn không có ham mê gì đặc biệt, mỗi ngày cứ đều đều vào triều rồi lại hạ triều, mỗi tháng sẽ có mấy ngày đi nghe diễn khúc, thích nghe nhất chính là khúc《 Vọng Mẫu Đài 》."
"《 Vọng Mẫu Đài 》?" Ta nhẹ lẩm bẩm ra tiếng.
《 Vọng Mẫu Đài 》 kể về chuyện xưa của Trường Sa Định vương Lưu Phát và mẹ đẻ của mình trong thời kỳ Hán Cảnh Đế làm vua Tây Hán, mẫu thân thân sinh của Lưu Phát có thân phận hèn mọn, thời niên thiếu ngài không muốn nhận mẫu, đến khi lớn tuổi lại không có cách nào đoàn viên với mẹ đẻ, ở cùng một đất nhưng lại không được gặp nhau, trong cơn bi thống ngài đã thành lập đài Vọng Mẫu để tưởng nhớ mẹ của mình.*
* Trường Sa là phong quốc chư hầu thời Tây Hán, Tấn, Lưu Tống, Nam Tề, Trần trong lịch sử Trung Quốc, ngày nay thuộc địa phận tỉnh Hồ Nam. Năm 157 TCN, Hán Văn Đế băng hà, Hán Cảnh Đế lên ngôi. Năm 155 TCN, Cảnh Đế phong con thứ là Lưu Phát (劉發) làm Trường Sa Định vương
Ta nghĩ ngợi một chút, Tống Nam đột nhiên hỏi ta.
"Chủ tử, vết thương trên cánh tay người đã khá hơn chưa?"
Ta ngẩn ra một lát mới nhận ra hắn đang nói về vết cắn trên tay ta, "Không có gì phải lo đâu."
Tống Nam nhẹ nâng mắt lên, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp thuốc mỡ, "Đây là thuốc thuộc hạ hay dùng để trị vết thương, chủ tử có thể dùng cái này để bôi lên miệng vết thương cho nhanh lành đấy ạ."
"Mấy cái dấu răng thôi mà còn dùng thuốc bôi làm gì." Ta cũng không để ý việc này ở trong lòng, nhưng Tống Nam lại biểu hiện có chút kích động, "Nếu không xử lý ổn chỉ sợ sẽ lưu sẹo mất ạ."
Hắn thấy ta tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn thì thanh âm lại hạ xuống, "Thuộc hạ không có ý gì khác, việc thuộc hạ cắn chủ tử là chuyện mạo phạm đến ngài, cho nên mới muốn đền bù một chút."
"Là ta bảo ngươi cắn, đâu ra mạo phạm." Ta nghĩ nghĩ, vẫn là cấm lấy thuốc mỡ từ trong tay hắn, "Được rồi, ta bôi được chưa, chuyện của Đoạn gia mong rằng ngươi giúp ta lưu tâm, còn có ta muốn gặp Đoạn Thừa Vận."
Nói chuyện với Tống Nam xong ta liền ngồi xe ngựa đi đến Thái Học. Vừa đến Thái Học ta liền nghe được có người thảo luận về chuyện khoa cử năm nay.
Người tham gia năm nay không nhiều, trong đó có Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn từ khi nhập Thái Học đến nay vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu, tất cả học sinh ở Thái Học đều chờ mong biểu hiện năng lực của hắn trong kỳ thi năm nay. Ngoài ra thì trong kinh thành cũng có rất nhiều quý tộc môn phiệt cũng đang đợi.
Lâm Trọng Đàn nếu đỗ Trạng Nguyên thì chắc chắn sẽ nổi danh Thiên hạ.
Tới phòng học, ta nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đang ngồi trước bàn sát của sổ, tay hắn cầm bút nhưng không thấy viết, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta qua chỗ của mình ngồi xuống, vì đêm qua ngủ không được mấy nên lúc vào giờ học nhịn không được ngáp mấy lần. Tiến sĩ ở Thượng xá tuy nghiêm khắc nhưng cũng không khắc nghiệt, nhìn thấy ta ngáp liên miên cũng chỉ là uyển chuyển gõ gõ lên bàn ta mấy cái để nhắc nhở.
Đến giờ nghỉ giải lao, ta dứt khoát trốn vào Thính Vũ Các của Thái Học để ngủ bù. Nhưng thật trùng hợp là ta vừa đến Thính Vũ Các không bao lâu thì trời đổ mưa to. Ta rúc trên giường ở lầu ba nghe tiếng mưa rơi, để mặc cho mưa bụi phiêu phiêu bay vào từ cửa sổ, thấm ướt y phục trên người.
