Chương 36
Dựa theo lời của Sát Thái, hình như bọn họ chuẩn bị đưa ta đến Bắc Quốc. Bắc Quốc đường xa lại hiểm trở, nghe nói bá tánh nơi đó không chỉ có dân phong cởi mở, thậm chí còn có phong tục ăn thịt sống uống máu tươi. Họ muốn dùng ta để bàn bạc việc thông thương, tuy ta không hiểu việc triều chính, nhưng cũng biết đại sự kiểu này không thể nào chỉ nhờ một hoàng tử không có vị thế gì như ta là có thể thương thảo xong.
Nếu chuyện thông thương không thành, họ nhất định sẽ giết ta.
Ta còn chưa báo thù thành công mà đã phải chết tiếp sao?
Lâm Trọng Đàn nếu biết ta chết rồi lại sống, sống rồi lại chết thì nhất định là sẽ cười đến mức mắt mũi nhăn hết cả vào đi, hắn sẽ càng thêm yên tâm thoải mái mà ngồi vào vị trí nhị thiếu gia Lâm gia.
Ta cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác để quên đi hoàn cảnh hiện giờ, nhưng không gian yên tĩnh chật chội làm ta sợ hãi không thôi. Phảng phất như ta lại về tới đêm sinh nhật 17 tuổi đó, ta bị nhốt ở trong rương, cho dù giãy giụa như nào cũng không thoát nổi cái rương đen như mực lại oi bức đó.
Là Lâm Trọng Đàn cứu ta từ trong rương ra, và cũng là đêm đó hắn chủ động hôn ta. Đêm hôm ấy đối với ta mà nói như là mở đầu cho hết thảy ác mộng sau này, mà hiện tại ta lại lần nữa lâm vào ác mộng của hắn.
Vì bị nhốt ở trong rương nên ta cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn. Ta hôn hôn trầm trầm cuộn tròn ở trong rương, đến cả khi rương bị mở ra lúc nào cũng không biết, ánh sáng đổ xuống làm chói mắt ta, ta được người tới cởi vải trói tay rồi ôm vào trong lòng ngực, ý thức của ta sau đó mới dần dần thu hồi.
"Không có việc gì, đừng sợ." Người nọ nhẹ giọng trấn an, đồng thời cởi xuống áo ngoài trên người bao lại ta.
Ta bị bỏ mặc một mình lâu nên khi chợt cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người khác, ta theo bản năng ôm sát đối phương, hận không thể khảm chính mình vào trong lòng ngực của người đó, cũng không khống chế được nước mắt mà nức nở ra tiếng, cho đến khi người nọ khẽ hôn lên gương mặt ta, ôn thanh gọi "Tiểu Địch".
Cả người ta cứng đờ, ngửi được mùi dược liệu quen thuộc, ta lập tức giãy giụa.
"Buông ta ra!"
Lâm Trọng Đàn không chỉ không buông tay, còn tiếp tục dỗ ta, "Tiểu Địch, đừng sợ, những người Bắc Quốc đó đã bị bắt lại, chúng ta có thể trở về rồi."
"Ta không phải Tiểu Địch, ngươi đừng gọi ta như vậy!" lần thứ hai ta có cảm xúc gần như hỏng mất, vì sao luôn là Lâm Trọng Đàn, vì sao luôn là hắn?
Ta tùy ý tránh ra khỏi ôm ấp của hắn, ngã xuống trên mặt đất, hắn còn muốn cúi xuống ôm ta tiếp, ta không màng tới bộ dáng chật vật của mình, chỉ mong hắn đừng tới gần ta nữa.
"Ngươi đừng tới đây! Đừng chạm vào ta!"
Bước chân Lâm Trọng Đàn khựng lại, nhưng qua một vài giây vẫn đến gần ta. Ta kháng cự mà lui về sau, nghe hắn gọi ta Tiểu Địch, cuối cùng ta nhịn không được nói "Ta không phải Lâm Xuân Địch, ngươi còn muốn ta giải thích bao nhiêu lần nữa? Lâm Xuân Địch đã chết rồi, hắn đã sớm chết! Ngươi cho rằng người chết có thể sống lại sao? Vớ vẩn, nếu người chết có thể sống lại thì sao ngươi không chết đi?!"
Bước chân hắn hoàn toàn dừng lại, hàng mi dài hơi run, ánh mắt hắn nhìn ta khác hẳn so với lúc nãy, mà ta như phát hiện được nhược điểm của hắn, chống thân thể từ dưới mặt đất bò lên.
"Lâm Trọng Đàn, ngươi hối hận có phải không? Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận, các ngươi đừng gọi ta Lâm Xuân Địch nữa, dù ngươi có gọi một ngàn hay một vạn lần thì Lâm Xuân Địch cũng đã chết rồi. Ta nghe nói hắn chết đuối, vậy hẳn là thi thể hắn trương phồng rất khó coi đi, chính mắt ngươi nhìn thấy chưa?"
Mặt Lâm Trọng Đàn hoàn toàn chuyển sang trắng bệch, ta phảng phất nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn như đang biến mất, như thể một bức sơn cảnh hoa lệ màu sắc dần chuyển thành tranh thuỷ mặc*.
* Tranh thủy mặc màu đen trắng.
Nhưng một lát sau, hắn vẫn hướng tới gần ta, "Cửu hoàng tử, chúng ta mau rời thuyền thôi."
