Chương 32: Lập hạ (1)
Người nọ rõ ràng mặc hoa phục, lúc này lại bị mấy vị ngự lâm quân mặc thiết giáp ấn trên mặt đất dơ bẩn một cách bạo lực.
Hắn nhìn thấy ta quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập điên cuồng gần như nổi lên một ngọn lửa, trên mặt hồng đến không bình thường, "Ngươi...... Ngươi còn sống sao?, Thật tốt quá! Lâm Xuân Địch, ngươi trở về bên cạnh ta đi, ta sẽ bảo hộ...... Ngươi, thật sự đó!"
Bảo hộ ta?
Vì sao Nhiếp Văn Nhạc lại nói lời kỳ quái này?
Khi đó ta bị người của Thái Tử quăng ngã trước mặt hắn, khi đó hắn đã nói gì?
Hắn nói ta xứng đáng.
Ta mệt mỏi quay đầu đi, phía sau tiếng gào rống càng thê lương, "Lâm Xuân Địch, ngươi đừng đi! Lâm Xuân Địch, lần đó không phải ta...... Không phải thật sự muốn đối xử như vậy với ngươi, ngươi tha thứ cho ta......"
Có người bắt đầu răn dạy Nhiếp Văn Nhạc.
"Lớn mật, đó là Cửu hoàng tử, ngươi cứ gây rối thì đừng trách ta không khách khí."
Ta chui vào trong xe ngựa, Thái Tử đã ngồi bên trong tự bao giờ, dường như hắn đối với chuyện bên ngoài xe hoàn toàn không có hứng thú, chỉ cười như không cười mà nhìn ta.
Ta chọn một chỗ cách xa hắn ngồi xuống.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, vừa rời đi thì ta mơ hồ nghe được tiếng gậy gộc đánh vào người, cùng với đó là thanh âm của Nhiếp Văn Nhạc gọi tên ta.
Một tiếng lại một tiếng "Lâm Xuân Địch", nhưng Lâm Xuân Địch đã chết rồi.
"Đệ đệ, ngươi không tò mò tên Lâm Xuân Địch kia là ai sao?" Thái Tử bất ngờ nói.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Thái Tử nhìn ta một hồi, sau đó tự trả lời, "Hắn lớn lên giống ngươi như đúc, nhưng đã chết." Dường như cảm thấy không thú vị, hắn thở dài một tiếng, "Những người này thật là -- người chết thì có cái gì tốt, đương nhiên là người sống mới tốt rồi, còn có thể chơi đùa."
Vẻ mặt của ta không đổi, nhưng đầu ngón tay lại véo thật sâu vào da thịt.
Nhiếp Văn Nhạc hối hận hẳn là vì lý do này đi, ta đã chết, đối với bọn họ mà nói thì tiếc nuối lớn nhất là thiếu đi một món đồ để chơi đùa cho vui.
Ta trở về Thái Học đã được nửa tháng, nhưng cả nửa tháng này ta đều không nhìn thấy Lâm Trọng Đàn, cũng không gặp được Đoạn Tâm Đình.
Ngày trước ta luôn khát khao sự công nhận của cha mẹ, mong muốn nhận được sự khích lệ của sư trưởng nên thức khuya dậy sớm, không dám có một giây chậm trễ việc học hành, nhưng giờ ta đã trở thành Cửu hoàng tử, cho dù ta có kém cỏi như trước thì mọi người chung quanh đều có thể trợn mắt khen ta giỏi quá.
"Tư thế Cửu hoàng tử kéo cung so với lần trước tốt hơn nhiều rồi."
Nghe tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung nói, ta yên lặng nhìn mũi tên rơi ngay trước chân ta.
Thân thể này của ta thật yếu ớt, khóa cưỡi ngựa bắn cung ta không tham gia thì cũng không nói làm gì, nhưng đến cả kéo dây cung ta còn kéo không nổi. Thái Học vì thế mà khẩn cấp chế tạo ra một cái cung nhỏ tinh xảo cho ta, lúc này ta mới miễn cưỡng có thể kéo một chút, nhưng cho dù như vậy thì mũi tên bắn ra vẫn như cũ thảm không nỡ nhìn.
"Như ngươi mà ra chiến trường thì chỉ sợ quân địch chưa cần đánh ngươi đã tự dùng tên bắn trúng mình rồi." Thái Tử ngồi ở đằng xa lập tức cười nhạo ta, hắn thân mặc bộ giáp hồng kỵ để cưỡi ngựa, mặt dương dương tự đắc nhìn sang.
Ta nghe vậy thì rút ra mũi tên từ phía sau lưng, hướng về phía Thái Tử kéo cung, động tác này của ta dọa sợ tất cả mọi người xung quanh, chỉ duy nhất Thái Tử là vẫn không có phản ứng gì. Hắn không nghiêng không lệch vênh cằm lên nhìn ta, tựa như hắn vốn chẳng sợ ta bắn trúng hắn.
Mà đúng là không cần sợ thật, bởi vì cho dù ta có kéo được cung thì mũi tên cũng sẽ bay không nổi mà rơi ngay gần ta thôi.
Đương nhiên ta cũng không thể quang minh chính đại lấy mũi tên bắn hắn như thế được.
Ta chậm rì rì quay hướng cung tên về phía bia ngắm, buông tay bắn ra, mũi tên quả nhiên rơi ở trước chân ta lần nữa.
"Xùy." Thái Tử phát ra tiếng cười nhạo, kéo dây cương phóng ngựa chạy về phía bãi bắn cho lớp vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung.
Tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung đứng bên cạnh ta nhẹ nhàng nói: "Cửu hoàng tử, học bắn tên không phải dùng để bắn người khác, trừ phi là ra trận giết địch thôi ạ."
Ta gật gật đầu, đồng thời đem cung tiễn đưa cho một cung nhân hầu hạ bên cạnh, vừa xoay người định đi thì ta liếc thấy một hình bóng quen thuộc.
Lại là Nhiếp Văn Nhạc.
Lúc này hắn đang đứng dưới tàng cây bạch quả, ánh mắt hồ nghi mà nhìn chằm chằm về phía này. Kỳ thật không chỉ có hắn mà cả tiểu hầu gia và Vinh Hiên cũng thường xuyên dùng ánh mắt cổ quái như thế để nhìn ta.
Năm ngày trước, do mạo muội tiếp cận ta nên Nhiếp Văn Nhạc bị Nữu Hỉ bẻ trật khớp vai trái, giờ hắn đã khôn ra mà biết đứng ở xa để nhìn trộm rồi.
Ta nhìn thấy hắn liền thấy có cảm giác bực bội, ta gọi Nữu Hỉ tới, "Ngươi qua bên kia xem hộ ta, có người cứ nhìn chằm chằm nãy giờ."
Nữu Hỉ nhìn theo ánh mắt của ta về hướng cây bạch quả, sắc mặt nghiêm túc gật đầu, "Nô tài sẽ khiến hắn rời đi."
Nữu Hỉ và Lương Cát có tính cách rất khác nhau, Lương Cát luôn ngây ngốc, nhìn ta là cười ngay, mà Nữu Hỉ thì ít khi nói cười. Cũng không biết Lương Cát hiện giờ thế nào rồi, hắn về Cô Tô liệu có bị quở trách hay không?
Ta vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cũng không biết chính mình đã đi đến chỗ nào rồi, mãi cho đến khi ta nghe được phía trước có tiếng bước chân mới ngẩng đầu.
Vậy mà ta lại gặp được Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng như tuyết, nhìn hắn hao gầy đi không ít, đến cả sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, cả khuôn mặt gần như chỉ còn có đôi mắt là còn chút thần sắc như người sống.
Hắn nhìn thấy ta thì bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt như cái đinh đóng vào trên người ta thật chặt.
Ta vừa nhìn thấy hắn thì trong nháy mắt nổi lên sát ý, nhưng ta cũng tự nhắc nhở chính mình chưa thể lộ ra manh mối, cho nên ta vờ như không nhìn thấy hắn mà tiếp tục đi về phía trước.
Nếu đợi lát nữa hắn không hành lễ, ta có thể quang minh chính đại trị hắn tội bất kính.
Hắn nhìn thấy ta chắc sẽ thấy vô cùng sợ hãi đi, một người rõ ràng đã chết mà lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn cơ mà. Hắn sẽ làm gì đây? Định giết ta tiếp sao?
"A!" Ta không kịp phòng ngừa mà kêu ra tiếng bởi vì Lâm Trọng Đàn bỗng nhiên duỗi tay đem ta kéo vào trong lòng ngực hắn. Trên người hắn có mùi dược liệu làm ta thanh tỉnh lại, ta lập tức bắt đầu giãy giụa, đồng thời giả vờ sợ hãi, "Ngươi là người nào? Bỏ ta ra, làm càn!"
Lâm Trọng Đàn hơi hơi buông ta ra, nhưng tay vẫn đặt trên eo ta. Hắn nhíu mi nhìn ta, ánh mắt quét lên quét xuống.
Ta quay đầu gọi người, "Người tới! Nữu......."
Tiếp theo trong nháy mắt môi ta đã bị che lại.
Lâm Trọng Đàn thế mà dám...... kéo ta vào sau núi giả, hắn thật sự định giết ta một lần nữa sao?
Ta lại bất chấp liều mạng mà giãy giụa, định kêu cứu, nhưng sức lực của Lâm Trọng Đàn so với ta lớn hơn rất nhiều, hắn chắn ta giữa vách núi giả và lồng ngực hắn. Đến khi ta phát hiện hắn đang cởi áo ta, ta gần như giận đến mất đi lý trí.
Áo nơi đầu vai bị cưỡng chế kéo ra, Lâm Trọng Đàn nương theo ánh sáng hắt vào mà quét mắt từ trên xuống dưới, như là đang tìm kiếm thứ gì trên da thịt của ta vậy. Dường như xem như thế còn chưa đủ, hắn còn lấy tay phẩy mấy lọn tóc dài trên vai ta ra sau lưng.
Ngón tay hắn chạm đến đâu lông tơ ta dựng đứng đến đấy.
Ta tức giận đến mức cả người phát run, rõ ràng ta đã sống thêm một lần nữa rồi, vậy mà lần đầu tiên gặp nhau sau khi sống lại vẫn bị hắn nhục nhã.
Lúc ta sắp phát rồ lên định quyết sống mái với hắn, ta bỗng thấy ánh mắt vốn đang nhìn đăm đăm cơ thể ta của hắn phiếm ướt, đôi tay đang để trên vai ta của hắn cũng hơi hơi run rẩy.
Trước đây cho dù ở trước mặt ta hay trước mặt người khác, Lâm Trọng Đàn gần như chưa bao giờ để lộ ra sơ suất, vậy mà giờ hắn khóc sao?
Hẳn là ta nhìn lầm rồi.
Ta định nhìn kỹ hơn chút nữa, nhưng hắn đã nhắm mắt lại ngay rồi, đến khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt đã quay về vẻ bình tĩnh như thường.