Trong tiếng mưa rơi có tiếng bước chân đi lên bậc thang.
Tiếng bước chân kia truyền qua ô cửa sổ, đến khi đến bên cạnh ta thì ngừng lại.
Ta nhắm mắt không mở, tùy ý để người nọ cuộn ống tay áo ta lên, sau đó bôi thuốc cho ta. Cho đến khi người nọ chuẩn bị rời đi ta mới đột nhiên ngồi dậy.
"Lâm Trọng Đàn, ngươi đứng lại."
Lâm Trọng Đàn đưa lưng về phía ta, trong tay còn cầm lọ thuốc mỡ chưa kịp cất.
Ta nhìn chằm chằm hắn, tay nắm chặt lên dấu răng trên cánh tay, "Làm sao ngươi biết trên cánh tay ta...... Có thương tích? Ngươi...... Có phải ngươi đã biết gì rồi đúng không?" . ?r?yệ? chí?h ở ( ? RÙM?RU?ỆN.V? )
Lâm Trọng Đàn lặng im một lát, sau đó nghiêng mắt nhìn về phía ta. Không biết là do ta ảo giác hay là gì nhưng nhìn hắn có chút mệt mỏi, giống như một đêm chưa ngủ, nhưng riêng đôi mắt lại phá lệ thanh minh.
Ta chạm mắt trực tiếp với Lâm Trọng Đàn, hôm qua nhờ vào men say ta còn có thể cùng hắn bình thản ở chung, nhưng hôm nay ta lại nghĩ tới cái chết của Lương Cát.
Đây chính là hung thủ giết người.
Vì không muốn hắn nhìn ra sự hận thù trong mắt nên ta chỉ có thể nhắm mắt lại, nhưng thân thể lại nhịn không được run rẩy, "Ngươi đi đi."
Nhưng khi ta nói ra lời này, hắn lại rảo bước đi đến bên cạnh ta, ngón tay nhanh nhẹn kéo bàn tay đang tự nắm lấy tay mình của ta, "Trên tay có thương tích thì đừng giữ chặt như vậy."
Ta vẫn nhắm hai mắt như cũ, "Ta không cần ngươi lo."
Ngữ khí Lâm Trọng Đàn mềm nhẹ đi một chút, "Tiểu......" Hắn tựa hồ chuẩn bị gọi ta là Tiểu Địch, nhưng mới vừa nói một chữ lại ngừng, sửa lời nói, "Vậy Cửu hoàng tử nhớ rõ mỗi ngày bảo cung nhân bôi thuốc lên miệng vết thương, đừng để tay đụng nước, ta sẽ để thuốc mỡ ở đây cho người."
Ta nghe ra ý tứ hắn phải đi, không khỏi mở mắt ra. Ánh mắt chúng ta chạm nhau, bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích, vì trời đang bị mây đen giăng kín, cộng thêm cửa sổ đóng lại mà xung quanh trở nên tối tăm.
Ta cắn môi dưới, nước mắt từ từ rơi xuống, hắn nhìn thấy ta khóc thì biểu tình không khỏi biến đổi, tiện đà lấy ra khăn tay giúp ta lau nước mắt, "Sao lại khóc? Đau sao?"
Ta cắn răng không nói, chờ hắn ôm ta vào lòng, ta đột nhiên cắn mạnh lên bả vai hắn. Mãi đến khi ta nếm được vị máu tươi mới chịu buông hàm răng ra, nức nở nói: "Ta không muốn ở trong cung nữa, ta thật sự ở không nổi, ngươi dẫn ta đi được không? Chúng ta đi đến nơi nào thật xa đi, chỉ cần đi khỏi đây."
Xúc cảm ấm áp dần dần rời khỏi mặt ta, ánh mắt Lâm Trọng Đàn thâm sâu mà bình tĩnh đối diện, tưởng chừng như hắn chưa nghe thấy những lời nói hoang đường vừa rồi. Ta lộ ra ánh mắt sợ hãi, thấy hắn cứ nhìn ta đăm đăm không bỏ thì lông mi khẽ run, sau đó ta tự cuộn ống tay áo của mình lên để lộ ra cánh tay, thanh âm hàm hồ nói lắp "Ta...... Ta cho ngươi cắn, ngươi đừng...... Đừng khi dễ ta."
