Chương 13: Ấn dấu hoa mai
Edit: Miên Miên
Beta: Sương
–--------------------------------
Dừng việc trêu chọc mèo nhỏ, trợ lý lập tức vào trạng thái làm việc: "Dự án lần này ngài có định hợp tác với Lâm gia không?"
Ngón trỏ Hoắc Vọng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ừm."
Nghe được hai chữ quen thuộc, Lâm Úc lập tức dựng đôi tai tròn lên, thò mặt ra nhìn về phía trợ lý, lúc này cậu mới chú ý đến trong tài liệu anh ấy vừa mang tới, tên của người phụ trách được viết rõ ràng, là cái tên mà cậu không thể quen thuộc hơn: Lâm Minh Hoài.
Anh trai của cậu.
Một lần nữa nhìn thấy cái tên này trong lòng Lâm Úc không chỉ không hề dao động, thậm chí trong lòng cậu còn nổi lên từng luồng ác ý, cậu vươn móng vuốt ra, hung hăng túm lấy lọ mực trên bàn.
Bàn chân dính đầy mực, sau đó cậu lại chạm vào tập tài liệu.
Một lần hai lần, chữ Lâm Minh Hoài trên văn kiện đều bị móng vuốt hoa mai đen che phủ hoàn toàn.
Lúc đang nói chuyện trợ lý phát hiện ông chủ không hề chú ý lại còn vui vẻ cúi đầu nhìn gì đó, vì vậy anh ta cũng bối rối cúi đầu, sau đó tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Tài liệu được sao chép hoàn toàn trở thành giấy vụn, nhưng hai người có mặt đều không quan tâm.
Loại văn kiện này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hiện tại mèo nhỏ đang ấn dấu hoa mai đó!
Lâm Úc thoải mái chơi đùa, đột nhiên ý thức được mình đang bị nhìn, tai bất giác dựng đứng, đuôi đang đặt trên bàn đột nhiên cuộn lên, nhưng chỉ cuộn một nửa. Hoắc Vọng vươn tay cầm tờ giấy đã bị cậu đóng dấu lên rồi lấy một tờ khác chưa bị đóng dấu cho cậu chơi.
Hoắc Vọng cho rằng Lâm Úc đã đánh dấu xong tờ văn kiện này, hơn nữa thấy cậu chỉ chạm vào văn kiện này, hoàn toàn không dính vào các văn kiện khác, có lẽ Không Cổ đặc biệt chú ý đến tập văn kiện này, nên hắn không định lấy tờ văn khác cho cậu nghịch.
Lâm Úc sửng sốt một chút, cái đuôi dần duỗi ra, lại trở nên bồng bềnh, đôi mắt đen láy nhìn trợ lý, lại nhìn người đàn ông ôm mình, ý thức được một chuyện.
Bây giờ cậu chỉ là một cục lông xù.
Lông xù làm bất cứ điều gì cũng có thể được tha thứ!
"Ngao!" Vì thế Lâm Úc không chút khách khí một tờ rồi lại một tờ khác ấn lên dấu hoa mai.
Hoắc Vọng giơ một tờ lên thưởng thức một chút: "Ừm, rất nghệ thuật, ta đoán rằng họa sĩ là một người có lông nhưng không có cổ."
Không có cổ và lông xù hoàn toàn là sai lầm!! Đó lỗi của tạo hóa!!!!
Lâm Úc dừng việc ấn dấu hóa mai, cậu nghiêng đầu về phía cổ tay Hoắc Vọng: "Ngao." cậu cắn một ngụm lên cổ tay hắn, cắn thật nhẹ rồi nhả ra, đến cả dấu răng cũng không lưu lại.
Lúc này tâm trạng Lâm Úc thật vui, cái đuôi nhỏ đung đưa thể hiện hết tâm trạng của chủ nhân.
Trợ lý nín cười: "Hoắc tổng, vậy còn tổ chức cuộc họp không?"
Tập văn kiện mèo nhỏ đang ấn dấu hoa mai chính là văn kiện cần dùng cho cuộc họp ngày hôm nay.
Lâm Úc lập tức trở lên ngoan ngoãn, tựa như chiếc bánh nhỏ vừa ngọt ngào lại mềm mại.
Bánh nhỏ nghe không hiểu mọi người đang nói gì.
Làm loạn xong còn biết bán manh để qua ải.