Lâm Trọng Đàn nhẹ nhàng kéo vạt áo đang rơi trên khửu tay ta lên trở lại, lui ra phía sau hai bước,
"Xin lỗi." Hắn nói.
Rốt cuộc ta cũng được tự do, không nhịn được nâng tay lên cho Lâm Trọng Đàn một bạt tai. Hắn bị ta đánh lệch cả mặt, đôi môi mím chặt hơi hé ra, ngữ khí so với lúc trước nghe càng xa cách hơn, "Xin lỗi, là do ta đường đột mạo phạm."
Ta cắn răng, định cho hắn một cái tát nữa, đột nhiên từ bên ngoài có động tĩnh truyền đến. Dáng vẻ ta hiện giờ không thể để cho ai thấy được, ta chỉ có thể trước cúi đầu vội vàng sửa sang lại quần áo. Lâm Trọng Đàn liền quay đầu định rời khỏi núi giả, ta không khỏi hạ giọng tức giận nói: "Ngươi đứng lại."
Lâm Trọng Đàn như là nghe không thấy, bước chân không có nửa phần tạm dừng.
Đợi ta sửa lại quần áo cho chỉnh chu rồi bước khỏi núi giả, ta mới phát hiện Lâm Trọng Đàn vẫn chưa đi. Hắn đứng ở cạnh đó, nghe được tiếng bước chân liền xoay người hành lễ với ta.
"Lâm Trọng Đàn bái kiến Cửu hoàng tử."
Hắn thật là thông minh, chưa gì đã nhận ra thân phận của ta rồi.
Ta lạnh mặt, lúc nãy khi nhìn thấy hắn ta đã chỉ muốn hắn chết luôn đi, nhưng sau những sự việc vừa rồi thì lòng ta lại thay đổi, ta không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy.
Tất cả những điều ta từng trải qua, ta muốn Lâm Trọng Đàn còn phải chịu hơn thế.
Ta đã gặp quá nhiều thống khổ rồi, Lâm Trọng Đàn cũng không thể kém được.
"Sao ngươi biết ta là Cửu hoàng tử?" Ta hỏi.
Lâm Trọng Đàn không vì chuyện biết thân phận của ta mà tỏ vẻ nịnh nọt, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Trước khi thần trở lại Thái Học đã nghe qua về việc Cửu hoàng tử nhập học rồi. Hôm nay là do thần vô tình mạo phạm, mong Cửu hoàng tử khoan thứ."
Khoan thứ?
Còn lâu ta mới tha cho hắn.
Ta suy nghĩ một lát, cố ý thử hắn, "Ngươi...... Vì sao lại làm chuyện vừa rồi? Chẳng lẽ ngươi cũng nhận nhầm ta thành tên Xuân Địch gì đó sao? Nghe nói tên Xuân Địch kia lớn lên nhìn rất giống ta, đã có nhiều người nhận nhầm ta thành hắn rồi."
Gần như khi ta vừa nhắc tới hai chữ "Xuân Địch" là sắc mặt hắn biến đổi ngay lập tức. Ta thấy hắn im lặng, lại hỏi hắn, "Ngươi cũng cảm thấy chúng ta giống nhau sao?"
Hắn nâng mặt lên, ánh mắt xẹt qua mặt ta trong một cái chớp mắt, hình như có sự hoài niệm, lại như là không có. Hắn cúi đầu lần nữa, lãnh đạm nói: "Giống."
"Hắn là gì của ngươi?"
Lâm Trọng Đàn không trả lời vấn đề này, lại chắp tay hành lễ với ta, "Nếu Cửu hoàng tử tha thứ cho sự mạo phạm vừa rồi thì thần còn có việc bận, mong hoàng tử cho thần xin phép đi trước."
"Từ từ, ngươi bất kính với ta như vậy, nếu ta buông tha ngươi thì chẳng phải về sau ai cũng có thể làm thế với ta sao?" Ta tỏ vẻ không vui nói.
Lâm Trọng Đàn rũ mắt, biểu tình không hề dao động, "Vậy thỉnh Cửu hoàng tử trách phạt."
Khi ta đang định mở miệng nói thì Nữu Hỉ bỗng từ đâu dẫn người đến đây, hắn bước đi vội vàng đến bên cạnh ta, hạ giọng nói: "Cửu hoàng tử, bệ hạ tới, hiện nay đang khu vực học cưỡi ngựa bắn cung ạ."
Ta nghe được Hoàng Thượng tới, đành phải tạm thời buông tha Lâm Trọng Đàn trước mà đi tới địa điểm học cưỡi ngựa bắn cung. Nào biết được ta vừa đến nơi không bao lâu thì Lâm Trọng Đàn cũng xuất hiện.
Thiếu niên mặc bạch y trắng hơn cả tuyết, hiên ngang cưỡi trên con ngựa màu đỏ mận, tư thế phá phong cuồn cuộn mà phi. Khi tiếng vó ngựa đã rất gần, hắn rút ra cung tiễn, ngắm về phía đầu bia cách xa hơn trăm bước sát triền núi.
Chỉ nghe thấy tiếng xé gió sắc bén, ngay sau đó người luyện ngựa chạy lên đầu sườn núi, xa xa giơ cờ màu đỏ lên vẫy.
Đây là ý chỉ mũi tên đã bắn trúng hồng tâm.
Lâm Trọng Đàn xoay người bước xuống khỏi lưng ngựa, vài bước liền đi đến trước mặt hoàng thượng quỳ xuống, "Trọng Đàn cấp Hoàng Thượng thỉnh an, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Người bình thường lúc gặp người khác mặt mày luôn uy nghiêm như Hoàng Thượng nay nhìn Lâm Trọng Đàn bỗng phá lệ lộ vẻ tươi cười hòa khí, "Bình thân, ngươi tuổi còn trẻ đã có tài bắn cung đạt tới trình độ này, thực không tồi."
