Chương 15: Đại ca
Edit: Miên Miên
Beta: Sương
–----
Lâm Minh Hoài còn không biết phần văn kiện mình cực kì ưng ý đã bị giẫm đến độ đầy hoa mai nhỏ, anh ta vẫn đi ăn sáng như thường lệ.
Lâm Minh Hoài tựa như người máy được lập trình sẵn, anh ta đối với bản thân cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi ngày anh ta đều rời giường lúc sáu giờ, sáu rưỡi xuống lầu ăn sáng. Vậy nên không biết đã bao lâu anh ta không ăn sáng cùng mọi người trong gia đình, trừ một người là ngoại lệ - Lâm Úc.
Lúc trước chỉ cần Lâm Úc ở nhà, cậu sẽ luôn thức dậy sớm cùng anh trai ăn sáng bởi cậu sợ anh trai sẽ thấy cô đơn. Nhưng trong mắt Lâm Minh Hoài việc cậu làm vừa ngu xuẩn lại vô nghĩa.
Lâm Minh Hoài rũ mi, ngũ quan sắc sảo không giống mẹ lắm, trái lại càng giống Lâm Trường Tấn - cha anh ta hơn. Sự lạnh nhạt và nghiêm túc của họ như được đúc ra từ cùng một khuôn.
Lâm Minh Hoài đặt ly cà phê trong tay xuống, nhìn sang bên cạnh, không có cậu em trai hay cười với anh ta, cả phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài vườn.
Lâm Minh Hoài hơi nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: "Lâm Úc vẫn chưa trở về sao?"
Cậu đã rời khỏi nhà gần một tháng, nghe nói cậu đã cúp điện thoại lúc nói chuyện với cha.
Lúc nghe được chuyện này anh ta còn nghĩ không thể nào, Lâm Úc sao có thể cúp điện thoại của người nhà trước.
Rõ ràng cậu luôn mong đợi... có thể nói chuyện với họ nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến đây, sắc mặt vốn lạnh như sương của Lâm Minh Hoài không hiểu sao trở nên dịu đi một chút.
Bảo mẫu không quen nói chuyện với đại thiếu gia, nhìn vẻ mặt thoải mái như nhớ ra gì đó của anh ta, cô ấy do dự nói: "Đúng vậy."
Thật ra cô ấy cũng hy vọng Lâm tiểu thiếu gia trở về, mỗi lần Lâm tiểu thiếu gia trở về ở, hình như căn biệt thự lớn này cũng không lạnh đến vậy, đáng tiếc, rõ ràng là đứa trẻ tốt như vậy, lại luôn bị bắt nạt, từ lúc bắt đầu chuyển ra ngoài ở, số lần cậu về càng ngày càng ít, nhất là sau khi phòng của cậu bị Lâm Nhất đổi thành phòng đựng đồ, cuộc cãi vã đó kéo dài đến tận bây giờ.
Thậm chí ngay cả tiệc gia đình cũng không tham gia.
Bảo mẫu không biết chuyện tai nạn xe hơi, cô ấy cho rằng Lâm Úc chỉ không muốn về dự tiệc gia đình.
Trên thực tế, bữa tiệc gia đình cũng rất vắng vẻ bởi có một chiếc ghế không ai ngồi.
Lông mày Lâm Minh Hoài dần nhíu lại, cuối cùng anh ta đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo đi ra ngoài, lướt một vòng trong danh bạ cuối cùng anh ta cũng tìm được số điện thoại của Lâm Úc.
Trong nhật kí cuộc gọi bên dưới, tất cả đều từ phía bên kia, tối đa không quá ba phút sẽ bị tắt, lúc ngón tay định nhấn xuống, anh ta bỗng nhận ra, dường như đây là lần đầu sau khi mẹ qua đời, anh ta chủ động liên lạc với Lâm Úc.
Anh ta chợt khựng lại, cuối cùng ngón tay vẫn ấn xuống.
Những tưởng sẽ nhanh chóng nhận được điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng tổng đài quen thuộc.
Lâm Minh Hoài quyết định nhắn tin cho cậu, chỉ có vài từ ngắn gọn: [Tại sao lại tắt máy?]
Vì anh ta biết, chỉ cần Lâm Úc vừa nhìn thấy tin nhắn này, nhất định sẽ gọi lại.
Em trai ruột của anh ta rất ngây thơ, bởi Lâm Úc quá ngây thơ lên cậu càng không giống người của Lâm gia, ngược lại, Lâm Nhất - người được đón về Lâm gia hơn hai năm trước còn giống người Lâm gia hơn cậu.
Có lẽ cả Lâm gia chỉ có thằng ngu Lâm Tử Uyên cho rằng Lâm Nhất thực sự là người tốt, nhưng điều này không liên quan gì đến anh ta.
- ----------------
Lâm Minh Hoài đến công ty với sắc mặt cực kì lạnh lùng, hôm nay anh ta đến sớm hơn một chút, vì buổi chiều anh ta có một cuộc gặp cực kỳ quan trọng.