Ta không muốn để hắn chạm vào ta, dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát, bởi vì lúc nãy ta giãy giụa nên quần áo Lâm Trọng Đàn xộc xệch, vô ý làm rơi một sợi dây trên cổ hắn. Chờ ta nhìn kỹ ta mới phát hiện trông nó rất quen mắt.
Chắng phải đó là sợi tơ hồng kim dương ta đeo ngày trước sao?
Bởi vì ta từng ném nó một lần nên trên mặt con kim dương có một chút tỳ vết.
Lâm Trọng Đàn mang cái này làm cái gì?
Trước khi ta chết sợi tơ hồng kim dương này ta còn đeo ở trên cổ, hắn gỡ nó xuống đeo lên người mình sao?
Trong khoảnh khắc đó, ghê tởm lan ra tràn ngập toàn thân ta, ta không khỏi nắm chặt sợi tơ hồng kim dương kia trong tay, chạy vội tới cửa sổ của khoang thuyền.
"Tiểu Địch!"
Từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua tiếng kêu thất thanh như vậy của Lâm Trọng Đàn, phảng phất như chuyện ta làm là điều gì đó quá sợ hãi đối với hắn. Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn tiến gần, lạnh lùng nói: "Ngươi đứng lại!"
Hắn nhất thời dừng bước chân, lần đầu tiên ta hoàn toàn đọc hiểu cảm xúc trong mắt hắn, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự cẩn thận, sợ hãi cùng với thống khổ.
Thống khổ?
Loại người này còn biết thống khổ sao?
Định lừa ta hay gì?
"Ta không tới gần nữa, ngươi...... Ngươi đừng đứng gần cửa sổ như vậy, lại đây được không? Ta không chạm vào ngươi." Lâm Trọng Đàn nhẹ giọng nói.
Ta nhìn sợi tơ hồng kim dương trong tay, chuyện ngày xưa như đèn kéo quân hiện lên trước mắt ta. Hắn thổi sáo cho ta, vì ta học diễn múa rối bóng, đưa lễ vật tặng ta, kết quả tất cả chỉ là bẫy của hắn mà thôi.
Ta châm chọc mà cười thành tiếng, ném sợi dây ra ngoài cửa sổ "Ngươi nhận lầm người rồi, Lâm Xuân Địch đã chết, tựa như vật này vậy, ném vào lòng sông rồi thì cả đời này không thể tái kiến."
Ta nói xong thì cố gắng chịu đựng thân thể hư nhuyễn mà đi ra ngoài khoang thuyền, nhưng đi chưa được mấy bước phía sau liền truyền đến tiếng rơi xuống nước "Bùm" một cái.
Thanh âm làm ta sửng sốt, ta xoay người nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ lúc này mở rộng còn Lâm Trọng Đàn thì chẳng thấy đâu. Đợi ta đi đến trước cửa sổ thì chỉ nhìn thấy bọt nước chưa tan trên mặt nước do có người nhảy xuống.
"Đệ đệ." Thanh âm của Thái Tử đột nhiên vang lên ở cửa khoang thuyền.
Ta lập tức muốn đi nhặt áo ngoài ta vứt trên mặt đất lên, nhưng Thái Tử ngăn cản ta trước một bước.
Ánh mắt hắn làm càn mà ở trên người ta lưu luyến, thậm chí còn duỗi tay đẩy lọn tóc dài đang rũ trên người ta ra sau. Ta lui ra phía sau một bước, hắn tới gần một bước.
"Ngươi định làm cái gì?" Ta nỗ lực khống chế sự run rẩy trong giọng nói.
Thái Tử rốt cuộc chuyển tầm mắt lên trên mặt ta, "Không làm gì cả, cô chỉ muốn nhìn một chút xem đệ đệ có bị thương hay không thôi." Nửa câu sau hắn ý vị không rõ, "Cũng may Sát Thái chỉ thích nữ tử."
Hắn cầm lấy áo choàng đang vắt trên khuỷu tay hắn lên, phủ thêm lên người ta, "Hồi cung đi, phụ hoàng và Trang quý phi đang rất lo lắng cho ngươi."
Ta nhìn Thái Tử, những sự việc nhỏ nhặt trước đây chợt như được xâu chuỗi lại, "Có phải chuyện đêm nay ngươi đã sớm biết?"
Lâu như vậy nhưng thuyền không khởi hành, thủ vệ thì lỏng lẻo, còn có áo choàng hắn đã chuẩn bị tốt từ bao giờ, cứ như thể hắn đã sớm biết ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Thái Tử nghe ta nói như vậy, mặt mày âm nhu lộ ra một nụ cười nhẹ, "Xem ra ngươi không ngốc lắm, người Bắc Quốc tuy kiêu dũng thiện chiến nhưng đều là mấy tên mãng phu, ngu như lợn vậy, phụ hoàng vẫn luôn muốn biên cảnh hai nước Bội Bắc thống nhất, giờ thì có lý do thích hợp rồi."
Hắn duỗi tay kéo khăn sa trên đầu ta xuống, "Đợi lát nữa nhìn thấy phụ hoàng, nhớ rõ phải khóc cho tốt vào nghe chưa."
Thì ra là thế, thì ra ta chỉ là mồi nhử trong bẫy, khó trách những thủ vệ dó đều không nhìn kỹ mặt ta, có lẽ bọn họ đã sớm nhận ra ta, chỉ là giữ kín không nói ra thôi.
