Chương : 18
Ở chỗ này mây xanh nước biếc, ở chỗ này hoa thủy lung linh. Hồ này là hồ Lạc Thân, núi này là núi Vong Mệnh. Cảnh đẹp tựa chốn thần tiên quyến lữ. Nhưng không gì khiến ta sa ngã bằng nam nhân ngồi phía trước.
Thiên Nhân Vẫn Lạc ngồi đó thưởng trà, xung quanh hắn hương diễm lan tỏa. Bên trái là tuyệt phẩm thiên nữ, bên phải là đỉnh mỹ tiên tử. Cạnh đó còn có cực thế Cầm Tú ngồi đánh đàn. Trong các đạo nghệ, đạt đến Tú vị coi như bách thế không ai bằng. Điều này không những cần tài nghệ mà duyên đạo, mỹ đức cũng không thể thiếu.
Cầm Tú một tiếng đàn, Vi Tiên vạn thần đảo .
Nhưng hôm nay, Cầm Tú đương thế lại đang si mê đánh đàn vì một người nam nhân. Tiếng đàn của nàng còn mang theo nỗi lòng ai oán của kẻ muốn diệt mệnh để yêu.
- Vi vu !
Băng sương lan tỏa, hơi lạnh tang thương kéo tới nhẹ nhàng khiến si tâm thanh tỉnh. Đám mỹ nhân giật mình tỉnh lại từ trong sa ngã nhìn nam tử vừa tới.
Lãnh Thế cô độc đi tới, khuôn mặt băng sương mỹ lệ vô cùng. Như thể thiên địa này có thù với hắn kiếp trước, kiếp này. Không, cũng có thể nói là thiên địa khiến hắn bị dị ứng nên ngại ngùng đứng xa không dám lại gần.
- Tăng !
Cầm Tú ngừng đàn nhìn qua, ánh mắt lóng lánh kiêu sa. Mấy vị tuyệt thế mỹ nữ khác cũng vậy. Khi nhìn lãnh thế các nàng không khỏi đau lòng nghĩ ngợi lung tung.
Nam nhân này đẹp lạ. Tư thế cùng biểu cảm của hắn khiến người ta xót xa thương cảm. Nghiêm túc mà nói người bên ngoài càng băng sương thì bên trong càng ngọt ngào nóng bỏng. Nghĩ tới điều này khiến các nàng đỏ mặt cúi đầu e thẹn.
- Lãnh Thế huynh tư thế thật nóng bỏng. Mời dùng trà.
Thiên Nhân Vẫn Lạc thấy vậy khéo mỉa nói. Dung mạo mỹ lệ của hắn khiến các nàng tan chảy. Nụ cười của hắn mang theo thiên ý tường hòa xóa đi băng sương vừa tới.
Đám mỹ nữ nhìn hắn, e thẹn cúi đầu. Dù họ biết mình đang sa ngã nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
- Vẫn Lạc, không thể không nói cách ngươi tu hành thật đẹp đẽ. Bội phục.
Lãnh Thế nhìn cảnh sắc đẹp không thể tả xung quanh, rồi lại nhìn những hoa dung tiên tử đang quyết tâm sa ngã không khỏi cảm thán. Nhưng thực ra trong lòng hắn muốn chửi : Vẫn Lạc, ngươi đi chết đi tên khốn. Đáng tiếc nếu nói “Vẫn Lạc ngươi đi chết đi” nghe rất cục mịch. Đảm bảo khi hắn nói ra sẽ có kẻ lăn ra chết vì cười. Quan trọng hơn người ta lại tưởng Lãnh Thế hắn không biết chữ thì nhục. Kiểu như ngươi gặp Tử Thần hay Diêm Vương các loại, ngươi chửi hắn: Ê, đi xuống địa ngục đi tên khốn.
“Thế đạo bây giờ, bọn thiếu nghiêm túc là rất nhiều” Lãnh Thế nhìn qua Thiên Nhân Vẫn Lạc trong lòng khinh bỉ tự nghĩ. Hắn lấy một ly trà trên bàn, ung dung đưa lên miệng uống.
