Chương 35: Không thể tin
Quân Mộ Ngọc nhíu chặt mày, cổ tay truyền đến từng cơn đau rát. Nếu không nhanh xử lí, đảm bảo rất nhanh sau đó sẽ sưng lên rồi nổi mủ.
Quân Mộ Ngọc nhìn Tô Nguyệt, đáy mắt lóe lên tia tức giận, trong đó còn lẫn tia dò xét.
Y bị dị ứng với phấn hoa thược dược rất nặng. Chuyện này ngoài Huyền Du cùng một vài người trong phủ chẳng mấy ai biết. Sao Tô Nguyệt lại biết?
Huyền Du nhíu mày, sai Ngô tổng quản đi mời thái y.
Tiềm Hương ngay lúc đó cũng vừa bưng trà lên, nàng thấy Huyền Du liền hành lễ. Huyền Du lập tức giơ tay ngăn nàng lại.
Tầm một khắc sau Ngô tổng quản liền dẫn theo một thái y vào phủ.
Người này dung mạo còn rất trẻ, chính là Chu Lâm trong quân doanh hôm bữa. Do là quân y dưới trướng Huyền Du, nên khi không có chỉ thị thì Chu Lâm sẽ ở trong thái y viện chứ không ở trên chiến trường.
"Thần Chu Lâm bái kiến Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử phi, Tô tiểu thư."
Huyền Du lạnh lùng: "đứng lên đi, ngươi mau dìu tiểu thư của mình vào phòng để Chu thái y tiện xem xét."
Ngô tổng quản liền cúi người, làm động tác muốn dẫn đường: "hãy đi theo nô tì."
Nô tì của Tô Nguyệt liền vâng dạ với Huyền Du rồi dìu chủ tử của mình đi. Khi chỉ còn lại hai người, Huyền Du liền một lần nữa xem xét Quân Mộ Ngọc.
"Nàng ta không làm gì ngươi chứ? Sắc mặt ngươi thật sự không được tốt.", Huyền Du đưa tay xoa nhẹ má y
Quân Mộ Ngọc gật đầu, Huyền Du liền giật mình, "nàng ta làm gì ngươi?"
Quân Mộ Ngọc liền vén tay áo đưa cánh tay trái lên cho Huyền Du xem. Cổ tay của y đã có dấu hiệu sưng đỏ lên thấy rõ: "ta bị dị ứng với phấn hoa thược dược, khi nãy là nàng ta cầm tay ta."
Huyền Du sắc mặt biến đen, liền sai Tiềm Hương đi gọi Chu Lâm.
Chu Lâm đang chuẩn bị xem thương thế của Tô Nguyệt liền bị gọi đi. Bất đắc dĩ đành cáo lui: "Tô tiểu thư đợi một lát!"
Tô Nguyệt nhìn ra người gọi Chu Lâm là nô tì bên cạnh Quân Mộ Ngọc, nàng mím môi, đôi mắt hạnh trừng lớn: "hừ, bây giờ chắc tiện nhân kia sắp chặt đi cánh tay là vừa."
Chu Lâm bị Tiềm Hương lôi đi, nàng đi nhanh đến độ mà Chu Lâm cảm thấy mình như con dìu giấy bị kéo đi, cũng cảm giác chân đi nhưng không chạm đất.
Đến nơi Huyền Du liền nói: "xem cổ tay cho y."
Chu Lâm vừa thấy cổ tay Quân Mộ Ngọc liền giật bắn mình. Vội kêu Tiềm Hương đi đem thau nước ấm cùng khăn sạch tới.
Tiềm Hương vốn không nghe lời người ngoài, nhưng nàng cũng nhìn thấy cổ tay sưng đỏ của Quân Mộ Ngọc, chuyện liên quan đến thiếu gia, nàng cũng không câu nệ quy tắc mà phá lệ nghe lời Chu Lâm.
Chu Lâm tiến đến, đưa tay sờ thử lên vết đỏ của Quân Mộ Ngọc, sắc mặt trầm trọng: "chỉ chậm một chút nữa thôi chắc chắn sẽ chuyển biến nặng. Nhị hoàng tử phi, ta ngửi được mùi hoa thược dược thoang thoảng. Người đây chắc là bị dị ứng với nó đi?"