"Phụ hoàng, nhi thần không tìm lầm người đúng không? Nửa tháng sau sứ thần Bắc Quốc đến, nhất định sẽ muốn so tài cưỡi ngựa bắn cung với chúng ta, lần này chúng ta để Lâm Trọng Đàn tham gia sẽ khiến cho mấy người ở phiên bang tiểu quốc như bọn họ ngộ ra vị thế của mình. Bên ta không cần tướng sĩ, chỉ dựa vào một thiếu niên đọc sách đã tỏ rõ được nhuệ khí của quốc gia rồi." Thái Tử ở một bên nói.
Ta nghe được từ Trang quý phi một chút về chuyện Bắc Quốc, Bắc Quốc cứ mỗi ba năm sẽ phái sứ thần mang theo kỳ trân dị bảo tới thăm nước ta, nhưng nước họ mấy năm gần đây cũng không an phận, nhiều lần lăm le xâm phạm biên cương, ý đồ bất chính.
Thái Tử muốn cho Lâm Trọng Đàn và sứ thần Bắc Quốc thi đấu sao? Như thế chẳng phải có nghĩa là trong khoảng thời gian này ta không thể động vào Lâm Trọng Đàn còn gì? Hơn nữa ta muốn xử lý Lâm Trọng Đàn thì chỉ sợ phải tìm được một lý do thích hợp.
Hoàng Thượng "A" một tiếng, chưa nói đồng ý hay không đồng ý, quay đầu hỏi ta: "Tòng Hi, chuyện cưỡi ngựa bắn cung gần đây ngươi luyện tập như thế nào rồi?"
Ta thành thật nói: "Nhi thần vẫn chưa lên được ngựa ạ."
Hoàng Thượng cũng không tức giận gì, còn duỗi tay sờ sờ đầu ta, "Không sao cả, cứ từ từ mà tập." Ông ấy đột nhiên nhìn về phía Lâm Trọng Đàn, "Lâm Trọng Đàn, ngươi lại đây. Đây là Cửu hoàng tử của trẫm, thân thể hắn không tốt, trước đây vẫn luôn bị trẫm bao bọc ở trong cung, đối với chuyện cưỡi ngựa bắn tên dốt đặc cán mai. Trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ, trong vòng nửa tháng phải dạy hắn biết cưỡi ngựa bắn cung, không cần thành thiện xạ gì cả, nhưng nếu để đạt tới trình độ của người bình thường thì ngươi có làm được không?"
Đến cả ta cũng nghe ra đây là Hoàng Thượng đang thử Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn chỉ dựa vào màn trình diễn vừa rồi cũng chưa thể khiến ông ấy tín nhiệm, vì thế Hoàng Thượng đẩy ta ra để thử. Nếu Lâm Trọng Đàn có thể trong nửa tháng ngắn ngủi dạy dỗ được một tay mơ như ta thì đủ để chứng minh bản lĩnh của chính mình.
Nhưng dường như Lâm Trọng Đàn cũng cảm thấy nhiệm vụ này khó, hắn không trả lời ngay mà cứ nhìn Hoàng Thượng đăm đăm, mãi cho đến khi Thái Tử khụ một tiếng, hắn mới cúi đầu nói: "Trọng Đàn nguyện ý thử một lần."
"Được, vậy trẫm liền giao Cửu hoàng tử cho ngươi, ngươi cũng không nên cô phụ trẫm." Hoàng Thượng mang theo thâm ý nói.
Lâm Trọng Đàn đáp: "Trọng đàn không dám cô phụ."
Hoàng Thượng nói xong lại quay qua gọi ta, bảo ta bắn tên cho ông ấy nhìn xem. Ta vốn không muốn bị mất mặt ở trước mọi người, nhưng người yêu cầu lại là Hoàng Thượng nên ta chỉ có thể bảo Nữu Hỉ đem tiểu cung tiễn làm riêng cho ta lấy ra.
Hoàng Thượng nhìn thấy tiểu cung tiễn kia thì rõ ràng khóe môi nhếch lên, chờ xem ta bắn tên xong còn không nhịn được cười ra tiếng.
"Tòng Hi, bản lĩnh này của ngươi để lần sau biểu diễn cho mẫu phi xem đi, nàng chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Hoàng Thượng cười một hồi lâu sau mới đi, Thái Tử cũng chê cười mà liếc mắt ta một cái, sau đó cũng ngự giá đi mất.
Lâm Trọng Đàn một lát sau mới đi đến chỗ ta, hắn cũng không có nhìn mặt ta mà ánh mắt chỉ trước sau luôn cúi xuống, "Cửu hoàng tử, xin đi theo thần."
Hắn dẫn ta đến chuồng ngựa, giúp ta chọn lựa ra ba con rồi hỏi ta thích nhất con nào. Ta nhẹ nhàng đảo mắt qua, tùy tiện chỉ một con.
Lâm Trọng Đàn dắt con ngựa ta vừa chọn ra, "Cửu hoàng tử có thể thử lên ngựa cho thần xem không, không thể đi lên cũng được, thần muốn nhìn xem tư thế lên ngựa của Cửu hoàng tử trước để sau này tiện điều chỉnh hướng dẫn Cửu hoàng tử."
"Lên thì ta lên được, chỉ là ta với con ngựa này thì không, nó quá cao so với ta. Ngươi kêu Lâm Trọng Đàn đúng không, Lâm Trọng Đàn, nếu không ngươi lấy lưng làm giá kê chân cho ta leo thử xem?" Ta thong thả ung dung nói với hắn.