Trong lòng ta thấy tức giận vô cùng, nhưng ta cũng biết lúc này cùng Thái Tử phát giận thì không thay đổi được gì nên chỉ có thể cắn răng tạm thời theo hắn rời thuyền. Thái Tử đưa ta lên xe ngựa sau đó liền đi, ta tưởng hắn hẳn là đi xử lý mấy người Bắc Quốc còn ta sẽ đi trước.
Nhưng chậm chạp mãi không ai lái xe, ta duỗi tay đem cửa sổ xe mở ra.
Cửa sổ xe đối diện với nước sông, từ trên mặt nước trồi lên một cái bóng trắng, bóng trắng lấy hơi không bao lâu thì lại lẻn vào trong nước, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đợi ta xem cũng thấy mệt mới thấy cái bóng đi lên bờ.
Cả người Lâm Trọng Đàn ướt đẫm, bước đi lảo đảo mà đi, đi chưa được mấy bước liền đột nhiên phun ra một búng máu.
Có người tiến lên dìu hắn nhưng bị hắn đẩy ra. Lâm Trọng Đàn cúi đầu bình tĩnh nhìn đồ vật trong tay, như là cực kỳ trân trọng nó vậy, bàn tay còn lại chậm rãi lau vết máu bên khóe môi. Bỗng nhiên hắn giống như chú ý tới ánh mắt của ta, ngẩng đầu nhìn về hướng xe ngựa, ta không kịp tránh nên chạm mắt với hắn.
Mặt hắn lúc này so với mặt trăng có khi còn trắng hơn, vì phun ra máu nên môi ửng đỏ, trông như diễm quỷ vừa trồi lên từ giữa sông.
Ta đạm mạc mà quay mặt đi, một lần nữa đem cửa sổ xe đóng lại.
- -
Xe ngựa vừa đến cửa cung đã bị người kêu dừng lại.
Ngoài xe là thanh âm của Trang quý phi, "Trên xe chính là Tòng Hi sao?"
Ta đoạt lấy cơ hội trả lời của Thái Tử, tự mình mở cửa xe ra, Trang quý phi vừa thấy ta thì đôi mắt liền đỏ, vươn tay, "Tòng Hi, xuống đây."
Ta vừa xuống xe, nàng nhìn thấy ta đi chân đất nên mắt càng thêm phiếm hồng. Chờ về tới Cung Trọng Hoa, Trang quý phi ngay lập tức gọi người lấy giày vớ tới, tiện đà kiểm tra ta xem ta có bị thương hay không, ta không muốn nàng nhìn thấy bộ quần áo ta đang mặc dưới áo choàng, nhưng ta không cho xem nàng liền khóc.
Đương nhiên, nhìn thấy xong là nước mắt nàng rơi như mưa không ngăn được.
Chưa từng có người bởi vì ta mà khóc thành như vậy, rõ ràng người bị bắt cóc là ta nhưng nhìn Trang quý phi còn khó chịu hơn ta. Ta dừng một chút, vụng về mà định lau nước mắt cho nàng, nàng phát hiện ý định của ta, bài trừ cười nhạt nói "Mẫu phi không có việc gì, Tòng Hi, con đi tắm gội trước đi, đợi lát nữa Phụ Hoàng sẽ đến, con không cần ra gặp, cứ ngủ trong điện thôi."
Hoàng Thượng quả nhiên không bao lâu liền tới, ta nghe theo Trang quý phi không đi ra ngoài, chỉ nghe được tiếng hai người cãi nhau.
"Bệ hạ đã quên lúc trước thần thiếp sinh hạ Tòng Hi khổ như nào sao? Lúc ấy thần thiếp đau một ngày một đêm, xỉu lên xỉu xuống, thật vất vả Tòng Hi mới sinh ra, nhưng bởi vì nó ngốc nên đừng nói chủ tử trong cung, đến cả bọn nô tài cũng ngầm cười nhạo Tòng Hi. Giờ Tòng Hi mới khá lên không được bao lâu mà bệ hạ nỡ để nó đi làm mồi nhử? Nếu Tòng Hi chết trong tay mấy người Bắc Quốc đó thì sao? Bệ hạ có nghĩ tới bao giờ chưa?
"Miểu nhi, nàng đừng tức giận như vậy, trẫm cũng không muốn để Tòng Hi mạo hiểm, chỉ là người Bắc Quốc......"
Hoàng Thượng nói còn chưa xong đã bị Trang quý phi ngắt lời.
"Bệ hạ thật sự không biết chút gì? Trong cung đề phòng nghiêm ngặt, Tòng Hi sao có thể dễ dàng bị bắt cóc chứ? Chỉ vì muốn một lưới bắt hết thám tử Bắc Quốc ở kinh thành mà bệ hạ liền có thể lấy Tòng Hi ra đánh cược. Con mà có mệnh hệ gì chắc thiếp sống không nổi, không bằng bệ hạ biếm hai mẹ con vào lãnh cung đi, không, phạt chúng ta vào chùa, ăn chay niệm phật cho đến hết cuộc đời này cũng được. Thần thiếp làm quý phi còn có tác dụng gì chứ? Đến cả hài tử của bệ hạ thần thiếp cũng bảo hộ không được, bệ hạ cũng không đau lòng con của chúng ta!"
"Miểu nhi, nàng không cần xúc động, bình tĩnh chút."
