Chương : 27
“Cách gì, bạn nói mau.” Fayola hỏi gấp.
“Bây giờ chúng ta trở lại hành lang bí mật.” Nói rồi, Ambrose đi tới bên cái giá sách, cậu chỉ chỉ về con đường, nói: “Đi theo mình.”
Sau lần trước suýt bị phát hiện, chúng thống nhất không bén mảng tới hành lang ngầm này nữa.
Chỉ có Ambrose, cậu thỉnh thoảng ‘dạo’ xuống đó, tất nhiên một mình, nhưng một hôm Ambrose nghe một tiếng kêu cứu yếu ớt, vọng ra từ một căn phòng, cậu quyết định vào xem. Qua khe cửa, cậu thấy một người đàn ông to lớn, mặt phúc hậu bị nhốt trong một tảng băng. Tảng băng đang tan dần, nên tiếng nói của ông ta mới truyền ra được.
Vì mụ phù thủy rời khỏi lâu đài, bây giờ, cậu mới dám dẫn Fayola vào. Cậu nói:
“Trong này nhốt một người, có thể ông ta sẽ giúp chúng ta thông báo cho Lucy bọn họ trở về trái đất.”
“Thật sao? Sao mình không biết có một người bị nhốt ở đây.” Fayola xăm soi nhìn Ambrose.
“Do tớ nghe lén được Macgrim nói chuyện… Không phải mình lén xuống một mình đâu.” Ambrose chưa đánh đã khai.
“Không chấp cậu, nhanh dẫn đường.” Fayola thấy phản ứng của Ambrose, cô suýt bật cười.
“Được rồi, đi lối này.”
Ambrose dẫn cô bé đi tới ngã tư, lần này họ không rẽ trái về phía cái cây bí ẩn, mà rẽ phải, họ đi khỏang một trăm mét lại tới một ngã ba, Ambrose rẽ tiếp về bên phải, cuối cùng hai người tới một cánh cửa gỗ. Ambrose lấy cái chìa khóa treo trên vách tường, cậu nói:
“Không biết bọn họ nhốt tù phạm kiểu gì mà để chìa khóa ngay ngoài cửa, nếu có ai xông vào cứu người thì quá dễ dàng.”
Cậu không nghĩ tới ở Narnia không có ai dám tới gần lâu đài của mụ phù thủy huống tri bàn tới việc đột nhập cứu người, còn về cái chìa khóa thì cư dân Narnia toàn ‘nude’, không biết bọn họ để chìa khóa ở đâu nữa…
Cậu tra chìa vào ổ. “Cạch cạch” hai tiếng, cánh cửa mở tung ra. Xuất hiện một người đàn ông bị nhốt, Ambrose thấy tảng băng giam cầm ông đã tan hon hôm trước.
Lúc này Fayola đã chạy vào trước tảng băng, cô bé nói:
“Xin chào, ông có nghe thấy cháu nói gì không?”
“A, là cậu bé nhòm ta hôm trước, lần này cậu lại mang bạn tới chơi à?” Người đàn ông trong tảng băng không hề nhúc nhích, nhưng giọng nói trầm ấm của ông truyền rõ ràng vào tai hai người.
“Cháu là Fayola, còn bạn ấy là Ambrose, ông là ai và tại sao bị nữ hoàng nhốt trong này?” Fayola giới thiệu và hỏi.
“Ta là ai ư, trước kia ta mang lại niềm vui cho mọi người vào lúc mùa đông giá rét nhất, nhưng kể từ khi bị phù thủy trắng nhốt ở đây, ta mất đi chức trách của mình, ta dần dần bị lãng quên và ta cũng dần quên đi chính mình, nếu cần một cái tên để gọi, cô bé có thể gọi ta là Nick.”
“Ông bị nhốt ở đây bao lâu ạ, có cách nào cứu ông ra ngoài không, chúng cháu có việc cần ông giúp.” Ambrose nói thẳng vào việc chính.
Ông lão suy nghĩ trầm ngâm, ông nói:
“Ta bị nhốt ở đâu gần trăm năm rồi, các cháu không cần cứu ta đâu, các cháu thấy đấy, tuyết đang tan, khi mùa đông triệt để kết thúc, mụ phù thủy chết đi, ta sẽ được tự do.”