Hắn nhìn thấy ta quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập điên cuồng gần như nổi lên một ngọn lửa, trên mặt hồng đến không bình thường, "Ngươi...... Ngươi còn sống sao?, Thật tốt quá! Lâm Xuân Địch, ngươi trở về bên cạnh ta đi, ta sẽ bảo hộ...... Ngươi, thật sự đó!"
Bảo hộ ta?
Vì sao Nhiếp Văn Nhạc lại nói lời kỳ quái này?
Khi đó ta bị người của Thái Tử quăng ngã trước mặt hắn, khi đó hắn đã nói gì?
Hắn nói ta xứng đáng.
Ta mệt mỏi quay đầu đi, phía sau tiếng gào rống càng thê lương, "Lâm Xuân Địch, ngươi đừng đi! Lâm Xuân Địch, lần đó không phải ta...... Không phải thật sự muốn đối xử như vậy với ngươi, ngươi tha thứ cho ta......"
Có người bắt đầu răn dạy Nhiếp Văn Nhạc.
"Lớn mật, đó là Cửu hoàng tử, ngươi cứ gây rối thì đừng trách ta không khách khí."
Ta chui vào trong xe ngựa, Thái Tử đã ngồi bên trong tự bao giờ, dường như hắn đối với chuyện bên ngoài xe hoàn toàn không có hứng thú, chỉ cười như không cười mà nhìn ta.
Ta chọn một chỗ cách xa hắn ngồi xuống.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, vừa rời đi thì ta mơ hồ nghe được tiếng gậy gộc đánh vào người, cùng với đó là thanh âm của Nhiếp Văn Nhạc gọi tên ta.
Một tiếng lại một tiếng "Lâm Xuân Địch", nhưng Lâm Xuân Địch đã chết rồi.
"Đệ đệ, ngươi không tò mò tên Lâm Xuân Địch kia là ai sao?" Thái Tử bất ngờ nói.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Thái Tử nhìn ta một hồi, sau đó tự trả lời, "Hắn lớn lên giống ngươi như đúc, nhưng đã chết." Dường như cảm thấy không thú vị, hắn thở dài một tiếng, "Những người này thật là -- người chết thì có cái gì tốt, đương nhiên là người sống mới tốt rồi, còn có thể chơi đùa."
Vẻ mặt của ta không đổi, nhưng đầu ngón tay lại véo thật sâu vào da thịt.
Nhiếp Văn Nhạc hối hận hẳn là vì lý do này đi, ta đã chết, đối với bọn họ mà nói thì tiếc nuối lớn nhất là thiếu đi một món đồ để chơi đùa cho vui.
Ta trở về Thái Học đã được nửa tháng, nhưng cả nửa tháng này ta đều không nhìn thấy Lâm Trọng Đàn, cũng không gặp được Đoạn Tâm Đình.
Ngày trước ta luôn khát khao sự công nhận của cha mẹ, mong muốn nhận được sự khích lệ của sư trưởng nên thức khuya dậy sớm, không dám có một giây chậm trễ việc học hành, nhưng giờ ta đã trở thành Cửu hoàng tử, cho dù ta có kém cỏi như trước thì mọi người chung quanh đều có thể trợn mắt khen ta giỏi quá.
"Tư thế Cửu hoàng tử kéo cung so với lần trước tốt hơn nhiều rồi."
Nghe tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung nói, ta yên lặng nhìn mũi tên rơi ngay trước chân ta.
Thân thể này của ta thật yếu ớt, khóa cưỡi ngựa bắn cung ta không tham gia thì cũng không nói làm gì, nhưng đến cả kéo dây cung ta còn kéo không nổi. Thái Học vì thế mà khẩn cấp chế tạo ra một cái cung nhỏ tinh xảo cho ta, lúc này ta mới miễn cưỡng có thể kéo một chút, nhưng cho dù như vậy thì mũi tên bắn ra vẫn như cũ thảm không nỡ nhìn.
"Như ngươi mà ra chiến trường thì chỉ sợ quân địch chưa cần đánh ngươi đã tự dùng tên bắn trúng mình rồi." Thái Tử ngồi ở đằng xa lập tức cười nhạo ta, hắn thân mặc bộ giáp hồng kỵ để cưỡi ngựa, mặt dương dương tự đắc nhìn sang.
Ta nghe vậy thì rút ra mũi tên từ phía sau lưng, hướng về phía Thái Tử kéo cung, động tác này của ta dọa sợ tất cả mọi người xung quanh, chỉ duy nhất Thái Tử là vẫn không có phản ứng gì. Hắn không nghiêng không lệch vênh cằm lên nhìn ta, tựa như hắn vốn chẳng sợ ta bắn trúng hắn.
Mà đúng là không cần sợ thật, bởi vì cho dù ta có kéo được cung thì mũi tên cũng sẽ bay không nổi mà rơi ngay gần ta thôi.
Đương nhiên ta cũng không thể quang minh chính đại lấy mũi tên bắn hắn như thế được.
Ta chậm rì rì quay hướng cung tên về phía bia ngắm, buông tay bắn ra, mũi tên quả nhiên rơi ở trước chân ta lần nữa.
"Xùy." Thái Tử phát ra tiếng cười nhạo, kéo dây cương phóng ngựa chạy về phía bãi bắn cho lớp vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung.
Tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung đứng bên cạnh ta nhẹ nhàng nói: "Cửu hoàng tử, học bắn tên không phải dùng để bắn người khác, trừ phi là ra trận giết địch thôi ạ."
