Chương 270: Kiếm ý!
“Phá!” Lâm Tiêu chém ra một luồng kiếm quang.
Dòng thác trên vách đá cao ngàn trượng bị chặn đứng, nước ngừng đổ xuống.
Phía sau thác nước, có một cái động bí ẩn lộ ra.
Quả nhiên!
Có thứ hay ho này!
Lâm Tiêu lộ vẻ vui mừng. Không do dự gì nữa, Lâm Tiêu bay vào trong hang động bí ẩn này.
“Hận, hận, hận! Cuộc đời ta thật cô độc, thế đạo luân hồi ghen ghét, ai có thể nối tiếp con đường của ta!”
Trên cửa đá của hang động bị kiếm chém vào, xuất hiện một hàng chữ.
Lâm Tiêu bỗng chốc nhìn đến nhập tâm.
Kiếm ý!
Từ hàng chữ này, hắn cảm nhận được kiếm ý nồng đậm, cùng một luồng ý chí cô độc, không cam lòng.
Lâm Tiêu bước gần tới cửa đá, vươn tay ra sờ lên. Bỗng chốc, kiếm ý tồn tại trên cửa đá dồn dập chảy vào trong cơ thể hắn.
Ý cảnh kiếm ý của Lâm Tiêu đã tăng lên gần nửa bậc. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Phải biết là hiện giờ ý cảnh kiếm ý của hắn đã đạt tới tám bậc rưỡi rồi. Muốn tăng lên nữa là vô cùng khó khăn.
Mà lần này, sau khi hấp thu được phần kiếm ý này, khi trở về hắn cẩn thận cảm ngộ một phen, nói không chừng có thể đột phá lên bậc thứ chín.
Nếu như vậy, khoảng cách tới kiếm ý viên mãn chỉ còn một bước nữa thôi.
Hắn vẫn chưa từng nghe nói vị cường giả nào có kiếm ý đạt tới kiếm ý viên mãn đâu.
Hoặc có thể nói, kiếm ý viên mãn sẽ phát sinh chuyện gì, hắn rất chờ mong.
Chỉ một cánh cửa thôi đã cho Lâm Tiêu một niềm vui bất ngờ như vậy rồi. Vậy bên trong thì sao.
Lâm Tiêu không chờ nổi nữa, vội đẩy cửa bước vào trong. Cửu U Trấn Ma Ấn đã bắt đầu vận chuyển. Vầng sáng tím bao bọc lấy hắn.
Chuyện gì cũng phải cẩn trọng, đặc biệt là loại hang động chưa biết tới như này.
Với vết tích của kiếm ý trên cửa đá có thể thấy, cảnh giới tu vi của chủ nhân hang động này thâm sâu khôn lường.
Ngộ nhỡ người ta lưu lại một ít cơ quan, bẫy rập gì đó, thế thì cũng ăn cám rồi.
Nhưng sau đó, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Trong hang động không hề hào hoa như trong tưởng tượng của Lâm Tiêu. Có thể nói là tương đối đơn sơ. Chỉ có một chiếc bàn đá và một chiếc ghế đá.
Dòng thác trên vách đá cao ngàn trượng bị chặn đứng, nước ngừng đổ xuống.
Phía sau thác nước, có một cái động bí ẩn lộ ra.
Quả nhiên!
Có thứ hay ho này!
Lâm Tiêu lộ vẻ vui mừng. Không do dự gì nữa, Lâm Tiêu bay vào trong hang động bí ẩn này.
“Hận, hận, hận! Cuộc đời ta thật cô độc, thế đạo luân hồi ghen ghét, ai có thể nối tiếp con đường của ta!”
Trên cửa đá của hang động bị kiếm chém vào, xuất hiện một hàng chữ.
Lâm Tiêu bỗng chốc nhìn đến nhập tâm.
Kiếm ý!
Từ hàng chữ này, hắn cảm nhận được kiếm ý nồng đậm, cùng một luồng ý chí cô độc, không cam lòng.
Lâm Tiêu bước gần tới cửa đá, vươn tay ra sờ lên. Bỗng chốc, kiếm ý tồn tại trên cửa đá dồn dập chảy vào trong cơ thể hắn.
Ý cảnh kiếm ý của Lâm Tiêu đã tăng lên gần nửa bậc. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Phải biết là hiện giờ ý cảnh kiếm ý của hắn đã đạt tới tám bậc rưỡi rồi. Muốn tăng lên nữa là vô cùng khó khăn.
Mà lần này, sau khi hấp thu được phần kiếm ý này, khi trở về hắn cẩn thận cảm ngộ một phen, nói không chừng có thể đột phá lên bậc thứ chín.
Nếu như vậy, khoảng cách tới kiếm ý viên mãn chỉ còn một bước nữa thôi.
Hắn vẫn chưa từng nghe nói vị cường giả nào có kiếm ý đạt tới kiếm ý viên mãn đâu.
Hoặc có thể nói, kiếm ý viên mãn sẽ phát sinh chuyện gì, hắn rất chờ mong.
Chỉ một cánh cửa thôi đã cho Lâm Tiêu một niềm vui bất ngờ như vậy rồi. Vậy bên trong thì sao.
Lâm Tiêu không chờ nổi nữa, vội đẩy cửa bước vào trong. Cửu U Trấn Ma Ấn đã bắt đầu vận chuyển. Vầng sáng tím bao bọc lấy hắn.
Chuyện gì cũng phải cẩn trọng, đặc biệt là loại hang động chưa biết tới như này.
Với vết tích của kiếm ý trên cửa đá có thể thấy, cảnh giới tu vi của chủ nhân hang động này thâm sâu khôn lường.
Ngộ nhỡ người ta lưu lại một ít cơ quan, bẫy rập gì đó, thế thì cũng ăn cám rồi.
Nhưng sau đó, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Trong hang động không hề hào hoa như trong tưởng tượng của Lâm Tiêu. Có thể nói là tương đối đơn sơ. Chỉ có một chiếc bàn đá và một chiếc ghế đá.