Khóe miệng Hoắc Vọng hơi cong lên một chút, hắn cầm lấy tờ giấy trên bàn, lau mực trên móng vuốt cho bánh ngọt nhỏ, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Không cần tổ chức, ngày mai Lâm Minh Hoài sẽ đến ký hợp đồng với tôi, nếu đủ thành ý thì trực tiếp ký hợp đồng, nếu không có thành ý, vậy thì đổi sang tập đoàn khác."
Hắn nói được nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm người không chút nghi ngờ bởi hắn có thực lực.
Có rất nhiều tập đoàn có thể thay thế Lâm gia, nhưng Lâm gia lại không thể tìm thấy một đối tác tốt hơn Hoắc Thị.
Vì vậy, chắc chắn Lâm Minh Hoài sẽ rất coi trọng cuộc gặp ngày mai.
Trợ lý gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lúc chuẩn bị ra ngoài Hoắc Vọng đột nhiên cầm phiếu đổi thức ăn đóng hộp trong một năm đưa cho trợ lý đặc biệt: "Đổi cho tôi một hộp rồi mang tới đây."
Sau khi nhận được, trợ lý cúi đầu nhìn: "Vâng, đây là?"
Sau khi nhìn thấy những gì đã viết ở trên, trợ lý mở to mắt không thể tin tưởng mà nghĩ điều này còn khó tin hơn việc bản thân trúng xổ số.
Hoắc, Hoắc tổng trúng thưởng!!
Vì vậy, thêm một tin tức mang tính lịch sử bùng nổ trong tập đoàn Hoắc Thị ngày hôm nay.
Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc nên kinh ngạc vì Hoắc Vọng mang theo mèo nhỏ siêu đáng yêu đến làm việc, hay kinh ngạc vì chuyện hắn trúng thưởng.
Tất cả đều sôi nổi kích động đến nỗi chạy đi báo tin khắp nơi, như thể vạn tuế nở hoa.
- --------------------------------------------------------------------------------
edit: Huhu hôm nay tui làm rơi điện thoại hỏng màn hình, nhìn giá tiền thay màn hình mà khóc, vẫn không dám nói với mama sợ bị ăn đập:'( Ụ Ụ
Beta: Sương
–--------------------------------
Dừng việc trêu chọc mèo nhỏ, trợ lý lập tức vào trạng thái làm việc: "Dự án lần này ngài có định hợp tác với Lâm gia không?"
Ngón trỏ Hoắc Vọng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Ừm."
Nghe được hai chữ quen thuộc, Lâm Úc lập tức dựng đôi tai tròn lên, thò mặt ra nhìn về phía trợ lý, lúc này cậu mới chú ý đến trong tài liệu anh ấy vừa mang tới, tên của người phụ trách được viết rõ ràng, là cái tên mà cậu không thể quen thuộc hơn: Lâm Minh Hoài.
Anh trai của cậu.
Một lần nữa nhìn thấy cái tên này trong lòng Lâm Úc không chỉ không hề dao động, thậm chí trong lòng cậu còn nổi lên từng luồng ác ý, cậu vươn móng vuốt ra, hung hăng túm lấy lọ mực trên bàn.
Bàn chân dính đầy mực, sau đó cậu lại chạm vào tập tài liệu.
Một lần hai lần, chữ Lâm Minh Hoài trên văn kiện đều bị móng vuốt hoa mai đen che phủ hoàn toàn.
Lúc đang nói chuyện trợ lý phát hiện ông chủ không hề chú ý lại còn vui vẻ cúi đầu nhìn gì đó, vì vậy anh ta cũng bối rối cúi đầu, sau đó tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Tài liệu được sao chép hoàn toàn trở thành giấy vụn, nhưng hai người có mặt đều không quan tâm.
Loại văn kiện này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hiện tại mèo nhỏ đang ấn dấu hoa mai đó!
Lâm Úc thoải mái chơi đùa, đột nhiên ý thức được mình đang bị nhìn, tai bất giác dựng đứng, đuôi đang đặt trên bàn đột nhiên cuộn lên, nhưng chỉ cuộn một nửa. Hoắc Vọng vươn tay cầm tờ giấy đã bị cậu đóng dấu lên rồi lấy một tờ khác chưa bị đóng dấu cho cậu chơi.
