Chương : 35
Tiên Hà Minh hít sâu một hơi nhanh chóng bước tới trước mặt Dực Xà, làm ra bộ dáng anh tuấn tiêu sát nhất có thể, mỉm cười như gió xuân: "Tại hạ Tiên Hà Minh, không biết vị tiên tử đây từ tiên cung nào hạ phàm có thể cho tại hạ biết danh tánh của tiên tử được không?"
Dực Xà chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ, đột nhiên nàng kiễng chân ôm cổ Trường Thiên bên cạnh thơm vào má hắn một cái, sau đó nghiêng đầu cười như không cười nhìn Tiên Hà Minh.
Người dân xung quanh cùng mấy tên thanh niên đi theo Tiên Hà Minh nãy giờ say đắm trước vẻ đẹp của hai vị nữ thần bị giật mình trước hành động này của Dực Xà, ngay lập tức tỉnh táo lại phần nào, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào Trường Thiên ở chính giữa đang ôm cả hai nữ thần trong mắt bọn họ. Một tên thủ hạ của Tiên Hà Minh nhịn không được sự đố kỵ lên tiếng chửi bới: "Tên tiểu tử đui mù kia từ đâu chui ra vậy, khôn hồn thì buông hai vị tiên tử kia ra, thể loại như ngươi mà cũng dám dùng hai cái chân chó của..."
Hắn không thể lên tiếng được nữa, một cái đầu người bay lên không trung sau đó cả cái đầu lẫn phần thân thể còn lại đều bị thứ gì đó nghiền nát thành thịt vụn. Mọi người tại hiện trường đứng im không dám nhúc nhích, miệng há hốc mãi không thấy ngậm lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc tên xấu số vừa rồi nói đến hai chữ "chân chó" thì không khí bạo động kịch liệt, năm luồng sát khí kinh thiên động địa bộc phát ra từ mấy người đứng quanh Trường Thiên, chỉ trừ lão giả Mạnh Nam ra, những người còn lại ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vào con kiến dám sỉ nhục Trường Thiên kia,
Trường Thiên trong mắt bọn họ là người anh cả, là một vị thần vô địch, một người đã cho bọn họ tất cả, dẫn dắt họ đi đến ngày hôm nay. Vậy mà tên khốn kiếp này dám buông lời nhục mạ thần, chết vạn lần không hết tội. Cuồng Sư không thể kiềm chế bản thân, hắn trong tích tắc xuất hiện trước mắt con kiến hôi ngu xuẩn kia.
Một hư ảnh sư tử khổng lồ to như quả núi hiện ra trên đầu Cuồng Sư, con sư tử này có sáu chân và một cặp cánh phượng rất lớn, chính là bản thể của Cuồng Sư, Lục Trảo Phượng Dực Sư. Hư ảnh dùng đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy điên cuồng cùng vô tận sát khí nhìn con kiến dưới mặt đất, thậm chí là nhìn những người xung quanh, đặc biệt là Tiên Hà Minh và Hoàng Nguyệt Hổ.
Hai tên này đến thở cũng không dám, ánh mắt trợn trừng tràn đầy khiếp sợ nhìn hư ảnh sư tử to lớn trên không, thật ra bọn hắn đã bị đứng hình kinh sợ từ khi năm người kia bộc lộ sát khí rồi. Hai vị tiên tử nhìn yếu ớt kia lại là tồn tại khủng bố đến vậy.
Trong nháy mắt Cuồng Sư hủy diệt luôn sự tồn tại của tên cuồng ngôn vừa rồi chỉ chừa lại ít thịt và máu. Hắn nhanh chóng quay về bên cạnh Trường Thiên, hướng chủ nhân của hắn quỳ xuống một chân, cúi đầu nhận tội: "Cuồng Sư chưa được cho phép đã tự ý hành động, xin đại nhân trách tội!"
Trường Thiên vỗ vỗ đầu Cuồng Sư, một luồng lực nhu hòa nâng hắn dậy, Trường Thiên mỉm cười nhẹ nhàng: "Trách tội cái gì, nếu ngươi không ra tay thì không biết ta có lỡ tay giết luôn mấy tên tiểu tử đi cùng kia không nữa!"