"Thần thiếp không bình tĩnh được, bệ hạ biết khi Tòng Hi khi trở về có bộ dạng gì không? Nó sợ hãi, mới vừa rồi phải vất vả lắm mới ngủ được, còn ở trong mộng kêu phụ hoàng cứu ta." Trang quý phi khóc càng lớn hơn, ngay sau đó có tiếng nam tử dỗ dành.
"Lần này là ta suy xét không chu toàn, về sau sẽ không để tình huống này tái diễn nữa. Miểu nhi, nàng đừng nóng giận, để ta đi xem Tòng Hi."
Hoàng Thượng thay đổi cả cách xưng hô.
Thanh âm Trang quý phi nghe nhu hòa hơn trước rất nhiều, "Không được đi, Tòng Hi ngủ rồi, ngươi đừng đi quấy rầy nó, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu."
"Được được được, sau này nàng tha thứ cho ta cũng chưa muộn. Ngày mai ta sẽ điều một đội tư binh đến cho Tòng Hi, đội tư binh này về sau sẽ chỉ nghe theo lời nó, mệnh lệnh của những người khác đều không nghe, được chưa?."
Qua hồi lâu, Trang quý phi đi vào nội điện, thấy ta còn ngồi mà chưa ngủ liền giống như ngày xưa định hát ru cho ta nghe, nhưng ta mở miệng nói trước.
"Mẫu phi, ta có thể tự mình ngủ, người đi nghỉ ngơi đi."
Nàng nghe thấy hai chữ "Mẫu phi", ngay lâp tức choáng váng đứng im tại chỗ.
Ta thấy im lặng, lại gọi nàng một tiếng, "Mẫu phi."
Trang quý phi rốt cuộc lấy lại tinh thần, lập tức nhào đến trên người ta gào khóc, không hề có một chút dáng vẻ quý phi nào.
Ta ngây ngốc ra, duỗi tay ôm lấy nàng. Đời trước rất ít khi ta nhận được sự quan tâm của mẫu thân, càng miễn bàn đến việc cảm nhận kiểu vì con mà đánh đổi tất cả như Trang quý phi, ta nghĩ ta đã thừa nhận thân phận này thì cũng nên làm cho tròn đạo hiếu.
Ta không muốn lúc nào Trang quý phi cũng phải bảo hộ ta, ta cũng muốn bảo vệ nàng.
Ta không biết Hoàng Thượng xử lý đám sứ thần Bắc Quốc kia như thế nào, nhưng một ngày nọ ta biết được Lâm Trọng Đàn bị triệu tiến cung, đang ở chỗ Hoàng Thượng lĩnh thưởng nên liền vội vàng chạy đến Ngự Thư Phòng.
Trong điện ngoại trừ Hoàng Thượng và Lâm Trọng Đàn thì có cả Thái Tử cũng ở đó. Hoàng Thượng nhìn thấy ta, lập tức vẫy tay bảo ta lại gần, "Tòng Hi, sao ngươi lại đến đây? Thân thể có khá hơn chưa?"
Hôm ta bị bắt cóc đã qua được bảy ngày, ta khẽ liếc Lâm Trọng Đàn quỳ trên mặt đất, lập tức đi đến trước mặt Hoàng Thượng hành lễ, "Phụ hoàng, nhi thần đã khỏe hơn nhiều rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Hoàng Thượng vỗ vỗ bả vai ta, sau đó nói với Lâm Trọng Đàn, "Lâm Trọng Đàn, lần này ngươi lập hai công liên tiếp, không chỉ thắng sứ thần Bắc Quốc mà còn giúp trẫm cứu Tòng Hi trở về, trẫm muốn thưởng ngươi. Trẫm nghe Thái Tử nói ngươi là người của Lâm gia ở Cô Tô, tổ phụ ngươi có phải Lâm Tổ Văn không?"
"Đúng ạ." Lâm Trọng Đàn đáp.
"Trẫm nhớ rõ năm đó khi trẫm còn nhỏ, tổ phụ ngươi nhậm chức ở kinh thành, sau vì tuổi tác đã cao mà từ quan, toàn gia di dời đến Cô Tô." Hoàng Thượng như chìm đắm vào ký ức xưa cũ, hồi lâu mới trầm ngâm nói, "Tuy ngươi không có công danh nhưng đã biết vì nước vì trẫm mà phân ưu, như vậy đi, vì năm nay ngươi tham gia khoa cử nên trẫm sẽ không ban thưởng chức sắc cho ngươi, nhưng trẫm sẽ ban thưởng cho Lâm gia. Lâm gia cũng coi như là một gia tộc trung thành với quốc gia ta, trẫm liền phong phụ thân ngươi chức danh Giang Âm hầu, tuy danh này không thừa kế nhưng cũng cho phụ thân ngươi một đời vinh dự."
Một bên Thái Tử cười cười, "Lâm Trọng Đàn, còn không mau tạ chủ long ân?"
Lâm Trọng Đàn cúi đầu hành lễ, "Trọng đàn tạ chủ long ân, bệ hạ thật khoan thứ ái dân, Trọng Đàn cảm động đến rơi nước mắt, nguyện thề sống chết vì bệ hạ trung thành, vì Bội triều cống hiến hết mình."
Loại ban thưởng kiểu này thường là chỉ giao cho thái giám đi ban chỉ, sau đó thay mặt vua thụ phong chức danh cho người được phong. Ta nhìn sang Lâm Trọng Đàn đang quỳ gối tạ ơn, trong lòng liền nảy lên một ý tưởng.