“Nhưng cháu nghe ông kêu cứu mà?” Ambrose không hiểu hỏi.
“A, lúc đó ta thấy một cậu bé tới nên định trêu cậu ta một chút, nhiều người bảo ta vui tính mà… ha ha..” Ông già cười nói, Fayola nghe vậy cũng cười theo.
Chỉ có Ambrose đen mặt lại vì bị trêu đùa, lại dỏ mặt vì xấu hổ, khuôn mặt cậu rất đặc sắc…
“Như thế không được, ông biết về lời tiên tri chứ?” Fayola nín cười nhìn ông lão hỏi.
“Đúng ta biết, về bốn đứa con của Adam và Eva, họ sẽ kết thúc triều đại mụ phù thủy.”
“Bây giờ, nữ hoàng đang đi săn bốn người họ, bọn họ chỉ là những đứa trẻ như chúng cháu, cháu cần ông đi giúp họ.” Main hồi phục tư thế như trước nói.
“Thật sao, thế thì nguy hiểm quá, những đứa trẻ nên được vui chơi, chứ không phải chiến đấu, không biết Alan nghĩ gì…” Ông lão Ních bật thốt.
“Có cách nào để ông thoát ra khỏi tảng băng sớm không?” Ambrose hỏi lại một lần nữa.
“Có một cách, các cháu đục một lỗ trên tảng băng để ta có thể lấy ma lực trong không khí.” Ông lão Níck nói.
“Vậy ông cũng là phù thủy ạ?” Fayola bắt ngay điểm chính.
“Ta cũng không biết, ta có thể sử dụng ma lực từ lúc ta còn nhớ được. Nhung bây giờ không phải lúc nói chuyện này, các cháu nhanh làm theo lời ta nói đi.”
“Vâng.” Fayola và Ambrose nói, tuy rất muốn biết thêm về ông ta, nhưng hai đứa biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.
Ambrose lấy được mấy thanh sắt góc phòng, nó giống như một dụng cụ tra tấn cũ. Cậu dùng hết sức đâm nó vào tảng băng, một tiếng trầm đục vang nên. Ambrose nhìn thấy cậu chỉ làm sức tảng băng một mi li mét, cậu tiếp tục đâm tới khi cánh tay mỏi rã dời, kết quả nó cũng chỉ sâu vào một phân.
Fayola bên cạnh cũng triệu hồi một quả cầu lửa, liên tiếp hai quả nhưng cũng không làm tan được bao nhiêu băng.
Fayola một bên nhìn vậy nói:
“Chúng ta phải dùng cách khác?”
Ambrose ngồi thở nhanh, ngực cậu phập phồng nói: “Đúng vậy” Cả hai đứa ngồi suy nghĩ, Ambrose nghĩ nếu dùng man lực thế này thì tới một tuần mới đục xuyên tảng đá, nếu cậu dùng được phép thuật thì tốt, khoan đã, phép thuật, đúng vậy. Ambrose mắt sáng quắc nói:
“Fayola, cậu có thể dùng phép thuật, một quả cầu lửa, đốt nóng cái que sắt này, như thế nhiệt độ sẽ tập chung một điểm, ta có thể đục một cái lỗ được.”
Fayola nghe vậy cũng vui ra mặt, chính xác sao mình không nghĩ ra cách làm như vậy.
Ambrose xé áo, bọc xung quanh chỗ cầm thanh sắt, cậu nói:
“Bây giờ cậu tạo một quả cầu lừa ở giữa thanh sắt, cậu tạo một quả nhỏ thôi, tiết kiệm ma lực.”
Fayola gật đầu, cô bé lẩm bẩm: ”Fireball.” Một quả cầu lửa nhỏ bằng ba ngón tay xuất hiện giữa không chung, Fayola điều khiển nó tới vị trí Ambrose chỉ. Mọi việc vào quỹ đạo, thanh sắt nóng đỏ bắt đầu ‘gọt’ tảng băng nhue nó chỉ làm từ thạch rau câu.
Không khí đầu tiếng xì xì của nước bốc hơi, sau năm phút, Fayola cạn kiệt ma lực, bọn trẻ ngồi nghỉ, Fayola ngồi khoanh chân hồi phục ma lực. Ambrose nhìn thành quả, cái lỗ sâu tới hai mươi phân, cậu ước chừng họ xuyên qua tảng băng trong ba lần ma lực của Fayola nữa.
