Chương : 55
Sáng hôm sau, Baemyn đã đỗ sẵn một chiếc Gal Volga 1985 trước cổng, ông nói rằng không còn gì hơn là vừa đi vừa ngắm cảnh trên đường cả, nếu dùng bột Floo hoặc độn thổ rất nhanh tới nơi, nhưng Baemyn không muốn vậy, ông nghĩ cần một thời gian để cậu bé thích ứng.
Chiếc xe rong ruổi trên đường gần hai tiếng, cuối cùng họ thấy một ngôi làng nhỏ ven biển xuất hiện, đó là Rhossili.
Hôm nay, Rhossili đông đúc hơn hẳn mọi khi, có rất nhiều ô tô to nhỏ khác nhau. Dường như trong làng đang tiếp đón một đoàn khách đông người nào đó.
Ambrose hiếu kì nói:
“Baemyn, chúng ta đi xem chuyện gì đang xảy ra? Ngôi làng quá náo nhiệt không giống bác miêu tả chút nào…” Tại đầu làng, cậu có thể nghe thấy tiếng người huyên náo từ xa vọng lại, lòng hiếu kì của cậu nổi lên.
Baemyn gật đầu, ông đỗ xe lại ở một bãi đậu xe gần đó. Ra khỏi xe, Baemyn dẫn Ambrose đi tới quán ăn Rhossili ’s Meal. Nơi hai người có thể dò hỏi được mọi chuyện trong làng.
Hai người ngồi vào bar, Baemyn gọi cho Ambrose một chiếc bánh ngọt, còn ông lấy cho mình một tách cà phê.
Một phút qua đi, Baemyn mới hỏi người phục vụ:
“Hôm nay, anh bạn, có chuyện gì xảy ra tại Rhossili vậy? Tôi thấy có nhiều ô tô xuất hiện…”
“Ngài mới tới Rhossili ạ? Đây là tin vô cùng nóng, mọi người trong làng đều đang bàn luận về nó…”
“Không, tôi vừa trở về, mấy năm trước tôi từng sống ở đây.”
“Ồ vậy ngài không biết chuyện là phải. Câu truyện này phải kể từ cách đây 4 năm. Ngày đó, Oliver, ngài có biết anh ta không? Anh ta là một ngư dân, trong một ngày may mắn, anh ta tìm được một con cá bằng vàng…” Anh bồi bàn dừng lại tiếp thêm cà phê cho một vị khác, rồi anh nói:
“Nếu chuyện dùng ở đó thì không đáng kể, điều thú vị là con cá đó sau khi bị bán đi, qua bốn năm họ mới phát hiện con cá vàng đấy là một món đồ cổ của người Briton. Họ là một nhóm người Celt cổ đã từng sống tại Đảo Anh từ thời đại đồ sắt qua thời Đế chế La Mã. Mấy tay khảo cổ nói như vậy, ở đó có thể là một cung điện, lăng mộ, hay cái gì gì đó…”
Anh bồi bàn bắt đầu nói về những nhà khảo cổ tới đây, họ nói gì trong khi thưởng thức bữa sáng, vân vân…
Sau mười phút, Ambrose xử lý xong cái bánh bông mai, sau khi nghe nhũng gì anh bồi bàn kể, cậu quyết định tới xem khu khai quật trước khi trở lại trang viên.
Baemyn thanh toán, ông không quên tip cho anh chàng bồi bàn, xong xuôi hai người đi bộ hướng bờ biển, vị trí khai quật nằm dưới mặt biển gần bãi biển phía đông của ngôi làng.
Ngôi làng địa thế cao hơn nhiều mặt biển, Ambrose cảm giác như đi xuống một con dốc thoai thoải. Đã vậy, những cơn gió thổi theo hướng ngược lại, từ biển vào đất liền, chúng như đỡ cậu không ngã trên con dốc...