"Phụ hoàng, lần này ít nhiều Lâm Trọng Đàn đã cứu nhi thần nên nhi thần mới có thể bình an trở về, không bằng việc thụ phong này giao cho Tòng Hi đi, nhi thần chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, cũng muốn đi xem núi sông Cô Tô đẹp như nào."
Nếu chuyện thông thương không thành, họ nhất định sẽ giết ta.
Ta còn chưa báo thù thành công mà đã phải chết tiếp sao?
Lâm Trọng Đàn nếu biết ta chết rồi lại sống, sống rồi lại chết thì nhất định là sẽ cười đến mức mắt mũi nhăn hết cả vào đi, hắn sẽ càng thêm yên tâm thoải mái mà ngồi vào vị trí nhị thiếu gia Lâm gia.
Ta cố gắng suy nghĩ sang chuyện khác để quên đi hoàn cảnh hiện giờ, nhưng không gian yên tĩnh chật chội làm ta sợ hãi không thôi. Phảng phất như ta lại về tới đêm sinh nhật 17 tuổi đó, ta bị nhốt ở trong rương, cho dù giãy giụa như nào cũng không thoát nổi cái rương đen như mực lại oi bức đó.
Là Lâm Trọng Đàn cứu ta từ trong rương ra, và cũng là đêm đó hắn chủ động hôn ta. Đêm hôm ấy đối với ta mà nói như là mở đầu cho hết thảy ác mộng sau này, mà hiện tại ta lại lần nữa lâm vào ác mộng của hắn.
Vì bị nhốt ở trong rương nên ta cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn. Ta hôn hôn trầm trầm cuộn tròn ở trong rương, đến cả khi rương bị mở ra lúc nào cũng không biết, ánh sáng đổ xuống làm chói mắt ta, ta được người tới cởi vải trói tay rồi ôm vào trong lòng ngực, ý thức của ta sau đó mới dần dần thu hồi.
"Không có việc gì, đừng sợ." Người nọ nhẹ giọng trấn an, đồng thời cởi xuống áo ngoài trên người bao lại ta.
Ta bị bỏ mặc một mình lâu nên khi chợt cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người khác, ta theo bản năng ôm sát đối phương, hận không thể khảm chính mình vào trong lòng ngực của người đó, cũng không khống chế được nước mắt mà nức nở ra tiếng, cho đến khi người nọ khẽ hôn lên gương mặt ta, ôn thanh gọi "Tiểu Địch".
Cả người ta cứng đờ, ngửi được mùi dược liệu quen thuộc, ta lập tức giãy giụa.
"Buông ta ra!"
Lâm Trọng Đàn không chỉ không buông tay, còn tiếp tục dỗ ta, "Tiểu Địch, đừng sợ, những người Bắc Quốc đó đã bị bắt lại, chúng ta có thể trở về rồi."
"Ta không phải Tiểu Địch, ngươi đừng gọi ta như vậy!" lần thứ hai ta có cảm xúc gần như hỏng mất, vì sao luôn là Lâm Trọng Đàn, vì sao luôn là hắn?
Ta tùy ý tránh ra khỏi ôm ấp của hắn, ngã xuống trên mặt đất, hắn còn muốn cúi xuống ôm ta tiếp, ta không màng tới bộ dáng chật vật của mình, chỉ mong hắn đừng tới gần ta nữa.
"Ngươi đừng tới đây! Đừng chạm vào ta!"
Bước chân Lâm Trọng Đàn khựng lại, nhưng qua một vài giây vẫn đến gần ta. Ta kháng cự mà lui về sau, nghe hắn gọi ta Tiểu Địch, cuối cùng ta nhịn không được nói "Ta không phải Lâm Xuân Địch, ngươi còn muốn ta giải thích bao nhiêu lần nữa? Lâm Xuân Địch đã chết rồi, hắn đã sớm chết! Ngươi cho rằng người chết có thể sống lại sao? Vớ vẩn, nếu người chết có thể sống lại thì sao ngươi không chết đi?!"
Bước chân hắn hoàn toàn dừng lại, hàng mi dài hơi run, ánh mắt hắn nhìn ta khác hẳn so với lúc nãy, mà ta như phát hiện được nhược điểm của hắn, chống thân thể từ dưới mặt đất bò lên.
"Lâm Trọng Đàn, ngươi hối hận có phải không? Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận, các ngươi đừng gọi ta Lâm Xuân Địch nữa, dù ngươi có gọi một ngàn hay một vạn lần thì Lâm Xuân Địch cũng đã chết rồi. Ta nghe nói hắn chết đuối, vậy hẳn là thi thể hắn trương phồng rất khó coi đi, chính mắt ngươi nhìn thấy chưa?"
Mặt Lâm Trọng Đàn hoàn toàn chuyển sang trắng bệch, ta phảng phất nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn như đang biến mất, như thể một bức sơn cảnh hoa lệ màu sắc dần chuyển thành tranh thuỷ mặc*.
* Tranh thủy mặc màu đen trắng.
Nhưng một lát sau, hắn vẫn hướng tới gần ta, "Cửu hoàng tử, chúng ta mau rời thuyền thôi."
Ta không muốn để hắn chạm vào ta, dùng hết sức lực toàn thân tránh thoát, bởi vì lúc nãy ta giãy giụa nên quần áo Lâm Trọng Đàn xộc xệch, vô ý làm rơi một sợi dây trên cổ hắn. Chờ ta nhìn kỹ ta mới phát hiện trông nó rất quen mắt.
Chắng phải đó là sợi tơ hồng kim dương ta đeo ngày trước sao?