- Cám ơn huynh, ta cũng đâu có muốn. Thế đạo bây giờ suy nghĩ người khác thiếu nghiêm túc tiểu nhân rất nhiều. Ta cũng cần nghiêm chỉnh giữ gìn. Không sao làm khác được.
Thiên Nhân Vẫn Lạc ảm đạm chọc trúng tim đen của Lãnh Thế khiến tên này suýt phun ngụm trà đang trôi xuống cổ họng ra.
Tất nhiên Lãnh Thế nào dám phun. Tư thế biểu cảm của hắn vẫn một mực lãnh tĩnh. Tuy nhiên trong lòng thì âm thầm chửi: Ngươi đi chết đi tên khốn.
- Ngươi, lợi hại.
Lãnh Thế âm trầm nói một câu.
Hai người bọn họ tuy duyên đạo, danh thế không sánh bằng Phong Mạc Danh nhưng cũng là vượt qua Đỉnh Thế Thiên Tài. Vì vậy cả hai đều có được Đạo Viện riêng thuộc về mình.
Nếu nói bây giờ trong các Đạo Viện tại Phi Dao Học Cung hiện tại, chỗ nào danh thế lớn nhất thì chắc chắn đó là Vạn Thế Đạo Viện của Phong Mạc Danh.
Nhưng nếu nói Đạo Viện nào đáng ngưỡng mộ nhất, bị ghen tỵ nhiều nhất, chính là Vẫn Lạc Đạo Viện của Thiên Nhân Vẫn Lạc.
Vẫn Lạc Đạo Viện, hương diễm tận cùng. Bao nhiêu hoa dung tiên tử, thiên chi kiều nữ đều tụ tập về đây. Số lượng càng ngày càng đông. Thậm chí có rất nhiều cường giả trong Phi Dao Học Cung cũng phải ghen ghét với Thiên Nhân Vẫn Lạc.
Nếu không phải có bối cảnh lớn sau lưng thì có khi Thiên Nhân Vẫn Lạc đã ăn quả đắng.
Đảm bảo rằng có thể tất cả đều chửi thầm trong lòng: Vẫn Lạc, ngươi đi chết đi tên khốn. Đáng tiếc không ai dám nói ra miệng cả.
- Huynh cũng đâu có kém. Nhưng đáng tiếc, nàng vẫn không thèm tới.
Thiên Nhân Vẫn Lạc nhẹ nhàng nói, sóng mắt xẹt qua tia sầu muộn. Các hoa dung tiên tử kia thấy vậy mà đau lòng tiếc hận. Ngay cả Cầm Tú đương thế kia cũng không kìm được tiếng đàn loạn nhịp.
Quay mặt về phía các nàng hoa dung tiên tử kia Lãnh Thế lắc đầu không dám nói. Nhìn vẻ mặt nhu tình muốn sa ngã của các nàng hắn chỉ muốn một chiêu đập chết tên mặt hoa trước mắt này.
Ban đầu các nàng khi biết đó là mị đạo thì cũng tìm cách tránh xa thậm chí oán hận Thiên Nhân Vẫn Lạc. Nhưng một thời gian sau thì họ lần lượt tìm tới, tự nguyện sa ngã vẫn lạc. Chết cùng trai đẹp cũng chẳng là gì to tát. Quan trọng là cùng nhau giành lấy trai đẹp thì các nàng càng chứng tỏ bản lĩnh.
Xu thế này ngày càng mạnh lên.
- Ừ. Ta có thể hiểu ngươi.
Lãnh Thế nói nhưng trong lòng thầm nghĩ: Không thể để tên này đi ra Vi Tiên Vực giương oai được. Khi đó, nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn cũng không lãnh tĩnh nổi nữa.
Nhưng nói đến người kia bản thân Lãnh Thế cũng không kìm được rung động. Người đầu tiên làm xao lãng băng sương trong hắn. Lãnh Thế thở dài, ánh mắt cô đơn, tóc dài như tuyết phủ mang theo nét cô ngạo tuyệt mỹ.