Ta gật gật đầu, đồng thời đem cung tiễn đưa cho một cung nhân hầu hạ bên cạnh, vừa xoay người định đi thì ta liếc thấy một hình bóng quen thuộc.
Lại là Nhiếp Văn Nhạc.
Lúc này hắn đang đứng dưới tàng cây bạch quả, ánh mắt hồ nghi mà nhìn chằm chằm về phía này. Kỳ thật không chỉ có hắn mà cả tiểu hầu gia và Vinh Hiên cũng thường xuyên dùng ánh mắt cổ quái như thế để nhìn ta.
Năm ngày trước, do mạo muội tiếp cận ta nên Nhiếp Văn Nhạc bị Nữu Hỉ bẻ trật khớp vai trái, giờ hắn đã khôn ra mà biết đứng ở xa để nhìn trộm rồi.
Ta nhìn thấy hắn liền thấy có cảm giác bực bội, ta gọi Nữu Hỉ tới, "Ngươi qua bên kia xem hộ ta, có người cứ nhìn chằm chằm nãy giờ."
Nữu Hỉ nhìn theo ánh mắt của ta về hướng cây bạch quả, sắc mặt nghiêm túc gật đầu, "Nô tài sẽ khiến hắn rời đi."
Nữu Hỉ và Lương Cát có tính cách rất khác nhau, Lương Cát luôn ngây ngốc, nhìn ta là cười ngay, mà Nữu Hỉ thì ít khi nói cười. Cũng không biết Lương Cát hiện giờ thế nào rồi, hắn về Cô Tô liệu có bị quở trách hay không?
Ta vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cũng không biết chính mình đã đi đến chỗ nào rồi, mãi cho đến khi ta nghe được phía trước có tiếng bước chân mới ngẩng đầu.
Vậy mà ta lại gặp được Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng như tuyết, nhìn hắn hao gầy đi không ít, đến cả sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, cả khuôn mặt gần như chỉ còn có đôi mắt là còn chút thần sắc như người sống.
Hắn nhìn thấy ta thì bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt như cái đinh đóng vào trên người ta thật chặt.
Ta vừa nhìn thấy hắn thì trong nháy mắt nổi lên sát ý, nhưng ta cũng tự nhắc nhở chính mình chưa thể lộ ra manh mối, cho nên ta vờ như không nhìn thấy hắn mà tiếp tục đi về phía trước.
Nếu đợi lát nữa hắn không hành lễ, ta có thể quang minh chính đại trị hắn tội bất kính.
Hắn nhìn thấy ta chắc sẽ thấy vô cùng sợ hãi đi, một người rõ ràng đã chết mà lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn cơ mà. Hắn sẽ làm gì đây? Định giết ta tiếp sao?
"A!" Ta không kịp phòng ngừa mà kêu ra tiếng bởi vì Lâm Trọng Đàn bỗng nhiên duỗi tay đem ta kéo vào trong lòng ngực hắn. Trên người hắn có mùi dược liệu làm ta thanh tỉnh lại, ta lập tức bắt đầu giãy giụa, đồng thời giả vờ sợ hãi, "Ngươi là người nào? Bỏ ta ra, làm càn!"
Lâm Trọng Đàn hơi hơi buông ta ra, nhưng tay vẫn đặt trên eo ta. Hắn nhíu mi nhìn ta, ánh mắt quét lên quét xuống.
Ta quay đầu gọi người, "Người tới! Nữu......."
Tiếp theo trong nháy mắt môi ta đã bị che lại.
Lâm Trọng Đàn thế mà dám...... kéo ta vào sau núi giả, hắn thật sự định giết ta một lần nữa sao?
Ta lại bất chấp liều mạng mà giãy giụa, định kêu cứu, nhưng sức lực của Lâm Trọng Đàn so với ta lớn hơn rất nhiều, hắn chắn ta giữa vách núi giả và lồng ngực hắn. Đến khi ta phát hiện hắn đang cởi áo ta, ta gần như giận đến mất đi lý trí.
Áo nơi đầu vai bị cưỡng chế kéo ra, Lâm Trọng Đàn nương theo ánh sáng hắt vào mà quét mắt từ trên xuống dưới, như là đang tìm kiếm thứ gì trên da thịt của ta vậy. Dường như xem như thế còn chưa đủ, hắn còn lấy tay phẩy mấy lọn tóc dài trên vai ta ra sau lưng.
Ngón tay hắn chạm đến đâu lông tơ ta dựng đứng đến đấy.
Ta tức giận đến mức cả người phát run, rõ ràng ta đã sống thêm một lần nữa rồi, vậy mà lần đầu tiên gặp nhau sau khi sống lại vẫn bị hắn nhục nhã.
Lúc ta sắp phát rồ lên định quyết sống mái với hắn, ta bỗng thấy ánh mắt vốn đang nhìn đăm đăm cơ thể ta của hắn phiếm ướt, đôi tay đang để trên vai ta của hắn cũng hơi hơi run rẩy.
Trước đây cho dù ở trước mặt ta hay trước mặt người khác, Lâm Trọng Đàn gần như chưa bao giờ để lộ ra sơ suất, vậy mà giờ hắn khóc sao?
Hẳn là ta nhìn lầm rồi.
Ta định nhìn kỹ hơn chút nữa, nhưng hắn đã nhắm mắt lại ngay rồi, đến khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt đã quay về vẻ bình tĩnh như thường.
Lâm Trọng Đàn nhẹ nhàng kéo vạt áo đang rơi trên khửu tay ta lên trở lại, lui ra phía sau hai bước,
"Xin lỗi." Hắn nói.