Quân Mộ Ngọc gật đầu, "ta bẩm sinh bị dị ứng với phấn hoa thược dược."
Chu Lâm nhận lấy thau nước cùng khăn sạch mà Tiềm Hương đem tới. Gã nhẹ nhàng nâng cánh tay của Quân Mộ Ngọc lên đặt vào trong thau. Việc bây giờ là cần lấy bớt phấn hoa ra, tránh để nó bám trên da quá nhiều.
Chu Lâm nhẹ nhàng chà rửa cổ tay cho Quân Mộ Ngọc, lên tiếng thắc mắc: "xung quanh đây không có trồng hoa thược dược, hoàng tử phi dính phải nó từ đâu vậy?"
Quân Mộ Ngọc mím môi, y rũ mắt im lặng. Sắc mặt Huyền Du lúc này lại càng đáng sợ.
Vốn dĩ chưa từ bỏ qua lại với Tô Nguyệt là vì nàng ta còn có điểm để lợi dụng. Nhưng bây giờ Tô Nguyệt lại động đến Quân Mộ Ngọc. Vậy thì quân cờ này hắn còn cần phải động tới làm gì?
Mất đi một quân cờ tốt như Tô Nguyệt quả thật sẽ gây bất lợi với hắn sau này. Nhưng bây giờ đã có Quân Mộ Ngọc, hắn lại sống lại thêm một đời. Há có thể dễ dàng bị tính kế như kiếp trước sao?
Chu Lâm nhận ra không khí trong mái đình bỗng chốc trở nên rất âm trì địa ngục. Sống lưng gã không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh.
Mình đã nói gì sai nữa sao?
"Có nghiêm trọng lắm không?", Huyền Du lên tiếng hỏi cắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Lâm.
Chu Lâm liền khôi phục tinh thần, nghiêm chỉnh trả lời: "cổ tay của hoàng tử phi chỉ mới sưng lên thôi. Thần đã rửa nước ấm qua rồi. Tạm thời sẽ không sao."
Chu Lâm lấy cánh tay Quân Mộ Ngọc ra khỏi thau nước. Sau đó cầm khăn sạch kế bên lên định lau thì Huyền Du giật lấy. Cẩn thận lau khô cổ tay của Quân Mộ Ngọc.
Chu Lâm thu hồi tầm mắt, gã lấy trong hòm thuốc ra một lọ bạch ngọc to bằng quả trứng gà nói: "đây là thuốc tiêu sưng với kháng viêm. Mỗi ngày hoàng tử phi nhớ thoa đều lên cổ tay, tầm bảy ngày sau liền sẽ khỏi."
Quân Mộ Ngọc gật đầu: "đa tạ Chu thái y."
Chu Lâm đối với dáng vẻ hòa nhã điềm đạm như Quân Mộ Ngọc cảm thấy cực kì thoải mái: "không có gì đâu, là việc thần nên làm, không còn gì nữa thần vào xem vết thương cho Tô tiểu thư đây."
Huyền Du phất tay, muốn gã đi xem vết thương cho Tô Nguyệt nhanh một chút để còn tống nàng ta ra khỏi phủ.
Quân Mộ Ngọc để Huyền Du lau tay cho mình, bỗng dưng lên tiếng: "ta không thích hồ cá này chút nào, có thể cho người dở bỏ xây thành một giả sơn không?"
Huyền Du hơi ngẩn người, sau đó liền mỉm cười gật đầu: "dĩ nhiên là có thể, nếu Quân Dạ thích xây giả sơn thì ta sẽ cho người xây."
"Tô Nguyệt bảo ngươi hẹn nàng ta đến đây... Hai người là muốn nói gì với nhau sao?", Quân Mộ Ngọc mềm mỏng nói, y vốn không muốn hỏi nhưng lại không kìm được sự khó chịu trong lòng.
Huyền Du nghe vậy liền ngẩn người, hắn có hẹn nàng ta khi nào sao?
Huyền Du liền cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt của Quân Mộ Ngọc rất bình tĩnh nhưng cũng không che giấu được Huyền Du. Dưới đáy mát của y lóe lên sự khó chịu, để ý kĩ sẽ thấy rõ.
Huyền Du vội ôm người vào lòng, hôn nhẹ lên trán Quân Mộ Ngọc một cái rồi lên tiếng giải oan: "ta không có, nàng ta tự đánh chủ ý đến đây, ta không hề nói gì với nàng ta cả."