Thiên vì hắn mà tang thương, người vì hắn mà sầu lụy. Cầm Tú nhìn hắn, tiếng đàn ngay lập tức nhuốm màu bi ai, cô quạnh.
Các nàng hoa dung tiên tử nhìn Thiên Nhân Vẫn Lạc rồi lại nhìn qua Lãnh Thế tim không kìm được sa ngã tang thương. Bọn họ ánh mắt bối rối, dường như chìm đắm trong vạn kiếp phân vân. Sa ngã vì chàng, thế này không uổng phí. Tang thương vì hắn, thế này không nuối tiếc.
- Các nàng, lui xuống trước đi. Ta cần nói chuyện với Lãnh Thế huynh một lúc.
Thiên Nhân Vẫn Lạc mỉm cười nói. Mấy vị thiên chi kiều nữ, tuyệt phẩm thiên nữ thấy vậy e lệ cúi đầu, ráng chiều nổi lên e lệ.
Bọn họ thật không dám ở đây lúc nào nữa. Nếu không sẽ chết trong sự đấu tranh giành cho hai nam nhân này mất.
- Ngươi đến có chuyện gì?
Giai nhân vừa đi Thiên Nhân Vẫn Lạc ngay lập tức đổi màu. Cũng vẫn cái dáng vẻ mỹ lệ hoa cung đó nhưng lại mang theo nét uy nghiêm khôn tả.
- Phượng Lâm đã chính thức tàn lụi. Nơi này, sắp náo nhiệt rồi.
Lãnh Thế ngồi xuống nhìn hắn, lạnh lùng nói một câu. Băng sương vẫn là băng sương đó nhưng thêm phần lãnh khốc vô tình.
Phượng Lâm là một thế lực Bách Thế Tông môn. Mười thế trước bọn họ toàn bộ rút lui, phong cấm với ngoại giới nhằm tránh suy thế. Đáng tiếc suy thế không tha một ai. Mà Phượng Lâm chính là thế lực duy nhất còn chống đỡ cho Phi Dao Học Cung.
Riêng Phi Dao Học Cung thế này duyên nghiệp đã có dấu hiệu suy thế, trở thành miếng mồi ngon của các thế lực lớn. Nhìn hiện tại đỉnh thế thiên tài gia nhập, kinh thế thiên tài đặt chân nhưng thực sự đó ai cũng mang tư tâm riêng.
- Đúng là ốc không lo nổi mình ốc nữa. Bên ngươi quyết định thế nào?
Thiên Nhân Vẫn Lạc nhíu mày hỏi. Thế lực hai nhà bọn hắn cũng đang tạm thời bắt tay đi lại cùng nhau.
- Chờ xem thôi. Bách Thế duyên hỏa cũng không phải dễ nuốt đâu.Ta vẫn cảm thấy Phi Dao Học Cung ẩn chứa bí mật kinh khủng nào đó. Phong Mạc Danh, theo ta đoán, cũng đến đây vì thứ này.
Lãnh Thế cầm một ly trà lên uống rồi trầm ngâm. Mắt hắn cũng không kìm được nhìn ly trà mình mới uống. Ở chỗ Thiên Nhân Vẫn Lạc không chỉ có mỹ nữ mà cái gì cũng hương diễm cực độ.
Trong Tự Tại Thiên tồn tại một Bất Thế Chú Niệm, không thế lực nào duyên hỏa bất diệt. Vạn Thế tông môn trong truyền thuyết cũng chỉ có vạn thế mà thôi. Vì thực ra vạn thế chỉ là một loại ước lượng.
Như Vạn Thế Đại Năng sau khi nắm giữ luân hồi có phải tự tại vĩnh hằng hay không không ai biết. Chỉ biết rằng trong lịch sử chưa có một tôn tồn tại trải qua vạn thế thật sự được ghi chép lại.