Đám người xung quanh nghe vậy liền ngốc trệ, cái này là điển hình "Giận cá chém thớt" của những vị cường giả đỉnh cao. Bọn họ không dám nghi ngờ lời Trường Thiên nói, sự thật đã chứng minh hắn là tồn tại không thể trêu vào, thuộc hạ cường đại áp đảo quần hùng thì chủ nhân phải là nhân vật mạnh mẽ bậc nào.
Năm người Tử Di thu lại sát khí, tiếp tục ngoan ngoãn hiền lành như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Đám Tiên Hạ Minh thở phào một hơi, Hoàng Nguyệt Hổ từ đầu đến giờ im lặng lúc này lên tiếng: "Tên nô tài vừa rồi đắc tội với đại nhân cũng đã nhận hậu quả xứng đáng, còn vị huynh đệ này của ta chỉ vì ngưỡng mộ nhan sắc của phu nhân nên buông lời mạo phạm đôi chút, mong đại nhân và phu nhân bỏ qua cho!"
Nghe được từ "phu nhân" Dực Xà khuôn mặt liền đỏ lên ngẩng đầu nhìn Trường Thiên, thấy hắn cũng đang mỉm cười nhìn mình nàng liền tươi cười ngọt ngào, bắt lấy cánh tay đang đặt trên eo của mình ôm hẳn qua bụng, hạnh phúc không nói nên lời.
Tử Di một bên khó chịu bĩu môi, bàn tay nhỏ bé ra sức kéo tay Trường Thiên ra khỏi eo mình: "Thiên ca xấu, mau buông tay!!" Trường Thiên cười ha hả vận Linh hồn lực làm thành một tấm màng năng lượng mỏng ngăn cách ba người với bên ngoài. Trường Thiên cũng không muốn cảnh tình cảm của bản thân bị người ngoài nhìn thấy, sở thích của hắn còn chưa nặng đến mức đó.
Trường Thiên buông Dực Xà ra ngồi xổm xuống trước mặt Tử Di, đưa hai tay lên bẹo đôi má đầy đặn phúng phính của nàng, hắn cười hài hước lên tiếng: "Tiểu Di nhà ta đang ghen sao?" Tử Di quệt miệng hừ lạnh nhưng cũng không lấy tay Trường Thiên ra, nàng vẫn rất thích hưởng thụ được gần gũi với Trường Thiên, nói chi đâu xa, sắp tới được vào Siêu cấp tông môn là phải xa hắn một đoạn thời gian dài, đến lúc đó có muốn cũng không được.
Trường Thiên nhận ra trong ánh mắt của Tư Di có chút buồn, hắn cũng đoán được phần nào. Trường Thiên kéo đầu Tử Di xuống chạm vào đầu mình, mũi chạm mũi, trán chạm trán, hắn chậm rãi mở đôi đồng tử màu tím của mình ra nhìn sâu vào mắt Tử Di.
Trong đồng tử yêu dị của Trường Thiên lóe ra từng điểm sáng nhỏ, Tử Di nhìn vào không khác gì hai bầu trời đêm bao la rộng lớn với nhiều ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, vẻ đẹp của nó làm tâm hồn Tử Di như si như mê, say đắm vào trong đó, đến cả hơi thở nam nhân phả vào mặt cũng không biết, thậm chí nỗi cô đơn buồn tẻ trước đó cũng biến đi đâu mất.
Hai người cứ như vậy rất lâu, Dực Xà thấy vậy liền mỉm cười, nàng cũng không ghen với dPJ3qaf1 cô gái nhỏ Tử Di này, dù sao người ta cũng đến với Trường Thiên sớm hơn nàng, Dực Xà rất biết như thế nào là đủ nên chỉ nhẹ nhàng đi ra sau lưng Trường Thiên, chậm rãi từ phía sau ôm lấy cổ hắn, áp thân thể mềm mại đẩy đà của mình vào lưng hắn, mặt ngọc kề lên vai Trường Thiên sau nhắm mắt lại cảm nhận không khí hạnh phúc, thỏa mãn của ba người.