Quân Mộ Ngọc chớp mắt, từ trước đến giờ lời Huyền Du nói y luôn tin tưởng. Hiện tại vẫn vậy.
Huyền Du thấy đáy mắt mờ mịt của Quân Mộ Ngọc sáng lên liền biết y không còn truy cứu chuyện Tô Nguyệt nữa. Tâm tình của Huyền Du lập tức nhẹ đi.
Sống lại một đời, hắn không muốn Quân Mộ Ngọc lại phải nghĩ nhiều vì một nữ nhân không đâu.
Kiếp trước sau lưng Tô Nguyệt chắc chắn có kẻ giật dây. Nếu không với một nữ nhân tay trói gà không chặt như nàng ta, làm sao có thể thu thập được chứng cứ mà trình lên cho Nhiếp Ngạn đế?
Tầm một khắc sau Chu Lâm bước ra, đến mái đình bẩm báo với Huyền Du: " vai Tô tiểu thư do va đập mạnh nên bị tổn thương nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến xương, thần đã kê thuốc, vài ngày nữa máu bầm sẽ nhanh chóng tan đi."
Huyền Du gật đầu, phẩy tay bảo Ngô tổng quản tiễn Chu Lâm. Sau khi Chu Lâm đi thì Tô Nguyệt ở trong phòng cũng đi ra.
Vừa mới bước đến mái đình đáy mắt Tô Nguyệt không giấu được sự kinh ngạc.
Quân Mộ Ngọc không kiêng kị nép trong lòng Huyền Du, đã vậy Huyền Du còn thuận theo mà choàng tay ôm y.
Chuyện này đối với hạ nhân trong phủ không ai thấy lạ nữa, nhưng đối với Tô Nguyệt thì lại như mặt trời mọc hướng tây.
Du ca ca từ khi nào lại thân mật với Quân Mộ Ngọc như vậy? Không lẽ chỉ trong vòng mấy tháng mà tiện nhân kia đã quyến rũ được Du ca ca rồi? Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó được! Người Huyền Du yêu là mình!
Như bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Tô Nguyệt mặt mày trong thoáng chốc liền xanh ngắt.
__________________________________________
Quân Mộ Ngọc nhìn Tô Nguyệt, đáy mắt lóe lên tia tức giận, trong đó còn lẫn tia dò xét.
Y bị dị ứng với phấn hoa thược dược rất nặng. Chuyện này ngoài Huyền Du cùng một vài người trong phủ chẳng mấy ai biết. Sao Tô Nguyệt lại biết?
Huyền Du nhíu mày, sai Ngô tổng quản đi mời thái y.
Tiềm Hương ngay lúc đó cũng vừa bưng trà lên, nàng thấy Huyền Du liền hành lễ. Huyền Du lập tức giơ tay ngăn nàng lại.
Tầm một khắc sau Ngô tổng quản liền dẫn theo một thái y vào phủ.
Người này dung mạo còn rất trẻ, chính là Chu Lâm trong quân doanh hôm bữa. Do là quân y dưới trướng Huyền Du, nên khi không có chỉ thị thì Chu Lâm sẽ ở trong thái y viện chứ không ở trên chiến trường.
"Thần Chu Lâm bái kiến Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử phi, Tô tiểu thư."
Huyền Du lạnh lùng: "đứng lên đi, ngươi mau dìu tiểu thư của mình vào phòng để Chu thái y tiện xem xét."
Ngô tổng quản liền cúi người, làm động tác muốn dẫn đường: "hãy đi theo nô tì."
Nô tì của Tô Nguyệt liền vâng dạ với Huyền Du rồi dìu chủ tử của mình đi. Khi chỉ còn lại hai người, Huyền Du liền một lần nữa xem xét Quân Mộ Ngọc.
"Nàng ta không làm gì ngươi chứ? Sắc mặt ngươi thật sự không được tốt.", Huyền Du đưa tay xoa nhẹ má y
Quân Mộ Ngọc gật đầu, Huyền Du liền giật mình, "nàng ta làm gì ngươi?"
Quân Mộ Ngọc liền vén tay áo đưa cánh tay trái lên cho Huyền Du xem. Cổ tay của y đã có dấu hiệu sưng đỏ lên thấy rõ: "ta bị dị ứng với phấn hoa thược dược, khi nãy là nàng ta cầm tay ta."