Bởi vì ta từng ném nó một lần nên trên mặt con kim dương có một chút tỳ vết.
Lâm Trọng Đàn mang cái này làm cái gì?
Trước khi ta chết sợi tơ hồng kim dương này ta còn đeo ở trên cổ, hắn gỡ nó xuống đeo lên người mình sao?
Trong khoảnh khắc đó, ghê tởm lan ra tràn ngập toàn thân ta, ta không khỏi nắm chặt sợi tơ hồng kim dương kia trong tay, chạy vội tới cửa sổ của khoang thuyền.
"Tiểu Địch!"
Từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua tiếng kêu thất thanh như vậy của Lâm Trọng Đàn, phảng phất như chuyện ta làm là điều gì đó quá sợ hãi đối với hắn. Ta quay đầu nhìn hắn, thấy hắn tiến gần, lạnh lùng nói: "Ngươi đứng lại!"
Hắn nhất thời dừng bước chân, lần đầu tiên ta hoàn toàn đọc hiểu cảm xúc trong mắt hắn, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự cẩn thận, sợ hãi cùng với thống khổ.
Thống khổ?
Loại người này còn biết thống khổ sao?
Định lừa ta hay gì?
"Ta không tới gần nữa, ngươi...... Ngươi đừng đứng gần cửa sổ như vậy, lại đây được không? Ta không chạm vào ngươi." Lâm Trọng Đàn nhẹ giọng nói.
Ta nhìn sợi tơ hồng kim dương trong tay, chuyện ngày xưa như đèn kéo quân hiện lên trước mắt ta. Hắn thổi sáo cho ta, vì ta học diễn múa rối bóng, đưa lễ vật tặng ta, kết quả tất cả chỉ là bẫy của hắn mà thôi.
Ta châm chọc mà cười thành tiếng, ném sợi dây ra ngoài cửa sổ "Ngươi nhận lầm người rồi, Lâm Xuân Địch đã chết, tựa như vật này vậy, ném vào lòng sông rồi thì cả đời này không thể tái kiến."
Ta nói xong thì cố gắng chịu đựng thân thể hư nhuyễn mà đi ra ngoài khoang thuyền, nhưng đi chưa được mấy bước phía sau liền truyền đến tiếng rơi xuống nước "Bùm" một cái.
Thanh âm làm ta sửng sốt, ta xoay người nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ lúc này mở rộng còn Lâm Trọng Đàn thì chẳng thấy đâu. Đợi ta đi đến trước cửa sổ thì chỉ nhìn thấy bọt nước chưa tan trên mặt nước do có người nhảy xuống.
"Đệ đệ." Thanh âm của Thái Tử đột nhiên vang lên ở cửa khoang thuyền.
Ta lập tức muốn đi nhặt áo ngoài ta vứt trên mặt đất lên, nhưng Thái Tử ngăn cản ta trước một bước.
Ánh mắt hắn làm càn mà ở trên người ta lưu luyến, thậm chí còn duỗi tay đẩy lọn tóc dài đang rũ trên người ta ra sau. Ta lui ra phía sau một bước, hắn tới gần một bước.
"Ngươi định làm cái gì?" Ta nỗ lực khống chế sự run rẩy trong giọng nói.
Thái Tử rốt cuộc chuyển tầm mắt lên trên mặt ta, "Không làm gì cả, cô chỉ muốn nhìn một chút xem đệ đệ có bị thương hay không thôi." Nửa câu sau hắn ý vị không rõ, "Cũng may Sát Thái chỉ thích nữ tử."
Hắn cầm lấy áo choàng đang vắt trên khuỷu tay hắn lên, phủ thêm lên người ta, "Hồi cung đi, phụ hoàng và Trang quý phi đang rất lo lắng cho ngươi."
Ta nhìn Thái Tử, những sự việc nhỏ nhặt trước đây chợt như được xâu chuỗi lại, "Có phải chuyện đêm nay ngươi đã sớm biết?"
Lâu như vậy nhưng thuyền không khởi hành, thủ vệ thì lỏng lẻo, còn có áo choàng hắn đã chuẩn bị tốt từ bao giờ, cứ như thể hắn đã sớm biết ta sẽ xảy ra chuyện gì.
Thái Tử nghe ta nói như vậy, mặt mày âm nhu lộ ra một nụ cười nhẹ, "Xem ra ngươi không ngốc lắm, người Bắc Quốc tuy kiêu dũng thiện chiến nhưng đều là mấy tên mãng phu, ngu như lợn vậy, phụ hoàng vẫn luôn muốn biên cảnh hai nước Bội Bắc thống nhất, giờ thì có lý do thích hợp rồi."
Hắn duỗi tay kéo khăn sa trên đầu ta xuống, "Đợi lát nữa nhìn thấy phụ hoàng, nhớ rõ phải khóc cho tốt vào nghe chưa."
Thì ra là thế, thì ra ta chỉ là mồi nhử trong bẫy, khó trách những thủ vệ dó đều không nhìn kỹ mặt ta, có lẽ bọn họ đã sớm nhận ra ta, chỉ là giữ kín không nói ra thôi.
Trong lòng ta thấy tức giận vô cùng, nhưng ta cũng biết lúc này cùng Thái Tử phát giận thì không thay đổi được gì nên chỉ có thể cắn răng tạm thời theo hắn rời thuyền. Thái Tử đưa ta lên xe ngựa sau đó liền đi, ta tưởng hắn hẳn là đi xử lý mấy người Bắc Quốc còn ta sẽ đi trước.