Rốt cuộc ta cũng được tự do, không nhịn được nâng tay lên cho Lâm Trọng Đàn một bạt tai. Hắn bị ta đánh lệch cả mặt, đôi môi mím chặt hơi hé ra, ngữ khí so với lúc trước nghe càng xa cách hơn, "Xin lỗi, là do ta đường đột mạo phạm."
Ta cắn răng, định cho hắn một cái tát nữa, đột nhiên từ bên ngoài có động tĩnh truyền đến. Dáng vẻ ta hiện giờ không thể để cho ai thấy được, ta chỉ có thể trước cúi đầu vội vàng sửa sang lại quần áo. Lâm Trọng Đàn liền quay đầu định rời khỏi núi giả, ta không khỏi hạ giọng tức giận nói: "Ngươi đứng lại."
Lâm Trọng Đàn như là nghe không thấy, bước chân không có nửa phần tạm dừng.
Đợi ta sửa lại quần áo cho chỉnh chu rồi bước khỏi núi giả, ta mới phát hiện Lâm Trọng Đàn vẫn chưa đi. Hắn đứng ở cạnh đó, nghe được tiếng bước chân liền xoay người hành lễ với ta.
"Lâm Trọng Đàn bái kiến Cửu hoàng tử."
Hắn thật là thông minh, chưa gì đã nhận ra thân phận của ta rồi.
Ta lạnh mặt, lúc nãy khi nhìn thấy hắn ta đã chỉ muốn hắn chết luôn đi, nhưng sau những sự việc vừa rồi thì lòng ta lại thay đổi, ta không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy.
Tất cả những điều ta từng trải qua, ta muốn Lâm Trọng Đàn còn phải chịu hơn thế.
Ta đã gặp quá nhiều thống khổ rồi, Lâm Trọng Đàn cũng không thể kém được.
"Sao ngươi biết ta là Cửu hoàng tử?" Ta hỏi.
Lâm Trọng Đàn không vì chuyện biết thân phận của ta mà tỏ vẻ nịnh nọt, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Trước khi thần trở lại Thái Học đã nghe qua về việc Cửu hoàng tử nhập học rồi. Hôm nay là do thần vô tình mạo phạm, mong Cửu hoàng tử khoan thứ."
Khoan thứ?
Còn lâu ta mới tha cho hắn.
Ta suy nghĩ một lát, cố ý thử hắn, "Ngươi...... Vì sao lại làm chuyện vừa rồi? Chẳng lẽ ngươi cũng nhận nhầm ta thành tên Xuân Địch gì đó sao? Nghe nói tên Xuân Địch kia lớn lên nhìn rất giống ta, đã có nhiều người nhận nhầm ta thành hắn rồi."
Gần như khi ta vừa nhắc tới hai chữ "Xuân Địch" là sắc mặt hắn biến đổi ngay lập tức. Ta thấy hắn im lặng, lại hỏi hắn, "Ngươi cũng cảm thấy chúng ta giống nhau sao?"
Hắn nâng mặt lên, ánh mắt xẹt qua mặt ta trong một cái chớp mắt, hình như có sự hoài niệm, lại như là không có. Hắn cúi đầu lần nữa, lãnh đạm nói: "Giống."
"Hắn là gì của ngươi?"
Lâm Trọng Đàn không trả lời vấn đề này, lại chắp tay hành lễ với ta, "Nếu Cửu hoàng tử tha thứ cho sự mạo phạm vừa rồi thì thần còn có việc bận, mong hoàng tử cho thần xin phép đi trước."
"Từ từ, ngươi bất kính với ta như vậy, nếu ta buông tha ngươi thì chẳng phải về sau ai cũng có thể làm thế với ta sao?" Ta tỏ vẻ không vui nói.
Lâm Trọng Đàn rũ mắt, biểu tình không hề dao động, "Vậy thỉnh Cửu hoàng tử trách phạt."
Khi ta đang định mở miệng nói thì Nữu Hỉ bỗng từ đâu dẫn người đến đây, hắn bước đi vội vàng đến bên cạnh ta, hạ giọng nói: "Cửu hoàng tử, bệ hạ tới, hiện nay đang khu vực học cưỡi ngựa bắn cung ạ."
Ta nghe được Hoàng Thượng tới, đành phải tạm thời buông tha Lâm Trọng Đàn trước mà đi tới địa điểm học cưỡi ngựa bắn cung. Nào biết được ta vừa đến nơi không bao lâu thì Lâm Trọng Đàn cũng xuất hiện.
Thiếu niên mặc bạch y trắng hơn cả tuyết, hiên ngang cưỡi trên con ngựa màu đỏ mận, tư thế phá phong cuồn cuộn mà phi. Khi tiếng vó ngựa đã rất gần, hắn rút ra cung tiễn, ngắm về phía đầu bia cách xa hơn trăm bước sát triền núi.
Chỉ nghe thấy tiếng xé gió sắc bén, ngay sau đó người luyện ngựa chạy lên đầu sườn núi, xa xa giơ cờ màu đỏ lên vẫy.
Đây là ý chỉ mũi tên đã bắn trúng hồng tâm.
Lâm Trọng Đàn xoay người bước xuống khỏi lưng ngựa, vài bước liền đi đến trước mặt hoàng thượng quỳ xuống, "Trọng Đàn cấp Hoàng Thượng thỉnh an, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Người bình thường lúc gặp người khác mặt mày luôn uy nghiêm như Hoàng Thượng nay nhìn Lâm Trọng Đàn bỗng phá lệ lộ vẻ tươi cười hòa khí, "Bình thân, ngươi tuổi còn trẻ đã có tài bắn cung đạt tới trình độ này, thực không tồi."
