Chương 248
Cũng bởi vì như vậy nên Lâm Tiêu chỉ có thể đứng yên lặng trên đỉnh chủ phong, hắn cũng không có ý định đi cản người. Hắn ngược lại muốn nhìn xem lúc địa mạch hoá long ai dám ra tay.
Hắn không đi khiêu khích kẻ khác, những điều đó không có nghĩa kẻ khác sẽ không tới khiêu khích hắn. Nếu kẻ nào dám tới động tay động chân, vậy tốt nhất cứ xác định bản thân sẽ phải trả một cái giá lớn.
Phương tông chủ quay về bế quan đột phá, Mục lão và Cảnh lão cũng sắp đột phá xong. Trong quá trình địa mạch hoá long Lâm Tiêu giơ tay phải lên trước mắt.
Một thanh kiếm nhỏ đen dài tầm 7cm xuất hiện, đây là chiến lợi phẩm bất ngờ sau lần giết chết Ngụy vương. Cũng chính là vũ khí do bản mệnh của hắn luyện hóa thành.
Chỉ có chút chuyện làm Lâm Tiêu khó hiểu đó là cây kiếm đen này bé quá. So nó với những cây kiếm khác nó khác gì một con dao đâu.
“Biến lớn!” Lâm Tiêu niệm một câu.
Nhưng, chả có gì xảy ra có.
“Này, biến dài!!” Lâm Tiêu lại thử lần nữa.
Vẫn chả có gì xảy ra cả. Xem ra vũ khí bản mệnh này cần dựa vào linh lực của chủ nhân. Với cảnh giới tu vi hiện tại của Lâm Tiêu, mỗi lần chỉ có thể ra một đòn công kích. Mà mỗi một lần qua đi thì toàn bộ linh lực đều trống rỗng, cần phải bổ sung linh lực.
Lâm Tiêu thở dài một cái, trước mắt cái đồ này chỉ dùng như lá bài cuối cùng thôi.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Gầm!!!
Kiếm Ma tông đột nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, gió thổi tung những tầng mây lên, khắp bầu trời bắt đầu gợn lên từng tầng sóng.
Một con mắt linh khí khổng lồ từ từ hình thành trên Kiếm Ma tông. Tất cả linh khí đều tập trung về chỗ Phương Viên Bách, một con rồng màu vàng kim từ từ rõ dần ra.
Lâm Tiêu bay lên không trung, hoài nghi nhìn động tĩnh xung quanh.
“Thời cơ, mau tới!” Lâm Tiêu lầm bẩm.
Lúc này hai thân hình quen thuộc từ chủ điện bay ra chỗ Lâm Tiêu, đây chính là Mục lão và Cảnh lão.
“Lão sư, hai người đột phá thế nào rồi??” Lâm Tiêu hỏi.
Hắn gọi là lão sư bởi vì chưa có chính thức bái sư, đợi chuyện này ổn thoả lúc đó bái sư vẫn chưa muộn.
“Nhờ phúc của tiểu tử nhà ngươi, rất thuận lợi.” Mục lão cười đáp.
“Yêu tâm đi tiểu tử, có bọn ta ở đây, kẻ nào dám nhân cơ hội động tay động chân thì cũng phải được chúng ta đồng ý đã.” Lão Mục quét mắt nhìn bốn phía.
Lâm Tiêu cũng vui thay hai vị tiền bối này nhưng vẫn nói: “Hai lão sư hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho đệ tử là được.”
“Ngươi định làm thế nào?” Mục lão hỏi.
Cảnh lão cũng nhìn sang.
Bây giờ danh tiếng của Lâm Tiêu còn nổi hơn cả bọn họ. Bọn họ cũng muốn biết đối diện với chuyện thế này Lâm Tiêu sẽ giải quyết thế nào.
Nếu bọn họ đoán không sai, bây giờ những thế lực ẩn nấp quanh Kiếm Ma tông đều không hề bình thường chút nào.
Hắn không đi khiêu khích kẻ khác, những điều đó không có nghĩa kẻ khác sẽ không tới khiêu khích hắn. Nếu kẻ nào dám tới động tay động chân, vậy tốt nhất cứ xác định bản thân sẽ phải trả một cái giá lớn.
Phương tông chủ quay về bế quan đột phá, Mục lão và Cảnh lão cũng sắp đột phá xong. Trong quá trình địa mạch hoá long Lâm Tiêu giơ tay phải lên trước mắt.
Một thanh kiếm nhỏ đen dài tầm 7cm xuất hiện, đây là chiến lợi phẩm bất ngờ sau lần giết chết Ngụy vương. Cũng chính là vũ khí do bản mệnh của hắn luyện hóa thành.
Chỉ có chút chuyện làm Lâm Tiêu khó hiểu đó là cây kiếm đen này bé quá. So nó với những cây kiếm khác nó khác gì một con dao đâu.
“Biến lớn!” Lâm Tiêu niệm một câu.
Nhưng, chả có gì xảy ra có.
“Này, biến dài!!” Lâm Tiêu lại thử lần nữa.
Vẫn chả có gì xảy ra cả. Xem ra vũ khí bản mệnh này cần dựa vào linh lực của chủ nhân. Với cảnh giới tu vi hiện tại của Lâm Tiêu, mỗi lần chỉ có thể ra một đòn công kích. Mà mỗi một lần qua đi thì toàn bộ linh lực đều trống rỗng, cần phải bổ sung linh lực.
Lâm Tiêu thở dài một cái, trước mắt cái đồ này chỉ dùng như lá bài cuối cùng thôi.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Gầm!!!
Kiếm Ma tông đột nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, gió thổi tung những tầng mây lên, khắp bầu trời bắt đầu gợn lên từng tầng sóng.
Một con mắt linh khí khổng lồ từ từ hình thành trên Kiếm Ma tông. Tất cả linh khí đều tập trung về chỗ Phương Viên Bách, một con rồng màu vàng kim từ từ rõ dần ra.
Lâm Tiêu bay lên không trung, hoài nghi nhìn động tĩnh xung quanh.
“Thời cơ, mau tới!” Lâm Tiêu lầm bẩm.
Lúc này hai thân hình quen thuộc từ chủ điện bay ra chỗ Lâm Tiêu, đây chính là Mục lão và Cảnh lão.
“Lão sư, hai người đột phá thế nào rồi??” Lâm Tiêu hỏi.
Hắn gọi là lão sư bởi vì chưa có chính thức bái sư, đợi chuyện này ổn thoả lúc đó bái sư vẫn chưa muộn.
“Nhờ phúc của tiểu tử nhà ngươi, rất thuận lợi.” Mục lão cười đáp.
“Yêu tâm đi tiểu tử, có bọn ta ở đây, kẻ nào dám nhân cơ hội động tay động chân thì cũng phải được chúng ta đồng ý đã.” Lão Mục quét mắt nhìn bốn phía.
Lâm Tiêu cũng vui thay hai vị tiền bối này nhưng vẫn nói: “Hai lão sư hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho đệ tử là được.”
“Ngươi định làm thế nào?” Mục lão hỏi.
Cảnh lão cũng nhìn sang.
Bây giờ danh tiếng của Lâm Tiêu còn nổi hơn cả bọn họ. Bọn họ cũng muốn biết đối diện với chuyện thế này Lâm Tiêu sẽ giải quyết thế nào.
Nếu bọn họ đoán không sai, bây giờ những thế lực ẩn nấp quanh Kiếm Ma tông đều không hề bình thường chút nào.