Chương 275: "Hàn Thiên Ngạo?!"
Trong vài ngày này, hắn đã hiểu thêm một chút về Thái Tuế thánh địa này.
Chỉ riêng cường giả Hoá Đỉnh cảnh, có ít nhất năm vị. Trưởng lão chi vị thấp nhất của thánh địa cũng phải là bán bộ.
Về phần thực lực trung bình của các đệ tử thánh địa, căn bản không thể so sánh với các thế lực khác.
Vương triều Đại Hạ cũng vì có sự tồn tại của Thái Tuế thánh địa mà đứng thứ ba trong số các vương triều ở Đông Vực, có thể nói là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Dưới sự chỉ dẫn của Khương Lãng, Lâm Tiêu và Can Anh Túc không bị chặn lại mà tiến vào Thái Tuế thánh địa một cách thuận lợi.
Các đệ tử thánh địa đi ngang qua sẽ khách khí chào Khương Lãng một câu, Khương sư huynh.
Từ điểm này có thể thấy, Khương Lãng ở Thái Tuế thánh địa vẫn có danh tiếng nhất định.
"Lâm Tiêu, Thái Tuế thánh địa này lớn quá! ~ Còn lớn hơn hoàng cung Đại Can của chúng ta gấp mấy lần." Can Anh Túc mỉm cười như một thiếu nữ ngây thơ, tò mò về mọi thứ.
Hôm qua, sau khi nàng ta nắm tay Lâm Tiêu, khí tức sát sinh trên người không thể kiểm soát được đã bị hấp thụ cho nên hôm nay tinh thần khá tốt.
"Chà, thánh địa thực sự có dáng vẻ của thánh địa."Lâm Tiêu cũng cảm thán.
Chỉ có điều, Lâm Tiêu quan tâm đến một thứ khác hơn là quy mô của Thái Tuế thánh địa- khí vận hồng đoàn.
Khí vận hồng đoàn của Khương Lãng và Can Anh Túc đều lớn hơn trước đó hai vòng, nhưng chúng vẫn chưa bắt đầu nhấp nháy. Điều này có nghĩa là cơ duyên vẫn chưa đến.
Nhưng điều khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên là dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều khí vận hồng đoàn của đệ tử thánh địa cũng không nhỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu lập lòe mờ mờ.
Nếu chỉ có một hoặc hai thì có thể là một hiện tượng đặc biệt nhưng bây giờ xuất hiện nhiều như vậy thì chỉ có duy nhất một đáp án...
"Ay yo, đây không phải Khương Lãng sao? Tu vi của ngươi sao vậy, Sao lại bị phế rồi!" Một âm thanh tràn đầy sự mỉa mai và hả hê đột nhiên vang lên.
Khương Lãng quay đầu nhìn sang, mặt biến sắc, nói: "Hàn Thiên Ngạo?!"
"Ha ha ha, thoải mái, thoải mái, bộ dạng bây giờ của ngươi, làm sao có thể tranh đoạt vị trí thánh tử với ta chứ?" Hàn Thiên Ngạo cười rồi cùng vài người bên cạnh rời đi.
"Khương huynh, người này là...?" Lâm Tiêu hỏi.
"Lâm huynh cười chê rồi, người này chính là người cạnh tranh với ta vị trí thánh tử kì tiếp theo của Thái Tuế thánh địa, nếu như tu vi của ta không bị phế, vị trí thánh tử kì tiếp theo sẽ chọn một trong hai chúng ta. Nhưng bây giờ, than ôi...." Khương Lãng thở dài thật sâu, tràn đầy bất lực.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Thiên Ngạo, đăm chiêu suy nghĩ.
Khí vận hồng đoàn trên người Hàn Thiên Ngạo có màu tím và lớn hơn khí vận hồng đoàn trên người Khương Lãng trước đó.
Điều này không phải có nghĩa là những cơ duyên người này sẽ gặp cũng vô cùng phi thường sao?!
Chỉ riêng cường giả Hoá Đỉnh cảnh, có ít nhất năm vị. Trưởng lão chi vị thấp nhất của thánh địa cũng phải là bán bộ.
Về phần thực lực trung bình của các đệ tử thánh địa, căn bản không thể so sánh với các thế lực khác.
Vương triều Đại Hạ cũng vì có sự tồn tại của Thái Tuế thánh địa mà đứng thứ ba trong số các vương triều ở Đông Vực, có thể nói là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Dưới sự chỉ dẫn của Khương Lãng, Lâm Tiêu và Can Anh Túc không bị chặn lại mà tiến vào Thái Tuế thánh địa một cách thuận lợi.
Các đệ tử thánh địa đi ngang qua sẽ khách khí chào Khương Lãng một câu, Khương sư huynh.
Từ điểm này có thể thấy, Khương Lãng ở Thái Tuế thánh địa vẫn có danh tiếng nhất định.
"Lâm Tiêu, Thái Tuế thánh địa này lớn quá! ~ Còn lớn hơn hoàng cung Đại Can của chúng ta gấp mấy lần." Can Anh Túc mỉm cười như một thiếu nữ ngây thơ, tò mò về mọi thứ.
Hôm qua, sau khi nàng ta nắm tay Lâm Tiêu, khí tức sát sinh trên người không thể kiểm soát được đã bị hấp thụ cho nên hôm nay tinh thần khá tốt.
"Chà, thánh địa thực sự có dáng vẻ của thánh địa."Lâm Tiêu cũng cảm thán.
Chỉ có điều, Lâm Tiêu quan tâm đến một thứ khác hơn là quy mô của Thái Tuế thánh địa- khí vận hồng đoàn.
Khí vận hồng đoàn của Khương Lãng và Can Anh Túc đều lớn hơn trước đó hai vòng, nhưng chúng vẫn chưa bắt đầu nhấp nháy. Điều này có nghĩa là cơ duyên vẫn chưa đến.
Nhưng điều khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên là dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều khí vận hồng đoàn của đệ tử thánh địa cũng không nhỏ, hơn nữa còn có dấu hiệu lập lòe mờ mờ.
Nếu chỉ có một hoặc hai thì có thể là một hiện tượng đặc biệt nhưng bây giờ xuất hiện nhiều như vậy thì chỉ có duy nhất một đáp án...
"Ay yo, đây không phải Khương Lãng sao? Tu vi của ngươi sao vậy, Sao lại bị phế rồi!" Một âm thanh tràn đầy sự mỉa mai và hả hê đột nhiên vang lên.
Khương Lãng quay đầu nhìn sang, mặt biến sắc, nói: "Hàn Thiên Ngạo?!"
"Ha ha ha, thoải mái, thoải mái, bộ dạng bây giờ của ngươi, làm sao có thể tranh đoạt vị trí thánh tử với ta chứ?" Hàn Thiên Ngạo cười rồi cùng vài người bên cạnh rời đi.
"Khương huynh, người này là...?" Lâm Tiêu hỏi.
"Lâm huynh cười chê rồi, người này chính là người cạnh tranh với ta vị trí thánh tử kì tiếp theo của Thái Tuế thánh địa, nếu như tu vi của ta không bị phế, vị trí thánh tử kì tiếp theo sẽ chọn một trong hai chúng ta. Nhưng bây giờ, than ôi...." Khương Lãng thở dài thật sâu, tràn đầy bất lực.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Thiên Ngạo, đăm chiêu suy nghĩ.
Khí vận hồng đoàn trên người Hàn Thiên Ngạo có màu tím và lớn hơn khí vận hồng đoàn trên người Khương Lãng trước đó.
Điều này không phải có nghĩa là những cơ duyên người này sẽ gặp cũng vô cùng phi thường sao?!