Duyên hỏa không thể bất diệt nhưng có thể duy trì, nuôi dưỡng. Phát triển tông môn, đào tạo duyên đạo cường giả. Có càng nhiều cường giả thì tông môn cành thịnh thế lâu dài. Nhưng đối với các thế lực mà duyên hỏa hướng suy tàn, duyên nghiệp đã tận thì chỉ có một cách, đoạt duyên hỏa của người khác dung nhập duyên hỏa của mình. Tất nhiên chỉ đến khi bĩ cực mới cần làm thế vì việc này là con dao hai lưỡi vô cùng nguy hiểm vì duyên hỏa vốn xung kích cực độ.
Nhưng nguy hiểm cũng không bằng tàn lụi. Dù sao giữ lại để đó cũng không mất gì. Vì vậy duyên hỏa của các tông môn duyên nghiệp suy thế là miếng mồi ngon. Và không ai lại chối từ duyên hỏa đến từ đệ nhất học viện trong Vi Tiên Vực.
Nhất là khi Suy thế như dây thòng lọng treo trước cổ các thế lực. Không ai biết mình sẽ là đối tượng tiếp theo của nó.
- Ngoài ra còn một chuyện rất thú vị. Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào bị người đánh văng ra khỏi Cấm Đạo Lâm. Ta cũng không biết là ai nhưng Phi Dao Học Cung đúng là lộn xộn từ trong ra ngoài.
Lãnh Thế tiếp tục nói. Việc Phi Dao Học Cung chọn Phong Mạc Danh để phò tá bọn họ cũng biết. Phi Dao Học Cung trước nay theo trường phái trung lập vô tranh nên thực lực trung tâm không tính là cao. Bây giờ làm vậy chứng tỏ bọn họ đã phát hiện ra nguy cơ.
Nhưng Suy thế khó tránh nhất. Thêm vào đó là vũng nước đục này nhiều người muốn thò chân vào. Trừ phi thật sự Phong Mạc Danh tấn chức Vạn Thế Đại Năng ngay bây giờ.
- Một Phong Mạc Danh cũng không cứu được tình thế này. Hắn biết điều đó nhưng vẫn làm vậy tất nhiên có lý do.
Thiên Nhân Vẫn Lạc trên tay cầm một đóa hoa lên ngửi vẻ hưởng thụ nhưng đôi mắt hiện lên suy tính.
Lãnh Thế thấy vậy cười khẩy. Đừng nhìn tên mặt hoa này mà tưởng dễ ăn. Thiên Nhân Vẫn Lạc cũng không phải cách nói chơi. Bọn họ đều là những kẻ hùng tâm chiếu thiên.
Tuy Phong Mạc Danh uy thế như thiên thần hạ phàm nhưng bọn họ cũng không hề chịu thua kém. Dù sao duyên đạo chưa đi tới cùng chưa ai nói trước được điều gì. Vạn Thế Đại Năng cũng không phải ngôi vị độc nhất,vẫn còn cần đi tranh luân hồi.
Bỗng nhiên.
- Đinh đinh đinh đinh…... !
Âm thanh như thiên âm réo rắt vang lên mọi ngóc ngách Phi Dao Học Cung. Tiếng chuông trong trẻo mà ai oán, đủ hỉ nộ ái ố bi ai lạc như dẫn dắt linh hồn trải qua vạn thế nhân sinh thế thái. Nghe chuông mà thanh tỉnh, nghe chuông mà bi ai. Vạn thế nhân sinh chấn động tâm hồn.
Duyên âm chấn động vạn thế.
Ở trong Vẫn Lạc Đạo Viện, hai người Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nghe âm thanh này duyên đạo kích động, kinh ngạc đứng dậy.
- Phi Dao Vọng Thế Chung !Là ai đánh động nó?
Lãnh Thế cùng Thiên Nhân Vẫn Lạc đồng thanh lên tiếng hỏi.
- Đi !
Thiên Nhân Vẫn Lạc tiêu sái vẫy tay áo. Thân hình lăng không như cánh hoa đào rơi, không gian xung quanh khẽ rung lên rồi trùng điệp như cánh bướm đưa đẩy hắn. Nhoáng cái đã thấy hắn xuất hiện phía xa trăm dặm.