Những người bên ngoài nghi hoặc nhìn vào quang tráo, chỉ có Cuồng Sư và Như Ngọc nghiêm túc đứng hộ vệ hai bên, ánh mắt liếc qua từng người một làm bọn họ không dám vọng động mà rời khỏi. Tiên Hạ Minh nhìn Như Ngọc cảm thấy rất quen thuộc nhưng do cái diện sa che mặt cùng tấm áo choàng màu đen kia khiến hắn khó lòng nhận ra được là ai.
Trường Thiên sau khi cảm nhận được thời gian cũng đã đủ, hắn liền nhắm mắt lại đẩy đầu Tử Di ra một chút sau đó hôn nhẹ lên trán nàng. Trường Thiên cũng không quên Dực Xà, quay sang hôn môi nàng một cái, hắn làm quá với Dực Xà thì được nhưng còn với Tử Di thì không, dù sao nàng vẫn còn khá nhỏ, chờ thêm hai năm nữa rồi tính tiếp cũng chưa muộn.
Tử Di lúc này mới luyến tiếc tỉnh lại từ trong vẻ đẹp yêu dị đó. sau khi đứng lên, Trường Thiên lại tiếp tục ôm eo hai người, hắn cười khoái chí: "chúng ta ra ngoài đi thôi, bữa nào nhiều thời gian lại tiếp tục chuyện vừa nãy." Tử Di cùng Dực Xà đỏ mặt nhu thuận gật đầu.
Vòng bảo hộ chậm rãi tan biến, thân ảnh ba người Trương Thiên lần nữa hiện ra trước mắt mọi người, hắn hướng Hoàng Nguyệt Hổ gật đầu tán thưởng, tên này từ nãy đến giờ vẫn chắp tay cúi đầu, tâm trí tốt, kiên nhẫn giỏi, thực lực cùng tiềm lực chưa biết, chỉ cần tiềm lực đủ mạnh thì hắn không ngại thu tên này về dưới trướng.
"Ngươi rất tốt, chỉ cần trong đại hội phát huy được tiềm lực đủ mạnh không cần thứ hạng cao, ta đều sẽ tặng cho ngươi một món quà nhỏ!" Hoàng Nguyệt Hổ mới đầu hưng phấn nhưng một chốc sau lại lắc đầu cười khổ: "Đại nhân đã đánh giá ta quá cao rồi, nếu như ta đủ điều kiện nhận món quà của ngài, thì cũng chắc gì đã sử dụng được, với đẳng cấp như đại nhân thì món quà nhỏ mà ngài tặng cũng đã là một hồi tạo hóa đối với Cao cấp Nguyên Khí kỳ như ta rồi, đám người kia còn không đỏ mắt có ý đồ giết người đoạt bảo sao?"
Trường Thiên càng thêm thưởng thức tên này, có lợi lớn thay đổi cuộc đời mà vẫn trấn định như vậy là rất tốt, tương lai không chết sớm thì sẽ là một đại nhân vật hùng cứ một phương. Trường Thiên lắc đầu xoay người bước đi, ôm theo hai nữ thần nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người.
Hoàng Nguyệt Hổ đang lúc thất vọng thì một giọng nói đầy bá đạo, xem thường vạn vật vang lên trong đầu hắn: "Kẻ nào dám có ý đồ với thứ mà ta tặng ngươi, đến một ta giết một, đến mười ta giết mười, đến một trăm ta liền đồ diệt cả tộc của hắn. Tiểu tử ngươi không cần dùng cái cách rẻ tiền đó để khích ta đâu, thông minh đôi khi cũng là ngu ngốc đấy!"
Hoàng Nguyệt Hổ sau khi nghe xong hưng phấn cười to, không đợi đám người Tiên Hạ Minh nghi hoặc, hắn phất tay: "Về Minh Nguyên tông, hai ngày sau chúng ta sẽ tham gia Đấu giá hội!" Tiên Hạ Minh khó chịu, tên này không phải bình thường rất ghét những nơi như vậy sao, bây giờ lại chủ động muốn tới đó, quá khó hiểu.
Hoàng Nguyệt Hổ tất nhiên muốn đến Đấu giá hội là vì Trường Thiên rồi, hắn biết vị đại nhân thần bí kia sẽ đến đó, sự bá đạo, huyết tinh trong lời nói vừa rồi làm hắn rung động rất lâu, quan sát phong thái của đại nhân có khi lại học tập được chút gì đó thì sao.