Huyền Du sắc mặt biến đen, liền sai Tiềm Hương đi gọi Chu Lâm.
Chu Lâm đang chuẩn bị xem thương thế của Tô Nguyệt liền bị gọi đi. Bất đắc dĩ đành cáo lui: "Tô tiểu thư đợi một lát!"
Tô Nguyệt nhìn ra người gọi Chu Lâm là nô tì bên cạnh Quân Mộ Ngọc, nàng mím môi, đôi mắt hạnh trừng lớn: "hừ, bây giờ chắc tiện nhân kia sắp chặt đi cánh tay là vừa."
Chu Lâm bị Tiềm Hương lôi đi, nàng đi nhanh đến độ mà Chu Lâm cảm thấy mình như con dìu giấy bị kéo đi, cũng cảm giác chân đi nhưng không chạm đất.
Đến nơi Huyền Du liền nói: "xem cổ tay cho y."
Chu Lâm vừa thấy cổ tay Quân Mộ Ngọc liền giật bắn mình. Vội kêu Tiềm Hương đi đem thau nước ấm cùng khăn sạch tới.
Tiềm Hương vốn không nghe lời người ngoài, nhưng nàng cũng nhìn thấy cổ tay sưng đỏ của Quân Mộ Ngọc, chuyện liên quan đến thiếu gia, nàng cũng không câu nệ quy tắc mà phá lệ nghe lời Chu Lâm.
Chu Lâm tiến đến, đưa tay sờ thử lên vết đỏ của Quân Mộ Ngọc, sắc mặt trầm trọng: "chỉ chậm một chút nữa thôi chắc chắn sẽ chuyển biến nặng. Nhị hoàng tử phi, ta ngửi được mùi hoa thược dược thoang thoảng. Người đây chắc là bị dị ứng với nó đi?"
Quân Mộ Ngọc gật đầu, "ta bẩm sinh bị dị ứng với phấn hoa thược dược."
Chu Lâm nhận lấy thau nước cùng khăn sạch mà Tiềm Hương đem tới. Gã nhẹ nhàng nâng cánh tay của Quân Mộ Ngọc lên đặt vào trong thau. Việc bây giờ là cần lấy bớt phấn hoa ra, tránh để nó bám trên da quá nhiều.
Chu Lâm nhẹ nhàng chà rửa cổ tay cho Quân Mộ Ngọc, lên tiếng thắc mắc: "xung quanh đây không có trồng hoa thược dược, hoàng tử phi dính phải nó từ đâu vậy?"
Quân Mộ Ngọc mím môi, y rũ mắt im lặng. Sắc mặt Huyền Du lúc này lại càng đáng sợ.
Vốn dĩ chưa từ bỏ qua lại với Tô Nguyệt là vì nàng ta còn có điểm để lợi dụng. Nhưng bây giờ Tô Nguyệt lại động đến Quân Mộ Ngọc. Vậy thì quân cờ này hắn còn cần phải động tới làm gì?
Mất đi một quân cờ tốt như Tô Nguyệt quả thật sẽ gây bất lợi với hắn sau này. Nhưng bây giờ đã có Quân Mộ Ngọc, hắn lại sống lại thêm một đời. Há có thể dễ dàng bị tính kế như kiếp trước sao?
Chu Lâm nhận ra không khí trong mái đình bỗng chốc trở nên rất âm trì địa ngục. Sống lưng gã không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh.
Mình đã nói gì sai nữa sao?
"Có nghiêm trọng lắm không?", Huyền Du lên tiếng hỏi cắt ngang mạch suy nghĩ của Chu Lâm.
Chu Lâm liền khôi phục tinh thần, nghiêm chỉnh trả lời: "cổ tay của hoàng tử phi chỉ mới sưng lên thôi. Thần đã rửa nước ấm qua rồi. Tạm thời sẽ không sao."
Chu Lâm lấy cánh tay Quân Mộ Ngọc ra khỏi thau nước. Sau đó cầm khăn sạch kế bên lên định lau thì Huyền Du giật lấy. Cẩn thận lau khô cổ tay của Quân Mộ Ngọc.