Lâm Minh Hoài đã dồn hết tâm sức vào lần gặp mặt này, chỉ cần Hoắc Vọng đồng ý hợp tác thì Lâm gia có thể một bước lên trời.
Cô thư ký có khuôn mặt xinh đẹp theo sau anh ta vào công ty, vừa thấy sắc mặt anh ta liền không dám nói một lời.
Cô biết rõ tính cách của Lâm Minh Hoài, trước cô đã có hơn mười thư ký bị sa thải, mà sở dĩ cô được giữ lại chỉ vì một nguyên nhân: đủ năng lực.
Kẻ vừa sinh ra đã được đào tạo trở thành người thừa kế như Lâm Minh Hoài ghét nhất chính là việc người khác phản đối ý kiến của anh ta dù cho đó chỉ là lời góp ý mang theo thiện ý cũng không được.
Thư ký rũ mắt đi theo sau, từ kính phản xạ trong thang máy, có thể thấy Lâm Minh Hoài nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Dường như nhận được tin nhắn nào đó khiến cho anh ta cực kỳ khó chịu.
Nhưng ai dám làm anh ta khó chịu chứ?
Thư ký không bao giờ có thể tưởng tượng được, không phải Lâm Minh Hoài không vui vì nhận được tin nhắn, mà không vui là vì không nhận được tin nhắn.
Anh ta không ngờ mình đã đến công ty mà Lâm Úc vẫn không trả lời tin nhắn.
Chẳng lẽ cậu còn chưa rời giường?
Lâm Minh Hoài gọi điện thoại một lần nữa, vẫn là trạng thái tắt máy, anh ta nhét điện thoại vào túi, ý thức được tâm trạng của mình hôm nay không ổn lắm.
Anh ta cảm thấy hơi bất an.
Không thể hiểu được cảm xúc như vậy đến từ đâu, anh ta chỉ có thể đổ cho cuộc gặp chiều nay với Hoắc Vọng.
Sau khi cất điện thoại di động, Lâm Minh Hoài bắt đầu xử lý công việc của công ty như thường lệ, sự tập trung cao độ khiến anh ta tạm thời quên đi chuyện của Lâm Úc.
Đến khi thư ký đẩy cửa ra và đưa cho anh ta một tách cà phê, anh ta mới nhận ra ba giờ đã trôi qua, anh ta đã ngồi im, đọc một tài liệu trong ba giờ.
- -------------------------
Editor: Chuyên mục ăn năn hối hận sắp bắt đầu!
Beta: Sương
–----
Lâm Minh Hoài còn không biết phần văn kiện mình cực kì ưng ý đã bị giẫm đến độ đầy hoa mai nhỏ, anh ta vẫn đi ăn sáng như thường lệ.
Lâm Minh Hoài tựa như người máy được lập trình sẵn, anh ta đối với bản thân cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi ngày anh ta đều rời giường lúc sáu giờ, sáu rưỡi xuống lầu ăn sáng. Vậy nên không biết đã bao lâu anh ta không ăn sáng cùng mọi người trong gia đình, trừ một người là ngoại lệ - Lâm Úc.
Lúc trước chỉ cần Lâm Úc ở nhà, cậu sẽ luôn thức dậy sớm cùng anh trai ăn sáng bởi cậu sợ anh trai sẽ thấy cô đơn. Nhưng trong mắt Lâm Minh Hoài việc cậu làm vừa ngu xuẩn lại vô nghĩa.
Lâm Minh Hoài rũ mi, ngũ quan sắc sảo không giống mẹ lắm, trái lại càng giống Lâm Trường Tấn - cha anh ta hơn. Sự lạnh nhạt và nghiêm túc của họ như được đúc ra từ cùng một khuôn.
Lâm Minh Hoài đặt ly cà phê trong tay xuống, nhìn sang bên cạnh, không có cậu em trai hay cười với anh ta, cả phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài vườn.
Lâm Minh Hoài hơi nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: "Lâm Úc vẫn chưa trở về sao?"
Cậu đã rời khỏi nhà gần một tháng, nghe nói cậu đã cúp điện thoại lúc nói chuyện với cha.
Lúc nghe được chuyện này anh ta còn nghĩ không thể nào, Lâm Úc sao có thể cúp điện thoại của người nhà trước.
Rõ ràng cậu luôn mong đợi... có thể nói chuyện với họ nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến đây, sắc mặt vốn lạnh như sương của Lâm Minh Hoài không hiểu sao trở nên dịu đi một chút.
Bảo mẫu không quen nói chuyện với đại thiếu gia, nhìn vẻ mặt thoải mái như nhớ ra gì đó của anh ta, cô ấy do dự nói: "Đúng vậy."