Nhưng chậm chạp mãi không ai lái xe, ta duỗi tay đem cửa sổ xe mở ra.
Cửa sổ xe đối diện với nước sông, từ trên mặt nước trồi lên một cái bóng trắng, bóng trắng lấy hơi không bao lâu thì lại lẻn vào trong nước, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đợi ta xem cũng thấy mệt mới thấy cái bóng đi lên bờ.
Cả người Lâm Trọng Đàn ướt đẫm, bước đi lảo đảo mà đi, đi chưa được mấy bước liền đột nhiên phun ra một búng máu.
Có người tiến lên dìu hắn nhưng bị hắn đẩy ra. Lâm Trọng Đàn cúi đầu bình tĩnh nhìn đồ vật trong tay, như là cực kỳ trân trọng nó vậy, bàn tay còn lại chậm rãi lau vết máu bên khóe môi. Bỗng nhiên hắn giống như chú ý tới ánh mắt của ta, ngẩng đầu nhìn về hướng xe ngựa, ta không kịp tránh nên chạm mắt với hắn.
Mặt hắn lúc này so với mặt trăng có khi còn trắng hơn, vì phun ra máu nên môi ửng đỏ, trông như diễm quỷ vừa trồi lên từ giữa sông.
Ta đạm mạc mà quay mặt đi, một lần nữa đem cửa sổ xe đóng lại.
- -
Xe ngựa vừa đến cửa cung đã bị người kêu dừng lại.
Ngoài xe là thanh âm của Trang quý phi, "Trên xe chính là Tòng Hi sao?"
Ta đoạt lấy cơ hội trả lời của Thái Tử, tự mình mở cửa xe ra, Trang quý phi vừa thấy ta thì đôi mắt liền đỏ, vươn tay, "Tòng Hi, xuống đây."
Ta vừa xuống xe, nàng nhìn thấy ta đi chân đất nên mắt càng thêm phiếm hồng. Chờ về tới Cung Trọng Hoa, Trang quý phi ngay lập tức gọi người lấy giày vớ tới, tiện đà kiểm tra ta xem ta có bị thương hay không, ta không muốn nàng nhìn thấy bộ quần áo ta đang mặc dưới áo choàng, nhưng ta không cho xem nàng liền khóc.
Đương nhiên, nhìn thấy xong là nước mắt nàng rơi như mưa không ngăn được.
Chưa từng có người bởi vì ta mà khóc thành như vậy, rõ ràng người bị bắt cóc là ta nhưng nhìn Trang quý phi còn khó chịu hơn ta. Ta dừng một chút, vụng về mà định lau nước mắt cho nàng, nàng phát hiện ý định của ta, bài trừ cười nhạt nói "Mẫu phi không có việc gì, Tòng Hi, con đi tắm gội trước đi, đợi lát nữa Phụ Hoàng sẽ đến, con không cần ra gặp, cứ ngủ trong điện thôi."
Hoàng Thượng quả nhiên không bao lâu liền tới, ta nghe theo Trang quý phi không đi ra ngoài, chỉ nghe được tiếng hai người cãi nhau.
"Bệ hạ đã quên lúc trước thần thiếp sinh hạ Tòng Hi khổ như nào sao? Lúc ấy thần thiếp đau một ngày một đêm, xỉu lên xỉu xuống, thật vất vả Tòng Hi mới sinh ra, nhưng bởi vì nó ngốc nên đừng nói chủ tử trong cung, đến cả bọn nô tài cũng ngầm cười nhạo Tòng Hi. Giờ Tòng Hi mới khá lên không được bao lâu mà bệ hạ nỡ để nó đi làm mồi nhử? Nếu Tòng Hi chết trong tay mấy người Bắc Quốc đó thì sao? Bệ hạ có nghĩ tới bao giờ chưa?
"Miểu nhi, nàng đừng tức giận như vậy, trẫm cũng không muốn để Tòng Hi mạo hiểm, chỉ là người Bắc Quốc......"
Hoàng Thượng nói còn chưa xong đã bị Trang quý phi ngắt lời.
"Bệ hạ thật sự không biết chút gì? Trong cung đề phòng nghiêm ngặt, Tòng Hi sao có thể dễ dàng bị bắt cóc chứ? Chỉ vì muốn một lưới bắt hết thám tử Bắc Quốc ở kinh thành mà bệ hạ liền có thể lấy Tòng Hi ra đánh cược. Con mà có mệnh hệ gì chắc thiếp sống không nổi, không bằng bệ hạ biếm hai mẹ con vào lãnh cung đi, không, phạt chúng ta vào chùa, ăn chay niệm phật cho đến hết cuộc đời này cũng được. Thần thiếp làm quý phi còn có tác dụng gì chứ? Đến cả hài tử của bệ hạ thần thiếp cũng bảo hộ không được, bệ hạ cũng không đau lòng con của chúng ta!"
"Miểu nhi, nàng không cần xúc động, bình tĩnh chút."
"Thần thiếp không bình tĩnh được, bệ hạ biết khi Tòng Hi khi trở về có bộ dạng gì không? Nó sợ hãi, mới vừa rồi phải vất vả lắm mới ngủ được, còn ở trong mộng kêu phụ hoàng cứu ta." Trang quý phi khóc càng lớn hơn, ngay sau đó có tiếng nam tử dỗ dành.