Dực Xà chớp chớp đôi mắt to tròn quyến rũ, đột nhiên nàng kiễng chân ôm cổ Trường Thiên bên cạnh thơm vào má hắn một cái, sau đó nghiêng đầu cười như không cười nhìn Tiên Hà Minh.
Người dân xung quanh cùng mấy tên thanh niên đi theo Tiên Hà Minh nãy giờ say đắm trước vẻ đẹp của hai vị nữ thần bị giật mình trước hành động này của Dực Xà, ngay lập tức tỉnh táo lại phần nào, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào Trường Thiên ở chính giữa đang ôm cả hai nữ thần trong mắt bọn họ. Một tên thủ hạ của Tiên Hà Minh nhịn không được sự đố kỵ lên tiếng chửi bới: "Tên tiểu tử đui mù kia từ đâu chui ra vậy, khôn hồn thì buông hai vị tiên tử kia ra, thể loại như ngươi mà cũng dám dùng hai cái chân chó của..."
Hắn không thể lên tiếng được nữa, một cái đầu người bay lên không trung sau đó cả cái đầu lẫn phần thân thể còn lại đều bị thứ gì đó nghiền nát thành thịt vụn. Mọi người tại hiện trường đứng im không dám nhúc nhích, miệng há hốc mãi không thấy ngậm lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc tên xấu số vừa rồi nói đến hai chữ "chân chó" thì không khí bạo động kịch liệt, năm luồng sát khí kinh thiên động địa bộc phát ra từ mấy người đứng quanh Trường Thiên, chỉ trừ lão giả Mạnh Nam ra, những người còn lại ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vào con kiến dám sỉ nhục Trường Thiên kia,
Trường Thiên trong mắt bọn họ là người anh cả, là một vị thần vô địch, một người đã cho bọn họ tất cả, dẫn dắt họ đi đến ngày hôm nay. Vậy mà tên khốn kiếp này dám buông lời nhục mạ thần, chết vạn lần không hết tội. Cuồng Sư không thể kiềm chế bản thân, hắn trong tích tắc xuất hiện trước mắt con kiến hôi ngu xuẩn kia.
Một hư ảnh sư tử khổng lồ to như quả núi hiện ra trên đầu Cuồng Sư, con sư tử này có sáu chân và một cặp cánh phượng rất lớn, chính là bản thể của Cuồng Sư, Lục Trảo Phượng Dực Sư. Hư ảnh dùng đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy điên cuồng cùng vô tận sát khí nhìn con kiến dưới mặt đất, thậm chí là nhìn những người xung quanh, đặc biệt là Tiên Hà Minh và Hoàng Nguyệt Hổ.
Hai tên này đến thở cũng không dám, ánh mắt trợn trừng tràn đầy khiếp sợ nhìn hư ảnh sư tử to lớn trên không, thật ra bọn hắn đã bị đứng hình kinh sợ từ khi năm người kia bộc lộ sát khí rồi. Hai vị tiên tử nhìn yếu ớt kia lại là tồn tại khủng bố đến vậy.
Trong nháy mắt Cuồng Sư hủy diệt luôn sự tồn tại của tên cuồng ngôn vừa rồi chỉ chừa lại ít thịt và máu. Hắn nhanh chóng quay về bên cạnh Trường Thiên, hướng chủ nhân của hắn quỳ xuống một chân, cúi đầu nhận tội: "Cuồng Sư chưa được cho phép đã tự ý hành động, xin đại nhân trách tội!"
Trường Thiên vỗ vỗ đầu Cuồng Sư, một luồng lực nhu hòa nâng hắn dậy, Trường Thiên mỉm cười nhẹ nhàng: "Trách tội cái gì, nếu ngươi không ra tay thì không biết ta có lỡ tay giết luôn mấy tên tiểu tử đi cùng kia không nữa!"