Thiên Nhân Vẫn Lạc ngồi đó thưởng trà, xung quanh hắn hương diễm lan tỏa. Bên trái là tuyệt phẩm thiên nữ, bên phải là đỉnh mỹ tiên tử. Cạnh đó còn có cực thế Cầm Tú ngồi đánh đàn. Trong các đạo nghệ, đạt đến Tú vị coi như bách thế không ai bằng. Điều này không những cần tài nghệ mà duyên đạo, mỹ đức cũng không thể thiếu.
Cầm Tú một tiếng đàn, Vi Tiên vạn thần đảo .
Nhưng hôm nay, Cầm Tú đương thế lại đang si mê đánh đàn vì một người nam nhân. Tiếng đàn của nàng còn mang theo nỗi lòng ai oán của kẻ muốn diệt mệnh để yêu.
- Vi vu !
Băng sương lan tỏa, hơi lạnh tang thương kéo tới nhẹ nhàng khiến si tâm thanh tỉnh. Đám mỹ nhân giật mình tỉnh lại từ trong sa ngã nhìn nam tử vừa tới.
Lãnh Thế cô độc đi tới, khuôn mặt băng sương mỹ lệ vô cùng. Như thể thiên địa này có thù với hắn kiếp trước, kiếp này. Không, cũng có thể nói là thiên địa khiến hắn bị dị ứng nên ngại ngùng đứng xa không dám lại gần.
- Tăng !
Cầm Tú ngừng đàn nhìn qua, ánh mắt lóng lánh kiêu sa. Mấy vị tuyệt thế mỹ nữ khác cũng vậy. Khi nhìn lãnh thế các nàng không khỏi đau lòng nghĩ ngợi lung tung.
Nam nhân này đẹp lạ. Tư thế cùng biểu cảm của hắn khiến người ta xót xa thương cảm. Nghiêm túc mà nói người bên ngoài càng băng sương thì bên trong càng ngọt ngào nóng bỏng. Nghĩ tới điều này khiến các nàng đỏ mặt cúi đầu e thẹn.
- Lãnh Thế huynh tư thế thật nóng bỏng. Mời dùng trà.
Thiên Nhân Vẫn Lạc thấy vậy khéo mỉa nói. Dung mạo mỹ lệ của hắn khiến các nàng tan chảy. Nụ cười của hắn mang theo thiên ý tường hòa xóa đi băng sương vừa tới.
Đám mỹ nữ nhìn hắn, e thẹn cúi đầu. Dù họ biết mình đang sa ngã nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
- Vẫn Lạc, không thể không nói cách ngươi tu hành thật đẹp đẽ. Bội phục.
Lãnh Thế nhìn cảnh sắc đẹp không thể tả xung quanh, rồi lại nhìn những hoa dung tiên tử đang quyết tâm sa ngã không khỏi cảm thán. Nhưng thực ra trong lòng hắn muốn chửi : Vẫn Lạc, ngươi đi chết đi tên khốn. Đáng tiếc nếu nói “Vẫn Lạc ngươi đi chết đi” nghe rất cục mịch. Đảm bảo khi hắn nói ra sẽ có kẻ lăn ra chết vì cười. Quan trọng hơn người ta lại tưởng Lãnh Thế hắn không biết chữ thì nhục. Kiểu như ngươi gặp Tử Thần hay Diêm Vương các loại, ngươi chửi hắn: Ê, đi xuống địa ngục đi tên khốn.
“Thế đạo bây giờ, bọn thiếu nghiêm túc là rất nhiều” Lãnh Thế nhìn qua Thiên Nhân Vẫn Lạc trong lòng khinh bỉ tự nghĩ. Hắn lấy một ly trà trên bàn, ung dung đưa lên miệng uống.