Lâm Trọng Đàn theo ánh mắt của ta nhìn về phía cánh tay kia, khi phát hiện trên đó có dấu răng thì đồng tử hắn ngay lập tức co rút lại, thần sắc xưa nay chưa từng khó coi như thế. Một lát sau hắn liền vươn tay chạm vào dấu răng trên cánh tay ta, chỉ là hắn vừa đụng nhẹ ta đã hít một hơi như đau lắm. Ngón tay hắn co chặt lại, môi cũng mấp máy.
"Ai cắn?" Hắn nói với thanh âm cực thấp.
Ta làm bộ say rượu nghe không hiểu hắn nói.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Còn có thanh âm của Thái Tử, "Người đâu?"
Lâm Trọng Đàn nghe được tiếng vang nhưng lại không động đậy gì, đôi mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm lên vết thương trên cánh tay ta. Ta thấy hắn chậm chạp không động liền hoài nghi liệu có phải mình đi sai một nước rồi không, ngay sau đó Lâm Trọng Đàn lạnh mặt mà buông ống tay áo ta ra, chân dài nhanh rảo bước đi ra từ cửa khác của đình hóng gió.
Gần như hắn vừa đi là Nữu Hỉ liền dẫn Thái Tử đi vào trong đình.
Thái Tử nhìn đến ta ngồi một mình trên đất rồi lại nhìn nhìn đèn cung đình cùng cây quạt rơi ở bên cạnh, sóng mắt hơi đổi, "Đệ đệ uống rượu sao?"
Ánh mắt ta mơ màng nhìn hắn, nhìn vài lần liền vươn tay về phía hắn. Thái Tử không nhúc nhích, chờ đến khi đầu ngón tay ta sắp đụng tới ống tay áo hắn thì hắn mới nhẹ nhàng lui ra sau "Nữu Hỉ, chủ tử nhà ngươi hẳn là uống quá chén rồi, ngươi mau dẫn hắn trở về đi."
Một bên Nữu Hỉ tiến lên "Cửu hoàng tử, người uống say rồi, để nô tài đưa người trở về."
Hắn uốn gối ngồi xổm xuống trước mặt ta, tay chân ta hư nhuyễn mà bò lên lưng Nữu Hỉ, tiện đà lại tỏ vẻ như là mệt mỏi đến cực điểm mà đem mặt vùi trong ống tay áo đến hơn phân nửa, chỉ lộ ra đôi mắt.
Trước khi đi ta mở mắt ra liếc Thái Tử một cái.
Nữu Hỉ cõng ta ra khỏi đình hóng gió không được bao lâu thì phía sau liền truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân theo ta về đến tận cung Hoa Dương, lúc này yến hội chưa tan, Trang quý phi còn chưa trở về.
Người của cung Hoa Dương nhìn thấy Thái Tử đều sôi nổi hành lễ, Thái Tử lười biếng bảo bọn hắn bình thân rồi lại một tiếng đuổi hết ra ngoài, đến cả Nữu Hỉ cũng bị hắn tống cổ đi.
Trong điện chỉ còn lại ta và Thái Tử.
Thái Tử dạo bước đến bên giường, tuy ta đã uống thuốc giải rượu nhưng từ trước đến nay vẫn dễ bị mùi rượu xông lên mặt, thân thể này cũng thế, đến tận bây giờ mặt vẫn chưa hết đỏ, may quá lại tiện cho ta giả vờ say.
"Ngươi bảo Nữu Hỉ kêu cô tới, còn bảo là có chuyện quan trọng cần nói, giờ chỉ còn hai chúng ta nên ngươi có thể nói rồi đó." Thái Tử nhẹ phe phẩy quạt xếp nói.
Ta lại vươn tay về phía hắn lần thứ hai, lần này hắn đã chịu để ta bắt lấy ống tay áo hắn, nhưng hắn không nghĩ tới ta vừa bắt được tay hắn xong liền cắn tay hắn một ngụm.
Ta cắn đến tàn nhẫn, gần như là cắn đến mức tay Thái Tử chảy máu.
Sau khi hiểu rõ được chuyện về Trưởng công chúa từ miệng Tụng Tụng, ta đã đi hỏi Trang quý phi xem nàng có biết sự tình của Trưởng công chúa trước khi gả đi Mông Cổ không.