Thật ra cô ấy cũng hy vọng Lâm tiểu thiếu gia trở về, mỗi lần Lâm tiểu thiếu gia trở về ở, hình như căn biệt thự lớn này cũng không lạnh đến vậy, đáng tiếc, rõ ràng là đứa trẻ tốt như vậy, lại luôn bị bắt nạt, từ lúc bắt đầu chuyển ra ngoài ở, số lần cậu về càng ngày càng ít, nhất là sau khi phòng của cậu bị Lâm Nhất đổi thành phòng đựng đồ, cuộc cãi vã đó kéo dài đến tận bây giờ.
Thậm chí ngay cả tiệc gia đình cũng không tham gia.
Bảo mẫu không biết chuyện tai nạn xe hơi, cô ấy cho rằng Lâm Úc chỉ không muốn về dự tiệc gia đình.
Trên thực tế, bữa tiệc gia đình cũng rất vắng vẻ bởi có một chiếc ghế không ai ngồi.
Lông mày Lâm Minh Hoài dần nhíu lại, cuối cùng anh ta đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo đi ra ngoài, lướt một vòng trong danh bạ cuối cùng anh ta cũng tìm được số điện thoại của Lâm Úc.
Trong nhật kí cuộc gọi bên dưới, tất cả đều từ phía bên kia, tối đa không quá ba phút sẽ bị tắt, lúc ngón tay định nhấn xuống, anh ta bỗng nhận ra, dường như đây là lần đầu sau khi mẹ qua đời, anh ta chủ động liên lạc với Lâm Úc.
Anh ta chợt khựng lại, cuối cùng ngón tay vẫn ấn xuống.
Những tưởng sẽ nhanh chóng nhận được điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng tổng đài quen thuộc.
Lâm Minh Hoài quyết định nhắn tin cho cậu, chỉ có vài từ ngắn gọn: [Tại sao lại tắt máy?]
Vì anh ta biết, chỉ cần Lâm Úc vừa nhìn thấy tin nhắn này, nhất định sẽ gọi lại.
Em trai ruột của anh ta rất ngây thơ, bởi Lâm Úc quá ngây thơ lên cậu càng không giống người của Lâm gia, ngược lại, Lâm Nhất - người được đón về Lâm gia hơn hai năm trước còn giống người Lâm gia hơn cậu.
Có lẽ cả Lâm gia chỉ có thằng ngu Lâm Tử Uyên cho rằng Lâm Nhất thực sự là người tốt, nhưng điều này không liên quan gì đến anh ta.
- ----------------
Lâm Minh Hoài đến công ty với sắc mặt cực kì lạnh lùng, hôm nay anh ta đến sớm hơn một chút, vì buổi chiều anh ta có một cuộc gặp cực kỳ quan trọng.
Lâm Minh Hoài đã dồn hết tâm sức vào lần gặp mặt này, chỉ cần Hoắc Vọng đồng ý hợp tác thì Lâm gia có thể một bước lên trời.
Cô thư ký có khuôn mặt xinh đẹp theo sau anh ta vào công ty, vừa thấy sắc mặt anh ta liền không dám nói một lời.
Cô biết rõ tính cách của Lâm Minh Hoài, trước cô đã có hơn mười thư ký bị sa thải, mà sở dĩ cô được giữ lại chỉ vì một nguyên nhân: đủ năng lực.
Kẻ vừa sinh ra đã được đào tạo trở thành người thừa kế như Lâm Minh Hoài ghét nhất chính là việc người khác phản đối ý kiến của anh ta dù cho đó chỉ là lời góp ý mang theo thiện ý cũng không được.
Thư ký rũ mắt đi theo sau, từ kính phản xạ trong thang máy, có thể thấy Lâm Minh Hoài nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Dường như nhận được tin nhắn nào đó khiến cho anh ta cực kỳ khó chịu.
Nhưng ai dám làm anh ta khó chịu chứ?
Thư ký không bao giờ có thể tưởng tượng được, không phải Lâm Minh Hoài không vui vì nhận được tin nhắn, mà không vui là vì không nhận được tin nhắn.
Anh ta không ngờ mình đã đến công ty mà Lâm Úc vẫn không trả lời tin nhắn.
Chẳng lẽ cậu còn chưa rời giường?
Lâm Minh Hoài gọi điện thoại một lần nữa, vẫn là trạng thái tắt máy, anh ta nhét điện thoại vào túi, ý thức được tâm trạng của mình hôm nay không ổn lắm.
Anh ta cảm thấy hơi bất an.
Không thể hiểu được cảm xúc như vậy đến từ đâu, anh ta chỉ có thể đổ cho cuộc gặp chiều nay với Hoắc Vọng.
Sau khi cất điện thoại di động, Lâm Minh Hoài bắt đầu xử lý công việc của công ty như thường lệ, sự tập trung cao độ khiến anh ta tạm thời quên đi chuyện của Lâm Úc.
Đến khi thư ký đẩy cửa ra và đưa cho anh ta một tách cà phê, anh ta mới nhận ra ba giờ đã trôi qua, anh ta đã ngồi im, đọc một tài liệu trong ba giờ.
- -------------------------
Editor: Chuyên mục ăn năn hối hận sắp bắt đầu!