- Cám ơn huynh, ta cũng đâu có muốn. Thế đạo bây giờ suy nghĩ người khác thiếu nghiêm túc tiểu nhân rất nhiều. Ta cũng cần nghiêm chỉnh giữ gìn. Không sao làm khác được.
Thiên Nhân Vẫn Lạc ảm đạm chọc trúng tim đen của Lãnh Thế khiến tên này suýt phun ngụm trà đang trôi xuống cổ họng ra.
Tất nhiên Lãnh Thế nào dám phun. Tư thế biểu cảm của hắn vẫn một mực lãnh tĩnh. Tuy nhiên trong lòng thì âm thầm chửi: Ngươi đi chết đi tên khốn.
- Ngươi, lợi hại.
Lãnh Thế âm trầm nói một câu.
Hai người bọn họ tuy duyên đạo, danh thế không sánh bằng Phong Mạc Danh nhưng cũng là vượt qua Đỉnh Thế Thiên Tài. Vì vậy cả hai đều có được Đạo Viện riêng thuộc về mình.
Nếu nói bây giờ trong các Đạo Viện tại Phi Dao Học Cung hiện tại, chỗ nào danh thế lớn nhất thì chắc chắn đó là Vạn Thế Đạo Viện của Phong Mạc Danh.
Nhưng nếu nói Đạo Viện nào đáng ngưỡng mộ nhất, bị ghen tỵ nhiều nhất, chính là Vẫn Lạc Đạo Viện của Thiên Nhân Vẫn Lạc.
Vẫn Lạc Đạo Viện, hương diễm tận cùng. Bao nhiêu hoa dung tiên tử, thiên chi kiều nữ đều tụ tập về đây. Số lượng càng ngày càng đông. Thậm chí có rất nhiều cường giả trong Phi Dao Học Cung cũng phải ghen ghét với Thiên Nhân Vẫn Lạc.
Nếu không phải có bối cảnh lớn sau lưng thì có khi Thiên Nhân Vẫn Lạc đã ăn quả đắng.
Đảm bảo rằng có thể tất cả đều chửi thầm trong lòng: Vẫn Lạc, ngươi đi chết đi tên khốn. Đáng tiếc không ai dám nói ra miệng cả.
- Huynh cũng đâu có kém. Nhưng đáng tiếc, nàng vẫn không thèm tới.
Thiên Nhân Vẫn Lạc nhẹ nhàng nói, sóng mắt xẹt qua tia sầu muộn. Các hoa dung tiên tử kia thấy vậy mà đau lòng tiếc hận. Ngay cả Cầm Tú đương thế kia cũng không kìm được tiếng đàn loạn nhịp.
Quay mặt về phía các nàng hoa dung tiên tử kia Lãnh Thế lắc đầu không dám nói. Nhìn vẻ mặt nhu tình muốn sa ngã của các nàng hắn chỉ muốn một chiêu đập chết tên mặt hoa trước mắt này.
Ban đầu các nàng khi biết đó là mị đạo thì cũng tìm cách tránh xa thậm chí oán hận Thiên Nhân Vẫn Lạc. Nhưng một thời gian sau thì họ lần lượt tìm tới, tự nguyện sa ngã vẫn lạc. Chết cùng trai đẹp cũng chẳng là gì to tát. Quan trọng là cùng nhau giành lấy trai đẹp thì các nàng càng chứng tỏ bản lĩnh.
Xu thế này ngày càng mạnh lên.
- Ừ. Ta có thể hiểu ngươi.
Lãnh Thế nói nhưng trong lòng thầm nghĩ: Không thể để tên này đi ra Vi Tiên Vực giương oai được. Khi đó, nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn cũng không lãnh tĩnh nổi nữa.
Nhưng nói đến người kia bản thân Lãnh Thế cũng không kìm được rung động. Người đầu tiên làm xao lãng băng sương trong hắn. Lãnh Thế thở dài, ánh mắt cô đơn, tóc dài như tuyết phủ mang theo nét cô ngạo tuyệt mỹ.
Thiên vì hắn mà tang thương, người vì hắn mà sầu lụy. Cầm Tú nhìn hắn, tiếng đàn ngay lập tức nhuốm màu bi ai, cô quạnh.