Sau một giờ đồng hồ, Fayola mở mắt, cô bé đã hồi đủ ma lực. Hai người tiếp tục đục lỗ. Sau ba tiếng rưỡi, họ đã đục xuyên qua tảng băng, một tiếng hét đau đớn vang lên:
“AAaaa, đau, mấy đứa làm bỏng chân ta rồi.” Ông lão Níck nói.
Ambrose vứt thanh sắt còn nóng đỏ sang một bên, cười hì hì nói:
“Xin lỗi,chúng cháu không nhìn rõ, tảng băng khá mờ…”
(Tác: Tuyệt đối là main cố ý.)
“Ta không có ý trách hai đứa, bây giờ hai đứa tránh xa ra, ta muốn phá tảng băng này ra ngoài.” Giọng ông như nín nịn vậy.
Ambrose và Fayola nhanh chóng đi về một góc phòng xa, một ánh sáng màu đỏ tươi tắn từ trong tảng băng bắn ra xung quanh.
“Răng rắc”
Tảng băng vắt đầu nứt vỡ, nhiều mảnh băng nhỏ rơi xuống đất.
“Răng rắc”
Các vết nứt ngày càng nhiều, rồi “Bùm” một tiếng nổ nhỏ, cả tảng băng nổ tung, các mảnh băng vụn bắn ra bốn phía.
Ambrose bỏ cánh tay đang che trước mặt ra, cậu thấy một ông già khá tròn, mặc một bộ áo phai màu nâu ố, cậu có thể đoán được bộ quần áo kia trước là màu đỏ tươi.
Ambrose liên tưởng những gì ông nói, đem lại niềm vui vào mùa đông, mặt phúc hậu, bộ quần áo đỏ... cậu nhớ tới một cái tên.
“Ông là ông già Noel.” Fayola bỗng nhiên hô lên. Không thể tin được, mình lại cứu một ông già Noel.
Ông lão Nick đang phủi phủi quần áo, ông nói:
“Phải rồi, ông già Noel, lâu lắm rồi ta mới nghe cái tên này, ta dường như đã quên mất…” Rồi ông ta cười ồ lên:
“Hố hô hô hồ hôooooo, ta có lẽ quên quà rồi.” Ông ta giả vờ như đang tìm túi quà, thực tế không không có cái gì bên người.
Fayola nhìn vậy cười khúc khích, Ambrose cũng bật cười.
Ông lão Nick nói tiếp:
“Thôi để lần sau, ta hứa với hai cháu sẽ nhận được món quà đẹp nhất…”
“Vâng, để sau đi ông, cháu có việc nhờ ông đây…”
Thế là hai đứa kể về bốn anh em nhà Pensive, cả việc Ed chạy trốn, mụ phù thủy đang đuổi bắt ba đứa còn lại….
Ông già Noel suy nghĩ một lúc nói:
“Nếu đúng như cháu kể thì mọi chuyện không đơn giản như vậy, ta sẽ chuyển lời hai cháu, còn hai đứa, có muốn chạy trốn khỏi lâu đài luôn không.”
Fayola nói:
“Chúng cháu muốn đi lắm, nhưng Edmun và ông thần rừng Tummus vẫn còn trong tay nữ hoàng, chúng cháu sẽ tìm cách cứu bọn họ. Và lại, nữ hoàng còn cần chúng cháu.”
Ambrose gật đầu.
“Thật là một cô bé lương thiện, ta bây giờ sẽ cứu Tummus…”
“Không.” Ambrose phản bác. Ông già Noel không hiểu nhìn Ambrose., cậu nói tiếp:
“Bây giờ tình hình Lucy rất gấp rồi, cháu cũng không biết ông Tummus bị nhốt ở đâu, cháu sợ ông không kịp cứu Lucy ba người mất.”
“Đúng vậy, đó là một vấn đề.” Ông ta trầm tư.
“Ông không cần lo cho chúng cháu, ông đi gặp Lucy ba người bọn họ, họ ở đâu đó cánh rừng phía Tây, ông cẩn thận, nữ hoàng đang trên đường tới đó.”
“Yên tâm ta có con đường bí mật, mụ phù thủy không bắt ta một lần nữa được đâu.”