Hoắc Vọng cho rằng Lâm Úc đã đánh dấu xong tờ văn kiện này, hơn nữa thấy cậu chỉ chạm vào văn kiện này, hoàn toàn không dính vào các văn kiện khác, có lẽ Không Cổ đặc biệt chú ý đến tập văn kiện này, nên hắn không định lấy tờ văn khác cho cậu nghịch.
Lâm Úc sửng sốt một chút, cái đuôi dần duỗi ra, lại trở nên bồng bềnh, đôi mắt đen láy nhìn trợ lý, lại nhìn người đàn ông ôm mình, ý thức được một chuyện.
Bây giờ cậu chỉ là một cục lông xù.
Lông xù làm bất cứ điều gì cũng có thể được tha thứ!
"Ngao!" Vì thế Lâm Úc không chút khách khí một tờ rồi lại một tờ khác ấn lên dấu hoa mai.
Hoắc Vọng giơ một tờ lên thưởng thức một chút: "Ừm, rất nghệ thuật, ta đoán rằng họa sĩ là một người có lông nhưng không có cổ."
Không có cổ và lông xù hoàn toàn là sai lầm!! Đó lỗi của tạo hóa!!!!
Lâm Úc dừng việc ấn dấu hóa mai, cậu nghiêng đầu về phía cổ tay Hoắc Vọng: "Ngao." cậu cắn một ngụm lên cổ tay hắn, cắn thật nhẹ rồi nhả ra, đến cả dấu răng cũng không lưu lại.
Lúc này tâm trạng Lâm Úc thật vui, cái đuôi nhỏ đung đưa thể hiện hết tâm trạng của chủ nhân.
Trợ lý nín cười: "Hoắc tổng, vậy còn tổ chức cuộc họp không?"
Tập văn kiện mèo nhỏ đang ấn dấu hoa mai chính là văn kiện cần dùng cho cuộc họp ngày hôm nay.
Lâm Úc lập tức trở lên ngoan ngoãn, tựa như chiếc bánh nhỏ vừa ngọt ngào lại mềm mại.
Bánh nhỏ nghe không hiểu mọi người đang nói gì.
Làm loạn xong còn biết bán manh để qua ải.
Khóe miệng Hoắc Vọng hơi cong lên một chút, hắn cầm lấy tờ giấy trên bàn, lau mực trên móng vuốt cho bánh ngọt nhỏ, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Không cần tổ chức, ngày mai Lâm Minh Hoài sẽ đến ký hợp đồng với tôi, nếu đủ thành ý thì trực tiếp ký hợp đồng, nếu không có thành ý, vậy thì đổi sang tập đoàn khác."
Hắn nói được nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm người không chút nghi ngờ bởi hắn có thực lực.
Có rất nhiều tập đoàn có thể thay thế Lâm gia, nhưng Lâm gia lại không thể tìm thấy một đối tác tốt hơn Hoắc Thị.
Vì vậy, chắc chắn Lâm Minh Hoài sẽ rất coi trọng cuộc gặp ngày mai.
Trợ lý gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lúc chuẩn bị ra ngoài Hoắc Vọng đột nhiên cầm phiếu đổi thức ăn đóng hộp trong một năm đưa cho trợ lý đặc biệt: "Đổi cho tôi một hộp rồi mang tới đây."
Sau khi nhận được, trợ lý cúi đầu nhìn: "Vâng, đây là?"
Sau khi nhìn thấy những gì đã viết ở trên, trợ lý mở to mắt không thể tin tưởng mà nghĩ điều này còn khó tin hơn việc bản thân trúng xổ số.
Hoắc, Hoắc tổng trúng thưởng!!
Vì vậy, thêm một tin tức mang tính lịch sử bùng nổ trong tập đoàn Hoắc Thị ngày hôm nay.
Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc nên kinh ngạc vì Hoắc Vọng mang theo mèo nhỏ siêu đáng yêu đến làm việc, hay kinh ngạc vì chuyện hắn trúng thưởng.
Tất cả đều sôi nổi kích động đến nỗi chạy đi báo tin khắp nơi, như thể vạn tuế nở hoa.
- --------------------------------------------------------------------------------
edit: Huhu hôm nay tui làm rơi điện thoại hỏng màn hình, nhìn giá tiền thay màn hình mà khóc, vẫn không dám nói với mama sợ bị ăn đập:'( Ụ Ụ