Các nàng hoa dung tiên tử nhìn Thiên Nhân Vẫn Lạc rồi lại nhìn qua Lãnh Thế tim không kìm được sa ngã tang thương. Bọn họ ánh mắt bối rối, dường như chìm đắm trong vạn kiếp phân vân. Sa ngã vì chàng, thế này không uổng phí. Tang thương vì hắn, thế này không nuối tiếc.
- Các nàng, lui xuống trước đi. Ta cần nói chuyện với Lãnh Thế huynh một lúc.
Thiên Nhân Vẫn Lạc mỉm cười nói. Mấy vị thiên chi kiều nữ, tuyệt phẩm thiên nữ thấy vậy e lệ cúi đầu, ráng chiều nổi lên e lệ.
Bọn họ thật không dám ở đây lúc nào nữa. Nếu không sẽ chết trong sự đấu tranh giành cho hai nam nhân này mất.
- Ngươi đến có chuyện gì?
Giai nhân vừa đi Thiên Nhân Vẫn Lạc ngay lập tức đổi màu. Cũng vẫn cái dáng vẻ mỹ lệ hoa cung đó nhưng lại mang theo nét uy nghiêm khôn tả.
- Phượng Lâm đã chính thức tàn lụi. Nơi này, sắp náo nhiệt rồi.
Lãnh Thế ngồi xuống nhìn hắn, lạnh lùng nói một câu. Băng sương vẫn là băng sương đó nhưng thêm phần lãnh khốc vô tình.
Phượng Lâm là một thế lực Bách Thế Tông môn. Mười thế trước bọn họ toàn bộ rút lui, phong cấm với ngoại giới nhằm tránh suy thế. Đáng tiếc suy thế không tha một ai. Mà Phượng Lâm chính là thế lực duy nhất còn chống đỡ cho Phi Dao Học Cung.
Riêng Phi Dao Học Cung thế này duyên nghiệp đã có dấu hiệu suy thế, trở thành miếng mồi ngon của các thế lực lớn. Nhìn hiện tại đỉnh thế thiên tài gia nhập, kinh thế thiên tài đặt chân nhưng thực sự đó ai cũng mang tư tâm riêng.
- Đúng là ốc không lo nổi mình ốc nữa. Bên ngươi quyết định thế nào?
Thiên Nhân Vẫn Lạc nhíu mày hỏi. Thế lực hai nhà bọn hắn cũng đang tạm thời bắt tay đi lại cùng nhau.
- Chờ xem thôi. Bách Thế duyên hỏa cũng không phải dễ nuốt đâu.Ta vẫn cảm thấy Phi Dao Học Cung ẩn chứa bí mật kinh khủng nào đó. Phong Mạc Danh, theo ta đoán, cũng đến đây vì thứ này.
Lãnh Thế cầm một ly trà lên uống rồi trầm ngâm. Mắt hắn cũng không kìm được nhìn ly trà mình mới uống. Ở chỗ Thiên Nhân Vẫn Lạc không chỉ có mỹ nữ mà cái gì cũng hương diễm cực độ.
Trong Tự Tại Thiên tồn tại một Bất Thế Chú Niệm, không thế lực nào duyên hỏa bất diệt. Vạn Thế tông môn trong truyền thuyết cũng chỉ có vạn thế mà thôi. Vì thực ra vạn thế chỉ là một loại ước lượng.
Như Vạn Thế Đại Năng sau khi nắm giữ luân hồi có phải tự tại vĩnh hằng hay không không ai biết. Chỉ biết rằng trong lịch sử chưa có một tôn tồn tại trải qua vạn thế thật sự được ghi chép lại.