Vừa đi vừa ngắm cảnh, lại ngửi cái mùi thanh mát và ngọt dịu của biển cả, bỗng nhiên một tiếng la khiến cậu chú ý:
“Tên ngu ngốc này, mày lại làm hỏng ô tô của tao rồi…”
Một thằng bé cùng một đám nhỏ đang vây quanh một cậu bé tóc nâu, một đứa cao lớn nhất trong nhóm nói, tay nó cầm một chiếc máy cày đồ chơi, một bánh xe đã rơi ra nằm ở dưới chân bọn chúng.
“Không phải mình, mình không làm hỏng đâu, bạn làm xe rơi xuống chỗ mình, bánh xe nó tự long ra.” Cậu bé tóc nâu giải thích.
“Mày còn không nhận hả, tại sao nó đang yên lành tới chỗ của mày thì hỏng.” Thằng nhóc to lớn cao giọng nói lớn.
“Đúng vậy…”
“Max, mày làm hỏng thì nhận đi..”
“...”
Bọn trẻ xung quanh châm chọc nói.
“Không, không, mình thật không làm hỏng mà…” Cậu bé Max hơi cuống lên nói.
“Hừ, chúng mày, đánh nó, thằng này không có gì tốt.”
Có người ra hiệu thế là cả bọn xông vào định đánh lộn với Max, ngược lại cậu bé ôm đầu nói:
“Mình không muốn đánh nhau, cha mình dặn không được đánh nhau… dừng lại... đừng đánh…”
Mấy đứa trẻ không để ý Max nói gì, chúng xông vào giơ nắm đấm, một đứa vò đầu cậu bé, đứa khác kéo áo… một đứa lại đá vào mông cậu bé….
Đúng lúc này, một giọng trung niên khỏe khoắn vang lên:
“Mấy đứa kia, định bắt lạt bạn hả…”
Thằng nhóc cầm đầu hoảng hốt nói:
“Không xong chúng mày, người lớn tới, chạy thôi…”
Cả bọn gật mình lao lao tỏa ra mọi hướng chạy trốn, có đứa không quên đe dọa Max:
“Hôm nay, chúng tao tha cho mày, mày mà khai ra thì biết tay, nhớ đấy…”
====
Chờ khi lũ trẻ chạy hết, hai bòng người một lớn một bé mới đi tới, đó là Ambrose và Baemyn. Ambrose đi tới đỡ cậu bé Max dậy, nói:
“Bạn không sao chứ? Có bị thương ở đâu không..”
Max đứng dậy, nó không vội trả lời Ambrose mà quay sang cúi đầu với Baemyn nói:
“Cháu cảm ơn bác đã giúp đỡ.”
“Chuyện nhỏ, không đáng kể, cậu bé rất lễ phép.” Baemyn hòa ái nói.
Max nghe vậy ngượng ngùng cười, lần đầu tiên có người khen cậu như vậy, bình thường mọi người chỉ nói cậu ngu ngốc thôi.
Bỗng nhiên, hình tượng Baemyn trong lòng cậu trở lên to lớn hơn bao giờ, chắc chỉ xếp sau cha cậu thôi. Cậu nhìn lại thấy Baemyn mặc một bộ quần áo thật đẹp, bộ đồ đẹp nhất mà cậu từng thấy (Đó là bộ đồ quản gia tiêu chuẩn của Baemyn)
Ánh mắt Max lóe lên sùng bái nói:
“Cảm ơn bác đã khen…”
Một bên Ambrose thấy vậy trợn tròn mắt, rõ ràng chính mình bảo Baemyn giúp tên này, sao giờ tên này lại lơ mình đi, Ambrose hắng giọng như để chứng minh mình tồn tại.
Max giờ mới nhớ còn một người bên cạnh, cậu bé nhanh chóng quay đầu sang xấu hổi xoa đầu nói:
“Xin lỗi, mình quên mất… Cảm ơn bạn.”
“Không có gì.” Ambrose không sao đáp “Nhà bạn ở đâu, bạn có cần bác Baemyn đưa về?”
“Nhà mình ở cuối làng, bên kia!” Max chỉ về một hướng.
“Thật hay, chúng ta đi cùng đường, mình định đi xem mấy nhà khảo cổ.”