“Bây giờ chúng ta trở lại hành lang bí mật.” Nói rồi, Ambrose đi tới bên cái giá sách, cậu chỉ chỉ về con đường, nói: “Đi theo mình.”
Sau lần trước suýt bị phát hiện, chúng thống nhất không bén mảng tới hành lang ngầm này nữa.
Chỉ có Ambrose, cậu thỉnh thoảng ‘dạo’ xuống đó, tất nhiên một mình, nhưng một hôm Ambrose nghe một tiếng kêu cứu yếu ớt, vọng ra từ một căn phòng, cậu quyết định vào xem. Qua khe cửa, cậu thấy một người đàn ông to lớn, mặt phúc hậu bị nhốt trong một tảng băng. Tảng băng đang tan dần, nên tiếng nói của ông ta mới truyền ra được.
Vì mụ phù thủy rời khỏi lâu đài, bây giờ, cậu mới dám dẫn Fayola vào. Cậu nói:
“Trong này nhốt một người, có thể ông ta sẽ giúp chúng ta thông báo cho Lucy bọn họ trở về trái đất.”
“Thật sao? Sao mình không biết có một người bị nhốt ở đây.” Fayola xăm soi nhìn Ambrose.
“Do tớ nghe lén được Macgrim nói chuyện… Không phải mình lén xuống một mình đâu.” Ambrose chưa đánh đã khai.
“Không chấp cậu, nhanh dẫn đường.” Fayola thấy phản ứng của Ambrose, cô suýt bật cười.
“Được rồi, đi lối này.”
Ambrose dẫn cô bé đi tới ngã tư, lần này họ không rẽ trái về phía cái cây bí ẩn, mà rẽ phải, họ đi khỏang một trăm mét lại tới một ngã ba, Ambrose rẽ tiếp về bên phải, cuối cùng hai người tới một cánh cửa gỗ. Ambrose lấy cái chìa khóa treo trên vách tường, cậu nói:
“Không biết bọn họ nhốt tù phạm kiểu gì mà để chìa khóa ngay ngoài cửa, nếu có ai xông vào cứu người thì quá dễ dàng.”
Cậu không nghĩ tới ở Narnia không có ai dám tới gần lâu đài của mụ phù thủy huống tri bàn tới việc đột nhập cứu người, còn về cái chìa khóa thì cư dân Narnia toàn ‘nude’, không biết bọn họ để chìa khóa ở đâu nữa…
Cậu tra chìa vào ổ. “Cạch cạch” hai tiếng, cánh cửa mở tung ra. Xuất hiện một người đàn ông bị nhốt, Ambrose thấy tảng băng giam cầm ông đã tan hon hôm trước.
Lúc này Fayola đã chạy vào trước tảng băng, cô bé nói:
“Xin chào, ông có nghe thấy cháu nói gì không?”
“A, là cậu bé nhòm ta hôm trước, lần này cậu lại mang bạn tới chơi à?” Người đàn ông trong tảng băng không hề nhúc nhích, nhưng giọng nói trầm ấm của ông truyền rõ ràng vào tai hai người.
“Cháu là Fayola, còn bạn ấy là Ambrose, ông là ai và tại sao bị nữ hoàng nhốt trong này?” Fayola giới thiệu và hỏi.
“Ta là ai ư, trước kia ta mang lại niềm vui cho mọi người vào lúc mùa đông giá rét nhất, nhưng kể từ khi bị phù thủy trắng nhốt ở đây, ta mất đi chức trách của mình, ta dần dần bị lãng quên và ta cũng dần quên đi chính mình, nếu cần một cái tên để gọi, cô bé có thể gọi ta là Nick.”
“Ông bị nhốt ở đây bao lâu ạ, có cách nào cứu ông ra ngoài không, chúng cháu có việc cần ông giúp.” Ambrose nói thẳng vào việc chính.
Ông lão suy nghĩ trầm ngâm, ông nói:
“Ta bị nhốt ở đâu gần trăm năm rồi, các cháu không cần cứu ta đâu, các cháu thấy đấy, tuyết đang tan, khi mùa đông triệt để kết thúc, mụ phù thủy chết đi, ta sẽ được tự do.”
“Nhưng cháu nghe ông kêu cứu mà?” Ambrose không hiểu hỏi.