Duyên hỏa không thể bất diệt nhưng có thể duy trì, nuôi dưỡng. Phát triển tông môn, đào tạo duyên đạo cường giả. Có càng nhiều cường giả thì tông môn cành thịnh thế lâu dài. Nhưng đối với các thế lực mà duyên hỏa hướng suy tàn, duyên nghiệp đã tận thì chỉ có một cách, đoạt duyên hỏa của người khác dung nhập duyên hỏa của mình. Tất nhiên chỉ đến khi bĩ cực mới cần làm thế vì việc này là con dao hai lưỡi vô cùng nguy hiểm vì duyên hỏa vốn xung kích cực độ.
Nhưng nguy hiểm cũng không bằng tàn lụi. Dù sao giữ lại để đó cũng không mất gì. Vì vậy duyên hỏa của các tông môn duyên nghiệp suy thế là miếng mồi ngon. Và không ai lại chối từ duyên hỏa đến từ đệ nhất học viện trong Vi Tiên Vực.
Nhất là khi Suy thế như dây thòng lọng treo trước cổ các thế lực. Không ai biết mình sẽ là đối tượng tiếp theo của nó.
- Ngoài ra còn một chuyện rất thú vị. Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào bị người đánh văng ra khỏi Cấm Đạo Lâm. Ta cũng không biết là ai nhưng Phi Dao Học Cung đúng là lộn xộn từ trong ra ngoài.
Lãnh Thế tiếp tục nói. Việc Phi Dao Học Cung chọn Phong Mạc Danh để phò tá bọn họ cũng biết. Phi Dao Học Cung trước nay theo trường phái trung lập vô tranh nên thực lực trung tâm không tính là cao. Bây giờ làm vậy chứng tỏ bọn họ đã phát hiện ra nguy cơ.
Nhưng Suy thế khó tránh nhất. Thêm vào đó là vũng nước đục này nhiều người muốn thò chân vào. Trừ phi thật sự Phong Mạc Danh tấn chức Vạn Thế Đại Năng ngay bây giờ.
- Một Phong Mạc Danh cũng không cứu được tình thế này. Hắn biết điều đó nhưng vẫn làm vậy tất nhiên có lý do.
Thiên Nhân Vẫn Lạc trên tay cầm một đóa hoa lên ngửi vẻ hưởng thụ nhưng đôi mắt hiện lên suy tính.
Lãnh Thế thấy vậy cười khẩy. Đừng nhìn tên mặt hoa này mà tưởng dễ ăn. Thiên Nhân Vẫn Lạc cũng không phải cách nói chơi. Bọn họ đều là những kẻ hùng tâm chiếu thiên.
Tuy Phong Mạc Danh uy thế như thiên thần hạ phàm nhưng bọn họ cũng không hề chịu thua kém. Dù sao duyên đạo chưa đi tới cùng chưa ai nói trước được điều gì. Vạn Thế Đại Năng cũng không phải ngôi vị độc nhất,vẫn còn cần đi tranh luân hồi.
Bỗng nhiên.
- Đinh đinh đinh đinh…... !
Âm thanh như thiên âm réo rắt vang lên mọi ngóc ngách Phi Dao Học Cung. Tiếng chuông trong trẻo mà ai oán, đủ hỉ nộ ái ố bi ai lạc như dẫn dắt linh hồn trải qua vạn thế nhân sinh thế thái. Nghe chuông mà thanh tỉnh, nghe chuông mà bi ai. Vạn thế nhân sinh chấn động tâm hồn.
Duyên âm chấn động vạn thế.
Ở trong Vẫn Lạc Đạo Viện, hai người Lãnh Thế và Thiên Nhân Vẫn Lạc nghe âm thanh này duyên đạo kích động, kinh ngạc đứng dậy.
- Phi Dao Vọng Thế Chung !Là ai đánh động nó?
Lãnh Thế cùng Thiên Nhân Vẫn Lạc đồng thanh lên tiếng hỏi.
- Đi !
Thiên Nhân Vẫn Lạc tiêu sái vẫy tay áo. Thân hình lăng không như cánh hoa đào rơi, không gian xung quanh khẽ rung lên rồi trùng điệp như cánh bướm đưa đẩy hắn. Nhoáng cái đã thấy hắn xuất hiện phía xa trăm dặm.