Trang quý phi cũng không quen thân gì Trưởng công chúa nên chuyện nàng biết cũng không nhiều. Nàng chỉ kể trưởng công chúa có tính tình đại khí ôn hòa, đối xử với ai cũng lễ độ phải phép, cho dù là đối với phi tần khác hay là với cung nhân.
Ta không muốn giữa ta và nàng có nửa điểm giống nhau về tính tình.
Ngẫm lại thì có lẽ lễ vật Thái Tử đưa ta cũng không sai, ta đúng là có thù tất báo. Tối nay ta không chỉ có cắn Thái Tử mà còn hạ thôi tình dược vào canh phù dung cho Lâm Trọng Đàn ăn.
Thuốc đó dược tính cũng không cao, chỉ gọi là dùng để trợ hứng chứ không đủ để cho người ăn thần chí không rõ, ý loạn tình mê.
Lúc đó trong nháy mắt ta đã nghĩ tới việc hạ độc dược cho Lâm Trọng Đàn, nhưng độc chết một người quá rõ ràng, hơn nữa ta cũng không muốn để Lâm Trọng Đàn chưa kịp thân bại danh liệt đã nhẹ nhàng chết như vậy.
Thái Tử nhanh chóng thu hồi tay mà căm tức nhìn ta, còn tức giận đến mức trực tiếp kêu thẳng tên ta, "Khương Tòng Hi!"
Ta chậm rì rì dùng ngón tay xoa xoa môi, "Xứng đáng...... Ai, ai bảo ngươi...... Lấy ta làm mồi nhử!"
Hắn nghe được ta nói lời này thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại ghét bỏ nhìn ta.
"Chuyện từ đời thủa nào rồi mà ngươi còn nhớ rõ? Ngươi kêu cô tới chỉ vì việc này?"
Ta bò ngồi dậy, cả giận nói: "Ngươi không phải ta, ngươi đương nhiên...... Không hiểu cảm giác của ta! Ngươi có biết...... Sát Thái muốn trói ta đi Bắc Quốc......"
Thái Tử nói: "Không phải chuyện không thành sao? Huống hồ Sát Thái cũng không mê nam sắc."
"Nhỡ thành thì sao? Hắn còn đối xử với ta như nữ nhân, bắt ta mặc quần áo nữ tử...... Nói cái gì mà Mông Cổ hòa thân với chúng ta được thì hắn cũng muốn hòa thân." Ta ngửa đầu nhìn hắn, cả người phát run, "Ta là hoàng tử Bội triều, là con của thiên tử chứ đâu phải con mèo con chó mà thích làm gì ta thì làm? Những quốc gia phiên bang đó chỉ là nước nhỏ chư hầu, há có thể xứng cùng Bội triều ta liên hôn."
Thái Tử rũ mắt nhìn ta, ánh nến lập lòe trên đôi mắt, nét ghét bỏ trên mặt hắn dần dần lắng xuống. Hắn cong lưng, như là lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá ta.
"Nói rất đúng." Hắn thốt ra từng câu từng chữ.
Sau khi Thái Tử rời đi, ta liền nhanh chóng tháo búi tóc, chân trần đi đến trước gương đồng rồi cầm lấy khăn trong chậu nước cung nhân đã chuẩn bị, ta hết lau mặt lại lau môi, lau đến khi da thịt rát đau mới ném lại khăn vào trong chậu.
Hiện giờ mới thử một chút như vậy còn chưa đủ.
Thập nhị công chúa nói bên người Thái Tử mang theo tiểu tượng hình Trưởng công chúa, đựng trong một túi tiền luôn đeo bên hông hắn.
Đương nhiên cho dù Thái Tử có cảm tình không thể nói với Trưởng công chúa, thì chỉ dựa vào khuông mặt có vài phần tương tự này của ta cũng không đủ để Thái Tử bỏ Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn được Thái Tử trọng dụng, tiền đề vẫn là lấy Lâm Trọng Đàn làm trung tâm.
Một con chó dù có trung thành đến đâu thì nếu là chó dữ vẫn sẽ cắn người, thấy chó của mình cắn người khác thì chủ nhân của nó cũng sẽ có ngày nghi kỵ liệu đến khi nào nó cắn ngược lại mình.
Hôm sau ta đi đến tửu lầu lớn nhất ở kinh thành, đầu đội màn mũ ngồi xem du khách đông đảo phía dưới. Chốc lát sau cửa phòng bị đẩy ra. Hôm nay Tống Nam không mang bội đao bên hông, cũng không mặc quan phục, hắn đi đến trước mặt ta rồi quỳ một gối, "Chủ tử."