Đám người xung quanh nghe vậy liền ngốc trệ, cái này là điển hình "Giận cá chém thớt" của những vị cường giả đỉnh cao. Bọn họ không dám nghi ngờ lời Trường Thiên nói, sự thật đã chứng minh hắn là tồn tại không thể trêu vào, thuộc hạ cường đại áp đảo quần hùng thì chủ nhân phải là nhân vật mạnh mẽ bậc nào.
Năm người Tử Di thu lại sát khí, tiếp tục ngoan ngoãn hiền lành như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Đám Tiên Hạ Minh thở phào một hơi, Hoàng Nguyệt Hổ từ đầu đến giờ im lặng lúc này lên tiếng: "Tên nô tài vừa rồi đắc tội với đại nhân cũng đã nhận hậu quả xứng đáng, còn vị huynh đệ này của ta chỉ vì ngưỡng mộ nhan sắc của phu nhân nên buông lời mạo phạm đôi chút, mong đại nhân và phu nhân bỏ qua cho!"
Nghe được từ "phu nhân" Dực Xà khuôn mặt liền đỏ lên ngẩng đầu nhìn Trường Thiên, thấy hắn cũng đang mỉm cười nhìn mình nàng liền tươi cười ngọt ngào, bắt lấy cánh tay đang đặt trên eo của mình ôm hẳn qua bụng, hạnh phúc không nói nên lời.
Tử Di một bên khó chịu bĩu môi, bàn tay nhỏ bé ra sức kéo tay Trường Thiên ra khỏi eo mình: "Thiên ca xấu, mau buông tay!!" Trường Thiên cười ha hả vận Linh hồn lực làm thành một tấm màng năng lượng mỏng ngăn cách ba người với bên ngoài. Trường Thiên cũng không muốn cảnh tình cảm của bản thân bị người ngoài nhìn thấy, sở thích của hắn còn chưa nặng đến mức đó.
Trường Thiên buông Dực Xà ra ngồi xổm xuống trước mặt Tử Di, đưa hai tay lên bẹo đôi má đầy đặn phúng phính của nàng, hắn cười hài hước lên tiếng: "Tiểu Di nhà ta đang ghen sao?" Tử Di quệt miệng hừ lạnh nhưng cũng không lấy tay Trường Thiên ra, nàng vẫn rất thích hưởng thụ được gần gũi với Trường Thiên, nói chi đâu xa, sắp tới được vào Siêu cấp tông môn là phải xa hắn một đoạn thời gian dài, đến lúc đó có muốn cũng không được.
Trường Thiên nhận ra trong ánh mắt của Tư Di có chút buồn, hắn cũng đoán được phần nào. Trường Thiên kéo đầu Tử Di xuống chạm vào đầu mình, mũi chạm mũi, trán chạm trán, hắn chậm rãi mở đôi đồng tử màu tím của mình ra nhìn sâu vào mắt Tử Di.
Trong đồng tử yêu dị của Trường Thiên lóe ra từng điểm sáng nhỏ, Tử Di nhìn vào không khác gì hai bầu trời đêm bao la rộng lớn với nhiều ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh, vẻ đẹp của nó làm tâm hồn Tử Di như si như mê, say đắm vào trong đó, đến cả hơi thở nam nhân phả vào mặt cũng không biết, thậm chí nỗi cô đơn buồn tẻ trước đó cũng biến đi đâu mất.
Hai người cứ như vậy rất lâu, Dực Xà thấy vậy liền mỉm cười, nàng cũng không ghen với dPJ3qaf1 cô gái nhỏ Tử Di này, dù sao người ta cũng đến với Trường Thiên sớm hơn nàng, Dực Xà rất biết như thế nào là đủ nên chỉ nhẹ nhàng đi ra sau lưng Trường Thiên, chậm rãi từ phía sau ôm lấy cổ hắn, áp thân thể mềm mại đẩy đà của mình vào lưng hắn, mặt ngọc kề lên vai Trường Thiên sau nhắm mắt lại cảm nhận không khí hạnh phúc, thỏa mãn của ba người.
Những người bên ngoài nghi hoặc nhìn vào quang tráo, chỉ có Cuồng Sư và Như Ngọc nghiêm túc đứng hộ vệ hai bên, ánh mắt liếc qua từng người một làm bọn họ không dám vọng động mà rời khỏi. Tiên Hạ Minh nhìn Như Ngọc cảm thấy rất quen thuộc nhưng do cái diện sa che mặt cùng tấm áo choàng màu đen kia khiến hắn khó lòng nhận ra được là ai.