Chu Lâm thu hồi tầm mắt, gã lấy trong hòm thuốc ra một lọ bạch ngọc to bằng quả trứng gà nói: "đây là thuốc tiêu sưng với kháng viêm. Mỗi ngày hoàng tử phi nhớ thoa đều lên cổ tay, tầm bảy ngày sau liền sẽ khỏi."
Quân Mộ Ngọc gật đầu: "đa tạ Chu thái y."
Chu Lâm đối với dáng vẻ hòa nhã điềm đạm như Quân Mộ Ngọc cảm thấy cực kì thoải mái: "không có gì đâu, là việc thần nên làm, không còn gì nữa thần vào xem vết thương cho Tô tiểu thư đây."
Huyền Du phất tay, muốn gã đi xem vết thương cho Tô Nguyệt nhanh một chút để còn tống nàng ta ra khỏi phủ.
Quân Mộ Ngọc để Huyền Du lau tay cho mình, bỗng dưng lên tiếng: "ta không thích hồ cá này chút nào, có thể cho người dở bỏ xây thành một giả sơn không?"
Huyền Du hơi ngẩn người, sau đó liền mỉm cười gật đầu: "dĩ nhiên là có thể, nếu Quân Dạ thích xây giả sơn thì ta sẽ cho người xây."
"Tô Nguyệt bảo ngươi hẹn nàng ta đến đây... Hai người là muốn nói gì với nhau sao?", Quân Mộ Ngọc mềm mỏng nói, y vốn không muốn hỏi nhưng lại không kìm được sự khó chịu trong lòng.
Huyền Du nghe vậy liền ngẩn người, hắn có hẹn nàng ta khi nào sao?
Huyền Du liền cúi đầu nhìn người trong lòng, ánh mắt của Quân Mộ Ngọc rất bình tĩnh nhưng cũng không che giấu được Huyền Du. Dưới đáy mát của y lóe lên sự khó chịu, để ý kĩ sẽ thấy rõ.
Huyền Du vội ôm người vào lòng, hôn nhẹ lên trán Quân Mộ Ngọc một cái rồi lên tiếng giải oan: "ta không có, nàng ta tự đánh chủ ý đến đây, ta không hề nói gì với nàng ta cả."
Quân Mộ Ngọc chớp mắt, từ trước đến giờ lời Huyền Du nói y luôn tin tưởng. Hiện tại vẫn vậy.
Huyền Du thấy đáy mắt mờ mịt của Quân Mộ Ngọc sáng lên liền biết y không còn truy cứu chuyện Tô Nguyệt nữa. Tâm tình của Huyền Du lập tức nhẹ đi.
Sống lại một đời, hắn không muốn Quân Mộ Ngọc lại phải nghĩ nhiều vì một nữ nhân không đâu.
Kiếp trước sau lưng Tô Nguyệt chắc chắn có kẻ giật dây. Nếu không với một nữ nhân tay trói gà không chặt như nàng ta, làm sao có thể thu thập được chứng cứ mà trình lên cho Nhiếp Ngạn đế?
Tầm một khắc sau Chu Lâm bước ra, đến mái đình bẩm báo với Huyền Du: " vai Tô tiểu thư do va đập mạnh nên bị tổn thương nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến xương, thần đã kê thuốc, vài ngày nữa máu bầm sẽ nhanh chóng tan đi."
Huyền Du gật đầu, phẩy tay bảo Ngô tổng quản tiễn Chu Lâm. Sau khi Chu Lâm đi thì Tô Nguyệt ở trong phòng cũng đi ra.
Vừa mới bước đến mái đình đáy mắt Tô Nguyệt không giấu được sự kinh ngạc.
Quân Mộ Ngọc không kiêng kị nép trong lòng Huyền Du, đã vậy Huyền Du còn thuận theo mà choàng tay ôm y.
Chuyện này đối với hạ nhân trong phủ không ai thấy lạ nữa, nhưng đối với Tô Nguyệt thì lại như mặt trời mọc hướng tây.
Du ca ca từ khi nào lại thân mật với Quân Mộ Ngọc như vậy? Không lẽ chỉ trong vòng mấy tháng mà tiện nhân kia đã quyến rũ được Du ca ca rồi? Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó được! Người Huyền Du yêu là mình!
Như bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, Tô Nguyệt mặt mày trong thoáng chốc liền xanh ngắt.
__________________________________________