"Nữu Hỉ, đem cửa sổ đóng lại, trước mang những người khác ra ngoài đi." Ta nói.
Đợi Nữu Hỉ đi mất, Tống Nam liền thấp giọng nói: "Thuộc hạ đã điều tra rõ về Đoạn Thừa Vận - con dòng thứ của Đoạn gia, hắn không có ham mê gì đặc biệt, mỗi ngày cứ đều đều vào triều rồi lại hạ triều, mỗi tháng sẽ có mấy ngày đi nghe diễn khúc, thích nghe nhất chính là khúc《 Vọng Mẫu Đài 》."
"《 Vọng Mẫu Đài 》?" Ta nhẹ lẩm bẩm ra tiếng.
《 Vọng Mẫu Đài 》 kể về chuyện xưa của Trường Sa Định vương Lưu Phát và mẹ đẻ của mình trong thời kỳ Hán Cảnh Đế làm vua Tây Hán, mẫu thân thân sinh của Lưu Phát có thân phận hèn mọn, thời niên thiếu ngài không muốn nhận mẫu, đến khi lớn tuổi lại không có cách nào đoàn viên với mẹ đẻ, ở cùng một đất nhưng lại không được gặp nhau, trong cơn bi thống ngài đã thành lập đài Vọng Mẫu để tưởng nhớ mẹ của mình.*
* Trường Sa là phong quốc chư hầu thời Tây Hán, Tấn, Lưu Tống, Nam Tề, Trần trong lịch sử Trung Quốc, ngày nay thuộc địa phận tỉnh Hồ Nam. Năm 157 TCN, Hán Văn Đế băng hà, Hán Cảnh Đế lên ngôi. Năm 155 TCN, Cảnh Đế phong con thứ là Lưu Phát (劉發) làm Trường Sa Định vương
Ta nghĩ ngợi một chút, Tống Nam đột nhiên hỏi ta.
"Chủ tử, vết thương trên cánh tay người đã khá hơn chưa?"
Ta ngẩn ra một lát mới nhận ra hắn đang nói về vết cắn trên tay ta, "Không có gì phải lo đâu."
Tống Nam nhẹ nâng mắt lên, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp thuốc mỡ, "Đây là thuốc thuộc hạ hay dùng để trị vết thương, chủ tử có thể dùng cái này để bôi lên miệng vết thương cho nhanh lành đấy ạ."
"Mấy cái dấu răng thôi mà còn dùng thuốc bôi làm gì." Ta cũng không để ý việc này ở trong lòng, nhưng Tống Nam lại biểu hiện có chút kích động, "Nếu không xử lý ổn chỉ sợ sẽ lưu sẹo mất ạ."
Hắn thấy ta tỏ vẻ kinh ngạc mà nhìn hắn thì thanh âm lại hạ xuống, "Thuộc hạ không có ý gì khác, việc thuộc hạ cắn chủ tử là chuyện mạo phạm đến ngài, cho nên mới muốn đền bù một chút."
"Là ta bảo ngươi cắn, đâu ra mạo phạm." Ta nghĩ nghĩ, vẫn là cấm lấy thuốc mỡ từ trong tay hắn, "Được rồi, ta bôi được chưa, chuyện của Đoạn gia mong rằng ngươi giúp ta lưu tâm, còn có ta muốn gặp Đoạn Thừa Vận."
Nói chuyện với Tống Nam xong ta liền ngồi xe ngựa đi đến Thái Học. Vừa đến Thái Học ta liền nghe được có người thảo luận về chuyện khoa cử năm nay.
Người tham gia năm nay không nhiều, trong đó có Lâm Trọng Đàn. Lâm Trọng Đàn từ khi nhập Thái Học đến nay vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu, tất cả học sinh ở Thái Học đều chờ mong biểu hiện năng lực của hắn trong kỳ thi năm nay. Ngoài ra thì trong kinh thành cũng có rất nhiều quý tộc môn phiệt cũng đang đợi.
Lâm Trọng Đàn nếu đỗ Trạng Nguyên thì chắc chắn sẽ nổi danh Thiên hạ.