"Lần này là ta suy xét không chu toàn, về sau sẽ không để tình huống này tái diễn nữa. Miểu nhi, nàng đừng nóng giận, để ta đi xem Tòng Hi."
Hoàng Thượng thay đổi cả cách xưng hô.
Thanh âm Trang quý phi nghe nhu hòa hơn trước rất nhiều, "Không được đi, Tòng Hi ngủ rồi, ngươi đừng đi quấy rầy nó, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu."
"Được được được, sau này nàng tha thứ cho ta cũng chưa muộn. Ngày mai ta sẽ điều một đội tư binh đến cho Tòng Hi, đội tư binh này về sau sẽ chỉ nghe theo lời nó, mệnh lệnh của những người khác đều không nghe, được chưa?."
Qua hồi lâu, Trang quý phi đi vào nội điện, thấy ta còn ngồi mà chưa ngủ liền giống như ngày xưa định hát ru cho ta nghe, nhưng ta mở miệng nói trước.
"Mẫu phi, ta có thể tự mình ngủ, người đi nghỉ ngơi đi."
Nàng nghe thấy hai chữ "Mẫu phi", ngay lâp tức choáng váng đứng im tại chỗ.
Ta thấy im lặng, lại gọi nàng một tiếng, "Mẫu phi."
Trang quý phi rốt cuộc lấy lại tinh thần, lập tức nhào đến trên người ta gào khóc, không hề có một chút dáng vẻ quý phi nào.
Ta ngây ngốc ra, duỗi tay ôm lấy nàng. Đời trước rất ít khi ta nhận được sự quan tâm của mẫu thân, càng miễn bàn đến việc cảm nhận kiểu vì con mà đánh đổi tất cả như Trang quý phi, ta nghĩ ta đã thừa nhận thân phận này thì cũng nên làm cho tròn đạo hiếu.
Ta không muốn lúc nào Trang quý phi cũng phải bảo hộ ta, ta cũng muốn bảo vệ nàng.
Ta không biết Hoàng Thượng xử lý đám sứ thần Bắc Quốc kia như thế nào, nhưng một ngày nọ ta biết được Lâm Trọng Đàn bị triệu tiến cung, đang ở chỗ Hoàng Thượng lĩnh thưởng nên liền vội vàng chạy đến Ngự Thư Phòng.
Trong điện ngoại trừ Hoàng Thượng và Lâm Trọng Đàn thì có cả Thái Tử cũng ở đó. Hoàng Thượng nhìn thấy ta, lập tức vẫy tay bảo ta lại gần, "Tòng Hi, sao ngươi lại đến đây? Thân thể có khá hơn chưa?"
Hôm ta bị bắt cóc đã qua được bảy ngày, ta khẽ liếc Lâm Trọng Đàn quỳ trên mặt đất, lập tức đi đến trước mặt Hoàng Thượng hành lễ, "Phụ hoàng, nhi thần đã khỏe hơn nhiều rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Hoàng Thượng vỗ vỗ bả vai ta, sau đó nói với Lâm Trọng Đàn, "Lâm Trọng Đàn, lần này ngươi lập hai công liên tiếp, không chỉ thắng sứ thần Bắc Quốc mà còn giúp trẫm cứu Tòng Hi trở về, trẫm muốn thưởng ngươi. Trẫm nghe Thái Tử nói ngươi là người của Lâm gia ở Cô Tô, tổ phụ ngươi có phải Lâm Tổ Văn không?"
"Đúng ạ." Lâm Trọng Đàn đáp.
"Trẫm nhớ rõ năm đó khi trẫm còn nhỏ, tổ phụ ngươi nhậm chức ở kinh thành, sau vì tuổi tác đã cao mà từ quan, toàn gia di dời đến Cô Tô." Hoàng Thượng như chìm đắm vào ký ức xưa cũ, hồi lâu mới trầm ngâm nói, "Tuy ngươi không có công danh nhưng đã biết vì nước vì trẫm mà phân ưu, như vậy đi, vì năm nay ngươi tham gia khoa cử nên trẫm sẽ không ban thưởng chức sắc cho ngươi, nhưng trẫm sẽ ban thưởng cho Lâm gia. Lâm gia cũng coi như là một gia tộc trung thành với quốc gia ta, trẫm liền phong phụ thân ngươi chức danh Giang Âm hầu, tuy danh này không thừa kế nhưng cũng cho phụ thân ngươi một đời vinh dự."
Một bên Thái Tử cười cười, "Lâm Trọng Đàn, còn không mau tạ chủ long ân?"
Lâm Trọng Đàn cúi đầu hành lễ, "Trọng đàn tạ chủ long ân, bệ hạ thật khoan thứ ái dân, Trọng Đàn cảm động đến rơi nước mắt, nguyện thề sống chết vì bệ hạ trung thành, vì Bội triều cống hiến hết mình."
Loại ban thưởng kiểu này thường là chỉ giao cho thái giám đi ban chỉ, sau đó thay mặt vua thụ phong chức danh cho người được phong. Ta nhìn sang Lâm Trọng Đàn đang quỳ gối tạ ơn, trong lòng liền nảy lên một ý tưởng.
"Phụ hoàng, lần này ít nhiều Lâm Trọng Đàn đã cứu nhi thần nên nhi thần mới có thể bình an trở về, không bằng việc thụ phong này giao cho Tòng Hi đi, nhi thần chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, cũng muốn đi xem núi sông Cô Tô đẹp như nào."