“A, lúc đó ta thấy một cậu bé tới nên định trêu cậu ta một chút, nhiều người bảo ta vui tính mà… ha ha..” Ông già cười nói, Fayola nghe vậy cũng cười theo.
Chỉ có Ambrose đen mặt lại vì bị trêu đùa, lại dỏ mặt vì xấu hổ, khuôn mặt cậu rất đặc sắc…
“Như thế không được, ông biết về lời tiên tri chứ?” Fayola nín cười nhìn ông lão hỏi.
“Đúng ta biết, về bốn đứa con của Adam và Eva, họ sẽ kết thúc triều đại mụ phù thủy.”
“Bây giờ, nữ hoàng đang đi săn bốn người họ, bọn họ chỉ là những đứa trẻ như chúng cháu, cháu cần ông đi giúp họ.” Main hồi phục tư thế như trước nói.
“Thật sao, thế thì nguy hiểm quá, những đứa trẻ nên được vui chơi, chứ không phải chiến đấu, không biết Alan nghĩ gì…” Ông lão Ních bật thốt.
“Có cách nào để ông thoát ra khỏi tảng băng sớm không?” Ambrose hỏi lại một lần nữa.
“Có một cách, các cháu đục một lỗ trên tảng băng để ta có thể lấy ma lực trong không khí.” Ông lão Níck nói.
“Vậy ông cũng là phù thủy ạ?” Fayola bắt ngay điểm chính.
“Ta cũng không biết, ta có thể sử dụng ma lực từ lúc ta còn nhớ được. Nhung bây giờ không phải lúc nói chuyện này, các cháu nhanh làm theo lời ta nói đi.”
“Vâng.” Fayola và Ambrose nói, tuy rất muốn biết thêm về ông ta, nhưng hai đứa biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.
Ambrose lấy được mấy thanh sắt góc phòng, nó giống như một dụng cụ tra tấn cũ. Cậu dùng hết sức đâm nó vào tảng băng, một tiếng trầm đục vang nên. Ambrose nhìn thấy cậu chỉ làm sức tảng băng một mi li mét, cậu tiếp tục đâm tới khi cánh tay mỏi rã dời, kết quả nó cũng chỉ sâu vào một phân.
Fayola bên cạnh cũng triệu hồi một quả cầu lửa, liên tiếp hai quả nhưng cũng không làm tan được bao nhiêu băng.
Fayola một bên nhìn vậy nói:
“Chúng ta phải dùng cách khác?”
Ambrose ngồi thở nhanh, ngực cậu phập phồng nói: “Đúng vậy” Cả hai đứa ngồi suy nghĩ, Ambrose nghĩ nếu dùng man lực thế này thì tới một tuần mới đục xuyên tảng đá, nếu cậu dùng được phép thuật thì tốt, khoan đã, phép thuật, đúng vậy. Ambrose mắt sáng quắc nói:
“Fayola, cậu có thể dùng phép thuật, một quả cầu lửa, đốt nóng cái que sắt này, như thế nhiệt độ sẽ tập chung một điểm, ta có thể đục một cái lỗ được.”
Fayola nghe vậy cũng vui ra mặt, chính xác sao mình không nghĩ ra cách làm như vậy.
Ambrose xé áo, bọc xung quanh chỗ cầm thanh sắt, cậu nói:
“Bây giờ cậu tạo một quả cầu lừa ở giữa thanh sắt, cậu tạo một quả nhỏ thôi, tiết kiệm ma lực.”
Fayola gật đầu, cô bé lẩm bẩm: ”Fireball.” Một quả cầu lửa nhỏ bằng ba ngón tay xuất hiện giữa không chung, Fayola điều khiển nó tới vị trí Ambrose chỉ. Mọi việc vào quỹ đạo, thanh sắt nóng đỏ bắt đầu ‘gọt’ tảng băng nhue nó chỉ làm từ thạch rau câu.
Không khí đầu tiếng xì xì của nước bốc hơi, sau năm phút, Fayola cạn kiệt ma lực, bọn trẻ ngồi nghỉ, Fayola ngồi khoanh chân hồi phục ma lực. Ambrose nhìn thành quả, cái lỗ sâu tới hai mươi phân, cậu ước chừng họ xuyên qua tảng băng trong ba lần ma lực của Fayola nữa.
