Chương 260: Nhưng cũng vô dụng
Trong mắt hắn lộ ra sự trào phúng.
Chẳng phải chỉ vừa mới đột phá Toàn Đan Cảnh thôi hay sao? Cho dù là Toàn Đan Cảnh đã chịu qua một đợt lôi kiếp, cũng chỉ là Toàn Đan Cảnh sơ kỳ, thật sự cho rằng bọn hắn sợ hay sao??
“Thiên Lí Đằng Quang!” Thân hình Lâm Tiêu khẽ động, trong nháy mắt liền biến mất trước mắt mọi người.
“Aaa!!!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ vừa mới nói chuyện, đang ôm lấy bàn tay đầy máu của mình, phát ra tiếng kêu thảm.
Nhìn kỹ, thì thấy ngón trỏ ở tay phải của hắn đã không còn.
Đây....hình như là....
“Ta đã có lòng tốt khuyên bảo rồi, đã nói là các ngươi mà không tuân thủ quy tắc thì ta phải đích thân ra tay rồi mà.” Lâm Tiêu trở về vị trí cũ, từ tốn nói.
Ngay trước mặt mọi người, hắn lấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay bị đứt kia xuống, sau đó vứt ngón tay bị đứt sang một bên.
Toàn bộ quá trình cũng không nhìn đám người kia thêm cái nào.
Mà cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ vừa bị cắt mất ngón tay kia, trong ánh mắt ngoại trừ uất hận, thì cũng chỉ còn lại sợ hãi.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được sự uy hiếp tới từ cái chết.
Lâm Tiêu này có thể dễ dàng cắt đứt một ngón tay của hắn như thế, thì cũng có thể dễ dàng cắt cái đầu của hắn xuống.
Cho nên, hắn ngoại trừ hét lên hai tiếng, đã không còn dám tiếp tục nhìn Lâm Tiêu nữa rồi.
Tất cả mọi người đều bất ngờ không thôi, tốc độ này quá nhanh rồi. Vừa mới đạt Toàn Đan Cảnh thôi mà, sao mà nhanh như vậy được???
Đại đa số bọn họ đều hoàn toàn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.
Chỉ có một số ít người có thể nhìn rõ một chút tàn ảnh.
Can Anh Túc ở phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt lóe sáng.
Ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng thêm dịu dàng.
“Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi, giao lì xì hoặc lễ vật lên đây, buổi tối Kiếm Ma tông ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị ăn ngon uống say!” Lâm Tiêu chỉ đại vào một người, mỉm cười nói.
“Ngươi, ta...ta đưa, ta đưa!!” Người bị chỉ vào kia sắc mặt chuyển từ đen sang tím, từ tím sang trắng.
Chỉ là do dự một giây, rồi cũng phục tùng.
Hắn cũng là tu vi Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, thực lực có thể so với người vừa bị cắt ngón tay kia cao hơn một chút.
Nhưng cũng vô dụng.
Đối mặt với thiếu niên như ma đầu kia, hắn chẳng có chút tự tin nào.
“Ta, ta giao nộp linh thạch được không?” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, mười viên linh thạch cực phẩm, đương nhiên, ngươi muốn đưa nhiều hơn thì ta cũng không ngại.” Lâm Tiêu cười nhạt đáp.
“Mười viên?? Linh thạch cực phẩm?? Sao ngươi không đi ăn cướp đi!!” Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ này buột miệng gào lên.
Mười viên linh thạch cực phẩm, chính là một nghìn vạn viên linh thạch hạ phẩm.
Chẳng phải chỉ vừa mới đột phá Toàn Đan Cảnh thôi hay sao? Cho dù là Toàn Đan Cảnh đã chịu qua một đợt lôi kiếp, cũng chỉ là Toàn Đan Cảnh sơ kỳ, thật sự cho rằng bọn hắn sợ hay sao??
“Thiên Lí Đằng Quang!” Thân hình Lâm Tiêu khẽ động, trong nháy mắt liền biến mất trước mắt mọi người.
“Aaa!!!” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ vừa mới nói chuyện, đang ôm lấy bàn tay đầy máu của mình, phát ra tiếng kêu thảm.
Nhìn kỹ, thì thấy ngón trỏ ở tay phải của hắn đã không còn.
Đây....hình như là....
“Ta đã có lòng tốt khuyên bảo rồi, đã nói là các ngươi mà không tuân thủ quy tắc thì ta phải đích thân ra tay rồi mà.” Lâm Tiêu trở về vị trí cũ, từ tốn nói.
Ngay trước mặt mọi người, hắn lấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay bị đứt kia xuống, sau đó vứt ngón tay bị đứt sang một bên.
Toàn bộ quá trình cũng không nhìn đám người kia thêm cái nào.
Mà cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ vừa bị cắt mất ngón tay kia, trong ánh mắt ngoại trừ uất hận, thì cũng chỉ còn lại sợ hãi.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được sự uy hiếp tới từ cái chết.
Lâm Tiêu này có thể dễ dàng cắt đứt một ngón tay của hắn như thế, thì cũng có thể dễ dàng cắt cái đầu của hắn xuống.
Cho nên, hắn ngoại trừ hét lên hai tiếng, đã không còn dám tiếp tục nhìn Lâm Tiêu nữa rồi.
Tất cả mọi người đều bất ngờ không thôi, tốc độ này quá nhanh rồi. Vừa mới đạt Toàn Đan Cảnh thôi mà, sao mà nhanh như vậy được???
Đại đa số bọn họ đều hoàn toàn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.
Chỉ có một số ít người có thể nhìn rõ một chút tàn ảnh.
Can Anh Túc ở phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt lóe sáng.
Ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng thêm dịu dàng.
“Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi, giao lì xì hoặc lễ vật lên đây, buổi tối Kiếm Ma tông ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị ăn ngon uống say!” Lâm Tiêu chỉ đại vào một người, mỉm cười nói.
“Ngươi, ta...ta đưa, ta đưa!!” Người bị chỉ vào kia sắc mặt chuyển từ đen sang tím, từ tím sang trắng.
Chỉ là do dự một giây, rồi cũng phục tùng.
Hắn cũng là tu vi Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, thực lực có thể so với người vừa bị cắt ngón tay kia cao hơn một chút.
Nhưng cũng vô dụng.
Đối mặt với thiếu niên như ma đầu kia, hắn chẳng có chút tự tin nào.
“Ta, ta giao nộp linh thạch được không?” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, mười viên linh thạch cực phẩm, đương nhiên, ngươi muốn đưa nhiều hơn thì ta cũng không ngại.” Lâm Tiêu cười nhạt đáp.
“Mười viên?? Linh thạch cực phẩm?? Sao ngươi không đi ăn cướp đi!!” Cường giả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ này buột miệng gào lên.
Mười viên linh thạch cực phẩm, chính là một nghìn vạn viên linh thạch hạ phẩm.