"Phụ hoàng, nhi thần không tìm lầm người đúng không? Nửa tháng sau sứ thần Bắc Quốc đến, nhất định sẽ muốn so tài cưỡi ngựa bắn cung với chúng ta, lần này chúng ta để Lâm Trọng Đàn tham gia sẽ khiến cho mấy người ở phiên bang tiểu quốc như bọn họ ngộ ra vị thế của mình. Bên ta không cần tướng sĩ, chỉ dựa vào một thiếu niên đọc sách đã tỏ rõ được nhuệ khí của quốc gia rồi." Thái Tử ở một bên nói.
Ta nghe được từ Trang quý phi một chút về chuyện Bắc Quốc, Bắc Quốc cứ mỗi ba năm sẽ phái sứ thần mang theo kỳ trân dị bảo tới thăm nước ta, nhưng nước họ mấy năm gần đây cũng không an phận, nhiều lần lăm le xâm phạm biên cương, ý đồ bất chính.
Thái Tử muốn cho Lâm Trọng Đàn và sứ thần Bắc Quốc thi đấu sao? Như thế chẳng phải có nghĩa là trong khoảng thời gian này ta không thể động vào Lâm Trọng Đàn còn gì? Hơn nữa ta muốn xử lý Lâm Trọng Đàn thì chỉ sợ phải tìm được một lý do thích hợp.
Hoàng Thượng "A" một tiếng, chưa nói đồng ý hay không đồng ý, quay đầu hỏi ta: "Tòng Hi, chuyện cưỡi ngựa bắn cung gần đây ngươi luyện tập như thế nào rồi?"
Ta thành thật nói: "Nhi thần vẫn chưa lên được ngựa ạ."
Hoàng Thượng cũng không tức giận gì, còn duỗi tay sờ sờ đầu ta, "Không sao cả, cứ từ từ mà tập." Ông ấy đột nhiên nhìn về phía Lâm Trọng Đàn, "Lâm Trọng Đàn, ngươi lại đây. Đây là Cửu hoàng tử của trẫm, thân thể hắn không tốt, trước đây vẫn luôn bị trẫm bao bọc ở trong cung, đối với chuyện cưỡi ngựa bắn tên dốt đặc cán mai. Trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ, trong vòng nửa tháng phải dạy hắn biết cưỡi ngựa bắn cung, không cần thành thiện xạ gì cả, nhưng nếu để đạt tới trình độ của người bình thường thì ngươi có làm được không?"
Đến cả ta cũng nghe ra đây là Hoàng Thượng đang thử Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn chỉ dựa vào màn trình diễn vừa rồi cũng chưa thể khiến ông ấy tín nhiệm, vì thế Hoàng Thượng đẩy ta ra để thử. Nếu Lâm Trọng Đàn có thể trong nửa tháng ngắn ngủi dạy dỗ được một tay mơ như ta thì đủ để chứng minh bản lĩnh của chính mình.
Nhưng dường như Lâm Trọng Đàn cũng cảm thấy nhiệm vụ này khó, hắn không trả lời ngay mà cứ nhìn Hoàng Thượng đăm đăm, mãi cho đến khi Thái Tử khụ một tiếng, hắn mới cúi đầu nói: "Trọng Đàn nguyện ý thử một lần."
"Được, vậy trẫm liền giao Cửu hoàng tử cho ngươi, ngươi cũng không nên cô phụ trẫm." Hoàng Thượng mang theo thâm ý nói.
Lâm Trọng Đàn đáp: "Trọng đàn không dám cô phụ."
Hoàng Thượng nói xong lại quay qua gọi ta, bảo ta bắn tên cho ông ấy nhìn xem. Ta vốn không muốn bị mất mặt ở trước mọi người, nhưng người yêu cầu lại là Hoàng Thượng nên ta chỉ có thể bảo Nữu Hỉ đem tiểu cung tiễn làm riêng cho ta lấy ra.
Hoàng Thượng nhìn thấy tiểu cung tiễn kia thì rõ ràng khóe môi nhếch lên, chờ xem ta bắn tên xong còn không nhịn được cười ra tiếng.
"Tòng Hi, bản lĩnh này của ngươi để lần sau biểu diễn cho mẫu phi xem đi, nàng chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Hoàng Thượng cười một hồi lâu sau mới đi, Thái Tử cũng chê cười mà liếc mắt ta một cái, sau đó cũng ngự giá đi mất.
Lâm Trọng Đàn một lát sau mới đi đến chỗ ta, hắn cũng không có nhìn mặt ta mà ánh mắt chỉ trước sau luôn cúi xuống, "Cửu hoàng tử, xin đi theo thần."
Hắn dẫn ta đến chuồng ngựa, giúp ta chọn lựa ra ba con rồi hỏi ta thích nhất con nào. Ta nhẹ nhàng đảo mắt qua, tùy tiện chỉ một con.
Lâm Trọng Đàn dắt con ngựa ta vừa chọn ra, "Cửu hoàng tử có thể thử lên ngựa cho thần xem không, không thể đi lên cũng được, thần muốn nhìn xem tư thế lên ngựa của Cửu hoàng tử trước để sau này tiện điều chỉnh hướng dẫn Cửu hoàng tử."
"Lên thì ta lên được, chỉ là ta với con ngựa này thì không, nó quá cao so với ta. Ngươi kêu Lâm Trọng Đàn đúng không, Lâm Trọng Đàn, nếu không ngươi lấy lưng làm giá kê chân cho ta leo thử xem?" Ta thong thả ung dung nói với hắn.