Sau một giờ đồng hồ, Fayola mở mắt, cô bé đã hồi đủ ma lực. Hai người tiếp tục đục lỗ. Sau ba tiếng rưỡi, họ đã đục xuyên qua tảng băng, một tiếng hét đau đớn vang lên:
“AAaaa, đau, mấy đứa làm bỏng chân ta rồi.” Ông lão Níck nói.
Ambrose vứt thanh sắt còn nóng đỏ sang một bên, cười hì hì nói:
“Xin lỗi,chúng cháu không nhìn rõ, tảng băng khá mờ…”
(Tác: Tuyệt đối là main cố ý.)
“Ta không có ý trách hai đứa, bây giờ hai đứa tránh xa ra, ta muốn phá tảng băng này ra ngoài.” Giọng ông như nín nịn vậy.
Ambrose và Fayola nhanh chóng đi về một góc phòng xa, một ánh sáng màu đỏ tươi tắn từ trong tảng băng bắn ra xung quanh.
“Răng rắc”
Tảng băng vắt đầu nứt vỡ, nhiều mảnh băng nhỏ rơi xuống đất.
“Răng rắc”
Các vết nứt ngày càng nhiều, rồi “Bùm” một tiếng nổ nhỏ, cả tảng băng nổ tung, các mảnh băng vụn bắn ra bốn phía.
Ambrose bỏ cánh tay đang che trước mặt ra, cậu thấy một ông già khá tròn, mặc một bộ áo phai màu nâu ố, cậu có thể đoán được bộ quần áo kia trước là màu đỏ tươi.
Ambrose liên tưởng những gì ông nói, đem lại niềm vui vào mùa đông, mặt phúc hậu, bộ quần áo đỏ... cậu nhớ tới một cái tên.
“Ông là ông già Noel.” Fayola bỗng nhiên hô lên. Không thể tin được, mình lại cứu một ông già Noel.
Ông lão Nick đang phủi phủi quần áo, ông nói:
“Phải rồi, ông già Noel, lâu lắm rồi ta mới nghe cái tên này, ta dường như đã quên mất…” Rồi ông ta cười ồ lên:
“Hố hô hô hồ hôooooo, ta có lẽ quên quà rồi.” Ông ta giả vờ như đang tìm túi quà, thực tế không không có cái gì bên người.
Fayola nhìn vậy cười khúc khích, Ambrose cũng bật cười.
Ông lão Nick nói tiếp:
“Thôi để lần sau, ta hứa với hai cháu sẽ nhận được món quà đẹp nhất…”
“Vâng, để sau đi ông, cháu có việc nhờ ông đây…”
Thế là hai đứa kể về bốn anh em nhà Pensive, cả việc Ed chạy trốn, mụ phù thủy đang đuổi bắt ba đứa còn lại….
Ông già Noel suy nghĩ một lúc nói:
“Nếu đúng như cháu kể thì mọi chuyện không đơn giản như vậy, ta sẽ chuyển lời hai cháu, còn hai đứa, có muốn chạy trốn khỏi lâu đài luôn không.”
Fayola nói:
“Chúng cháu muốn đi lắm, nhưng Edmun và ông thần rừng Tummus vẫn còn trong tay nữ hoàng, chúng cháu sẽ tìm cách cứu bọn họ. Và lại, nữ hoàng còn cần chúng cháu.”
Ambrose gật đầu.
“Thật là một cô bé lương thiện, ta bây giờ sẽ cứu Tummus…”
“Không.” Ambrose phản bác. Ông già Noel không hiểu nhìn Ambrose., cậu nói tiếp:
“Bây giờ tình hình Lucy rất gấp rồi, cháu cũng không biết ông Tummus bị nhốt ở đâu, cháu sợ ông không kịp cứu Lucy ba người mất.”
“Đúng vậy, đó là một vấn đề.” Ông ta trầm tư.
“Ông không cần lo cho chúng cháu, ông đi gặp Lucy ba người bọn họ, họ ở đâu đó cánh rừng phía Tây, ông cẩn thận, nữ hoàng đang trên đường tới đó.”
“Yên tâm ta có con đường bí mật, mụ phù thủy không bắt ta một lần nữa được đâu.”