Trường Thiên sau khi cảm nhận được thời gian cũng đã đủ, hắn liền nhắm mắt lại đẩy đầu Tử Di ra một chút sau đó hôn nhẹ lên trán nàng. Trường Thiên cũng không quên Dực Xà, quay sang hôn môi nàng một cái, hắn làm quá với Dực Xà thì được nhưng còn với Tử Di thì không, dù sao nàng vẫn còn khá nhỏ, chờ thêm hai năm nữa rồi tính tiếp cũng chưa muộn.
Tử Di lúc này mới luyến tiếc tỉnh lại từ trong vẻ đẹp yêu dị đó. sau khi đứng lên, Trường Thiên lại tiếp tục ôm eo hai người, hắn cười khoái chí: "chúng ta ra ngoài đi thôi, bữa nào nhiều thời gian lại tiếp tục chuyện vừa nãy." Tử Di cùng Dực Xà đỏ mặt nhu thuận gật đầu.
Vòng bảo hộ chậm rãi tan biến, thân ảnh ba người Trương Thiên lần nữa hiện ra trước mắt mọi người, hắn hướng Hoàng Nguyệt Hổ gật đầu tán thưởng, tên này từ nãy đến giờ vẫn chắp tay cúi đầu, tâm trí tốt, kiên nhẫn giỏi, thực lực cùng tiềm lực chưa biết, chỉ cần tiềm lực đủ mạnh thì hắn không ngại thu tên này về dưới trướng.
"Ngươi rất tốt, chỉ cần trong đại hội phát huy được tiềm lực đủ mạnh không cần thứ hạng cao, ta đều sẽ tặng cho ngươi một món quà nhỏ!" Hoàng Nguyệt Hổ mới đầu hưng phấn nhưng một chốc sau lại lắc đầu cười khổ: "Đại nhân đã đánh giá ta quá cao rồi, nếu như ta đủ điều kiện nhận món quà của ngài, thì cũng chắc gì đã sử dụng được, với đẳng cấp như đại nhân thì món quà nhỏ mà ngài tặng cũng đã là một hồi tạo hóa đối với Cao cấp Nguyên Khí kỳ như ta rồi, đám người kia còn không đỏ mắt có ý đồ giết người đoạt bảo sao?"
Trường Thiên càng thêm thưởng thức tên này, có lợi lớn thay đổi cuộc đời mà vẫn trấn định như vậy là rất tốt, tương lai không chết sớm thì sẽ là một đại nhân vật hùng cứ một phương. Trường Thiên lắc đầu xoay người bước đi, ôm theo hai nữ thần nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người.
Hoàng Nguyệt Hổ đang lúc thất vọng thì một giọng nói đầy bá đạo, xem thường vạn vật vang lên trong đầu hắn: "Kẻ nào dám có ý đồ với thứ mà ta tặng ngươi, đến một ta giết một, đến mười ta giết mười, đến một trăm ta liền đồ diệt cả tộc của hắn. Tiểu tử ngươi không cần dùng cái cách rẻ tiền đó để khích ta đâu, thông minh đôi khi cũng là ngu ngốc đấy!"
Hoàng Nguyệt Hổ sau khi nghe xong hưng phấn cười to, không đợi đám người Tiên Hạ Minh nghi hoặc, hắn phất tay: "Về Minh Nguyên tông, hai ngày sau chúng ta sẽ tham gia Đấu giá hội!" Tiên Hạ Minh khó chịu, tên này không phải bình thường rất ghét những nơi như vậy sao, bây giờ lại chủ động muốn tới đó, quá khó hiểu.
Hoàng Nguyệt Hổ tất nhiên muốn đến Đấu giá hội là vì Trường Thiên rồi, hắn biết vị đại nhân thần bí kia sẽ đến đó, sự bá đạo, huyết tinh trong lời nói vừa rồi làm hắn rung động rất lâu, quan sát phong thái của đại nhân có khi lại học tập được chút gì đó thì sao.