“Tốt, họ đang làm khách ở nhà mình đấy, vì vậy mình mới ra đây chơi…”
“Mà tại sao cậu lại không đánh trả bọn chúng?”
“Ha ha, ba mình bảo là không được đánh nhau, thế là không ngoan…”
“....”
Sau đó ba người cùng nhau đi về nhà Max, vừa đi vừa trò chuyện, Ambrose nhận ra Max không ngu ngốc lắm, mà là quá thật thà, vô cùng thật thà. Max tuy khá cao lớn cùng tuổi nhưng cũng vì điểm cậu ta vô cùng thật thà mà cậu hay bị bắt nạt.
Qua một ngã rẽ, một ngôi nhà nhỏ nhắn làm bằng gỗ xuất hiện, nó không sang trọng nhưng rất xinh đẹp, bên ngoài có một dàn hoa hông leo hồng thắm, bên trong lại đặt một cây cọ lùn thân bự.
Bên cạnh có một bộ bàn ghế nhỏ dùng để uống trà.
“Bác với Ambrose ngồi chờ ở đây, để cháu đi gọi ba mẹ…” Max dẫn hai người tói bên cạnh bộ bàn ghế, cậu thành thật nói.
=====
Trong nhà, Oliver đang tiếp hai nhà khảo cổ, chính họ là người sở hữu hiên nay con cá vàng. Nói thật, khi lần đầu tiên gặp họ hôm qua, anh rất bất ngờ con cá vàng mình câu được 4 năm trước lại là một cổ vật quý giá.
Hôm nay, mọi vật dụng đã chuẩn bị xong, hai hà khảo cổ tới mời anh chỉ cho họ vị trí anh câu được con cá.
Đang trao đổi, bỗng nhiên anh nghe thấy giọng con trai Max của mình:
“Ba mẹ có khách tới.”
Giờ này sao lại có khách tới, Oliver thắc mắc, anh mỉm cười nhìn hai nhà khảo cổ nói:
“Xin lỗi hai vị, tôi cũng không biết là hôm nay nhà có khách…”
Người đàn ông cười nói:
“Không sao, chúng tôi chờ được, đầu chiều chúng ta mới bắt đầu.”
Người phụ nữ cũng gật đầu.
“Vậy, xin lỗi hai vị.” Nói xong. Oliver ra khỏi phòng đi ra
Chiếc xe rong ruổi trên đường gần hai tiếng, cuối cùng họ thấy một ngôi làng nhỏ ven biển xuất hiện, đó là Rhossili.
Hôm nay, Rhossili đông đúc hơn hẳn mọi khi, có rất nhiều ô tô to nhỏ khác nhau. Dường như trong làng đang tiếp đón một đoàn khách đông người nào đó.
Ambrose hiếu kì nói:
“Baemyn, chúng ta đi xem chuyện gì đang xảy ra? Ngôi làng quá náo nhiệt không giống bác miêu tả chút nào…” Tại đầu làng, cậu có thể nghe thấy tiếng người huyên náo từ xa vọng lại, lòng hiếu kì của cậu nổi lên.
Baemyn gật đầu, ông đỗ xe lại ở một bãi đậu xe gần đó. Ra khỏi xe, Baemyn dẫn Ambrose đi tới quán ăn Rhossili ’s Meal. Nơi hai người có thể dò hỏi được mọi chuyện trong làng.
Hai người ngồi vào bar, Baemyn gọi cho Ambrose một chiếc bánh ngọt, còn ông lấy cho mình một tách cà phê.
Một phút qua đi, Baemyn mới hỏi người phục vụ:
“Hôm nay, anh bạn, có chuyện gì xảy ra tại Rhossili vậy? Tôi thấy có nhiều ô tô xuất hiện…”
“Ngài mới tới Rhossili ạ? Đây là tin vô cùng nóng, mọi người trong làng đều đang bàn luận về nó…”
“Không, tôi vừa trở về, mấy năm trước tôi từng sống ở đây.”