Tới phòng học, ta nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đang ngồi trước bàn sát của sổ, tay hắn cầm bút nhưng không thấy viết, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta qua chỗ của mình ngồi xuống, vì đêm qua ngủ không được mấy nên lúc vào giờ học nhịn không được ngáp mấy lần. Tiến sĩ ở Thượng xá tuy nghiêm khắc nhưng cũng không khắc nghiệt, nhìn thấy ta ngáp liên miên cũng chỉ là uyển chuyển gõ gõ lên bàn ta mấy cái để nhắc nhở.
Đến giờ nghỉ giải lao, ta dứt khoát trốn vào Thính Vũ Các của Thái Học để ngủ bù. Nhưng thật trùng hợp là ta vừa đến Thính Vũ Các không bao lâu thì trời đổ mưa to. Ta rúc trên giường ở lầu ba nghe tiếng mưa rơi, để mặc cho mưa bụi phiêu phiêu bay vào từ cửa sổ, thấm ướt y phục trên người.
Trong tiếng mưa rơi có tiếng bước chân đi lên bậc thang.
Tiếng bước chân kia truyền qua ô cửa sổ, đến khi đến bên cạnh ta thì ngừng lại.
Ta nhắm mắt không mở, tùy ý để người nọ cuộn ống tay áo ta lên, sau đó bôi thuốc cho ta. Cho đến khi người nọ chuẩn bị rời đi ta mới đột nhiên ngồi dậy.
"Lâm Trọng Đàn, ngươi đứng lại."
Lâm Trọng Đàn đưa lưng về phía ta, trong tay còn cầm lọ thuốc mỡ chưa kịp cất.
Ta nhìn chằm chằm hắn, tay nắm chặt lên dấu răng trên cánh tay, "Làm sao ngươi biết trên cánh tay ta...... Có thương tích? Ngươi...... Có phải ngươi đã biết gì rồi đúng không?" . ?r?yệ? chí?h ở ( ? RÙM?RU?ỆN.V? )
Lâm Trọng Đàn lặng im một lát, sau đó nghiêng mắt nhìn về phía ta. Không biết là do ta ảo giác hay là gì nhưng nhìn hắn có chút mệt mỏi, giống như một đêm chưa ngủ, nhưng riêng đôi mắt lại phá lệ thanh minh.
Ta chạm mắt trực tiếp với Lâm Trọng Đàn, hôm qua nhờ vào men say ta còn có thể cùng hắn bình thản ở chung, nhưng hôm nay ta lại nghĩ tới cái chết của Lương Cát.
Đây chính là hung thủ giết người.
Vì không muốn hắn nhìn ra sự hận thù trong mắt nên ta chỉ có thể nhắm mắt lại, nhưng thân thể lại nhịn không được run rẩy, "Ngươi đi đi."
Nhưng khi ta nói ra lời này, hắn lại rảo bước đi đến bên cạnh ta, ngón tay nhanh nhẹn kéo bàn tay đang tự nắm lấy tay mình của ta, "Trên tay có thương tích thì đừng giữ chặt như vậy."
Ta vẫn nhắm hai mắt như cũ, "Ta không cần ngươi lo."
Ngữ khí Lâm Trọng Đàn mềm nhẹ đi một chút, "Tiểu......" Hắn tựa hồ chuẩn bị gọi ta là Tiểu Địch, nhưng mới vừa nói một chữ lại ngừng, sửa lời nói, "Vậy Cửu hoàng tử nhớ rõ mỗi ngày bảo cung nhân bôi thuốc lên miệng vết thương, đừng để tay đụng nước, ta sẽ để thuốc mỡ ở đây cho người."
Ta nghe ra ý tứ hắn phải đi, không khỏi mở mắt ra. Ánh mắt chúng ta chạm nhau, bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích, vì trời đang bị mây đen giăng kín, cộng thêm cửa sổ đóng lại mà xung quanh trở nên tối tăm.
Ta cắn môi dưới, nước mắt từ từ rơi xuống, hắn nhìn thấy ta khóc thì biểu tình không khỏi biến đổi, tiện đà lấy ra khăn tay giúp ta lau nước mắt, "Sao lại khóc? Đau sao?"
Ta cắn răng không nói, chờ hắn ôm ta vào lòng, ta đột nhiên cắn mạnh lên bả vai hắn. Mãi đến khi ta nếm được vị máu tươi mới chịu buông hàm răng ra, nức nở nói: "Ta không muốn ở trong cung nữa, ta thật sự ở không nổi, ngươi dẫn ta đi được không? Chúng ta đi đến nơi nào thật xa đi, chỉ cần đi khỏi đây."