“Ồ vậy ngài không biết chuyện là phải. Câu truyện này phải kể từ cách đây 4 năm. Ngày đó, Oliver, ngài có biết anh ta không? Anh ta là một ngư dân, trong một ngày may mắn, anh ta tìm được một con cá bằng vàng…” Anh bồi bàn dừng lại tiếp thêm cà phê cho một vị khác, rồi anh nói:
“Nếu chuyện dùng ở đó thì không đáng kể, điều thú vị là con cá đó sau khi bị bán đi, qua bốn năm họ mới phát hiện con cá vàng đấy là một món đồ cổ của người Briton. Họ là một nhóm người Celt cổ đã từng sống tại Đảo Anh từ thời đại đồ sắt qua thời Đế chế La Mã. Mấy tay khảo cổ nói như vậy, ở đó có thể là một cung điện, lăng mộ, hay cái gì gì đó…”
Anh bồi bàn bắt đầu nói về những nhà khảo cổ tới đây, họ nói gì trong khi thưởng thức bữa sáng, vân vân…
Sau mười phút, Ambrose xử lý xong cái bánh bông mai, sau khi nghe nhũng gì anh bồi bàn kể, cậu quyết định tới xem khu khai quật trước khi trở lại trang viên.
Baemyn thanh toán, ông không quên tip cho anh chàng bồi bàn, xong xuôi hai người đi bộ hướng bờ biển, vị trí khai quật nằm dưới mặt biển gần bãi biển phía đông của ngôi làng.
Ngôi làng địa thế cao hơn nhiều mặt biển, Ambrose cảm giác như đi xuống một con dốc thoai thoải. Đã vậy, những cơn gió thổi theo hướng ngược lại, từ biển vào đất liền, chúng như đỡ cậu không ngã trên con dốc...
Vừa đi vừa ngắm cảnh, lại ngửi cái mùi thanh mát và ngọt dịu của biển cả, bỗng nhiên một tiếng la khiến cậu chú ý:
“Tên ngu ngốc này, mày lại làm hỏng ô tô của tao rồi…”
Một thằng bé cùng một đám nhỏ đang vây quanh một cậu bé tóc nâu, một đứa cao lớn nhất trong nhóm nói, tay nó cầm một chiếc máy cày đồ chơi, một bánh xe đã rơi ra nằm ở dưới chân bọn chúng.
“Không phải mình, mình không làm hỏng đâu, bạn làm xe rơi xuống chỗ mình, bánh xe nó tự long ra.” Cậu bé tóc nâu giải thích.
“Mày còn không nhận hả, tại sao nó đang yên lành tới chỗ của mày thì hỏng.” Thằng nhóc to lớn cao giọng nói lớn.
“Đúng vậy…”
“Max, mày làm hỏng thì nhận đi..”
“...”
Bọn trẻ xung quanh châm chọc nói.
“Không, không, mình thật không làm hỏng mà…” Cậu bé Max hơi cuống lên nói.
“Hừ, chúng mày, đánh nó, thằng này không có gì tốt.”
Có người ra hiệu thế là cả bọn xông vào định đánh lộn với Max, ngược lại cậu bé ôm đầu nói:
“Mình không muốn đánh nhau, cha mình dặn không được đánh nhau… dừng lại... đừng đánh…”
Mấy đứa trẻ không để ý Max nói gì, chúng xông vào giơ nắm đấm, một đứa vò đầu cậu bé, đứa khác kéo áo… một đứa lại đá vào mông cậu bé….
Đúng lúc này, một giọng trung niên khỏe khoắn vang lên:
“Mấy đứa kia, định bắt lạt bạn hả…”
Thằng nhóc cầm đầu hoảng hốt nói:
“Không xong chúng mày, người lớn tới, chạy thôi…”
Cả bọn gật mình lao lao tỏa ra mọi hướng chạy trốn, có đứa không quên đe dọa Max:
“Hôm nay, chúng tao tha cho mày, mày mà khai ra thì biết tay, nhớ đấy…”
====
Chờ khi lũ trẻ chạy hết, hai bòng người một lớn một bé mới đi tới, đó là Ambrose và Baemyn. Ambrose đi tới đỡ cậu bé Max dậy, nói:
“Bạn không sao chứ? Có bị thương ở đâu không..”
Max đứng dậy, nó không vội trả lời Ambrose mà quay sang cúi đầu với Baemyn nói:
“Cháu cảm ơn bác đã giúp đỡ.”
“Chuyện nhỏ, không đáng kể, cậu bé rất lễ phép.” Baemyn hòa ái nói.
Max nghe vậy ngượng ngùng cười, lần đầu tiên có người khen cậu như vậy, bình thường mọi người chỉ nói cậu ngu ngốc thôi.
Bỗng nhiên, hình tượng Baemyn trong lòng cậu trở lên to lớn hơn bao giờ, chắc chỉ xếp sau cha cậu thôi. Cậu nhìn lại thấy Baemyn mặc một bộ quần áo thật đẹp, bộ đồ đẹp nhất mà cậu từng thấy (Đó là bộ đồ quản gia tiêu chuẩn của Baemyn)
Ánh mắt Max lóe lên sùng bái nói:
“Cảm ơn bác đã khen…”
Một bên Ambrose thấy vậy trợn tròn mắt, rõ ràng chính mình bảo Baemyn giúp tên này, sao giờ tên này lại lơ mình đi, Ambrose hắng giọng như để chứng minh mình tồn tại.
Max giờ mới nhớ còn một người bên cạnh, cậu bé nhanh chóng quay đầu sang xấu hổi xoa đầu nói:
“Xin lỗi, mình quên mất… Cảm ơn bạn.”
“Không có gì.” Ambrose không sao đáp “Nhà bạn ở đâu, bạn có cần bác Baemyn đưa về?”
“Nhà mình ở cuối làng, bên kia!” Max chỉ về một hướng.
“Thật hay, chúng ta đi cùng đường, mình định đi xem mấy nhà khảo cổ.”
“Tốt, họ đang làm khách ở nhà mình đấy, vì vậy mình mới ra đây chơi…”
“Mà tại sao cậu lại không đánh trả bọn chúng?”
“Ha ha, ba mình bảo là không được đánh nhau, thế là không ngoan…”
“....”
Sau đó ba người cùng nhau đi về nhà Max, vừa đi vừa trò chuyện, Ambrose nhận ra Max không ngu ngốc lắm, mà là quá thật thà, vô cùng thật thà. Max tuy khá cao lớn cùng tuổi nhưng cũng vì điểm cậu ta vô cùng thật thà mà cậu hay bị bắt nạt.
Qua một ngã rẽ, một ngôi nhà nhỏ nhắn làm bằng gỗ xuất hiện, nó không sang trọng nhưng rất xinh đẹp, bên ngoài có một dàn hoa hông leo hồng thắm, bên trong lại đặt một cây cọ lùn thân bự.
Bên cạnh có một bộ bàn ghế nhỏ dùng để uống trà.
“Bác với Ambrose ngồi chờ ở đây, để cháu đi gọi ba mẹ…” Max dẫn hai người tói bên cạnh bộ bàn ghế, cậu thành thật nói.
=====
Trong nhà, Oliver đang tiếp hai nhà khảo cổ, chính họ là người sở hữu hiên nay con cá vàng. Nói thật, khi lần đầu tiên gặp họ hôm qua, anh rất bất ngờ con cá vàng mình câu được 4 năm trước lại là một cổ vật quý giá.
Hôm nay, mọi vật dụng đã chuẩn bị xong, hai hà khảo cổ tới mời anh chỉ cho họ vị trí anh câu được con cá.
Đang trao đổi, bỗng nhiên anh nghe thấy giọng con trai Max của mình:
“Ba mẹ có khách tới.”
Giờ này sao lại có khách tới, Oliver thắc mắc, anh mỉm cười nhìn hai nhà khảo cổ nói:
“Xin lỗi hai vị, tôi cũng không biết là hôm nay nhà có khách…”
Người đàn ông cười nói:
“Không sao, chúng tôi chờ được, đầu chiều chúng ta mới bắt đầu.”
Người phụ nữ cũng gật đầu.
“Vậy, xin lỗi hai vị.” Nói xong. Oliver ra khỏi phòng đi ra